Manh Phi Đãi Gả
Quyển 2 - Chương 83: Hữu duyên vô phận
Edit: Boringrain
Bởi sự ra đi đột ngột của Trữ Thiên hợp, cả Bắc Vương phủ chìm trong sự ảm đạm đau thương. Thủy Băng Tuyền si ngốc, thờ thẫn, ôm chặt lấy thân thể dần lạnh cứng của hắn trong tay. Lòng nàng lúc này, tựa như rơi vào đầm băng vạn năm, tê tái nghẹn thở tưởng như sắp chết đến nơi nhưng mọi tri giác lại nhắc nhở nàng một cách đau đớn, nàng còn sống…
Trong không khí hỗn loạn và ảm đảm ấy, chẳng ai rảnh rỗi chú ý đến một bóng dáng ẩn mình trong góc tối, bóng dáng run rẩy…
Ngay từ đầu, Phong Cô Tình đã đứng đó, lẳng lặng ngắm nhìn từng cử chỉ của nàng, một ánh mắt tương giao thấm đượm tình nồng, một nụ cười tuyệt luân, giọt nước mắt đau thương, sự ôn nhu đến nghẹn ngào, và cả tiếng ca buồn vì một người nào đó…
‘Đường này có chàng, dù đau khổ em vẫn cam lòng, …’
Lồng ngực hắn bỗng nhói đau khiến thắt lưng co quắp… Phong Cô Tình cúi gập người, há miệng mà thở. Tại sao? Tại sao tim hắn lại đau đến thế? Phải chăng vì tình nồng ý mật của nàng cùng một tên đàn ông khác? Hay bởi những đớn đau nàng nén chịu trong lòng?
Mòn mỏi chờ mong từng ngày hội ngộ, cuối cùng, thứ hắn chờ lại là tình cảnh này sao! Với hắn, nàng còn lại gì? Là phẫn nộ hay thù hận đây?
Thiên hạ này chẳng có tin tức gì Vô Tình các không tra ra được, dù là thân thế hay chuyện Trữ Thiên Hợp bị trúng độc cũng không ngoại lệ…
Nhưng dẫu nằm mơ hắn cũng không thể ngờ được, mới có vài ngày ngắn ngủi, nàng đã trao trọn trái tim cho gã đàn ông xa lạ đó! Còn là một mối tình sâu đậm quyết không hối hận nữa chứ?
Nàng yêu người đó nhiều đến thế ư? Nhiều đến nỗi, dù đã đứng ở nơi xa, hắn vẫn có thể cảm nhận được nỗi bi ai, sự đau đớn không nói nổi thành lời thế ư?
Hai canh giờ lặng lẽ trôi qua…
Toàn bộ Bắc cảnh lúc này như chìm trong mộng ảo… bởi tin Bắc Vương gia quy tiên vừa được công bố ra toàn thành!
Sông Thanh Lăng năm vạn bách tính,
Tiếng khóc rưng trời nỗi uất nghẹn bi ai…
Chén rượu trong tay Giang Dĩ Bác trượt xuống, vỡ tan trên đất…
Nét mặt hắn lộ rõ vẻ ngạc nhiên không tin nổi… Y đi rồi? Nhanh vậy sao? Chẳng phải còn nửa tháng ư? Y đi nhanh như vậy, nàng hẳn sẽ đau đến tột cùng. Tuyền Nhi…
“Chủ tử, lúc này Bắc Vương phủ đang được canh gác nghiêm mật, khó có thể vào được.” Thấy Giang Dĩ Bác dợm bước ra ngoài, Vô Tâm và Vô Hình liền chạy đến khuyên ngăn.
“Tránh ra!” Giang Dĩ Bác lớn giọng quát một tiếng.
“Chủ tử…”
Lời chưa kịp nói thân hình hắn đã lóe lên một cái rồi biến mất tăm! Thấy hắn chạy đi, Vô Tâm, Vô Hình cũng vội vã đuổi theo.
………..
Thủy Băng Tuyền thẩn thờ nhìn đôi cánh tay mình, đã chẳng còn gì cả, không nụ cười nhẹ ấm áp, không đôi mắt bình tĩnh như nước hồ thu… Sau này, cũng sẽ chẳng bao giờ có nữa, chàng đi rồi, thật sự đi rồi… đi không trở lại! Chẳng còn nữa vòng tay ôm ấp, bờ ngực dịu êm!
Chàng, đã đi rồi, đi trong vòng tay nàng! Đi…và không trở lại!
Chẳng ai dám tiến về phía nàng, Thủy Hoằng Văn bị đẩy ra, Hương Hàn bị đẩy ra, Thu Nhi bị đẩy ra, Trữ Thiên Khang bị đẩy ra, ngay đến Trữ Thiên Kỳ dợm bước tiến tới muốn đỡ nàng dậy cũng bị nàng xô mạnh ra…
Không một ai có thể đến gần nàng…
“Tiểu thư…” Hương Hàn đau lòng nhìn tiểu thư, không kiềm được giọt lệ nóng rơi trên mặt!
Đã hai canh giờ rồi, tiểu thư không hề nhúc nhích, chỉ si ngốc nhìn vào đôi tay mình… Thân thể Vương gia đã được Khang Vương gia ôm về phòng. Nhưng tiểu thư, giống như đã hóa đá vậy, vẫn ngẩn ngơ nhìn đôi tay trống trơn của mình…
Hu…Hu hu… Nàng chẳng dám khóc ra tiếng, nên chỉ có thể lặng im mà rơi lệ, đau thương, tiếc nuối thay cho tiểu thư và Vương gia!
Đôi mắt Thu Nhi sưng đỏ nhìn không ra nét thanh tú, nàng và Hương Hàn từ đầu chỉ có thể lẳng lặng đứng bên Vương phi. Nhìn bộ dạng lúc này của Vương phi, tâm can nàng như có ai cào xé!
Từ tể đường đóng cửa, Hoàng Tử Thành và Đồng Nhi vội vã chạy về phủ, nhưng dẫu gấp gáp chạy về thì bọn họ có thể làm gì đây? Chỉ là lẳng lặng đứng nhìn Vương phi từ phía sau, nhìn người đau đớn, nhìn người sầu khổ, tim họ cũng như nhói lên từng cơn!
Đến khi Giang Dĩ Bác đến, đập vào mắt hắn chính là một Thủy Băng Tuyền cực kỳ an tĩnh…
Trữ Hy vừa nhác thấy bóng dáng của Giang Dĩ Bác liền tiến lên ngăn cản: “Để cho nàng an tĩnh đi, lúc này chẳng ai có thể giúp nàng được!” Hắn cũng hề chẳng ngạc nhiên khi thấy Giang Dĩ Bác xuất hiện tại Bắc Thành! Số vật tư khổng lồ ấy, từ sớm hắn đã nghĩ ngay đến Giang Dĩ Bác…
Hắn chẳng hề ngạc nhiên khi người con gái kỳ lạ, hiếm có này lại có thể khiến cho Giang Dĩ Bác thần hồn điên đảo! Bởi chính hắn cũng như vậy mà thôi!
Thấy nàng im ắng đến lạ thường, Giang Dĩ Bác cũng chẳng để ý tới cánh tay ngăn cản của Trữ Hy, chậm rãi tiến từng bước, từng bước về phía nàng…
“Tuyền Nhi…” Tim hắn, dâng trào nỗi phiền muộn, chẳng biết mở lời!
Vươn tay, muốn nhẹ đặt lên vai nàng, nhưng gần chạm đến liền ngừng lại…
Vươn cánh tay muốn đặt lên vai nàng nói lời an ủi, nhưng gần chạm đến lại do dự bất động giữa không trung…
Rụt tay lại, hắn lặng lẽ đứng sau nàng, như muốn mãi làm một chỗ dựa vững chắc cho nàng, lại như muốn cùng nàng vượt qua nỗi đau này…
Thêm một canh giờ trôi qua, Thủy Băng Tuyền vẫn chẳng có chút động tĩnh nào…
Trữ Thiên Kỳ tiêu sái đứng lặng thinh, thấy Giang Dĩ Bác thì hơi nheo mắt: “Dĩ Bác, sao ngươi lại ở đây?” Lượng tài vật khổng lồ đó chỉ Giang Dĩ Bác mới có khả năng cung cấp. Nhưng càng nghĩ vậy lại càng thấy có điều mờ ám. Hắn và nàng kết giao thân mật từ lúc nào?
Giang Dĩ Bác hành lễ với Trữ Thiên Kỳ: “Thảo dân tham kiến hoàng thượng.”
“Miễn lễ.” Trữ Thiên Kỳ nương theo ánh mắt của hắn nhìn qua, thấy trong ánh mắt là sự an tĩnh của nàng… Từ lúc Thất hoàng đệ ra đi, nàng vẫn luôn như vậy! Không nói một lời, không khóc một tiếng…
Một khắc… rồi nửa canh giờ… Trời chiều dần ngả về tây!
Rốt cuộc Thủy Băng Tuyền cũng kiệt sức ngã xuống…
Mọi người kinh hô lên một tiếng, rất nhiều cánh tay vươn ra muốn đỡ nàng…
Nhưng Giang Dĩ Bác đứng đằng sau đã vững vàng ôm lấy Thủy Băng Tuyền, nhìn người đã hôn mê trong lòng, tim hắn cũng đau nhói không nên lời!
