Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương
Chương 40: Nói đủ chưa
Edit: Chickenliverpate
Tứ Hiền bày tỏ thái độ vô cùng kiên quyết, hắn nhất định phải tự mình đưa nàng trở về vương phủ, lý do chính là không muốn liên lụy đến tánh mạng già trẻ lớn bé cả nhà hắn.
Cuối cùng Tống Đại Mãnh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp. Bởi vì vô tình nhìn thấy cảnh tượng đêm hôm qua, nàng đã không còn tinh thần như trước, nhưng xét cho cùng Tứ HIền là vô tội, già trẻ lớn bé nhà hắn lại càng vô tội, nếu chuyện của nàng mà truyền tới tai Hoàng thượng, đến lúc đó chỉ sợ sẽ liên lụy đến hắn.
Đối nhân xử thế không thể không biết cảm ơn, đạo lý này không cần nói nàng cũng biết. Bất quá gia đình Tứ Hiền đang ở đâu? Cái gọi là trong nhà trên có già, dưới có trẻ rốt cuộc là có bao nhiêu người?
Những thứ này đương nhiên nàng không biết rõ lắm, Tứ Hiền đã vội vàng đưa nàng trở về thành, nên nàng cũng không tiện hỏi nhiều. Chỉ biết từ trong rừng đào đi ra, lúc đi ngang qua Đào Hoa trấn, ngẫu nhiên gặp phải vài vị có lẽ là thôn dân Hoa Đào thôn, khi gặp hắn đều vô cùng thân thiết gọi hắn một tiếng "Lãnh công tử".
Tứ Hiền suy xét thật sự rất chu đáo, trước khi tiến vào cổng thành, hắn đã cho nàng mặc trang phục của một phụ nhân lớn tuổi, lại gắn thêm một cái nốt ruồi đen lên môi nàng, không gây ra bất kỳ sự chú ý nào từ nhóm thủ vệ ngay cửa thành, thuận lợi tiến vào cửa sau Vương phủ, bên trong sài phòng nàng thay vào một thân bạch y đơn giản.
"Dưỡng tâm tình cho thật tốt." Trước khi đi, Tứ Hiền còn trêu ghẹo nàng. "Tống cô nương, ngươi xem ngươi và ta lúc này đều đang mặc bạch y, ví như ngươi không bài xích ta, tâm tình sau này của ngươi cũng rất tốt, ta sẽ trở lại gặp ngươi, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau bồi dưỡng tình cảm thật tốt, ngươi thấy thế nào?"
Trong lòng Tống Đại Mãnh vẫn còn nghĩ đến Trầm Ngạo, cho dù Tứ Hiền có dung mạo tuyệt sắc nhưng lúc này nàng há có thể phân biệt? Nàng đại khái cũng chỉ mơ mơ hồ hồ nghe chữ được chữ mất, sau đó mang vẻ mặt chó chết chủ mà cúi gầm mặt.
"Khờ quá."
Nhìn theo bóng lưng Tống Đại Mãnh rời đi, Tứ Hiền cảm thấy toàn bộ chuyện này thật sự rất buồn cười.
...
Trở lại Vương phủ đúng lúc trời vừa sáng, thời điểm đó ước chừng giờ mão.
Chân trời bắt đầu tỏa ra những tia sáng vàng ấm áp, ánh sáng yếu ớt soi rọi từng ngóc ngách Nhàn Vương phủ, khiến Nhàn Vương phủ càng trở nên mông lung có cảm giác khó nắm bắt.
Tống Đại Mãnh không trở về phòng, hiện tại tâm tình của nàng rất tệ, rất áp lực, nàng không muốn gặp bất cứ ai, đặc biệt là Nhàn Vương gia, Tàn Vương đó nếu nhìn thấy nàng cũng sẽ mắng nàng là "xú nữ nhân thô tục hư vinh".
...
Cửa phòng bất chợt bị đẩy ra.
