Manh Sư Tại Thượng
Chương 16
Edit: Asakari
Hắn lau máu bên khóe môi, hỏi Lệ lão ở trong thức hải: " Ngài vừa mới nói, nếu như thần thức của ta là Trúc Cơ hậu kì, ta có thể đánh bại hắn? "
Lệ lão ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói: " Đúng, bởi vì lực lượng huyết mạch của hắn, thần thức ít nhất cũng có thể lên trung kì. "
Dạ Trầm Uyên hít sâu một hơi: " Như vậy, thỉnh Lệ tiền bối giúp ta luyện hóa một nửa còn lại của Vạn Năm Linh Tủy! "
Lời nói của hắn làm Lệ lão cả kinh: " Ngươi hôm qua mới luyện hóa một nửa, thần thức đã đến cực hạn, nếu như hôm nay luyện hóa một nửa nữa, ngươi sợ sẽ không thể chịu nổi dược lực, thức hải có thể sẽ vỡ nát! "
Cũng không chờ lão nói xong, Dạ Trầm Uyên đã tiếp tục đối chiến với Khương Việt, hắn như vậy là đang liều mạng, mà ánh mắt Khương Việt cũng toát ra tàn nhẫn, toàn lực ứng phó!
Đối chiến có khoảng cách, hắn nói với Lệ lão trong thức hải:
"Ta có thể thừa nhận! Mau giúp ta luyện hóa! "
Lệ lão còn do dự, nhưng hắn thấy đấu pháp của Dạ Trầm Uyên đang yếu đi, mà trên người càng nhiều vết thương, hắn trong lòng quýnh lên, cuối cùng liều một lần!
Trên đài cao, Nguyên Sơ đứng bật dậy, vì cái gì Dạ Trầm Uyên chưa nhận thua!
Đối phương có tu vi cao hơn hắn, đan dược mạnh hơn hắn, căn cơ cũng vững hơn hắn, Dạ Trầm Uyên chỉ có duy nhất thần thức là cao hơn Khương Việt, nhưng mà Khương Việt lại có huyết mạch Thượng cổ, đối thần thức có kháng cự mạnh, thần thức chỉ cao hơn một chút tuyệt đối không thể tạo thành thương tổn! Dưới loại tình huống này, hắn vì cái gì mà không nhận thua?
Khương Việt cũng thấy kì quái, y vung phiến tử lên, lại một lần nữa đem Dạ Trầm Uyên đánh ngã xuống đất, đồng thời thở dốc, sau đó nuốt tiếp viên đan dược.
..... Không biết vì sao, y so với đối phương mạnh hơn, vết thương trên người hắn cũng nhiều hơn, rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng y cảm giác mình càng đánh càng mệt, nhưng lại sâu sắc cảm nhận đối phương càng ngày nguy hiểm hơn, điều này sao có thể?
" Ngươi đừng kiên trì nữa! Ngươi không phải đối thủ của ta, nếu ngoan cố chống lại lần nữa, ta sẽ giết ngươi! "
Khương Việt ấn cái trán đang đau nhức không thôi, hung hăng nói.
Dạ Trầm Uyên lại lần nữa đứng lên, lúc này trên người hắn đều là vết thương, tay nắm chặt chủy thủ, nửa điểm cũng không buông lỏng.
" Ta sẽ không buông tha... Ta sẽ, đánh bại ngươi! "
Lời nói của hắn làm đồng tử Khương Việt co rụt lại, lập tức hừ lạnh một tiếng: " Nếu đã như vậy thì chịu chết đi! "
Hắn nói xong, cắn răng lấy ra một viên Ngũ phẩm đan dược, Bạo Linh đan! Sau khi dùng xong, có thể bổ sung cho y một lượng cực lớn linh lực, y vốn nghĩ để đến trận đấu cuối cùng mới dùng, nhưng hiện tại nhất định phải dùng trước!
