Mãnh Nam Bày Tỏ Tình Yêu
Chương 4-1
“Này, cậu đứng ở đây làm gì? Còn không tiến vào đi?”
Người bên cạnh hô nhưng Ô Tiểu Mạn lại không thèm để ý, cô nghẹn họng nhìn chằm chằm vào đại sảnh xa hoa trước mắt, không nhịn được nhìn quanh vài phòng, sau đó mới từ từ bước vào thang máy.
“Nhà của cậu cao cấp vậy sao?” Vẻ mặt cô kinh ngạc hỏi.
“Bình thường.” Thang Hằng bĩu môi.
Thang máy dừng lại ở lầu 18, cô tò mò nhìn cậu ấn dấu vân tay, động tác quét cảm ứng, đi theo sau lưng ba người đi vào nhà cậu.
“Oa!”
Rộng rãi, lịch sự, tao nhã, là ấn tượng đầu tiên của Ô Tiểu Mạn với ngôi nhà này. Dù bình thường cô tỉnh táo nhưng mắt thấy những trang trí cao cấp hiện đại khiến cô hưng phấn không thôi. Cô chưa từng tận mắt nhìn thấy ngôi nhà nào xinh đẹp như vậy, cô cũng là một cô gái bình thường, rất khó thờ ơ với trang trí đẹp.
Ở đây quả thực giống như tòa thành!
Trong lòng Thang Hằng trộm sảng khoái với phản ứng kinh ngạc không giống bình thường của cô, nhưng hiện ra mặt vẫn là bộ dạng không sao cả.
“Đặt túi sách ở đây.” Cậu chỉ vào một chỗ.
Trong phòng khách có trải thảm lông trắng dày, bốn người chiếm cứ bốn góc mặt bài. Qua hưng phấn, Ô Tiểu Mạn nhanh chóng trở lại dáng vẻ bình thường. Thang Hằng tận trách nhiệm chủ nhận chuẩn bị đồ uống cho cả đám, bốn người thảo luận bài thi ngày mai.
Một lát sau, Ô Tiểu Mạn gọi điện thại cho Nhạc Vô Mỹ, hỏi cô ấy có muốn cùng tới học bài không.
“Học bài cùng với Thang Hằng?” Cô nghe thấy đầu dây bên kia phát ra tiếng nghi ngờ, dường như cho là mình nghe lầm.
“Đúng rồi, ở nhà cậu ta. Còn có Nghê An Bân và Chúc Bách Diệp.”
“A a a –”
“Làm sao vậy?” Ô Tiểu Mạn bị tiếng thét đột nhiên của bạn tốt làm cho hoảng sợ.
“Mạn Mạn, đây là tình tiết trong shoujo manga!” Nhạc Vô Mỹ hưng phấn kêu to, “Bình thường nhân vật phong vân trong trường không quá quen thuộc đọt nhiên mời cậu tới nhà cậu ấy học bài cùng, bên cạnh còn hai người bạn tốt giúp đỡ –”.
“A Mỹ, đủ rồi.” Cô vội cắt đứt lời nói thao thao bất tuyệt của bạn tốt, khóe mắt nhìn thấy khóe môi nín cười của Nghê An Bân, biết rõ giọng nói lớn của bạn tốt đã truyền ra ngoài cả rồi.
May mắn loại tưởng tượng này khoa trương tới mức nào đó chỉ như đùa vui, nếu không cô thật sự cảm thấy ngượng ngùng.
“Số học của cậu còn kém hơn mình nữa, phải cố gắng sao?”
“ A... Haiz... Cái đó....”
“Nhạc, Vô, Mỹ.”
“Ha ha, Mạn Mạn, cậu cũng biết đấy.... tương lai tớ cũng không muốn làm nghiệp lớn gì, thi đạt tiêu chuẩn là được rồi...” Nhạc Vô Mỹ cố gắng pha trò. “Nhưng mà nếu các cậu định mở trà chiều mà nói... mình nhất định sẽ qua.” Lần này không có cách nào, cả nhà bọn họ còn đang ở khách sạn ăn cơm.
Ô Tiểu Mạn không nói gì hỏi trời. Hội trà chiều, rốt cuộc Vô Mỹ cho rằng cô tới đây làm gì?
Cô vô lực kết thúc cuộc trò chuyện.
Quay đầu lại thì thấy ba tên ngồi cùng bàn không nhìn cô, đầu cúi thấp xuống giống như rất cố gắng làm học sinh tốt.
“Muốn cười thì cười đi.” Cô không sao cả.
Nghê An Bân là người đầu tiên bật cười ra, một lúc lâu sau mới ngừng. “Xin lỗi,” Vẻ mặt cậu tỏ vẻ xin lỗi. “Mình không cố ý.” Nhạc Vô Mỹ đúng là một bảo vật, nhưng thêm tương phản với giọng điệu lãnh cảm của lớp trưởng, đó mới là nguyên nhân chính khiến cậu cười.
Hai người này quả thực như là hợp tác xướng đôi.
“Trong óc toàn đồ ngổn ngang.”
Ngược lại, thái độ Thang Hằng rất bình tình, nhưng mà có chút không tự nhiên nói câu bình luân này. Chúc Bách Diệp thì treo nụ cười trên môi, tiếp tục đọc sách của cậu, không phát biểu bình luận hay suy nghĩ gì.
Ô Tiểu Mạn nhẹ nhàng thở dài, đương nhiên cô không cho rằng ba người sẽ dder lời nói ngốc nghếch của Nhạc Vô Mỹ trong lòng, bọn họ thường xuyên ứng phó với người hâm mộ, có lẽ đã nghe quen mấy lời thông báo kỳ quái hoặc những lời quấy rầy mới đúng.
