Mạnh Bà Truyền
Quyển 6 - Chương 50
Tử Trúc ra cửa không lâu, không hiểu sao có linh cảm chẳng lành. Hắn quay người nhìn căn nhà gỗ, đứng lặng một hồi, rồi chạy như điên trở về. Vừa vào cửa, đã thấy Hoa Khai nằm trong vũng máu. Máu từ ngực nàng tràn ra róc rách, cả khóe miệng cũng chảy máu. Cây trâm cắm thẳng vào ngực Hoa Khai. Hai mắt nàng mở to, trống rỗng vô thần. Thấy Tử Trúc đứng ở cạnh cửa, nàng thều thào hỏi: “Ngươi là ai…” Sau đó nằm im bất động.
Mãi đến khi đầu Hoa Khai vô lực gục xuống, Tử Trúc mới hồi phục tinh thần. Hắn chậm chạp bước về phía nàng. Cẩn thận từng bước một, không dám tin những gì trước mắt mình. Tới cạnh nàng, Tử Trúc quỳ sụp xuống. Hai tay ôm lấy người Hoa Khai, lại giống như sợ nàng bị tổn thương mà không dám đụng vào. Không khí tràn ngập mùi máu. Hắn run rẩy chạm vào Hoa Khai, hai bên má, trên ngực đầy máu. Cuối cùng hắn khóc rống lên.
Nàng nói nàng sẽ chết.
Đây là lựa chọn của nàng. Dù nàng có quên hết cũng không ngăn nàng lựa chọn cái chết, ai cũng không ngăn được.
Khóc lóc một hồi, dường như đã hạ quyết tâm, Tử Trúc nắm bàn tay còn chưa lạnh hẳn của Hoa Khai, dứt khoát nói: “Sao ta có thể để muội ra đi như vậy?” Dứt lời, hắn bế thi thể nàng đi ra ngoài.
Ở nơi chân trời xa xôi, Bạch Hoa bị nhốt trong Tỏa Yêu tháp. Tay chân hắn bị xiềng bởi bốn sợi xích rất to. Lửa Tam Muội Chân Hỏa thường xuyên nổi lên thiêu đốt, đau đớn tận cốt tủy. Dù vô cùng khổ sở, nhưng Bạch Hoa vẫn cam tâm tình nguyện, không hề chống cự. Hắn biết, chỉ có còn sống, hắn mới có cơ hội gặp lại nàng.
Trong khoảnh khắc Hoa Khai dùng trâm cài tóc đâm vào ngực, trái tim Bạch Hoa như bị ai bóp nghẹt, đau đến mức không thể đứng thẳng, mặt mày trắng bệch.
“Hoa Khai…” Hắn thầm gọi tên nàng, kích động giật mạnh xiềng xích, rống lên: “Thả ta ra! Mau thả ta ra! Ta muốn gặp nàng!”
Có lẽ vì từ đầu đến giờ Bạch Hoa chưa từng phản kháng, cũng có lẽ vì những thần tiên này quá tự tin, bốn phía Tỏa Yêu tháp ngoại trừ sương mù dày đặc, không có ai canh giữ. Không ai nghe thấy tiếng gầm rú của hắn.
Không ngờ chỉ một lúc sau, mây đen dày đặc ùn ùn kéo đến, ẩn giấu hàng vạn tia chớp dữ dội, bất kỳ ai cũng không cản nổi. Một con hắc long khổng lồ bay giữa đám mây, cất đầu hí vang. Con rồng mang theo sấm sét, từ trên trời lao xuống thế gian.
*Hắc long: rồng đen
Đương nhiên Bạch Hoa biết con hắc long đó đi đâu. Hắn càng giãy dụa mạnh hơn. Tiếng gầm gần như áp đảo cả mây đen sấm chớp cuồn cuộn. Bạch Hoa càng giãy, Tam Muội Chân Hỏa từ bốn phương tám hướng càng bùng cháy càng mãnh liệt.
Đôi mắt vàng trong suốt sẫm lại như màu hổ phách. Bạch Hoa điên cuồng gào thét, thân thể không ngừng ghì về phía trước. Sợi xích bị kéo căng sắp đứt, còn tứ chi của hắn cũng chảy máu đầm đìa từ lâu.
