Mảnh Ghép Oan Gia
Chương 2-2
Editor: MarisMiu
Vương Miêu không nghĩ tới, mình sống hai mươi bảy năm vẫn là một con cẩu không có tiền đồ.
Một giây trước còn hiên ngang lẫm liệt muốn đi vạch trần những kẻ lừa gạt, một giây sau đã bị vẻ đẹp bề ngoài của kẻ lừa gạt mê hoặc -- thậm chí cô còn hàn huyên nửa ngày về quy luật lợi nhuận của trang web với người đó, muốn thăm dò nghề nghiệp nhập ít lời nhiều này của bọn họ một phen, nếu thu vào mà giống nhau thì khuyên anh nên đổi công việc.
Cô luôn dễ dàng bị nam sắc mê hoặc như thế. Trước kia, yêu đương cũng là vì bộ dáng đối phương đẹp trai nên mới qua loa ở chung, đôi khi biết rõ đối phương có các tật xấu, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của người đấy thì cũng đều nhịn xuống. Ah... trước kia cũng có một cái đuôi, có bộ dáng rất đẹp trai quấn lấy cô, nhưng lớn lên lại rất bình thường, bằng không cô cũng sẽ không để anh ta theo đuổi lâu như vậy lâu mới kết thúc một đoạn tình yêu dưới tình huống miễn cưỡng mới đồng ý. Ai ngờ bộ dáng đã khó coi thì thôi thế mà chân lại còn đạp mấy chiếc thuyền!
(Chân đạp mấy chiếc thuyền: Ý bảo lăng nhăng.)
Cái này chứng minh điều gì? Chứng minh đàn ông không có một cái gì tốt đẹp cả.
Nếu đã không phải thứ tốt, vậy cô làm gì không tìm trai đẹp một chút, ít nhất áo ngoài và áo trong dù sao cũng phải tốt giống nhau chứ.
Áo ngoài hình như là lạ, phải là mặt mũi và áo trong?
Mặc kệ nó, cái này không phải trọng điểm.
Trên đường lái xe đưa Cố Lâm trở về nhà, Vương Miêu liền lâm vào suy tư, diễn kịch thì cũng nên diễn cả bộ chứ, nếu không có xe thì cũng đừng viết trong tư liệu, mà nếu đã viết thì cũng nên thuê một chiếc xe giả bộ một chút cũng được mà?
Đưa Cố Lâm về xong, cô liền nghe một bài ca quan tâm một hồi của mẹ, cứ ba câu là “bác sĩ Cố ”, cái này còn hưng phấn hơn cả cô đi xem mắt nữa.
Ba của Vương Miêu thì ngồi xem tin tức ở trên sô pha, ông có vẻ không vội vàng như mẹ Nữu, nhưng cũng khá tò mò về kết quả xem mắt của con gái, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Miêu, muốn nghe cô nói như thế nào.
Vương Miêu bị áp lực như núi đè, chạy trốn vào phòng ngủ, nói muốn gọi điện thoại cho bác sĩ cố. Mẹ Nữu nghe vậy liền vui vẻ ra mặt, giống như con gái chạy vào phòng là muốn bàn chuyện cưới hỏi bác sĩ kia.
Thực ra mãi đến lúc này, Vương Miêu cũng không xác định được Cố Lâm rốt cuộc có phải là kẻ lừa đảo hay không, lý trí bảo cô không nên quá tin tưởng người đàn ông có điều kiện tốt như thế mà lại không tìm được bạn gái, trên mặt tình cảm lại cảm thấy nếu là kẻ lừa đảo mà chất lượng tốt như thế kia nói chỉ cần không đảo thì cô rất nguyện ý bị lừa sắc!
Không muốn nghĩ quá nhiều, trước tiên cô gọi điện cho Cố Lâm, nói cho anh biết cô đã về đến nhà an toàn. Cố Lâm rất khách khí, bảo cô nghỉ ngơi sớm một chút, cô vừa muốn nói tạm biệt, lại nghe thấy tiếng con chó nhà anh ta sủa không ngừng.
Vương Miêu phiền nhất chính là con vật có lông còn liếm người, là sinh vật thiểu năng trí tuệ. Nghe tiếng con chó này vẫn đang sủa liền nhịn không được hỏi Cố Lâm, có phải nó ngày thường nó cũng đáng ghét như thế hay không. Đương nhiên, không thể nói trắng ra như thế, cô thay đổi từ ngữ, “Nhà anh nuôi chó sao?”