“Giang công tử, để nô tỳ.” Hương Hàn chạy lại đỡ Thủy Băng Tuyền đã hôn mê, nước mắt như mưa!
Hai người Thu Nhi và Cảnh Trúc cũng tiến đến, cùng nhau đưa Thủy Băng Tuyền vào phòng trong!
Trữ Thiên Kỳ thu hồi cánh tay định đỡ nàng, khoát ra sau lưng, khí thế vương giả, nhìn Giang Dĩ Bác với ánh mắt khó hiểu: “Xem ra Dĩ Bác và Vương phi có vẻ rất thân quen.” Hắn dùng mười năm cũng không thể khiến Giang Dĩ Bác trở thành cánh tay của mình, nhưng nàng…Dường như hắn đã quá xem thường nàng!
Giang Dĩ Bác thu hồi ánh mắt, mỉm cười: “Dĩ Bác cũng thật không ngờ!” Nếu không phải sơ xuất của hắn lúc ban đầu, nàng sẽ không gặp Trữ Thiên Hợp, không yêu y, cũng sẽ không đưa đến tình cảnh ngày hôm nay… Mà hắn cũng sẽ không phải khốn khổ vì một mối tình câm lặng!
Nửa đêm, Thủy Băng Tuyền choàng tỉnh…
Nàng giật mình nhỏm dậy, xốc chăn lên, chưa kịp đi giày đã lao ra ngoài…
Rồi bước chân bỗng nhiên khựng lại, mạnh mẽ lắc đầu, nhìn cỗ quan tài im lìm nằm giữa sảnh đường, nước mắt tưởng như bị lãng quên bỗng tràn lên trong hốc mắt, rồi nhạt nhòa trên gương mặt bi thương…
“Ai…Là ai…Là ai đã đặt chàng vào đây…Không…” Nhìn cỗ quan tài lạnh lẽo, mọi sự bình tĩnh, mọi sự yên ắng, mọi kiên cường của nàng bỗng chốc bị vỡ òa trong lớp sơn son…
Thiên Hợp, Thiên Hợp lại nằm trong cỗ quan tài lạnh giá như băng này ư…Không…Không…
Trữ Thiên Khang, Thủy Hoằng Văn, Giang Dĩ Bác và Trữ Hy vẫn chờ nàng tỉnh lại, để nàng nhìn mặt hắn lần cuối trước khi đậy nắp quan…
“Thất…tẩu, tẩu…hãy lại nhìn Thất ca đi.” Trữ Thiên Khang tiến lên, lệ nóng dâng lên trong hốc mắt. Giờ phút này, hắn hiểu nàng đau đến thế nào, bởi ngay hắn, một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, cũng muốn gào thét chửi mắng ông trời cho thỏa nỗi đớn đau! Huống chi là Thất tẩu, người yêu Thất ca tha thiết!
“Tuyền Nhi… Muội… hãy nén bi thương đi…Vương gia đi rồi, đừng khiến người ra đi không được yên lòng!” Thủy Hoằng Văn cũng tiến lên khuyên nhủ.
“Vương phi…hu…” Thu Nhi chạy đến, trong tay còn xách theo một đôi giày thêu tinh xảo đã bị ướt đẫm bởi nước mắt.
“Tiểu thư, người mang giày vào đã.” Hương Hàn cầm lấy đôi giày từ tay Thu Nhi, giọng nói nghẹn ngào. Tiểu thư vừa tỉnh lại, đã lao như điên ra đây…
Trong mắt Giang Dĩ Bác cay cay, tiến lên đỡ lấy thân người Thủy Băng Tuyền, rồi nói với Hương Hàn: “Hai người các người mang giày vào cho nàng đi!” Tuyền Nhi, giờ phút này, ta hiểu rằng mọi lời an ủi với nàng đều là vô dụng. Đã thế, nàng đau bao nhiêu, ta nguyện cùng nàng chia sẻ bấy nhiêu…
“Tham kiến hoàng thượng.” Binh lính canh gác bên ngoài thấy hoàng thượng tới thì kinh ngạc không thôi. Đã muộn thế này rồi, Hoàng thượng còn chưa nghỉ ngơi ư?
“Hoàng thượng…” Thân tướng quân vốn định khuyên Hoàng thượng sớm nghỉ ngơi, cả một đêm người không chợp mắt, nếu cứ như vậy, lỡ như long thể người có mệnh hệ gì, bọn họ thật sự gánh không nổi…
Tuy việc Bắc Vương ra đi đột ngột khiến ai nấy đều bàng hoàng. Nhưng hoàng thượng là ngôi cửu ngũ chí tôn, thật ra cũng không cần phải tới lễ nhập quan của người!
Ngờ đâu vừa nghe tin Bắc Vương phi tỉnh lại, hoàng thượng lại phóng nhanh đến… Khiến bọn họ cũng chẳng kịp ngăn cản.
“Tham kiến hoàng thượng.” Mọi người trong đại sảnh nhất loạt quỳ xuống thỉnh an! Chỉ riêng Thủy Băng Tuyền lại chẳng chút để ý gì đến hắn! Nàng vươn tay xoa lên mặt sơn thắm đỏ của quan tài, nhìn Trữ Thiên Hợp an tĩnh nằm bên trong… Là Thiên Hợp, là Thiên Hợp cho nàng cái ôm lưu luyến, là Thiên Hợp cùng nàng tâm linh tương thông! Nhưng bây giờ chàng lại nằm ở đây!
Dung nhan như bạch ngọc, làn môi tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, nàng đã chẳng thể nhìn thấy đáy mắt trong suốt của chàng thêm lần nữa…
Chàng, đã đi rồi! Thực sự đi rồi!
Trữ Thiên Khang hơi liếc mắt qua, ý bảo Thủy Hoằng văn tiến lên kéo Thủy Băng Tuyền ra…
“Đậy nắp!” Một tiếng ra lệnh, nắp quan tài nặng nề từ từ được đóng lại.
Mọi người lặng lẽ nhắm mắt, không đành lòng nhìn một cảnh bi thương…
Thủy Băng Tuyền đột nhiên trở nên vô cùng an tĩnh, không khóc loạn, chỉ lẳng lặng đứng nhìn…
Thời gian vô tình tàn nhẫn, mãi lặng lẽ trôi đi. Ánh ban mai lại đến!
Những ngày tiếp theo, Thủy Băng Tuyền vô cùng bình thản, bình thản nhìn kẻ đến người đi, bình thản nhìn những gương mặt quen thuộc…
Rồi nàng tự nhốt mình trong phòng, không gặp bất cứ ai! Cũng không cho bất cứ ai đi vào! Chẳng để ý đến trời đất bên ngoài chuyển xoay thế nào! Nàng chỉ biết, nàng cần an tĩnh…
……..
Đến đêm thứ ba, cơn mưa phùn mùa hạ như lướt qua, phảng phất như nước mắt tiếc thương của ông trời, là giọt đắng, giọt cay…
Thủy Băng Tuyền nhìn làn mưa phùn, trên mặt nhẹ nở nụ cười, Thiên Hợp, phải chăng đây là nước mắt của chàng? Phải chăng chàng đang ở bên ta, chàng nhìn ta thương tâm khổ sở?
Vốn cho rằng ta rất kiên cường, vốn nghĩ rằng ta có thể bình tâm! Nhưng, Thiên Hợp ơi, bây giờ ta mới biết, hai chữ bình tâm ấy, gian nan đến thế nào!
Thì ra chàng đã sớm biết như vậy, sớm biết ta vốn chẳng kiên cường như ta vẫn tưởng!
Gió miên man thổi, mưa vẫn nhẹ rơi, Thủy Băng Tuyền thu hồi lại ánh mắt…
“…Khụ…Hương Hàn.” Vài ngày không mở miệng, âm thanh như tắc nghẹn, lại có chút khàn khàn.
“Tiểu thư?” Hương Hàn mừng rỡ đẩy cửa đi vào. Tiểu thư rốt cuộc cũng nói chuyện rồi.
“Ta muốn tắm!” Đêm nay là đêm cuối cùng chàng ở nhân gian… Ngày mai thôi, chàng sẽ phải nằm sâu dưới ba tấc đất lạnh lẽo! Nàng muốn ở bên chàng! Chàng nhất định không muốn thấy nàng đau lòng, nhất định không muốn thấy bộ dáng thê thảm của nàng lúc này! Cho nên nàng cần chỉnh trang lại một chút! Để chàng ra đi được an tâm!
“Dạ!” Khuôn mặt lạnh lùng của Hương Hàn thoáng chút vui vẻ, vội vã sai Thu Nhi đi chuẩn bị nước!
Cảnh Trúc mang một bát thuốc nóng hổi đến: “Vương phi, người uống thuốc rồi hẵng đi tắm!”
Nàng và Cảnh An đã theo hầu Vương gia từ nhỏ, cũng là hai người thân cận với Vương gia nhất. Nhiều năm nhìn những đắng cay đau khổ của Vương gia, bọn họ dù đau lòng nhưng chỉ có thể bất lực đứng nhìn!