Cùng với một tiếng gầm như dã thú, sợi xích khóa tay trái thật sự bị giật đứt, ba sợi còn lại cũng lần lượt đứt theo. Giây tiếp theo, Bạch Hoa lao người qua biển lửa, từ trong biển lửa hóa thành hình thú, thoát khỏi tháp Tỏa Yêu, bôn ba chạy về nhân gian.
Khoảnh khắc Bạch Hoa thành công thoát khỏi tháp Tỏa Yêu, thần phật tự nhiên cũng cảm nhận được. Ngọc Đế nổi giận đùng đùng, lập tức hạ lệnh truy bắt. Ở Tây phương cực lạc xa xôi, Phật Tổ nhắm hai mắt, miệng niệm một câu kinh.
Cả người Bạch Hoa toàn là vết thương. Bộ lông vốn trắng như tuyết đã bị lửa trời thiêu trụi. Hắn ra sức chạy nhanh khiến máu càng chảy nhiều hơn. Mỗi một bước chân đều vô cùng đau đớn. Càng đến gần thế gian, lồng ngực càng đau nhức. Nhưng hắn không dám giảm tốc độ, cố gắng bám theo con rồng kia.
Mây đen che kín chân trời, hắc long cuồng nộ rít gào.
Cùng với mây đen dày đặc, cuồng phong đột ngột kéo tới. Dường như phải phá hủy hết mọi thứ trên mặt đất mới có thể rời đi. Mặt trời bị che khuất khiến trời đất tối sầm, bóng đêm xâm chiếm. Hắc long ẩn hiện trong tầng mây khiến dân chúng dưới trần gian không khỏi kinh hãi. Người người quỳ rạp xuống đất cầu xin thần linh phù hộ.
Lúc Bạch Hoa chạy tới Bạch Phách sơn, rừng núi đang rung chuyển dữ dội. Hắn trông thấy căn nhà gỗ, cùng lúc thấy Tần Tử Trúc ôm Hoa Khai chống lại ý trời mà đi. Người nàng nhuộm đầy máu. Thiên lôi tụ tập dày đặc trên đỉnh đầu Tử Trúc, cuồng phong nổi lên tứ phía.
Bạch Hoa nhìn gương mặt tái nhợt, im lìm của Hoa Khai, thống khổ ngửa mặt lên trời rú một tiếng dài. Hắn do dự một chút, lập tức xoay người phóng thẳng về phía con hắc long trên cao. Thân hình Bạch Hoa nhanh chóng vọt vào tầng mây, nhe răng tấn công như vũ bão.
Hắc long đang chuẩn bị giáng sét, lại đột nhiên bị tập kích. Nó giận dữ hí một tiếng dài, hai mắt tóe lửa. Hình thể Bạch Trạch tuy lớn, nhưng con hắc long kia đã trải vạn thế kiếp nạn, tồn tại sánh ngang trời đất, so với Bạch Trạch vừa tu thành hình mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Huống hồ nguyên thần Bạch Trạch không còn trong người, mình đầy thương tích.
Hắc long vùng vẫy, cố giãy thân khỏi hàm răng sắc nhọn của Bạch Trạch. Lớp vảy cứng rắn bị thủng mấy lỗ, lộ ra máu thịt bên trong. Cho dù vết thương nhanh chóng khép lại, không có chút dấu vết nào cho thấy nó đã từng bị thương, nhưng hắc long vẫn nổi cơn thịnh nộ. Trên đời này chưa có ai dám bất kính với nó như thế! Bạch Trạch còn chưa kịp đứng vững, nó đã quật đuôi đánh Bạch Trạch văng ra xa hơn mười dặm.
Bạch Hoa cảm giác như bị cả ngọn núi trực tiếp tông vào người. Thân thể còn chưa dừng lại, miệng đã hộc mấy ngụm máu.
