Manh Hậu
Chương 38
"Hoàng nhi!" Đỗ Mạn Thanh vào Dưỡng Tâm điện, thấy trong điện trống trơn, không có một bóng người, không khỏi nghi hoặc, gọi một tiếng.
Lạc công công chỉ ra phía sau bình phong, nói: "Thái hậu nương nương, Hoàng thượng ở đằng sau bình phong.” Nói xong cũng hối hả lui xuống.
Mộ Dung Khuê nghe được tiếng bước chân, vội vàng nằm úp sấp xuống mép thùng, thân hình mềm nhũn, giả vờ ngất xỉu.
Đỗ Mạn Thanh một bước đi ra sau bình phong, thoáng thấy Mộ Dung Khuê nằm sấp bất động, nhất thời kinh hãi, không chút nghĩ ngợi, tiến lên đẩy, thất thanh gọi: "Hoàng thượng!"
Chưa đợi Đỗ Mạn Thanh gọi to “người đâu”, Mộ Dung Khuê đã giật giật, ngẩng đầu mở mắt, đôi con ngươi mờ sương, gọi: "Mẫu hậu!" Nói xong giữ chặt lấy góc tay áo của Đỗ Mạn Thanh.
"Ngươi không sao chứ?" Đỗ Mạn Thanh bấy giờ mới phát hiện Mộ Dung Khuê đang ngồi trong thùng tắm, không mảnh vải che thân. Mặt nàng không khỏi ửng đỏ, quay đầu đi định chạy, bất đắc dĩ góc tay áo bị Mộ Dung Khuê giữ chặt, nhất thời không giãy ra được, đành phải đứng tại chỗ.
Mộ Dung Khuê đáp: "Không sao, chẳng qua là mệt mỏi, nên chợp mắt một chút.”
Đỗ Mạn Thanh hít sâu một hơi, nhớ tới mục đích đến Dưỡng Tâm điện, lập tức hỏi: "Nghe Lạc công công nói, ngươi bị trượt chân, có bị thương ở đâu không?”
"Bị thương ở lòng bàn chân." Mộ Dung Khuê nói chuyện, tay trái đã đỡ lấy mép thùng, đứng lên, nài nỉ nói: “Lòng bàn chân của nhi tử đau, mẫu hậu đỡ nhi tử một chút đi!”
Đỗ Mạn Thanh vừa quay mặt, lập tức đối diện với lồng ngực rắn chắc khỏe mạnh của Mộ Dung Khuê, nàng trợn mắt há mồm. Hoàng đế nhi tử đang muốn dùng sắc đẹp để dụ dỗ sao?
Trong lòng Mộ Dung Khuê run lên, mây đỏ giăng đầy trên mặt, chỉ có thể cố gắng trấn định, dùng tay trái chỉ vào ngực mình, nói: "Nhi tử không những có khuôn mặt tuấn tú, dáng người cũng thuộc hạng nhất. Mẫu hậu không tin thì cứ sờ sờ thử xem, tuyệt đối vừa rắn chắc vừa cường tráng.”
Theo như tâm tư của Đỗ Mạn Thanh, gặp phải tình cảnh này, chắc nhất định sẽ phẩy tay áo bỏ đi, nhưng nàng lại không có. Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng quả thực nâng tay phải lên, dùng ngón tay đi sờ sờ ngực Mộ Dung Khuê, gật đầu đồng ý nói: "Quả nhiên rắn chắc."
Hoàng đế nhi tử chính là tiêu chuẩn của cái gọi là, mặc quần áo thấy gầy, cởi quần áo có thịt đó nha! Đỗ Mạn Thanh lại chọt chọt ngực Mộ Dung Khuê một chút, thuận thế nhìn vào trong thùng tắm một cái, nhìn thấy một bóng mờ, lúc này mới đột nhiên hồi phục lại tinh thần. Giời ạ, mình đang làm gì thế?
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Khuê đã chuyển từ mây hồng sang đỏ sậm, quyết định rất nhanh, tay đưa ra, ôm lấy eo Đỗ Mạn Thanh, hơi dùng lực một chút, lập tức kéo Đỗ Mạn Thanh đến gần mép thùng, vừa thì thào gọi: "Mẫu hậu", vừa ghé môi dán sát vào Đỗ Mạn Thanh.
