Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ
Chương 49: Làm thay đổi cả thế giới – P.1
Khi Tô Ái Ái quay về trường cô mới hiểu thế nào là: ở trong hang vài ngày, trên đời đã trải qua nghìn năm.
Lão Tiền với trái tim luôn cao ngất trời đã đá tên nghiên cứu sinh kia, thăng cấp thành công, nghe đâu đang trồng cây si với một trí thức nho nhã dạy kinh tế, lại nghe nói ông vua của ngành này ngoài khả năng đem vấn đề kinh tế học huyền bí chuyển thành nguyên lý giản đơn của Milk Coke Economics còn là một tay đàn piano rất tuyệt. (quyển Milk Coke Economics này của tác giả Robert H. Frank được xuất bản ở VN dưới tên Cẩm nang nhà tự nhiên kinh tế – những nguyên tắc đời thường cho thời điểm khó khăn),
Khi những bông hoa dành dành trắng muốt cuối cùng bị phủ kín bởi bùn đất thì lại có một người khác rơi vào chiến trường tình yêu.
Trời đã sang thu, cây ngô đồng bên đường rơi lá xuống phủ đầy mặt đất, khi giẫm chân lên còn có thể nghe thấy tiếng “xoẹt” của lá rách.
Tô Ái Ái ở góc đường mua cho Âu Dương một bát cháo thịt nạc trứng muối, xách túi plastic có hộp cháo bên trong xoay người, vừa ngẩng đầu thì lập tức thấy ở bên kia đường Tống Tiểu Kiều ôm một quyển sách cô độc đi trên đường trong làn gió thu lạnh lẽo.
Thật ra mà nói, Tô Ái Ái và Tống Tiểu Kiều cũng có thể xem như là quen biết nhiều năm nhưng cơ hội chạm mặt nhau thực sự là rất hiếm hoi, mấy ngày nay cô đã nghĩ rất nhiều, nếu như cô gặp lại cô ta, cô nhất định phải đi về phía đó hung hăng cho cô ta một bạt tai hoặc chí ít cũng phải mắng chửi một cách thậm tệ cho thỏa lòng…
Nhưng, vào giây phút này, đứng trên góc đường ngay bên cạnh một chi nhánh ngân hàng, trên một khu phố ồn ào ầm ĩ, cô nhìn thấy cô ta ôm sách, cúi đầu đi cách cô vài mét, cơ thể mỏng manh run rẩy trong làn gió thu, chỉ biết nắm chặt quyển sách trong ngực, ngơ ngác nhìn xung quanh, khoảng khắc đôi mắt cô ra lướt đến chỗ cô, cô trông thấy rõ đó là một đôi mắt trống rỗng vô hồn, con người vài năm trước đây còn có phong thái của Tôn Yến Tư mà bây giờ trở nên như vậy, một câu Tô Ái Ái cũng không thể thốt ra khỏi miệng, thậm chí ngay cả sức lực để thở dài một cái cũng không còn.
“Ái Ái cô nương của anh lại đang thương xuân buồn thu rồi, chậc chậc, còn bé lắm à?” Âu Dương đón lấy túi cháo, xoa xoa đầu Ái ÁI
“Sao thế?”
“Hả? Không có gì!” Tô Ái Ái lắc đầu, khoảnh khắc cô quay đầu đi, bóng dáng ở bên kia đường đã biến mất hoàn toàn.
Cô nghĩ, cô gái mặc áo lông màu hồng cười đến khoa trương đó có phải là người đã gây ra cái chết cho Phương Ca không?
Tô Ái Ái dựng cổ áo khoác lên cao.
Thời tiết phương nam dường như không có giới hạn, cả mùa xuân và mùa thu đều rất ngắn ngủi, nóng bức vừa qua đi là lạnh lẽo đến ngay, haiz, ngay cả một cơ hội để thở gấp cũng không có.