Đan dược vừa vào cơ thể, linh khí bàng bạc trong cơ thể y như Trường Giang và Hoàng Hà tung hoành, tất cả linh lực đều tụ lại trên đầu ngón tay y, y sẽ cho Dạ Trầm Uyên một đòn cuối cùng này, khiến cho hắn thể đứng dậy nữa!
Mà lúc này, Dạ Trầm Uyên trong nháy mắt cũng đứng lên, hắn không giống như trước, từ trên người phát ra từng tầng linh ba, hơn nữa lực lượng linh ba càng ngày càng tăng lên!
" Đây là.... "
Chưởng môn cảm nhận được hơi thở quen thuộc, mi tâm co giật liền đứng dậy, hắn nhìn về phía Nguyên Sơ, ánh mắt khó có thể tin.
Khương Việt cũng sâu sắc cảm nhận được biến hóa của Dạ Trầm Uyên, y trong lòng bối rối, vội vàng bắt quyết trong tay nhanh hơn, mà người ngồi đằng sau y càng thêm cảnh giác!
Quang mang kim sắc từ trong tay Khương Việt hiện ra, quang mang càng ngày càng tăng, chói mắt tựa thái dương, mà dao động quen thuộc cũng truyền đến.... Cư nhiên là Khương thị Thiên giai công pháp tầng thứ nhất sát chiêu – Đãng Cực Bát Phương?!
Bởi vì cấp bậc của Khương Việt không đủ, cho dù có thêm Bạo Linh đan, y cũng chỉ có thể xuất ra một phần trong một trăm phần lực lượng, nhưng mà đối phó với Dạ Trầm Uyên ngay cả đứng lên cũng khó khăn đã quá đủ rồi!
Nguyên Sơ nhịn không được bước về trước vài bước, Dạ Trầm Uyên muốn làm gì? Một chiêu này của đối phương ngay cả Trúc Cơ hậu kì cũng khó lòng ngạnh kháng, hắn vì sao không nhận thua?
Đây là quy tắc, nếu như một bên chưa đầu hàng, không ai có thể can thiệp vào đối kháng...
Nhưng bởi vì tính chất của trận đấu, rất ít người dám liều mạng, dù sao còn có cơ hội, nên hành động này của Dạ Trầm Uyên trên lôi đài đã dẫn đến rất nhiều sự chú ý.
Quang mang kim sắc càng ngày càng chói mắt, mà quanh người Dạ Trầm Uyên đang cúi đầu, tốc độ dao động của linh ba cũng càng ngày càng nhanh! Uy áp cùng khí thế loại này, thật sự là quyết đấu cảnh giới Luyện Khí sao?
Không ít người đều dời tầm mắt chú ý bên này, mà khi quang mang cực thịnh, Khương Việt nhìn Dạ Trầm Uyên, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng lại nở nụ cười.
" Lần này, ta thắng! "
" Đãng Cực Bát Phương! "
Y gầm một tiếng, chiêu thức súc lực ở đầu ngón tay nháy mắt bùng nổ, quang mang với khí thế nghiêng trời càn quét bát phương, huyền thạch dưới mặt đất bị quét qua đều trực tiếp bị nhấc lên một tầng, phô trương thanh thế hướng tới Dạ Trầm Uyên!
Mắt thấy công kích hướng tới Dạ Trầm Uyên, hơn nữa không có chỗ để trốn, vô lực kháng cự! Hắn nếu không đầu hàng, chờ đợi hắn sẽ là cái chết!
Một khắc kia, Nguyên Sơ gấp đến độ tim như muốn nhấc lên tận cổ họng!
Mà Dạ Trầm Uyên vốn cúi đầu đột nhiên động đậy, hắn thét dài một tiếng, trên người hắn tuôn ra vô tận linh ba! Linh ba một tầng tới một tầng giống như sóng lớn, trực tiếp va chạm với công kích của đối phương, cũng xuyên thấu kết giới bảo hộ, ảnh hưởng đến những lôi đài đang thi đấu gần đó!