Ai biết Cố Lâm lại muốn con chó kia chào hỏi với cô, bảo nó kêu “Dì Vương”……
Nhưng Cố Lâm lại không biết điều này là điều cố kị đối với phụ nữ đã lớn tuổi, cô ghét nhất người khác kêu cô là dì!
Có điều cảm xúc còn chưa kịp phát tác, ống nghe bỗng nhiên truyền đến âm thanh tắt cuộc gọi, d i e n d a n miu l e q u y d o n cô còn tưởng mình không cẩn thận cắt đứt, gọi lại lần nữa nhưng lại biến thành “Không kết nối được”.
Vương Miêu đã gặp qua sự việc di động gặp trục trặc ngoài ý muốn, đoán chừng di động của Cố Lâm xảy ra vấn đề gì rồi, nên không gọi tiếp nữa.
Sao tự nhiên di động lại bị hư? Có phải dùng rất nhiều năm rồi hay không? Cho nên có phải anh ta cũng không kiếm được nhiều tiền hay không?
Vương Miêu vẫn có điều hoài nghi đối thân phận của Cố Lâm.
Cô lên mạng tra xét tra Phó chủ nhiệm ít tuổi này, có bạn trên mạng trả lời rằng do bằng cấp cao, xét về năng lực thì 28 tuổi đã được xem xét rồi, mà Cố Lâm 31 tuổi kia cũng không phải không có khả năng?
Cô suy nghĩ vẫn có chút không tin lắm, nhưng trong lòng lại không quản như vậy nhiều, nằm ở trên giường nhìn trần nhà nghĩ về cuộc xem mắt hôm nay.
Cô đến chỗ hẹn sớm hơn mười phút, vừa tới đã thấy Cố Lâm ngồi ở ngoài vỉa hè kia, khuỷu tay chống trên sô pha, nâng má ngẩn người nhìn qua cửa kính.
Tốt hơn ảnh chụp rất nhiều.
Vương Miêu như một con nai ngờ nghệch, cô ngồi xuống, lúc tự giới thiệu giọng nói còn có chút khẩn trương, giống như trở về lúc vừa tốt nghiệp xong đang đi phỏng viến xin việc, trong lòng tràn đầy chờ mong, hai mắt tỏa sáng.
Cố Lâm ngẩng đầu lên xem xét đối phương rồi bắt tay với cô, “Chào cô, tôi là Cố Lâm, rất hân hạnh được quen biết cô, hoan nghênh cô đã đến.”
Giọng nói cũng dễ nghe!
Vương Miêu gần như là gấp không chờ nổi liền hỏi ra nghi hoặc lừa đảo, có loại trúng giải thưởng lớn sau này không quá tin tưởng, một hai phải ninh chính mình một phen xác định có phải hay không nằm mơ cảm giác.
Anh không mất hứng vì câu hỏi mạo phạm này, vẫn mỉm cười phủ nhận, giải thích hội "Nữ thần chất lượng tốt", anh là khách quý cũng là bạn học chung trường, còn nói thân thiết giống như xem nhau là người tin cậy nhất.
Vương Miêu đặc biệt tán thành, cô cảm thấy khi cô xem mắt rất khó gặp người đàn ông có điều kiện như thế - - nếu nội dung trong tư liệu của anh ta đều là thật sự.
Cô nói trong lòng rất vui, còn nói sau này nên liên lạc nhiều hơn, nói xong liền căm tức muốn cắn đầu lưỡi chính mình, còn bị Cố Lâm hiểu lầm rằng chính mình muốn kiếm cớ rời khỏi đây.
Sau đó bọn họ đi ăn cơm tối, Cố Lâm có vẻ cực kỳ thích con chó kia của anh, nói rất nhiều chuyện thú vị về con chó, còn cô lại vui không nổi, cảm thấy động vật nhỏ giống như đứa bé phiền toái lại thích bám người, ngay cả bản thân mình cũng chưa hầu hạ người nào mà, tại sao lại muốn đi hầu hạ những sinh vật khác?
Giống như vừa rồi Cố Lâm gọi điện thoại với cô, nếu là bên người cô có chó kêu, nhất định cô sẽ một cước đá bay để nó ngậm miệng lại.
Vương Miêu nghĩ ngợi lung tung, mơ hồ, không rõ ràng. Lập tức lại nghĩ đến khi cô và Cố Lâm đi ra bãi đỗ xe để lấy xe, âm thanh của bãi đỗ xe khiến cô có chút không thoải mái, đi qua đi lại rồi xả rắm... May mà không gây ra tiếng động gì, chỉ là xuyên thấu qua bóng dáng trên mặt đất, có thể thấy Cố Lâm đang vẫy tay xua đuổi mùi đó đi.