“Lạnh không? Cho tay vào túi áo anh này!” Âu Dương một tay xách cháo một tay nắm tay Ái Ái, lòng bàn tay hai người dán chặt vào nhau, mười ngón tay cô được anh cho thẳng vào trong túi áo bành tô của mình.
“Nè, Ái Ái cô nương, thiết kế của anh và A Đan được chọn đi dự thi rồi…”
“Ừm”
“Nếu như giành được chiến thắng, anh sẽ mời em đi ăn một bữa no nê!”
“A. Em sẽ ăn sushi, thịt nướng, còn cả bánh bao nhân cua nữa, à, vẫn còn…”
“Bạn nhỏ Ái Ái! Bạn là heo con sao? Một bữa mà có thể ăn nhiều như vậy?”
“…”
Những ngày sau đó ở Giang Nam, trời bắt đầu mưa, kéo dài cả một tuần liền.
Âu Dương thì tất bật lo cho cuộc thi, Tô Ái Ái cũng vui vẻ ở lỳ trong phòng, mấy cô gái bật máy tính xem phim Hàn, ngoại trừ lúc đi học và xem TV thì hầu như lúc nào cũng là quang cảnh của bốn chiếc ghế vây quanh một chiếc máy tính, hạt dưa, khoai tây chiên bày đầy trên mặt bàn, sáng xem tối xem, ngay cả cơm cũng không muốn đi ăn.
Tô Ái Ái xem nhiều đến mức loạn cả đầu, người này quát “Chạy nhanh” người kia quát “Dừng lại!”, nội dung của những bộ phim đã xem là gì thì đã quên sạch, thực tế cô không phải là người thích xem TV, chỉ là trừ việc xem TV cô không nghĩ ra mình có thể làm gì cả.
Con người đúng thật là thú vị, có thể mỉm cười, có thể rơi lệ, có thể tức giận bất bình cho những nhân vật hư ảo trong phim truyện nhưng trong hiện thực thì lại chỉ có thể chết lặng mà tiếp tục sinh tồn.
Đường Đường cho một miệng khoai tây vào miệng rồi nhai rôm rốp, ầm ĩ: “Tớ đi vệ sinh, stop, stop lại, chờ tớ đã!”
Lão Tiền cướp chuột, lớn tiếng than vãn: “Thời điểm mấu chốt như này sao có thể đợi được?”
Tô Ái Ái cắn hạt dưa không tham gia, chỉ cười: “Con ranh, đi đi, đi nhanh về nhanh!”
Đường Đường buồn bực chạy vào toilet, mọi người tiếp tục xem phim
Đột nhiên, Đường Đường đứng trong toilet hô ầm lên: “Ôi, mau đến xem này, Có cầu vồng!!!”
Ngay lập tức bên ngoài toilet, lão Tiền quăng thẳng con chuột ra chỗ khác, Tiểu Mỹ ném hạt dưa ra xa, Ái Ái xỏ dép vào chân, ba cô gái lê đôi dép loẹt quẹt loẹt quẹt chạy ào vào toilet
Bốn cái đầu to đùng xếp hàng chen chúc trên cánh cửa sổ bé tí tẹo của nhà vệ sinh, cùng ngẩng đầu lên.
Đúng là có cầu vồng thật!
Đó chỉ là một đường cực mờ, cũng không có bảy màu rõ ràng rực rỡ như trong truyền thuyết, chỉ có thể nhận ra màu đỏ nhạt, hơi vàng vàng và một chút màu xanh lam của nó mà thôi, nó nổi bật trên nền trời u ám thấp tịt, không có cái gì mà nửa khung tròn bao quanh khoa trương như vẫn được nghe kể, nó chỉ có một góc cong ngăn ngắn, hơi hơi hé ra một chút, giống như cánh mỏng của loài bướm đang vỗ nhẹ mà thôi.
Nhưng, đó đúng thật là cầu vồng!