Hơi thở nóng rực ập đến, ngay sau đó, đôi môi đỏ mọng đã bị ngậm chặt. Trái tim thiếu nữ của Đỗ Mạn Thanh nhảy loạn, tâm thần luống cuống, vươn tay muốn đẩy Mộ Dung Khuê, nhưng khi tay duỗi ra, lại vô thức vòng qua lưng Mộ Dung Khuê, môi đỏ mọng khẽ mở, để mặc cho đối phương tiến quân thần tốc.
"A Thanh!" Mộ Dung Khuê nhỏ giọng gọi một tiếng, tương tư trong thời gian dài lập tức hóa thành hành động, tình cảm cũng khó có thể kiềm chế.
"A Khuê!" Cái lưỡi thơm tho của Đỗ Mạn Thanh bị Mộ Dung Khuê quấn lấy, mập mờ lên tiếng, không hay không biết nghênh đón hùa theo Mộ Dung Khuê.
Mộ Dung Khuê đã vô cùng ý loạn tình mê, lại bị Đỗ Mạn Thanh ngắt cánh tay một chút, nhất thời bị đau, lúc này mới buông Đỗ Mạn Thanh ra, mặt đỏ đậm, thở dốc gọi: "A Thanh."
Hai gò má Đỗ Mạn Thanh đỏ bừng như say rượu, mị nhãn như tơ, lại nhéo lòng bàn tay mình một cái, bấy giờ mới tỉnh lại, mở đôi môi sưng đỏ, nói: "Lớn mật!"
Giai nhân trước mặt, luôn mong luôn nhớ, Mộ Dung Khuê sắc đảm bao thiên(*), vươn tay giữ chặt lấy tay Đỗ Mạn Thanh, nói: "A Thanh, gả cho ta đi!"
(*) Sắc đảm bao thiên: Lúc them luyến sắc đẹp, lá gan cũng lớn hơn, dám che cả bầu trời.
Đây là cầu hôn! Ở trần cầu hôn? Đỗ Mạn Thanh trở tay không kịp, nhưng trong lòng lại hiểu, khi thích khách cầm chủy thủ đâm về hướng Mộ Dung Khuê, nàng không chút nghĩ ngợi cầm di động ra chắn, thật ra là đã lựa chọn giữa xuyên về hay là Mộ Dung Khuê. Cũng tức là, vào thời điểm mấu chốt, nàng theo bản năng buông tha cho cơ hội xuyên về, lựa chọn Mộ Dung Khuê.
Đỗ Mạn Thanh không đáp, tâm tư phập phồng.
Mộ Dung Khuê luống cuống, lặp lại, nói: "Mẫu hậu, mẫu hậu, nhi tử có chỗ nào không bằng người khác, mẫu hậu chỉ cần nói ra, nhi tử nhất định cố gắng đạt tới yêu cầu của mẫu hậu.”
Đỗ Mạn Thanh cắn môi nói: "A Khuê, ở chỗ của chúng ta là chế độ một vợ một chồng, cả đời chỉ có thể kết hôn với một thê tử, vô luận bệnh tật hay già cả, cũng không rời không bỏ.”
Mộ Dung Khuê nghe thấy lời này của Đỗ Mạn Thanh, cảm thấy vui mừng quá đỗi, bật thốt lên: "Có mẫu hậu ở đây, nhi tử làm sao còn có thể nghĩ đến người khác? Nhi tử thủ thân như ngọc đến bây giờ, chỉ vì một mình mẫu hậu.”
Hai má Đỗ Mạn Thanh nóng lên, trái tim cũng nóng bỏng, ánh mắt xẹt qua trước ngực Mộ Dung Khuê, nhỏ giọng nói: “Ngươi mau mau mặc quần áo vào đi, coi chừng bị cảm lạnh." Nói xong lui ra phía sau hai bước, quay đầu chạy vội ra khỏi điện.
Mộ Dung Khuê nhìn Đỗ Mạn Thanh đi xa, bước chân dần dần biến mất, đột nhiên ngồi vào trong thùng, cả người chìm vào trong nước rồi nhanh chóng nhô đầu ra, làm đi làm lại vài lần, mới xác nhận chuyện vừa rồi không phải là giấc mơ, Đỗ Mạn Thanh thật sự đồng ý gả cho hắn, hắn bỗng chốc ở trong điện hét lớn lên: "Trẫm thành công!"
Trong khoảnh khắc, Lạc công công cùng Nghiêm Thừa Ân lập tức vào trong điện, cùng mở miệng chúc mừng Mộ Dung Khuê.