Tử Trúc không hề để ý đến hai kẻ một đen một trắng đang quần chiến ác liệt trên trời. Hắn toàn tâm toàn ý làm chuyện của mình, giành giật từng giây một. Có thành công hay không, hắn cũng không thể xác định. Hai mắt đỏ ngầu nhìn thân thể càng lúc càng lạnh lẽo trong lòng mình, tay không dừng động tác. Hắn chỉ cần thêm một chút thời gian. Trước khi thiên lôi đánh xuống, hắn nhất định có thể cứu nàng, để nàng được trường sinh bất tử. Nhưng bây giờ thiên lôi đã kéo tới, dù hắn có cứu được nàng hay không, chắc chắn hắn vẫn phải chết. Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng hắn không hối hận.
Thân thể Bạch Hoa lộn mấy vòng trong không trung. Hắn dùng móng vuốt sắc bén cố trụ mới có thể dừng lại, run rẩy đứng lên, lại phun ra một ngụm máu.
Hắc long thấy Bạch Trạch đã đuối sức, nó không đuổi theo nữa. Nhiệm vụ của nó hôm nay không phải là đánh nhau với con linh thú Bạch Trạch. Tên phàm nhân không muốn sống kia đã sắp thi triển xong cấm thuật. Sao có thể để loại thuật pháp đi ngược ý trời này thành công!
Bạch Hoa đưa mắt nhìn về phía người con gái mỏng manh, lòng đau vô vàn. Ở bên kia, Hắc long đã giáng thiên lôi xuống.
Hắn gào một tiếng xé phổi, sau đó lấy tốc độ mắt thường không thể nhìn được phóng như bay về phía người kia, vừa chạy vừa biến thành hình người. Bạch Hoa chưa kịp tới chỗ Tử Trúc và Hoa Khai, chín đạo thiên lôi màu đen từ trên trời đã rầm rầm đánh xuống, không hề thiên vị nện lên đỉnh đầu Tử Trúc, trách phạt kẻ phàm nhân dám chống lại ý trời.
Với tốc độ đó, chắc chắn Tử Trúc sẽ không kịp cảm giác đau đớn.
Cây cối trên núi Bạch Phách đều cháy thành than, mặt đất sạm một màu đen kịt. Hắc long từ trên không trung quan sát, thấy nhiệm vụ đã xong, nó lập tức bay đi, biến mất ở cuối chân trời.
Khoảnh khắc thân thể cháy đen kia ngã xuống, gió cũng ngừng thổi, mây đen tan đi, vạn vật trở lại yên tĩnh như lúc đầu. Một cơn mưa không to không nhỏ rắc xuống, dập tắt tàn lửa còn sót lại. Chỉ còn mặt đất cháy khét, mênh mông trơ trụi là còn chứng minh nơi đây có người vừa bị trời phạt.
Thật ra, không thể nói Tử Trúc hoàn toàn thất bại. Ít nhất hắn đã bảo vệ được hồn phách Hoa Khai, dù phải đổi bằng chính sinh mạng hắn. Hoặc giả hậu quả còn nghiêm trọng hơn.
Nhưng Bạch Hoa không biết. Hắn nghĩ nàng đã chết, đã vĩnh viễn hồn phi phách tán. Từ nay về sau, trên cõi đời này không còn nàng, không còn nàng nữa. Gương mặt trắng ngần của nàng trong khoảnh khắc Tử Trúc bị thiên lôi đánh xuống, đã hóa thành than, bị gió thổi đi từng chút, từng chút một. Thứ gì đó tỏa ánh hào quang nhàn nhạt từ từ trôi ra khỏi cơ thể đã cháy đen, nhập vào người Bạch Hoa. Đó là nguyên thần của hắn, vốn để bảo vệ thân thể nàng. Nay thân xác nàng sắp tan hết, nguyên thần tự nhiên cũng quay về.
Hắn đi tới cạnh Hoa Khai, ôm lấy thân thể cháy đen vào lòng. Nhưng bụi than vỡ vụn, rơi rớt theo kẽ ngón tay, bị nước mưa chậm rãi cuốn trôi. Nước mắt Bạch Hoa rơi xuống, từng giọt, từng giọt thấm vào than đen. Hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời rống một tiếng thật dài, giống như dã thú bị thương, đau đến xé tim xé phổi. Mưa xối lên người hắn, mang theo rất nhiều máu tươi.
