Mạnh Hệ Đại Lục
Chương 4-2: Bình tĩnh (2)
Giản Ninh lách qua đoạn dốc núi này đi một vòng sau khi tìm ra, cô phát hiện đây là một khối đá tròn, còn đang có chút lay động, từ tảng đá và vách núi nối tiếp nhìn thấy khe hở đi vào trong, có thể mơ hồ cảm nhận được tiếng gió và một chút ít mùi khó ngửi.
Xem ra đây là nơi ở chân chính của thú nhân.
Trong lòng Giản Ninh thất kinh.
Thú nhân lại có thể đa nghi đến mức cả đêm đều không để cho cô biết sào huyệt chân chính của bản thân ở đâu.
Xem ra trí khôn của loài sinh vật này càng cao hơn so với chính mình suy đoán.
Trải qua lo lắng, cô không có đẩy tảng đá ra tìm tòi kết quả.
Thấy thú nhân giữ bí mật đối với sào huyệt của mình như vậy, liền biết là hắn không hi vọng tự cô đi vào nhìn trộm.
Ở mảnh đại lục dị thường này, xem như mình có súng trong tay, thì có thể đi rất xa được sao?
Huống chi đối mặt với sinh vật thú nhân mạnh mẽ như vậy, nòng súng thì dùng được thế nào?
Cái khác không nói, quăng Giản Ninh vào trên đoạn dốc núi, cô liền bị khốn đốn, dây leo núi? Cô hoàn toàn không biết dùng.
Giản Ninh từ từ toát ra một thân mồ hôi lạnh, cô đã vì sự lỗ mãng của mình mà hối hận.
Bản thân cư nhiên liền tùy tiện tham gia vận động dã ngoài sinh tồn như vậy? Tách khỏi văn mình thời hiện đại, cô căn bản là đồ bỏ đi cũng không phải.
Đúng lúc này, Giản Ninh nghe được tiếng tất tất tác tác.
Cô nhanh chóng rời khỏi tảng đá, đi đến vách đá đã đi nhìn xuống xung quanh.
Vừa thấy thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Thú nhân thật giống phục vụ đang bưng mâm, một tay giơ lên cao, mang theo cái chai, ở chỗ dốc trên đá khó khăn sử dụng một tay khác và đuôi trợ giúp trèo lên phía trên.
Nhìn thấy đầu Giản Ninh hiện ra chỗ vách núi đen, từ trong cổ họng hắn phát ra tiếng thở dốc thâm trầm, ra sức tăng tốc độ trèo lên nhanh hơn.
Xem ra rất cao hứng đó!
Giản Ninh mím môi, tận lực không cười ra, tránh cho lại bị thú nhân hiểu lầm.
Cô cũng phát ra tiếng thở dốc đáp lại thú nhân, một bên thở dốc, một bên kìm lòng không được cười sặc sụa.
Thú nhân rất nhanh liền đứng trên đoạn dốc núi.
Hắn nghi ngờ nghiêng đầu nhìn chằm chằm Giản Ninh, giống như không rõ tiếng của Giản Ninh đại biểu ý tứ hàm xúc gì.
Đuôi thú nhân lại bắt đầu lắc biên độ nhỏ lúc ẩn lúc hiện, trong cổ họng cũng phát ra tiếng hu hu.
Giản Ninh vội vàng thu lại dự định ngừng cười, đứng dậy phát ra tiếng thở dốc, dè dặt cẩn trọng đến gần thú nhân.
Nói thật ra, tuy rằng thoạt nhìn bộ dáng thú nhân rất có lực sát thương, nhưng loại cảm giác e ngại của Giản Ninh vớihắn nghiễm nhiên đã dần dần biến mất.
Không biết vì sao, cảm thấy thú nhân này...
Có chút ngốc vậy!
Thú nhân liền ra dáng hiến vật quý đưa cái chai cho Giản Ninh.
Đây là bình nước lúc xuất phát cuộc hoạt động này Giản Ninh tiện tay mua được, ước chừng có thể xem như đồ khuyến mãi nhất. So sánh với bình chứa dung lượng lớn đặc chế trong ba lô, cho dù theo độ cứng chắc cũng như trọng lượng mà nói đều có vẻ không cân bằng. Giản Ninh lấy bình khuyến mãi cho thú nhân, ít nhiều cũng là vì vậy mà dụng cụ có bị phá hoại cũng tương đối sẽ không khiến cho cô đau lòng.
