Manh Phi Đãi Gả
Quyển 2 - Chương 81: Hợp tác
Edit: Boringrain
“Cung công tử không ngại xem thử chứ?” Thủy Băng Tuyền lại nhấp thêm một ngụm trà, thong thả nhìn dáng vẻ lúc này của Cung Thác.
Cung Thác đọc xong, khép lại tờ thiếp trong tay, buông rèm mi che dấu tinh quang trong mắt, đầu óc lại nhanh chóng tính toán cân nhắc…
“Ý của Vương phi là?” Hắn chăm chú nhìn những biểu cảm trên gương mặt nàng, muốn nhìn ra chút tâm ý gì đó. Nhưng tiếc thay, hắn chẳng thể đoán ra được điều gì.
“Cung công tử là người thông minh, nên làm gì, hẳn lòng ngươi tự rõ, ngươi về trước đi!” Vừa dứt câu, nàng liền xoay người đi vào nội đường! Mồi câu đã thả, sợ gì cá không cắn câu?
Cung Thác nhìn bóng lưng dần khuất của Thủy Băng Tuyền, khuôn mặt nghiêm nghị thoáng qua nụ cười khó hiểu, trong mắt hiện vẻ thần bí…
Trữ Thiên Hợp thấy Thủy Băng Tuyền đi vào, liền mỉm cười với nàng…
“Cung công tử đi rồi sao?”
“Đi rồi, ta để hắn về suy nghĩ kỹ rồi hẵng tới.” Lúc này, nàng đang nắm quyền chủ động trên tay, mà kẻ muốn ăn miếng bánh béo bở của nàng đâu phải chỉ mình Cung Thác hắn.
Trữ Thiên Hợp chỉ cười nhạt, không nói tiếp nữa, bởi toàn thân đau đớn khiến hắn chẳng nói nổi nửa lời. Sắc mặt hắn lúc này trắng bệch, mồ hôi trên trán càng lúc càng nhiều. Từ sau lần phát độc trước, mỗi khi tỉnh táo hắn lại phải chịu đựng cơn đau âm ỉ hoành hành trong cơ thể…
“Thiên hợp.” Thủy Băng Tuyền thấy hắn túa mồ hôi hột liền biến sắc, sải chân bước tới chỗ hắn.
Trữ Thiên Khang cũng cả kinh, tiến lên: “Thất ca, huynh sao rồi?”
Trữ Thiên Hợp chỉ miễn cưỡng cười: “Ta không sao.”
Thấy bộ dáng gượng cười của hắn, Thủy Băng Tuyền không khỏi đau lòng! Hắn rõ ràng rất đau, mồ hôi lạnh chảy đầy trán, vậy mà vẫn giả bộ tươi cười…
“Trữ Thiên Khang, ngươi…. cho Thiên Hợp ngủ đi…” Thủy Băng Tuyền khó khăn nói từng lời.
Trữ Thiên Khang giương mắt nhìn Thủy Băng Tuyền, thấy được sự đau đớn trong mắt nàng, hắn liền hiểu, nếu số mệnh đã định, thôi thì để cho huynh ấy ít phải đau đớn! Cho nên hắn chỉ có thể gật đầu…
Nhìn Trữ Thiên Hợp hôn mê, Thủy Băng Tuyền nhẹ nâng tay hắn: “Thiên Hợp, chàng hãy an tâm ngủ đi…”
Mặt trời đã lên cao, nhưng Trữ Thiên Hợp vẫn chưa tỉnh lại, hai người Thủy Băng Tuyền và Trữ Thiên khang thay phiên túc trực bên cạnh hắn…
“Hương Hàn.”
“Có”
“Chuẩn bị kiệu, ta muốn đến hiệu buôn Tường Phúc.” Chưởng quầy đưa bái thiếp tới, báo Giang Dĩ Bác đã đến Bắc Thành.
“…Dạ” Tâm tư Hương Hàn có đôi chút khẩn trương, cứ nghĩ đến việc tiểu thư và Giang thiếu gia gặp nhau lại thấy kỳ dị thế nào ấy. Dù cho, lúc này tiểu thư hoàn toàn không nhớ những gì người trải qua cùng Giang công tử!
…………
Mặt tiền của hiệu buôn Tường Phúc quả thật rất không bắt mắt, nhìn vào chẳng qua chỉ là một cửa hiệu nho nhỏ trên đường…
Thủy Băng Tuyền lần đầu đến đây, vừa xuống kiệu đã ngẩng lên nhìn bảng hiệu. Chữ viết bình thường, bài trí bình thường… Tóm lại chỉ một chữ, bình thường! Bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Thảo dân tham kiến Vương phi.” Gã chưởng quầy thấy có người đi vào, ngước mắt lên nhìn, biết đó là ai liền vội vã chạy lại hành lễ.
“Đứng dậy đi.” Nàng liếc nhìn xung quanh, đánh giá cửa hàng tuy không lớn, nhưng vì bài trí không nhiều nên cũng có vẻ rộng rãi.
“Mời Vương phi đi lối này!” Chưởng quầy cung kính dẫn Thủy Băng Tuyền đi vào nội đường!
Có lối thông ư? Thủy Băng Tuyền đi dọc qua dãy hành lang thật dài, khóe môi câu lên nụ cười nhạt. Không hổ là thương hộ của Giang gia. Hậu viện chiếm khoảng đất rộng lớn đến kinh người, so với cửa hiệu ở phía trước hoàn toàn chẳng thể đánh đồng cùng nhau, mái ngói cong cong, trụ đồng to lớn, hành lang khúc khủy quanh co, chẳng hề thua kém Bắc Vương phủ!
Vô Tâm thấy Thủy Băng Tuyền đến, hơi giật mình một cái, nhưng nghĩ lại, nàng ấy đã chẳng nhớ gì cả, nên liền khôi phục sắc mặt, tiến lên cung kính hành lễ: “Vô Tâm tham kiến Vương phi.”
“Đứng lên đi!”
“Tạ ơn Vương phi, xin người đợi một lát, Vô Tâm sẽ vào báo với chủ tử.”
“Ừ.”
Giang Dĩ Bác rủ mi che đi những cảm xúc nơi đáy mắt, trong lòng hòa trộn đủ mùi ngũ vị trần ai (ngũ vị là ngọt, chua, cay, đắng, mặn). Sắc mặt hắn lại bình tĩnh như nước: “Mời vào!” Gặp nàng, lại là dưới tình cảnh này sao? Ông trời thật thích trêu chọc con người.
Thủy Băng Tuyền rảo bước đi vào phòng trong, thấy Giang Dĩ Bác đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ thì khẽ nhíu mày. Ngày ấy ở trước Độc cốc, y phục trắng tựa tuyết, còn hôm nay hắn toàn thân màu đen, mái tóc dài che đi một phần khuôn mặt, cũng che khuất ánh mắt hắn, tăng vẻ âm u thâm trầm!
Nàng thong dong tiến lên phía trước, bắt chước hắn hướng mắt ra ngoài, cất lời trêu chọc: “Không biết nơi này có phong cảnh tuyệt diệu gì có thể khiến Giang công tử ngắm nhìn đến nhập thần như vậy?”