"Vương gia, nô tỳ nhìn thấy Vương Phi đang ở Dẫn Hoa đình." Một nha hoàn tiến vào, nhìn thấy Lưu Vân và Thiên Sơn đang hầu hạ Nhàn Vương rời giường thay y phục, nên liên tục cúi đầu thật thấp nói: "Vừa rồi nô tỳ đến phòng bếp xem xét bữa sáng của người đã được chuẩn bị thật tốt hay chưa, khi đi ngang qua Dẫn Hoa đình thì nhìn thấy Vương phi ngồi một mình ở đó, không biết đang suy nghĩ cái gì mà nô tỳ gọi một hồi lâu cũng không có phản ứng, đành phải tới đây bẩm báo với Vương gia."
Lúc này Nhàn Vương đã ngồi ngay ngắn trên xe lăn, nghe qua lời nói của nha hoàn, dưới mặt nạ cũng không xuất hiện một chút biểu tình, chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói: "Bổn vương biết rồi, đi làm việc của mình đi."
"Vâng, Vương gia." Nha hoàn khom lưng lui xuống. Lưu Vân lo lắng nói: "Vương gia, có nên qua xem một chút hay không?"
"Không cần." Nhàn vương lạnh lùng, khinh thường nói: "Nữ nhân kia cả đêm không về, hơn phân nửa là đã thành công vượt tường. Bổn vương cần gì loại nữ nhân như thế, nàng ta yêu đương như thế nào cũng không có quan hệ gì với Bổn vương."
"Vương gia..." Thiên Sơn do dự định nói lại thôi, kỳ thật hắn chỉ muốn chỉnh Vương gia một câu. Lưu Vân cũng chịu đựng, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời: "Thuộc hạ minh bạch."
Hai người liếc nhìn nhau, Thiên Sơn liền đẩy xe lăn đi ra ngoài. Lúc này bữa sáng đã được dọn lên bàn, Nhàn vương nhàn nhã thoải mái tiến vào thiên thính, lại nhàn nhã thoải mái ăn sáng, trong lúc này có vài nha hoàn đến bẩm báo chuyện nhìn thấy Vương phi tại Dẫn Hoa đình, Nhàn vương vừa nghe xong lập tức nổi giận, đến cuối cùng phải gầm nhẹ: "Mới sáng sớm, đừng có mang cái tên Tống Đại mãnh đó ra làm Bổn vương buồn nôn."
Sau đó, rốt cuộc cũng không một ai dám đến bẩm báo nữa.
Người hầu trong Vương phủ, bao gồm cả hạ nhân hay nha hoàn làm việc hơn một tháng trở lên, đều cực kỳ hiểu rõ: Mặc dù Nhàn vương gia tàn phế, diện mạo xấu xí, sinh hoạt cũng cần người khác hầu hạ, nhưng tính tình lại thập phần quái dị. Tính tình của hắn vốn rất xấu xa, từ khi Vương phi được gả vào trong phủ, lại càng khó hầu hạ.
Tất cả mọi người trong Nhàn Vương phủ, e rằng ngoại trừ Lưu Vân, Thiên Sơn và quản gia thì không ai dám nói nhiều hơn một câu.
Tất cả mọi người đều ngậm chặt miệng, cho rằng Vương gia khẳng định sẽ không đến Dẫn Hoa đình gặp mặt Vương phi, sau khi dùng bữa xong, lời nói của Nhàn vương thật sự đã khiến người ta mở rộng tầm mắt: "Người đâu."
"Có tiểu nhân."
"Tống Đại Mãnh vẫn còn đang ở Dẫn Hoa đình sao?"
"Vâng, Vương gia. Vương phi vẫn ngồi trong Dẫn Hoa đình." Hạ nhân nơm nớp lo sợ nói, sợ không cẩn thận nói sai một chữ. "Cự tuyệt lời khuyên của mấy nha hoàn, Vương phi vẫn ngồi đó chưa từng di chuyển dù chỉ một phân."