Lúc này, mấy vạn thiên binh thiên tướng vừa tới nơi, quát to với Bạch Hoa: “Yêu nghiệt! Còn không mau bó tay chịu trói!”
Hai mắt Bạch Hoa đỏ ngầu, không còn lý trí. Trong đầu hắn chỉ có giết chóc. Nếu không phải tại đám thần phật ở tít trên cao này, sao nàng có thể có kết cục như vậy! Làm sao có thể!
Nguyên thần trở lại cơ thể, vết thương trên người nhanh chóng khép lại. Hắn chậm rãi đứng lên, hai mắt chỉ có màu máu căm thù nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Tất cả các ngươi… Đều phải chết!”
“Yêu nghiệt to gan! Còn dám nói càn!”
Hắn hạ thấp tứ chi, vươn ra móng vuốt, nhe răng nanh sắc nhọn, dùng tốc độ nhanh như tia chớp lao về phía thiên binh thiên tướng. Một trận gió tanh mưa máu.
Thời gian đó, bầu trời nhân gian đỏ ối suốt mấy tháng, như nhuộm bằng máu tươi.
Cho đến rất nhiều năm sau, thần tiên trên thiên đình không ai muốn nhắc đến chuyện này. Về sau có một tiểu tiên mới đến thiên đình nghe lỏm được, trong trận ác chiến đó, yêu thú nọ giết vô số thần nhân. Mãi đến lúc nó dùng hết sức lực toàn thân, trút hơi thở cuối cùng ngã xuống, hình như đã chết. Vốn Ngọc Hoàng Thượng Đế muốn thiêu toàn bộ xương cốt nó thành tro bụi, nhưng Phật Tổ lại bảo hãy nhốt nó ở vô ngần địa ngục, cùng tồn tại với bóng đêm vô tận, chịu đựng đau đớn dày vò.
Thật ra còn rất nhiều chuyện, tiểu tiên kia chưa từng nghe nói.
Ví như lúc chín đạo thiên lôi kia giáng xuống, một chú bướm trắng trong nháy mắt hóa thành hình người, ôm chặt lấy phàm nhân chống lại ý trời kia, đỡ cho hắn phần lớn đau đớn, hồn phách không bị hôi yên phi diệt. Chỉ là ngay cả thời khắc cuối cùng, lúc giọt lệ của bướm trắng hóa thành một làn khói nhẹ, cũng không một ai biết nàng đã từng xuất hiện.
Lại ví như ở một ngọn núi hoang vu, có một người trường sinh bất tử cuối cùng cũng chết đi. Lúc đó nàng nhìn chân trời cuồn cuộn mây đen, cười trong nước mắt. Nàng thấy được tương lai người kia phải chết thế nào, nhưng vẫn dạy hắn cấm thuật nghịch thiên. Ngày đó nàng cho hắn uống máu hai người hòa vào nhau, chính là vì để mạng mình và mạng hắn gắn cùng một chỗ. Chỉ có chín đạo thiên lôi không gì không hủy diệt được mới có thể làm nàng biến mất vĩnh viễn. Cũng chỉ có người đó mới có năng lực này, mới có liều lĩnh y hệt như Trường Sinh năm đó. Nói nàng ích kỷ cũng tốt, chỉ là nàng sống lâu quá rồi, nhớ thương một người quá lâu. Nàng không thể chịu đựng thêm nữa. Thôi thì cứ chấm dứt như vậy đi.
Còn nữa, có một hồn phách nữ tử đi vào điện Diêm Vương. Nàng thất thần nhìn địa phủ trống rỗng, mê man chuyển ánh mắt, thật lâu sau mới bình tĩnh hỏi: “Nơi này là địa phủ sao?”
“Phải.” Diêm Vương trả lời nàng.
“Ta đây đã chết sao?”
“Đã chết.”
Nữ tử đột nhiên cười cười, trong mắt không có ánh sáng. “Đã chết à, đã chết thật tốt.” Kỳ thật, nàng cũng không biết vì sao mình muốn cười, chỉ là cảm thấy, chết, thật ra cũng rất tốt.