Giang Dĩ Bác ngoái đầu lại, trên mặt kèm theo nụ cười nhợt nhạt, hơi hạ ánh mắt: “Vương phi tìm Dĩ Bác không biết có việc gì quan trọng không?” Nhìn dung nhan nàng kiều diễm, nhìn ánh mắt vừa xa lại lại vừa quen thuộc của nàng, tâm can hắn mơ hồ nhói đau! Lại có một giọng nói không ngừng nhắc nhở hắn, nàng đã quên rồi, quên thực rồi, quên đi nàng từng trong vòng tay hắn…
“Vương phi, chủ tử, mời dùng trà.” Vô Tâm dâng trà lên, rồi cung kính nói.
Thủy Băng Tuyền ngồi xuống ghế nói: “Xem tận mắt rồi, huynh cảm thấy thế nào?”
Vừa nghe vậy, trong mắt Giang Dĩ Bác thoáng hiện lên một tia sáng: “Tới lúc công trình thủy lợi hoàn thành, các thương buôn sẽ tranh nhau tiến vào Bắc cảnh.”
“Vậy tiếp theo huynh định làm gì?” Thủy Băng Tuyền nhướng mày hỏi.
Bên môi Giang Dĩ Bác lại nở nụ cười, hắn chậm rãi ngồi xuống cạnh nàng: “Ta đang đợi kế hoạch của nàng.” Hắn như có như không đánh giá nàng. Đôi mắt phượng hẹp dài, trong đáy mắt thấp thoáng nét lạnh lùng, chẳng còn đâu vẻ thống khổ của ngày ấy, cũng bớt đi tia lãnh khốc vô tình!
“Ngày mai Trữ Thiên Kỳ sẽ đến Bắc thành!” Tình trạng của Thiên Hợp bây giờ sẽ không qua được mắt hắn. Nghĩ đến đây, đôi con ngươi của Thủy Băng Tuyền thoáng qua một tia lạnh lẽo. Trữ Thiên Kỳ, ta chưa đi tìm ngươi tính sổ, ngươi lại tự dâng đầu đến!
“Chuyện của Bắc Vương gia sẽ không lừa được hắn!” Giang Dĩ Bác nhíu mày.
Thủy Băng Tuyền biết Giang Dĩ Bác đang lo ngại điều gì, nếu như… Thiên Hợp thực sự ra đi, Bắc cảnh sẽ không còn dễ khống chế như bây giờ nữa. Dù sao nơi này cũng là xã hội hoàng quyền!
“Hôm nay ta đến tìm huynh là có hai việc muốn thương lượng.” Thủy Băng Tuyền khôi phục vẻ bình tĩnh, nhìn Giang Dĩ Bác nhàn nhạt nói.
“Được, nàng cứ nói đi…” Giang Dĩ Bác hơi nhướng mày.
Sắc mặt Thủy Băng Tuyền có chút thâm trầm: “Trước mắt là phải ra sức hoàn thành công trình đập nước để có thể khống chế được lũ lụt và hạn hán. Bắc cảnh cũng theo đó mà phát triển lên. Tiếp theo, ta muốn cho các thương nhân vào Bắc cảnh tự mình ra giá để cạnh tranh.” (kiểu như đấu thầu, ai ra giá cao nhất thì được)
Giang Dĩ Bác gật đầu, lòng tán dương, đây quả là một chủ ý tốt, để cho các thương nhân cạnh tranh nhau như vậy, chắc chắn sẽ mang lại nguồn thu nhập không nhỏ cho Bắc cảnh.
“Tới lúc đó hy vọng ngươi cũng có thể tham gia. Mặt khác…” Thủy Băng Tuyền lại đưa ra một khối lưu thạch (khoáng sảnh lưu huỳnh) cho Giang Dĩ Bác: “Ngươi xem thử đây là cái gì?”
Giang Dĩ Bác chăm chú nhìn vào hòn đá trên tay nàng, khuôn mặt tuấn mỹ thoáng kinh ngạc!
“Hương Hàn.”
“Dạ, tiểu thư.” Hương Hàn lấy một cái bình nhỏ đưa cho Thủy Băng Tuyền.
Dưới ánh mắt của Giang Dĩ Bác, Thủy Băng Tuyền lấy một que gỗ, chấm một đầu vào trong bình chứa lưu huỳnh, sau đó lại lấy đá lửa, nhẹ ma sát một cái, đầu gỗ dính lưu huỳnh lập tức bùng cháy…
Giang Dĩ Bác nhìn một màn trước mắt, đáy mắt lộ vẻ kinh hoàng, nhưng lập tức liền khôi phục thần thái bình tĩnh, trong đầu nhanh chóng cân nhắc thâm ý của nàng…
“Cái này là…”
“Hiện nay thứ mà mọi người dùng để nhóm lửa không dễ mang theo, hơn nữa cũng rất bất tiện khi nhóm lửa, nếu như… Ta nói cho huynh cách điều chế ra một dụng cụ mới để đánh lửa, huynh nghĩ xem có phải đây sẽ là một cơ hội làm ăn tốt không?” Thủy Băng Tuyền tựa như đang thưởng thức cái bình nhỏ trong tay, đuôi mày nhướng lên, ánh mắt như nước nhìn Giang Dĩ Bác.
Giang Dĩ Bác có chút thất thần, nhìn ánh mắt ấy, phong thái ấy, trong đầu hắn lại nghĩ đến hình ảnh kiều mị của nàng trong vòng tay hắn…
“Giang Dĩ Bác huynh đang nghĩ cái gì vậy?” Thủy Băng Tuyền kinh ngạc hỏi, chuyện gì khiến Giang Dĩ Bác xuất thần vậy?
“Khụ… Không, ta đang nghĩ đến việc nàng nói, tuy thứ nàng vừa cho ta xem rất mới mẻ độc đáo, nhưng mà… Nếu như người người đều mang theo một lái lọ như vậy, thẳng thắn mà nói, so với mấy cái dụng cụ đánh lửa bình thường còn bất tiện hơn.” Hắn rủ mi che đi những bối rối trong lòng.
Thủy Băng Tuyền thản nhiên cười: “Ha hả, cái này chẳng qua chỉ là nguyên liệu mà thôi, đợi lúc chúng ta sản xuất thành công, huynh sẽ biết được thứ đó so với những thứ kia thuận lợi như thế nào!”
“Vậy là Tuyền nhi chắc chắn sẽ thành công.” Nhìn trên mặt nàng bộ dáng tươi cười, Giang Dĩ Bác cũng yếu ớt mỉm cười nhìn nàng.
“Đương nhiên, nếu không ta cũng chẳng dám tới tìm huynh!” Hắn là một thương nhân khôn khéo, nếu như nàng không nắm chắc, sao dám tới tìm hắn bàn chuyện chứ?
“Vậy Tuyền Nhi muốn làm thế nào?” Trong lòng Giang Dĩ Bác ôn nhu đến kỳ lạ, hắn thích nhìn nụ cười ngạo nghễ tự tin của nàng.