Đỗ Mạn Thanh trở về Khôn Ninh cung, cho cung nữ lui xuống, tự mình đứng trước gương nhìn mình thật kỹ, tự hỏi hết lần này đến lần khác, nếu còn có cơ hội xuyên về, mình có thể bỏ được Mộ Dung Khuê sao? Đáp án là luyến tiếc. Như vậy, mình đồng ý với hắn, là không sai!
Hôm sau, triều thần dâng sớ, văn chương ồ ạt, đưa ra một núi lý do, thỉnh cầu Mộ Dung Khuê lập nữ thần làm Hoàng hậu Đại Chu, làm theo ý trời.
Mộ Dung Khuê hạ triều, cất tấu chương vào tay áo rồi lập tức đi gặp Đỗ Mạn Thanh, vừa thấy mặt, đang định gọi mẫu hậu, rồi lại lập tức rụt lại lời, ôn nhu nhỏ nhẹ gọi: "A Thanh!"
"Hoàng thượng!" Đỗ Mạn Thanh vừa thấy Mộ Dung Khuê, liền nhớ đến bộ dáng trần truồng của hắn hôm qua, khuôn mặt đỏ lên, lại làm bộ như không có việc gì, mời Mộ Dung Khuê ngồi xuống.
Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh có vẻ hơi khách khí, ngược lại cảm thấy không quen, nói: "Mẫu hậu cứ đối xử với nhi tử như trước là được.” Vừa nói xong, lại chợt nóng vội. Sao lại gọi mẫu hậu rồi, thói quen này thật khó sửa mà!
Đỗ Mạn Thanh nở nụ cười, đôi mắt cong cong, nói: “Gọi lần nữa cho ta nghe một chút đi.”
Trong lòng Mộ Dung Khuê ngưa ngứa, gọi: "Mẫu hậu, nữ thần, A Thanh, bảo bối!"
"Đi, đi, ngắt đầu bỏ đuôi, chỉ cho gọi theo hai cách ở giữa.” Đỗ Mạn Thanh hờn dỗi.
"A Thanh, đợi sau khi chúng ta thành thân rồi, nàng tiếp tục ở Khôn Ninh cung, hay là muốn đổi cung điện khác? Để ta còn sai người bố trí trước cho thật tốt.” Ánh mắt Mộ Dung Khuê giảo hoạt, thăm dò hỏi Đỗ Mạn Thanh.
Đỗ Mạn Thanh đáp: "Cứ ở Khôn Ninh cung là được rồi, dù sao cũng đã quen. Với cả ở đây cũng gần Dưỡng Tâm điện nữa.”
"Mẫu hậu thật sự đồng ý làm Hoàng hậu của trẫm?” Mộ Dung Khuê thấp thỏm bất an suốt cả một đêm, chỉ sợ Đỗ Mạn Thanh đổi ý. Bây giờ được nghe thấy lời của Đỗ Mạn Thanh lần thứ hai, cuối cùng yên tâm, mừng đến không biết phải làm sao.
Đỗ Mạn Thanh hé miệng cười nói: "Ngốc nghếch!"
Hai người đang liếc mắt đưa tình nhìn nhau, Lạc công công đã đứng bên ngoài bẩm báo: "Hoàng thượng, Khâm thiên giám Giám chính cầu kiến, nói là hôn kỳ tổng cộng có ba ngày tốt, muốn mời Hoàng thượng chọn ra một ngày."
Ánh mắt Mộ Dung Khuê không nỡ rời khỏi Đỗ Mạn Thanh, đáp lại Lạc công công: "Nói cho Khâm thiên giám Giám chính, cứ chọn ra ngày gần nhất, hôn kỳ càng nhanh càng tốt."
Lạc công công lên tiếng trả lời rồi rời đi.
Đỗ Mạn Thanh vừa định nói, chợt nghe Mộ Dung Khuê mở miệng: "Mẫu hậu cứ yên tâm làm Hoàng hậu, mọi việc đều đã có nhi tử xử lý!”
Đỗ Mạn Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
Mộ Dung Khuê dán mắt vào Đỗ Mạn Thanh, trong lòng sôi trào: Trẫm quả nhiên là bất phàm mà, nuôi nuôi một hồi, liền nuôi mẫu hậu thành hoàng hậu!
Đại Chu, mùa xuân năm thứ hai của vương triều Khải Nguyên, hoàng đế Mộ Dung Khuê cưới nữ thần Đỗ Mạn Thanh làm Hoàng hậu Đại Chu, thiên hạ cùng nhau ăn mừng vui vẻ.
