Manh Sư Tại Thượng
Chương 55
Edit: Sênh Mai
"Như vậy đi, ta ngủ cùng ngươi một lần, xong việc ngươi liền cút chỗ khác, không cần làm ta vướng bận, như thế nào?!"
Nghe được lời Kỷ Hồng Nhan nói, Nguyên Sơ thật muốn quỳ lạy! Nàng nâng hai gò má run rẩy, nửa ngày mới hỏi, "Vậy... Nếu ta đi, một nam nhân khác lại đến, ngươi cũng muốn dùng biện pháp như thế đuổi người?"
Kỷ Hồng Nhan mi tâm vừa nhíu! Thời điểm lúc nàng đang muốn nói cái gì, bí cảnh dưới nước tĩnh lặng đột nhiên xuất hiện một trận rung chuyển!
“Ầm!”.Âm thanh lớn truyền đến, giống như có vật gì va chạm kết giới, Nguyên Sơ nghĩ đến cái gì, sắc mặt đại biến!
"Không tốt, là Giao Băng!"
Nàng vừa nói xong, toàn bộ kết giới bí cảnh phát ra ánh sáng nhạt, sau đó từng tấc từ từ đóng băng! Bí cảnh này muốn sụp đổ rồi!
Thấy Nguyên Sơ kéo mình đi, Kỷ Hồng Nhan vội vàng hỏi, "Nếu chúng ta đi như vậy, Dạ Trầm Uyên làm sao đây?!"
Nguyên Sơ nhanh chóng thi triển thuật, "Đừng lo lắng, hắn sẽ không có việc gì đâu! Chúng ta đi trước đi!"
Dạ Trầm Uyên có Thiên Châu, lúc gặp nguy hiểm còn có thể trốn vào đó, nhưng bọn họ không có không gian bảo mệnh nên nếu nơi này sụp xuống chỉ có nước chôn thây.
Những người tới tìm bảo vật đều hoảng sợ, nhưng bọn họ không biết là giao băng quấy phá, chỉ đơn thuần cho rằng bí cảnh muốn sụp đổ, cho nên mặc kệ tìm được đồ gì hay không, một đám đều nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Bí cảnh một khi sụp xuống, sẽ sinh ra lốc xoáy,nếu như bị lốc xoáy kéo vào trong, chính là cửu tử nhất sinh!
Nguyên Sơ nguyên bản muốn ở lại, lấy tu vi nàng không sợ con Giao Băng kia, nhưng Kỷ Hồng Nhan chỉ là Kim Đan mà thôi, đem nàng đưa lên bờ trước đã.
Kết giới trên đỉnh đầu vỡ tung, bọt nước trắng xóa chảy ngược xuống, không gian xung quanh dần dần biến đổi, hiển nhiên là muốn sinh ra lốc xoáy!
Lúc này Kỷ Hồng Nhan không dám cậy mạnh, vội vàng cùng Nguyên Sơ đi ra ngoài.
Hên là động tác họ rất nhanh, bởi vì họ vừa ra kết giới, không gian phía sau cũng đã hoàn toàn xoay chuyển, Kỷ Hồng Nhan bị lốc xoáy kéo được rút xuống, vẫn là Nguyên Sơ nắm chặt nàng mới không có bị lốc xoáy hút vào trong.
Những người khác động tác cũng nhanh, nhưng vẫn có vài người bị lốc xoáy quấn lấy, Nguyên Sơ một tay lôi kéo Kỷ Hồng Nhan, một tay đem chiếc roi vung ra, những người kia bị lốc xoáy kéo vào vội vàng bắt được roi, Nguyên Sơ lôi kéo, đưa bọn họ cùng nhau mang theo bờ.
Về phần ai còn trong bí cảnh không ra, Nguyên Sơ đành bất lực.
Nàng đem những người đó từ quỷ môn quan lôi ra, mặt nước đột nhiên xuất hiện lốc xoáy to lớn, thật giống như một cái hố, ào ào đang hút nước.
Những người kia tránh được một kiếp cũng không chịu nổi, Kỷ Hồng Nhan nôn ra thật nhiều nước, mới phục hồi tinh thần.
Nàng quay đầu, gặp Nguyên Sơ còn ngâm mình ở trong nước, không khỏi nói giọng khàn khàn, "... Ngươi sao vẫn chưa chịu lên đây?" Không phải nói dưới nước có Giao Băng sao?