“Trước tiên, ta sẽ cho huynh phương thức phối chế, đưa những tảng đá trên sông Thanh Lăng đến đây, làm thử một ít trước, nếu thành công chúng ta sẽ cho sản xuất đại trà, ta muốn mọi người ai cũng có thể sử dụng loại diêm này!” Khóe môi Thủy Băng Tuyền câu lên nụ cười ngạo nghễ, đến lúc đó nàng một tay nắm độc quyền mặt hàng này, còn sợ không hốt được bạc sao? Mà đây cũng chỉ là khởi đầu cho sự nghiệp của nàng thôi.
“Diêm?”
“Đúng vậy, Giang Dĩ Bác, ta biết ngươi có rất nhiều tiền, nhưng bạc kiếm được có bao giờ là đủ đâu, chúng ta hợp tác, ta cũng không khiến huynh phải thua thiệt, thế nhưng…” Thủy Băng Tuyền thoáng nghiêm mặt lại: “Thế nhưng ta cũng không muốn bản thân bị thiệt thòi, cho nên sau khi thí nghiệm này thành công, chúng ta sẽ lại đàm phán phân chia lợi nhuận, xong xuôi thì ký hiệp ước rồi mới có thể bắt đầu sản xuất. Huynh thấy sao?” Nàng muốn đợi đến lúc thí nghiệm thành công mới bàn đến hợp đồng, bởi nàng dự tính sẽ nắm một nửa cổ phần hợp tác của bọn họ. Vậy tiền đề là nhất định phải cho Giang Dĩ Bác thấy được tiềm năng của việc làm ăn này thì hắn mới có thể dễ dàng đáp ứng đầu tư.
Sắc mặt Giang Dĩ Bác không chút thay đổi, vẫn cười thong dong như trước: “Ta đồng ý.”
Thủy Băng Tuyền lại giơ một bàn tay ra: “Thỏa thuận thế nhé, Dĩ Bác huynh, hy vọng chúng ta có thể hợp tác thành công!”
Giang Dĩ Bác ngập ngừng trong chốc lát rồi mới đưa tay nhẹ nắm tay nàng, con ngươi đen hiện lên một vẻ phức tạp…
“Ta sẽ chờ xem thành quả của huynh, cáo từ!” Thủy Băng Tuyền ưu nhã đứng dậy, gật đầu với Giang Dĩ Bác.
“Không tiễn.” Giang Dĩ Bác mỉm cười, nhìn bóng lưng nàng rời đi. Tuyền Nhi, nếu yêu nàng là khiến nàng đau khổ, nếu là đối tác lại khiến nàng hài lòng, như vậy… Ta sẽ vui vẻ chống sau lưng nàng, nhìn nàng thỏa sức bay lượn…
Lại một ngày nữa trôi qua, bóng đêm nặng nề bức bách khiến người ta khó chịu. Thủy Băng Tuyền buông bút lông xuống bàn, rồi đứng lên đi đến bên giường Trữ Thiên Hợp…
“Thiên Hợp, làm sao bây giờ? Ta một mực bắt mình phải bận rộn, cố gắng xóa tan đi nỗi khủng hoảng trong lòng.” Nàng ngước mắt nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, giọng nói dịu dàng ôn nhu: “Ta chưa bao giờ biết thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến ta chẳng kịp nắm bắt gì cả!”
“Tuyền…”
“Thiên Hợp, chàng tỉnh rồi sao? Có đói bụng không?” Thủy Băng Tuyền vui mừng gọi: “Hương Hàn.”
“Vương gia tỉnh rồi, ngươi xuống bảo nhà bếp chuẩn bị bữa tối cho Vương gia.”
“Dạ, tiểu thư.”
“Nào, Thiên Hợp, để ta đỡ chàng dậy.” Thủy Băng Tuyền dịu dàng đỡ Trữ Thiên Hợp ngồi dậy, cho hắn dựa lựng vào cái gối phía sau.
Trữ Thiên Hợp mở mắt nhìn Thủy Băng Tuyền, khóe môi tươi cười: “Ngủ đẫy một giấc! Bây giờ tinh thần rất thoải mái.” Hắn ngủ một mạch gần mười canh giờ. Nàng có lẽ rất lo lắng?
“Vậy chàng nhất định phải ăn nhiều một chút.” Mấy ngày nay nàng thấy hắn càng lúc càng gầy.
“Tuyền, nàng tới giá sách, lấy cho ta cuộn giấy thứ hai trong ngăn thứ tư ra đây.” Trữ Thiên Hợp nhẹ nhàng nói. Ngày mai hoàng thượng tới rồi, hắn cũng cần cho nàng biết về đạo thánh chỉ kia.
Thủy Băng Tuyền gật đầu rồi đứng dậy làm theo hắn hướng dẫn. Nhìn thứ trong tay, Thủy Băng Tuyền ngước đôi mắt kinh ngạc liếc qua Trữ Thiên Hợp. Thánh chỉ ư? Hắn muốn làm gì?
“Nàng mở ra xem đi.” Trong đó hắn đã viết sẵn rồi, ngày mai sẽ dâng lên hoàng thượng để chiêu cáo toàn thiên hạ, như vậy hắn cũng an tâm.
Thủy Băng Tuyền rủ mắt, từ từ mở cuộn chiếu chỉ đó ra…
“Chàng thực sự muốn vậy sao?” Nhìn nội dung trong đó, ánh mặt nàng thoáng lộ vẻ phức tạp không rõ!
“Tuyền, ta hy vọng bách tính Bắc cảnh sẽ được ấm no an ổn.” Như vậy lúc hắn đi rồi, nàng cũng có cái mà dựa vào.
Thủy Băng Tuyền tới bên giường, nhẹ tựa đầu vào lòng ngực Trữ Thiên Hợp, than một tiếng, hắn có biết đạo thánh chỉ này sẽ khiến thiên hạ rúng động?
Thánh chỉ nói tước vị ở Bắc cảnh do nàng tiếp quản, nhưng còn ghi rõ nàng được quyền tự do tái hôn! Bất luận ai cũng không được phép can thiệp!
“Tuyền, ta biết nàng không thích bị ràng buộc, nhưng ta hy vọng có thể chăm lo cho muôn dân trăm họ, hoàn thành tâm nguyện của ta!” Như vậy đối với kế hoạch của nàng cũng sẽ có ích không nhỏ. Tuyền, ở Bắc cảnh, nếu không có hoàng quyền, nàng sẽ gặp không ít gian khổ, cho nên ta mong muốn có thể dùng chút sức lực của mình lót cho nàng một con đường bằng phẳng hơn. Vừa trợ giúp được nàng, lại vừa trợ giúp được bách tính, mặc kệ người trong thiên hạ nghĩ như thế nào, ta đều thấy rất đáng giá!
Thủy Băng Tuyền che giấu cơn nhói đau trong lòng, Thiên Hợp, tâm tư của chàng sao ta lại không rõ? Nếu như đây là ước nguyện của chàng, ta nhất định sẽ giúp chàng đạt thành!
Ngoại ô Bắc thành
Toàn bộ người dân Bắc thành, kể cả những nhân công vốn phải đào đập nước, dưới sự chỉ huy của Sở tướng quân, đều đang đứng ở trước cổng thành, chờ cung nghênh thánh giá!