Lúc ấy cô quẫn bách, biết rõ còn cố hỏi, hỏi anh đã xảy ra chuyện gì. Cố Lâm trái lại cực kỳ cho cô mặt mũi, nói bả vai mình đang mỏi, muốn hoạt động gân cốt một chút.
Vương Miêu cảm thấy bản thân mình có thể ngửi được mùi đó, bịt mũi xấu hổ cười, liền đổi đề tài nói có thể đi ra quảng trường khiêu vũ hay không, nói xong mới phát hiện cái đề tài này thật sự là quá ngu dốt, vội vàng lên xe kêu Cố Lâm rời khỏi chỗ này.
Đưa anh về đến nhà, đột nhiên anh hỏi một câu muốn lên lầu xem "Cố Nhị" nhà anh hay không. Lúc ấy cô hoảng sợ, nguy hiểm không dấu vết cúi đầu nhìn đũng quần của anh, bị một câu "Chó nhà tôi" của anh kia kéo lý trí trở về.
Ông trời ơi... rốt cuộc là cô suy nghĩ cái gì...
Buổi chiều chủ nhật, cô có tiết dạy ở trường. Trong lớp này một thủy nữ Đại Học Sinh, đều đã là vì xuất ngoại tới bên này đột kích.
Thời gian nghỉ ngơi giữa tiết, cô vào phòng trà nấu nước pha coffee, một đồng nghiệp của cô vừa vặn cũng ở đây, nhìn thấy cô liền buồn rầu, dốc bầu tâm sự, "Elaine, có một bạn nữ ở khoa tôi được người ta thổ lộ."
Đồng nghiệp này là một người đàn ông trung niên, người Pháp, tóc quăn, khá cao, đã ly hôn, sau đó đi du lịch thế giới, hai đứa con đều do vợ trước nuôi nấng. Anh ta có dáng rất giống người Man ( Man: dân tộc ở phía Nam Trung Quốc thời xưa), có người thích ông ta không hề kỳ quái, nhưng Vương Miêu cảm thấy hình như anh ta có chút ý tứ với mình, cho nên nói lời này với mình giống như có một thâm ý khác.
Vương Miêu không tiếp lời, đồng nghiệp dạy ngoại ngữ liền bắt đầu đổi tiếng Pháp nói với cô, nói anh ta chứng kiến bạn trai cô sinh viên kia tới đón cô ấy, xem ra hai người họ cực kỳ ân ái, cho nên cô giái kia nhất định là muốn làm bộ yêu đương, d.i.e.n.d.a.n.maris.miu.l.e.q.u.y.d.o.n
lừa gạt ông, sau khi dạy xong tiếng Pháp cho cô ấy, thậm chí có khả năng cô ấy sẽ nghỉ toàn bộ môn của người khác, tất cả để anh dạy, chờ cô ấy học xong sẽ chia tay với anh, khi đó anh sẽ "vừa mất tình vừa mất tiền".
Vương Miêu nghe anh ta nói một tràng, lại cảm thấy được anh ta nói rất có khả năng, thậm chí còn hoài nghi trước kia có phải cũng có ý nghĩ này với những người nam đã từng tiếp cận cô hay không.
Người đồng nghiệp dạy ngoại ngữ tổng kết, "Các cô gái luôn nghĩ muốn lừa gạt đàn ông như thế nào, không phải tiền bạc, thì là sắc."
Vương Miêu cảm thấy lời này nên đổi thứ tự chủ ngữ và tân ngữ, nhưng cô chẳng muốn tranh cãi, cười cười bưng cà phê đi ra ngoài.
Đêm hôm qua có mưa, thời tiết hôm nay rất dễ chịu, sau khi dạy xong, tắt Office có thể thấy ráng đỏ nối thành một đường ở phía tây, đỏ rực nhìn rất đẹp.
Trong lòng Vương Miêu còn ghi nhớ thân phận thật giả của Cố Lâm, nhớ lại nếu có thể đi tới bệnh viện nhìn một cái thì tốt rồi.
Nhưng dùng lý do gì để đi mới là vấn đề.
Cô cúi đầu nhìn đôi giày màu đen trên chân mình, cao cỡ ba phân, trẹo một chân chắc sẽ không quá đau... Nhỉ?
