Mạnh Có Kiếp Thiên Thiên
Chương 16
Mạnh Diên Châu lại lần nữa đi vào phòng, Dương tổng tiếp tục trêu ghẹo mấy người con gái kia, thấy Mạnh Diên Châu đi vào, vỗ vỗ tay cô gái bên cạnh, ý bảo đối phương cách xa mình một chút. Tư thế của ông ta tùy ý, không chút để ý nhìn Mạnh Diên Châu, trực tiếp để chân trước mặt bàn, “Có biết tại sao tôi còn ở lại chỗ này hay không?”
“Tại sao?”. Mạnh Diên Châu hiếm thấy phối hợp.
Dương tổng huýt gió, “Tôi chỉ muốn nói với cậu một câu, tuổi trẻ ngông cuồng là phải trả giá lớn.” Ông ta nói xong liền đứng dậy, tư thái làm bộ kiểu đã chơi đã, đi lướt qua, thuận tiện mở miệng với Mạnh Diên Châu, “Cám ơn rượu của cậu, mùi vị không tệ.”
Lúc Dương tổng đi tới cửa thì Mạnh Diên Châu dựa lưng vào ghế salon, cũng không để ý chút nào, mở miệng, “Có muốn biết tôi muốn nói gì với Dương tổng hay không?”
Lúc này Dương tổng dừng bước lại, xoay người nhìn Mạnh Diên Châu.
Mạnh Diên Châu bảo tất cả đám con gái kia đi ra ngoài, Dương tổng trong bụng hoài nghi, nhưng vẫn không nhúc nhích.
“Nếu rượu không tệ, ngồi xuống uống thêm hai chén nữa cũng không mất gì.” Mạnh Diên Châu có ý bảo Dương tổng ngồi xuống nói nữa.
Dương tổng lại ngồi xuống, nhưng vẫn chưa uống rượu, “Có gì nói thẳng, thời gian của tôi rất quý giá.”
Mạnh Diên Châu gật đầu với Hướng Phong một cái, Hướng Phong lấy mấy tấm hình để ra trước mặt Dương tổng. Dương tổng cầm lên nhìn một chút, tất cả hình đều là một cô gái nhỏ, không phải là ai khác, chính là con gái Dương tổng.
Dương tổng để hình xuống, lúc này mới thấy sự tình biến chuyển theo hướng khác thường, “Cậu đang có ý gì?”
“Nghe nói vợ của ông đã sớm mất, chỉ để lại cho ông một người con gái.” Mạnh Diên Châu cười cười, “ Vợ ông là mối tình đầu của ông, sau khi kết hôn được mấy năm, ông liền làm giàu, sau đó cùng nhiều phụ nữ quan hệ, vợ ông không chịu được việc ông bên ngoài như thế, vì vậy nhảy lầu tự sát, từ đó về sau ông cùng con gái ông sống nương tựa lẫn nhau.”
“Cậu muốn nói gì?”
“Ông coi con gái mình như báu vật, coi cô bé là hòn ngọc quý trên tay, có lẽ nguyên nhân vì vợ của ông, ông đã sớm lập di chúc của mình, tất cả toàn bộ để lại cho con gái của ông, nếu như con gái ông gặp chuyện không may, liền quyên góp cho quỹ từ thiện, như vậy xem ra, ông không định muốn có thêm đứa con nào nữa.”
Dương tổng chỉ nhìn chằm chằm vào Mạnh Diên Châu, chuyện này tuyệt đối giữ bí mật, cậu ta làm sao biết?
Mạnh Diên Châu tiếp ném cho Dương tổng một bài thi, “Đây là bài thi của con gái ông, mở đầu viết là ‘ Người cha thân yêu của tôi’, lời bình của thầy giáo là tình cảm chân thành tha thiết, tình thương của người bố vĩ đại, người đó làm sao có thể làm con gái mình đau lòng, nếu như con gái ông biết vợ của ông là bị ông bức mà chết, mà ông lại cùng nhiều phụ nữ quan hệ như thế, vậy người cha thân yêu có thể biến thành, ‘ tôi căm hận bố’ hay không?”
“Cậu…..” Dương tổng tức giận đến mức toàn thân phát run.