Dẫn đầu đoàn người là Trữ Thiên Hợp, Trữ Thiên Khang và Thủy Băng Tuyền. Tiếp sau là Tưởng tri phủ cùng năm trăm tinh binh của Trữ Thiên Khang, bộ khoái phủ nha, thân binh Bắc vương phủ, cuối cùng chính là dân thường…
Nhìn phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy một đoàn người khổng lồ đang tiến tới, bụi bay mù mịt…
“Thiên Hợp, chàng có trụ được không?” Thủy Băng Tuyền nhìn Trữ Thiên Hợp bên cạnh, lo lắng hỏi.
“Đúng vậy, Thất ca, nếu không thì huynh về phủ trước đi!” Trữ Thiên Khang thấy sắc mặt của Trữ Thiên Hợp cũng lo lắng không kém.
“Ta không sao, hôm nay tinh thần ta rất tốt!” Trữ Thiên Hợp đạm mạc cười!
Thủy Băng Tuyền chỉ nhăn mày một cái rồi không nói nữa! Ánh mắt lại hướng về phía trước, trong mắt bắn ra tia hàn khí. Trữ Thiên Kỳ… Hắn nợ nàng, nàng chưa đi đòi, hắn lại tự mình chạy đến.
Nửa canh giờ trôi qua, hoàng thượng vẫn chưa thấy đâu…
“Báo, đoàn xa giá của hoàng thượng đã vào đường lớn, một khắc nửa sẽ đến cửa thành.” Một gã binh sỹ nhảy xuống ngựa hướng Trữ Thiên Khang bẩm báo.
“Tưởng Tri phủ.” Trữ Thiên Khang trầm thấp gọi.
“Có ti chức!” Tưởng tri phủ lập tức tiến lên phía trước.
“Truyền lệnh xuống dưới, tất cả mọi người chuẩn bị nghênh tiếp thánh giá.”
“Dạ!” Tưởng tri phủ nơm nớp lo sợ lĩnh mệnh.
Nhìn đoàn quân ngày càng gần, mọi người đều nhất loạt cúi đầu quỳ xuống mà cung nghênh… Dưới sự nghênh đón của mọi người, đương kim hoàng đế Trữ Thiên Kỳ, bước xuống xe ngựa! Hoàng bào rực rỡ, gương mặt tuấn lãng, ánh mắt tinh tường tràn đầy nhuệ khí, khí tức tôn quý không chút nào che dấu!
“Thần tham kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Trữ Thiên Khang và Trữ Thiên Hợp dẫn đầu hành lễ.
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Rồi toàn bách tính liền nối tiếp hô theo, thanh âm rung động trời đất!
Trữ Thiên Kỳ nhìn muôn ngàn thần dân thuần phục dưới chân mình, ánh mắt lại rơi vào người đứng phía sau Trữ Thiên Hợp…
“Bình thân.” Tiến lên trước vài bước, hắn tự mình nâng Trữ Thiên Hợp dậy.
“Tạ ơn hoàng thượng.” Trữ Thiên Hợp cung kính hành lễ.
“Chúng vị bình thân.”
“Tạ ơn hoàng thượng!”
“Thiên tai ở Bắc cảnh luôn là mối canh cánh trong lòng trẫm, vừa nghe đến việc trị thủy có tiến triển, trẫm lấy làm vui mừng! Nếu như việc đào đập nước có thể khống chế được thiên tai, cho dân chúng Bắc cảnh được no ấm, trẫm sẽ toàn lực ủng hộ!” Cánh môi mỏng của Trữ Thiên Kỹ nhếch lên một vòng cung, nhìn Trữ Thiên Hợp nhàn nhạt nói.
“Thần thay mặt cho dân chúng Bắc cảnh tạ ơn hoàng thượng.” Trữ Thiên Hợp cúi đầu trả lời.
“Hoàng thượng, mời!” Trữ Thiên Khang thấy sắc mặt của Thất ca ngày càng tái nhợt, liền bước lên trước đưa tay hướng về phía Trữ Thiên Kỳ nói.
Ánh mắt Trữ Thiên Kỳ lại nhìn tới Trữ Thiên Khang: “Trẫm cho Khang vương đến tuyên chỉ, nhưng không hiểu sao Khang vương mãi vẫn chưa chịu quay về? Hóa ra là ở đây trợ giúp, trẫm có lời khen ngợi Khang vương!” Hắn đạm nhiên nói, không nghe ra bất cứ ý tứ gì.
“Tạ hoàng thượng quá khen!” Trữ Thiên Khang cúi đầu trả lời.
“Trữ quận vương, truyền lệnh xuống dưới, cho quân tìm nơi đóng lại.” Mệnh lệnh vừa ban ra, Trữ Hy vốn vẫn đứng trong quân liền bước ra khỏi hàng nhận mệnh.
Lần này hoàng thượng hạ chỉ bảo hắn cùng hộ giá đến Bắc thành, hắn vốn định cự tuyệt, nhưng lòng mơ hồ vẫn còn chút vương vấn không nỡ buông tay với nàng, muốn tận mắt nhìn xem cuộc sống của nàng ra sao. Cho nên chỉ vừa về không lâu, hắn lại tiếp tục khởi hành đi Bắc cảnh.
……….
Trữ Thiên Kỳ không chịu ở trong hành phủ đã được Tưởng tri phủ chuẩn bị đâu vào đấy lại chạy tới sương phòng của Bắc vương phủ, khiến cho người trong phủ chẳng kịp trở tay!
Đại sảnh Bắc vương phủ
Trữ Thiên Kỳ ngồi trên ghế chủ vị, ánh mắt bí hiểm nhìn Trữ Thiên Hợp, bên môi lai hiện một nụ cười: “Trẫm không biết hóa ra Thất hoàng đệ lại tài ba hơn người như vậy, hạn hán, thủy tai ở Bắc cảnh sớm muộn cũng được khống chế.” Miệng thì nói vậy, nhưng lòng hắn vốn cũng cảm thấy kinh hoàng không ít. Nếu cứ như vậy, không quá ba năm, đời sống ở Bắc cảnh nhất định sẽ được cải thiện! Đập chứa nước này, mang đến không ít thuận lợi. Phương pháp này thật sự do Thất hoàng đệ nghĩ ra sao?
“Thần không dám nhận.” Trữ Thiên Hợp tiến lên một bước, trong lòng thầm trả lời, là do Tuyền nghĩ ra.
Sau khi hồi phủ, Thủy Băng Tuyền liền về ngay viện của mình, không đến chỗ chủ viện. Nàng không muốn gặp Trữ Thiên Kỳ, chỉ là nàng lo lắng cho sức khỏe của Trữ Thiên Hợp, không biết hắn có trụ được không!
“Thu Nhi, ngươi đi nghe ngóng xem Vương gia bây giờ đang làm gì?”
“Dạ.!” Thu Nhi lĩnh mệnh rồi lập tức đi ra.