Năm nàng chết, mới có hai thập niên, nhưng giữa mái tóc đen đã sớm có sợi bạc, khóe mắt đầy nếp nhăn, chẳng mảy may nhớ chuyện kiếp trước.
Mãi đến khi đầu Hoa Khai vô lực gục xuống, Tử Trúc mới hồi phục tinh thần. Hắn chậm chạp bước về phía nàng. Cẩn thận từng bước một, không dám tin những gì trước mắt mình. Tới cạnh nàng, Tử Trúc quỳ sụp xuống. Hai tay ôm lấy người Hoa Khai, lại giống như sợ nàng bị tổn thương mà không dám đụng vào. Không khí tràn ngập mùi máu. Hắn run rẩy chạm vào Hoa Khai, hai bên má, trên ngực đầy máu. Cuối cùng hắn khóc rống lên.
Nàng nói nàng sẽ chết.
Đây là lựa chọn của nàng. Dù nàng có quên hết cũng không ngăn nàng lựa chọn cái chết, ai cũng không ngăn được.
Khóc lóc một hồi, dường như đã hạ quyết tâm, Tử Trúc nắm bàn tay còn chưa lạnh hẳn của Hoa Khai, dứt khoát nói: “Sao ta có thể để muội ra đi như vậy?” Dứt lời, hắn bế thi thể nàng đi ra ngoài.
Ở nơi chân trời xa xôi, Bạch Hoa bị nhốt trong Tỏa Yêu tháp. Tay chân hắn bị xiềng bởi bốn sợi xích rất to. Lửa Tam Muội Chân Hỏa thường xuyên nổi lên thiêu đốt, đau đớn tận cốt tủy. Dù vô cùng khổ sở, nhưng Bạch Hoa vẫn cam tâm tình nguyện, không hề chống cự. Hắn biết, chỉ có còn sống, hắn mới có cơ hội gặp lại nàng.
Trong khoảnh khắc Hoa Khai dùng trâm cài tóc đâm vào ngực, trái tim Bạch Hoa như bị ai bóp nghẹt, đau đến mức không thể đứng thẳng, mặt mày trắng bệch.
“Hoa Khai…” Hắn thầm gọi tên nàng, kích động giật mạnh xiềng xích, rống lên: “Thả ta ra! Mau thả ta ra! Ta muốn gặp nàng!”
Có lẽ vì từ đầu đến giờ Bạch Hoa chưa từng phản kháng, cũng có lẽ vì những thần tiên này quá tự tin, bốn phía Tỏa Yêu tháp ngoại trừ sương mù dày đặc, không có ai canh giữ. Không ai nghe thấy tiếng gầm rú của hắn.
Không ngờ chỉ một lúc sau, mây đen dày đặc ùn ùn kéo đến, ẩn giấu hàng vạn tia chớp dữ dội, bất kỳ ai cũng không cản nổi. Một con hắc long khổng lồ bay giữa đám mây, cất đầu hí vang. Con rồng mang theo sấm sét, từ trên trời lao xuống thế gian.
*Hắc long: rồng đen
Đương nhiên Bạch Hoa biết con hắc long đó đi đâu. Hắn càng giãy dụa mạnh hơn. Tiếng gầm gần như áp đảo cả mây đen sấm chớp cuồn cuộn. Bạch Hoa càng giãy, Tam Muội Chân Hỏa từ bốn phương tám hướng càng bùng cháy càng mãnh liệt.
Đôi mắt vàng trong suốt sẫm lại như màu hổ phách. Bạch Hoa điên cuồng gào thét, thân thể không ngừng ghì về phía trước. Sợi xích bị kéo căng sắp đứt, còn tứ chi của hắn cũng chảy máu đầm đìa từ lâu.
Cùng với một tiếng gầm như dã thú, sợi xích khóa tay trái thật sự bị giật đứt, ba sợi còn lại cũng lần lượt đứt theo. Giây tiếp theo, Bạch Hoa lao người qua biển lửa, từ trong biển lửa hóa thành hình thú, thoát khỏi tháp Tỏa Yêu, bôn ba chạy về nhân gian.