Mạnh Diên Châu đưa lại hợp đồng, “Ký tên đi, tránh cho đêm dài lắm mộng, không phải sao?”
---------------
Nghê Thiên Ngữ cảm giác hình như hôm nay mình thấy một mặt khác của Mạnh Diên Châu, xa lạ đến mức cô hốt hoảng.
“Đang nghĩ gì?”. Mạnh Diên Châu lái xe, bất thình lình mở miệng.
“Đang nghĩ con người thật phức tạp.” Hình như có suy nghĩ khác, cô lập tức cộng thêm, “Ai sẽ nghì rằng một Dương tổng háo sắc nổi tiếng cũng là một người yêu thương con gái như vậy?”
“Cái này thì có gì kì quái, trong lịch sử không phải có nhiều ví dụ như vậy sao? Sĩ quan xuất thân từ cường đạo dân dã, bởi vì không có người nguyện ý rời đi, mà thay đổi kế hoạch xây ngân hàng khác. Người tham ô sa đọa, vì không muốn thành tay sai cho Nhật Bản, mà bị người Nhật Bản lập tức sát hại. Bị mắng cho tan tác tơi bời, thì lại là người vì bảo vệ quốc gia mà chết……”
Đúng vậy, chúng ta căn bản sống trong một thế giới mâu thuẫn, không có người tốt tuyệt đối, cũng không có người xấu tuyệt đối, người tốt biết làm người xấu, người xấu biết làm chuyện tốt.
Mà khi bạn đứng trên đỉnh núi, có lẽ người khác sẽ nhớ là bạn tốt.
Cô thở dài sâu một cái, “Vậy còn anh, anh cảm thấy anh là người rất tốt hay là người xấu?”
“Vậy cô muốn cùng người xấu lên giường hay là muốn cùng người tốt lên giường?”. Vẻ mặt anh mang theo vài tia mập mờ.
Nghê Thiên Ngữ tương đối phối hợp, “Muốn cùng anh a, về phần người tốt hay người xấu, không sao.”
Cô vừa nói xong, lại thấy anh lái xe đi vòng vo, cô liếc anh một cái, cũng không tỏ thái độ. Mạnh Diên Châu lái xe tới một nơi hoang vu, lúc này mới xuống xe, lại mở cửa sau xe.
“Hôm nay tôi trang điểm.” Nghê Thiên Ngữ nhắc nhở anh.
“Ừ, rất đẹp mắt.” Hoàn toàn không hiểu cấp độ tiếp theo.
Nếu đả kích anh không có được sự nhiệt tình, cũng đành phải thỏa hiệp, cô dùng chân đá đá anh, “Đoán trước một chút, anh thấy hôm nay tôi mặc quần lót màu gì?”
Anh đến gần cô, “Đoán đúng thì có thưởng gì không?”
Đèn trong xe đã sớm được tắt, không thấy được sắc mặt của nhau, chỉ có thể hình dáng, đôi tay cô đã vòng lấy cổ của anh, ghé vào lỗ tai anh thổi hơi, “Tôi không phải là phần thưởng tốt nhất sao?”
Anh cười hừ một tiếng, tay dời xuống, đưa vào trong váy của cô, kéo cái quần lót ra, động tác nhanh chóng, từ từ đến gần lỗ tai của cô, còn cắn xuống, “Tôi đoán cô căn bản không có mặc.”
Nghê Thiên Ngữ nói nhẹ , “Ừ, anh đoán đúng rồi.”
Quần của cô dính trên người, căn bản là lộ rõ đường cong, nhưng lúc này cố ý lê nhẹ trên người Mạnh Diên Châu, anh ở trong bóng tội nhỏ giọng hừ một tiếng, có vẻ rất hưởng thụ cảm giác được cô phục vụ như vậy. Tay của cô ở trước ngực anh hoạt động liên tục, như gãi ngứa, lại làm cho người ta cảm giác nhột, muốn ngừng cái nhột này, lại càng muốn tiếp tục thêm nữa. Cô từ từ kéo quần áo của cô, đầu lưỡi lại ở bên trong liếm liếm, như một con mèo nhỏ.
Mạnh Diên Châu vẫn bất động, cho đến khi hai tay của cô chuyển qua vị trị bụng của anh, nhẹ nhàng chạm vào nơi kia, không dùng nhiều lực, cố ý trêu chọc.
