Manh Sư Tại Thượng
Chương 52
Edit: Asakari
Cần gì khó xử hắn?! Nàng khó xử hắn?!
Cái này làm Kỉ Hồng Nhan thật tức giận, nàng vỗ bàn đứng lên, trừng mắt nhìn!
" Dạ Trầm Uyên! Ngươi ghi hận chuyện ta hạ Tam Nhật Thôi Hồn hương với ngươi đúng không?! Có phải ngươi trong ảo cảnh đã thấy cái gì không nên thấy nên bây giờ mới xả giận với ta?! Ngươi rõ ràng cũng đâm ta một đao! "
Nàng không nói liền tốt, hiện tại nói ra, sắc mặt Dạ Trầm Uyên lập tức khó nhìn, Tam Nhật, Tam Nhật....!
Thấy Dạ Trầm Uyên một thân sát khí, Nguyên Sơ cả kinh, vội vàng đứng ra hòa giải:
" Ai nha, người trẻ tuổi không cần xúc động như vậy! Như vậy đi, ta mang cả hai người các ngươi đi Thiên Cực hồ, đừng cãi nhau nữa. "
" Tránh ra! Ai muốn đi theo ngươi! " Kỉ Hồng Nhan hai tay ôm ngực, xoay người.
Mà Dạ Trầm Uyên lại trực tiếp lôi kéo Nguyên Sơ đứng dậy: " Đi, ta đi cùng Nhạc huynh. "
" Còn nàng.... "
" Ta cùng nàng không quen. "
Dạ Trầm Uyên không quay đầu lại, dùng một loại khí lực mạnh mẽ túm Nguyên Sơ đi, Nguyên Sơ đành phải quay đầu cười ngượng ngùng với Kỉ Hồng Nhan.
Kỉ Hồng Nhan cũng bị tên đầu gỗ không hiểu phong tình này làm cho tức chết rồi!
Nàng tức giận lấy ngón tay xoa mi tâm mới chịu đựng không xúc động rút kiếm tiến lên, Dạ Trầm Uyên này tuyệt đối vẫn còn non, cũng không thông suốt, bằng không cũng không lạnh lùng như vậy!
Hơn nữa cùng với cẩu nam nhân kia muốn bỏ rơi nàng?! Nghĩ cũng đẹp lắm!
Tưởng tượng như vậy, Kỉ Hồng Nhan cắn răng đi theo, đánh chết không cho bọn họ cơ hội bỏ rơi mình, nàng cũng không tin trên đời này có nam nhân nàng không câu được!
Thấy Kỉ Hồng Nhan đi theo, Dạ Trầm Uyên chưa từng bài xích quá một người như vậy, nàng vì cái gì cứ phải đi theo mình?
Kỉ Hồng Nhan lúc trước phẫn nộ, hiện tại một lần nữa khôi phục tươi cười, quấn quít lấy Dạ Trầm Uyên hỏi đông hỏi tây, dùng hết sức đẩy Nguyên Sơ ra một bên, Nguyên Sơ sờ mũi, dấm chua thật kinh khủng a.
Rất nhanh bọn họ đã đến Thiên Cực hồ, lúc này bên hồ đã có không ít người, bọn họ có người đã xuống, cũng có người đang chuẩn bị đi xuống, lúc trước có người cũng đã thử tìm kì ngộ, nhưng đều tay không trở về.
Nguyên Sơ nhìn nơi này, nhớ tới ở đây có một tiểu truyền thừa của nam chủ, vì thế cười nói:
" Việc này không thể chậm trễ, chúng ta đi xuống thôi! "
Lúc này Kỉ Hồng Nhan lôi kéo Dạ Trầm Uyên nói: " Ngươi xem ngươi xem, cùng nhau đi, hắn lại nóng vội như vậy, rõ ràng là ham bảo vật! Tu vi cao vậy mà còn có lòng tham, chúng ta không cần phải đi cùng hắn, vạn nhất chúng ta có được bảo vật bị hắn giết đoạt bảo thì sao? "
Dạ Trầm Uyên liếc nàng một cái, đẩy tay nàng ra nhảy xuống dưới.