Không còn ai nói tới, cô nhanh chóng ném sự việc xen giữa này ra sau đầu, tiếp tục cố gắng.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, động não luôn dễ đói. Được một lúc, Nghê An Bân hô lên đói bụng, kéo Chúc Bách Diệp đi cùng mua đồ ăn, để lại Ô Tiểu Mạn và Thang Hằng.
Khi mấy người kia rời đi không lâu, bọn họ cũng buông giấy bút, tạm nghỉ ngơi, tự do tán gẫu.
“Thang Hằng, trong nhà cậu có mấy người?” Cô vừa nhìn xung quanh bố cục trang trí, vừa tò mò hỏi.
“Bốn.”
“Cậu còn có anh chị em sao?”
“Một anh trai, anh ấy đang học đại học ở nước Anh.”
“Ba mẹ cậu đâu?”
“Công việc của bọn họ bân rộn, một hai ngày không trở về nhà không phải chuyện gì lạ.” Một tay Thang Hằng nắm lấy cốc thủy tinh, một tay chống sau người, nhún nhún vai, thái độ thoải mái tự tại uống nước.
“Nhà của cậu rất đẹp.” Cô nói chân thành. Từ nơi ở có thể cảm nhân được chủ nhân có phẩm vị không thường.
“Cũng được.” Cậu bĩu môi. “Nhà của cậu thì sao? Cậu ở đâu?”
“Nhà của tôi ở sau công viên bên kia.” Ô Tiểu Mạn nói: “Bình thường ba mẹ tôi khoảng 6, 7 giờ về tới nhà, nếu như tôi tan học sớm sẽ đến thư viện hoặc đi tới nơi nào sáng ở gần đó.”
“Vì sao?”
“Tiết kiệm điện! Nhà tôi không có hai người thì không bật đèn.”
Cậu suýt nữa phun nước trong miệng ra, vẻ mặt không dám tin: “Thật hay giả?”
“Có nhất định phải khoa trương thế không, nhưng mà có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm là thật sự.”
Cậu vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Vậy bình thường cậu còn thích mua đồ ăn như vậy!”
Ô Tiểu Mạn trừng mắt nhìn cậu một cái: “Xin cậu đấy, đó là giải trí nho nhỏ có được không.” Nếu ngay cả chút niềm vui đó cũng không cho, chẳng phải sẽ rất đau khổ sao. “Nhất mã quy nhất mã, tiết kiệm điện là thói quen, nhà tôi không phải nghèo tới mức không có cơm ăn.”
Đại thiếu gia từ nhỏ tới lớn muốn gì có đó, đời sống vật chất được hậu đại, lại càng không thiếu tiền tiêu vặt nghe cái hiểu cái không. Nhưng mà Ô Tiểu Mạn cũng không có ý định giải thích, nói xong tiếp tục làm đề thi, không để ý tới cậu nữa.
Lại bị xem nhẹ. Thang Hằng thấy nữ sinh vừa rồi còn ‘Oa’ nhìn nhà cậu, trong nháy mắt lại đối đãi bình thường với cậu, trong lòng trộm oán thầm, lại có mừng rỡ khó nói nên lời, bởi vì thái độ của cô không thay đổi.
Cậu chỉ nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục cầm lấy bút, một tay chống cằm, giống như tiếp tục chăm chỉ.
Nhưng ánh mắt trên đề thi lại len lén nhìn phía trước –
Cái bàn trong suốt, cậu có thể trực tiếp nhìn thây đôi chân của cô cong bên người cậu. Đôi chân mập, dưới gối được đôi tất đen ôm trọn, chỉ lộ ra một chút xíu da dưới váy. Tròn tròn, non nớt, dường như sờ vào rất tốt.
Đôi chân này cậu đã chú ý từ lâu rồi, ngay từ đầu cậu cảm thấy không khó xem nhưng càng về sau càng thấy đôi chân mày mê người.
Chỉ cần nhìn thôi cậu có thể tưởng tượng ra cảm xúc khi chạm vào, hẳn là mềm, một chút co dãn, làn da bóng loáng thủy nộn....
Cảm thụ trong tưởng tượng khiến yết hầu cậu lên xuống, cậu thừa nhận gần đây mình có chút tưởng tượng không khống chế được, may mà còn có thể vượt qua. Nhưng mà mỗi ngày đều ngồi phía sau cô, cũng sẽ có suy nghĩ bỏ bút mà dùng ngón tay đâm vào sau lưng cô.
Bây giờ là mùa đông, cách một lớp đồng phục và áo khoác dày, có lẽ không tính quá đường đột, nhưng mỗi lần tự giao chiến, cậu vẫn ngoan ngoãn cầm bút chọc cô. Cậu thừa nhận chính mình có chút ám ảnh, trong giờ quốc trung, bởi vì cậu ở trên lớp học lấy tay chạm vào bạn học nữ ngồi bên cạnh, qua nửa học kỳ, nữ sinh kia tỏ tình với cậu bị cự tuyệt, sau đó cô ấy vừa khóc vừa kể là cậu ‘thiện ý’ với cô, bởi vậy không hiểu sao cậu lại bị mang tội danh đùa bỡn bạn học nữ.
Từ đó cậu mới biết hành động tùy ý của mình đều sẽ có thể bị hiểu lầm. Cậu cũng không dám chắc, nếu cậu trực tiếp dùng tay chọc Ô Tiểu Mạn, có thể bị cô hiểu thành biến thái hoặc bất lịch sự hay không.
Loại sinh vật mang tên nữ sinh rất khó hiểu. Cậu cũng không muốn bởi vậy mà bị hiểu lầm hay bất hòa, hoặc là cẩn thận vạn năm chạy mất thuyền.