Khoảnh khắc Bạch Hoa thành công thoát khỏi tháp Tỏa Yêu, thần phật tự nhiên cũng cảm nhận được. Ngọc Đế nổi giận đùng đùng, lập tức hạ lệnh truy bắt. Ở Tây phương cực lạc xa xôi, Phật Tổ nhắm hai mắt, miệng niệm một câu kinh.
Cả người Bạch Hoa toàn là vết thương. Bộ lông vốn trắng như tuyết đã bị lửa trời thiêu trụi. Hắn ra sức chạy nhanh khiến máu càng chảy nhiều hơn. Mỗi một bước chân đều vô cùng đau đớn. Càng đến gần thế gian, lồng ngực càng đau nhức. Nhưng hắn không dám giảm tốc độ, cố gắng bám theo con rồng kia.
Mây đen che kín chân trời, hắc long cuồng nộ rít gào.
Cùng với mây đen dày đặc, cuồng phong đột ngột kéo tới. Dường như phải phá hủy hết mọi thứ trên mặt đất mới có thể rời đi. Mặt trời bị che khuất khiến trời đất tối sầm, bóng đêm xâm chiếm. Hắc long ẩn hiện trong tầng mây khiến dân chúng dưới trần gian không khỏi kinh hãi. Người người quỳ rạp xuống đất cầu xin thần linh phù hộ.
Lúc Bạch Hoa chạy tới Bạch Phách sơn, rừng núi đang rung chuyển dữ dội. Hắn trông thấy căn nhà gỗ, cùng lúc thấy Tần Tử Trúc ôm Hoa Khai chống lại ý trời mà đi. Người nàng nhuộm đầy máu. Thiên lôi tụ tập dày đặc trên đỉnh đầu Tử Trúc, cuồng phong nổi lên tứ phía.
Bạch Hoa nhìn gương mặt tái nhợt, im lìm của Hoa Khai, thống khổ ngửa mặt lên trời rú một tiếng dài. Hắn do dự một chút, lập tức xoay người phóng thẳng về phía con hắc long trên cao. Thân hình Bạch Hoa nhanh chóng vọt vào tầng mây, nhe răng tấn công như vũ bão.
Hắc long đang chuẩn bị giáng sét, lại đột nhiên bị tập kích. Nó giận dữ hí một tiếng dài, hai mắt tóe lửa. Hình thể Bạch Trạch tuy lớn, nhưng con hắc long kia đã trải vạn thế kiếp nạn, tồn tại sánh ngang trời đất, so với Bạch Trạch vừa tu thành hình mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Huống hồ nguyên thần Bạch Trạch không còn trong người, mình đầy thương tích.
Hắc long vùng vẫy, cố giãy thân khỏi hàm răng sắc nhọn của Bạch Trạch. Lớp vảy cứng rắn bị thủng mấy lỗ, lộ ra máu thịt bên trong. Cho dù vết thương nhanh chóng khép lại, không có chút dấu vết nào cho thấy nó đã từng bị thương, nhưng hắc long vẫn nổi cơn thịnh nộ. Trên đời này chưa có ai dám bất kính với nó như thế! Bạch Trạch còn chưa kịp đứng vững, nó đã quật đuôi đánh Bạch Trạch văng ra xa hơn mười dặm.
Bạch Hoa cảm giác như bị cả ngọn núi trực tiếp tông vào người. Thân thể còn chưa dừng lại, miệng đã hộc mấy ngụm máu.
Tử Trúc không hề để ý đến hai kẻ một đen một trắng đang quần chiến ác liệt trên trời. Hắn toàn tâm toàn ý làm chuyện của mình, giành giật từng giây một. Có thành công hay không, hắn cũng không thể xác định. Hai mắt đỏ ngầu nhìn thân thể càng lúc càng lạnh lẽo trong lòng mình, tay không dừng động tác. Hắn chỉ cần thêm một chút thời gian. Trước khi thiên lôi đánh xuống, hắn nhất định có thể cứu nàng, để nàng được trường sinh bất tử. Nhưng bây giờ thiên lôi đã kéo tới, dù hắn có cứu được nàng hay không, chắc chắn hắn vẫn phải chết. Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng hắn không hối hận.