Trên cửa sổ bé tẹo của toilet, lần đầu tiên trong đời Tô Ái Ái được tận mắt trông thấy cầu vồng, không đẹp lắm nhưng lại xuất hiện sau mấy ngày mưa triền miên, xuất hiện trên một bầu trời u ám tối mịt, cô thấy trong người mình như có một cảm giác kì lạ mà trước nay chưa từng có.
Tô Ái Ái ghé sát vào cánh cửa sổ, ngay cả chớp mắt một cái cũng không dám, vì mở quá lâu nên tròng mắt cũng cảm thấy ươn ướt.
Phương Ca, Phương Ca, đã nhiều ngày nay, cô luôn mặc niệm cái tên này trong lòng, bắt đâu fphát âm từ trong cổ họng và bật ra giữa hai môi.
Chàng trai đó khi cười tươi sẽ để lộ ra hàm răng trắng đều như hạt bắp, chàng trai đó luôn đeo hộp đàn violon màu đen trên lưng, chàng trai đó dạy cô là đừng nên quên đi điều gì…
Chàng trai đó… là người đầu tiên cô thích kể từ khi bắt đầu cuộc sống
Anh có thể trông thấy cầu vồng như cô không? Nếu như anh có thể trông thấy cầu vồng thì thật là quá tốt! Thật sự quá tốt!
Trong môn kế toán học, trong tài liệu môn học có trình bày hai phương pháp này: First In First Out hoặc Last In First Out.
The first memory is the last to go.
Nhưng, Phương Ca, kí ức về cậu trong lòng mỗi người sẽ là thứ không bao giờ phai nhạt!
Kí ức về mối tình đầu mãi mãi tồn tại trong lòng mỗi người…
Khoảnh khắc cuối cùng khi cầu vồng dần dần phai màu ở chân trời xa xôi, Tô Ái Ái nhắm đôi mắt đã khô khốc lại, quyết định đem kí ức về chàng trai đó bảo quản thật tốt.
Đôi Best Partner Âu Dương và A Đan cuối cùng cũng được nở mày nở mặt trong năm cuối cùng ở trường đại học, mô hình thiết kế tự động hóa đã được giải nhất trong cuộc thi cấp tỉnh, họ đang chờ một người anh khóa trên đang học nghiên cứu sinh kí độc quyền cho sản phẩm của họ trong một nhà máy.
Thời gian của lễ trao giải trùng với thời gian đi học của Tô Ái Ái, lúc hết giờ học cô đã trông thấy Âu Dương đứng ôm một bó hoa tươi rất lớn đứng dựa vào tường đợi từ lâu, đang buồn bực đá chân vào tường
Tô Ái Ái cố nén cười, nhảy từng bước đến gần anh: “Âu Dương công tử, hoa này là ai tặng thế?”
Âu Dương quay đầu lại, xoa xoa đầu Ái Ái, không hề tức giận: “Khoa tặng đấy, em có can đảm thì cầm lấy đi, cầm đi, anh đã ôm thứ này đi nửa vòng sân trường rồi đấy, xấu hổ quá…”
Bắt Âu Dương – một người đàn ông da mặt mỏng như vậy cầm bó hoa to đùng này đi nửa vòng sân trường thật đúng là quá đáng, Tô Ái Ái vừa cười vừa đón lấy bó hoa
Lại chợt nhớ ra: “Không phải anh đã nói được giải thưởng sẽ mời em đi ăn sao?”
“Ăn chứ, phải ăn ngay ấy chứ, tối hôm nay, A Đan hẹn một người anh khóa trên của bọn anh để ký hợp đồng, giao cho đại lý của anh ấy! Bọn anh phải đi gây dựng sự nghiệp của chính mính!” Âu Dương lắc lư đầu, vô cùng hăng hái
Tô Ái Ái thò một tay vào bó hoa rồi lớn tiếng nói: “này, Âu Dương công tử, anh sắp phát tài rồi có phải không? Nếu như anh sắp phát tài thì không phải em sẽ trở thành phú bà sao?”
