Manh Hệ Tướng Công
Chương 36: Tướng công, lo lắng
Edit: Sabj
Minh Sơ nhìn dáng vẻ uất ức của Bạch Hoàng Chúc thì nhịn không được vừa bực mình vừa buồn cười, mặc dù nàng đã bị lừa thương tâm lâu như vậy, nhưng dù sao cũng chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi. Chỉ cần Bạch Hoàng Chúc vẫn khỏe, khi tỉnh lại gọi nàng Minh Sơ thì nàng chẳng thể tức giận được nữa.
Nhìn sắc mặt ngày càng tái nhợt của Bạch Hoàng Chúc hồi lâu, Minh Sơ mới mở miệng hỏi: “Chàng… Chàng có biết đại phu nói chàng như thế nào không?”
“Hửm?” Bạch Hoàng Chúc lúc ấy hôn mê không nghe thấy gì cả.
Minh Sơ học bộ dáng của hắn chớp chớp mắt, nhíu mày nói: “Nguyên văn lời của đại phu là… Đại thiếu gia vốn thể chất đã yếu, không có nội lực hộ thể, nay lại bị thương thế nghiêm trọng như vậy, người bình thường còn khó qua khỏi, huống hồ là đại thiếu gia?”
“Hắn còn nói đây là buổi tối cuối cùng rồi, các vị hãy để đại thiếu gia ra đi thanh thản … ”
Mấy câu này Minh Sơ bắt chước không sai một chữ khiến Bạch Hoàng Chúc đổ mồ hôi.
Sau khi nói xong, Minh Sơ mặc dù vẫn nằm trong chăn nhưng không hiểu sao vẫn có một loại khí thế: “Chàng giải thích thế nào?”
Bạch Hoàng Chúc cạn tiếng, lại cạn tiếng, há miệng muốn trêu đùa, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đang ung dung chờ nghe giải thích của Minh Sơ, hắn lập tức chuyển đề tài: “Minh Sơ, mẹ ta bọn họ cũng đã cho là ta… ”
“Chàng nghĩ sao?” Trong lòng Minh Sơ buồn cười. Đêm qua không chỉ một mình nàng khổ sở, mà Thẩm Bích Nguyệt và hai huynh đệ Bạch gia cũng tin lời của đại phu, tưởng rằng Bạch Hoàng Chúc lúc này đã…
Bỏ qua những ý nghĩ này, Minh Sơ tiếp tục nói: “Trước tiên chàng không nên giải thích vì sao chàng vẫn sống sờ sờ sao?”
“Ta… ” Bạch Hoàng Chúc gật đầu, nghiêm túc nói: “Lời của đại phu nói không phải là dưới tình huống không có nội lực đúng không? Nội lực của ta, tối hôm qua đã khôi phục, đó là lý do… ”
Minh Sơ do dự một lúc: “Nội lực của chàng đã khôi phục?”
“Ừ” Bạch Hoàng Chúc gật đầu.
“Đây là… ” Minh Sơ vẫn hơi khó hiểu.
Bạch Hoàng Chúc giải thích: “Tố Thất phong bế võ công của ta để thương thế của ta khôi phục nhanh hơn, nhưng cho đến thời điểm Doanh Cơ đuổi giết chúng ta thương thế của ta đã gần như khỏi hẳn, chẳng qua vẫn chưa thể phá bỏ được cấm chế của Tố Thất. Hôm qua ta mất khoảng nửa buổi tối mới phá tan được cấm chế, khôi phục nội lực tự trị thương cho mình.”
Minh Sơ không ngờ sẽ là tình huống này, vì vậy trong nhất thời không biết nên nói gì. Trầm ngâm nửa ngày nàng mới nhớ tới một vấn đề: “Bại gia tử, như vậy chàng định giải thích chuyện này với mẹ chàng và mọi người như thế nào?”
Bạch Hoàng Chúc không nói lời nào, chỉ nhìn Minh Sơ, hai tròng mắt trong suốt mà xinh đẹp.
Nhìn dáng vẻ của Bạch Hoàng Chúc, ngay lập tức Minh Sơ hiểu rõ, phản ứng như vậy là chưa nghĩ ra.
“Chẳng lẽ chàng định nói là đại phu nói sai, tất cả chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, tất cả mọi người có thể yên tâm trở về?” Minh Sơ nâng trán nói.