Nhưng mà cô thật không ngờ thú nhân chẳng những mang bình nước hoàn hảo vẹn toàn về, ngay cả nước bên trong cũng còn đầy hơn phân nửa.
Nhìn thấy sắc mặt cô lộ vẻ vẻ tán thưởng, thú nhân dường như rất cao hứng.
Một bên hắn thở hổn hển, một bên đi tới đi lui, làm hành động diễn biến quá trình lấy nước cho Giản Ninh.
Đầu tiên là xoay người đựng nước, sau đó đứng dậy bắt đầu đi về.
Hình như là cảm thấy mình biểu diễn không đủ chân thật, thú nhân một phen túm lấy bình nước trong tay Giản Ninh, khoa trương đi lại lung lay lắc lư, biểu diễn cho Giản Ninh xem nước là như thế nào mà chảy ra.
Giản Ninh một bên vừa nhìn rõ nước thú nhân mới trân trọng vận chuyển từ suối về ào ào tràn ra khỏi miệng bình đổ xuống trên đá, một bên tan nát cõi lòng nhìn thú nhân biểu diễn.
Không cần đâu, cô vẫn còn rất khát đó...
Chẳng lẽ thú nhân chịu thiên tân vạn khổ (trăm cay nghìn đắng: bao nhiêu cực khổ, khó nhọc) múc nước trở về là vì biểu diễn lại cho cô xem giống lần đầu tiên hắn đã thất bại như thế nào?
Thú nhân lại biểu diễn đến lúc hắn đi về, nhưng phát hiện nước trong bình đã không còn bao nhiêu nước nữa, vì thế lại trở lại đến trước dòng suối nhỏ diễn tả giai đoạn lấy nước.
Vì thế theo động tác xoay người lấy nước của hắn, một chút nước còn dư lại cũng theo đó mà chảy ra... Nước trong bình thuận theo thế mà rỗng tuếch.
Thú nhân lại vẫn không hề phát giác, vẫn cao hứng phấn chấn vì Giản Ninh mà biểu diễn như cũ, hắn dùng một tay xách cái chai để duy trì nước trong bình như thế nào, cuối cùng trở lại đỉnh núi.
Đến cuối cùng, hắn rốt cục biểu diễn đến giai đoạn đưa nước trong bình cho Giản Ninh, cái đuôi cao hứng phấn chấn đong đưa trước sau, giống như một bên mặt của lá cờ giương lên cao vút, khoe khoang bản thân mình đã hoàn thành việc lớn không ngờ đến mức nào.
Giản Ninh trầm mặc tiếp nhận bình nước, lo lắng lấy không biết có nên bày tỏ cho thú nhân biết nước đã bị hắn lãng phí hết sạch hay không.
Ting!!... Nói không chừng người trong nhà nên biểu diễn cho hắn xem một chút nhỉ?
Cô lặng yên suy nghĩ dưới đáy lòng.
Nhưng mà, làm thế này cũng không tránh khỏi có vài phần... Rất ngốc nhỉ?
Nhìn thấy cô đứng như khúc gỗ không phản ứng, thú nhân hình như có vài phần thất vọng, phát ra tiếng hu hu meo meo suy sụp, giơ tay lên chạm chạm vào cánh tay Giản Ninh.
Đây là một loại tiếng động mới, có chút giống tiếng kêu la của con mèo nhỏ ngây thơ thèm sữa ngọt vậy.
Giản Ninh liền ngẩng đầu nhìn thú nhân.
Thú nhân lại dùng đôi mắt to màu vàng kim thẳng tắp nhìn lại Giản Ninh.
Hình như, thật ra chỉ là hình như, bên trong đó truyền ra cảm xúc hoang mang.
"Ta đã múc nước trở về cho ngươi, vì sao ngươi…không uống chứ?"
Giản Ninh liền lộn ngược bình nước lại cho thú nhân xem.
