Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa
Chương 27: Hy Vọng Chữa Lành Bệnh Nan Y
Nàng đỏ mặt, tim đập thình thịch mà lén nhìn, lại không nghĩ rằng Lưu Ngu nói cả buổi đã đi như vậy rồi. Tôn Vũ sắc mặt u ám đi vào, nhìn như vậy, rõ ràng là nói chuyện không thành.
Nhuyễn muội tử trong lòng đau xót, nàng vỗ nhẹ lên cạnh giường, nói với Tôn Vũ đang đi vào: "Tầm Chân... Ngươi... Ta có lời muốn nói với ngươi."
Tôn Vũ vừa nghe đã biết là hỏng bét, từng bước khó khăn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Công Tôn Toản.
Nhuyễn muội tử đỏ mặt ngồi im, rồi chợt nói thẳng: "Ta thích ngươi, hãy thành thân với ta, ở rể nhà ta đi!"
Hả? Nói trực tiếp như thế? Tôn Vũ hoảng sợ, nhưng suy nghĩ rất nhanh, lập tức nhớ ra. Đúng rồi, thế giới này khác với thế giới kia của ta, nơi này là nữ tôn nam ti. Nói cách khác, ở thế giới này nữ nhân mới là chiếm vị trí chủ động, cho nên... Tại thế giới kia của ta bình thường đều là nam nhân cầu hôn nữ nhân, nhưng tại đây lại ngược lại, nhuyễn muội tử mở miệng cầu hôn là điều bình thường.
Thảm rồi, tuy rằng ngươi nói thích ta, ta cũng thích nhuyễn muội tử như ngươi, nhưng vấn đề của ta không được giải quyết, không thể liên lụy đến một nữ nhân. Tôn Vũ thở dài.
Nhuyễn muội tử lại nói: "Tầm Chân có chuyện gì lo lắng sao?"
Tôn Vũ suy nghĩ một chút, quyết định nói bệnh nan y của mình ra, dù sao cũng không phải lừa gạt nàng. Hắn than thở: "Bá Khuê, ta biết rõ ngươi rất tốt với ta, kỳ thực ta cũng rất thích một nữ nhân như ngươi. Nhưng... trong người ta mang một loại bệnh nan y không có thuốc chữa. Mỗi tháng một lần, tim ta đều đau buốt dữ dội , hơn nữa tần suất càng lúc càng nhiều. Thầy thuốc có nói qua, bệnh này của ta nhiều lắm chỉ có thể sống mười năm... Ta không muốn liên lụy tới ngươi, nên ta không thể cùng ngươi thành thân."
"Ôi!" Nhuyễn muội tử nghe lời này, sắc mặt trở nên trắng bệch: "Ngươi được thầy thuốc nào khám? Không phải là lừa gạt ngươi đấy chứ?"
Tôn Vũ than thở: "Ta khám vô số thầy thuốc, đều là danh y nổi tiếng." Hắn cũng không phải nói bậy. Thời gian trước, hắn một nhà khoa học được quốc gia bảo vệ trọng điểm. Đương nhiên khi biết hắn mắc bênh nan y, Trung Quốc phái ra toàn bộ bác sĩ tốt nhất. Nhưng người nào người nấy đều không có biện pháp chữa khỏi căn bệnh của hắn.
"Ngươi đã rõ chưa, ta chỉ còn sống mười năm nữa, không thể thành thân cùng ngươi."
"Mười năm... Mười năm..." Nhuyễn muội tử thì thào. Sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, lại từ xanh chuyển sang trắng. Đột nhiên nàng giống như nghĩ đến cái gì, vỗ xuống cạnh giường, lớn tiếng nói: "Ngươi đi tìm danh y Hoa Đà chưa?"
"Hoa Đà?" Tôn Vũ mới nhớ ra, thời đại Tam quốc có một vị thầy thuốc trứ danh tên là Hoa Đà. Nhưng Hoa Đà là thầy thuốc đông y thời xưa a, dựa vào trình độ khoa học kỹ thuật của thời đại này, căn bản không có khả năng hơn được bác sĩ đời sau.