Bạch Hoàng Chúc tình nguyện nói như vậy nếu nó đủ khiến đám người Thẩm Bích Nguyệt tin tưởng, nhưng người của Bạch gia không phải ngu ngốc, đại phu cũng không có khả năng chẩn đoán nhầm, mà bây giờ hắn lại sống khỏe mạnh như vậy, nghĩ sâu hơn một chút sẽ biết nội lực của hắn không kém, đến lúc đó những kẻ thù chưa hiện thân lại càng thêm cẩn thận.
Mục đích của họ còn chưa đạt được, nếu lúc này chuyện hắn biết võ công bị lộ ra, tất sẽ hỏng việc.
Chẳng qua Bạch Hoàng Chúc cũng không thể nghĩ ra nên lấy lý do gì để đám người Thẩm Bích Nguyệt tin chuyện hắn vô duyên vô cớ lại khỏe lên.
“Quả nhiên là bại gia tử.” Minh Sơ than một tiếng, sau đó xoay người dựa vào mép giường ngồi dậy.
Bạch Hoàng Chúc lúc này đang bọc trong chăn đệm, thấy Minh Sơ ngồi dậy, theo bản năng cũng muốn xuống theo, nhưng lại bị Minh Sơ dùng ánh mắt áp chế hành động, sau đó Minh Sơ trầm giọng nói: “Chàng ngoan ngoãn nằm trên giường cho ta, ta rửa mặt chải đầu xong sẽ đi nhìn phản ứng của mọi người.”
” … Ừ” Câu trả lời của Bạch Hoàng Chúc mãi mãi là câu không có cốt khí này.
Minh Sơ hài lòng gật đầu, sau đó bắt đầu mặc quần áo rửa mặt chải đầu.
Không lâu sau, Minh Sơ đã chuẩn bị xong, Bạch Hoàng Chúc yên lặng nằm trên giường nghiêng mặt nhìn động tác của Minh Sơ, ở góc độ nàng không nhìn thấy hắn nở nụ cười thỏa mãn. Sau khi cài một cây trâm xinh đẹp quý giá vào giữa tóc, Minh Sơ quay đầu nhìn Bạch Hoàng Chúc, vừa vặn chống lại ánh mắt nghiêm túc của hắn.
Sau khi sửng sốt, khóe miệng Minh Sơ nhẹ nhàng cong lên: “Nhìn cái gì?”
Khuôn mặt Bạch Hoàng Chúc hơi đỏ lên, thoạt nhìn chẳng khác gì một tiểu cô nương, còn Minh Sơ cảm giác mình là một đại gia. Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quay đầu, Minh Sơ nói: “Bại gia tử, bao giờ thì lá gan của chàng có thể lớn hơn một chút đây?”
“… ” Bạch Hoàng Chúc im lặng không nói, hắn nghĩ nếu mình nói với Minh Sơ, cái hắn nhìn là cây trâm trên đầu nàng, Minh Sơ tất nhiên sẽ bầm thây vạn đoạn hắn.
Trầm mặc nửa ngày, Bạch Hoàng Chúc nói: “Minh Sơ, nàng nói phản ứng của mẹ ta, đại ca và Hoàng Lân tối hôm qua xem?”
Động tác của Minh Sơ chợt dừng lại, nàng tin tưởng Bạch Hoàng Chúc không phải ngẫu nhiên hỏi vấn đề này, chắc hắn muốn hỏi đã lâu, nhưng vẫn không thể hạ quyết tâm. Minh Sơ vốn vẫn nghĩ Bạch Hoàng Chúc là một tên ngây thơ, nhưng lúc này lại cảm thấy nam tử này thật ra cũng thâm trầm, có chút khó có thể nắm lấy.
“Chàng muốn biết vị trí của mình trong lòng họ ư?” Minh Sơ nói toạc ra.
Bạch Hoàng Chúc sau một lúc trầm mặc thì gật đầu.
Minh Sơ cười nhẹ: “Cần gì phải hỏi?”
Cần gì phải hỏi, bởi vì trong lòng Bạch Hoàng Chúc đã rõ.