Cậu đổi suy nghĩ, ánh mắt nhìn lên mặt cô.
Bình thường cậu ngồi sau cô, hiếm có được cơ hội này nên cẩn thận quan sát khuôn mặt cô.
Hai gò má cô mang theo chút hồng nhạt, làn da không trắng nhưng nhìn cũng co dãn. Lông mi cong dài, chớp chớp chặn lại đôi mắt cô, đôi môi hồng hào, dường như ăn rất ngon...
Ô Tiểu Mạn đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Này, cậu ngẩn người à?”
“Nghỉ ngơi một chút không được sao!” Một chút hồng hồng không dễ thấy nổi lên trên gò mát ngăm đen của cậu, cậu như làm việc trái lương tâm bị nắm thóp, lớn tiếng đáp lại.
Thái độ thối này của cậu khiến Ô Tiểu Mạn không nhịn được trừng mắt nhìn cậu một cái.
“Từ từ ngẩn người.” Cô mặc kệ cậu, nhàn nhạt quăng xuống một câu.
Trái tim đập nhanh, vào lúc này cậu vô cùng may mắn vì người này không như nữ sinh bình thường, cực kỳ qua loa.
Nhưng đồng thời cũng có một chuyện thực khiến cậu khóc không ra nước mắt –
Cô gái này hoàn toàn không có hứng thú với cậu,
Qua ngày hôm nay, cậu đã chuẩn bị tâm tư bị An Bân và Tiểu Tam cười.
Nhưng cậu không nghĩ tới... sẽ bị cười lâu như vậy.
“Ô Tiểu Mạn, cậu có muốn làm bạn gái mình không?”
Qua kỳ nghỉ đông, cậu tiếp tục bị theo đòi bài tập, cậu tiếp tục bị so sánh với biểu hiện của trẻ con và thu được càng nhiều khinh khỉnh, lại trải qua vô số các lần lấy cớ mời cùng nhau đi học các bài thi lớn nhỏ, vào một buổi chiều trước kỳ nghỉ hè đầu cậu bị sét đánh, rốt cuộc Thang Hằng lấy dũng khí thổ lộ.
Cô đáp: “Được rồi, nếu bí mật ... có thể.”
Được rồi.
Nếu bí mật...., có thể.
Nếu bí mật...., có thể.
“Mẹ nó, cười cái rắm!” Thang Hằng thẹn quá hóa giận nhìn Nghê An Bân gục xuống trên sân bóng rổ cười, có nỗi xúc động muốn xông lên quần ẩu để cậu ta dừng lại.
“Ha ha ha ha ha ha ha....” Cậu gần như cười tới lạc giọng, cười tới nỗi lưng mỏi eo mỏi, cuối cùng ngồi trên mặt đất, hai tay đấm xuống đất mà cười.
Các đàn em đứng bên hoàn toàn không hiểu nhóm đàn anh có chuyện gì xảy ra nhưng nhìn vẻ mặt đen xì của đội trưởng thì không ai dám tiến lên hỏi.
“Ít nhất cô ấy cũng đáp ứng rồi.” Chúc Bách Diệp mỉm cười, rất chân thành nói. “Chúc mừng.”
Hai người lén lén lút lút hẹn hò trong kỳ nghỉ hè, sau khai giảng, rốt cuộc Thang Hằng cũng thẳng thắn nói với đám bạn tốt. Ai bảo trong lòng cậu ngũ vị tạp trần, rất cần có người nghe cậu càu nhàu và tính kế cho cậu. Nhưng sau khi tên bạn tốt nào đó nghe thấy cậu tỏ tình được đồng ý, không những không chúc mừng cậu mà còn cười điên cuồng trên đất.
Cậu có chút hối hận vì đã nói cho người này.
“Thật không hổ là Tiểu Mạn....” Nghê An Bân cười đáp, nước mắt cũng sắp chảy ra.
Bởi vì có liên quan tới Thang Hằng, bọn họ cũng có quen thuộc với Ô Tiểu Mạn, và họ cũng phát hiện trên đời này thật sự là một vật khắc một vật. Cho dù Thang Hằng đi tới chỗ nào đều có thể như đại gia nhiều người vây quanh, nhưng ở trước mặt Ô Tiểu Mạn quả thực giống như chịu hành hạ, cam chịu còn không phát tác, cho cậu ta chút ngon ngọt thì có thể làm cho cậu ta vui vẻ. Bọn họ đã sớm đoán được, không biết cái tên càng bị áp chế càng hăng hái, bị bệnh nghiện ngược nặng này khi nào thì mới tỏ tình – có thể chấm dứt hoặc có thể ở cùng nhau – để chấm dứt cực hình này, không ngờ Ô Tiểu Mạn còn có chuẩn bị ác hơn ở sau.
Để đội trưởng đội bóng rổ trường Đức Tâm bọn họ làm tình nhân bí mật, không hiểu OO tiểu Mạn cố ý chỉnh cậu hay là không muốn bị đám con gái hâm mộ cậu công kích, cho dù nguyên nhân thế nào thì hành động này cũng thành công làm cho Thang Hằng bị nội thương nghiêm trọng.
“Đừng có cười!” Cậu đạp cái tên ở trên đất một cái, Nghê An Bân thuận thế lăn một vòng. “Có ý kiến gì không, cho mình chút ý kiến.” Lúc nghỉ hè hai người thường hẹn hò nên cậu không có cảm giác gì, sau khai giảng lại cực kỳ ấm ức.
Bạn gái đang ở trước mắt mà không thể gần fuix không thể đụng vào, tránh cho mọi người phát hiện ra. Việc đãi ngộ đối lập hẳn với nghỉ hè này khiến cậu ấm ức tới nỗi sắp nội thương.