Nay Vương gia đi rồi… Bọn họ nhất định sẽ chung tâm hầu hạ Vương phi, người mà Vương gia lo lắng, yêu thương nhất! Những ngày qua, cảm tình của Vương phi đối với Vương gia, họ đều thấy cả! Cũng khắc ghi trong lòng, niềm hạnh phúc trước khi ra đi của Vương gia là do Vương phi ban cho! Trong lòng họ, thật tình cảm tạ tất cả những gì Vương phi đã làm cho Vương gia!
Thủy Băng Tuyền cầm chén thuốc, nói: “Cảnh Trúc, ngươi đi báo với Khang Vương gia, bảo tất cả mọi người đêm nay hãy nghỉ ngơi đi, ta sẽ túc trực bên linh cữu vương gia!”
Cảnh Trúc mấp máy môi muốn nói đôi lời khuyên giải, nhưng biết khuyên thế nào đây?
“Dạ!” Thôi cũng được, để Vương phi ở bên Vương gia lần cuối!
Cởi y phục đã nhăn nhúm trên người, buông xõa mái tóc đen dài, Thủy Băng Tuyền bước vào thùng gỗ…
Thu Nhi thêm nước, còn Hương Hàn giúp nàng tắm rửa! Mấy ngày nay hốc mắt hai người vẫn không thôi sưng đỏ, nước mắt như đã cạn khô. Nhưng không biết có phải vì hơi nước nóng hổi bốc lên mà trong mắt họ lại dâng lên hàng lệ, giọt lệ lặng im…
Thủy Băng Tuyền nhìn bộ đồ tang màu trắng trong tay Hương Hàn, lại nhớ tới tang lễ của Trương Thanh Thanh. Khi đó, nàng không có ‘tình’, nên cũng chẳng thương tâm! Thế nhưng bây giờ, lần thứ hai mặc vào người bộ đồ tang trắng xóa tựa tuyết thì nàng mới biết được, cái đớn đau của sự chia ly, âm dương cách trở…
Hương Hàn lau khô mái tóc của nàng, chải sơ qua, rồi búi một kiểu tóc đơn giản, sau đó cài lên tóc nàng một nhành hoa trắng…
Bên trong đại sảnh của Vương phủ
Lúc Cảnh Trúc đến nhắn lại lời Thủy Băng Tuyền, mọi người bên trong mới trút ra một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng nàng cũng chịu ra khỏi phòng rồi…
Giang Dĩ Bác và Trữ Hy nhìn nhau, trong mắt họ đều ánh lên vẻ phức tạp…
Trữ Thiên Kỳ vừa nghe thấy tin này, vẻ căng thẳng trên mặt cũng hòa hoãn xuống, mấy ngày nay, nàng luôn tự nhốt chính mình trong phòng!
Hương Hàn đỡ Thủy Băng Tuyền chậm rãi tiêu sái đi vào phòng!
Tất cả mọi người vẫn chưa rời đi, thấy Thủy Băng Tuyền đẩy cánh tay Hương Hàn ra, y phục như tuyết, tóc đen như mây nổi bất nhành hoa trắng, gương mặt tuyệt mỹ, lại tiều tụy đến không đành lòng…
“Các vị đi nghỉ đi! Đêm nay, ta sẽ ở đây cùng tướng công!” Cả sảnh đường treo đầy băng trắng, bàn tế to lớn nhìn đến quặn lòng!
“Thất tẩu…” Trữ Thiên Khang tiến lên định nói gì, lại bị Thủy Hoằng Văn kéo lại!
Giang Dĩ Bác nhìn nét mặt lạnh lùng của nàng, biết hẳn nàng đã bình tâm trở lại…
“Các ngươi lui ra ngoài cả đi, đây là mệnh lệnh của bản Vương phi!” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng lướt nhìn những người xung quanh! Nàng lúc này chỉ muốn được yên tĩnh bên chàng!
“Khang Vương gia, cứ theo ý của Bắc Vương phi đi!” Giang Dĩ Bác thản nhiên lên tiếng.
Sắc mặt ai nấy đều phức tạp, ánh mắt mù mịt, lục đục ra ngoài…
“Hương Hàn, các ngươi cũng xuống đi!”
Mấy người Hương Hàn nhìn nhau, đồng thanh lên tiếng: “Dạ!” Nói xong liền đi ra đợi ở bên ngoài!
Cuối cùng trong cả cái đại sảnh to lớn ấy, ngoại trừ Trữ Thiên Hợp đang nằm im lìm trong cỗ quan tài, chỉ còn lại mỗi Thủy Băng Tuyền!
Nhẹ bước đi lên, chậm rãi vuốt ve cạnh quan tài, Thủy Băng Tuyền nở nụ cười dịu dàng: “Thiên Hợp, bây giờ hẳn chàng đã lên thiên đường rồi phải không?”
………….
Mưa phùn cả đêm cuối cùng cũng ngừng lại trước ban mai…
Thủy Băng Tuyền từ từ đi ra, ngẩng đầu nhìn ra ngoại đình, trước mắt hiện lên những hình ảnh cuối cùng của chàng…
Ngẩng đầu ngước nhìn trời xanh, thật cao, thật trong suốt!
Thiên Hợp, bầu trời hôm nay đẹp quá, có phải là nước mắt của chàng đã rửa đi mọi tạp của nhân gian?
“Tuyền Nhi…” Trong mắt Giang Dĩ Bác khó nén nỗi lo lắng, một đêm đợi ngoài ngoại đình! Nhìn nàng vì một người đàn ông khác mà đau đớn! Còn hắn lại vì nàng…!
Thủy Băng Tuyền nhẹ quay đầu lại, nhìn nét lo lắng trên mặt Giang Dĩ Bác, mỉm cười nói: “Ta không sao.” Nàng tự nói, nhất định phải kiên cường, nàng tự nói, nhất đĩnh phải nỗ lực, phải cố gắng…
Giang Dĩ Bác chỉ cười nhạt, đáp: “Ta biết.” Tuyền Nhi, mọi kiên cường của nàng đều vì hắn! Nàng có biết lúc này đây, ta ghen tỵ với người đó trong lòng nàng đến thế nào không? Hắn đã ra đi, nhưng ta biết, cả đời này, hắn sẽ có một vị trí chắc chắn không bao giờ xuy xuyển trong trái tim nàng!
“Bắc Vương phi, xin đừng quá bi thương!” Trữ Hy cũng tiến lên an ủi. Một đêm này, hắn cũng vì ai đó mà lặng lẽ đứng đợi ở ngoại đình!
“Ta biết, cảm tạ!” Thủy Băng Tuyền quay lại cười nhạt!
“Tam muội…” Trong mắt Thủy Hoằng Văn ánh lên mọi niềm thương tiếc, hắn vươn tay nắm lấy đôi vai gầy kiên cường của muội muội, ôm nàng vào lòng rồi nhẹ vỗ. Thủy Băng Tuyền cũng dựa vào người hắn: “Đại ca, cảm ơn huynh!” Cái ôm này cho nàng sự ấm áp, sự ấm áp của tình thân, của một huynh trưởng thương yêu muội muội mình! Đại ca, thật sự cảm ơn huynh!
Giang Dĩ Bác nhìn Thủy Băng Tuyền tựa vào lòng Thủy Hoằng Văn, rèm bi buông rũ, lòng chua xót. Tuyền Nhi, lúc này người có thể an ủi, ôm ấp nàng cũng chẳng phải ta!
Trong một sân đình của Bắc Vương phủ, binh lính canh gác trùng trùng. Đó chính là tẩm cung tạm thời của đương kim hoàng thượng.
Tưởng Tri phủ quỳ ở bên ngoài, đầu đầy mồ hôi lạnh: “Khởi bẩm hoàng thượng, bên ngoài có rất đông dân chúng đang tụ tập muốn đưa tiễn Bắc Vương gia, thỉnh hoàng thượng định đoạt!” Bắc Vương gia ra đi đột ngột, lúc vừa nhận được tin tức lão thiếu chút nữa là kinh ngạc đến há hốc mồm! Mà không chỉ lão, trên dưới Bắc Thành đều chìm trong bầu không khí kinh hoàng, đến vài ngày rồi mà chẳng ai thốt nổi nên lời! Đột ngột đến bàng hoàng!
Vẫn còn chưa hoàn hồn khỏi việc Bắc Vương gia ra đi, lại bị tờ bố cáo dán đầy đường dọa cho kinh sợ! Bắc Vương gia dùng chiếu chỉ của tiên hoàng giao toàn bộ Bắc cảnh cho Bắc Vương phi, sau này, Bắc Vương phi chính là ‘trời’ của Bắc cảnh!
Cho nên mấy ngày nay, đầu óc lão ta trì độn đi không ít, chẳng còn tỉnh táo, cũng chẳng rõ mình đang làm cái gì nữa?
Hôm nay là ngày chôn cất cho Vương gia, từ sáng sớm lão đã lo chạy đến Bắc Vương phủ, nhưng vừa thoáng thấy dân chúng chen lấn chật cứng cả con đường thì lão ‘sốc’ đến nỗi trợn to mắt mà nhìn! Lão còn đang thắc mắc có phải là toàn dân Bắc Thành đã tề tựu về đây đông đủ hay không nữa!