Nguyên Sơ vẻ mặt nghiêm túc, "Ngươi cẩn thận một chút, ta đi xuống dưới xem một chút có còn ai cần giúp hay không."
Kỳ thật Nguyên Sơ là muốn đi Dạ Trầm Uyên không ra được ngoài kia, nếu như lúc này hắn đi ra, bị Giao Băng bắt được thì làm sao? Hiện tại hắn chưa phải là đối thủ của nó.
Kỷ Hồng Nhan mới từ nơi kinh khủng kia tránh được một kiếp, không nghĩ đến Nguyên Sơ lại có gan vào trong đó lần nữa!
Không chờ nàng nói gì, Nguyên Sơ đã vùi đầu vào trong nước.
Tiếng gào thét trong nước không ngừng vang lên, không ít người rời đi trước, chỉ có rất ít người còn lại chờ, hi vọng chờ sau khi trở lại bình thường, còn có thể đi xuống xem một chút.
Nguyên Sơ vào lại trong nước, phát hiện bọt sóng trắng đã hoàn toàn biến mất, nước trở nên sạch sẽ vô cùng, khắp nơi rải rác trôi nổi mảnh vỡ san hô, còn có một chút mảnh đồ vật hỗn loạn, làm cho nàng tìm kiếm rất khó khăn.
Trước tiên là không nhìn thấy Giao Băng, vậy nó chạy đi đâu rồi?
Hơn nữa tính toán thời gian, Dạ Trầm Uyên cũng nên đi ra rồi, sao hắn đến bây giờ vẫn còn chưa ra nữa, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Nguyên Sơ không phát hiện đằng sau mình có thân ảnh àu đen thật dài chậm rãi bơi qua, thấy càng đi xuống ánh sáng càng tối, nàng chỉ có thể sử dụng minh châu mở đường.
Vào sâu càng thấy nhiều thi thể trôi.
Nguyên Sơ có chút tiếc hận nhìn những người này, vất vả nhiều năm như vậy, cứ như vậy chết đi, thật sự đáng buồn, nàng nhẹ nhàng đẩy thi thể ra, lại lặn xuống một hồi, phát hiện dưới nơi nước sâu, giống như có ánh sáng đang lấp lóe.
Nguyên Sơ vội vàng hướng nơi đó bơi đến, lại gần một chút, nàng mới nhận ra ánh sáng phát ra là ngọc trai lúc trước giam giữ nàng, nhưng ngọc trai này không phải cùng cung điện bị Dạ Trầm Uyên thu lại rồi sao? Chẳng lẽ bây giờ Dạ Trầm Uyên đang ở bên trong ngọc trai?
Thời điểm Nguyên Sơ thò tay qua, đột nhiên dòng nước bên người xoay chuyển, nàng tránh đi, nhìn đến thì thấy một thân ảnh màu đen thật dài nhanh chóng đi dạo qua, miệng nó răng nanh sắc nhọn, chính là đang gặm ngọc trai!
Là con Giao Băng kia?!
Nguyên Sơ cả kinh, vội vàng đuổi theo, nhưng ở dưới nước, tốc độ con Giao Băng kia cực nhanh! Nguyên Sơ không còn cách nào, quyết định bức nó lên bờ!
Chỉ nghe "Rầm!" Một tiếng vang thật lớn, người trên bờ đều hoảng sợ nhìn lại, lúc này lốc xoáy đã dần biến mất, bọn họ đang còn tính toán xuống nước lần nữa tìm một phen, đột nhiên một thân ảnh màu đen thật lớn từ dưới nước bay lên, mọi ánh mắt đều tập trung nhìn, là một con Giao Băng!
Thân hình nó dài ngoằng mười mấy hai mươi thước, ngoại hình giống xà, lại có bốn chân, thân trước và đầu nhỏ, nhưng trên cổ lại mọc đầy lông trắng, lúc này răng nanh nhọn hoắc của nó thiếu mất một góc, bay trên không, hung ác nhìn chằm chằm Nguyên Sơ vừa dưới nước bay lên.
Nguyên Sơ chậm rãi từ dưới nước bay bổng lên, con Băng Giao này so với người tu đạo thực lực bằng Nguyên Anh sơ kỳ, hơn nữa linh thú trời sinh gặp đả kích thì năng lực được nâng cao, thật sự khó đối phó.