“Cô có thể to gan hơn một chút.” Anh khích lệ động tác của cô.
Nghê Thiên Ngữ cười, vào thời điểm này, người đàn ông luôn luôn muốn được thoải mái hơn một chút, cái gì khác cũng không quan tâm, đại khái chỉ có phụ nữ ở bên kia rối bời, vì sao đàn ông không quản được vật phía dưới kích tình của mình, chỉ có vòng vo mà thôi.
Đột nhiên cô không còn hăng hái như trước, lui về phía sau liền ngã xuống, dùng chân đá đi cởi giày. Anh cảm giác được ý tứ, cũng không loại trừ động tác này của cô. Cô dùng đầu ngón tay kéo khóa quần của anh xuống, còn đem chân đi vào, dùng đầu ngón tay nửa đá nửa bấm, thuận tiện cảm thụ nơi kia biến hóa.
Hô hấp của anh từ từ dồn dập, nhưng động tác của cô vẫn chưa ngừng.
Trước mặt anh, cô từ từ cởi váy, sau đó là áo lót. Vầng sáng mờ tối, anh nhìn không rõ bộ dạng của cô, nhưng lại có thể dựa vào trí nhớ mà suy đoán cộng thêm tưởng tượng, vì vậy hình ảnh trước mắt chợt trở nên kiều diễm, hiện tại cô là quả nho đã bóc vỏ, chỉ chờ anh hút.
Anh cơ hồ có thể tưởng tượng ra mùi vị đó hẳn là nhiều mùi vị.
Anh dung tay nắm được chân nhỏ của cô, thậm chí giơ lên, dùng đầu lưỡi liếm liếm đầu ngón chân cái của cô, động tác này của anh như châm lửa ở ngón chân cô, từ từ bốc cháy lên, ngọn lửa lan tràn khắp toàn thân.
Cô không rõ lắm anh cởi quần áo của chính anh như thế nào, chỉ biết hai chân mình bị giơ rất cao, sau đó anh cứ như vậy từ từ đâm vào, ở bên cạnh ma sát lâu, thấy cô động tình rồi mới tiến công.
Cô không nhịn được ‘ừ ừ’ hai tiếng, mồ hôi trên trán không ngừng đi xuống.
Cô thà rằng anh cứ vọt thẳng đi vào, còn tốt hơn là dịu dàng giả dối như thế, để cho cô cảm thấy mình giống như chiếc lá rụng, vốn cho là mình rơi thẳng xuống đất là được, anh cố tính như một trận gió, chỉ sợ cô té đau, cứ để cho cô bay quanh quẩn trên không trung đi tới đi lui, không biết khi nào có thể rơi xuống đất.
Anh để chân cô quấn eo anh, thân không ngừng hoạt động, mỗi lần dùng sức hơn, kịch liệt hơn, cô chỉ có thể kêu ra tiếng.
Tay của cô cào lung tung, lửa trong cơ thể được đốt càng lớn, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tung, cô thậm chí sợ cảm giác phá hủy đó, trên mặt ướt át, không biết là mồ hôi hay là nước mắt, nhưng giống như trầm luân.
Hoàn toàn chìm đắm một khắc kia, cô không tự chủ được hét rầm lên, mà người đàn ông trên người cô cũng thở gấp. Anh vẫn như cũ ở trên người cô, láy tay nắm được cằm của cô, hình như muốn nhìn thấy rõ vẻ mặt của cô lúc này, cũng không biết anh có thấy rõ hay không, anh dán môi lên, cắn xé môi cô.
------------------
Có người cho rằng sa đọa là một loại bắt đầu, nhưng cũng có người cho rằng sa đọa là một loại kết thúc.
Mạnh Diên Châu lại mở ra một cuộc hợp, sau khi cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người dọn dẹp đồ đi ra ngoài, duy chỉ có mình Hàn Tiệp, cũng đóng cửa phòng họp lại, từng bước từng bước đi tới phía Mạnh Diên Châu.
Tầm mắt của Mạnh Diên Châu nhìn vào tài liệu ở trên bàn, lúc cô đến gần mới nhìn về cô, “Anh có thể giới thiệu em đi nơi khác để phát triển, nếu như em nguyện ý.”
