Mạnh Long Sủng Ái Thê - Lão Đại Xin Kiềm Chế
Chương 4
" cô tỉnh rồi". cô y tá nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt không khỏi ghen tị, cô đúng là rất đẹp, lúc trước vì phải che giấu bản thân, cô luôn phát trên người vẻ bọc lạnh lùng đầy sát khí, khiến người khác say mê nhưng không dám đến gần, nhưng cô bây giờ, có lẽ do bị thương nên nhìn cô rất yếu đuối, khiến ai cũng muốn đến bắt nạt cô.
Cũng mai do được huấn luyện từ nhỏ, nên tai nạn lần này không ảnh hưởng nhiều đến thân thể cô.
" tôi đang ở đâu vậy".
" cô đang ở trong bệnh viện, có gia đình kia thấy cô đang nằm trên bãi biển nên đã đưa cô đến đây, cũng mai phát hiện kịp thời, nếu không cô đã không sống nổi rồi, cô bây giờ cho tôi biết người thân cô là ai, để tôi gọi họ đến".
" vậy, họ đâu rồi". Hà Y Bối không trả lời câu hỏi của y tá, cô đưa mắt tìm kiếm, muốn nhìn thấy ân nhân của mình.
" bọn họ đi rồi, tiền viện phí của cô ở đây cũng do bệnh viện chi trả". Cô y tá nhìn cô nói, cũng may bệnh viện có một khoảng dành riêng cho những người không có khả năng chi trả.
" cảm ơn, tôi có thể xuất viện được chưa". cô đưa mắt nhìn cô y tá hỏi.
" đợi sau khi kiểm tra cho cô một lần nữa, kết quả như thế nào, đến lúc đó mới có quyết định, cô đợi một lát, tôi sẽ gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô". Nhìn cô y tá khuất người sau cánh cửa, cô cũng nhanh chóng thay một bộ đồ khác vào rồi rời đi.
Đến khi y tá quay lại đã không thấy cô đâu, liền chạy đi tìm viện trưởng.
" viện trưởng, bệnh nhân phòng 210 không thấy đâu nữa".
Phùng Hiên nhìn cô y tá cố gắng điều chỉnh nhịp thở cũng không có phản ứng gì, lạnh nhạt lên tiếng.
" không sao". cô do chính tay anh phẩu thuật, cũng hiểu rõ cô bị thương như thế nào, nên cũng không để ý việc cô tự ý xuất viện.
Điều làm cậu chú ý đến chính là, cô không phải người bình thường, cậu cho người điều tra như thế nào, cũng không điều tra ra thân thế của cô.
~~~~~~~~~*~~~~~~~~~
Hà Y Bối trốn ra khỏi bệnh viện, còn đang suy nghĩ cách nào trở về Thiên Phong Địa, phía sau liền bị phục kích.
" chúng tôi tìm cô lâu như vậy nhưng không tìm thấy, bây giờ mới biết tại sao". Nam Cung Ngụy nhìn cô nheo mắt nguy hiểm nói.
Bọn họ thật không ngờ, cô lại trốn trong địa bàn của họ, bệnh viện Mộc Thế.
" các người đánh hơi giỏi thật, tôi vừa đi ra khỏi đó, liền bị các người bắt gặp". cô không run sợ nhìn bọn họ.
Cũng mai do được huấn luyện từ nhỏ, nên tai nạn lần này không ảnh hưởng nhiều đến thân thể cô.
" tôi đang ở đâu vậy".
" cô đang ở trong bệnh viện, có gia đình kia thấy cô đang nằm trên bãi biển nên đã đưa cô đến đây, cũng mai phát hiện kịp thời, nếu không cô đã không sống nổi rồi, cô bây giờ cho tôi biết người thân cô là ai, để tôi gọi họ đến".
" vậy, họ đâu rồi". Hà Y Bối không trả lời câu hỏi của y tá, cô đưa mắt tìm kiếm, muốn nhìn thấy ân nhân của mình.
" bọn họ đi rồi, tiền viện phí của cô ở đây cũng do bệnh viện chi trả". Cô y tá nhìn cô nói, cũng may bệnh viện có một khoảng dành riêng cho những người không có khả năng chi trả.
" cảm ơn, tôi có thể xuất viện được chưa". cô đưa mắt nhìn cô y tá hỏi.
" đợi sau khi kiểm tra cho cô một lần nữa, kết quả như thế nào, đến lúc đó mới có quyết định, cô đợi một lát, tôi sẽ gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô". Nhìn cô y tá khuất người sau cánh cửa, cô cũng nhanh chóng thay một bộ đồ khác vào rồi rời đi.
Đến khi y tá quay lại đã không thấy cô đâu, liền chạy đi tìm viện trưởng.
" viện trưởng, bệnh nhân phòng 210 không thấy đâu nữa".
Phùng Hiên nhìn cô y tá cố gắng điều chỉnh nhịp thở cũng không có phản ứng gì, lạnh nhạt lên tiếng.
" không sao". cô do chính tay anh phẩu thuật, cũng hiểu rõ cô bị thương như thế nào, nên cũng không để ý việc cô tự ý xuất viện.
Điều làm cậu chú ý đến chính là, cô không phải người bình thường, cậu cho người điều tra như thế nào, cũng không điều tra ra thân thế của cô.
~~~~~~~~~*~~~~~~~~~
Hà Y Bối trốn ra khỏi bệnh viện, còn đang suy nghĩ cách nào trở về Thiên Phong Địa, phía sau liền bị phục kích.
" chúng tôi tìm cô lâu như vậy nhưng không tìm thấy, bây giờ mới biết tại sao". Nam Cung Ngụy nhìn cô nheo mắt nguy hiểm nói.
Bọn họ thật không ngờ, cô lại trốn trong địa bàn của họ, bệnh viện Mộc Thế.
" các người đánh hơi giỏi thật, tôi vừa đi ra khỏi đó, liền bị các người bắt gặp". cô không run sợ nhìn bọn họ.
Tác giả :
Mộc Y Huyết Tịch