Kỷ Hồng Nhan vừa ngẩng đầu, liền thấy một ngọc trai hồng nhạt lớn bay về phía nàng, mặt trên có dấu vết bị răng nanh cắn qua, hiển nhiên là bị người khác từ miệng Giao Băng giành lại!
Bảo vật tâm tâm niệm niệm muốn có bị đoạt đi, Giao Băng sao có thể cam chịu? Ánh mắt nó băng lãnh nhìn chằm chằm Nguyên Sơ, chỉ cần giết người này, ở đây không ai có thể là đối thủ cùa nó!
Vừa thấy tình huống không ổn, những người xung quanh đó đều chạy hết sạch, Nguyên Anh kỳ chiến đấu, không phải người bình thường có thể xem, nếu không cẩn thận, sẽ như cá chết trong chậu. Giao Băng không có thời gian để ý những người khác, bốn chân dẫm một bước, mây đen bốc lên, nháy mắt liền vụt tới trước mặt Nguyên Sơ, đồng thời, hàng ngàn đạo băng tiễn bạo phát, thời điểm Nguyên Sơ làm băng tiễn phá vỡ toàn bộ, Giao Băng xuất hiện đụng phải nàng, cuối cùng chỉ kịp dùng kiếm cản một chút, tiếp theo liền bị đánh bay. Thân thể khảm vào bên trong núi, vách núi như muốn vỡ nát!
Kỷ Hồng Nhan thấy Nguyên Sơ bị trúng chiêu của Giao Băng, vội vàng lôi kéo vỏ ngọc trai muốn đi, ánh mắt Giao Băng mạnh mẽ quét qua, chiếc đuôi thật dài vung tới như muốn đoạt lại ngọc trai!
Lấy thực lực của Kỷ Hồng Nhan tuyệt đối không ngăn cản được Giao Băng, khi chiếc đuôi thật dài như mũi tên bắn qua, hai mắt Giao Băng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Kỷ Hồng Nhan liền phát hiện bản thân không thể cử động! Trong lòng nàng căng thẳng trong họng nghẹn ngào, mắt thấy ngọc trai sắp bị cướp đi, một giây sau, một đạo kiếm quang chợt lóe, Giao Băng ngửa đầu kêu rên một tiếng! Cái đuôi của nó, bị Nguyên Sơ thuấn di tới dùng một kiếm chém đứt!
.
"Như vậy đi, ta ngủ cùng ngươi một lần, xong việc ngươi liền cút chỗ khác, không cần làm ta vướng bận, như thế nào?!"
Nghe được lời Kỷ Hồng Nhan nói, Nguyên Sơ thật muốn quỳ lạy! Nàng nâng hai gò má run rẩy, nửa ngày mới hỏi, "Vậy... Nếu ta đi, một nam nhân khác lại đến, ngươi cũng muốn dùng biện pháp như thế đuổi người?"
Kỷ Hồng Nhan mi tâm vừa nhíu! Thời điểm lúc nàng đang muốn nói cái gì, bí cảnh dưới nước tĩnh lặng đột nhiên xuất hiện một trận rung chuyển!
“Ầm!”.Âm thanh lớn truyền đến, giống như có vật gì va chạm kết giới, Nguyên Sơ nghĩ đến cái gì, sắc mặt đại biến!
"Không tốt, là Giao Băng!"
Nàng vừa nói xong, toàn bộ kết giới bí cảnh phát ra ánh sáng nhạt, sau đó từng tấc từ từ đóng băng! Bí cảnh này muốn sụp đổ rồi!
Thấy Nguyên Sơ kéo mình đi, Kỷ Hồng Nhan vội vàng hỏi, "Nếu chúng ta đi như vậy, Dạ Trầm Uyên làm sao đây?!"
Nguyên Sơ nhanh chóng thi triển thuật, "Đừng lo lắng, hắn sẽ không có việc gì đâu! Chúng ta đi trước đi!"
Dạ Trầm Uyên có Thiên Châu, lúc gặp nguy hiểm còn có thể trốn vào đó, nhưng bọn họ không có không gian bảo mệnh nên nếu nơi này sụp xuống chỉ có nước chôn thây.
Những người tới tìm bảo vật đều hoảng sợ, nhưng bọn họ không biết là giao băng quấy phá, chỉ đơn thuần cho rằng bí cảnh muốn sụp đổ, cho nên mặc kệ tìm được đồ gì hay không, một đám đều nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Bí cảnh một khi sụp xuống, sẽ sinh ra lốc xoáy,nếu như bị lốc xoáy kéo vào trong, chính là cửu tử nhất sinh!