Chỉ là…
“Ta vẫn muốn biết đáp án chắc chắn.” Bạch Hoàng Chúc nói. Có đôi khi Bạch Hoàng Chúc thoạt nhìn rất yếu đuối, có đôi khi lại thoạt nhìn lại bí hiểm khó nhìn thấu, nhưng hắn vẫn chỉ là một người bị bắt cóc từ nhỏ, xa cách người thân rất nhiều năm mà thôi. Mặc dù ngày thường hắn biết Thẩm Bích Nguyệt quan tâm đến hắn, nhưng thủy chung vẫn rằng đây chỉ là ảo ảnh không chân thật, thủy chung muốn có được cam đoan.
Minh Sơ trầm mặc một lát mới nói: “Ít nhất mẹ chàng và tên Bạch Hoàng Lân kia quan tâm chàng thật lòng, còn Bạch Hoàng Quyết… tạm thời ta không nhìn thấu.”
Bạch Hoàng Chúc khẽ thì thầm lặp lại những lời này, cuối cùng giãn mặt mày nở nụ cười: “Ta biết rồi.”
Ýcủa Minh Sơ đã rõ ràng, nàng nhìn không thấu Bạch Hoàng Quyết, nghĩa là đang nghi ngờ Bạch Hoàng Quyết chính là người bí mật thuê người đối phó hắn, cũng như lo lắng Bạch Hoàng Quyết vì muốn giành được vị trí gia chủ mà trừ bỏ Hoàng Chúc.
Dù sao với tình huống tối hôm qua, cảm xúc của Thẩm Bích Nguyệt và Bạch Hoàng Lân đều không thể làm giả được, nhưng vẻ mặt của Bạch Hoàng Quyết quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Minh Sơ không thể không nghi ngờ hắn. Nhưng sau khi Bạch Hoàng Chúc nghe Minh Sơ nói xong cũng không nhiều lời, chỉ có một tiếng “Ta biết rồi”.
Minh Sơ cau mày nói: “Mặc dù ta biết chàng không muốn thừa nhận, nhưng ta vẫn phải nói cẩn thận Bạch Hoàng Quyết.”
Bạch Hoàng Chúc rũ mắt không trả lời lời. Minh Sơ than nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm vào hắn một lát rồi mới xoay người đi ra khỏi phòng: “Chàng ngoan ngoãn ở trong phòng cho ta, có thể lát nữa sẽ có người tới đây.” Ý nàng muốn nói chính là, đại phu hẳn đã truyền tin tức Bạch đại thiếu gia sống không quá đêm qua ra ngoài, hiện tại chắc chắn toàn bộ người của Bạch gia đều tưởng Bạch Hoàng Chúc lúc này đã chết. Mà nếu những người đó vào đây mà thấy Bạch Hoàng Chúc vẫn sống sờ sờ thì nét mặt tất nhiên sẽ phấn khích tuyệt luân.
Nhưng lúc này Bạch Hoàng Chúc đang có tâm sự khác nên không suy nghĩ đến việc đó.
Minh Sơ mở cửa định đi ra ngoài, lại không ngờ vừa mở cửa đã thấy một người.
Bạch Hoàng Lân lạnh lùng đứng ngoài cửa, dưới đôi mắt còn có quầng thâm màu đen, khi thấy Minh Sơ đi ra, động tác dừng một lúc mới chậm rãi mở miệng: “Ca ca của ta ra đi có thanh thản không?”
Động tác của Minh Sơ cũng nhanh chóng dừng lại, Bạch Hoàng Lân cao hơn nàng một chút nên nàng phải ngước mắt lên nhìn hắn, sau đó nàng thấy trong mắt Bạch Hoàng Lân còn có tơ máu. Có lẽ Bạch Hoàng Lân cả đêm qua ngủ không yên, hơn nữa sáng sớm đã chạy tới đây đứng nhưng không muốn vào.
Minh Sơ không phúc hậu muốn cười, có thể khiến một Bạch Hoàng Lân kỳ quái lại tâm cao khí ngạo nói ra những lời này đúng là không dễ chút nào. Bạch Hoàng Lân không biết Bạch Hoàng Chúc đã khôi phục nội lực trong phòng đã nghe hết lời nói của hắn không sót một chữ.
“Hắn rất thanh thản.” Minh Sơ trả lời, lúc này Bạch Hoàng Chúc đang ngoan ngoãn nằm trong kia, thế cũng coi như thanh thản.
Bạch Hoàng Lân nghe xong câu trả lời của Minh Sơ trả lời, mím môi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta muốn vào nhìn hắn.”