Nhưng tới cùng cô cũng không phải cô gái ngốc hồ đồ, vì tìm lý do gặp người trong lòng còn muốn tạo khổ sở cho mình. Thở dài, tính toán bàn bạc kỹ hơn, đi qua trước quảng trường nhỏ đối diện bãi giữ xe, không biết có phải là cô nghĩ quá chuyên chú hay không mà lại đâm vào một cậu bé trai đang trượt patin kỹ thuật quá dở tệ, một lớn một nhỏ đụng nhau, cùng ngã nhào trên đất.
Cậu bé trai kia đeo bảo vệ lên đầu gối, đứng lên nhỏ giọng nói câu thật xin lỗi liền trốn mất, để lại Vương Miêu tức giận đứng tại chỗ.
Vừa rồi chân trái ngã xuống đất bị lệch một cái, trẹo chân rồi.
Vương Miêu thật rất muốn chửi miệng mình, nói gì không nói, lại nói bị trẹo chân, nhìn lại cảm thấy thật nhanh quá!
Lần này, lý do tìm Cố Lâm rất tốt, cô bật điện thoại lên, tìm danh bạ số của Cố Lâm, khó khăn đứng lên từ từ di chuyển vào ven đường, "Bác sĩ Cố, anh còn làm việc chứ?"
"Mới vừa tan tầm, còn đang ở bệnh viện, có việc gì cô cứ nói."
"À... Anh tan tầm, tôi vừa đụng phải bạn nhỏ, chân đau, hình như là bị trẹo chân rồi, muốn hỏi một chút..."
"Cô qua đây đi, tôi chờ cô ở cửa bệnh viện, đi xe cẩn thận."
Vương Miêu nghe anh nói thì cực kỳ thoải mái, nhìn thái độ anh không chút né tránh đã tin anh là bác sĩ của bệnh viện Cốt Thương. Chỉ là nếu nói muốn đi, khẳng định không thể dừng giữa đường, hơn nữa cổ chân này quả thật rất đau, thôi bệnh gì cũng được.
Cố Lâm đứng chờ trước cửa bệnh viện theo như lời anh nói, đẩy cái xe lăn qua, để cho Vương Miêu có chút thụ sủng nhược kinh. (được cưng mà sợ).
Anh không mặc áo blouse trắng, mà chỉ mặc một cái áo thường, giúp cô ngồi lên rồi đẩy vào văn phòng của mình, gọi một bác sĩ nam khác ở trong phòng chữa trị cho cô.
Vương Miêu khó hiểu nhìn về phía Cố Lâm, không hiểu anh bận gì mà lại nhờ người khác, thừa dịp nam bác sĩ kia rời khỏi liền thấp giọng hỏi Cố Lâm, "Anh không xem cho tôi sao?"
Cố Lâm cúi đầu nghe cô nói chuyện, chờ cô hỏi xong đứng lên, không trả lời.
Cuối cùng vẫn là nam bác sĩ kia xem cho cô, xem xong đề nghị cô đi chụp phim. Vương Miêu cảm thấy chuyện bé xé ra to, Cố Lâm không bắt buộc cô, nhưng vẫn lại hi vọng cô đi chụp một cái, "Không phiền gì đâu, để tôi đẩy cô qua đó."
Cái xe đẩy này, không phải, cái xe lăn này có vẻ rất phiền toái có được hay không!
Vương Miêu nhớ lại bác sĩ đều là chuyên nghiệp, cũng không dám xác định cổ chân bị trẹo của mình vẫn đang còn đau hay, vì thế nghe lời bác sĩ dặn đi chụp phim rồi.
Có Cố Lâm đi cùng, ghi tên lấy số, những thứ này cũng không cần Vương Miêu phải làm, cô ngồi im một chỗ là đã giúp anh rồi, thỉnh thoảng Cố Lâm gặp đồng nghiệp thì chào hỏi vài ba câu, thuận tiện tò mò lại bát quái đánh giá cô, trong lòng cô còn âm ỷ kiêu ngạo.
Xác định được Cố Lâm là bác sĩ của bệnh viện này, Vương Miêu càng thêm nghi hoặc, cô lại hỏi anh lần nữa, "Tại sao vừa rồi lại để đồng nghiệp của anh xem cho tôi? Anh sợ bị dị gì sao?"
"Sợ." lần này Cố Lâm trả lời cô, giọng nói bị bay mất trong hành lang đầy tiếng ồn này, nhưng Vương Miêu vẫn nghe được rất rõ ràng.
Cô nghe thấy Cố Lâm với cô: “Nhưng trước giờ, tôi không nói chuyện yêu đương của mình với đồng nghiệp."