Tôn Vũ nói: "Ta chưa đi tìm Hoa Đà, nhưng Hoa Đà cũng chưa chắc đã hơn những thầy thuốc kia."
Nhuyễn muội tử nghe lời này, chợt vui mừng nói: "Chưa gặp Hoa Đà, vậy bệnh của ngươi vẫn còn cơ hội. Hoa Đà đại phu chữa bệnh không phải dùng y thuật, phương pháp chữa bệnh của nàng hoàn toàn khác so với thầy thuốc thông thường."
Tôn Vũ lấy làm lạ hỏi: "Phương pháp khác nhau thế nào?"
Nhuyễn muội tử kích động nói: "Nàng dùng võ tướng kỹ trị bệnh. Võ tướng kỹ của nàng tên là 'Y thần' ."
"Y thần?"
Tôn Vũ nghe vậy, chỉ thấy trong đầu nổ vang một tiếng, võ tướng kỹ? Đây là thứ mình hoàn toàn không hiểu. Nó đã vượt qua khoa học của thời đại kia. Nếu như dùng võ tướng kỹ... nói không chừng có thể chữa được bệnh nan y của mình.
Tôn Vũ trong lòng thay đổi ý nghĩ. Võ tướng kỹ vượt qua lẽ thường, hoàn nằm ngoài phạm trù hiểu biết của mình. Hơn nữa kỹ năng tên là "Y thần" hiển nhiên là võ tướng kỹ đỉnh cấp kim sắc.
Hắn nghĩ tới năng lực khó tưởng tượng của "Chiến thần" Quan Vũ và "Đấu thần" Trương Phi, trong lòng lại ngứa ngáy.
Tôn Vũ vội ra lệnh: "NM01, mau phân tích cho ta. Ta muốn biết rõ xác suất Hoa Đã có thể chữa khỏi bệnh của ta, so với xác suất chữa khỏi bệnh nếu ta trở lại thế giới kia."
NM01 lập tức báo cáo: "Theo phân tích, chủ nhân trở lại thế giới cũ xác suất chữa khỏi bệnh là là 0%, có 100% xác suất lại bị ướp lạnh lần nữa. Về phần võ tướng kỹ của Hoa Đà, bởi vì thiếu căn cứ khoa học, máy tính không thể tính toán chuẩn xác xác suất trị hết bệnh, nhưng dựa vào võ tướng kỹ của thế giới này vượt xa nhận thức bình thường, có thể phán đoán xác suất chữa khỏi bệnh cho chủ nhân đạt tới 50%."
Tim Tôn Vũ đập thình thịch. NM01 phân tích rất đúng. Nếu như trở lại thế giới cũ, sẽ lại bị ướp lạnh. Nhưng ở lại thế giới này tìm kiếm Hoa Đà, lại có 50% khả năng chữa khỏi bệnh nan y của mình. Nếu cân nhắc ưu tiên tới việc sống sót trước, tìm kiếm Hoa Đà còn hơn việc trở lại thế giới cũ.
Tôn Vũ kích động nắm bàn tay mềm mại của nhuyễn muội tử, hỏi: "Bá Khuê có biết Hoa Đà ở nơi nào không?"
Nhuyễn muội tử bị hắn nắm tay, thân thể mềm nhũn, nàng nói: "Dấu chân của danh y Hoa Đà ở khắp bốn phương, ta cũng không biết hiện tại nàng đi đến chỗ nào chữa bệnh rồi. Có điều ta biết quê nhà của nàng, chỉ cần đi đến nhà nàng, Hoa Đà dù sao cũng không có khả năng mười năm cũng không trở về nhà chứ? Mặt khác, Công Tôn gia chúng ta dù sao cũng là danh môn Hà Bắc, khắp thiên hạ đều có không ít hảo hữu. Chỉ cần viết cho bọn họ một lá thư, đưa nhân thủ đi nghe ngóng khắp nơi, trong một hai năm muốn tìm ra Hoa Đà cũng không khó."