Âu Dương vừa cười vừa nhéo má Ái Ái: “Phải, em chính là tiểu phú bà!”
Tô Ái Ái hẩy bàn tay Âu Dương ra, vỗ tay: “Hay lắm, hay lắm, nếu như em được làm phú bà, muốn ăn gì thì ăn nấy, muốn bao bao nhiêu Tiểu Bạch Kiểm thì có thể bao bấy nhiêu!” (Tiểu Bạch Kiểm ý chỉ những người đàn ông có vẻ ngoài vô cùng thanh tao nhã nhặn, khác hoàn toàn so với những người đàn ông dũng mạnh, tục tằn… quan trọng là có tướng mạo cực kì xinh đẹp!!!, ở đây có thể hiểu là trai bao í!!!)
Âu Dương đứng lại, hai tay bóp chặt hai má Ái Ái, chặt đến mức môi cô chu lên sắp thành một hình tròn, nhướn mày, trừng mắt, giả bộ hung dữ ác độc: “Đồng chí Tô Ái Ái, em dám!”
Nói xong, anh dùng hai tay bế bổng Ái Ái lên, hai chân cô rời khỏi mặt đất, liếc thấy bên cạnh có rất nhiều người liền cảm tháy thật xấu hổ, đỏ mặt, duỗi chân thẳng
Âu Dương ôm lấy thtư slưng cô, anh nói: “Đồng chí Tô Ái Ái, tôi cẩn trọng, trang trọng, nghiêm túc cảnh cáo đồng chí! Từ nay về sau, hoa tươi là của đồng chí, tiền cũng là của đồng chí, còn đồng chí chính là của tôi!!!”
ở đây, trong sân trường buổi chạng vạng, cậu nam sinh đáng sợ cao lớn đẹp trai này đứng dưới tàng cây bạch quả nói như vậy, cô nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn thanh nhã kia trong dòng người đi qua đi lại mặt cứ đỏ lên như một quả cà chua chín
Haiz, ai còn dám bảo tình yêu của thuở niên thiếu không phải là thứ tình cảm rung động nhất?
Lão Tiền với trái tim luôn cao ngất trời đã đá tên nghiên cứu sinh kia, thăng cấp thành công, nghe đâu đang trồng cây si với một trí thức nho nhã dạy kinh tế, lại nghe nói ông vua của ngành này ngoài khả năng đem vấn đề kinh tế học huyền bí chuyển thành nguyên lý giản đơn của Milk Coke Economics còn là một tay đàn piano rất tuyệt. (quyển Milk Coke Economics này của tác giả Robert H. Frank được xuất bản ở VN dưới tên Cẩm nang nhà tự nhiên kinh tế – những nguyên tắc đời thường cho thời điểm khó khăn),
Khi những bông hoa dành dành trắng muốt cuối cùng bị phủ kín bởi bùn đất thì lại có một người khác rơi vào chiến trường tình yêu.
Trời đã sang thu, cây ngô đồng bên đường rơi lá xuống phủ đầy mặt đất, khi giẫm chân lên còn có thể nghe thấy tiếng “xoẹt” của lá rách.
Tô Ái Ái ở góc đường mua cho Âu Dương một bát cháo thịt nạc trứng muối, xách túi plastic có hộp cháo bên trong xoay người, vừa ngẩng đầu thì lập tức thấy ở bên kia đường Tống Tiểu Kiều ôm một quyển sách cô độc đi trên đường trong làn gió thu lạnh lẽo.