Vương Miêu không nghĩ tới, mình sống hai mươi bảy năm vẫn là một con cẩu không có tiền đồ.
Một giây trước còn hiên ngang lẫm liệt muốn đi vạch trần những kẻ lừa gạt, một giây sau đã bị vẻ đẹp bề ngoài của kẻ lừa gạt mê hoặc -- thậm chí cô còn hàn huyên nửa ngày về quy luật lợi nhuận của trang web với người đó, muốn thăm dò nghề nghiệp nhập ít lời nhiều này của bọn họ một phen, nếu thu vào mà giống nhau thì khuyên anh nên đổi công việc.
Cô luôn dễ dàng bị nam sắc mê hoặc như thế. Trước kia, yêu đương cũng là vì bộ dáng đối phương đẹp trai nên mới qua loa ở chung, đôi khi biết rõ đối phương có các tật xấu, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của người đấy thì cũng đều nhịn xuống. Ah... trước kia cũng có một cái đuôi, có bộ dáng rất đẹp trai quấn lấy cô, nhưng lớn lên lại rất bình thường, bằng không cô cũng sẽ không để anh ta theo đuổi lâu như vậy lâu mới kết thúc một đoạn tình yêu dưới tình huống miễn cưỡng mới đồng ý. Ai ngờ bộ dáng đã khó coi thì thôi thế mà chân lại còn đạp mấy chiếc thuyền!
(Chân đạp mấy chiếc thuyền: Ý bảo lăng nhăng.)
Cái này chứng minh điều gì? Chứng minh đàn ông không có một cái gì tốt đẹp cả.
Nếu đã không phải thứ tốt, vậy cô làm gì không tìm trai đẹp một chút, ít nhất áo ngoài và áo trong dù sao cũng phải tốt giống nhau chứ.
Áo ngoài hình như là lạ, phải là mặt mũi và áo trong?
Mặc kệ nó, cái này không phải trọng điểm.
Trên đường lái xe đưa Cố Lâm trở về nhà, Vương Miêu liền lâm vào suy tư, diễn kịch thì cũng nên diễn cả bộ chứ, nếu không có xe thì cũng đừng viết trong tư liệu, mà nếu đã viết thì cũng nên thuê một chiếc xe giả bộ một chút cũng được mà?
Đưa Cố Lâm về xong, cô liền nghe một bài ca quan tâm một hồi của mẹ, cứ ba câu là “bác sĩ Cố ”, cái này còn hưng phấn hơn cả cô đi xem mắt nữa.
Ba của Vương Miêu thì ngồi xem tin tức ở trên sô pha, ông có vẻ không vội vàng như mẹ Nữu, nhưng cũng khá tò mò về kết quả xem mắt của con gái, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Miêu, muốn nghe cô nói như thế nào.
Vương Miêu bị áp lực như núi đè, chạy trốn vào phòng ngủ, nói muốn gọi điện thoại cho bác sĩ cố. Mẹ Nữu nghe vậy liền vui vẻ ra mặt, giống như con gái chạy vào phòng là muốn bàn chuyện cưới hỏi bác sĩ kia.
Thực ra mãi đến lúc này, Vương Miêu cũng không xác định được Cố Lâm rốt cuộc có phải là kẻ lừa đảo hay không, lý trí bảo cô không nên quá tin tưởng người đàn ông có điều kiện tốt như thế mà lại không tìm được bạn gái, trên mặt tình cảm lại cảm thấy nếu là kẻ lừa đảo mà chất lượng tốt như thế kia nói chỉ cần không đảo thì cô rất nguyện ý bị lừa sắc!
Không muốn nghĩ quá nhiều, trước tiên cô gọi điện cho Cố Lâm, nói cho anh biết cô đã về đến nhà an toàn. Cố Lâm rất khách khí, bảo cô nghỉ ngơi sớm một chút, cô vừa muốn nói tạm biệt, lại nghe thấy tiếng con chó nhà anh ta sủa không ngừng.
Vương Miêu phiền nhất chính là con vật có lông còn liếm người, là sinh vật thiểu năng trí tuệ. Nghe tiếng con chó này vẫn đang sủa liền nhịn không được hỏi Cố Lâm, có phải nó ngày thường nó cũng đáng ghét như thế hay không. Đương nhiên, không thể nói trắng ra như thế, cô thay đổi từ ngữ, “Nhà anh nuôi chó sao?”