"Cư nhiên vẫn còn ở đó." Nhàn Vương nheo mắt, hàng mi lạnh lùng kiên nghị giờ phút này cong lên, hắn hất cằm, phân phó người bên cạnh: "Đến lúc đi tìm Hồng Hạnh tính sổ rồi."
Thiên Sơn và Lưu Vân dĩ nhiên là biết "Hồng Hạnh" trong miệng Vương gia là ai, chỉ là đối với chuyển biến chóng mặt của Vương gia, bọn họ cảm thấy nỗi hoài nghi ngày một tăng lên. Những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, Vương gia rốt cuộc là đang nghĩ như thế nào?
...
Bàn đá bên trong Dẫn Hoa đình, một mình Tống Đại Mãnh ngơ ngác ngồi ở đó, tâm tình lần này rất khác so với lần trước, hiện giờ trong lòng nàng lòng ngập tràn áp lực và hoảng hốt. Nàng vòng tay ôm chặt hai chân, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì thống khổ mà chôn sâu vào giữa hai chân.
Ai đến bên cạnh nàng cũng hoàn toàn không biết, cho dù đó là Nhàn vương.
Lưu Vân và Thiên Sơn đẩy Nhàn vương vào bên trong Dẫn Hoa đình, rồi ly khai theo chỉ thị của Nhàn vương. Nhàn vương ngồi trên xe lăn, nhìn Tống Đại Mãnh mất hồn không hề biết hắn đã tới, nên có hơi giận dữ: "Tống Đại Mãnh, tối ngày hôm qua ngươi đã đi đâu? Ngay cả Vương phủ cũng không về, Bổn vương đã từng nói: cho dù Bổn vương không thừa nhận ngươi là Vương phi của Bổn vương, nhưng ngươi vẫn là người của Nhàn Vương phủ ta! Ngươi đúng là lớn gan, cả đêm không về ngủ, thật sự làm càn quá rồi! Nói, ai cho ngươi cái can đảm này hả?"
Giọng nói lớn như vậy, thái độ kém như vậy, không có khả năng không nghe được.
Tống Đại Mãnh đang lẩn quẩn trong chính ý niệm của bản thân mình nên cũng không giật mình, mặc dù nàng đã nghe thấy tiếng Nhàn Vương nhưng vẫn không ngẩng đầu lên. Hiện tại đối với nàng mà nói, cái gì cũng không còn quan trọng, Nhàn Vương muốn nói nàng như thế nào, nàng cũng không bận tâm.
"Tống Đại Mãnh! Bổn vương nói chuyện ngươi có nghe thấy không!" Nhàn vương thấy thế, nóng nảy nói: "Ngươi cư nhiên dám coi như Bổn vương không tồn tại!"
"..."
Im hơi lặng tiếng, thật giống như hắn đang gào thét với không khí. Tống Đại Mãnh vẫn không hề nhúc nhích, nhìn thoáng qua cực kỳ giống một tòa điêu khắc.
"À, Bổn vương biết rồi, Bổn vương không nên gọi ngươi là Tống Đại Mãnh, phải gọi ngươi là Tống Hồng Hạnh mới đúng." Vì muốn chọc giận nàng, Nhàn vương bắt đầu khiêu khích: "Như thế nào, hồng hạnh vượt tường có đúng không? Hay là nói vượt tường không thành công, nên chạy đến đây diễn...."
Không ngờ lúc Nhàn vương đang nói chuyện hăng say thì Tống Đại Mãnh ngẩng phắt đầu lên, quát thẳng vào mặt hắn: "Ngươi nói đủ chưa!"
Nhìn thấy nữ nhân mà hắn vô cùng chán ghét đang nhìn hắn với gương mặt đầy nước mắt, với một dáng vẻ vô cùng tiều tụy, Nhàn vương nhất thời sửng sốt.