Thân thể Bạch Hoa lộn mấy vòng trong không trung. Hắn dùng móng vuốt sắc bén cố trụ mới có thể dừng lại, run rẩy đứng lên, lại phun ra một ngụm máu.
Hắc long thấy Bạch Trạch đã đuối sức, nó không đuổi theo nữa. Nhiệm vụ của nó hôm nay không phải là đánh nhau với con linh thú Bạch Trạch. Tên phàm nhân không muốn sống kia đã sắp thi triển xong cấm thuật. Sao có thể để loại thuật pháp đi ngược ý trời này thành công!
Bạch Hoa đưa mắt nhìn về phía người con gái mỏng manh, lòng đau vô vàn. Ở bên kia, Hắc long đã giáng thiên lôi xuống.
Hắn gào một tiếng xé phổi, sau đó lấy tốc độ mắt thường không thể nhìn được phóng như bay về phía người kia, vừa chạy vừa biến thành hình người. Bạch Hoa chưa kịp tới chỗ Tử Trúc và Hoa Khai, chín đạo thiên lôi màu đen từ trên trời đã rầm rầm đánh xuống, không hề thiên vị nện lên đỉnh đầu Tử Trúc, trách phạt kẻ phàm nhân dám chống lại ý trời.
Với tốc độ đó, chắc chắn Tử Trúc sẽ không kịp cảm giác đau đớn.
Cây cối trên núi Bạch Phách đều cháy thành than, mặt đất sạm một màu đen kịt. Hắc long từ trên không trung quan sát, thấy nhiệm vụ đã xong, nó lập tức bay đi, biến mất ở cuối chân trời.
Khoảnh khắc thân thể cháy đen kia ngã xuống, gió cũng ngừng thổi, mây đen tan đi, vạn vật trở lại yên tĩnh như lúc đầu. Một cơn mưa không to không nhỏ rắc xuống, dập tắt tàn lửa còn sót lại. Chỉ còn mặt đất cháy khét, mênh mông trơ trụi là còn chứng minh nơi đây có người vừa bị trời phạt.
Thật ra, không thể nói Tử Trúc hoàn toàn thất bại. Ít nhất hắn đã bảo vệ được hồn phách Hoa Khai, dù phải đổi bằng chính sinh mạng hắn. Hoặc giả hậu quả còn nghiêm trọng hơn.
Nhưng Bạch Hoa không biết. Hắn nghĩ nàng đã chết, đã vĩnh viễn hồn phi phách tán. Từ nay về sau, trên cõi đời này không còn nàng, không còn nàng nữa. Gương mặt trắng ngần của nàng trong khoảnh khắc Tử Trúc bị thiên lôi đánh xuống, đã hóa thành than, bị gió thổi đi từng chút, từng chút một. Thứ gì đó tỏa ánh hào quang nhàn nhạt từ từ trôi ra khỏi cơ thể đã cháy đen, nhập vào người Bạch Hoa. Đó là nguyên thần của hắn, vốn để bảo vệ thân thể nàng. Nay thân xác nàng sắp tan hết, nguyên thần tự nhiên cũng quay về.
Hắn đi tới cạnh Hoa Khai, ôm lấy thân thể cháy đen vào lòng. Nhưng bụi than vỡ vụn, rơi rớt theo kẽ ngón tay, bị nước mưa chậm rãi cuốn trôi. Nước mắt Bạch Hoa rơi xuống, từng giọt, từng giọt thấm vào than đen. Hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời rống một tiếng thật dài, giống như dã thú bị thương, đau đến xé tim xé phổi. Mưa xối lên người hắn, mang theo rất nhiều máu tươi.
Lúc này, mấy vạn thiên binh thiên tướng vừa tới nơi, quát to với Bạch Hoa: “Yêu nghiệt! Còn không mau bó tay chịu trói!”