Ai biết Cố Lâm lại muốn con chó kia chào hỏi với cô, bảo nó kêu “Dì Vương”……
Nhưng Cố Lâm lại không biết điều này là điều cố kị đối với phụ nữ đã lớn tuổi, cô ghét nhất người khác kêu cô là dì!
Có điều cảm xúc còn chưa kịp phát tác, ống nghe bỗng nhiên truyền đến âm thanh tắt cuộc gọi, d i e n d a n miu l e q u y d o n cô còn tưởng mình không cẩn thận cắt đứt, gọi lại lần nữa nhưng lại biến thành “Không kết nối được”.
Vương Miêu đã gặp qua sự việc di động gặp trục trặc ngoài ý muốn, đoán chừng di động của Cố Lâm xảy ra vấn đề gì rồi, nên không gọi tiếp nữa.
Sao tự nhiên di động lại bị hư? Có phải dùng rất nhiều năm rồi hay không? Cho nên có phải anh ta cũng không kiếm được nhiều tiền hay không?
Vương Miêu vẫn có điều hoài nghi đối thân phận của Cố Lâm.
Cô lên mạng tra xét tra Phó chủ nhiệm ít tuổi này, có bạn trên mạng trả lời rằng do bằng cấp cao, xét về năng lực thì 28 tuổi đã được xem xét rồi, mà Cố Lâm 31 tuổi kia cũng không phải không có khả năng?
Cô suy nghĩ vẫn có chút không tin lắm, nhưng trong lòng lại không quản như vậy nhiều, nằm ở trên giường nhìn trần nhà nghĩ về cuộc xem mắt hôm nay.
Cô đến chỗ hẹn sớm hơn mười phút, vừa tới đã thấy Cố Lâm ngồi ở ngoài vỉa hè kia, khuỷu tay chống trên sô pha, nâng má ngẩn người nhìn qua cửa kính.
Tốt hơn ảnh chụp rất nhiều.
Vương Miêu như một con nai ngờ nghệch, cô ngồi xuống, lúc tự giới thiệu giọng nói còn có chút khẩn trương, giống như trở về lúc vừa tốt nghiệp xong đang đi phỏng viến xin việc, trong lòng tràn đầy chờ mong, hai mắt tỏa sáng.
Cố Lâm ngẩng đầu lên xem xét đối phương rồi bắt tay với cô, “Chào cô, tôi là Cố Lâm, rất hân hạnh được quen biết cô, hoan nghênh cô đã đến.”
Giọng nói cũng dễ nghe!
Vương Miêu gần như là gấp không chờ nổi liền hỏi ra nghi hoặc lừa đảo, có loại trúng giải thưởng lớn sau này không quá tin tưởng, một hai phải ninh chính mình một phen xác định có phải hay không nằm mơ cảm giác.
Anh không mất hứng vì câu hỏi mạo phạm này, vẫn mỉm cười phủ nhận, giải thích hội "Nữ thần chất lượng tốt", anh là khách quý cũng là bạn học chung trường, còn nói thân thiết giống như xem nhau là người tin cậy nhất.
Vương Miêu đặc biệt tán thành, cô cảm thấy khi cô xem mắt rất khó gặp người đàn ông có điều kiện như thế - - nếu nội dung trong tư liệu của anh ta đều là thật sự.
Cô nói trong lòng rất vui, còn nói sau này nên liên lạc nhiều hơn, nói xong liền căm tức muốn cắn đầu lưỡi chính mình, còn bị Cố Lâm hiểu lầm rằng chính mình muốn kiếm cớ rời khỏi đây.
Sau đó bọn họ đi ăn cơm tối, Cố Lâm có vẻ cực kỳ thích con chó kia của anh, nói rất nhiều chuyện thú vị về con chó, còn cô lại vui không nổi, cảm thấy động vật nhỏ giống như đứa bé phiền toái lại thích bám người, ngay cả bản thân mình cũng chưa hầu hạ người nào mà, tại sao lại muốn đi hầu hạ những sinh vật khác?
Giống như vừa rồi Cố Lâm gọi điện thoại với cô, nếu là bên người cô có chó kêu, nhất định cô sẽ một cước đá bay để nó ngậm miệng lại.
Vương Miêu nghĩ ngợi lung tung, mơ hồ, không rõ ràng. Lập tức lại nghĩ đến khi cô và Cố Lâm đi ra bãi đỗ xe để lấy xe, âm thanh của bãi đỗ xe khiến cô có chút không thoải mái, đi qua đi lại rồi xả rắm... May mà không gây ra tiếng động gì, chỉ là xuyên thấu qua bóng dáng trên mặt đất, có thể thấy Cố Lâm đang vẫy tay xua đuổi mùi đó đi.