Tất cả những người đang thi đấu đều bị buộc phải dừng lại thế công, ôm đầu đau đớn hô lên không thôi, đồng thời linh lực của Đãng Cực Bát Phương va chạm với kết giới bảo hộ khiến kết giới chấn động mạnh, lôi đài chỗ Dạ Trầm Uyên bị gió bụi đá vụn che khuất, không ai có thể nhìn thấy tình huống bên trong.
Đừng nói là... Đều chết hết rồi chứ?!
Đợi linh lực tán đi, đá vụn rơi xuống, lôi đài đã bị nứt ra thành hai nửa, một nửa bên Khương Việt như bị san bằng, y đang nằm trong lòng một bạch y lão nhân, sinh tử không rõ.
Một nửa bên Dạ Trầm Uyên cũng vỡ vụn, hắn quỳ rạp trên mặt đất, xung quanh là vũng máu lớn.
Thắng bại làm sao quyết, chẳng lẽ là hòa, đều bị đào thải?!
Ngay tại thời điểm trọng tài không biết phán quyết như thế nào, lão nhân ôm Khương Việt căm giận nói: " Tiểu tử này dám tổn thương thần thức Thiếu chủ chúng ta! Để mạng lại đi! "
Lão nói xong, tay áo vung lên, một đạo linh ba hung mãnh đánh về phía Dạ Trầm Uyên, nếu như trúng phải, hắn vốn đang trọng thương sẽ chết không thể nghi ngờ!
Nhưng công kích kia giữa đường bị hóa giải, một tiên đồng bộ dạng giống tiểu cô nương từ bên trên chậm rãi hạ xuống, trên mặt là biểu tình ác độc, ánh mắt nhìn lão nhân tuyệt đối hung tàn!
" Lôi đài quyết đấu luôn có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, trưởng bối như ngươi nhúng tay vào làm cái gì? "
Nguyên Sơ một bước cũng không nhường: " Bọn họ là tỉ thí công bằng, nếu đã lên lôi đài thì phải thừa nhận kết quả, nếu sợ chết thì cần gì vào núi tu luyện?! Tự ở nhà tu luyện không phải cũng được sao?! "
Hắn lau máu bên khóe môi, hỏi Lệ lão ở trong thức hải: " Ngài vừa mới nói, nếu như thần thức của ta là Trúc Cơ hậu kì, ta có thể đánh bại hắn? "
Lệ lão ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói: " Đúng, bởi vì lực lượng huyết mạch của hắn, thần thức ít nhất cũng có thể lên trung kì. "
Dạ Trầm Uyên hít sâu một hơi: " Như vậy, thỉnh Lệ tiền bối giúp ta luyện hóa một nửa còn lại của Vạn Năm Linh Tủy! "
Lời nói của hắn làm Lệ lão cả kinh: " Ngươi hôm qua mới luyện hóa một nửa, thần thức đã đến cực hạn, nếu như hôm nay luyện hóa một nửa nữa, ngươi sợ sẽ không thể chịu nổi dược lực, thức hải có thể sẽ vỡ nát! "
Cũng không chờ lão nói xong, Dạ Trầm Uyên đã tiếp tục đối chiến với Khương Việt, hắn như vậy là đang liều mạng, mà ánh mắt Khương Việt cũng toát ra tàn nhẫn, toàn lực ứng phó!
Đối chiến có khoảng cách, hắn nói với Lệ lão trong thức hải:
"Ta có thể thừa nhận! Mau giúp ta luyện hóa! "
Lệ lão còn do dự, nhưng hắn thấy đấu pháp của Dạ Trầm Uyên đang yếu đi, mà trên người càng nhiều vết thương, hắn trong lòng quýnh lên, cuối cùng liều một lần!
Trên đài cao, Nguyên Sơ đứng bật dậy, vì cái gì Dạ Trầm Uyên chưa nhận thua!
Đối phương có tu vi cao hơn hắn, đan dược mạnh hơn hắn, căn cơ cũng vững hơn hắn, Dạ Trầm Uyên chỉ có duy nhất thần thức là cao hơn Khương Việt, nhưng mà Khương Việt lại có huyết mạch Thượng cổ, đối thần thức có kháng cự mạnh, thần thức chỉ cao hơn một chút tuyệt đối không thể tạo thành thương tổn! Dưới loại tình huống này, hắn vì cái gì mà không nhận thua?