Dẫu là tự phát, nhưng tất cả dâng chúng lại vô cùng trật tự, xếp thành hàng đứng hai bên đường, đồ tang trắng xóa….Nhưng mà…nhưng mà hoàng thượng còn đang ở bên trong Bắc Vương phủ, vạn nhất để người thấy được, không biết sẽ tức giận tới mức nào đây?
Trữ Thiên Kỳ rũ mi, thu lại hàn khí trong đáy mắt, giỏi lắm, Thất hoàng đệ. Mới đến Bắc cảnh chưa bao lâu, đã thu phục được nhân tâm rồi!
“Hoàng thượng… Hay là để thần điều binh…” Thân tướng quân cũng bị dọa một phen, dân chúng Bắc cảnh này không sợ chết rồi sao?
Trữ Thiên Kỳ xua tay, phản đối: “Không được!” Nếu điều binh ngăn cản, hậu quả e là khó mà tưởng tượng nổi…
Tin tức Bắc Vương qua đời không chỉ làm chấn động toàn Bắc cảnh mà còn rung động tới cả thiên hạ! Con mắt của người trong thiên hạ hiện nay đều chăm chăm vào nhất cử nhất động của vị hoàng đế là hắn đây!
“Tưởng tri phủ!”
“Có vi thần!” Được gọi tên, Tưởng tri phủ bất giác run lên một cái.
“Ngươi phân phó xuống dưới, cho bộ khoái đến duy trì trật tự đi!”
“Vi thần tuân chỉ!” Tưởng tri phủ khom lưng, khúm núm lui ra ngoài.
“Hoàng thượng, Bắc cảnh…” Hoàng Quốc cữu muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng biết mở lời ra sao. Bắc Vương gia đã đem chiếu chỉ của tiên hoàng ra, hoàng thượng cũng đã tiếp chỉ, tuyệt không thể thu hồi. Nhưng cứ mặc kệ Bắc cảnh ra sao thì ra cũng chẳng phải là biện pháp!
“Việc này sẽ bàn lại sau, trẫm tự có chừng mực!’ Ông ta có thể hiểu, sao Trữ Thiên Kỳ lại không hiểu chứ. Tình hình Bắc cảnh bây giờ sao hắn có thể buông tay mặc kệ được! Nhưng lúc này, hắn chẳng thể làm gì được!
“Khởi bẩm hoàng thượng!”
“Nói đi!”
“Đã đến giờ rồi, Khang Vương gia đang ở ngoài đợi chỉ thị của hoàng thượng!” Một binh sĩ đi vào cung kính bẩm báo.
Trữ Thiên Kỳ đứng lên đi ra ngoài, để biểu thị lòng tiếc thương, mấy ngày nay hắn đăc biệt chỉ mặc cẩm bào nhạt màu, bên trong mặc y phục màu trắng, vẫn là thêu kim long tôn quý, không thể che nổi phong thái của bậc đế vương!
….
Kèn tang vang vọng… Não ruột thế nhân!
Vốn cho rằng mình sẽ không rơi lệ, nhưng khi quan tài vừa được nâng lên, đôi chân Thủy Băng Tuyền bỗng chốc mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào: “Thiên Hợp…”
Giang Dĩ Bác đưa tay nhẹ đỡ người nàng, hắn vẫn luôn đứng phía sau nàng như vậy…
Thủy Băng Tuyền nhắm mắt giữ lòng bình tĩnh, rồi mới lại mở mắt ra: “Cảm ơn huynh!”
Cứ như vậy, nàng giương mắt nhìn chiếc quan tài được khiêng ra ngoài phòng khách, ra khỏi ngoại đình, qua cổng Bắc Vương phủ…
Thấy quan tài được khiêng ra, toàn bộ dân chúng đứng đợi bên ngoài đều nhất loạt quỳ xuống…
Thủy Băng Tuyền lúc này đờ đẫn nhìn khoảng không trống vắng nơi đại sảnh, một Bắc Vương phủ rộng rãi tới trống trải, đã chẳng còn người nàng yêu…
Mười dặm ngoại thành, ngàn năm yên nghỉ… Một lớp đất ngăn, âm dương cách biệt.
Tim nàng, sao lại đau đến thế… Thiên Hợp, Vì sao? Vì sao ta không thể tiễn chàng đoạn đường cuối? Vì sao chứ?
Trữ Thiên Kỳ rũ mi mắt, dịu dàng nói: “Đệ muội, hãy nén bi thương.”
Giang Dĩ Bác ở một bên lo lắng nhìn nàng, từ lúc di quan đến giờ, nàng yên tĩnh đến mức đáng sợ!
Cho đến khi tiếng kèn bi ai chỉ còn vang vọng ở nơi xa… Thủy Băng Tuyền tựa như sực tỉnh, lại điên cuồng lao ra ngoài…
“Không… Không… Thiên Hợp…”
“Tuyền Nhi…”
“Tiểu thư…”
“Vương phi…”
Tất cả mọi người liền nhanh chóng theo chân nàng chạy đuổi ra ngoài!
Trữ Thiên Kỳ nhìn Thủy Băng Tuyền lao chạy điên cuồng, cảm giác như có cái gì thắt chặt nơi lồng ngực, khiến hắn vô cùng khó chịu… Giọt nước mắt tinh khôi, nụ cười buồn bã kiên cường của nàng sao lại mãi ám ảnh trong đầu hắn?
Chạy ra ngoài, thấy người quỳ lạy trên con đường lớn thì tâm can lại càng đau nhức. Thiên Hợp, chàng xem, có rất nhiều người đến tiễn chàng đó…
“Tuyền Nhi… Nàng đừng như vậy, hãy để Vương gia yên lòng ra đi!” Giang Dĩ Bác nhanh tay kéo Thủy Băng Tuyền lại, miệng khuyên nhủ, lòng đau.
“Đừng… Đừng cản ta… Ta muốn tiễn chàng đoạn cuối!” Không biết lấy đâu ra sức lực, Thủy Băng Tuyền vùng thoát khỏi cánh tay của Giang Dĩ Bác, thấy đoàn di quan thấp thoáng xa xa gần mất bóng, lại lao nhanh về phía trước như điên như dại…
“Đừng mà…” Tiếng thét thê lương vang vọng đến tận chân trời, khiến người nghe thấy đều rơi lệ…
Phong Cô Tình cách đó không xa, ẩn khuất trong đoàn người quỳ lạy, nhìn nàng đột nhiên lao tới, điên cuồng đuổi theo đoàn đưa tang… Thấy hai tỳ nữ chạy tới đỡ nàng, bị nàng hất ra, rồi đến Giang Dĩ Bác kéo được nàng lại…
Bàn tay hắn nắm chặt thành quyền. Một nữ nhân vô tình, lạnh lùng đến tàn nhẫn, tâm ngoan thủ đoạn tựa rắn độc cũng có lúc bi thương đến ai oán như vậy sao?
Thấy nàng đau lòng, không phải hắn nên vui vẻ sao? Vì sao…Vì sao, ngực hắn lại khó chịu như vậy?
Hương Hàn nhìn tiểu thư dường như đã phát điên, cũng hiểu tiểu thư muốn làm gì. Sắc mặt thoáng ngưng trọng, nhón chân một cái, dùng khinh công bay lên chặn lại phía trước đội đưa tang… Nàng biết, tiểu thư muốn nhìn thấy Vương gia lẫn nữa!
“To gan…” Trữ Thiên Khang thét lớn.
“Khang Vương gia, xin hãy cho tiểu thư nhìn Vương gia thêm lần nữa!” Rồi nàng lấy tay chỉ ra Thủy Băng Tuyền đang đuổi theo ở phía sau…
Trong mắt Trữ Thiên Khang thoáng nét buồn bã! Thất tẩu… Tội gì phải vậy?
Thủy Hoằng Văn chỉ đành nói: “Khang Vương gia, thôi thì hãy dừng lại một lát, Vương gia trên trời có linh thiếng hẳn cũng không muốn Tuyền Nhi chạy đuổi theo như vậy đâu.”
Trữ Thiên Khang cuối đầu che đi giọt lệ, rồi khẽ nâng tay lệnh cho đoàn người dừng lại…
Người hai bên đường nhìn hình ảnh Vương phi chạy đuổi phía sau, mũi bỗng cay cay, lệ rơi ướt má. Nhớ ngày nào, Vương gia và Vương phi sóng vai xuống kiệu, tựa như thần tiên lạc chốn nhân gian… Mà nay, âm dương đôi đường cách biệt…
Giang Dĩ Bác phi thân ôm lấy Thủy Băng Tuyền. Nháy mắt nàng đã đứng bên cạnh quan tài…
Nâng đôi tay run rẩy xoa nhẹ lên nắp quan: “Thiên Hợp…” Ta chỉ muốn nhìn chàng thêm lần nữa, chỉ một lần nữa thôi!
Thủy Hoằng Văn kéo Thủy Băng Tuyền lùi lại, liếc mắt qua Hương Hàn nói: “Đưa tiểu thư hồi phủ!” Rồi nhấc tay ra hiệu cho Trữ Thiên Khang tiếp tục khởi hành…
Thủy Băng Tuyền chỉ có thể lặng im nhìn đoàn người dần đi xa, xa mãi, cho đến khi chẳng còn chút bóng dáng nào…
Xoay người trở lại Bắc Vương phủ, một Bắc Vương phủ mãi mãi chẳng còn Bắc Vương gia!