Hàn Tiệp kéo ra một cái ghế, thuận thế ngồi xuống, cô cười cười, “Muốn gửi em đi?”
“Nếu như em muốn cơ hội rèn luyện, anh có thể trợ giúp một chút mà thôi.”
“Vấn đề là em không muốn một cơ hội rèn luyện.” Cô dừng một chút,” Trước kia em tự phụ, vẫn muốn đi chỗ cao, không hy vọng người khác cho là em chỉ là người ngu ngốc chỉ có gia thế tướng mạo không tệ, hi vọng người khác hiểu năng lực của em, nhưng vì cái gì mà phải làm như thế, cho tới bây giờ em chưa hiểu rõ. Có lẽ, em cũng không biết rốt cuộc em muốn cái gì.”
Mạnh Diên Châu cũng không đáp lại.
Hàn Tiệp nhìn anh, “Nhưng bây giờ em biết rồi, em thật sự không muốn mất đi anh.”
Mạnh Diên Châu chợt đóng lại tài liệu đáp, “Đừng làm chuyện lãng phí thời gian.”
Thấy anh định đi rồi, Hàn Tiệp vội vàng gọi anh lại, “Em có thể giúp anh rất nhiều, anh biết năng lực của em, có em ở đây, tất nhiên anh có thể nhẹ nhõm không ít.”
Bước chân Mạnh Diên Châu dừng lại.
Hàn Tiệp đuổi theo, “Em có đầy đủ năng lực, hơn nữa cũng có sự tự tin, nếu như chúng ta kề vai chiến đấu, anh nhất định có thể lấy được thứ anh muốn.”
Mạnh Diên Châu khẽ thở dài, “Anh không khuyên được em, cho nên anh không can thiệp vào hành động của em, nhưng anh vẫn muốn nói, em không phải vì anh làm bất kì chuyện gì, bởi vì cho dù em làm, anh cũng sẽ không có chút cảm kích nào.”
Hàn Tiệp đứng yên tại chỗ, nhìn anh đi ra ngoài.
Đã từng , anh vì cô mà cố gắng học tập, vì có thể làm cô vui lòng mà đi học lớp thầy giáo anh ghét.
Bây giờ, cô chủ động làm anh vui lòng, nhưng anh căn bản không cảm kích.
“Tại sao?”. Mạnh Diên Châu hiếm thấy phối hợp.
Dương tổng huýt gió, “Tôi chỉ muốn nói với cậu một câu, tuổi trẻ ngông cuồng là phải trả giá lớn.” Ông ta nói xong liền đứng dậy, tư thái làm bộ kiểu đã chơi đã, đi lướt qua, thuận tiện mở miệng với Mạnh Diên Châu, “Cám ơn rượu của cậu, mùi vị không tệ.”
Lúc Dương tổng đi tới cửa thì Mạnh Diên Châu dựa lưng vào ghế salon, cũng không để ý chút nào, mở miệng, “Có muốn biết tôi muốn nói gì với Dương tổng hay không?”
Lúc này Dương tổng dừng bước lại, xoay người nhìn Mạnh Diên Châu.
Mạnh Diên Châu bảo tất cả đám con gái kia đi ra ngoài, Dương tổng trong bụng hoài nghi, nhưng vẫn không nhúc nhích.
“Nếu rượu không tệ, ngồi xuống uống thêm hai chén nữa cũng không mất gì.” Mạnh Diên Châu có ý bảo Dương tổng ngồi xuống nói nữa.
Dương tổng lại ngồi xuống, nhưng vẫn chưa uống rượu, “Có gì nói thẳng, thời gian của tôi rất quý giá.”
Mạnh Diên Châu gật đầu với Hướng Phong một cái, Hướng Phong lấy mấy tấm hình để ra trước mặt Dương tổng. Dương tổng cầm lên nhìn một chút, tất cả hình đều là một cô gái nhỏ, không phải là ai khác, chính là con gái Dương tổng.
Dương tổng để hình xuống, lúc này mới thấy sự tình biến chuyển theo hướng khác thường, “Cậu đang có ý gì?”