“Có phải Tiểu Mạn muốn cậu biết khó mà lui không?”
“Cậu có muốn đi tìm chết hay không!” Người nào đó quay tay.
“Khụ, được rồi, mình suy nghĩ.” Nghê An Bân nghiêm mặt. “Nghỉ hè các cậu có hẹn hò không?”
“Có, tám lần.”
“Không phải cậu tới Anh hai mươi ngày sao? Hai người còn có thể hẹn hò nhiều như vậy sao?” Số lần hẹn hò dày đặc như vậy mà còn có thể giữ bí mật giờ mới báo.
“Đúng rồi!”
“Cậu ấy có lộ vẻ... ừ, không muốn hẹn hò? Hay thái độ trốn cậu không?”
“Cô ấy không trốn mình.” Thang Hằng trả lời, sau đó lại bổ sung, “Mãi cho tới sau khai giảng mới không để ý tới mình.”
“Cô ấy đã nói bí mật rồi, đương nhiên phải làm như vậy.”
“Mình không hiểu làm sao phải bí mật!” Thang đại thiếu gia phát điên. “Mẹ nó, mình nhìn không ra người sao?!”
Nghê An Bân và Chúc Bách Diệp liếc mắt nhìn nhau. Đáp án này phải tự hỏi mới biết được, ít nhất trong mỗi trân đâu, khi bóng ở trên tay A Hằng thì tiếng thét đều chói tai, còn vang dội nhất trong đội, có thể thấy được cậu ta mê hoặc không ít người, có lẽ đây chính là nguyên nhân.
“A Hằng, cậu có nên nói chuyện với lớp trưởng không?” Chúc Bách Diệp đề nghị.
“Nói chuyện như thế nào?” Hai mắt cậu tỏa sáng.
Chúc Bách Diệp bị cậu nhìn chằm chằm tới nỗi cả người không được tự nhiên. Cậu cũng không phải cao thủ yêu đương, nói ra đáp án nhưng không chắc sẽ có ích.
“... thành thật nói cảm giác của cậu với cậu ấy?”
“Nếu như cô ấy nói ‘khó chịu thì đừng quen nhau nữa’ thì làm sao bây giờ?” Mặc dù quá trình buồn cười nhưng cũng là cậu vất vả lắm mới theo đuổi được đấy?
“...” Nghê An Bân và Chúc Bách Diệp đều không nói gì.
“A Hằng, Tiểu Mạn nói chuyện không lỗ mãng như vậy.” Nghê An Bân thở dài, xem ra bạn tốt đúng là bị luân hãm rồi. “Nếu không cậu kích thích cậy ấy xem?” Cậu nghĩ kế. “Không phải nữ sinh cũng thích ăn dấm chua sao? Nhiều đàn em gửi đồ cho cậu bây, cậu đưa qua đưa lại trước mặt cậu ấy, để cho cậu ấy biết rõ cậu cũng có giá trị trên thị trường. Nếu như cậu ấy có phản ứng thì cậu nhân cơ hội muốn cô ấy công khai biểu thị quyền sở hữu?”
“Hả?” Hai hàng lông mày Thang Hằng nhướng cao vì hứng thú. Chủ ý này không sai!
Cậu cố gắng tiếp thu ý kiến, ghi chép lại.
“Ô Tiểu Mạn.”
Cô nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu lên, lông mày có chút nhếch lên hỏi thăm: “Hả?”
“Cho cậu. Đàn em tặng cho mình nhưng mình không thích đồ ngọt.” Thang Hằng đặt túi giấy chứa đồ ăn lên bàn của cô, trong túi giấy là trái tim đỏ chót, xem ra bên trong là bánh bích quy tự làm: “Cậu sẽ ăn chứ?”
Bộ dạng cậu vô cùng khách sáo.
“A, cảm ơn.” Cô nhướng nhướng mày, từ chối cho ý kiến, nhận lấy món quà này.
Thang Hằng thấy cô không có phản ứng gì thì nhíu mày, nhưng cậu không nói thêm gì trở lại chỗ ngồi của mình.
Chuông hết giờ thay phiên vang lên, mặc dù đổi chỗ ngồi nhưng Thang Hằng vẫn ngồi sau lưng Ô Tiểu Mạn. Hết giờ học thỉnh thoảng cậu sẽ bị gọi đi, không phải đàn em nam có việc tìm đến thì lại đàn em nữ đến tặng quà. Sau khi lên năm thứ ba, uy nghiêm của học trưởng cộng thêm các học sinh mới vừa vào học tràn ngập ước mơ càng làm đội trưởng đội bóng rổ vừa cao vừa đẹp trai trở thành người càng được ngưỡng mộ.
Thời gian trước đột nhiên Thang Hằng ngừng thu lễ vật nhưng gần đây ai tặng cũng không từ chối, nhóm người ái mộ không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng vừa khai giảng mọi người tặng quà như ong vỡ tổ, đàn anh không muốn các cô phí tiền. Dù sao từ trước tới nay Thang Hằng đều công bằng bảo trì nguyên tắc ba không: Không từ chối, không chấp nhận, không dùng thì chuyển người khác.
Đó chính là, không từ chối nhận lễ vật nhưng không nhận tình yêu của đối phương. Mà nếu như nhận được lễ vật mà cậu không dùng cũng không thích ăn thì sẽ chuyển cho người khác.
Cậu vẫn luôn xử lý như thế, mọi người đều biết nguyên tắc của cậu, không một lời dị nghị.
Cậu gặt hái xong mang đống quà về chỗ ngồi, ném toàn bộ vào ngăn kéo, gục xuống bàn ngủ tiếp.