Kỉ Hồng Nhan thật tức giận, nhưng cũng không có biện pháp, cũng chỉ có thể nhảy xuống theo, tóm lại, nam nhân kia lai lịch không rõ, nàng nhất định phải chứng minh hắn có ý đồ xấu!
Sau khi đeo Tị Thủy châu, bọn họ có thể ở trong nước tự do di chuyển, mảnh thủy vực này rất kì quái, trong nước không có cá, cũng không có thủy quái, càng kì lạ chính là ngay cả bèo rong đều không có, nhưng càng đi xuống mặt nước càng hiện màu trắng ngà, bọn họ đã không thể nhìn thấy nhau được nữa.
Dạ Trầm Uyên bỏ qua Kỉ Hồng Nhan hướng tới phương hướng của Nguyên Sơ, nhưng ở trong nước, phương hướng của hắn dần lệch lạc, dần dần, tựa hồ bơi tới một cái địa phương cực lạnh, ngay tại thời điểm hắn muốn tìm tòi nghiên cứu, y phục trên người bị ai đó kéo lại.
Dạ Trầm Uyên quay đầu nhìn, giây tiếp theo, hắn bị người ôm vào trong lồng ngực.
" Đừng đi qua.... "
Bên tai truyền đến thanh âm phi thường ép thấp của Nguyên Sơ " Nơi đó có một Giao Băng đang ngủ. "
May mắn nàng tay mắt lanh lẹ, nguyên bản nam chủ bị Giao Băng này đuổi giết, đánh bậy đánh bạ mới đi vào bí cảnh, hiện tại trốn được liền phải trốn.
Rõ ràng là thanh âm nam nhân, nhưng cố tình Dạ Trầm Uyên lại nghe ra được ngữ khí quen thuộc, hắn nắm tay Nguyên Sơ.
" Được, ta nghe theo ngươi. "
Nguyên Sơ nháy mắt lo lắng, tiểu tử này có phải dễ bị lừa quá không, may mắn nàng ở đây, nếu không bị người xấu lừa đi mất thì thế nào?
Suy nghĩ xong, nàng căn cứ theo trí nhớ, mang theo Dạ Trầm Uyên lập tức hướng một chỗ bơi đi.
Đột nhiên lúc đó, bọn họ giống như đã đánh vỡ một cái kết giới nào đó, hai người cùng nhau dừng ở trên đất bằng, ngẩng đầu, phía trên là nước màu trắng ngà, ẩn ẩn có thể thấy người bơi qua lại tựa như tìm kiếm thứ gì đó, nhưng lại bỏ qua địa phương này.
Mà bọn họ lại dễ dàng tìm được rồi.
" Đây là gì? "
Dạ Trầm Uyên nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này giống như một cái Long cung nho nhỏ, nơi nơi đều là san hô và ngọc trai tinh mĩ, chúng vây quanh một tòa cung điện nhỏ, cung điện kia dùng thủy tinh chế tạo, trong suốt sáng bừng, đẹp không sao tả xiết.
" Đây là.... " Nguyên Sơ nghĩ nghĩ " Đây là tân phòng của Long Vương. "
Nguyên bản trước khi Dạ Trầm Uyên đến đây chỉ là một người tồn tại vô cùng yếu ớt, nhưng Dạ Trầm Uyên tại đây chiếm được truyền thừa, sau này khi vào nước liền không cần dùng Tị Thủy châu, hắn có thể giống như cá ở trong nước sinh tồn.
Nhưng mà Dạ Trầm Uyên lại vô cùng thích tòa cung điện nho nhỏ kia, đi về phía đó.
Trên đường, Nguyên Sơ cũng thuận thế đem chuyện xưa của cung điện này kể ra.
" Truyền thuyết vào thời kì Thượng Cổ, Long Vương tu luyện vạn năm dưới đáy biển, vì muốn cưới thê tử mà chuẩn bị tân phòng, tân phòng này chỉ có đẹp, không có tác dụng gì, bất quá cũng có vài điểm thú vị. "
Nguyên Sơ nói đến đây, hứng trí kéo Dạ Trầm Uyên đến trước cửa cung điện, trên cửa có vô số lưu quang tụ tập, cũng khắc trên đó một pháp trận cao thâm.