Lúc ấy cô quẫn bách, biết rõ còn cố hỏi, hỏi anh đã xảy ra chuyện gì. Cố Lâm trái lại cực kỳ cho cô mặt mũi, nói bả vai mình đang mỏi, muốn hoạt động gân cốt một chút.
Vương Miêu cảm thấy bản thân mình có thể ngửi được mùi đó, bịt mũi xấu hổ cười, liền đổi đề tài nói có thể đi ra quảng trường khiêu vũ hay không, nói xong mới phát hiện cái đề tài này thật sự là quá ngu dốt, vội vàng lên xe kêu Cố Lâm rời khỏi chỗ này.
Đưa anh về đến nhà, đột nhiên anh hỏi một câu muốn lên lầu xem "Cố Nhị" nhà anh hay không. Lúc ấy cô hoảng sợ, nguy hiểm không dấu vết cúi đầu nhìn đũng quần của anh, bị một câu "Chó nhà tôi" của anh kia kéo lý trí trở về.
Ông trời ơi... rốt cuộc là cô suy nghĩ cái gì...
Buổi chiều chủ nhật, cô có tiết dạy ở trường. Trong lớp này một thủy nữ Đại Học Sinh, đều đã là vì xuất ngoại tới bên này đột kích.
Thời gian nghỉ ngơi giữa tiết, cô vào phòng trà nấu nước pha coffee, một đồng nghiệp của cô vừa vặn cũng ở đây, nhìn thấy cô liền buồn rầu, dốc bầu tâm sự, "Elaine, có một bạn nữ ở khoa tôi được người ta thổ lộ."
Đồng nghiệp này là một người đàn ông trung niên, người Pháp, tóc quăn, khá cao, đã ly hôn, sau đó đi du lịch thế giới, hai đứa con đều do vợ trước nuôi nấng. Anh ta có dáng rất giống người Man ( Man: dân tộc ở phía Nam Trung Quốc thời xưa), có người thích ông ta không hề kỳ quái, nhưng Vương Miêu cảm thấy hình như anh ta có chút ý tứ với mình, cho nên nói lời này với mình giống như có một thâm ý khác.
Vương Miêu không tiếp lời, đồng nghiệp dạy ngoại ngữ liền bắt đầu đổi tiếng Pháp nói với cô, nói anh ta chứng kiến bạn trai cô sinh viên kia tới đón cô ấy, xem ra hai người họ cực kỳ ân ái, cho nên cô giái kia nhất định là muốn làm bộ yêu đương, d.i.e.n.d.a.n.maris.miu.l.e.q.u.y.d.o.n
lừa gạt ông, sau khi dạy xong tiếng Pháp cho cô ấy, thậm chí có khả năng cô ấy sẽ nghỉ toàn bộ môn của người khác, tất cả để anh dạy, chờ cô ấy học xong sẽ chia tay với anh, khi đó anh sẽ "vừa mất tình vừa mất tiền".
Vương Miêu nghe anh ta nói một tràng, lại cảm thấy được anh ta nói rất có khả năng, thậm chí còn hoài nghi trước kia có phải cũng có ý nghĩ này với những người nam đã từng tiếp cận cô hay không.
Người đồng nghiệp dạy ngoại ngữ tổng kết, "Các cô gái luôn nghĩ muốn lừa gạt đàn ông như thế nào, không phải tiền bạc, thì là sắc."
Vương Miêu cảm thấy lời này nên đổi thứ tự chủ ngữ và tân ngữ, nhưng cô chẳng muốn tranh cãi, cười cười bưng cà phê đi ra ngoài.
Đêm hôm qua có mưa, thời tiết hôm nay rất dễ chịu, sau khi dạy xong, tắt Office có thể thấy ráng đỏ nối thành một đường ở phía tây, đỏ rực nhìn rất đẹp.
Trong lòng Vương Miêu còn ghi nhớ thân phận thật giả của Cố Lâm, nhớ lại nếu có thể đi tới bệnh viện nhìn một cái thì tốt rồi.
Nhưng dùng lý do gì để đi mới là vấn đề.
Cô cúi đầu nhìn đôi giày màu đen trên chân mình, cao cỡ ba phân, trẹo một chân chắc sẽ không quá đau... Nhỉ?