Người bên cạnh hô nhưng Ô Tiểu Mạn lại không thèm để ý, cô nghẹn họng nhìn chằm chằm vào đại sảnh xa hoa trước mắt, không nhịn được nhìn quanh vài phòng, sau đó mới từ từ bước vào thang máy.
“Nhà của cậu cao cấp vậy sao?” Vẻ mặt cô kinh ngạc hỏi.
“Bình thường.” Thang Hằng bĩu môi.
Thang máy dừng lại ở lầu 18, cô tò mò nhìn cậu ấn dấu vân tay, động tác quét cảm ứng, đi theo sau lưng ba người đi vào nhà cậu.
“Oa!”
Rộng rãi, lịch sự, tao nhã, là ấn tượng đầu tiên của Ô Tiểu Mạn với ngôi nhà này. Dù bình thường cô tỉnh táo nhưng mắt thấy những trang trí cao cấp hiện đại khiến cô hưng phấn không thôi. Cô chưa từng tận mắt nhìn thấy ngôi nhà nào xinh đẹp như vậy, cô cũng là một cô gái bình thường, rất khó thờ ơ với trang trí đẹp.
Ở đây quả thực giống như tòa thành!
Trong lòng Thang Hằng trộm sảng khoái với phản ứng kinh ngạc không giống bình thường của cô, nhưng hiện ra mặt vẫn là bộ dạng không sao cả.
“Đặt túi sách ở đây.” Cậu chỉ vào một chỗ.
Trong phòng khách có trải thảm lông trắng dày, bốn người chiếm cứ bốn góc mặt bài. Qua hưng phấn, Ô Tiểu Mạn nhanh chóng trở lại dáng vẻ bình thường. Thang Hằng tận trách nhiệm chủ nhận chuẩn bị đồ uống cho cả đám, bốn người thảo luận bài thi ngày mai.
Một lát sau, Ô Tiểu Mạn gọi điện thại cho Nhạc Vô Mỹ, hỏi cô ấy có muốn cùng tới học bài không.
“Học bài cùng với Thang Hằng?” Cô nghe thấy đầu dây bên kia phát ra tiếng nghi ngờ, dường như cho là mình nghe lầm.
“Đúng rồi, ở nhà cậu ta. Còn có Nghê An Bân và Chúc Bách Diệp.”
“A a a –”
“Làm sao vậy?” Ô Tiểu Mạn bị tiếng thét đột nhiên của bạn tốt làm cho hoảng sợ.
“Mạn Mạn, đây là tình tiết trong shoujo manga!” Nhạc Vô Mỹ hưng phấn kêu to, “Bình thường nhân vật phong vân trong trường không quá quen thuộc đọt nhiên mời cậu tới nhà cậu ấy học bài cùng, bên cạnh còn hai người bạn tốt giúp đỡ –”.
“A Mỹ, đủ rồi.” Cô vội cắt đứt lời nói thao thao bất tuyệt của bạn tốt, khóe mắt nhìn thấy khóe môi nín cười của Nghê An Bân, biết rõ giọng nói lớn của bạn tốt đã truyền ra ngoài cả rồi.
May mắn loại tưởng tượng này khoa trương tới mức nào đó chỉ như đùa vui, nếu không cô thật sự cảm thấy ngượng ngùng.
“Số học của cậu còn kém hơn mình nữa, phải cố gắng sao?”
“ A... Haiz... Cái đó....”
“Nhạc, Vô, Mỹ.”
“Ha ha, Mạn Mạn, cậu cũng biết đấy.... tương lai tớ cũng không muốn làm nghiệp lớn gì, thi đạt tiêu chuẩn là được rồi...” Nhạc Vô Mỹ cố gắng pha trò. “Nhưng mà nếu các cậu định mở trà chiều mà nói... mình nhất định sẽ qua.” Lần này không có cách nào, cả nhà bọn họ còn đang ở khách sạn ăn cơm.
Ô Tiểu Mạn không nói gì hỏi trời. Hội trà chiều, rốt cuộc Vô Mỹ cho rằng cô tới đây làm gì?
Cô vô lực kết thúc cuộc trò chuyện.
Quay đầu lại thì thấy ba tên ngồi cùng bàn không nhìn cô, đầu cúi thấp xuống giống như rất cố gắng làm học sinh tốt.
“Muốn cười thì cười đi.” Cô không sao cả.
Nghê An Bân là người đầu tiên bật cười ra, một lúc lâu sau mới ngừng. “Xin lỗi,” Vẻ mặt cậu tỏ vẻ xin lỗi. “Mình không cố ý.” Nhạc Vô Mỹ đúng là một bảo vật, nhưng thêm tương phản với giọng điệu lãnh cảm của lớp trưởng, đó mới là nguyên nhân chính khiến cậu cười.
Hai người này quả thực như là hợp tác xướng đôi.
“Trong óc toàn đồ ngổn ngang.”
Ngược lại, thái độ Thang Hằng rất bình tình, nhưng mà có chút không tự nhiên nói câu bình luân này. Chúc Bách Diệp thì treo nụ cười trên môi, tiếp tục đọc sách của cậu, không phát biểu bình luận hay suy nghĩ gì.
Ô Tiểu Mạn nhẹ nhàng thở dài, đương nhiên cô không cho rằng ba người sẽ dder lời nói ngốc nghếch của Nhạc Vô Mỹ trong lòng, bọn họ thường xuyên ứng phó với người hâm mộ, có lẽ đã nghe quen mấy lời thông báo kỳ quái hoặc những lời quấy rầy mới đúng.