" Nhìn thấy cánh cửa này chứ, nghe nói chỉ có người đã có người trong lòng mới có thể đẩy cánh cửa này ra, nhưng lại nói tiếp, sau khi đẩy cánh cửa này ra sẽ xuất hiện một cái gương, có thể cho ngươi nhìn thấy diện mạo người ngươi yêu nhất. "
Đời trước Dạ Trầm Uyên đến được bảo điện này, bởi vì không thể đẩy ra được cánh cửa, cũng chỉ cảm nhận được một chút hơi thở yếu đuối của bảo vật nên cũng chỉ để trong Thiên Châu mặc kệ.
Nói đến kì quái, Long tộc đa phần đều thích thu thập đồ vật này nọ, tân hôn vậy mà lại không dùng tài liệu linh khí hiếm có thế gian đến chế tác tân phòng, cũng thật quỷ dị.
Dạ Trầm Uyên trái tim nảy mạnh, đột nhiên hỏi: " Sao lại vậy? "
"Sao lại vậy? "
Nguyên Sơ không nghĩ ra ý tứ của hắn là gì.
Dạ Trầm Uyên bình tĩnh nhìn nàng: " Chính là tân phòng này vì sao lại ở chỗ này? "
Tân phòng của Long Vương không phải nên ở Long cung sao?
" A, ngươi nói cái này à.... "
Nguyên Sơ luôn chỉ chú ý đến trọng điểm theo bản năng xem nhẹ chuyện tình yêu tiếp theo, lúc này Dạ Trầm Uyên hỏi, nàng mới vuốt cằm khổ sở suy nghĩ một phen, cuối cùng chậm rãi nói:
"......... Hình như là Long Vương thú một tân nương ở phiến hải vực khác, ngày tân hôn, hai phiến hải vực náo nhiệt phi phàm, nhưng vị tân nương kia không có đợi được Long Vương, bởi vì trên đường đón dâu Long Vương đã chết. "
Cần gì khó xử hắn?! Nàng khó xử hắn?!
Cái này làm Kỉ Hồng Nhan thật tức giận, nàng vỗ bàn đứng lên, trừng mắt nhìn!
" Dạ Trầm Uyên! Ngươi ghi hận chuyện ta hạ Tam Nhật Thôi Hồn hương với ngươi đúng không?! Có phải ngươi trong ảo cảnh đã thấy cái gì không nên thấy nên bây giờ mới xả giận với ta?! Ngươi rõ ràng cũng đâm ta một đao! "
Nàng không nói liền tốt, hiện tại nói ra, sắc mặt Dạ Trầm Uyên lập tức khó nhìn, Tam Nhật, Tam Nhật....!
Thấy Dạ Trầm Uyên một thân sát khí, Nguyên Sơ cả kinh, vội vàng đứng ra hòa giải:
" Ai nha, người trẻ tuổi không cần xúc động như vậy! Như vậy đi, ta mang cả hai người các ngươi đi Thiên Cực hồ, đừng cãi nhau nữa. "
" Tránh ra! Ai muốn đi theo ngươi! " Kỉ Hồng Nhan hai tay ôm ngực, xoay người.
Mà Dạ Trầm Uyên lại trực tiếp lôi kéo Nguyên Sơ đứng dậy: " Đi, ta đi cùng Nhạc huynh. "
" Còn nàng.... "
" Ta cùng nàng không quen. "
Dạ Trầm Uyên không quay đầu lại, dùng một loại khí lực mạnh mẽ túm Nguyên Sơ đi, Nguyên Sơ đành phải quay đầu cười ngượng ngùng với Kỉ Hồng Nhan.
Kỉ Hồng Nhan cũng bị tên đầu gỗ không hiểu phong tình này làm cho tức chết rồi!
Nàng tức giận lấy ngón tay xoa mi tâm mới chịu đựng không xúc động rút kiếm tiến lên, Dạ Trầm Uyên này tuyệt đối vẫn còn non, cũng không thông suốt, bằng không cũng không lạnh lùng như vậy!