Nhưng tới cùng cô cũng không phải cô gái ngốc hồ đồ, vì tìm lý do gặp người trong lòng còn muốn tạo khổ sở cho mình. Thở dài, tính toán bàn bạc kỹ hơn, đi qua trước quảng trường nhỏ đối diện bãi giữ xe, không biết có phải là cô nghĩ quá chuyên chú hay không mà lại đâm vào một cậu bé trai đang trượt patin kỹ thuật quá dở tệ, một lớn một nhỏ đụng nhau, cùng ngã nhào trên đất.
Cậu bé trai kia đeo bảo vệ lên đầu gối, đứng lên nhỏ giọng nói câu thật xin lỗi liền trốn mất, để lại Vương Miêu tức giận đứng tại chỗ.
Vừa rồi chân trái ngã xuống đất bị lệch một cái, trẹo chân rồi.
Vương Miêu thật rất muốn chửi miệng mình, nói gì không nói, lại nói bị trẹo chân, nhìn lại cảm thấy thật nhanh quá!
Lần này, lý do tìm Cố Lâm rất tốt, cô bật điện thoại lên, tìm danh bạ số của Cố Lâm, khó khăn đứng lên từ từ di chuyển vào ven đường, "Bác sĩ Cố, anh còn làm việc chứ?"
"Mới vừa tan tầm, còn đang ở bệnh viện, có việc gì cô cứ nói."
"À... Anh tan tầm, tôi vừa đụng phải bạn nhỏ, chân đau, hình như là bị trẹo chân rồi, muốn hỏi một chút..."
"Cô qua đây đi, tôi chờ cô ở cửa bệnh viện, đi xe cẩn thận."
Vương Miêu nghe anh nói thì cực kỳ thoải mái, nhìn thái độ anh không chút né tránh đã tin anh là bác sĩ của bệnh viện Cốt Thương. Chỉ là nếu nói muốn đi, khẳng định không thể dừng giữa đường, hơn nữa cổ chân này quả thật rất đau, thôi bệnh gì cũng được.
Cố Lâm đứng chờ trước cửa bệnh viện theo như lời anh nói, đẩy cái xe lăn qua, để cho Vương Miêu có chút thụ sủng nhược kinh. (được cưng mà sợ).
Anh không mặc áo blouse trắng, mà chỉ mặc một cái áo thường, giúp cô ngồi lên rồi đẩy vào văn phòng của mình, gọi một bác sĩ nam khác ở trong phòng chữa trị cho cô.
Vương Miêu khó hiểu nhìn về phía Cố Lâm, không hiểu anh bận gì mà lại nhờ người khác, thừa dịp nam bác sĩ kia rời khỏi liền thấp giọng hỏi Cố Lâm, "Anh không xem cho tôi sao?"
Cố Lâm cúi đầu nghe cô nói chuyện, chờ cô hỏi xong đứng lên, không trả lời.
Cuối cùng vẫn là nam bác sĩ kia xem cho cô, xem xong đề nghị cô đi chụp phim. Vương Miêu cảm thấy chuyện bé xé ra to, Cố Lâm không bắt buộc cô, nhưng vẫn lại hi vọng cô đi chụp một cái, "Không phiền gì đâu, để tôi đẩy cô qua đó."
Cái xe đẩy này, không phải, cái xe lăn này có vẻ rất phiền toái có được hay không!
Vương Miêu nhớ lại bác sĩ đều là chuyên nghiệp, cũng không dám xác định cổ chân bị trẹo của mình vẫn đang còn đau hay, vì thế nghe lời bác sĩ dặn đi chụp phim rồi.
Có Cố Lâm đi cùng, ghi tên lấy số, những thứ này cũng không cần Vương Miêu phải làm, cô ngồi im một chỗ là đã giúp anh rồi, thỉnh thoảng Cố Lâm gặp đồng nghiệp thì chào hỏi vài ba câu, thuận tiện tò mò lại bát quái đánh giá cô, trong lòng cô còn âm ỷ kiêu ngạo.
Xác định được Cố Lâm là bác sĩ của bệnh viện này, Vương Miêu càng thêm nghi hoặc, cô lại hỏi anh lần nữa, "Tại sao vừa rồi lại để đồng nghiệp của anh xem cho tôi? Anh sợ bị dị gì sao?"
"Sợ." lần này Cố Lâm trả lời cô, giọng nói bị bay mất trong hành lang đầy tiếng ồn này, nhưng Vương Miêu vẫn nghe được rất rõ ràng.
Cô nghe thấy Cố Lâm với cô: “Nhưng trước giờ, tôi không nói chuyện yêu đương của mình với đồng nghiệp."
Tác giả :
Tiểu Bố thích ăn bánh trứng