Toàn văn hoàn
Lạc công công chỉ ra phía sau bình phong, nói: "Thái hậu nương nương, Hoàng thượng ở đằng sau bình phong.” Nói xong cũng hối hả lui xuống.
Mộ Dung Khuê nghe được tiếng bước chân, vội vàng nằm úp sấp xuống mép thùng, thân hình mềm nhũn, giả vờ ngất xỉu.
Đỗ Mạn Thanh một bước đi ra sau bình phong, thoáng thấy Mộ Dung Khuê nằm sấp bất động, nhất thời kinh hãi, không chút nghĩ ngợi, tiến lên đẩy, thất thanh gọi: "Hoàng thượng!"
Chưa đợi Đỗ Mạn Thanh gọi to “người đâu”, Mộ Dung Khuê đã giật giật, ngẩng đầu mở mắt, đôi con ngươi mờ sương, gọi: "Mẫu hậu!" Nói xong giữ chặt lấy góc tay áo của Đỗ Mạn Thanh.
"Ngươi không sao chứ?" Đỗ Mạn Thanh bấy giờ mới phát hiện Mộ Dung Khuê đang ngồi trong thùng tắm, không mảnh vải che thân. Mặt nàng không khỏi ửng đỏ, quay đầu đi định chạy, bất đắc dĩ góc tay áo bị Mộ Dung Khuê giữ chặt, nhất thời không giãy ra được, đành phải đứng tại chỗ.
Mộ Dung Khuê đáp: "Không sao, chẳng qua là mệt mỏi, nên chợp mắt một chút.”
Đỗ Mạn Thanh hít sâu một hơi, nhớ tới mục đích đến Dưỡng Tâm điện, lập tức hỏi: "Nghe Lạc công công nói, ngươi bị trượt chân, có bị thương ở đâu không?”
"Bị thương ở lòng bàn chân." Mộ Dung Khuê nói chuyện, tay trái đã đỡ lấy mép thùng, đứng lên, nài nỉ nói: “Lòng bàn chân của nhi tử đau, mẫu hậu đỡ nhi tử một chút đi!”
Đỗ Mạn Thanh vừa quay mặt, lập tức đối diện với lồng ngực rắn chắc khỏe mạnh của Mộ Dung Khuê, nàng trợn mắt há mồm. Hoàng đế nhi tử đang muốn dùng sắc đẹp để dụ dỗ sao?
Trong lòng Mộ Dung Khuê run lên, mây đỏ giăng đầy trên mặt, chỉ có thể cố gắng trấn định, dùng tay trái chỉ vào ngực mình, nói: "Nhi tử không những có khuôn mặt tuấn tú, dáng người cũng thuộc hạng nhất. Mẫu hậu không tin thì cứ sờ sờ thử xem, tuyệt đối vừa rắn chắc vừa cường tráng.”
Theo như tâm tư của Đỗ Mạn Thanh, gặp phải tình cảnh này, chắc nhất định sẽ phẩy tay áo bỏ đi, nhưng nàng lại không có. Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng quả thực nâng tay phải lên, dùng ngón tay đi sờ sờ ngực Mộ Dung Khuê, gật đầu đồng ý nói: "Quả nhiên rắn chắc."
Hoàng đế nhi tử chính là tiêu chuẩn của cái gọi là, mặc quần áo thấy gầy, cởi quần áo có thịt đó nha! Đỗ Mạn Thanh lại chọt chọt ngực Mộ Dung Khuê một chút, thuận thế nhìn vào trong thùng tắm một cái, nhìn thấy một bóng mờ, lúc này mới đột nhiên hồi phục lại tinh thần. Giời ạ, mình đang làm gì thế?
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Khuê đã chuyển từ mây hồng sang đỏ sậm, quyết định rất nhanh, tay đưa ra, ôm lấy eo Đỗ Mạn Thanh, hơi dùng lực một chút, lập tức kéo Đỗ Mạn Thanh đến gần mép thùng, vừa thì thào gọi: "Mẫu hậu", vừa ghé môi dán sát vào Đỗ Mạn Thanh.
Hơi thở nóng rực ập đến, ngay sau đó, đôi môi đỏ mọng đã bị ngậm chặt. Trái tim thiếu nữ của Đỗ Mạn Thanh nhảy loạn, tâm thần luống cuống, vươn tay muốn đẩy Mộ Dung Khuê, nhưng khi tay duỗi ra, lại vô thức vòng qua lưng Mộ Dung Khuê, môi đỏ mọng khẽ mở, để mặc cho đối phương tiến quân thần tốc.