Không còn ai nói tới, cô nhanh chóng ném sự việc xen giữa này ra sau đầu, tiếp tục cố gắng.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, động não luôn dễ đói. Được một lúc, Nghê An Bân hô lên đói bụng, kéo Chúc Bách Diệp đi cùng mua đồ ăn, để lại Ô Tiểu Mạn và Thang Hằng.
Khi mấy người kia rời đi không lâu, bọn họ cũng buông giấy bút, tạm nghỉ ngơi, tự do tán gẫu.
“Thang Hằng, trong nhà cậu có mấy người?” Cô vừa nhìn xung quanh bố cục trang trí, vừa tò mò hỏi.
“Bốn.”
“Cậu còn có anh chị em sao?”
“Một anh trai, anh ấy đang học đại học ở nước Anh.”
“Ba mẹ cậu đâu?”
“Công việc của bọn họ bân rộn, một hai ngày không trở về nhà không phải chuyện gì lạ.” Một tay Thang Hằng nắm lấy cốc thủy tinh, một tay chống sau người, nhún nhún vai, thái độ thoải mái tự tại uống nước.
“Nhà của cậu rất đẹp.” Cô nói chân thành. Từ nơi ở có thể cảm nhân được chủ nhân có phẩm vị không thường.
“Cũng được.” Cậu bĩu môi. “Nhà của cậu thì sao? Cậu ở đâu?”
“Nhà của tôi ở sau công viên bên kia.” Ô Tiểu Mạn nói: “Bình thường ba mẹ tôi khoảng 6, 7 giờ về tới nhà, nếu như tôi tan học sớm sẽ đến thư viện hoặc đi tới nơi nào sáng ở gần đó.”
“Vì sao?”
“Tiết kiệm điện! Nhà tôi không có hai người thì không bật đèn.”
Cậu suýt nữa phun nước trong miệng ra, vẻ mặt không dám tin: “Thật hay giả?”
“Có nhất định phải khoa trương thế không, nhưng mà có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm là thật sự.”
Cậu vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Vậy bình thường cậu còn thích mua đồ ăn như vậy!”
Ô Tiểu Mạn trừng mắt nhìn cậu một cái: “Xin cậu đấy, đó là giải trí nho nhỏ có được không.” Nếu ngay cả chút niềm vui đó cũng không cho, chẳng phải sẽ rất đau khổ sao. “Nhất mã quy nhất mã, tiết kiệm điện là thói quen, nhà tôi không phải nghèo tới mức không có cơm ăn.”
Đại thiếu gia từ nhỏ tới lớn muốn gì có đó, đời sống vật chất được hậu đại, lại càng không thiếu tiền tiêu vặt nghe cái hiểu cái không. Nhưng mà Ô Tiểu Mạn cũng không có ý định giải thích, nói xong tiếp tục làm đề thi, không để ý tới cậu nữa.
Lại bị xem nhẹ. Thang Hằng thấy nữ sinh vừa rồi còn ‘Oa’ nhìn nhà cậu, trong nháy mắt lại đối đãi bình thường với cậu, trong lòng trộm oán thầm, lại có mừng rỡ khó nói nên lời, bởi vì thái độ của cô không thay đổi.
Cậu chỉ nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục cầm lấy bút, một tay chống cằm, giống như tiếp tục chăm chỉ.
Nhưng ánh mắt trên đề thi lại len lén nhìn phía trước –
Cái bàn trong suốt, cậu có thể trực tiếp nhìn thây đôi chân của cô cong bên người cậu. Đôi chân mập, dưới gối được đôi tất đen ôm trọn, chỉ lộ ra một chút xíu da dưới váy. Tròn tròn, non nớt, dường như sờ vào rất tốt.
Đôi chân này cậu đã chú ý từ lâu rồi, ngay từ đầu cậu cảm thấy không khó xem nhưng càng về sau càng thấy đôi chân mày mê người.
Chỉ cần nhìn thôi cậu có thể tưởng tượng ra cảm xúc khi chạm vào, hẳn là mềm, một chút co dãn, làn da bóng loáng thủy nộn....
Cảm thụ trong tưởng tượng khiến yết hầu cậu lên xuống, cậu thừa nhận gần đây mình có chút tưởng tượng không khống chế được, may mà còn có thể vượt qua. Nhưng mà mỗi ngày đều ngồi phía sau cô, cũng sẽ có suy nghĩ bỏ bút mà dùng ngón tay đâm vào sau lưng cô.
Bây giờ là mùa đông, cách một lớp đồng phục và áo khoác dày, có lẽ không tính quá đường đột, nhưng mỗi lần tự giao chiến, cậu vẫn ngoan ngoãn cầm bút chọc cô. Cậu thừa nhận chính mình có chút ám ảnh, trong giờ quốc trung, bởi vì cậu ở trên lớp học lấy tay chạm vào bạn học nữ ngồi bên cạnh, qua nửa học kỳ, nữ sinh kia tỏ tình với cậu bị cự tuyệt, sau đó cô ấy vừa khóc vừa kể là cậu ‘thiện ý’ với cô, bởi vậy không hiểu sao cậu lại bị mang tội danh đùa bỡn bạn học nữ.
Từ đó cậu mới biết hành động tùy ý của mình đều sẽ có thể bị hiểu lầm. Cậu cũng không dám chắc, nếu cậu trực tiếp dùng tay chọc Ô Tiểu Mạn, có thể bị cô hiểu thành biến thái hoặc bất lịch sự hay không.
Loại sinh vật mang tên nữ sinh rất khó hiểu. Cậu cũng không muốn bởi vậy mà bị hiểu lầm hay bất hòa, hoặc là cẩn thận vạn năm chạy mất thuyền.