Hết quyển 2
Bởi sự ra đi đột ngột của Trữ Thiên hợp, cả Bắc Vương phủ chìm trong sự ảm đạm đau thương. Thủy Băng Tuyền si ngốc, thờ thẫn, ôm chặt lấy thân thể dần lạnh cứng của hắn trong tay. Lòng nàng lúc này, tựa như rơi vào đầm băng vạn năm, tê tái nghẹn thở tưởng như sắp chết đến nơi nhưng mọi tri giác lại nhắc nhở nàng một cách đau đớn, nàng còn sống…
Trong không khí hỗn loạn và ảm đảm ấy, chẳng ai rảnh rỗi chú ý đến một bóng dáng ẩn mình trong góc tối, bóng dáng run rẩy…
Ngay từ đầu, Phong Cô Tình đã đứng đó, lẳng lặng ngắm nhìn từng cử chỉ của nàng, một ánh mắt tương giao thấm đượm tình nồng, một nụ cười tuyệt luân, giọt nước mắt đau thương, sự ôn nhu đến nghẹn ngào, và cả tiếng ca buồn vì một người nào đó…
‘Đường này có chàng, dù đau khổ em vẫn cam lòng, …’
Lồng ngực hắn bỗng nhói đau khiến thắt lưng co quắp… Phong Cô Tình cúi gập người, há miệng mà thở. Tại sao? Tại sao tim hắn lại đau đến thế? Phải chăng vì tình nồng ý mật của nàng cùng một tên đàn ông khác? Hay bởi những đớn đau nàng nén chịu trong lòng?
Mòn mỏi chờ mong từng ngày hội ngộ, cuối cùng, thứ hắn chờ lại là tình cảnh này sao! Với hắn, nàng còn lại gì? Là phẫn nộ hay thù hận đây?
Thiên hạ này chẳng có tin tức gì Vô Tình các không tra ra được, dù là thân thế hay chuyện Trữ Thiên Hợp bị trúng độc cũng không ngoại lệ…
Nhưng dẫu nằm mơ hắn cũng không thể ngờ được, mới có vài ngày ngắn ngủi, nàng đã trao trọn trái tim cho gã đàn ông xa lạ đó! Còn là một mối tình sâu đậm quyết không hối hận nữa chứ?
Nàng yêu người đó nhiều đến thế ư? Nhiều đến nỗi, dù đã đứng ở nơi xa, hắn vẫn có thể cảm nhận được nỗi bi ai, sự đau đớn không nói nổi thành lời thế ư?
Hai canh giờ lặng lẽ trôi qua…
Toàn bộ Bắc cảnh lúc này như chìm trong mộng ảo… bởi tin Bắc Vương gia quy tiên vừa được công bố ra toàn thành!
Sông Thanh Lăng năm vạn bách tính,
Tiếng khóc rưng trời nỗi uất nghẹn bi ai…
Chén rượu trong tay Giang Dĩ Bác trượt xuống, vỡ tan trên đất…
Nét mặt hắn lộ rõ vẻ ngạc nhiên không tin nổi… Y đi rồi? Nhanh vậy sao? Chẳng phải còn nửa tháng ư? Y đi nhanh như vậy, nàng hẳn sẽ đau đến tột cùng. Tuyền Nhi…
“Chủ tử, lúc này Bắc Vương phủ đang được canh gác nghiêm mật, khó có thể vào được.” Thấy Giang Dĩ Bác dợm bước ra ngoài, Vô Tâm và Vô Hình liền chạy đến khuyên ngăn.
“Tránh ra!” Giang Dĩ Bác lớn giọng quát một tiếng.
“Chủ tử…”
Lời chưa kịp nói thân hình hắn đã lóe lên một cái rồi biến mất tăm! Thấy hắn chạy đi, Vô Tâm, Vô Hình cũng vội vã đuổi theo.
………..
Thủy Băng Tuyền thẩn thờ nhìn đôi cánh tay mình, đã chẳng còn gì cả, không nụ cười nhẹ ấm áp, không đôi mắt bình tĩnh như nước hồ thu… Sau này, cũng sẽ chẳng bao giờ có nữa, chàng đi rồi, thật sự đi rồi… đi không trở lại! Chẳng còn nữa vòng tay ôm ấp, bờ ngực dịu êm!
Chàng, đã đi rồi, đi trong vòng tay nàng! Đi…và không trở lại!
Chẳng ai dám tiến về phía nàng, Thủy Hoằng Văn bị đẩy ra, Hương Hàn bị đẩy ra, Thu Nhi bị đẩy ra, Trữ Thiên Khang bị đẩy ra, ngay đến Trữ Thiên Kỳ dợm bước tiến tới muốn đỡ nàng dậy cũng bị nàng xô mạnh ra…
Không một ai có thể đến gần nàng…
“Tiểu thư…” Hương Hàn đau lòng nhìn tiểu thư, không kiềm được giọt lệ nóng rơi trên mặt!
Đã hai canh giờ rồi, tiểu thư không hề nhúc nhích, chỉ si ngốc nhìn vào đôi tay mình… Thân thể Vương gia đã được Khang Vương gia ôm về phòng. Nhưng tiểu thư, giống như đã hóa đá vậy, vẫn ngẩn ngơ nhìn đôi tay trống trơn của mình…
Hu…Hu hu… Nàng chẳng dám khóc ra tiếng, nên chỉ có thể lặng im mà rơi lệ, đau thương, tiếc nuối thay cho tiểu thư và Vương gia!
Đôi mắt Thu Nhi sưng đỏ nhìn không ra nét thanh tú, nàng và Hương Hàn từ đầu chỉ có thể lẳng lặng đứng bên Vương phi. Nhìn bộ dạng lúc này của Vương phi, tâm can nàng như có ai cào xé!
Từ tể đường đóng cửa, Hoàng Tử Thành và Đồng Nhi vội vã chạy về phủ, nhưng dẫu gấp gáp chạy về thì bọn họ có thể làm gì đây? Chỉ là lẳng lặng đứng nhìn Vương phi từ phía sau, nhìn người đau đớn, nhìn người sầu khổ, tim họ cũng như nhói lên từng cơn!
Đến khi Giang Dĩ Bác đến, đập vào mắt hắn chính là một Thủy Băng Tuyền cực kỳ an tĩnh…
Trữ Hy vừa nhác thấy bóng dáng của Giang Dĩ Bác liền tiến lên ngăn cản: “Để cho nàng an tĩnh đi, lúc này chẳng ai có thể giúp nàng được!” Hắn cũng hề chẳng ngạc nhiên khi thấy Giang Dĩ Bác xuất hiện tại Bắc Thành! Số vật tư khổng lồ ấy, từ sớm hắn đã nghĩ ngay đến Giang Dĩ Bác…
Hắn chẳng hề ngạc nhiên khi người con gái kỳ lạ, hiếm có này lại có thể khiến cho Giang Dĩ Bác thần hồn điên đảo! Bởi chính hắn cũng như vậy mà thôi!
Thấy nàng im ắng đến lạ thường, Giang Dĩ Bác cũng chẳng để ý tới cánh tay ngăn cản của Trữ Hy, chậm rãi tiến từng bước, từng bước về phía nàng…
“Tuyền Nhi…” Tim hắn, dâng trào nỗi phiền muộn, chẳng biết mở lời!
Vươn tay, muốn nhẹ đặt lên vai nàng, nhưng gần chạm đến liền ngừng lại…
Vươn cánh tay muốn đặt lên vai nàng nói lời an ủi, nhưng gần chạm đến lại do dự bất động giữa không trung…
Rụt tay lại, hắn lặng lẽ đứng sau nàng, như muốn mãi làm một chỗ dựa vững chắc cho nàng, lại như muốn cùng nàng vượt qua nỗi đau này…
Thêm một canh giờ trôi qua, Thủy Băng Tuyền vẫn chẳng có chút động tĩnh nào…
Trữ Thiên Kỳ tiêu sái đứng lặng thinh, thấy Giang Dĩ Bác thì hơi nheo mắt: “Dĩ Bác, sao ngươi lại ở đây?” Lượng tài vật khổng lồ đó chỉ Giang Dĩ Bác mới có khả năng cung cấp. Nhưng càng nghĩ vậy lại càng thấy có điều mờ ám. Hắn và nàng kết giao thân mật từ lúc nào?
Giang Dĩ Bác hành lễ với Trữ Thiên Kỳ: “Thảo dân tham kiến hoàng thượng.”
“Miễn lễ.” Trữ Thiên Kỳ nương theo ánh mắt của hắn nhìn qua, thấy trong ánh mắt là sự an tĩnh của nàng… Từ lúc Thất hoàng đệ ra đi, nàng vẫn luôn như vậy! Không nói một lời, không khóc một tiếng…
Một khắc… rồi nửa canh giờ… Trời chiều dần ngả về tây!
Rốt cuộc Thủy Băng Tuyền cũng kiệt sức ngã xuống…
Mọi người kinh hô lên một tiếng, rất nhiều cánh tay vươn ra muốn đỡ nàng…
Nhưng Giang Dĩ Bác đứng đằng sau đã vững vàng ôm lấy Thủy Băng Tuyền, nhìn người đã hôn mê trong lòng, tim hắn cũng đau nhói không nên lời!