“Nghe nói vợ của ông đã sớm mất, chỉ để lại cho ông một người con gái.” Mạnh Diên Châu cười cười, “ Vợ ông là mối tình đầu của ông, sau khi kết hôn được mấy năm, ông liền làm giàu, sau đó cùng nhiều phụ nữ quan hệ, vợ ông không chịu được việc ông bên ngoài như thế, vì vậy nhảy lầu tự sát, từ đó về sau ông cùng con gái ông sống nương tựa lẫn nhau.”
“Cậu muốn nói gì?”
“Ông coi con gái mình như báu vật, coi cô bé là hòn ngọc quý trên tay, có lẽ nguyên nhân vì vợ của ông, ông đã sớm lập di chúc của mình, tất cả toàn bộ để lại cho con gái của ông, nếu như con gái ông gặp chuyện không may, liền quyên góp cho quỹ từ thiện, như vậy xem ra, ông không định muốn có thêm đứa con nào nữa.”
Dương tổng chỉ nhìn chằm chằm vào Mạnh Diên Châu, chuyện này tuyệt đối giữ bí mật, cậu ta làm sao biết?
Mạnh Diên Châu tiếp ném cho Dương tổng một bài thi, “Đây là bài thi của con gái ông, mở đầu viết là ‘ Người cha thân yêu của tôi’, lời bình của thầy giáo là tình cảm chân thành tha thiết, tình thương của người bố vĩ đại, người đó làm sao có thể làm con gái mình đau lòng, nếu như con gái ông biết vợ của ông là bị ông bức mà chết, mà ông lại cùng nhiều phụ nữ quan hệ như thế, vậy người cha thân yêu có thể biến thành, ‘ tôi căm hận bố’ hay không?”
“Cậu…..” Dương tổng tức giận đến mức toàn thân phát run.
Mạnh Diên Châu đưa lại hợp đồng, “Ký tên đi, tránh cho đêm dài lắm mộng, không phải sao?”
---------------
Nghê Thiên Ngữ cảm giác hình như hôm nay mình thấy một mặt khác của Mạnh Diên Châu, xa lạ đến mức cô hốt hoảng.
“Đang nghĩ gì?”. Mạnh Diên Châu lái xe, bất thình lình mở miệng.
“Đang nghĩ con người thật phức tạp.” Hình như có suy nghĩ khác, cô lập tức cộng thêm, “Ai sẽ nghì rằng một Dương tổng háo sắc nổi tiếng cũng là một người yêu thương con gái như vậy?”
“Cái này thì có gì kì quái, trong lịch sử không phải có nhiều ví dụ như vậy sao? Sĩ quan xuất thân từ cường đạo dân dã, bởi vì không có người nguyện ý rời đi, mà thay đổi kế hoạch xây ngân hàng khác. Người tham ô sa đọa, vì không muốn thành tay sai cho Nhật Bản, mà bị người Nhật Bản lập tức sát hại. Bị mắng cho tan tác tơi bời, thì lại là người vì bảo vệ quốc gia mà chết……”
Đúng vậy, chúng ta căn bản sống trong một thế giới mâu thuẫn, không có người tốt tuyệt đối, cũng không có người xấu tuyệt đối, người tốt biết làm người xấu, người xấu biết làm chuyện tốt.
Mà khi bạn đứng trên đỉnh núi, có lẽ người khác sẽ nhớ là bạn tốt.
Cô thở dài sâu một cái, “Vậy còn anh, anh cảm thấy anh là người rất tốt hay là người xấu?”
“Vậy cô muốn cùng người xấu lên giường hay là muốn cùng người tốt lên giường?”. Vẻ mặt anh mang theo vài tia mập mờ.
Nghê Thiên Ngữ tương đối phối hợp, “Muốn cùng anh a, về phần người tốt hay người xấu, không sao.”
Cô vừa nói xong, lại thấy anh lái xe đi vòng vo, cô liếc anh một cái, cũng không tỏ thái độ. Mạnh Diên Châu lái xe tới một nơi hoang vu, lúc này mới xuống xe, lại mở cửa sau xe.
“Hôm nay tôi trang điểm.” Nghê Thiên Ngữ nhắc nhở anh.