Cậu đổi suy nghĩ, ánh mắt nhìn lên mặt cô.
Bình thường cậu ngồi sau cô, hiếm có được cơ hội này nên cẩn thận quan sát khuôn mặt cô.
Hai gò má cô mang theo chút hồng nhạt, làn da không trắng nhưng nhìn cũng co dãn. Lông mi cong dài, chớp chớp chặn lại đôi mắt cô, đôi môi hồng hào, dường như ăn rất ngon...
Ô Tiểu Mạn đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Này, cậu ngẩn người à?”
“Nghỉ ngơi một chút không được sao!” Một chút hồng hồng không dễ thấy nổi lên trên gò mát ngăm đen của cậu, cậu như làm việc trái lương tâm bị nắm thóp, lớn tiếng đáp lại.
Thái độ thối này của cậu khiến Ô Tiểu Mạn không nhịn được trừng mắt nhìn cậu một cái.
“Từ từ ngẩn người.” Cô mặc kệ cậu, nhàn nhạt quăng xuống một câu.
Trái tim đập nhanh, vào lúc này cậu vô cùng may mắn vì người này không như nữ sinh bình thường, cực kỳ qua loa.
Nhưng đồng thời cũng có một chuyện thực khiến cậu khóc không ra nước mắt –
Cô gái này hoàn toàn không có hứng thú với cậu,
Qua ngày hôm nay, cậu đã chuẩn bị tâm tư bị An Bân và Tiểu Tam cười.
Nhưng cậu không nghĩ tới... sẽ bị cười lâu như vậy.
“Ô Tiểu Mạn, cậu có muốn làm bạn gái mình không?”
Qua kỳ nghỉ đông, cậu tiếp tục bị theo đòi bài tập, cậu tiếp tục bị so sánh với biểu hiện của trẻ con và thu được càng nhiều khinh khỉnh, lại trải qua vô số các lần lấy cớ mời cùng nhau đi học các bài thi lớn nhỏ, vào một buổi chiều trước kỳ nghỉ hè đầu cậu bị sét đánh, rốt cuộc Thang Hằng lấy dũng khí thổ lộ.
Cô đáp: “Được rồi, nếu bí mật ... có thể.”
Được rồi.
Nếu bí mật...., có thể.
Nếu bí mật...., có thể.
“Mẹ nó, cười cái rắm!” Thang Hằng thẹn quá hóa giận nhìn Nghê An Bân gục xuống trên sân bóng rổ cười, có nỗi xúc động muốn xông lên quần ẩu để cậu ta dừng lại.
“Ha ha ha ha ha ha ha....” Cậu gần như cười tới lạc giọng, cười tới nỗi lưng mỏi eo mỏi, cuối cùng ngồi trên mặt đất, hai tay đấm xuống đất mà cười.
Các đàn em đứng bên hoàn toàn không hiểu nhóm đàn anh có chuyện gì xảy ra nhưng nhìn vẻ mặt đen xì của đội trưởng thì không ai dám tiến lên hỏi.
“Ít nhất cô ấy cũng đáp ứng rồi.” Chúc Bách Diệp mỉm cười, rất chân thành nói. “Chúc mừng.”
Hai người lén lén lút lút hẹn hò trong kỳ nghỉ hè, sau khai giảng, rốt cuộc Thang Hằng cũng thẳng thắn nói với đám bạn tốt. Ai bảo trong lòng cậu ngũ vị tạp trần, rất cần có người nghe cậu càu nhàu và tính kế cho cậu. Nhưng sau khi tên bạn tốt nào đó nghe thấy cậu tỏ tình được đồng ý, không những không chúc mừng cậu mà còn cười điên cuồng trên đất.
Cậu có chút hối hận vì đã nói cho người này.
“Thật không hổ là Tiểu Mạn....” Nghê An Bân cười đáp, nước mắt cũng sắp chảy ra.
Bởi vì có liên quan tới Thang Hằng, bọn họ cũng có quen thuộc với Ô Tiểu Mạn, và họ cũng phát hiện trên đời này thật sự là một vật khắc một vật. Cho dù Thang Hằng đi tới chỗ nào đều có thể như đại gia nhiều người vây quanh, nhưng ở trước mặt Ô Tiểu Mạn quả thực giống như chịu hành hạ, cam chịu còn không phát tác, cho cậu ta chút ngon ngọt thì có thể làm cho cậu ta vui vẻ. Bọn họ đã sớm đoán được, không biết cái tên càng bị áp chế càng hăng hái, bị bệnh nghiện ngược nặng này khi nào thì mới tỏ tình – có thể chấm dứt hoặc có thể ở cùng nhau – để chấm dứt cực hình này, không ngờ Ô Tiểu Mạn còn có chuẩn bị ác hơn ở sau.
Để đội trưởng đội bóng rổ trường Đức Tâm bọn họ làm tình nhân bí mật, không hiểu OO tiểu Mạn cố ý chỉnh cậu hay là không muốn bị đám con gái hâm mộ cậu công kích, cho dù nguyên nhân thế nào thì hành động này cũng thành công làm cho Thang Hằng bị nội thương nghiêm trọng.
“Đừng có cười!” Cậu đạp cái tên ở trên đất một cái, Nghê An Bân thuận thế lăn một vòng. “Có ý kiến gì không, cho mình chút ý kiến.” Lúc nghỉ hè hai người thường hẹn hò nên cậu không có cảm giác gì, sau khai giảng lại cực kỳ ấm ức.
Bạn gái đang ở trước mắt mà không thể gần fuix không thể đụng vào, tránh cho mọi người phát hiện ra. Việc đãi ngộ đối lập hẳn với nghỉ hè này khiến cậu ấm ức tới nỗi sắp nội thương.