Thú nhân bỗng chốc sợ tới mức cong lưng lên, bộ lông bùng nổ.
Nhưng mà một giây sau đó, liền hiểu rõ ý tứ của Giản Ninh.
Trong chai đã không còn nước.
Hắn trừng to mắt, tò mò kêu lên hu hu, bắt đầu ở trên dốc nút di động chạy tới chạy lui, tìm kiếm nguyên nhân nước biến mất.
Giản Ninh liền lặng lẽ biểu diễn cho hắn xem một động tác giống như đi qua đi lại lắc lư cái chai.
Lần đầu tiên, thú nhân không hề quan tâm đến.
Lần thứ hai, thú nhân dừng lại nghiêm túc xem.
Lần thứ ba, thú nhân phát ra một tiếng hàng thật giá thật, hu hu meo meo giống như tiếng mèo kêu thảm thiết khi phải chịu đựng đến sự công kích thê lương.
Hắn rút lui vài bước, ngơ ngác nhìn Giản Ninh, giống như hoàn toàn không có cách nào khác để thừa nhận sự đả kích này.
Đến ngay cả lỗ tai hình cầu nhỏ trên đầu cũng gục xuống dưới.
Đuôi cũng cúi đến trên mặt đất.
Thú nhân tuy rằng sẽ không nói gì, nhưng trong lòng chịu đựng bị đả kích thế này, vẫn có thể truyền đến cho Giản Ninh.
Giản Ninh tuy rằng cũng rất uể oải - - cô vẫn rất khát như trước, nhưng không nhịn được còn có chút ý muốn cười.
Này, thú nhân này cũng không tránh khỏi... Nói thật là... Rất ngốc đi ?!
Vì thế có thể nói hắn hoàn toàn không có ý thức được hành động vừa rồi sẽ làm tất cả nước đều rơi đi ra ngoài phải không?
Thông minh đến mức rất nhanh liền hiểu rõ được công dụng của cái chai, lại ngốc đến mức làm rơi hết sạch toàn bộ nước lấy từ suối trở về.
Đa nghi đến mức cả đêm đều không cho Giản Ninh tiến vào hàng ổ của bản thân, lại cho Giản Ninh được một mình ở lại trên dốc núi một quãng thời gian.
Thú nhân này... Hắn căn bản là rất ngốc đó!
Xem ra đây là nơi ở chân chính của thú nhân.
Trong lòng Giản Ninh thất kinh.
Thú nhân lại có thể đa nghi đến mức cả đêm đều không để cho cô biết sào huyệt chân chính của bản thân ở đâu.
Xem ra trí khôn của loài sinh vật này càng cao hơn so với chính mình suy đoán.
Trải qua lo lắng, cô không có đẩy tảng đá ra tìm tòi kết quả.
Thấy thú nhân giữ bí mật đối với sào huyệt của mình như vậy, liền biết là hắn không hi vọng tự cô đi vào nhìn trộm.
Ở mảnh đại lục dị thường này, xem như mình có súng trong tay, thì có thể đi rất xa được sao?
Huống chi đối mặt với sinh vật thú nhân mạnh mẽ như vậy, nòng súng thì dùng được thế nào?
Cái khác không nói, quăng Giản Ninh vào trên đoạn dốc núi, cô liền bị khốn đốn, dây leo núi? Cô hoàn toàn không biết dùng.
Giản Ninh từ từ toát ra một thân mồ hôi lạnh, cô đã vì sự lỗ mãng của mình mà hối hận.
Bản thân cư nhiên liền tùy tiện tham gia vận động dã ngoài sinh tồn như vậy? Tách khỏi văn mình thời hiện đại, cô căn bản là đồ bỏ đi cũng không phải.
Đúng lúc này, Giản Ninh nghe được tiếng tất tất tác tác.
Cô nhanh chóng rời khỏi tảng đá, đi đến vách đá đã đi nhìn xuống xung quanh.
Vừa thấy thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Thú nhân thật giống phục vụ đang bưng mâm, một tay giơ lên cao, mang theo cái chai, ở chỗ dốc trên đá khó khăn sử dụng một tay khác và đuôi trợ giúp trèo lên phía trên.