Thủy Băng Tuyền nheo nheo mắt, đôi con ngươi bắn ra tia sát khí nồng đậm! Trữ Thiên Kỳ…
“Cung công tử không ngại xem thử chứ?” Thủy Băng Tuyền lại nhấp thêm một ngụm trà, thong thả nhìn dáng vẻ lúc này của Cung Thác.
Cung Thác đọc xong, khép lại tờ thiếp trong tay, buông rèm mi che dấu tinh quang trong mắt, đầu óc lại nhanh chóng tính toán cân nhắc…
“Ý của Vương phi là?” Hắn chăm chú nhìn những biểu cảm trên gương mặt nàng, muốn nhìn ra chút tâm ý gì đó. Nhưng tiếc thay, hắn chẳng thể đoán ra được điều gì.
“Cung công tử là người thông minh, nên làm gì, hẳn lòng ngươi tự rõ, ngươi về trước đi!” Vừa dứt câu, nàng liền xoay người đi vào nội đường! Mồi câu đã thả, sợ gì cá không cắn câu?
Cung Thác nhìn bóng lưng dần khuất của Thủy Băng Tuyền, khuôn mặt nghiêm nghị thoáng qua nụ cười khó hiểu, trong mắt hiện vẻ thần bí…
Trữ Thiên Hợp thấy Thủy Băng Tuyền đi vào, liền mỉm cười với nàng…
“Cung công tử đi rồi sao?”
“Đi rồi, ta để hắn về suy nghĩ kỹ rồi hẵng tới.” Lúc này, nàng đang nắm quyền chủ động trên tay, mà kẻ muốn ăn miếng bánh béo bở của nàng đâu phải chỉ mình Cung Thác hắn.
Trữ Thiên Hợp chỉ cười nhạt, không nói tiếp nữa, bởi toàn thân đau đớn khiến hắn chẳng nói nổi nửa lời. Sắc mặt hắn lúc này trắng bệch, mồ hôi trên trán càng lúc càng nhiều. Từ sau lần phát độc trước, mỗi khi tỉnh táo hắn lại phải chịu đựng cơn đau âm ỉ hoành hành trong cơ thể…
“Thiên hợp.” Thủy Băng Tuyền thấy hắn túa mồ hôi hột liền biến sắc, sải chân bước tới chỗ hắn.
Trữ Thiên Khang cũng cả kinh, tiến lên: “Thất ca, huynh sao rồi?”
Trữ Thiên Hợp chỉ miễn cưỡng cười: “Ta không sao.”
Thấy bộ dáng gượng cười của hắn, Thủy Băng Tuyền không khỏi đau lòng! Hắn rõ ràng rất đau, mồ hôi lạnh chảy đầy trán, vậy mà vẫn giả bộ tươi cười…
“Trữ Thiên Khang, ngươi…. cho Thiên Hợp ngủ đi…” Thủy Băng Tuyền khó khăn nói từng lời.
Trữ Thiên Khang giương mắt nhìn Thủy Băng Tuyền, thấy được sự đau đớn trong mắt nàng, hắn liền hiểu, nếu số mệnh đã định, thôi thì để cho huynh ấy ít phải đau đớn! Cho nên hắn chỉ có thể gật đầu…
Nhìn Trữ Thiên Hợp hôn mê, Thủy Băng Tuyền nhẹ nâng tay hắn: “Thiên Hợp, chàng hãy an tâm ngủ đi…”
Mặt trời đã lên cao, nhưng Trữ Thiên Hợp vẫn chưa tỉnh lại, hai người Thủy Băng Tuyền và Trữ Thiên khang thay phiên túc trực bên cạnh hắn…
“Hương Hàn.”
“Có”
“Chuẩn bị kiệu, ta muốn đến hiệu buôn Tường Phúc.” Chưởng quầy đưa bái thiếp tới, báo Giang Dĩ Bác đã đến Bắc Thành.
“…Dạ” Tâm tư Hương Hàn có đôi chút khẩn trương, cứ nghĩ đến việc tiểu thư và Giang thiếu gia gặp nhau lại thấy kỳ dị thế nào ấy. Dù cho, lúc này tiểu thư hoàn toàn không nhớ những gì người trải qua cùng Giang công tử!
…………
Mặt tiền của hiệu buôn Tường Phúc quả thật rất không bắt mắt, nhìn vào chẳng qua chỉ là một cửa hiệu nho nhỏ trên đường…
Thủy Băng Tuyền lần đầu đến đây, vừa xuống kiệu đã ngẩng lên nhìn bảng hiệu. Chữ viết bình thường, bài trí bình thường… Tóm lại chỉ một chữ, bình thường! Bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Thảo dân tham kiến Vương phi.” Gã chưởng quầy thấy có người đi vào, ngước mắt lên nhìn, biết đó là ai liền vội vã chạy lại hành lễ.
“Đứng dậy đi.” Nàng liếc nhìn xung quanh, đánh giá cửa hàng tuy không lớn, nhưng vì bài trí không nhiều nên cũng có vẻ rộng rãi.
“Mời Vương phi đi lối này!” Chưởng quầy cung kính dẫn Thủy Băng Tuyền đi vào nội đường!
Có lối thông ư? Thủy Băng Tuyền đi dọc qua dãy hành lang thật dài, khóe môi câu lên nụ cười nhạt. Không hổ là thương hộ của Giang gia. Hậu viện chiếm khoảng đất rộng lớn đến kinh người, so với cửa hiệu ở phía trước hoàn toàn chẳng thể đánh đồng cùng nhau, mái ngói cong cong, trụ đồng to lớn, hành lang khúc khủy quanh co, chẳng hề thua kém Bắc Vương phủ!
Vô Tâm thấy Thủy Băng Tuyền đến, hơi giật mình một cái, nhưng nghĩ lại, nàng ấy đã chẳng nhớ gì cả, nên liền khôi phục sắc mặt, tiến lên cung kính hành lễ: “Vô Tâm tham kiến Vương phi.”
“Đứng lên đi!”
“Tạ ơn Vương phi, xin người đợi một lát, Vô Tâm sẽ vào báo với chủ tử.”
“Ừ.”
Giang Dĩ Bác rủ mi che đi những cảm xúc nơi đáy mắt, trong lòng hòa trộn đủ mùi ngũ vị trần ai (ngũ vị là ngọt, chua, cay, đắng, mặn). Sắc mặt hắn lại bình tĩnh như nước: “Mời vào!” Gặp nàng, lại là dưới tình cảnh này sao? Ông trời thật thích trêu chọc con người.
Thủy Băng Tuyền rảo bước đi vào phòng trong, thấy Giang Dĩ Bác đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ thì khẽ nhíu mày. Ngày ấy ở trước Độc cốc, y phục trắng tựa tuyết, còn hôm nay hắn toàn thân màu đen, mái tóc dài che đi một phần khuôn mặt, cũng che khuất ánh mắt hắn, tăng vẻ âm u thâm trầm!
Nàng thong dong tiến lên phía trước, bắt chước hắn hướng mắt ra ngoài, cất lời trêu chọc: “Không biết nơi này có phong cảnh tuyệt diệu gì có thể khiến Giang công tử ngắm nhìn đến nhập thần như vậy?”