Nguyên Sơ nguyên bản muốn ở lại, lấy tu vi nàng không sợ con Giao Băng kia, nhưng Kỷ Hồng Nhan chỉ là Kim Đan mà thôi, đem nàng đưa lên bờ trước đã.
Kết giới trên đỉnh đầu vỡ tung, bọt nước trắng xóa chảy ngược xuống, không gian xung quanh dần dần biến đổi, hiển nhiên là muốn sinh ra lốc xoáy!
Lúc này Kỷ Hồng Nhan không dám cậy mạnh, vội vàng cùng Nguyên Sơ đi ra ngoài.
Hên là động tác họ rất nhanh, bởi vì họ vừa ra kết giới, không gian phía sau cũng đã hoàn toàn xoay chuyển, Kỷ Hồng Nhan bị lốc xoáy kéo được rút xuống, vẫn là Nguyên Sơ nắm chặt nàng mới không có bị lốc xoáy hút vào trong.
Những người khác động tác cũng nhanh, nhưng vẫn có vài người bị lốc xoáy quấn lấy, Nguyên Sơ một tay lôi kéo Kỷ Hồng Nhan, một tay đem chiếc roi vung ra, những người kia bị lốc xoáy kéo vào vội vàng bắt được roi, Nguyên Sơ lôi kéo, đưa bọn họ cùng nhau mang theo bờ.
Về phần ai còn trong bí cảnh không ra, Nguyên Sơ đành bất lực.
Nàng đem những người đó từ quỷ môn quan lôi ra, mặt nước đột nhiên xuất hiện lốc xoáy to lớn, thật giống như một cái hố, ào ào đang hút nước.
Những người kia tránh được một kiếp cũng không chịu nổi, Kỷ Hồng Nhan nôn ra thật nhiều nước, mới phục hồi tinh thần.
Nàng quay đầu, gặp Nguyên Sơ còn ngâm mình ở trong nước, không khỏi nói giọng khàn khàn, "... Ngươi sao vẫn chưa chịu lên đây?" Không phải nói dưới nước có Giao Băng sao?
Nguyên Sơ vẻ mặt nghiêm túc, "Ngươi cẩn thận một chút, ta đi xuống dưới xem một chút có còn ai cần giúp hay không."
Kỳ thật Nguyên Sơ là muốn đi Dạ Trầm Uyên không ra được ngoài kia, nếu như lúc này hắn đi ra, bị Giao Băng bắt được thì làm sao? Hiện tại hắn chưa phải là đối thủ của nó.
Kỷ Hồng Nhan mới từ nơi kinh khủng kia tránh được một kiếp, không nghĩ đến Nguyên Sơ lại có gan vào trong đó lần nữa!
Không chờ nàng nói gì, Nguyên Sơ đã vùi đầu vào trong nước.
Tiếng gào thét trong nước không ngừng vang lên, không ít người rời đi trước, chỉ có rất ít người còn lại chờ, hi vọng chờ sau khi trở lại bình thường, còn có thể đi xuống xem một chút.
Nguyên Sơ vào lại trong nước, phát hiện bọt sóng trắng đã hoàn toàn biến mất, nước trở nên sạch sẽ vô cùng, khắp nơi rải rác trôi nổi mảnh vỡ san hô, còn có một chút mảnh đồ vật hỗn loạn, làm cho nàng tìm kiếm rất khó khăn.
Trước tiên là không nhìn thấy Giao Băng, vậy nó chạy đi đâu rồi?
Hơn nữa tính toán thời gian, Dạ Trầm Uyên cũng nên đi ra rồi, sao hắn đến bây giờ vẫn còn chưa ra nữa, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Nguyên Sơ không phát hiện đằng sau mình có thân ảnh àu đen thật dài chậm rãi bơi qua, thấy càng đi xuống ánh sáng càng tối, nàng chỉ có thể sử dụng minh châu mở đường.
Vào sâu càng thấy nhiều thi thể trôi.
Nguyên Sơ có chút tiếc hận nhìn những người này, vất vả nhiều năm như vậy, cứ như vậy chết đi, thật sự đáng buồn, nàng nhẹ nhàng đẩy thi thể ra, lại lặn xuống một hồi, phát hiện dưới nơi nước sâu, giống như có ánh sáng đang lấp lóe.