_________________
Minh Sơ nhìn dáng vẻ uất ức của Bạch Hoàng Chúc thì nhịn không được vừa bực mình vừa buồn cười, mặc dù nàng đã bị lừa thương tâm lâu như vậy, nhưng dù sao cũng chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi. Chỉ cần Bạch Hoàng Chúc vẫn khỏe, khi tỉnh lại gọi nàng Minh Sơ thì nàng chẳng thể tức giận được nữa.
Nhìn sắc mặt ngày càng tái nhợt của Bạch Hoàng Chúc hồi lâu, Minh Sơ mới mở miệng hỏi: “Chàng… Chàng có biết đại phu nói chàng như thế nào không?”
“Hửm?” Bạch Hoàng Chúc lúc ấy hôn mê không nghe thấy gì cả.
Minh Sơ học bộ dáng của hắn chớp chớp mắt, nhíu mày nói: “Nguyên văn lời của đại phu là… Đại thiếu gia vốn thể chất đã yếu, không có nội lực hộ thể, nay lại bị thương thế nghiêm trọng như vậy, người bình thường còn khó qua khỏi, huống hồ là đại thiếu gia?”
“Hắn còn nói đây là buổi tối cuối cùng rồi, các vị hãy để đại thiếu gia ra đi thanh thản … ”
Mấy câu này Minh Sơ bắt chước không sai một chữ khiến Bạch Hoàng Chúc đổ mồ hôi.
Sau khi nói xong, Minh Sơ mặc dù vẫn nằm trong chăn nhưng không hiểu sao vẫn có một loại khí thế: “Chàng giải thích thế nào?”
Bạch Hoàng Chúc cạn tiếng, lại cạn tiếng, há miệng muốn trêu đùa, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đang ung dung chờ nghe giải thích của Minh Sơ, hắn lập tức chuyển đề tài: “Minh Sơ, mẹ ta bọn họ cũng đã cho là ta… ”
“Chàng nghĩ sao?” Trong lòng Minh Sơ buồn cười. Đêm qua không chỉ một mình nàng khổ sở, mà Thẩm Bích Nguyệt và hai huynh đệ Bạch gia cũng tin lời của đại phu, tưởng rằng Bạch Hoàng Chúc lúc này đã…
Bỏ qua những ý nghĩ này, Minh Sơ tiếp tục nói: “Trước tiên chàng không nên giải thích vì sao chàng vẫn sống sờ sờ sao?”
“Ta… ” Bạch Hoàng Chúc gật đầu, nghiêm túc nói: “Lời của đại phu nói không phải là dưới tình huống không có nội lực đúng không? Nội lực của ta, tối hôm qua đã khôi phục, đó là lý do… ”
Minh Sơ do dự một lúc: “Nội lực của chàng đã khôi phục?”
“Ừ” Bạch Hoàng Chúc gật đầu.
“Đây là… ” Minh Sơ vẫn hơi khó hiểu.
Bạch Hoàng Chúc giải thích: “Tố Thất phong bế võ công của ta để thương thế của ta khôi phục nhanh hơn, nhưng cho đến thời điểm Doanh Cơ đuổi giết chúng ta thương thế của ta đã gần như khỏi hẳn, chẳng qua vẫn chưa thể phá bỏ được cấm chế của Tố Thất. Hôm qua ta mất khoảng nửa buổi tối mới phá tan được cấm chế, khôi phục nội lực tự trị thương cho mình.”
Minh Sơ không ngờ sẽ là tình huống này, vì vậy trong nhất thời không biết nên nói gì. Trầm ngâm nửa ngày nàng mới nhớ tới một vấn đề: “Bại gia tử, như vậy chàng định giải thích chuyện này với mẹ chàng và mọi người như thế nào?”
Bạch Hoàng Chúc không nói lời nào, chỉ nhìn Minh Sơ, hai tròng mắt trong suốt mà xinh đẹp.
Nhìn dáng vẻ của Bạch Hoàng Chúc, ngay lập tức Minh Sơ hiểu rõ, phản ứng như vậy là chưa nghĩ ra.
“Chẳng lẽ chàng định nói là đại phu nói sai, tất cả chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, tất cả mọi người có thể yên tâm trở về?” Minh Sơ nâng trán nói.