Giang Dĩ Bác ngoái đầu lại, trên mặt kèm theo nụ cười nhợt nhạt, hơi hạ ánh mắt: “Vương phi tìm Dĩ Bác không biết có việc gì quan trọng không?” Nhìn dung nhan nàng kiều diễm, nhìn ánh mắt vừa xa lại lại vừa quen thuộc của nàng, tâm can hắn mơ hồ nhói đau! Lại có một giọng nói không ngừng nhắc nhở hắn, nàng đã quên rồi, quên thực rồi, quên đi nàng từng trong vòng tay hắn…
“Vương phi, chủ tử, mời dùng trà.” Vô Tâm dâng trà lên, rồi cung kính nói.
Thủy Băng Tuyền ngồi xuống ghế nói: “Xem tận mắt rồi, huynh cảm thấy thế nào?”
Vừa nghe vậy, trong mắt Giang Dĩ Bác thoáng hiện lên một tia sáng: “Tới lúc công trình thủy lợi hoàn thành, các thương buôn sẽ tranh nhau tiến vào Bắc cảnh.”
“Vậy tiếp theo huynh định làm gì?” Thủy Băng Tuyền nhướng mày hỏi.
Bên môi Giang Dĩ Bác lại nở nụ cười, hắn chậm rãi ngồi xuống cạnh nàng: “Ta đang đợi kế hoạch của nàng.” Hắn như có như không đánh giá nàng. Đôi mắt phượng hẹp dài, trong đáy mắt thấp thoáng nét lạnh lùng, chẳng còn đâu vẻ thống khổ của ngày ấy, cũng bớt đi tia lãnh khốc vô tình!
“Ngày mai Trữ Thiên Kỳ sẽ đến Bắc thành!” Tình trạng của Thiên Hợp bây giờ sẽ không qua được mắt hắn. Nghĩ đến đây, đôi con ngươi của Thủy Băng Tuyền thoáng qua một tia lạnh lẽo. Trữ Thiên Kỳ, ta chưa đi tìm ngươi tính sổ, ngươi lại tự dâng đầu đến!
“Chuyện của Bắc Vương gia sẽ không lừa được hắn!” Giang Dĩ Bác nhíu mày.
Thủy Băng Tuyền biết Giang Dĩ Bác đang lo ngại điều gì, nếu như… Thiên Hợp thực sự ra đi, Bắc cảnh sẽ không còn dễ khống chế như bây giờ nữa. Dù sao nơi này cũng là xã hội hoàng quyền!
“Hôm nay ta đến tìm huynh là có hai việc muốn thương lượng.” Thủy Băng Tuyền khôi phục vẻ bình tĩnh, nhìn Giang Dĩ Bác nhàn nhạt nói.
“Được, nàng cứ nói đi…” Giang Dĩ Bác hơi nhướng mày.
Sắc mặt Thủy Băng Tuyền có chút thâm trầm: “Trước mắt là phải ra sức hoàn thành công trình đập nước để có thể khống chế được lũ lụt và hạn hán. Bắc cảnh cũng theo đó mà phát triển lên. Tiếp theo, ta muốn cho các thương nhân vào Bắc cảnh tự mình ra giá để cạnh tranh.” (kiểu như đấu thầu, ai ra giá cao nhất thì được)
Giang Dĩ Bác gật đầu, lòng tán dương, đây quả là một chủ ý tốt, để cho các thương nhân cạnh tranh nhau như vậy, chắc chắn sẽ mang lại nguồn thu nhập không nhỏ cho Bắc cảnh.
“Tới lúc đó hy vọng ngươi cũng có thể tham gia. Mặt khác…” Thủy Băng Tuyền lại đưa ra một khối lưu thạch (khoáng sảnh lưu huỳnh) cho Giang Dĩ Bác: “Ngươi xem thử đây là cái gì?”
Giang Dĩ Bác chăm chú nhìn vào hòn đá trên tay nàng, khuôn mặt tuấn mỹ thoáng kinh ngạc!
“Hương Hàn.”
“Dạ, tiểu thư.” Hương Hàn lấy một cái bình nhỏ đưa cho Thủy Băng Tuyền.
Dưới ánh mắt của Giang Dĩ Bác, Thủy Băng Tuyền lấy một que gỗ, chấm một đầu vào trong bình chứa lưu huỳnh, sau đó lại lấy đá lửa, nhẹ ma sát một cái, đầu gỗ dính lưu huỳnh lập tức bùng cháy…
Giang Dĩ Bác nhìn một màn trước mắt, đáy mắt lộ vẻ kinh hoàng, nhưng lập tức liền khôi phục thần thái bình tĩnh, trong đầu nhanh chóng cân nhắc thâm ý của nàng…
“Cái này là…”
“Hiện nay thứ mà mọi người dùng để nhóm lửa không dễ mang theo, hơn nữa cũng rất bất tiện khi nhóm lửa, nếu như… Ta nói cho huynh cách điều chế ra một dụng cụ mới để đánh lửa, huynh nghĩ xem có phải đây sẽ là một cơ hội làm ăn tốt không?” Thủy Băng Tuyền tựa như đang thưởng thức cái bình nhỏ trong tay, đuôi mày nhướng lên, ánh mắt như nước nhìn Giang Dĩ Bác.
Giang Dĩ Bác có chút thất thần, nhìn ánh mắt ấy, phong thái ấy, trong đầu hắn lại nghĩ đến hình ảnh kiều mị của nàng trong vòng tay hắn…
“Giang Dĩ Bác huynh đang nghĩ cái gì vậy?” Thủy Băng Tuyền kinh ngạc hỏi, chuyện gì khiến Giang Dĩ Bác xuất thần vậy?
“Khụ… Không, ta đang nghĩ đến việc nàng nói, tuy thứ nàng vừa cho ta xem rất mới mẻ độc đáo, nhưng mà… Nếu như người người đều mang theo một lái lọ như vậy, thẳng thắn mà nói, so với mấy cái dụng cụ đánh lửa bình thường còn bất tiện hơn.” Hắn rủ mi che đi những bối rối trong lòng.
Thủy Băng Tuyền thản nhiên cười: “Ha hả, cái này chẳng qua chỉ là nguyên liệu mà thôi, đợi lúc chúng ta sản xuất thành công, huynh sẽ biết được thứ đó so với những thứ kia thuận lợi như thế nào!”
“Vậy là Tuyền nhi chắc chắn sẽ thành công.” Nhìn trên mặt nàng bộ dáng tươi cười, Giang Dĩ Bác cũng yếu ớt mỉm cười nhìn nàng.
“Đương nhiên, nếu không ta cũng chẳng dám tới tìm huynh!” Hắn là một thương nhân khôn khéo, nếu như nàng không nắm chắc, sao dám tới tìm hắn bàn chuyện chứ?
“Vậy Tuyền Nhi muốn làm thế nào?” Trong lòng Giang Dĩ Bác ôn nhu đến kỳ lạ, hắn thích nhìn nụ cười ngạo nghễ tự tin của nàng.