Tôn Vũ nghe cũng thấy có lý. Hoa Đà dù sao cũng là danh y, nàng đi tới bất kì nơi nào thì chỗ đô cũng sẽ có động tĩnh lớn. Như vậy chỉ cần dựa vào mạng lưới tình bái của Công Tôn gia muốn tìm ra Hoa Đà cũng không phải là việc khó.
"Bá Khuê, vậy... phiền ngươi giúp ta truyền tin, nhờ bằng hữu khắp thiên hạ của ngươi hỗ trợ tìm giúp xem hoa Đà đang ở đâu!" Tôn Vũ nói: "Ta cũng tự mình đến quê nhà của Hoa Đa, nói không chừng có thể gặp nàng."
Nhuyễn muội tử ôn nhu nhìn Tôn Vũ, cười nói: "Vậy...việc hôn nhân của chúng ta, ngươi có đồng ý không?"
"Chuyện này..." Tôn Vũ kiên trì nói: "Nếu bệnh của ta không chữa được, sẽ liên lụy đến ngươi, hay là chờ ta khỏi bệnh hãy nói tiếp đi!"
Nhuyễn muội tử biểu tình mếu máo, nàng buồn rầu lẩm bẩm: "Thế nhưng năm nay ta đã hai mươi tuổi rồi... Nếu như mười năm sau ngươi mới chữa lành bệnh, chẳng phải là ba mươi tuổi sao..."
"Chắc là không lâu như vậy đâu..." Tôn Vũ an ủi nói: "Ta nghĩ việc tìm Hoa Đã nhiều lắm cũng chỉ mất thời gian một hai năm mà thôi."
Nhuyễn muội tử trong lòng buồn bã.Nàng đã chờ thành thân từ năm mười lăm tuổi đến hai mươi tuổi, bây giờ còn phải đợi vài năm nữa. Nhưng nàng không muốn phụ tấm lòng của Tôn Vũ, đành phải ôn nhu nói: "Vậy theo ý ngươi đi."
Tôn Vũ thật vất vả mới nói qua chuyện thành thân, vội chuyển đề tài: "Bá Khuê, quê của Hoa Đà ở nơi nào?"
Nhuyễn muội tử thở dài, thấp giọng nói: "Tiếu quận."
NM01 đưa tin: "Tiếu quận, cũng tức là huyện An Huy sau này, nằm cách thành Hứa Xương về phía đông không xa lắm."
Tôn Vũ nghe đến hai từ Hứa Xương, liền hít một hơi khí lạnh. Hứa Xương rất nổi danh trong thời Tam quốc, từ lâu đã là nơi quần hùng tranh giành. Về sau Tào Tháo đưa Hán Hiến Đế dời đô đến Hứa Xương, trở thành đô thành của Hán mạt.
Tôn Vũ nhịn không được hỏi nhuyễn muội tử: "Chỗ đó... hiện tại rất không yên bình phải không?"
Công Tôn Toản gật đầu nói: "Đúng vậy, Hoàng Cân làm loạn, toàn bộ Trung Nguyên rối ren. Hứa Xương còn náo loạn hơn nhiều so với U châu, giặc Hoàng Cân tại đó chạy tới chạy lui, không xem triều đình ra gì."
Tôn Vũ cảm thấy đau đầu, chuyện này phiền phức rồi.
Tuy dựa vào NM01 mình có thể làm được rất nhiều việc người thường không làm được, nhưng từ khi đánh trận với Ô Hoàn, Tôn Vũ hiểu rõ thực lực của mình cũng rất bình thường. Không tính đến loại nhân vật biến thái như Lưu Quan Trương, ngay cả "Kỵ tướng" Trương Cử Tôn Vũ cũng không có biện pháp đối phó.
Dựa vào thực lực hiện tại của mình mà muốn đi khắp thiên hạ, nếu gặp phải cường đạo lợi hại như đầu lĩnh giặc Hoàng Cân Chu Thương, Liêu Hóa ... thì không xong rồi, mình chết ở xó nào không biết.