Nguyên Sơ vội vàng hướng nơi đó bơi đến, lại gần một chút, nàng mới nhận ra ánh sáng phát ra là ngọc trai lúc trước giam giữ nàng, nhưng ngọc trai này không phải cùng cung điện bị Dạ Trầm Uyên thu lại rồi sao? Chẳng lẽ bây giờ Dạ Trầm Uyên đang ở bên trong ngọc trai?
Thời điểm Nguyên Sơ thò tay qua, đột nhiên dòng nước bên người xoay chuyển, nàng tránh đi, nhìn đến thì thấy một thân ảnh màu đen thật dài nhanh chóng đi dạo qua, miệng nó răng nanh sắc nhọn, chính là đang gặm ngọc trai!
Là con Giao Băng kia?!
Nguyên Sơ cả kinh, vội vàng đuổi theo, nhưng ở dưới nước, tốc độ con Giao Băng kia cực nhanh! Nguyên Sơ không còn cách nào, quyết định bức nó lên bờ!
Chỉ nghe "Rầm!" Một tiếng vang thật lớn, người trên bờ đều hoảng sợ nhìn lại, lúc này lốc xoáy đã dần biến mất, bọn họ đang còn tính toán xuống nước lần nữa tìm một phen, đột nhiên một thân ảnh màu đen thật lớn từ dưới nước bay lên, mọi ánh mắt đều tập trung nhìn, là một con Giao Băng!
Thân hình nó dài ngoằng mười mấy hai mươi thước, ngoại hình giống xà, lại có bốn chân, thân trước và đầu nhỏ, nhưng trên cổ lại mọc đầy lông trắng, lúc này răng nanh nhọn hoắc của nó thiếu mất một góc, bay trên không, hung ác nhìn chằm chằm Nguyên Sơ vừa dưới nước bay lên.
Nguyên Sơ chậm rãi từ dưới nước bay bổng lên, con Băng Giao này so với người tu đạo thực lực bằng Nguyên Anh sơ kỳ, hơn nữa linh thú trời sinh gặp đả kích thì năng lực được nâng cao, thật sự khó đối phó.
Kỷ Hồng Nhan vừa ngẩng đầu, liền thấy một ngọc trai hồng nhạt lớn bay về phía nàng, mặt trên có dấu vết bị răng nanh cắn qua, hiển nhiên là bị người khác từ miệng Giao Băng giành lại!
Bảo vật tâm tâm niệm niệm muốn có bị đoạt đi, Giao Băng sao có thể cam chịu? Ánh mắt nó băng lãnh nhìn chằm chằm Nguyên Sơ, chỉ cần giết người này, ở đây không ai có thể là đối thủ cùa nó!
Vừa thấy tình huống không ổn, những người xung quanh đó đều chạy hết sạch, Nguyên Anh kỳ chiến đấu, không phải người bình thường có thể xem, nếu không cẩn thận, sẽ như cá chết trong chậu. Giao Băng không có thời gian để ý những người khác, bốn chân dẫm một bước, mây đen bốc lên, nháy mắt liền vụt tới trước mặt Nguyên Sơ, đồng thời, hàng ngàn đạo băng tiễn bạo phát, thời điểm Nguyên Sơ làm băng tiễn phá vỡ toàn bộ, Giao Băng xuất hiện đụng phải nàng, cuối cùng chỉ kịp dùng kiếm cản một chút, tiếp theo liền bị đánh bay. Thân thể khảm vào bên trong núi, vách núi như muốn vỡ nát!
Kỷ Hồng Nhan thấy Nguyên Sơ bị trúng chiêu của Giao Băng, vội vàng lôi kéo vỏ ngọc trai muốn đi, ánh mắt Giao Băng mạnh mẽ quét qua, chiếc đuôi thật dài vung tới như muốn đoạt lại ngọc trai!
Lấy thực lực của Kỷ Hồng Nhan tuyệt đối không ngăn cản được Giao Băng, khi chiếc đuôi thật dài như mũi tên bắn qua, hai mắt Giao Băng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Kỷ Hồng Nhan liền phát hiện bản thân không thể cử động! Trong lòng nàng căng thẳng trong họng nghẹn ngào, mắt thấy ngọc trai sắp bị cướp đi, một giây sau, một đạo kiếm quang chợt lóe, Giao Băng ngửa đầu kêu rên một tiếng! Cái đuôi của nó, bị Nguyên Sơ thuấn di tới dùng một kiếm chém đứt!
.
Tác giả :
Phong Dữ Thiên Mạc