Bạch Hoàng Chúc tình nguyện nói như vậy nếu nó đủ khiến đám người Thẩm Bích Nguyệt tin tưởng, nhưng người của Bạch gia không phải ngu ngốc, đại phu cũng không có khả năng chẩn đoán nhầm, mà bây giờ hắn lại sống khỏe mạnh như vậy, nghĩ sâu hơn một chút sẽ biết nội lực của hắn không kém, đến lúc đó những kẻ thù chưa hiện thân lại càng thêm cẩn thận.
Mục đích của họ còn chưa đạt được, nếu lúc này chuyện hắn biết võ công bị lộ ra, tất sẽ hỏng việc.
Chẳng qua Bạch Hoàng Chúc cũng không thể nghĩ ra nên lấy lý do gì để đám người Thẩm Bích Nguyệt tin chuyện hắn vô duyên vô cớ lại khỏe lên.
“Quả nhiên là bại gia tử.” Minh Sơ than một tiếng, sau đó xoay người dựa vào mép giường ngồi dậy.
Bạch Hoàng Chúc lúc này đang bọc trong chăn đệm, thấy Minh Sơ ngồi dậy, theo bản năng cũng muốn xuống theo, nhưng lại bị Minh Sơ dùng ánh mắt áp chế hành động, sau đó Minh Sơ trầm giọng nói: “Chàng ngoan ngoãn nằm trên giường cho ta, ta rửa mặt chải đầu xong sẽ đi nhìn phản ứng của mọi người.”
” … Ừ” Câu trả lời của Bạch Hoàng Chúc mãi mãi là câu không có cốt khí này.
Minh Sơ hài lòng gật đầu, sau đó bắt đầu mặc quần áo rửa mặt chải đầu.
Không lâu sau, Minh Sơ đã chuẩn bị xong, Bạch Hoàng Chúc yên lặng nằm trên giường nghiêng mặt nhìn động tác của Minh Sơ, ở góc độ nàng không nhìn thấy hắn nở nụ cười thỏa mãn. Sau khi cài một cây trâm xinh đẹp quý giá vào giữa tóc, Minh Sơ quay đầu nhìn Bạch Hoàng Chúc, vừa vặn chống lại ánh mắt nghiêm túc của hắn.
Sau khi sửng sốt, khóe miệng Minh Sơ nhẹ nhàng cong lên: “Nhìn cái gì?”
Khuôn mặt Bạch Hoàng Chúc hơi đỏ lên, thoạt nhìn chẳng khác gì một tiểu cô nương, còn Minh Sơ cảm giác mình là một đại gia. Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quay đầu, Minh Sơ nói: “Bại gia tử, bao giờ thì lá gan của chàng có thể lớn hơn một chút đây?”
“… ” Bạch Hoàng Chúc im lặng không nói, hắn nghĩ nếu mình nói với Minh Sơ, cái hắn nhìn là cây trâm trên đầu nàng, Minh Sơ tất nhiên sẽ bầm thây vạn đoạn hắn.
Trầm mặc nửa ngày, Bạch Hoàng Chúc nói: “Minh Sơ, nàng nói phản ứng của mẹ ta, đại ca và Hoàng Lân tối hôm qua xem?”
Động tác của Minh Sơ chợt dừng lại, nàng tin tưởng Bạch Hoàng Chúc không phải ngẫu nhiên hỏi vấn đề này, chắc hắn muốn hỏi đã lâu, nhưng vẫn không thể hạ quyết tâm. Minh Sơ vốn vẫn nghĩ Bạch Hoàng Chúc là một tên ngây thơ, nhưng lúc này lại cảm thấy nam tử này thật ra cũng thâm trầm, có chút khó có thể nắm lấy.
“Chàng muốn biết vị trí của mình trong lòng họ ư?” Minh Sơ nói toạc ra.
Bạch Hoàng Chúc sau một lúc trầm mặc thì gật đầu.
Minh Sơ cười nhẹ: “Cần gì phải hỏi?”
Cần gì phải hỏi, bởi vì trong lòng Bạch Hoàng Chúc đã rõ.