Bây giờ muốn vượt ngàn dặm xa xôi từ Trác huyện tới Tiếu quận thực bất khả thi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phân thây giữa đường. Hơn nữa mình cũng không đủ tiền để đi a.
Nhuyễn muội tử trong lòng đau xót, nàng vỗ nhẹ lên cạnh giường, nói với Tôn Vũ đang đi vào: "Tầm Chân... Ngươi... Ta có lời muốn nói với ngươi."
Tôn Vũ vừa nghe đã biết là hỏng bét, từng bước khó khăn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Công Tôn Toản.
Nhuyễn muội tử đỏ mặt ngồi im, rồi chợt nói thẳng: "Ta thích ngươi, hãy thành thân với ta, ở rể nhà ta đi!"
Hả? Nói trực tiếp như thế? Tôn Vũ hoảng sợ, nhưng suy nghĩ rất nhanh, lập tức nhớ ra. Đúng rồi, thế giới này khác với thế giới kia của ta, nơi này là nữ tôn nam ti. Nói cách khác, ở thế giới này nữ nhân mới là chiếm vị trí chủ động, cho nên... Tại thế giới kia của ta bình thường đều là nam nhân cầu hôn nữ nhân, nhưng tại đây lại ngược lại, nhuyễn muội tử mở miệng cầu hôn là điều bình thường.
Thảm rồi, tuy rằng ngươi nói thích ta, ta cũng thích nhuyễn muội tử như ngươi, nhưng vấn đề của ta không được giải quyết, không thể liên lụy đến một nữ nhân. Tôn Vũ thở dài.
Nhuyễn muội tử lại nói: "Tầm Chân có chuyện gì lo lắng sao?"
Tôn Vũ suy nghĩ một chút, quyết định nói bệnh nan y của mình ra, dù sao cũng không phải lừa gạt nàng. Hắn than thở: "Bá Khuê, ta biết rõ ngươi rất tốt với ta, kỳ thực ta cũng rất thích một nữ nhân như ngươi. Nhưng... trong người ta mang một loại bệnh nan y không có thuốc chữa. Mỗi tháng một lần, tim ta đều đau buốt dữ dội , hơn nữa tần suất càng lúc càng nhiều. Thầy thuốc có nói qua, bệnh này của ta nhiều lắm chỉ có thể sống mười năm... Ta không muốn liên lụy tới ngươi, nên ta không thể cùng ngươi thành thân."
"Ôi!" Nhuyễn muội tử nghe lời này, sắc mặt trở nên trắng bệch: "Ngươi được thầy thuốc nào khám? Không phải là lừa gạt ngươi đấy chứ?"
Tôn Vũ than thở: "Ta khám vô số thầy thuốc, đều là danh y nổi tiếng." Hắn cũng không phải nói bậy. Thời gian trước, hắn một nhà khoa học được quốc gia bảo vệ trọng điểm. Đương nhiên khi biết hắn mắc bênh nan y, Trung Quốc phái ra toàn bộ bác sĩ tốt nhất. Nhưng người nào người nấy đều không có biện pháp chữa khỏi căn bệnh của hắn.
"Ngươi đã rõ chưa, ta chỉ còn sống mười năm nữa, không thể thành thân cùng ngươi."
"Mười năm... Mười năm..." Nhuyễn muội tử thì thào. Sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, lại từ xanh chuyển sang trắng. Đột nhiên nàng giống như nghĩ đến cái gì, vỗ xuống cạnh giường, lớn tiếng nói: "Ngươi đi tìm danh y Hoa Đà chưa?"
"Hoa Đà?" Tôn Vũ mới nhớ ra, thời đại Tam quốc có một vị thầy thuốc trứ danh tên là Hoa Đà. Nhưng Hoa Đà là thầy thuốc đông y thời xưa a, dựa vào trình độ khoa học kỹ thuật của thời đại này, căn bản không có khả năng hơn được bác sĩ đời sau.
Tôn Vũ nói: "Ta chưa đi tìm Hoa Đà, nhưng Hoa Đà cũng chưa chắc đã hơn những thầy thuốc kia."