Thật ra mà nói, Tô Ái Ái và Tống Tiểu Kiều cũng có thể xem như là quen biết nhiều năm nhưng cơ hội chạm mặt nhau thực sự là rất hiếm hoi, mấy ngày nay cô đã nghĩ rất nhiều, nếu như cô gặp lại cô ta, cô nhất định phải đi về phía đó hung hăng cho cô ta một bạt tai hoặc chí ít cũng phải mắng chửi một cách thậm tệ cho thỏa lòng…
Nhưng, vào giây phút này, đứng trên góc đường ngay bên cạnh một chi nhánh ngân hàng, trên một khu phố ồn ào ầm ĩ, cô nhìn thấy cô ta ôm sách, cúi đầu đi cách cô vài mét, cơ thể mỏng manh run rẩy trong làn gió thu, chỉ biết nắm chặt quyển sách trong ngực, ngơ ngác nhìn xung quanh, khoảng khắc đôi mắt cô ra lướt đến chỗ cô, cô trông thấy rõ đó là một đôi mắt trống rỗng vô hồn, con người vài năm trước đây còn có phong thái của Tôn Yến Tư mà bây giờ trở nên như vậy, một câu Tô Ái Ái cũng không thể thốt ra khỏi miệng, thậm chí ngay cả sức lực để thở dài một cái cũng không còn.
“Ái Ái cô nương của anh lại đang thương xuân buồn thu rồi, chậc chậc, còn bé lắm à?” Âu Dương đón lấy túi cháo, xoa xoa đầu Ái ÁI
“Sao thế?”
“Hả? Không có gì!” Tô Ái Ái lắc đầu, khoảnh khắc cô quay đầu đi, bóng dáng ở bên kia đường đã biến mất hoàn toàn.
Cô nghĩ, cô gái mặc áo lông màu hồng cười đến khoa trương đó có phải là người đã gây ra cái chết cho Phương Ca không?
Tô Ái Ái dựng cổ áo khoác lên cao.
Thời tiết phương nam dường như không có giới hạn, cả mùa xuân và mùa thu đều rất ngắn ngủi, nóng bức vừa qua đi là lạnh lẽo đến ngay, haiz, ngay cả một cơ hội để thở gấp cũng không có.
“Lạnh không? Cho tay vào túi áo anh này!” Âu Dương một tay xách cháo một tay nắm tay Ái Ái, lòng bàn tay hai người dán chặt vào nhau, mười ngón tay cô được anh cho thẳng vào trong túi áo bành tô của mình.
“Nè, Ái Ái cô nương, thiết kế của anh và A Đan được chọn đi dự thi rồi…”
“Ừm”
“Nếu như giành được chiến thắng, anh sẽ mời em đi ăn một bữa no nê!”
“A. Em sẽ ăn sushi, thịt nướng, còn cả bánh bao nhân cua nữa, à, vẫn còn…”
“Bạn nhỏ Ái Ái! Bạn là heo con sao? Một bữa mà có thể ăn nhiều như vậy?”
“…”
Những ngày sau đó ở Giang Nam, trời bắt đầu mưa, kéo dài cả một tuần liền.
Âu Dương thì tất bật lo cho cuộc thi, Tô Ái Ái cũng vui vẻ ở lỳ trong phòng, mấy cô gái bật máy tính xem phim Hàn, ngoại trừ lúc đi học và xem TV thì hầu như lúc nào cũng là quang cảnh của bốn chiếc ghế vây quanh một chiếc máy tính, hạt dưa, khoai tây chiên bày đầy trên mặt bàn, sáng xem tối xem, ngay cả cơm cũng không muốn đi ăn.
Tô Ái Ái xem nhiều đến mức loạn cả đầu, người này quát “Chạy nhanh” người kia quát “Dừng lại!”, nội dung của những bộ phim đã xem là gì thì đã quên sạch, thực tế cô không phải là người thích xem TV, chỉ là trừ việc xem TV cô không nghĩ ra mình có thể làm gì cả.
Con người đúng thật là thú vị, có thể mỉm cười, có thể rơi lệ, có thể tức giận bất bình cho những nhân vật hư ảo trong phim truyện nhưng trong hiện thực thì lại chỉ có thể chết lặng mà tiếp tục sinh tồn.
Đường Đường cho một miệng khoai tây vào miệng rồi nhai rôm rốp, ầm ĩ: “Tớ đi vệ sinh, stop, stop lại, chờ tớ đã!”