“Giang công tử, để nô tỳ.” Hương Hàn chạy lại đỡ Thủy Băng Tuyền đã hôn mê, nước mắt như mưa!
Hai người Thu Nhi và Cảnh Trúc cũng tiến đến, cùng nhau đưa Thủy Băng Tuyền vào phòng trong!
Trữ Thiên Kỳ thu hồi cánh tay định đỡ nàng, khoát ra sau lưng, khí thế vương giả, nhìn Giang Dĩ Bác với ánh mắt khó hiểu: “Xem ra Dĩ Bác và Vương phi có vẻ rất thân quen.” Hắn dùng mười năm cũng không thể khiến Giang Dĩ Bác trở thành cánh tay của mình, nhưng nàng…Dường như hắn đã quá xem thường nàng!
Giang Dĩ Bác thu hồi ánh mắt, mỉm cười: “Dĩ Bác cũng thật không ngờ!” Nếu không phải sơ xuất của hắn lúc ban đầu, nàng sẽ không gặp Trữ Thiên Hợp, không yêu y, cũng sẽ không đưa đến tình cảnh ngày hôm nay… Mà hắn cũng sẽ không phải khốn khổ vì một mối tình câm lặng!
Nửa đêm, Thủy Băng Tuyền choàng tỉnh…
Nàng giật mình nhỏm dậy, xốc chăn lên, chưa kịp đi giày đã lao ra ngoài…
Rồi bước chân bỗng nhiên khựng lại, mạnh mẽ lắc đầu, nhìn cỗ quan tài im lìm nằm giữa sảnh đường, nước mắt tưởng như bị lãng quên bỗng tràn lên trong hốc mắt, rồi nhạt nhòa trên gương mặt bi thương…
“Ai…Là ai…Là ai đã đặt chàng vào đây…Không…” Nhìn cỗ quan tài lạnh lẽo, mọi sự bình tĩnh, mọi sự yên ắng, mọi kiên cường của nàng bỗng chốc bị vỡ òa trong lớp sơn son…
Thiên Hợp, Thiên Hợp lại nằm trong cỗ quan tài lạnh giá như băng này ư…Không…Không…
Trữ Thiên Khang, Thủy Hoằng Văn, Giang Dĩ Bác và Trữ Hy vẫn chờ nàng tỉnh lại, để nàng nhìn mặt hắn lần cuối trước khi đậy nắp quan…
“Thất…tẩu, tẩu…hãy lại nhìn Thất ca đi.” Trữ Thiên Khang tiến lên, lệ nóng dâng lên trong hốc mắt. Giờ phút này, hắn hiểu nàng đau đến thế nào, bởi ngay hắn, một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, cũng muốn gào thét chửi mắng ông trời cho thỏa nỗi đớn đau! Huống chi là Thất tẩu, người yêu Thất ca tha thiết!
“Tuyền Nhi… Muội… hãy nén bi thương đi…Vương gia đi rồi, đừng khiến người ra đi không được yên lòng!” Thủy Hoằng Văn cũng tiến lên khuyên nhủ.
“Vương phi…hu…” Thu Nhi chạy đến, trong tay còn xách theo một đôi giày thêu tinh xảo đã bị ướt đẫm bởi nước mắt.
“Tiểu thư, người mang giày vào đã.” Hương Hàn cầm lấy đôi giày từ tay Thu Nhi, giọng nói nghẹn ngào. Tiểu thư vừa tỉnh lại, đã lao như điên ra đây…
Trong mắt Giang Dĩ Bác cay cay, tiến lên đỡ lấy thân người Thủy Băng Tuyền, rồi nói với Hương Hàn: “Hai người các người mang giày vào cho nàng đi!” Tuyền Nhi, giờ phút này, ta hiểu rằng mọi lời an ủi với nàng đều là vô dụng. Đã thế, nàng đau bao nhiêu, ta nguyện cùng nàng chia sẻ bấy nhiêu…
“Tham kiến hoàng thượng.” Binh lính canh gác bên ngoài thấy hoàng thượng tới thì kinh ngạc không thôi. Đã muộn thế này rồi, Hoàng thượng còn chưa nghỉ ngơi ư?
“Hoàng thượng…” Thân tướng quân vốn định khuyên Hoàng thượng sớm nghỉ ngơi, cả một đêm người không chợp mắt, nếu cứ như vậy, lỡ như long thể người có mệnh hệ gì, bọn họ thật sự gánh không nổi…
Tuy việc Bắc Vương ra đi đột ngột khiến ai nấy đều bàng hoàng. Nhưng hoàng thượng là ngôi cửu ngũ chí tôn, thật ra cũng không cần phải tới lễ nhập quan của người!
Ngờ đâu vừa nghe tin Bắc Vương phi tỉnh lại, hoàng thượng lại phóng nhanh đến… Khiến bọn họ cũng chẳng kịp ngăn cản.
“Tham kiến hoàng thượng.” Mọi người trong đại sảnh nhất loạt quỳ xuống thỉnh an! Chỉ riêng Thủy Băng Tuyền lại chẳng chút để ý gì đến hắn! Nàng vươn tay xoa lên mặt sơn thắm đỏ của quan tài, nhìn Trữ Thiên Hợp an tĩnh nằm bên trong… Là Thiên Hợp, là Thiên Hợp cho nàng cái ôm lưu luyến, là Thiên Hợp cùng nàng tâm linh tương thông! Nhưng bây giờ chàng lại nằm ở đây!
Dung nhan như bạch ngọc, làn môi tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, nàng đã chẳng thể nhìn thấy đáy mắt trong suốt của chàng thêm lần nữa…
Chàng, đã đi rồi! Thực sự đi rồi!
Trữ Thiên Khang hơi liếc mắt qua, ý bảo Thủy Hoằng văn tiến lên kéo Thủy Băng Tuyền ra…
“Đậy nắp!” Một tiếng ra lệnh, nắp quan tài nặng nề từ từ được đóng lại.
Mọi người lặng lẽ nhắm mắt, không đành lòng nhìn một cảnh bi thương…
Thủy Băng Tuyền đột nhiên trở nên vô cùng an tĩnh, không khóc loạn, chỉ lẳng lặng đứng nhìn…
Thời gian vô tình tàn nhẫn, mãi lặng lẽ trôi đi. Ánh ban mai lại đến!
Những ngày tiếp theo, Thủy Băng Tuyền vô cùng bình thản, bình thản nhìn kẻ đến người đi, bình thản nhìn những gương mặt quen thuộc…
Rồi nàng tự nhốt mình trong phòng, không gặp bất cứ ai! Cũng không cho bất cứ ai đi vào! Chẳng để ý đến trời đất bên ngoài chuyển xoay thế nào! Nàng chỉ biết, nàng cần an tĩnh…
……..
Đến đêm thứ ba, cơn mưa phùn mùa hạ như lướt qua, phảng phất như nước mắt tiếc thương của ông trời, là giọt đắng, giọt cay…
Thủy Băng Tuyền nhìn làn mưa phùn, trên mặt nhẹ nở nụ cười, Thiên Hợp, phải chăng đây là nước mắt của chàng? Phải chăng chàng đang ở bên ta, chàng nhìn ta thương tâm khổ sở?
Vốn cho rằng ta rất kiên cường, vốn nghĩ rằng ta có thể bình tâm! Nhưng, Thiên Hợp ơi, bây giờ ta mới biết, hai chữ bình tâm ấy, gian nan đến thế nào!
Thì ra chàng đã sớm biết như vậy, sớm biết ta vốn chẳng kiên cường như ta vẫn tưởng!
Gió miên man thổi, mưa vẫn nhẹ rơi, Thủy Băng Tuyền thu hồi lại ánh mắt…
“…Khụ…Hương Hàn.” Vài ngày không mở miệng, âm thanh như tắc nghẹn, lại có chút khàn khàn.
“Tiểu thư?” Hương Hàn mừng rỡ đẩy cửa đi vào. Tiểu thư rốt cuộc cũng nói chuyện rồi.
“Ta muốn tắm!” Đêm nay là đêm cuối cùng chàng ở nhân gian… Ngày mai thôi, chàng sẽ phải nằm sâu dưới ba tấc đất lạnh lẽo! Nàng muốn ở bên chàng! Chàng nhất định không muốn thấy nàng đau lòng, nhất định không muốn thấy bộ dáng thê thảm của nàng lúc này! Cho nên nàng cần chỉnh trang lại một chút! Để chàng ra đi được an tâm!
“Dạ!” Khuôn mặt lạnh lùng của Hương Hàn thoáng chút vui vẻ, vội vã sai Thu Nhi đi chuẩn bị nước!
Cảnh Trúc mang một bát thuốc nóng hổi đến: “Vương phi, người uống thuốc rồi hẵng đi tắm!”
Nàng và Cảnh An đã theo hầu Vương gia từ nhỏ, cũng là hai người thân cận với Vương gia nhất. Nhiều năm nhìn những đắng cay đau khổ của Vương gia, bọn họ dù đau lòng nhưng chỉ có thể bất lực đứng nhìn!