Khương Việt cũng thấy kì quái, y vung phiến tử lên, lại một lần nữa đem Dạ Trầm Uyên đánh ngã xuống đất, đồng thời thở dốc, sau đó nuốt tiếp viên đan dược.
..... Không biết vì sao, y so với đối phương mạnh hơn, vết thương trên người hắn cũng nhiều hơn, rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng y cảm giác mình càng đánh càng mệt, nhưng lại sâu sắc cảm nhận đối phương càng ngày nguy hiểm hơn, điều này sao có thể?
" Ngươi đừng kiên trì nữa! Ngươi không phải đối thủ của ta, nếu ngoan cố chống lại lần nữa, ta sẽ giết ngươi! "
Khương Việt ấn cái trán đang đau nhức không thôi, hung hăng nói.
Dạ Trầm Uyên lại lần nữa đứng lên, lúc này trên người hắn đều là vết thương, tay nắm chặt chủy thủ, nửa điểm cũng không buông lỏng.
" Ta sẽ không buông tha... Ta sẽ, đánh bại ngươi! "
Lời nói của hắn làm đồng tử Khương Việt co rụt lại, lập tức hừ lạnh một tiếng: " Nếu đã như vậy thì chịu chết đi! "
Hắn nói xong, cắn răng lấy ra một viên Ngũ phẩm đan dược, Bạo Linh đan! Sau khi dùng xong, có thể bổ sung cho y một lượng cực lớn linh lực, y vốn nghĩ để đến trận đấu cuối cùng mới dùng, nhưng hiện tại nhất định phải dùng trước!
Đan dược vừa vào cơ thể, linh khí bàng bạc trong cơ thể y như Trường Giang và Hoàng Hà tung hoành, tất cả linh lực đều tụ lại trên đầu ngón tay y, y sẽ cho Dạ Trầm Uyên một đòn cuối cùng này, khiến cho hắn thể đứng dậy nữa!
Mà lúc này, Dạ Trầm Uyên trong nháy mắt cũng đứng lên, hắn không giống như trước, từ trên người phát ra từng tầng linh ba, hơn nữa lực lượng linh ba càng ngày càng tăng lên!
" Đây là.... "
Chưởng môn cảm nhận được hơi thở quen thuộc, mi tâm co giật liền đứng dậy, hắn nhìn về phía Nguyên Sơ, ánh mắt khó có thể tin.
Khương Việt cũng sâu sắc cảm nhận được biến hóa của Dạ Trầm Uyên, y trong lòng bối rối, vội vàng bắt quyết trong tay nhanh hơn, mà người ngồi đằng sau y càng thêm cảnh giác!
Quang mang kim sắc từ trong tay Khương Việt hiện ra, quang mang càng ngày càng tăng, chói mắt tựa thái dương, mà dao động quen thuộc cũng truyền đến.... Cư nhiên là Khương thị Thiên giai công pháp tầng thứ nhất sát chiêu – Đãng Cực Bát Phương?!
Bởi vì cấp bậc của Khương Việt không đủ, cho dù có thêm Bạo Linh đan, y cũng chỉ có thể xuất ra một phần trong một trăm phần lực lượng, nhưng mà đối phó với Dạ Trầm Uyên ngay cả đứng lên cũng khó khăn đã quá đủ rồi!
Nguyên Sơ nhịn không được bước về trước vài bước, Dạ Trầm Uyên muốn làm gì? Một chiêu này của đối phương ngay cả Trúc Cơ hậu kì cũng khó lòng ngạnh kháng, hắn vì sao không nhận thua?
Đây là quy tắc, nếu như một bên chưa đầu hàng, không ai có thể can thiệp vào đối kháng...