Lão Tiền cướp chuột, lớn tiếng than vãn: “Thời điểm mấu chốt như này sao có thể đợi được?”
Tô Ái Ái cắn hạt dưa không tham gia, chỉ cười: “Con ranh, đi đi, đi nhanh về nhanh!”
Đường Đường buồn bực chạy vào toilet, mọi người tiếp tục xem phim
Đột nhiên, Đường Đường đứng trong toilet hô ầm lên: “Ôi, mau đến xem này, Có cầu vồng!!!”
Ngay lập tức bên ngoài toilet, lão Tiền quăng thẳng con chuột ra chỗ khác, Tiểu Mỹ ném hạt dưa ra xa, Ái Ái xỏ dép vào chân, ba cô gái lê đôi dép loẹt quẹt loẹt quẹt chạy ào vào toilet
Bốn cái đầu to đùng xếp hàng chen chúc trên cánh cửa sổ bé tí tẹo của nhà vệ sinh, cùng ngẩng đầu lên.
Đúng là có cầu vồng thật!
Đó chỉ là một đường cực mờ, cũng không có bảy màu rõ ràng rực rỡ như trong truyền thuyết, chỉ có thể nhận ra màu đỏ nhạt, hơi vàng vàng và một chút màu xanh lam của nó mà thôi, nó nổi bật trên nền trời u ám thấp tịt, không có cái gì mà nửa khung tròn bao quanh khoa trương như vẫn được nghe kể, nó chỉ có một góc cong ngăn ngắn, hơi hơi hé ra một chút, giống như cánh mỏng của loài bướm đang vỗ nhẹ mà thôi.
Nhưng, đó đúng thật là cầu vồng!
Trên cửa sổ bé tẹo của toilet, lần đầu tiên trong đời Tô Ái Ái được tận mắt trông thấy cầu vồng, không đẹp lắm nhưng lại xuất hiện sau mấy ngày mưa triền miên, xuất hiện trên một bầu trời u ám tối mịt, cô thấy trong người mình như có một cảm giác kì lạ mà trước nay chưa từng có.
Tô Ái Ái ghé sát vào cánh cửa sổ, ngay cả chớp mắt một cái cũng không dám, vì mở quá lâu nên tròng mắt cũng cảm thấy ươn ướt.
Phương Ca, Phương Ca, đã nhiều ngày nay, cô luôn mặc niệm cái tên này trong lòng, bắt đâu fphát âm từ trong cổ họng và bật ra giữa hai môi.
Chàng trai đó khi cười tươi sẽ để lộ ra hàm răng trắng đều như hạt bắp, chàng trai đó luôn đeo hộp đàn violon màu đen trên lưng, chàng trai đó dạy cô là đừng nên quên đi điều gì…
Chàng trai đó… là người đầu tiên cô thích kể từ khi bắt đầu cuộc sống
Anh có thể trông thấy cầu vồng như cô không? Nếu như anh có thể trông thấy cầu vồng thì thật là quá tốt! Thật sự quá tốt!
Trong môn kế toán học, trong tài liệu môn học có trình bày hai phương pháp này: First In First Out hoặc Last In First Out.
The first memory is the last to go.
Nhưng, Phương Ca, kí ức về cậu trong lòng mỗi người sẽ là thứ không bao giờ phai nhạt!
Kí ức về mối tình đầu mãi mãi tồn tại trong lòng mỗi người…
Khoảnh khắc cuối cùng khi cầu vồng dần dần phai màu ở chân trời xa xôi, Tô Ái Ái nhắm đôi mắt đã khô khốc lại, quyết định đem kí ức về chàng trai đó bảo quản thật tốt.
Đôi Best Partner Âu Dương và A Đan cuối cùng cũng được nở mày nở mặt trong năm cuối cùng ở trường đại học, mô hình thiết kế tự động hóa đã được giải nhất trong cuộc thi cấp tỉnh, họ đang chờ một người anh khóa trên đang học nghiên cứu sinh kí độc quyền cho sản phẩm của họ trong một nhà máy.