Nhuyễn muội tử nghe lời này, chợt vui mừng nói: "Chưa gặp Hoa Đà, vậy bệnh của ngươi vẫn còn cơ hội. Hoa Đà đại phu chữa bệnh không phải dùng y thuật, phương pháp chữa bệnh của nàng hoàn toàn khác so với thầy thuốc thông thường."
Tôn Vũ lấy làm lạ hỏi: "Phương pháp khác nhau thế nào?"
Nhuyễn muội tử kích động nói: "Nàng dùng võ tướng kỹ trị bệnh. Võ tướng kỹ của nàng tên là 'Y thần' ."
"Y thần?"
Tôn Vũ nghe vậy, chỉ thấy trong đầu nổ vang một tiếng, võ tướng kỹ? Đây là thứ mình hoàn toàn không hiểu. Nó đã vượt qua khoa học của thời đại kia. Nếu như dùng võ tướng kỹ... nói không chừng có thể chữa được bệnh nan y của mình.
Tôn Vũ trong lòng thay đổi ý nghĩ. Võ tướng kỹ vượt qua lẽ thường, hoàn nằm ngoài phạm trù hiểu biết của mình. Hơn nữa kỹ năng tên là "Y thần" hiển nhiên là võ tướng kỹ đỉnh cấp kim sắc.
Hắn nghĩ tới năng lực khó tưởng tượng của "Chiến thần" Quan Vũ và "Đấu thần" Trương Phi, trong lòng lại ngứa ngáy.
Tôn Vũ vội ra lệnh: "NM01, mau phân tích cho ta. Ta muốn biết rõ xác suất Hoa Đã có thể chữa khỏi bệnh của ta, so với xác suất chữa khỏi bệnh nếu ta trở lại thế giới kia."
NM01 lập tức báo cáo: "Theo phân tích, chủ nhân trở lại thế giới cũ xác suất chữa khỏi bệnh là là 0%, có 100% xác suất lại bị ướp lạnh lần nữa. Về phần võ tướng kỹ của Hoa Đà, bởi vì thiếu căn cứ khoa học, máy tính không thể tính toán chuẩn xác xác suất trị hết bệnh, nhưng dựa vào võ tướng kỹ của thế giới này vượt xa nhận thức bình thường, có thể phán đoán xác suất chữa khỏi bệnh cho chủ nhân đạt tới 50%."
Tim Tôn Vũ đập thình thịch. NM01 phân tích rất đúng. Nếu như trở lại thế giới cũ, sẽ lại bị ướp lạnh. Nhưng ở lại thế giới này tìm kiếm Hoa Đà, lại có 50% khả năng chữa khỏi bệnh nan y của mình. Nếu cân nhắc ưu tiên tới việc sống sót trước, tìm kiếm Hoa Đà còn hơn việc trở lại thế giới cũ.
Tôn Vũ kích động nắm bàn tay mềm mại của nhuyễn muội tử, hỏi: "Bá Khuê có biết Hoa Đà ở nơi nào không?"
Nhuyễn muội tử bị hắn nắm tay, thân thể mềm nhũn, nàng nói: "Dấu chân của danh y Hoa Đà ở khắp bốn phương, ta cũng không biết hiện tại nàng đi đến chỗ nào chữa bệnh rồi. Có điều ta biết quê nhà của nàng, chỉ cần đi đến nhà nàng, Hoa Đà dù sao cũng không có khả năng mười năm cũng không trở về nhà chứ? Mặt khác, Công Tôn gia chúng ta dù sao cũng là danh môn Hà Bắc, khắp thiên hạ đều có không ít hảo hữu. Chỉ cần viết cho bọn họ một lá thư, đưa nhân thủ đi nghe ngóng khắp nơi, trong một hai năm muốn tìm ra Hoa Đà cũng không khó."
Tôn Vũ nghe cũng thấy có lý. Hoa Đà dù sao cũng là danh y, nàng đi tới bất kì nơi nào thì chỗ đô cũng sẽ có động tĩnh lớn. Như vậy chỉ cần dựa vào mạng lưới tình bái của Công Tôn gia muốn tìm ra Hoa Đà cũng không phải là việc khó.