Nay Vương gia đi rồi… Bọn họ nhất định sẽ chung tâm hầu hạ Vương phi, người mà Vương gia lo lắng, yêu thương nhất! Những ngày qua, cảm tình của Vương phi đối với Vương gia, họ đều thấy cả! Cũng khắc ghi trong lòng, niềm hạnh phúc trước khi ra đi của Vương gia là do Vương phi ban cho! Trong lòng họ, thật tình cảm tạ tất cả những gì Vương phi đã làm cho Vương gia!
Thủy Băng Tuyền cầm chén thuốc, nói: “Cảnh Trúc, ngươi đi báo với Khang Vương gia, bảo tất cả mọi người đêm nay hãy nghỉ ngơi đi, ta sẽ túc trực bên linh cữu vương gia!”
Cảnh Trúc mấp máy môi muốn nói đôi lời khuyên giải, nhưng biết khuyên thế nào đây?
“Dạ!” Thôi cũng được, để Vương phi ở bên Vương gia lần cuối!
Cởi y phục đã nhăn nhúm trên người, buông xõa mái tóc đen dài, Thủy Băng Tuyền bước vào thùng gỗ…
Thu Nhi thêm nước, còn Hương Hàn giúp nàng tắm rửa! Mấy ngày nay hốc mắt hai người vẫn không thôi sưng đỏ, nước mắt như đã cạn khô. Nhưng không biết có phải vì hơi nước nóng hổi bốc lên mà trong mắt họ lại dâng lên hàng lệ, giọt lệ lặng im…
Thủy Băng Tuyền nhìn bộ đồ tang màu trắng trong tay Hương Hàn, lại nhớ tới tang lễ của Trương Thanh Thanh. Khi đó, nàng không có ‘tình’, nên cũng chẳng thương tâm! Thế nhưng bây giờ, lần thứ hai mặc vào người bộ đồ tang trắng xóa tựa tuyết thì nàng mới biết được, cái đớn đau của sự chia ly, âm dương cách trở…
Hương Hàn lau khô mái tóc của nàng, chải sơ qua, rồi búi một kiểu tóc đơn giản, sau đó cài lên tóc nàng một nhành hoa trắng…
Bên trong đại sảnh của Vương phủ
Lúc Cảnh Trúc đến nhắn lại lời Thủy Băng Tuyền, mọi người bên trong mới trút ra một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng nàng cũng chịu ra khỏi phòng rồi…
Giang Dĩ Bác và Trữ Hy nhìn nhau, trong mắt họ đều ánh lên vẻ phức tạp…
Trữ Thiên Kỳ vừa nghe thấy tin này, vẻ căng thẳng trên mặt cũng hòa hoãn xuống, mấy ngày nay, nàng luôn tự nhốt chính mình trong phòng!
Hương Hàn đỡ Thủy Băng Tuyền chậm rãi tiêu sái đi vào phòng!
Tất cả mọi người vẫn chưa rời đi, thấy Thủy Băng Tuyền đẩy cánh tay Hương Hàn ra, y phục như tuyết, tóc đen như mây nổi bất nhành hoa trắng, gương mặt tuyệt mỹ, lại tiều tụy đến không đành lòng…
“Các vị đi nghỉ đi! Đêm nay, ta sẽ ở đây cùng tướng công!” Cả sảnh đường treo đầy băng trắng, bàn tế to lớn nhìn đến quặn lòng!
“Thất tẩu…” Trữ Thiên Khang tiến lên định nói gì, lại bị Thủy Hoằng Văn kéo lại!
Giang Dĩ Bác nhìn nét mặt lạnh lùng của nàng, biết hẳn nàng đã bình tâm trở lại…
“Các ngươi lui ra ngoài cả đi, đây là mệnh lệnh của bản Vương phi!” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng lướt nhìn những người xung quanh! Nàng lúc này chỉ muốn được yên tĩnh bên chàng!
“Khang Vương gia, cứ theo ý của Bắc Vương phi đi!” Giang Dĩ Bác thản nhiên lên tiếng.
Sắc mặt ai nấy đều phức tạp, ánh mắt mù mịt, lục đục ra ngoài…
“Hương Hàn, các ngươi cũng xuống đi!”
Mấy người Hương Hàn nhìn nhau, đồng thanh lên tiếng: “Dạ!” Nói xong liền đi ra đợi ở bên ngoài!
Cuối cùng trong cả cái đại sảnh to lớn ấy, ngoại trừ Trữ Thiên Hợp đang nằm im lìm trong cỗ quan tài, chỉ còn lại mỗi Thủy Băng Tuyền!
Nhẹ bước đi lên, chậm rãi vuốt ve cạnh quan tài, Thủy Băng Tuyền nở nụ cười dịu dàng: “Thiên Hợp, bây giờ hẳn chàng đã lên thiên đường rồi phải không?”
………….
Mưa phùn cả đêm cuối cùng cũng ngừng lại trước ban mai…
Thủy Băng Tuyền từ từ đi ra, ngẩng đầu nhìn ra ngoại đình, trước mắt hiện lên những hình ảnh cuối cùng của chàng…
Ngẩng đầu ngước nhìn trời xanh, thật cao, thật trong suốt!
Thiên Hợp, bầu trời hôm nay đẹp quá, có phải là nước mắt của chàng đã rửa đi mọi tạp của nhân gian?
“Tuyền Nhi…” Trong mắt Giang Dĩ Bác khó nén nỗi lo lắng, một đêm đợi ngoài ngoại đình! Nhìn nàng vì một người đàn ông khác mà đau đớn! Còn hắn lại vì nàng…!
Thủy Băng Tuyền nhẹ quay đầu lại, nhìn nét lo lắng trên mặt Giang Dĩ Bác, mỉm cười nói: “Ta không sao.” Nàng tự nói, nhất định phải kiên cường, nàng tự nói, nhất đĩnh phải nỗ lực, phải cố gắng…
Giang Dĩ Bác chỉ cười nhạt, đáp: “Ta biết.” Tuyền Nhi, mọi kiên cường của nàng đều vì hắn! Nàng có biết lúc này đây, ta ghen tỵ với người đó trong lòng nàng đến thế nào không? Hắn đã ra đi, nhưng ta biết, cả đời này, hắn sẽ có một vị trí chắc chắn không bao giờ xuy xuyển trong trái tim nàng!
“Bắc Vương phi, xin đừng quá bi thương!” Trữ Hy cũng tiến lên an ủi. Một đêm này, hắn cũng vì ai đó mà lặng lẽ đứng đợi ở ngoại đình!
“Ta biết, cảm tạ!” Thủy Băng Tuyền quay lại cười nhạt!
“Tam muội…” Trong mắt Thủy Hoằng Văn ánh lên mọi niềm thương tiếc, hắn vươn tay nắm lấy đôi vai gầy kiên cường của muội muội, ôm nàng vào lòng rồi nhẹ vỗ. Thủy Băng Tuyền cũng dựa vào người hắn: “Đại ca, cảm ơn huynh!” Cái ôm này cho nàng sự ấm áp, sự ấm áp của tình thân, của một huynh trưởng thương yêu muội muội mình! Đại ca, thật sự cảm ơn huynh!
Giang Dĩ Bác nhìn Thủy Băng Tuyền tựa vào lòng Thủy Hoằng Văn, rèm bi buông rũ, lòng chua xót. Tuyền Nhi, lúc này người có thể an ủi, ôm ấp nàng cũng chẳng phải ta!
Trong một sân đình của Bắc Vương phủ, binh lính canh gác trùng trùng. Đó chính là tẩm cung tạm thời của đương kim hoàng thượng.
Tưởng Tri phủ quỳ ở bên ngoài, đầu đầy mồ hôi lạnh: “Khởi bẩm hoàng thượng, bên ngoài có rất đông dân chúng đang tụ tập muốn đưa tiễn Bắc Vương gia, thỉnh hoàng thượng định đoạt!” Bắc Vương gia ra đi đột ngột, lúc vừa nhận được tin tức lão thiếu chút nữa là kinh ngạc đến há hốc mồm! Mà không chỉ lão, trên dưới Bắc Thành đều chìm trong bầu không khí kinh hoàng, đến vài ngày rồi mà chẳng ai thốt nổi nên lời! Đột ngột đến bàng hoàng!
Vẫn còn chưa hoàn hồn khỏi việc Bắc Vương gia ra đi, lại bị tờ bố cáo dán đầy đường dọa cho kinh sợ! Bắc Vương gia dùng chiếu chỉ của tiên hoàng giao toàn bộ Bắc cảnh cho Bắc Vương phi, sau này, Bắc Vương phi chính là ‘trời’ của Bắc cảnh!
Cho nên mấy ngày nay, đầu óc lão ta trì độn đi không ít, chẳng còn tỉnh táo, cũng chẳng rõ mình đang làm cái gì nữa?
Hôm nay là ngày chôn cất cho Vương gia, từ sáng sớm lão đã lo chạy đến Bắc Vương phủ, nhưng vừa thoáng thấy dân chúng chen lấn chật cứng cả con đường thì lão ‘sốc’ đến nỗi trợn to mắt mà nhìn! Lão còn đang thắc mắc có phải là toàn dân Bắc Thành đã tề tựu về đây đông đủ hay không nữa!
Dẫu là tự phát, nhưng tất cả dâng chúng lại vô cùng trật tự, xếp thành hàng đứng hai bên đường, đồ tang trắng xóa….Nhưng mà…nhưng mà hoàng thượng còn đang ở bên trong Bắc Vương phủ, vạn nhất để người thấy được, không biết sẽ tức giận tới mức nào đây?