“Trước tiên, ta sẽ cho huynh phương thức phối chế, đưa những tảng đá trên sông Thanh Lăng đến đây, làm thử một ít trước, nếu thành công chúng ta sẽ cho sản xuất đại trà, ta muốn mọi người ai cũng có thể sử dụng loại diêm này!” Khóe môi Thủy Băng Tuyền câu lên nụ cười ngạo nghễ, đến lúc đó nàng một tay nắm độc quyền mặt hàng này, còn sợ không hốt được bạc sao? Mà đây cũng chỉ là khởi đầu cho sự nghiệp của nàng thôi.
“Diêm?”
“Đúng vậy, Giang Dĩ Bác, ta biết ngươi có rất nhiều tiền, nhưng bạc kiếm được có bao giờ là đủ đâu, chúng ta hợp tác, ta cũng không khiến huynh phải thua thiệt, thế nhưng…” Thủy Băng Tuyền thoáng nghiêm mặt lại: “Thế nhưng ta cũng không muốn bản thân bị thiệt thòi, cho nên sau khi thí nghiệm này thành công, chúng ta sẽ lại đàm phán phân chia lợi nhuận, xong xuôi thì ký hiệp ước rồi mới có thể bắt đầu sản xuất. Huynh thấy sao?” Nàng muốn đợi đến lúc thí nghiệm thành công mới bàn đến hợp đồng, bởi nàng dự tính sẽ nắm một nửa cổ phần hợp tác của bọn họ. Vậy tiền đề là nhất định phải cho Giang Dĩ Bác thấy được tiềm năng của việc làm ăn này thì hắn mới có thể dễ dàng đáp ứng đầu tư.
Sắc mặt Giang Dĩ Bác không chút thay đổi, vẫn cười thong dong như trước: “Ta đồng ý.”
Thủy Băng Tuyền lại giơ một bàn tay ra: “Thỏa thuận thế nhé, Dĩ Bác huynh, hy vọng chúng ta có thể hợp tác thành công!”
Giang Dĩ Bác ngập ngừng trong chốc lát rồi mới đưa tay nhẹ nắm tay nàng, con ngươi đen hiện lên một vẻ phức tạp…
“Ta sẽ chờ xem thành quả của huynh, cáo từ!” Thủy Băng Tuyền ưu nhã đứng dậy, gật đầu với Giang Dĩ Bác.
“Không tiễn.” Giang Dĩ Bác mỉm cười, nhìn bóng lưng nàng rời đi. Tuyền Nhi, nếu yêu nàng là khiến nàng đau khổ, nếu là đối tác lại khiến nàng hài lòng, như vậy… Ta sẽ vui vẻ chống sau lưng nàng, nhìn nàng thỏa sức bay lượn…
Lại một ngày nữa trôi qua, bóng đêm nặng nề bức bách khiến người ta khó chịu. Thủy Băng Tuyền buông bút lông xuống bàn, rồi đứng lên đi đến bên giường Trữ Thiên Hợp…
“Thiên Hợp, làm sao bây giờ? Ta một mực bắt mình phải bận rộn, cố gắng xóa tan đi nỗi khủng hoảng trong lòng.” Nàng ngước mắt nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, giọng nói dịu dàng ôn nhu: “Ta chưa bao giờ biết thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến ta chẳng kịp nắm bắt gì cả!”
“Tuyền…”
“Thiên Hợp, chàng tỉnh rồi sao? Có đói bụng không?” Thủy Băng Tuyền vui mừng gọi: “Hương Hàn.”
“Vương gia tỉnh rồi, ngươi xuống bảo nhà bếp chuẩn bị bữa tối cho Vương gia.”
“Dạ, tiểu thư.”
“Nào, Thiên Hợp, để ta đỡ chàng dậy.” Thủy Băng Tuyền dịu dàng đỡ Trữ Thiên Hợp ngồi dậy, cho hắn dựa lựng vào cái gối phía sau.
Trữ Thiên Hợp mở mắt nhìn Thủy Băng Tuyền, khóe môi tươi cười: “Ngủ đẫy một giấc! Bây giờ tinh thần rất thoải mái.” Hắn ngủ một mạch gần mười canh giờ. Nàng có lẽ rất lo lắng?
“Vậy chàng nhất định phải ăn nhiều một chút.” Mấy ngày nay nàng thấy hắn càng lúc càng gầy.
“Tuyền, nàng tới giá sách, lấy cho ta cuộn giấy thứ hai trong ngăn thứ tư ra đây.” Trữ Thiên Hợp nhẹ nhàng nói. Ngày mai hoàng thượng tới rồi, hắn cũng cần cho nàng biết về đạo thánh chỉ kia.
Thủy Băng Tuyền gật đầu rồi đứng dậy làm theo hắn hướng dẫn. Nhìn thứ trong tay, Thủy Băng Tuyền ngước đôi mắt kinh ngạc liếc qua Trữ Thiên Hợp. Thánh chỉ ư? Hắn muốn làm gì?
“Nàng mở ra xem đi.” Trong đó hắn đã viết sẵn rồi, ngày mai sẽ dâng lên hoàng thượng để chiêu cáo toàn thiên hạ, như vậy hắn cũng an tâm.
Thủy Băng Tuyền rủ mắt, từ từ mở cuộn chiếu chỉ đó ra…
“Chàng thực sự muốn vậy sao?” Nhìn nội dung trong đó, ánh mặt nàng thoáng lộ vẻ phức tạp không rõ!
“Tuyền, ta hy vọng bách tính Bắc cảnh sẽ được ấm no an ổn.” Như vậy lúc hắn đi rồi, nàng cũng có cái mà dựa vào.
Thủy Băng Tuyền tới bên giường, nhẹ tựa đầu vào lòng ngực Trữ Thiên Hợp, than một tiếng, hắn có biết đạo thánh chỉ này sẽ khiến thiên hạ rúng động?
Thánh chỉ nói tước vị ở Bắc cảnh do nàng tiếp quản, nhưng còn ghi rõ nàng được quyền tự do tái hôn! Bất luận ai cũng không được phép can thiệp!
“Tuyền, ta biết nàng không thích bị ràng buộc, nhưng ta hy vọng có thể chăm lo cho muôn dân trăm họ, hoàn thành tâm nguyện của ta!” Như vậy đối với kế hoạch của nàng cũng sẽ có ích không nhỏ. Tuyền, ở Bắc cảnh, nếu không có hoàng quyền, nàng sẽ gặp không ít gian khổ, cho nên ta mong muốn có thể dùng chút sức lực của mình lót cho nàng một con đường bằng phẳng hơn. Vừa trợ giúp được nàng, lại vừa trợ giúp được bách tính, mặc kệ người trong thiên hạ nghĩ như thế nào, ta đều thấy rất đáng giá!
Thủy Băng Tuyền che giấu cơn nhói đau trong lòng, Thiên Hợp, tâm tư của chàng sao ta lại không rõ? Nếu như đây là ước nguyện của chàng, ta nhất định sẽ giúp chàng đạt thành!
Ngoại ô Bắc thành
Toàn bộ người dân Bắc thành, kể cả những nhân công vốn phải đào đập nước, dưới sự chỉ huy của Sở tướng quân, đều đang đứng ở trước cổng thành, chờ cung nghênh thánh giá!