Tứ Hiền bày tỏ thái độ vô cùng kiên quyết, hắn nhất định phải tự mình đưa nàng trở về vương phủ, lý do chính là không muốn liên lụy đến tánh mạng già trẻ lớn bé cả nhà hắn.
Cuối cùng Tống Đại Mãnh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp. Bởi vì vô tình nhìn thấy cảnh tượng đêm hôm qua, nàng đã không còn tinh thần như trước, nhưng xét cho cùng Tứ HIền là vô tội, già trẻ lớn bé nhà hắn lại càng vô tội, nếu chuyện của nàng mà truyền tới tai Hoàng thượng, đến lúc đó chỉ sợ sẽ liên lụy đến hắn.
Đối nhân xử thế không thể không biết cảm ơn, đạo lý này không cần nói nàng cũng biết. Bất quá gia đình Tứ Hiền đang ở đâu? Cái gọi là trong nhà trên có già, dưới có trẻ rốt cuộc là có bao nhiêu người?
Những thứ này đương nhiên nàng không biết rõ lắm, Tứ Hiền đã vội vàng đưa nàng trở về thành, nên nàng cũng không tiện hỏi nhiều. Chỉ biết từ trong rừng đào đi ra, lúc đi ngang qua Đào Hoa trấn, ngẫu nhiên gặp phải vài vị có lẽ là thôn dân Hoa Đào thôn, khi gặp hắn đều vô cùng thân thiết gọi hắn một tiếng "Lãnh công tử".
Tứ Hiền suy xét thật sự rất chu đáo, trước khi tiến vào cổng thành, hắn đã cho nàng mặc trang phục của một phụ nhân lớn tuổi, lại gắn thêm một cái nốt ruồi đen lên môi nàng, không gây ra bất kỳ sự chú ý nào từ nhóm thủ vệ ngay cửa thành, thuận lợi tiến vào cửa sau Vương phủ, bên trong sài phòng nàng thay vào một thân bạch y đơn giản.
"Dưỡng tâm tình cho thật tốt." Trước khi đi, Tứ Hiền còn trêu ghẹo nàng. "Tống cô nương, ngươi xem ngươi và ta lúc này đều đang mặc bạch y, ví như ngươi không bài xích ta, tâm tình sau này của ngươi cũng rất tốt, ta sẽ trở lại gặp ngươi, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau bồi dưỡng tình cảm thật tốt, ngươi thấy thế nào?"
Trong lòng Tống Đại Mãnh vẫn còn nghĩ đến Trầm Ngạo, cho dù Tứ Hiền có dung mạo tuyệt sắc nhưng lúc này nàng há có thể phân biệt? Nàng đại khái cũng chỉ mơ mơ hồ hồ nghe chữ được chữ mất, sau đó mang vẻ mặt chó chết chủ mà cúi gầm mặt.
"Khờ quá."
Nhìn theo bóng lưng Tống Đại Mãnh rời đi, Tứ Hiền cảm thấy toàn bộ chuyện này thật sự rất buồn cười.
...
Trở lại Vương phủ đúng lúc trời vừa sáng, thời điểm đó ước chừng giờ mão.
Chân trời bắt đầu tỏa ra những tia sáng vàng ấm áp, ánh sáng yếu ớt soi rọi từng ngóc ngách Nhàn Vương phủ, khiến Nhàn Vương phủ càng trở nên mông lung có cảm giác khó nắm bắt.
Tống Đại Mãnh không trở về phòng, hiện tại tâm tình của nàng rất tệ, rất áp lực, nàng không muốn gặp bất cứ ai, đặc biệt là Nhàn Vương gia, Tàn Vương đó nếu nhìn thấy nàng cũng sẽ mắng nàng là "xú nữ nhân thô tục hư vinh".
...
Cửa phòng bất chợt bị đẩy ra.