Trữ Thiên Kỳ rũ mi, thu lại hàn khí trong đáy mắt, giỏi lắm, Thất hoàng đệ. Mới đến Bắc cảnh chưa bao lâu, đã thu phục được nhân tâm rồi!
“Hoàng thượng… Hay là để thần điều binh…” Thân tướng quân cũng bị dọa một phen, dân chúng Bắc cảnh này không sợ chết rồi sao?
Trữ Thiên Kỳ xua tay, phản đối: “Không được!” Nếu điều binh ngăn cản, hậu quả e là khó mà tưởng tượng nổi…
Tin tức Bắc Vương qua đời không chỉ làm chấn động toàn Bắc cảnh mà còn rung động tới cả thiên hạ! Con mắt của người trong thiên hạ hiện nay đều chăm chăm vào nhất cử nhất động của vị hoàng đế là hắn đây!
“Tưởng tri phủ!”
“Có vi thần!” Được gọi tên, Tưởng tri phủ bất giác run lên một cái.
“Ngươi phân phó xuống dưới, cho bộ khoái đến duy trì trật tự đi!”
“Vi thần tuân chỉ!” Tưởng tri phủ khom lưng, khúm núm lui ra ngoài.
“Hoàng thượng, Bắc cảnh…” Hoàng Quốc cữu muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng biết mở lời ra sao. Bắc Vương gia đã đem chiếu chỉ của tiên hoàng ra, hoàng thượng cũng đã tiếp chỉ, tuyệt không thể thu hồi. Nhưng cứ mặc kệ Bắc cảnh ra sao thì ra cũng chẳng phải là biện pháp!
“Việc này sẽ bàn lại sau, trẫm tự có chừng mực!’ Ông ta có thể hiểu, sao Trữ Thiên Kỳ lại không hiểu chứ. Tình hình Bắc cảnh bây giờ sao hắn có thể buông tay mặc kệ được! Nhưng lúc này, hắn chẳng thể làm gì được!
“Khởi bẩm hoàng thượng!”
“Nói đi!”
“Đã đến giờ rồi, Khang Vương gia đang ở ngoài đợi chỉ thị của hoàng thượng!” Một binh sĩ đi vào cung kính bẩm báo.
Trữ Thiên Kỳ đứng lên đi ra ngoài, để biểu thị lòng tiếc thương, mấy ngày nay hắn đăc biệt chỉ mặc cẩm bào nhạt màu, bên trong mặc y phục màu trắng, vẫn là thêu kim long tôn quý, không thể che nổi phong thái của bậc đế vương!
….
Kèn tang vang vọng… Não ruột thế nhân!
Vốn cho rằng mình sẽ không rơi lệ, nhưng khi quan tài vừa được nâng lên, đôi chân Thủy Băng Tuyền bỗng chốc mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào: “Thiên Hợp…”
Giang Dĩ Bác đưa tay nhẹ đỡ người nàng, hắn vẫn luôn đứng phía sau nàng như vậy…
Thủy Băng Tuyền nhắm mắt giữ lòng bình tĩnh, rồi mới lại mở mắt ra: “Cảm ơn huynh!”
Cứ như vậy, nàng giương mắt nhìn chiếc quan tài được khiêng ra ngoài phòng khách, ra khỏi ngoại đình, qua cổng Bắc Vương phủ…
Thấy quan tài được khiêng ra, toàn bộ dân chúng đứng đợi bên ngoài đều nhất loạt quỳ xuống…
Thủy Băng Tuyền lúc này đờ đẫn nhìn khoảng không trống vắng nơi đại sảnh, một Bắc Vương phủ rộng rãi tới trống trải, đã chẳng còn người nàng yêu…
Mười dặm ngoại thành, ngàn năm yên nghỉ… Một lớp đất ngăn, âm dương cách biệt.
Tim nàng, sao lại đau đến thế… Thiên Hợp, Vì sao? Vì sao ta không thể tiễn chàng đoạn đường cuối? Vì sao chứ?
Trữ Thiên Kỳ rũ mi mắt, dịu dàng nói: “Đệ muội, hãy nén bi thương.”
Giang Dĩ Bác ở một bên lo lắng nhìn nàng, từ lúc di quan đến giờ, nàng yên tĩnh đến mức đáng sợ!
Cho đến khi tiếng kèn bi ai chỉ còn vang vọng ở nơi xa… Thủy Băng Tuyền tựa như sực tỉnh, lại điên cuồng lao ra ngoài…
“Không… Không… Thiên Hợp…”
“Tuyền Nhi…”
“Tiểu thư…”
“Vương phi…”
Tất cả mọi người liền nhanh chóng theo chân nàng chạy đuổi ra ngoài!
Trữ Thiên Kỳ nhìn Thủy Băng Tuyền lao chạy điên cuồng, cảm giác như có cái gì thắt chặt nơi lồng ngực, khiến hắn vô cùng khó chịu… Giọt nước mắt tinh khôi, nụ cười buồn bã kiên cường của nàng sao lại mãi ám ảnh trong đầu hắn?
Chạy ra ngoài, thấy người quỳ lạy trên con đường lớn thì tâm can lại càng đau nhức. Thiên Hợp, chàng xem, có rất nhiều người đến tiễn chàng đó…
“Tuyền Nhi… Nàng đừng như vậy, hãy để Vương gia yên lòng ra đi!” Giang Dĩ Bác nhanh tay kéo Thủy Băng Tuyền lại, miệng khuyên nhủ, lòng đau.
“Đừng… Đừng cản ta… Ta muốn tiễn chàng đoạn cuối!” Không biết lấy đâu ra sức lực, Thủy Băng Tuyền vùng thoát khỏi cánh tay của Giang Dĩ Bác, thấy đoàn di quan thấp thoáng xa xa gần mất bóng, lại lao nhanh về phía trước như điên như dại…
“Đừng mà…” Tiếng thét thê lương vang vọng đến tận chân trời, khiến người nghe thấy đều rơi lệ…
Phong Cô Tình cách đó không xa, ẩn khuất trong đoàn người quỳ lạy, nhìn nàng đột nhiên lao tới, điên cuồng đuổi theo đoàn đưa tang… Thấy hai tỳ nữ chạy tới đỡ nàng, bị nàng hất ra, rồi đến Giang Dĩ Bác kéo được nàng lại…
Bàn tay hắn nắm chặt thành quyền. Một nữ nhân vô tình, lạnh lùng đến tàn nhẫn, tâm ngoan thủ đoạn tựa rắn độc cũng có lúc bi thương đến ai oán như vậy sao?
Thấy nàng đau lòng, không phải hắn nên vui vẻ sao? Vì sao…Vì sao, ngực hắn lại khó chịu như vậy?
Hương Hàn nhìn tiểu thư dường như đã phát điên, cũng hiểu tiểu thư muốn làm gì. Sắc mặt thoáng ngưng trọng, nhón chân một cái, dùng khinh công bay lên chặn lại phía trước đội đưa tang… Nàng biết, tiểu thư muốn nhìn thấy Vương gia lẫn nữa!
“To gan…” Trữ Thiên Khang thét lớn.
“Khang Vương gia, xin hãy cho tiểu thư nhìn Vương gia thêm lần nữa!” Rồi nàng lấy tay chỉ ra Thủy Băng Tuyền đang đuổi theo ở phía sau…
Trong mắt Trữ Thiên Khang thoáng nét buồn bã! Thất tẩu… Tội gì phải vậy?
Thủy Hoằng Văn chỉ đành nói: “Khang Vương gia, thôi thì hãy dừng lại một lát, Vương gia trên trời có linh thiếng hẳn cũng không muốn Tuyền Nhi chạy đuổi theo như vậy đâu.”
Trữ Thiên Khang cuối đầu che đi giọt lệ, rồi khẽ nâng tay lệnh cho đoàn người dừng lại…
Người hai bên đường nhìn hình ảnh Vương phi chạy đuổi phía sau, mũi bỗng cay cay, lệ rơi ướt má. Nhớ ngày nào, Vương gia và Vương phi sóng vai xuống kiệu, tựa như thần tiên lạc chốn nhân gian… Mà nay, âm dương đôi đường cách biệt…
Giang Dĩ Bác phi thân ôm lấy Thủy Băng Tuyền. Nháy mắt nàng đã đứng bên cạnh quan tài…
Nâng đôi tay run rẩy xoa nhẹ lên nắp quan: “Thiên Hợp…” Ta chỉ muốn nhìn chàng thêm lần nữa, chỉ một lần nữa thôi!
Thủy Hoằng Văn kéo Thủy Băng Tuyền lùi lại, liếc mắt qua Hương Hàn nói: “Đưa tiểu thư hồi phủ!” Rồi nhấc tay ra hiệu cho Trữ Thiên Khang tiếp tục khởi hành…
Thủy Băng Tuyền chỉ có thể lặng im nhìn đoàn người dần đi xa, xa mãi, cho đến khi chẳng còn chút bóng dáng nào…
Xoay người trở lại Bắc Vương phủ, một Bắc Vương phủ mãi mãi chẳng còn Bắc Vương gia!
Hết quyển 2
Tác giả :
Lạc Tùy Tâm