Hai mắt Bạch Hoa đỏ ngầu, không còn lý trí. Trong đầu hắn chỉ có giết chóc. Nếu không phải tại đám thần phật ở tít trên cao này, sao nàng có thể có kết cục như vậy! Làm sao có thể!
Nguyên thần trở lại cơ thể, vết thương trên người nhanh chóng khép lại. Hắn chậm rãi đứng lên, hai mắt chỉ có màu máu căm thù nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Tất cả các ngươi… Đều phải chết!”
“Yêu nghiệt to gan! Còn dám nói càn!”
Hắn hạ thấp tứ chi, vươn ra móng vuốt, nhe răng nanh sắc nhọn, dùng tốc độ nhanh như tia chớp lao về phía thiên binh thiên tướng. Một trận gió tanh mưa máu.
Thời gian đó, bầu trời nhân gian đỏ ối suốt mấy tháng, như nhuộm bằng máu tươi.
Cho đến rất nhiều năm sau, thần tiên trên thiên đình không ai muốn nhắc đến chuyện này. Về sau có một tiểu tiên mới đến thiên đình nghe lỏm được, trong trận ác chiến đó, yêu thú nọ giết vô số thần nhân. Mãi đến lúc nó dùng hết sức lực toàn thân, trút hơi thở cuối cùng ngã xuống, hình như đã chết. Vốn Ngọc Hoàng Thượng Đế muốn thiêu toàn bộ xương cốt nó thành tro bụi, nhưng Phật Tổ lại bảo hãy nhốt nó ở vô ngần địa ngục, cùng tồn tại với bóng đêm vô tận, chịu đựng đau đớn dày vò.
Thật ra còn rất nhiều chuyện, tiểu tiên kia chưa từng nghe nói.
Ví như lúc chín đạo thiên lôi kia giáng xuống, một chú bướm trắng trong nháy mắt hóa thành hình người, ôm chặt lấy phàm nhân chống lại ý trời kia, đỡ cho hắn phần lớn đau đớn, hồn phách không bị hôi yên phi diệt. Chỉ là ngay cả thời khắc cuối cùng, lúc giọt lệ của bướm trắng hóa thành một làn khói nhẹ, cũng không một ai biết nàng đã từng xuất hiện.
Lại ví như ở một ngọn núi hoang vu, có một người trường sinh bất tử cuối cùng cũng chết đi. Lúc đó nàng nhìn chân trời cuồn cuộn mây đen, cười trong nước mắt. Nàng thấy được tương lai người kia phải chết thế nào, nhưng vẫn dạy hắn cấm thuật nghịch thiên. Ngày đó nàng cho hắn uống máu hai người hòa vào nhau, chính là vì để mạng mình và mạng hắn gắn cùng một chỗ. Chỉ có chín đạo thiên lôi không gì không hủy diệt được mới có thể làm nàng biến mất vĩnh viễn. Cũng chỉ có người đó mới có năng lực này, mới có liều lĩnh y hệt như Trường Sinh năm đó. Nói nàng ích kỷ cũng tốt, chỉ là nàng sống lâu quá rồi, nhớ thương một người quá lâu. Nàng không thể chịu đựng thêm nữa. Thôi thì cứ chấm dứt như vậy đi.
Còn nữa, có một hồn phách nữ tử đi vào điện Diêm Vương. Nàng thất thần nhìn địa phủ trống rỗng, mê man chuyển ánh mắt, thật lâu sau mới bình tĩnh hỏi: “Nơi này là địa phủ sao?”
“Phải.” Diêm Vương trả lời nàng.
“Ta đây đã chết sao?”
“Đã chết.”
Nữ tử đột nhiên cười cười, trong mắt không có ánh sáng. “Đã chết à, đã chết thật tốt.” Kỳ thật, nàng cũng không biết vì sao mình muốn cười, chỉ là cảm thấy, chết, thật ra cũng rất tốt.
Năm nàng chết, mới có hai thập niên, nhưng giữa mái tóc đen đã sớm có sợi bạc, khóe mắt đầy nếp nhăn, chẳng mảy may nhớ chuyện kiếp trước.
Tác giả :
Lý Triều Cẩn