"Vương gia, nô tỳ nhìn thấy Vương Phi đang ở Dẫn Hoa đình." Một nha hoàn tiến vào, nhìn thấy Lưu Vân và Thiên Sơn đang hầu hạ Nhàn Vương rời giường thay y phục, nên liên tục cúi đầu thật thấp nói: "Vừa rồi nô tỳ đến phòng bếp xem xét bữa sáng của người đã được chuẩn bị thật tốt hay chưa, khi đi ngang qua Dẫn Hoa đình thì nhìn thấy Vương phi ngồi một mình ở đó, không biết đang suy nghĩ cái gì mà nô tỳ gọi một hồi lâu cũng không có phản ứng, đành phải tới đây bẩm báo với Vương gia."
Lúc này Nhàn Vương đã ngồi ngay ngắn trên xe lăn, nghe qua lời nói của nha hoàn, dưới mặt nạ cũng không xuất hiện một chút biểu tình, chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói: "Bổn vương biết rồi, đi làm việc của mình đi."
"Vâng, Vương gia." Nha hoàn khom lưng lui xuống. Lưu Vân lo lắng nói: "Vương gia, có nên qua xem một chút hay không?"
"Không cần." Nhàn vương lạnh lùng, khinh thường nói: "Nữ nhân kia cả đêm không về, hơn phân nửa là đã thành công vượt tường. Bổn vương cần gì loại nữ nhân như thế, nàng ta yêu đương như thế nào cũng không có quan hệ gì với Bổn vương."
"Vương gia..." Thiên Sơn do dự định nói lại thôi, kỳ thật hắn chỉ muốn chỉnh Vương gia một câu. Lưu Vân cũng chịu đựng, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời: "Thuộc hạ minh bạch."
Hai người liếc nhìn nhau, Thiên Sơn liền đẩy xe lăn đi ra ngoài. Lúc này bữa sáng đã được dọn lên bàn, Nhàn vương nhàn nhã thoải mái tiến vào thiên thính, lại nhàn nhã thoải mái ăn sáng, trong lúc này có vài nha hoàn đến bẩm báo chuyện nhìn thấy Vương phi tại Dẫn Hoa đình, Nhàn vương vừa nghe xong lập tức nổi giận, đến cuối cùng phải gầm nhẹ: "Mới sáng sớm, đừng có mang cái tên Tống Đại mãnh đó ra làm Bổn vương buồn nôn."
Sau đó, rốt cuộc cũng không một ai dám đến bẩm báo nữa.
Người hầu trong Vương phủ, bao gồm cả hạ nhân hay nha hoàn làm việc hơn một tháng trở lên, đều cực kỳ hiểu rõ: Mặc dù Nhàn vương gia tàn phế, diện mạo xấu xí, sinh hoạt cũng cần người khác hầu hạ, nhưng tính tình lại thập phần quái dị. Tính tình của hắn vốn rất xấu xa, từ khi Vương phi được gả vào trong phủ, lại càng khó hầu hạ.
Tất cả mọi người trong Nhàn Vương phủ, e rằng ngoại trừ Lưu Vân, Thiên Sơn và quản gia thì không ai dám nói nhiều hơn một câu.
Tất cả mọi người đều ngậm chặt miệng, cho rằng Vương gia khẳng định sẽ không đến Dẫn Hoa đình gặp mặt Vương phi, sau khi dùng bữa xong, lời nói của Nhàn vương thật sự đã khiến người ta mở rộng tầm mắt: "Người đâu."
"Có tiểu nhân."
"Tống Đại Mãnh vẫn còn đang ở Dẫn Hoa đình sao?"
"Vâng, Vương gia. Vương phi vẫn ngồi trong Dẫn Hoa đình." Hạ nhân nơm nớp lo sợ nói, sợ không cẩn thận nói sai một chữ. "Cự tuyệt lời khuyên của mấy nha hoàn, Vương phi vẫn ngồi đó chưa từng di chuyển dù chỉ một phân."