Hơn nữa cùng với cẩu nam nhân kia muốn bỏ rơi nàng?! Nghĩ cũng đẹp lắm!
Tưởng tượng như vậy, Kỉ Hồng Nhan cắn răng đi theo, đánh chết không cho bọn họ cơ hội bỏ rơi mình, nàng cũng không tin trên đời này có nam nhân nàng không câu được!
Thấy Kỉ Hồng Nhan đi theo, Dạ Trầm Uyên chưa từng bài xích quá một người như vậy, nàng vì cái gì cứ phải đi theo mình?
Kỉ Hồng Nhan lúc trước phẫn nộ, hiện tại một lần nữa khôi phục tươi cười, quấn quít lấy Dạ Trầm Uyên hỏi đông hỏi tây, dùng hết sức đẩy Nguyên Sơ ra một bên, Nguyên Sơ sờ mũi, dấm chua thật kinh khủng a.
Rất nhanh bọn họ đã đến Thiên Cực hồ, lúc này bên hồ đã có không ít người, bọn họ có người đã xuống, cũng có người đang chuẩn bị đi xuống, lúc trước có người cũng đã thử tìm kì ngộ, nhưng đều tay không trở về.
Nguyên Sơ nhìn nơi này, nhớ tới ở đây có một tiểu truyền thừa của nam chủ, vì thế cười nói:
" Việc này không thể chậm trễ, chúng ta đi xuống thôi! "
Lúc này Kỉ Hồng Nhan lôi kéo Dạ Trầm Uyên nói: " Ngươi xem ngươi xem, cùng nhau đi, hắn lại nóng vội như vậy, rõ ràng là ham bảo vật! Tu vi cao vậy mà còn có lòng tham, chúng ta không cần phải đi cùng hắn, vạn nhất chúng ta có được bảo vật bị hắn giết đoạt bảo thì sao? "
Dạ Trầm Uyên liếc nàng một cái, đẩy tay nàng ra nhảy xuống dưới.
Kỉ Hồng Nhan thật tức giận, nhưng cũng không có biện pháp, cũng chỉ có thể nhảy xuống theo, tóm lại, nam nhân kia lai lịch không rõ, nàng nhất định phải chứng minh hắn có ý đồ xấu!
Sau khi đeo Tị Thủy châu, bọn họ có thể ở trong nước tự do di chuyển, mảnh thủy vực này rất kì quái, trong nước không có cá, cũng không có thủy quái, càng kì lạ chính là ngay cả bèo rong đều không có, nhưng càng đi xuống mặt nước càng hiện màu trắng ngà, bọn họ đã không thể nhìn thấy nhau được nữa.
Dạ Trầm Uyên bỏ qua Kỉ Hồng Nhan hướng tới phương hướng của Nguyên Sơ, nhưng ở trong nước, phương hướng của hắn dần lệch lạc, dần dần, tựa hồ bơi tới một cái địa phương cực lạnh, ngay tại thời điểm hắn muốn tìm tòi nghiên cứu, y phục trên người bị ai đó kéo lại.
Dạ Trầm Uyên quay đầu nhìn, giây tiếp theo, hắn bị người ôm vào trong lồng ngực.
" Đừng đi qua.... "
Bên tai truyền đến thanh âm phi thường ép thấp của Nguyên Sơ " Nơi đó có một Giao Băng đang ngủ. "
May mắn nàng tay mắt lanh lẹ, nguyên bản nam chủ bị Giao Băng này đuổi giết, đánh bậy đánh bạ mới đi vào bí cảnh, hiện tại trốn được liền phải trốn.
Rõ ràng là thanh âm nam nhân, nhưng cố tình Dạ Trầm Uyên lại nghe ra được ngữ khí quen thuộc, hắn nắm tay Nguyên Sơ.
" Được, ta nghe theo ngươi. "
Nguyên Sơ nháy mắt lo lắng, tiểu tử này có phải dễ bị lừa quá không, may mắn nàng ở đây, nếu không bị người xấu lừa đi mất thì thế nào?