"Bá Khuê, vậy... phiền ngươi giúp ta truyền tin, nhờ bằng hữu khắp thiên hạ của ngươi hỗ trợ tìm giúp xem hoa Đà đang ở đâu!" Tôn Vũ nói: "Ta cũng tự mình đến quê nhà của Hoa Đa, nói không chừng có thể gặp nàng."
Nhuyễn muội tử ôn nhu nhìn Tôn Vũ, cười nói: "Vậy...việc hôn nhân của chúng ta, ngươi có đồng ý không?"
"Chuyện này..." Tôn Vũ kiên trì nói: "Nếu bệnh của ta không chữa được, sẽ liên lụy đến ngươi, hay là chờ ta khỏi bệnh hãy nói tiếp đi!"
Nhuyễn muội tử biểu tình mếu máo, nàng buồn rầu lẩm bẩm: "Thế nhưng năm nay ta đã hai mươi tuổi rồi... Nếu như mười năm sau ngươi mới chữa lành bệnh, chẳng phải là ba mươi tuổi sao..."
"Chắc là không lâu như vậy đâu..." Tôn Vũ an ủi nói: "Ta nghĩ việc tìm Hoa Đã nhiều lắm cũng chỉ mất thời gian một hai năm mà thôi."
Nhuyễn muội tử trong lòng buồn bã.Nàng đã chờ thành thân từ năm mười lăm tuổi đến hai mươi tuổi, bây giờ còn phải đợi vài năm nữa. Nhưng nàng không muốn phụ tấm lòng của Tôn Vũ, đành phải ôn nhu nói: "Vậy theo ý ngươi đi."
Tôn Vũ thật vất vả mới nói qua chuyện thành thân, vội chuyển đề tài: "Bá Khuê, quê của Hoa Đà ở nơi nào?"
Nhuyễn muội tử thở dài, thấp giọng nói: "Tiếu quận."
NM01 đưa tin: "Tiếu quận, cũng tức là huyện An Huy sau này, nằm cách thành Hứa Xương về phía đông không xa lắm."
Tôn Vũ nghe đến hai từ Hứa Xương, liền hít một hơi khí lạnh. Hứa Xương rất nổi danh trong thời Tam quốc, từ lâu đã là nơi quần hùng tranh giành. Về sau Tào Tháo đưa Hán Hiến Đế dời đô đến Hứa Xương, trở thành đô thành của Hán mạt.
Tôn Vũ nhịn không được hỏi nhuyễn muội tử: "Chỗ đó... hiện tại rất không yên bình phải không?"
Công Tôn Toản gật đầu nói: "Đúng vậy, Hoàng Cân làm loạn, toàn bộ Trung Nguyên rối ren. Hứa Xương còn náo loạn hơn nhiều so với U châu, giặc Hoàng Cân tại đó chạy tới chạy lui, không xem triều đình ra gì."
Tôn Vũ cảm thấy đau đầu, chuyện này phiền phức rồi.
Tuy dựa vào NM01 mình có thể làm được rất nhiều việc người thường không làm được, nhưng từ khi đánh trận với Ô Hoàn, Tôn Vũ hiểu rõ thực lực của mình cũng rất bình thường. Không tính đến loại nhân vật biến thái như Lưu Quan Trương, ngay cả "Kỵ tướng" Trương Cử Tôn Vũ cũng không có biện pháp đối phó.
Dựa vào thực lực hiện tại của mình mà muốn đi khắp thiên hạ, nếu gặp phải cường đạo lợi hại như đầu lĩnh giặc Hoàng Cân Chu Thương, Liêu Hóa ... thì không xong rồi, mình chết ở xó nào không biết.
Bây giờ muốn vượt ngàn dặm xa xôi từ Trác huyện tới Tiếu quận thực bất khả thi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phân thây giữa đường. Hơn nữa mình cũng không đủ tiền để đi a.
Tác giả :
32++