“Ừ, rất đẹp mắt.” Hoàn toàn không hiểu cấp độ tiếp theo.
Nếu đả kích anh không có được sự nhiệt tình, cũng đành phải thỏa hiệp, cô dùng chân đá đá anh, “Đoán trước một chút, anh thấy hôm nay tôi mặc quần lót màu gì?”
Anh đến gần cô, “Đoán đúng thì có thưởng gì không?”
Đèn trong xe đã sớm được tắt, không thấy được sắc mặt của nhau, chỉ có thể hình dáng, đôi tay cô đã vòng lấy cổ của anh, ghé vào lỗ tai anh thổi hơi, “Tôi không phải là phần thưởng tốt nhất sao?”
Anh cười hừ một tiếng, tay dời xuống, đưa vào trong váy của cô, kéo cái quần lót ra, động tác nhanh chóng, từ từ đến gần lỗ tai của cô, còn cắn xuống, “Tôi đoán cô căn bản không có mặc.”
Nghê Thiên Ngữ nói nhẹ , “Ừ, anh đoán đúng rồi.”
Quần của cô dính trên người, căn bản là lộ rõ đường cong, nhưng lúc này cố ý lê nhẹ trên người Mạnh Diên Châu, anh ở trong bóng tội nhỏ giọng hừ một tiếng, có vẻ rất hưởng thụ cảm giác được cô phục vụ như vậy. Tay của cô ở trước ngực anh hoạt động liên tục, như gãi ngứa, lại làm cho người ta cảm giác nhột, muốn ngừng cái nhột này, lại càng muốn tiếp tục thêm nữa. Cô từ từ kéo quần áo của cô, đầu lưỡi lại ở bên trong liếm liếm, như một con mèo nhỏ.
Mạnh Diên Châu vẫn bất động, cho đến khi hai tay của cô chuyển qua vị trị bụng của anh, nhẹ nhàng chạm vào nơi kia, không dùng nhiều lực, cố ý trêu chọc.
“Cô có thể to gan hơn một chút.” Anh khích lệ động tác của cô.
Nghê Thiên Ngữ cười, vào thời điểm này, người đàn ông luôn luôn muốn được thoải mái hơn một chút, cái gì khác cũng không quan tâm, đại khái chỉ có phụ nữ ở bên kia rối bời, vì sao đàn ông không quản được vật phía dưới kích tình của mình, chỉ có vòng vo mà thôi.
Đột nhiên cô không còn hăng hái như trước, lui về phía sau liền ngã xuống, dùng chân đá đi cởi giày. Anh cảm giác được ý tứ, cũng không loại trừ động tác này của cô. Cô dùng đầu ngón tay kéo khóa quần của anh xuống, còn đem chân đi vào, dùng đầu ngón tay nửa đá nửa bấm, thuận tiện cảm thụ nơi kia biến hóa.
Hô hấp của anh từ từ dồn dập, nhưng động tác của cô vẫn chưa ngừng.
Trước mặt anh, cô từ từ cởi váy, sau đó là áo lót. Vầng sáng mờ tối, anh nhìn không rõ bộ dạng của cô, nhưng lại có thể dựa vào trí nhớ mà suy đoán cộng thêm tưởng tượng, vì vậy hình ảnh trước mắt chợt trở nên kiều diễm, hiện tại cô là quả nho đã bóc vỏ, chỉ chờ anh hút.
Anh cơ hồ có thể tưởng tượng ra mùi vị đó hẳn là nhiều mùi vị.
Anh dung tay nắm được chân nhỏ của cô, thậm chí giơ lên, dùng đầu lưỡi liếm liếm đầu ngón chân cái của cô, động tác này của anh như châm lửa ở ngón chân cô, từ từ bốc cháy lên, ngọn lửa lan tràn khắp toàn thân.
Cô không rõ lắm anh cởi quần áo của chính anh như thế nào, chỉ biết hai chân mình bị giơ rất cao, sau đó anh cứ như vậy từ từ đâm vào, ở bên cạnh ma sát lâu, thấy cô động tình rồi mới tiến công.
Cô không nhịn được ‘ừ ừ’ hai tiếng, mồ hôi trên trán không ngừng đi xuống.