"Cư nhiên vẫn còn ở đó." Nhàn Vương nheo mắt, hàng mi lạnh lùng kiên nghị giờ phút này cong lên, hắn hất cằm, phân phó người bên cạnh: "Đến lúc đi tìm Hồng Hạnh tính sổ rồi."
Thiên Sơn và Lưu Vân dĩ nhiên là biết "Hồng Hạnh" trong miệng Vương gia là ai, chỉ là đối với chuyển biến chóng mặt của Vương gia, bọn họ cảm thấy nỗi hoài nghi ngày một tăng lên. Những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, Vương gia rốt cuộc là đang nghĩ như thế nào?
...
Bàn đá bên trong Dẫn Hoa đình, một mình Tống Đại Mãnh ngơ ngác ngồi ở đó, tâm tình lần này rất khác so với lần trước, hiện giờ trong lòng nàng lòng ngập tràn áp lực và hoảng hốt. Nàng vòng tay ôm chặt hai chân, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì thống khổ mà chôn sâu vào giữa hai chân.
Ai đến bên cạnh nàng cũng hoàn toàn không biết, cho dù đó là Nhàn vương.
Lưu Vân và Thiên Sơn đẩy Nhàn vương vào bên trong Dẫn Hoa đình, rồi ly khai theo chỉ thị của Nhàn vương. Nhàn vương ngồi trên xe lăn, nhìn Tống Đại Mãnh mất hồn không hề biết hắn đã tới, nên có hơi giận dữ: "Tống Đại Mãnh, tối ngày hôm qua ngươi đã đi đâu? Ngay cả Vương phủ cũng không về, Bổn vương đã từng nói: cho dù Bổn vương không thừa nhận ngươi là Vương phi của Bổn vương, nhưng ngươi vẫn là người của Nhàn Vương phủ ta! Ngươi đúng là lớn gan, cả đêm không về ngủ, thật sự làm càn quá rồi! Nói, ai cho ngươi cái can đảm này hả?"
Giọng nói lớn như vậy, thái độ kém như vậy, không có khả năng không nghe được.
Tống Đại Mãnh đang lẩn quẩn trong chính ý niệm của bản thân mình nên cũng không giật mình, mặc dù nàng đã nghe thấy tiếng Nhàn Vương nhưng vẫn không ngẩng đầu lên. Hiện tại đối với nàng mà nói, cái gì cũng không còn quan trọng, Nhàn Vương muốn nói nàng như thế nào, nàng cũng không bận tâm.
"Tống Đại Mãnh! Bổn vương nói chuyện ngươi có nghe thấy không!" Nhàn vương thấy thế, nóng nảy nói: "Ngươi cư nhiên dám coi như Bổn vương không tồn tại!"
"..."
Im hơi lặng tiếng, thật giống như hắn đang gào thét với không khí. Tống Đại Mãnh vẫn không hề nhúc nhích, nhìn thoáng qua cực kỳ giống một tòa điêu khắc.
"À, Bổn vương biết rồi, Bổn vương không nên gọi ngươi là Tống Đại Mãnh, phải gọi ngươi là Tống Hồng Hạnh mới đúng." Vì muốn chọc giận nàng, Nhàn vương bắt đầu khiêu khích: "Như thế nào, hồng hạnh vượt tường có đúng không? Hay là nói vượt tường không thành công, nên chạy đến đây diễn...."
Không ngờ lúc Nhàn vương đang nói chuyện hăng say thì Tống Đại Mãnh ngẩng phắt đầu lên, quát thẳng vào mặt hắn: "Ngươi nói đủ chưa!"
Nhìn thấy nữ nhân mà hắn vô cùng chán ghét đang nhìn hắn với gương mặt đầy nước mắt, với một dáng vẻ vô cùng tiều tụy, Nhàn vương nhất thời sửng sốt.
Tác giả :
Kim Đại Hàn