“Có phải Tiểu Mạn muốn cậu biết khó mà lui không?”
“Cậu có muốn đi tìm chết hay không!” Người nào đó quay tay.
“Khụ, được rồi, mình suy nghĩ.” Nghê An Bân nghiêm mặt. “Nghỉ hè các cậu có hẹn hò không?”
“Có, tám lần.”
“Không phải cậu tới Anh hai mươi ngày sao? Hai người còn có thể hẹn hò nhiều như vậy sao?” Số lần hẹn hò dày đặc như vậy mà còn có thể giữ bí mật giờ mới báo.
“Đúng rồi!”
“Cậu ấy có lộ vẻ... ừ, không muốn hẹn hò? Hay thái độ trốn cậu không?”
“Cô ấy không trốn mình.” Thang Hằng trả lời, sau đó lại bổ sung, “Mãi cho tới sau khai giảng mới không để ý tới mình.”
“Cô ấy đã nói bí mật rồi, đương nhiên phải làm như vậy.”
“Mình không hiểu làm sao phải bí mật!” Thang đại thiếu gia phát điên. “Mẹ nó, mình nhìn không ra người sao?!”
Nghê An Bân và Chúc Bách Diệp liếc mắt nhìn nhau. Đáp án này phải tự hỏi mới biết được, ít nhất trong mỗi trân đâu, khi bóng ở trên tay A Hằng thì tiếng thét đều chói tai, còn vang dội nhất trong đội, có thể thấy được cậu ta mê hoặc không ít người, có lẽ đây chính là nguyên nhân.
“A Hằng, cậu có nên nói chuyện với lớp trưởng không?” Chúc Bách Diệp đề nghị.
“Nói chuyện như thế nào?” Hai mắt cậu tỏa sáng.
Chúc Bách Diệp bị cậu nhìn chằm chằm tới nỗi cả người không được tự nhiên. Cậu cũng không phải cao thủ yêu đương, nói ra đáp án nhưng không chắc sẽ có ích.
“... thành thật nói cảm giác của cậu với cậu ấy?”
“Nếu như cô ấy nói ‘khó chịu thì đừng quen nhau nữa’ thì làm sao bây giờ?” Mặc dù quá trình buồn cười nhưng cũng là cậu vất vả lắm mới theo đuổi được đấy?
“...” Nghê An Bân và Chúc Bách Diệp đều không nói gì.
“A Hằng, Tiểu Mạn nói chuyện không lỗ mãng như vậy.” Nghê An Bân thở dài, xem ra bạn tốt đúng là bị luân hãm rồi. “Nếu không cậu kích thích cậy ấy xem?” Cậu nghĩ kế. “Không phải nữ sinh cũng thích ăn dấm chua sao? Nhiều đàn em gửi đồ cho cậu bây, cậu đưa qua đưa lại trước mặt cậu ấy, để cho cậu ấy biết rõ cậu cũng có giá trị trên thị trường. Nếu như cậu ấy có phản ứng thì cậu nhân cơ hội muốn cô ấy công khai biểu thị quyền sở hữu?”
“Hả?” Hai hàng lông mày Thang Hằng nhướng cao vì hứng thú. Chủ ý này không sai!
Cậu cố gắng tiếp thu ý kiến, ghi chép lại.
“Ô Tiểu Mạn.”
Cô nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu lên, lông mày có chút nhếch lên hỏi thăm: “Hả?”
“Cho cậu. Đàn em tặng cho mình nhưng mình không thích đồ ngọt.” Thang Hằng đặt túi giấy chứa đồ ăn lên bàn của cô, trong túi giấy là trái tim đỏ chót, xem ra bên trong là bánh bích quy tự làm: “Cậu sẽ ăn chứ?”
Bộ dạng cậu vô cùng khách sáo.
“A, cảm ơn.” Cô nhướng nhướng mày, từ chối cho ý kiến, nhận lấy món quà này.
Thang Hằng thấy cô không có phản ứng gì thì nhíu mày, nhưng cậu không nói thêm gì trở lại chỗ ngồi của mình.
Chuông hết giờ thay phiên vang lên, mặc dù đổi chỗ ngồi nhưng Thang Hằng vẫn ngồi sau lưng Ô Tiểu Mạn. Hết giờ học thỉnh thoảng cậu sẽ bị gọi đi, không phải đàn em nam có việc tìm đến thì lại đàn em nữ đến tặng quà. Sau khi lên năm thứ ba, uy nghiêm của học trưởng cộng thêm các học sinh mới vừa vào học tràn ngập ước mơ càng làm đội trưởng đội bóng rổ vừa cao vừa đẹp trai trở thành người càng được ngưỡng mộ.
Thời gian trước đột nhiên Thang Hằng ngừng thu lễ vật nhưng gần đây ai tặng cũng không từ chối, nhóm người ái mộ không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng vừa khai giảng mọi người tặng quà như ong vỡ tổ, đàn anh không muốn các cô phí tiền. Dù sao từ trước tới nay Thang Hằng đều công bằng bảo trì nguyên tắc ba không: Không từ chối, không chấp nhận, không dùng thì chuyển người khác.
Đó chính là, không từ chối nhận lễ vật nhưng không nhận tình yêu của đối phương. Mà nếu như nhận được lễ vật mà cậu không dùng cũng không thích ăn thì sẽ chuyển cho người khác.
Cậu vẫn luôn xử lý như thế, mọi người đều biết nguyên tắc của cậu, không một lời dị nghị.
Cậu gặt hái xong mang đống quà về chỗ ngồi, ném toàn bộ vào ngăn kéo, gục xuống bàn ngủ tiếp.
Tác giả :
Mễ Bao