Cô thà rằng anh cứ vọt thẳng đi vào, còn tốt hơn là dịu dàng giả dối như thế, để cho cô cảm thấy mình giống như chiếc lá rụng, vốn cho là mình rơi thẳng xuống đất là được, anh cố tính như một trận gió, chỉ sợ cô té đau, cứ để cho cô bay quanh quẩn trên không trung đi tới đi lui, không biết khi nào có thể rơi xuống đất.
Anh để chân cô quấn eo anh, thân không ngừng hoạt động, mỗi lần dùng sức hơn, kịch liệt hơn, cô chỉ có thể kêu ra tiếng.
Tay của cô cào lung tung, lửa trong cơ thể được đốt càng lớn, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tung, cô thậm chí sợ cảm giác phá hủy đó, trên mặt ướt át, không biết là mồ hôi hay là nước mắt, nhưng giống như trầm luân.
Hoàn toàn chìm đắm một khắc kia, cô không tự chủ được hét rầm lên, mà người đàn ông trên người cô cũng thở gấp. Anh vẫn như cũ ở trên người cô, láy tay nắm được cằm của cô, hình như muốn nhìn thấy rõ vẻ mặt của cô lúc này, cũng không biết anh có thấy rõ hay không, anh dán môi lên, cắn xé môi cô.
------------------
Có người cho rằng sa đọa là một loại bắt đầu, nhưng cũng có người cho rằng sa đọa là một loại kết thúc.
Mạnh Diên Châu lại mở ra một cuộc hợp, sau khi cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người dọn dẹp đồ đi ra ngoài, duy chỉ có mình Hàn Tiệp, cũng đóng cửa phòng họp lại, từng bước từng bước đi tới phía Mạnh Diên Châu.
Tầm mắt của Mạnh Diên Châu nhìn vào tài liệu ở trên bàn, lúc cô đến gần mới nhìn về cô, “Anh có thể giới thiệu em đi nơi khác để phát triển, nếu như em nguyện ý.”
Hàn Tiệp kéo ra một cái ghế, thuận thế ngồi xuống, cô cười cười, “Muốn gửi em đi?”
“Nếu như em muốn cơ hội rèn luyện, anh có thể trợ giúp một chút mà thôi.”
“Vấn đề là em không muốn một cơ hội rèn luyện.” Cô dừng một chút,” Trước kia em tự phụ, vẫn muốn đi chỗ cao, không hy vọng người khác cho là em chỉ là người ngu ngốc chỉ có gia thế tướng mạo không tệ, hi vọng người khác hiểu năng lực của em, nhưng vì cái gì mà phải làm như thế, cho tới bây giờ em chưa hiểu rõ. Có lẽ, em cũng không biết rốt cuộc em muốn cái gì.”
Mạnh Diên Châu cũng không đáp lại.
Hàn Tiệp nhìn anh, “Nhưng bây giờ em biết rồi, em thật sự không muốn mất đi anh.”
Mạnh Diên Châu chợt đóng lại tài liệu đáp, “Đừng làm chuyện lãng phí thời gian.”
Thấy anh định đi rồi, Hàn Tiệp vội vàng gọi anh lại, “Em có thể giúp anh rất nhiều, anh biết năng lực của em, có em ở đây, tất nhiên anh có thể nhẹ nhõm không ít.”
Bước chân Mạnh Diên Châu dừng lại.
Hàn Tiệp đuổi theo, “Em có đầy đủ năng lực, hơn nữa cũng có sự tự tin, nếu như chúng ta kề vai chiến đấu, anh nhất định có thể lấy được thứ anh muốn.”
Mạnh Diên Châu khẽ thở dài, “Anh không khuyên được em, cho nên anh không can thiệp vào hành động của em, nhưng anh vẫn muốn nói, em không phải vì anh làm bất kì chuyện gì, bởi vì cho dù em làm, anh cũng sẽ không có chút cảm kích nào.”
Hàn Tiệp đứng yên tại chỗ, nhìn anh đi ra ngoài.
Đã từng , anh vì cô mà cố gắng học tập, vì có thể làm cô vui lòng mà đi học lớp thầy giáo anh ghét.
Bây giờ, cô chủ động làm anh vui lòng, nhưng anh căn bản không cảm kích.
Tác giả :
Lục Xu