Nhưng bởi vì tính chất của trận đấu, rất ít người dám liều mạng, dù sao còn có cơ hội, nên hành động này của Dạ Trầm Uyên trên lôi đài đã dẫn đến rất nhiều sự chú ý.
Quang mang kim sắc càng ngày càng chói mắt, mà quanh người Dạ Trầm Uyên đang cúi đầu, tốc độ dao động của linh ba cũng càng ngày càng nhanh! Uy áp cùng khí thế loại này, thật sự là quyết đấu cảnh giới Luyện Khí sao?
Không ít người đều dời tầm mắt chú ý bên này, mà khi quang mang cực thịnh, Khương Việt nhìn Dạ Trầm Uyên, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng lại nở nụ cười.
" Lần này, ta thắng! "
" Đãng Cực Bát Phương! "
Y gầm một tiếng, chiêu thức súc lực ở đầu ngón tay nháy mắt bùng nổ, quang mang với khí thế nghiêng trời càn quét bát phương, huyền thạch dưới mặt đất bị quét qua đều trực tiếp bị nhấc lên một tầng, phô trương thanh thế hướng tới Dạ Trầm Uyên!
Mắt thấy công kích hướng tới Dạ Trầm Uyên, hơn nữa không có chỗ để trốn, vô lực kháng cự! Hắn nếu không đầu hàng, chờ đợi hắn sẽ là cái chết!
Một khắc kia, Nguyên Sơ gấp đến độ tim như muốn nhấc lên tận cổ họng!
Mà Dạ Trầm Uyên vốn cúi đầu đột nhiên động đậy, hắn thét dài một tiếng, trên người hắn tuôn ra vô tận linh ba! Linh ba một tầng tới một tầng giống như sóng lớn, trực tiếp va chạm với công kích của đối phương, cũng xuyên thấu kết giới bảo hộ, ảnh hưởng đến những lôi đài đang thi đấu gần đó!
Tất cả những người đang thi đấu đều bị buộc phải dừng lại thế công, ôm đầu đau đớn hô lên không thôi, đồng thời linh lực của Đãng Cực Bát Phương va chạm với kết giới bảo hộ khiến kết giới chấn động mạnh, lôi đài chỗ Dạ Trầm Uyên bị gió bụi đá vụn che khuất, không ai có thể nhìn thấy tình huống bên trong.
Đừng nói là... Đều chết hết rồi chứ?!
Đợi linh lực tán đi, đá vụn rơi xuống, lôi đài đã bị nứt ra thành hai nửa, một nửa bên Khương Việt như bị san bằng, y đang nằm trong lòng một bạch y lão nhân, sinh tử không rõ.
Một nửa bên Dạ Trầm Uyên cũng vỡ vụn, hắn quỳ rạp trên mặt đất, xung quanh là vũng máu lớn.
Thắng bại làm sao quyết, chẳng lẽ là hòa, đều bị đào thải?!
Ngay tại thời điểm trọng tài không biết phán quyết như thế nào, lão nhân ôm Khương Việt căm giận nói: " Tiểu tử này dám tổn thương thần thức Thiếu chủ chúng ta! Để mạng lại đi! "
Lão nói xong, tay áo vung lên, một đạo linh ba hung mãnh đánh về phía Dạ Trầm Uyên, nếu như trúng phải, hắn vốn đang trọng thương sẽ chết không thể nghi ngờ!
Nhưng công kích kia giữa đường bị hóa giải, một tiên đồng bộ dạng giống tiểu cô nương từ bên trên chậm rãi hạ xuống, trên mặt là biểu tình ác độc, ánh mắt nhìn lão nhân tuyệt đối hung tàn!
" Lôi đài quyết đấu luôn có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, trưởng bối như ngươi nhúng tay vào làm cái gì? "
Nguyên Sơ một bước cũng không nhường: " Bọn họ là tỉ thí công bằng, nếu đã lên lôi đài thì phải thừa nhận kết quả, nếu sợ chết thì cần gì vào núi tu luyện?! Tự ở nhà tu luyện không phải cũng được sao?! "
Tác giả :
Phong Dữ Thiên Mạc