Dẫn đầu đoàn người là Trữ Thiên Hợp, Trữ Thiên Khang và Thủy Băng Tuyền. Tiếp sau là Tưởng tri phủ cùng năm trăm tinh binh của Trữ Thiên Khang, bộ khoái phủ nha, thân binh Bắc vương phủ, cuối cùng chính là dân thường…
Nhìn phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy một đoàn người khổng lồ đang tiến tới, bụi bay mù mịt…
“Thiên Hợp, chàng có trụ được không?” Thủy Băng Tuyền nhìn Trữ Thiên Hợp bên cạnh, lo lắng hỏi.
“Đúng vậy, Thất ca, nếu không thì huynh về phủ trước đi!” Trữ Thiên Khang thấy sắc mặt của Trữ Thiên Hợp cũng lo lắng không kém.
“Ta không sao, hôm nay tinh thần ta rất tốt!” Trữ Thiên Hợp đạm mạc cười!
Thủy Băng Tuyền chỉ nhăn mày một cái rồi không nói nữa! Ánh mắt lại hướng về phía trước, trong mắt bắn ra tia hàn khí. Trữ Thiên Kỳ… Hắn nợ nàng, nàng chưa đi đòi, hắn lại tự mình chạy đến.
Nửa canh giờ trôi qua, hoàng thượng vẫn chưa thấy đâu…
“Báo, đoàn xa giá của hoàng thượng đã vào đường lớn, một khắc nửa sẽ đến cửa thành.” Một gã binh sỹ nhảy xuống ngựa hướng Trữ Thiên Khang bẩm báo.
“Tưởng Tri phủ.” Trữ Thiên Khang trầm thấp gọi.
“Có ti chức!” Tưởng tri phủ lập tức tiến lên phía trước.
“Truyền lệnh xuống dưới, tất cả mọi người chuẩn bị nghênh tiếp thánh giá.”
“Dạ!” Tưởng tri phủ nơm nớp lo sợ lĩnh mệnh.
Nhìn đoàn quân ngày càng gần, mọi người đều nhất loạt cúi đầu quỳ xuống mà cung nghênh… Dưới sự nghênh đón của mọi người, đương kim hoàng đế Trữ Thiên Kỳ, bước xuống xe ngựa! Hoàng bào rực rỡ, gương mặt tuấn lãng, ánh mắt tinh tường tràn đầy nhuệ khí, khí tức tôn quý không chút nào che dấu!
“Thần tham kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Trữ Thiên Khang và Trữ Thiên Hợp dẫn đầu hành lễ.
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Rồi toàn bách tính liền nối tiếp hô theo, thanh âm rung động trời đất!
Trữ Thiên Kỳ nhìn muôn ngàn thần dân thuần phục dưới chân mình, ánh mắt lại rơi vào người đứng phía sau Trữ Thiên Hợp…
“Bình thân.” Tiến lên trước vài bước, hắn tự mình nâng Trữ Thiên Hợp dậy.
“Tạ ơn hoàng thượng.” Trữ Thiên Hợp cung kính hành lễ.
“Chúng vị bình thân.”
“Tạ ơn hoàng thượng!”
“Thiên tai ở Bắc cảnh luôn là mối canh cánh trong lòng trẫm, vừa nghe đến việc trị thủy có tiến triển, trẫm lấy làm vui mừng! Nếu như việc đào đập nước có thể khống chế được thiên tai, cho dân chúng Bắc cảnh được no ấm, trẫm sẽ toàn lực ủng hộ!” Cánh môi mỏng của Trữ Thiên Kỹ nhếch lên một vòng cung, nhìn Trữ Thiên Hợp nhàn nhạt nói.
“Thần thay mặt cho dân chúng Bắc cảnh tạ ơn hoàng thượng.” Trữ Thiên Hợp cúi đầu trả lời.
“Hoàng thượng, mời!” Trữ Thiên Khang thấy sắc mặt của Thất ca ngày càng tái nhợt, liền bước lên trước đưa tay hướng về phía Trữ Thiên Kỳ nói.
Ánh mắt Trữ Thiên Kỳ lại nhìn tới Trữ Thiên Khang: “Trẫm cho Khang vương đến tuyên chỉ, nhưng không hiểu sao Khang vương mãi vẫn chưa chịu quay về? Hóa ra là ở đây trợ giúp, trẫm có lời khen ngợi Khang vương!” Hắn đạm nhiên nói, không nghe ra bất cứ ý tứ gì.
“Tạ hoàng thượng quá khen!” Trữ Thiên Khang cúi đầu trả lời.
“Trữ quận vương, truyền lệnh xuống dưới, cho quân tìm nơi đóng lại.” Mệnh lệnh vừa ban ra, Trữ Hy vốn vẫn đứng trong quân liền bước ra khỏi hàng nhận mệnh.
Lần này hoàng thượng hạ chỉ bảo hắn cùng hộ giá đến Bắc thành, hắn vốn định cự tuyệt, nhưng lòng mơ hồ vẫn còn chút vương vấn không nỡ buông tay với nàng, muốn tận mắt nhìn xem cuộc sống của nàng ra sao. Cho nên chỉ vừa về không lâu, hắn lại tiếp tục khởi hành đi Bắc cảnh.
……….
Trữ Thiên Kỳ không chịu ở trong hành phủ đã được Tưởng tri phủ chuẩn bị đâu vào đấy lại chạy tới sương phòng của Bắc vương phủ, khiến cho người trong phủ chẳng kịp trở tay!
Đại sảnh Bắc vương phủ
Trữ Thiên Kỳ ngồi trên ghế chủ vị, ánh mắt bí hiểm nhìn Trữ Thiên Hợp, bên môi lai hiện một nụ cười: “Trẫm không biết hóa ra Thất hoàng đệ lại tài ba hơn người như vậy, hạn hán, thủy tai ở Bắc cảnh sớm muộn cũng được khống chế.” Miệng thì nói vậy, nhưng lòng hắn vốn cũng cảm thấy kinh hoàng không ít. Nếu cứ như vậy, không quá ba năm, đời sống ở Bắc cảnh nhất định sẽ được cải thiện! Đập chứa nước này, mang đến không ít thuận lợi. Phương pháp này thật sự do Thất hoàng đệ nghĩ ra sao?
“Thần không dám nhận.” Trữ Thiên Hợp tiến lên một bước, trong lòng thầm trả lời, là do Tuyền nghĩ ra.
Sau khi hồi phủ, Thủy Băng Tuyền liền về ngay viện của mình, không đến chỗ chủ viện. Nàng không muốn gặp Trữ Thiên Kỳ, chỉ là nàng lo lắng cho sức khỏe của Trữ Thiên Hợp, không biết hắn có trụ được không!
“Thu Nhi, ngươi đi nghe ngóng xem Vương gia bây giờ đang làm gì?”
“Dạ.!” Thu Nhi lĩnh mệnh rồi lập tức đi ra.
Thủy Băng Tuyền nheo nheo mắt, đôi con ngươi bắn ra tia sát khí nồng đậm! Trữ Thiên Kỳ…
Tác giả :
Lạc Tùy Tâm