"A Thanh!" Mộ Dung Khuê nhỏ giọng gọi một tiếng, tương tư trong thời gian dài lập tức hóa thành hành động, tình cảm cũng khó có thể kiềm chế.
"A Khuê!" Cái lưỡi thơm tho của Đỗ Mạn Thanh bị Mộ Dung Khuê quấn lấy, mập mờ lên tiếng, không hay không biết nghênh đón hùa theo Mộ Dung Khuê.
Mộ Dung Khuê đã vô cùng ý loạn tình mê, lại bị Đỗ Mạn Thanh ngắt cánh tay một chút, nhất thời bị đau, lúc này mới buông Đỗ Mạn Thanh ra, mặt đỏ đậm, thở dốc gọi: "A Thanh."
Hai gò má Đỗ Mạn Thanh đỏ bừng như say rượu, mị nhãn như tơ, lại nhéo lòng bàn tay mình một cái, bấy giờ mới tỉnh lại, mở đôi môi sưng đỏ, nói: "Lớn mật!"
Giai nhân trước mặt, luôn mong luôn nhớ, Mộ Dung Khuê sắc đảm bao thiên(*), vươn tay giữ chặt lấy tay Đỗ Mạn Thanh, nói: "A Thanh, gả cho ta đi!"
(*) Sắc đảm bao thiên: Lúc them luyến sắc đẹp, lá gan cũng lớn hơn, dám che cả bầu trời.
Đây là cầu hôn! Ở trần cầu hôn? Đỗ Mạn Thanh trở tay không kịp, nhưng trong lòng lại hiểu, khi thích khách cầm chủy thủ đâm về hướng Mộ Dung Khuê, nàng không chút nghĩ ngợi cầm di động ra chắn, thật ra là đã lựa chọn giữa xuyên về hay là Mộ Dung Khuê. Cũng tức là, vào thời điểm mấu chốt, nàng theo bản năng buông tha cho cơ hội xuyên về, lựa chọn Mộ Dung Khuê.
Đỗ Mạn Thanh không đáp, tâm tư phập phồng.
Mộ Dung Khuê luống cuống, lặp lại, nói: "Mẫu hậu, mẫu hậu, nhi tử có chỗ nào không bằng người khác, mẫu hậu chỉ cần nói ra, nhi tử nhất định cố gắng đạt tới yêu cầu của mẫu hậu.”
Đỗ Mạn Thanh cắn môi nói: "A Khuê, ở chỗ của chúng ta là chế độ một vợ một chồng, cả đời chỉ có thể kết hôn với một thê tử, vô luận bệnh tật hay già cả, cũng không rời không bỏ.”
Mộ Dung Khuê nghe thấy lời này của Đỗ Mạn Thanh, cảm thấy vui mừng quá đỗi, bật thốt lên: "Có mẫu hậu ở đây, nhi tử làm sao còn có thể nghĩ đến người khác? Nhi tử thủ thân như ngọc đến bây giờ, chỉ vì một mình mẫu hậu.”
Hai má Đỗ Mạn Thanh nóng lên, trái tim cũng nóng bỏng, ánh mắt xẹt qua trước ngực Mộ Dung Khuê, nhỏ giọng nói: “Ngươi mau mau mặc quần áo vào đi, coi chừng bị cảm lạnh." Nói xong lui ra phía sau hai bước, quay đầu chạy vội ra khỏi điện.
Mộ Dung Khuê nhìn Đỗ Mạn Thanh đi xa, bước chân dần dần biến mất, đột nhiên ngồi vào trong thùng, cả người chìm vào trong nước rồi nhanh chóng nhô đầu ra, làm đi làm lại vài lần, mới xác nhận chuyện vừa rồi không phải là giấc mơ, Đỗ Mạn Thanh thật sự đồng ý gả cho hắn, hắn bỗng chốc ở trong điện hét lớn lên: "Trẫm thành công!"
Trong khoảnh khắc, Lạc công công cùng Nghiêm Thừa Ân lập tức vào trong điện, cùng mở miệng chúc mừng Mộ Dung Khuê.