Nhìn thấy đầu Giản Ninh hiện ra chỗ vách núi đen, từ trong cổ họng hắn phát ra tiếng thở dốc thâm trầm, ra sức tăng tốc độ trèo lên nhanh hơn.
Xem ra rất cao hứng đó!
Giản Ninh mím môi, tận lực không cười ra, tránh cho lại bị thú nhân hiểu lầm.
Cô cũng phát ra tiếng thở dốc đáp lại thú nhân, một bên thở dốc, một bên kìm lòng không được cười sặc sụa.
Thú nhân rất nhanh liền đứng trên đoạn dốc núi.
Hắn nghi ngờ nghiêng đầu nhìn chằm chằm Giản Ninh, giống như không rõ tiếng của Giản Ninh đại biểu ý tứ hàm xúc gì.
Đuôi thú nhân lại bắt đầu lắc biên độ nhỏ lúc ẩn lúc hiện, trong cổ họng cũng phát ra tiếng hu hu.
Giản Ninh vội vàng thu lại dự định ngừng cười, đứng dậy phát ra tiếng thở dốc, dè dặt cẩn trọng đến gần thú nhân.
Nói thật ra, tuy rằng thoạt nhìn bộ dáng thú nhân rất có lực sát thương, nhưng loại cảm giác e ngại của Giản Ninh vớihắn nghiễm nhiên đã dần dần biến mất.
Không biết vì sao, cảm thấy thú nhân này...
Có chút ngốc vậy!
Thú nhân liền ra dáng hiến vật quý đưa cái chai cho Giản Ninh.
Đây là bình nước lúc xuất phát cuộc hoạt động này Giản Ninh tiện tay mua được, ước chừng có thể xem như đồ khuyến mãi nhất. So sánh với bình chứa dung lượng lớn đặc chế trong ba lô, cho dù theo độ cứng chắc cũng như trọng lượng mà nói đều có vẻ không cân bằng. Giản Ninh lấy bình khuyến mãi cho thú nhân, ít nhiều cũng là vì vậy mà dụng cụ có bị phá hoại cũng tương đối sẽ không khiến cho cô đau lòng.
Nhưng mà cô thật không ngờ thú nhân chẳng những mang bình nước hoàn hảo vẹn toàn về, ngay cả nước bên trong cũng còn đầy hơn phân nửa.
Nhìn thấy sắc mặt cô lộ vẻ vẻ tán thưởng, thú nhân dường như rất cao hứng.
Một bên hắn thở hổn hển, một bên đi tới đi lui, làm hành động diễn biến quá trình lấy nước cho Giản Ninh.
Đầu tiên là xoay người đựng nước, sau đó đứng dậy bắt đầu đi về.
Hình như là cảm thấy mình biểu diễn không đủ chân thật, thú nhân một phen túm lấy bình nước trong tay Giản Ninh, khoa trương đi lại lung lay lắc lư, biểu diễn cho Giản Ninh xem nước là như thế nào mà chảy ra.
Giản Ninh một bên vừa nhìn rõ nước thú nhân mới trân trọng vận chuyển từ suối về ào ào tràn ra khỏi miệng bình đổ xuống trên đá, một bên tan nát cõi lòng nhìn thú nhân biểu diễn.
Không cần đâu, cô vẫn còn rất khát đó...
Chẳng lẽ thú nhân chịu thiên tân vạn khổ (trăm cay nghìn đắng: bao nhiêu cực khổ, khó nhọc) múc nước trở về là vì biểu diễn lại cho cô xem giống lần đầu tiên hắn đã thất bại như thế nào?
Thú nhân lại biểu diễn đến lúc hắn đi về, nhưng phát hiện nước trong bình đã không còn bao nhiêu nước nữa, vì thế lại trở lại đến trước dòng suối nhỏ diễn tả giai đoạn lấy nước.
Vì thế theo động tác xoay người lấy nước của hắn, một chút nước còn dư lại cũng theo đó mà chảy ra... Nước trong bình thuận theo thế mà rỗng tuếch.
Thú nhân lại vẫn không hề phát giác, vẫn cao hứng phấn chấn vì Giản Ninh mà biểu diễn như cũ, hắn dùng một tay xách cái chai để duy trì nước trong bình như thế nào, cuối cùng trở lại đỉnh núi.