Chỉ là…
“Ta vẫn muốn biết đáp án chắc chắn.” Bạch Hoàng Chúc nói. Có đôi khi Bạch Hoàng Chúc thoạt nhìn rất yếu đuối, có đôi khi lại thoạt nhìn lại bí hiểm khó nhìn thấu, nhưng hắn vẫn chỉ là một người bị bắt cóc từ nhỏ, xa cách người thân rất nhiều năm mà thôi. Mặc dù ngày thường hắn biết Thẩm Bích Nguyệt quan tâm đến hắn, nhưng thủy chung vẫn rằng đây chỉ là ảo ảnh không chân thật, thủy chung muốn có được cam đoan.
Minh Sơ trầm mặc một lát mới nói: “Ít nhất mẹ chàng và tên Bạch Hoàng Lân kia quan tâm chàng thật lòng, còn Bạch Hoàng Quyết… tạm thời ta không nhìn thấu.”
Bạch Hoàng Chúc khẽ thì thầm lặp lại những lời này, cuối cùng giãn mặt mày nở nụ cười: “Ta biết rồi.”
Ýcủa Minh Sơ đã rõ ràng, nàng nhìn không thấu Bạch Hoàng Quyết, nghĩa là đang nghi ngờ Bạch Hoàng Quyết chính là người bí mật thuê người đối phó hắn, cũng như lo lắng Bạch Hoàng Quyết vì muốn giành được vị trí gia chủ mà trừ bỏ Hoàng Chúc.
Dù sao với tình huống tối hôm qua, cảm xúc của Thẩm Bích Nguyệt và Bạch Hoàng Lân đều không thể làm giả được, nhưng vẻ mặt của Bạch Hoàng Quyết quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Minh Sơ không thể không nghi ngờ hắn. Nhưng sau khi Bạch Hoàng Chúc nghe Minh Sơ nói xong cũng không nhiều lời, chỉ có một tiếng “Ta biết rồi”.
Minh Sơ cau mày nói: “Mặc dù ta biết chàng không muốn thừa nhận, nhưng ta vẫn phải nói cẩn thận Bạch Hoàng Quyết.”
Bạch Hoàng Chúc rũ mắt không trả lời lời. Minh Sơ than nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm vào hắn một lát rồi mới xoay người đi ra khỏi phòng: “Chàng ngoan ngoãn ở trong phòng cho ta, có thể lát nữa sẽ có người tới đây.” Ý nàng muốn nói chính là, đại phu hẳn đã truyền tin tức Bạch đại thiếu gia sống không quá đêm qua ra ngoài, hiện tại chắc chắn toàn bộ người của Bạch gia đều tưởng Bạch Hoàng Chúc lúc này đã chết. Mà nếu những người đó vào đây mà thấy Bạch Hoàng Chúc vẫn sống sờ sờ thì nét mặt tất nhiên sẽ phấn khích tuyệt luân.
Nhưng lúc này Bạch Hoàng Chúc đang có tâm sự khác nên không suy nghĩ đến việc đó.
Minh Sơ mở cửa định đi ra ngoài, lại không ngờ vừa mở cửa đã thấy một người.
Bạch Hoàng Lân lạnh lùng đứng ngoài cửa, dưới đôi mắt còn có quầng thâm màu đen, khi thấy Minh Sơ đi ra, động tác dừng một lúc mới chậm rãi mở miệng: “Ca ca của ta ra đi có thanh thản không?”
Động tác của Minh Sơ cũng nhanh chóng dừng lại, Bạch Hoàng Lân cao hơn nàng một chút nên nàng phải ngước mắt lên nhìn hắn, sau đó nàng thấy trong mắt Bạch Hoàng Lân còn có tơ máu. Có lẽ Bạch Hoàng Lân cả đêm qua ngủ không yên, hơn nữa sáng sớm đã chạy tới đây đứng nhưng không muốn vào.
Minh Sơ không phúc hậu muốn cười, có thể khiến một Bạch Hoàng Lân kỳ quái lại tâm cao khí ngạo nói ra những lời này đúng là không dễ chút nào. Bạch Hoàng Lân không biết Bạch Hoàng Chúc đã khôi phục nội lực trong phòng đã nghe hết lời nói của hắn không sót một chữ.
“Hắn rất thanh thản.” Minh Sơ trả lời, lúc này Bạch Hoàng Chúc đang ngoan ngoãn nằm trong kia, thế cũng coi như thanh thản.
Bạch Hoàng Lân nghe xong câu trả lời của Minh Sơ trả lời, mím môi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta muốn vào nhìn hắn.”
_________________
Tác giả :
Hạnh Diêu Vị Vãn