Đỗ Mạn Thanh trở về Khôn Ninh cung, cho cung nữ lui xuống, tự mình đứng trước gương nhìn mình thật kỹ, tự hỏi hết lần này đến lần khác, nếu còn có cơ hội xuyên về, mình có thể bỏ được Mộ Dung Khuê sao? Đáp án là luyến tiếc. Như vậy, mình đồng ý với hắn, là không sai!
Hôm sau, triều thần dâng sớ, văn chương ồ ạt, đưa ra một núi lý do, thỉnh cầu Mộ Dung Khuê lập nữ thần làm Hoàng hậu Đại Chu, làm theo ý trời.
Mộ Dung Khuê hạ triều, cất tấu chương vào tay áo rồi lập tức đi gặp Đỗ Mạn Thanh, vừa thấy mặt, đang định gọi mẫu hậu, rồi lại lập tức rụt lại lời, ôn nhu nhỏ nhẹ gọi: "A Thanh!"
"Hoàng thượng!" Đỗ Mạn Thanh vừa thấy Mộ Dung Khuê, liền nhớ đến bộ dáng trần truồng của hắn hôm qua, khuôn mặt đỏ lên, lại làm bộ như không có việc gì, mời Mộ Dung Khuê ngồi xuống.
Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh có vẻ hơi khách khí, ngược lại cảm thấy không quen, nói: "Mẫu hậu cứ đối xử với nhi tử như trước là được.” Vừa nói xong, lại chợt nóng vội. Sao lại gọi mẫu hậu rồi, thói quen này thật khó sửa mà!
Đỗ Mạn Thanh nở nụ cười, đôi mắt cong cong, nói: “Gọi lần nữa cho ta nghe một chút đi.”
Trong lòng Mộ Dung Khuê ngưa ngứa, gọi: "Mẫu hậu, nữ thần, A Thanh, bảo bối!"
"Đi, đi, ngắt đầu bỏ đuôi, chỉ cho gọi theo hai cách ở giữa.” Đỗ Mạn Thanh hờn dỗi.
"A Thanh, đợi sau khi chúng ta thành thân rồi, nàng tiếp tục ở Khôn Ninh cung, hay là muốn đổi cung điện khác? Để ta còn sai người bố trí trước cho thật tốt.” Ánh mắt Mộ Dung Khuê giảo hoạt, thăm dò hỏi Đỗ Mạn Thanh.
Đỗ Mạn Thanh đáp: "Cứ ở Khôn Ninh cung là được rồi, dù sao cũng đã quen. Với cả ở đây cũng gần Dưỡng Tâm điện nữa.”
"Mẫu hậu thật sự đồng ý làm Hoàng hậu của trẫm?” Mộ Dung Khuê thấp thỏm bất an suốt cả một đêm, chỉ sợ Đỗ Mạn Thanh đổi ý. Bây giờ được nghe thấy lời của Đỗ Mạn Thanh lần thứ hai, cuối cùng yên tâm, mừng đến không biết phải làm sao.
Đỗ Mạn Thanh hé miệng cười nói: "Ngốc nghếch!"
Hai người đang liếc mắt đưa tình nhìn nhau, Lạc công công đã đứng bên ngoài bẩm báo: "Hoàng thượng, Khâm thiên giám Giám chính cầu kiến, nói là hôn kỳ tổng cộng có ba ngày tốt, muốn mời Hoàng thượng chọn ra một ngày."
Ánh mắt Mộ Dung Khuê không nỡ rời khỏi Đỗ Mạn Thanh, đáp lại Lạc công công: "Nói cho Khâm thiên giám Giám chính, cứ chọn ra ngày gần nhất, hôn kỳ càng nhanh càng tốt."
Lạc công công lên tiếng trả lời rồi rời đi.
Đỗ Mạn Thanh vừa định nói, chợt nghe Mộ Dung Khuê mở miệng: "Mẫu hậu cứ yên tâm làm Hoàng hậu, mọi việc đều đã có nhi tử xử lý!”
Đỗ Mạn Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
Mộ Dung Khuê dán mắt vào Đỗ Mạn Thanh, trong lòng sôi trào: Trẫm quả nhiên là bất phàm mà, nuôi nuôi một hồi, liền nuôi mẫu hậu thành hoàng hậu!
Đại Chu, mùa xuân năm thứ hai của vương triều Khải Nguyên, hoàng đế Mộ Dung Khuê cưới nữ thần Đỗ Mạn Thanh làm Hoàng hậu Đại Chu, thiên hạ cùng nhau ăn mừng vui vẻ.
Toàn văn hoàn
Tác giả :
Cống Trà