Đến cuối cùng, hắn rốt cục biểu diễn đến giai đoạn đưa nước trong bình cho Giản Ninh, cái đuôi cao hứng phấn chấn đong đưa trước sau, giống như một bên mặt của lá cờ giương lên cao vút, khoe khoang bản thân mình đã hoàn thành việc lớn không ngờ đến mức nào.
Giản Ninh trầm mặc tiếp nhận bình nước, lo lắng lấy không biết có nên bày tỏ cho thú nhân biết nước đã bị hắn lãng phí hết sạch hay không.
Ting!!... Nói không chừng người trong nhà nên biểu diễn cho hắn xem một chút nhỉ?
Cô lặng yên suy nghĩ dưới đáy lòng.
Nhưng mà, làm thế này cũng không tránh khỏi có vài phần... Rất ngốc nhỉ?
Nhìn thấy cô đứng như khúc gỗ không phản ứng, thú nhân hình như có vài phần thất vọng, phát ra tiếng hu hu meo meo suy sụp, giơ tay lên chạm chạm vào cánh tay Giản Ninh.
Đây là một loại tiếng động mới, có chút giống tiếng kêu la của con mèo nhỏ ngây thơ thèm sữa ngọt vậy.
Giản Ninh liền ngẩng đầu nhìn thú nhân.
Thú nhân lại dùng đôi mắt to màu vàng kim thẳng tắp nhìn lại Giản Ninh.
Hình như, thật ra chỉ là hình như, bên trong đó truyền ra cảm xúc hoang mang.
"Ta đã múc nước trở về cho ngươi, vì sao ngươi…không uống chứ?"
Giản Ninh liền lộn ngược bình nước lại cho thú nhân xem.
Thú nhân bỗng chốc sợ tới mức cong lưng lên, bộ lông bùng nổ.
Nhưng mà một giây sau đó, liền hiểu rõ ý tứ của Giản Ninh.
Trong chai đã không còn nước.
Hắn trừng to mắt, tò mò kêu lên hu hu, bắt đầu ở trên dốc nút di động chạy tới chạy lui, tìm kiếm nguyên nhân nước biến mất.
Giản Ninh liền lặng lẽ biểu diễn cho hắn xem một động tác giống như đi qua đi lại lắc lư cái chai.
Lần đầu tiên, thú nhân không hề quan tâm đến.
Lần thứ hai, thú nhân dừng lại nghiêm túc xem.
Lần thứ ba, thú nhân phát ra một tiếng hàng thật giá thật, hu hu meo meo giống như tiếng mèo kêu thảm thiết khi phải chịu đựng đến sự công kích thê lương.
Hắn rút lui vài bước, ngơ ngác nhìn Giản Ninh, giống như hoàn toàn không có cách nào khác để thừa nhận sự đả kích này.
Đến ngay cả lỗ tai hình cầu nhỏ trên đầu cũng gục xuống dưới.
Đuôi cũng cúi đến trên mặt đất.
Thú nhân tuy rằng sẽ không nói gì, nhưng trong lòng chịu đựng bị đả kích thế này, vẫn có thể truyền đến cho Giản Ninh.
Giản Ninh tuy rằng cũng rất uể oải - - cô vẫn rất khát như trước, nhưng không nhịn được còn có chút ý muốn cười.
Này, thú nhân này cũng không tránh khỏi... Nói thật là... Rất ngốc đi ?!
Vì thế có thể nói hắn hoàn toàn không có ý thức được hành động vừa rồi sẽ làm tất cả nước đều rơi đi ra ngoài phải không?
Thông minh đến mức rất nhanh liền hiểu rõ được công dụng của cái chai, lại ngốc đến mức làm rơi hết sạch toàn bộ nước lấy từ suối trở về.
Đa nghi đến mức cả đêm đều không cho Giản Ninh tiến vào hàng ổ của bản thân, lại cho Giản Ninh được một mình ở lại trên dốc núi một quãng thời gian.
Thú nhân này... Hắn căn bản là rất ngốc đó!
Tác giả :
Ngự Tỉnh Phanh Hương