Thời gian của lễ trao giải trùng với thời gian đi học của Tô Ái Ái, lúc hết giờ học cô đã trông thấy Âu Dương đứng ôm một bó hoa tươi rất lớn đứng dựa vào tường đợi từ lâu, đang buồn bực đá chân vào tường
Tô Ái Ái cố nén cười, nhảy từng bước đến gần anh: “Âu Dương công tử, hoa này là ai tặng thế?”
Âu Dương quay đầu lại, xoa xoa đầu Ái Ái, không hề tức giận: “Khoa tặng đấy, em có can đảm thì cầm lấy đi, cầm đi, anh đã ôm thứ này đi nửa vòng sân trường rồi đấy, xấu hổ quá…”
Bắt Âu Dương – một người đàn ông da mặt mỏng như vậy cầm bó hoa to đùng này đi nửa vòng sân trường thật đúng là quá đáng, Tô Ái Ái vừa cười vừa đón lấy bó hoa
Lại chợt nhớ ra: “Không phải anh đã nói được giải thưởng sẽ mời em đi ăn sao?”
“Ăn chứ, phải ăn ngay ấy chứ, tối hôm nay, A Đan hẹn một người anh khóa trên của bọn anh để ký hợp đồng, giao cho đại lý của anh ấy! Bọn anh phải đi gây dựng sự nghiệp của chính mính!” Âu Dương lắc lư đầu, vô cùng hăng hái
Tô Ái Ái thò một tay vào bó hoa rồi lớn tiếng nói: “này, Âu Dương công tử, anh sắp phát tài rồi có phải không? Nếu như anh sắp phát tài thì không phải em sẽ trở thành phú bà sao?”
Âu Dương vừa cười vừa nhéo má Ái Ái: “Phải, em chính là tiểu phú bà!”
Tô Ái Ái hẩy bàn tay Âu Dương ra, vỗ tay: “Hay lắm, hay lắm, nếu như em được làm phú bà, muốn ăn gì thì ăn nấy, muốn bao bao nhiêu Tiểu Bạch Kiểm thì có thể bao bấy nhiêu!” (Tiểu Bạch Kiểm ý chỉ những người đàn ông có vẻ ngoài vô cùng thanh tao nhã nhặn, khác hoàn toàn so với những người đàn ông dũng mạnh, tục tằn… quan trọng là có tướng mạo cực kì xinh đẹp!!!, ở đây có thể hiểu là trai bao í!!!)
Âu Dương đứng lại, hai tay bóp chặt hai má Ái Ái, chặt đến mức môi cô chu lên sắp thành một hình tròn, nhướn mày, trừng mắt, giả bộ hung dữ ác độc: “Đồng chí Tô Ái Ái, em dám!”
Nói xong, anh dùng hai tay bế bổng Ái Ái lên, hai chân cô rời khỏi mặt đất, liếc thấy bên cạnh có rất nhiều người liền cảm tháy thật xấu hổ, đỏ mặt, duỗi chân thẳng
Âu Dương ôm lấy thtư slưng cô, anh nói: “Đồng chí Tô Ái Ái, tôi cẩn trọng, trang trọng, nghiêm túc cảnh cáo đồng chí! Từ nay về sau, hoa tươi là của đồng chí, tiền cũng là của đồng chí, còn đồng chí chính là của tôi!!!”
ở đây, trong sân trường buổi chạng vạng, cậu nam sinh đáng sợ cao lớn đẹp trai này đứng dưới tàng cây bạch quả nói như vậy, cô nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn thanh nhã kia trong dòng người đi qua đi lại mặt cứ đỏ lên như một quả cà chua chín
Haiz, ai còn dám bảo tình yêu của thuở niên thiếu không phải là thứ tình cảm rung động nhất?
Tác giả :
Điền Phản