Suy nghĩ xong, nàng căn cứ theo trí nhớ, mang theo Dạ Trầm Uyên lập tức hướng một chỗ bơi đi.
Đột nhiên lúc đó, bọn họ giống như đã đánh vỡ một cái kết giới nào đó, hai người cùng nhau dừng ở trên đất bằng, ngẩng đầu, phía trên là nước màu trắng ngà, ẩn ẩn có thể thấy người bơi qua lại tựa như tìm kiếm thứ gì đó, nhưng lại bỏ qua địa phương này.
Mà bọn họ lại dễ dàng tìm được rồi.
" Đây là gì? "
Dạ Trầm Uyên nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này giống như một cái Long cung nho nhỏ, nơi nơi đều là san hô và ngọc trai tinh mĩ, chúng vây quanh một tòa cung điện nhỏ, cung điện kia dùng thủy tinh chế tạo, trong suốt sáng bừng, đẹp không sao tả xiết.
" Đây là.... " Nguyên Sơ nghĩ nghĩ " Đây là tân phòng của Long Vương. "
Nguyên bản trước khi Dạ Trầm Uyên đến đây chỉ là một người tồn tại vô cùng yếu ớt, nhưng Dạ Trầm Uyên tại đây chiếm được truyền thừa, sau này khi vào nước liền không cần dùng Tị Thủy châu, hắn có thể giống như cá ở trong nước sinh tồn.
Nhưng mà Dạ Trầm Uyên lại vô cùng thích tòa cung điện nho nhỏ kia, đi về phía đó.
Trên đường, Nguyên Sơ cũng thuận thế đem chuyện xưa của cung điện này kể ra.
" Truyền thuyết vào thời kì Thượng Cổ, Long Vương tu luyện vạn năm dưới đáy biển, vì muốn cưới thê tử mà chuẩn bị tân phòng, tân phòng này chỉ có đẹp, không có tác dụng gì, bất quá cũng có vài điểm thú vị. "
Nguyên Sơ nói đến đây, hứng trí kéo Dạ Trầm Uyên đến trước cửa cung điện, trên cửa có vô số lưu quang tụ tập, cũng khắc trên đó một pháp trận cao thâm.
" Nhìn thấy cánh cửa này chứ, nghe nói chỉ có người đã có người trong lòng mới có thể đẩy cánh cửa này ra, nhưng lại nói tiếp, sau khi đẩy cánh cửa này ra sẽ xuất hiện một cái gương, có thể cho ngươi nhìn thấy diện mạo người ngươi yêu nhất. "
Đời trước Dạ Trầm Uyên đến được bảo điện này, bởi vì không thể đẩy ra được cánh cửa, cũng chỉ cảm nhận được một chút hơi thở yếu đuối của bảo vật nên cũng chỉ để trong Thiên Châu mặc kệ.
Nói đến kì quái, Long tộc đa phần đều thích thu thập đồ vật này nọ, tân hôn vậy mà lại không dùng tài liệu linh khí hiếm có thế gian đến chế tác tân phòng, cũng thật quỷ dị.
Dạ Trầm Uyên trái tim nảy mạnh, đột nhiên hỏi: " Sao lại vậy? "
"Sao lại vậy? "
Nguyên Sơ không nghĩ ra ý tứ của hắn là gì.
Dạ Trầm Uyên bình tĩnh nhìn nàng: " Chính là tân phòng này vì sao lại ở chỗ này? "
Tân phòng của Long Vương không phải nên ở Long cung sao?
" A, ngươi nói cái này à.... "
Nguyên Sơ luôn chỉ chú ý đến trọng điểm theo bản năng xem nhẹ chuyện tình yêu tiếp theo, lúc này Dạ Trầm Uyên hỏi, nàng mới vuốt cằm khổ sở suy nghĩ một phen, cuối cùng chậm rãi nói:
"......... Hình như là Long Vương thú một tân nương ở phiến hải vực khác, ngày tân hôn, hai phiến hải vực náo nhiệt phi phàm, nhưng vị tân nương kia không có đợi được Long Vương, bởi vì trên đường đón dâu Long Vương đã chết. "
Tác giả :
Phong Dữ Thiên Mạc