Mạnh Bà Truyền
Quyển 3 - Chương 25
Đương nhiên Bạch Vô Thường không thể thả nàng đi. Hắn siết chặt dây xích sắt trong tay. “Ngươi quay về thì làm được gì? Cái hồn phách kia không chừng đã tan thành mây khói từ lâu!”
“Không! Ta nói rồi, ta nhất định phải mang huynh ấy rời khỏi chỗ đó, nhất định… Nếu ta đầu thai rồi, thì huynh ấy làm sao bây giờ? Ai có thể cứu huynh ấy ra… Là ta hại chết huynh ấy, là ta hại chết Bạch Thảo. Nếu không phải vì ta, Bạch Thảo sẽ không chết, huynh ấy sẽ không chết…” Hoa Khai quỳ gối khóc lớn, cả người dính đầy bùn đất.”
“Nhân quả tuần hoàn, ngươi có tự trách cũng vô ích. Theo ta đi đi. Đầu thai xong chính là một bắt đầu mới, ngươi sẽ không buồn phiền vì những chuyện này nữa, sẽ tốt hơn. Đến đây, theo ta đi đi.” Dứt lời, Bạch Vô Thường dùng hai tay nâng nàng dậy. Nhưng không ngờ Hoa Khai lại dùng sức đẩy hắn ra: “Ta phải về! Ta không thể chết được! Ta nhất định phải trở về!”
Bạch Vô Thường nhìn Hoa Khai, hồi lâu sau mới thở dài một hơi. “Cho dù bây giờ ta thả ngươi đi, ngươi cũng không ra khỏi được đường Hoàng Tuyền này, huống chi ta không thể thả ngươi đi. Cùng lắm thì ngươi có thể đi cầu xin Diêm Vương, biết đâu hắn có thể cho ngươi được hoàn hồn bảy ngày. Có điều, ta nghĩ cái lão đầu đá mặt sắt Diêm Vương kia sẽ không đồng ý đâu.”
Ít ra cũng còn có hy vọng, Hoa Khai nắm lấy vạt áo Bạch Vô Thường, cầu xin: “Xin ngươi dẫn ta đi gặp Diêm Vương… Ta không thể cứ đi như vậy.”
Sau đó, Bạch Vô Thường dẫn Hoa Khai đến điện Diêm Vương.
Lúc đó Diêm Vương đang ngồi ở trên cao đường, mặc áo bào lớn màu đỏ viền đen. Gương mặt trang nghiêm, không chút biểu tình. Còn Phán Quan đứng phía sau Diêm Vương thấy Hoa Khai, liền lật lật sổ sinh tử trong tay. Sau đó thấp giọng nói nhỏ bên tai Diêm Vương. Diêm Vương hơi gật gật đầu.
“Người quỳ dưới đường có chuyện gì.” Diêm Vương lạnh lùng mở miệng.
Hoa Khai cung kính quỳ trước mặt Diêm Vương, hai tay áp lên mặt đất, cái trán cũng chạm đất: “Ta đến xin Diêm Vương đại nhân cho ta được hoàn hồn về nhân gian, bây giờ ta chưa thể chết được. Ta xin hứa chỉ cần ta hoàn thành tâm nguyện, ta lập tức trở lại địa phủ. Cho dù phán ta bị đánh vào mười tám tầng địa ngục, trọn đời không thể siêu sinh, ta cũng nhất định không oán không hối.”
“Được.”
Hoa Khai kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Diêm Vương, ngay cả Bạch Vô Thường cũng hoàn toàn không ngờ Diêm Vương trước giờ vốn ý chí sắt đá lại dễ dàng đáp ứng, nhất thời chỉ biết ngơ ngẩn.
Diêm Vương lấy sổ sinh tử đã được Phán Quan mở ra, nói: “Mạnh Hoa Khai, trên sổ sinh tử viết người thọ tám mươi bảy tuổi, già chết tự nhiên. Bây giờ dương thọ ngươi chưa hết, kiếp nạn chưa xong, chờ ngươi hoàn thành hết mọi việc, cũng có thể không phải đến địa phủ, đừng nói đến chuyện bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục. Trở về đi.” Dứt lời, Diêm Vương ra lệnh cho Bạch Vô Thường dẫn nàng trở về, còn mình cũng đứng dậy đi mất.
Thời điểm nàng trở ra đường Hoàng Tuyền, khóa sắt trên tay Hoa Khai đã được mở ra. Nàng hơi sốt ruột đi ở phía trước, Bạch Vô Thường đi sau nàng, mở miệng nói: “Thì ra là dương thọ chưa hết, chứ ta nói làm sao tên Diêm Vương kia có thể thả ngươi đi? Chẳng qua vận khí ngươi quá tốt thôi.”
Hoa Khai không để ý đến lời Bạch Vô Thường, một lúc lâu sau nàng mới hỏi: “Không phải ngươi nói ta sống không quá hai mươi tuổi sao? Vì sao Diêm Vương lại nói ta có tám mươi bảy năm dương thọ?”
“Ta không biết vì sao trên sổ sinh tử lại viết như vậy. Nhưng đó giờ ta xem tuổi thọ của một người chưa bao giờ có sai sót. Ngươi phải biết ta chính là Bạch Vô Thường, một người khi nào thì chết, ta rõ ràng nhất.” Sau khi nói xong, Bạch Vô Thường lại cười rộ lên: “Biết đâu tuổi thọ của người và tuổi thọ trên sổ sinh tử không giống nhau, chứng minh ngươi không phải người bình thường. Ngươi phải cảm thấy bản thân mình là có một không hai mới đúng. Ngẫm đi ngẫm lại, thế gian nhiều người như vậy có mấy người có thể giống ngươi.”
Hoa Khai đột nhiên xoay người lại nhìn Bạch Vô Thường đăm đăm: “Ta thà làm một người bình thường, bình thường như một người thường mà thôi.” Nói xong, nàng quay người tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Vô Thường phát hiện mình nói trúng chỗ đau của cô gái kia, cũng tự biết mình vô ý vô tứ. Hắn muốn nói gì đó an ủi nàng, lại sợ mình càng nói càng lỡ lời, xấu hổ không biết nói gì cho phải, đành cúi đầu. Cả đoạn đường im lặng như thế còn khó chịu hơn là đòi mạng hắn nữa.
Một lát sau, Bạch Vô Thường phát hiện nàng không đi tiếp. Hắn ngẩng đầu, liền thấy cách đó không xa có một nữ tử toàn thân áo trắng, gương mặt vô cùng xinh đẹp. Nàng đứng cạnh biển hoa Bỉ Ngạn, áo trắng cùng hoa đỏ theo gió lay động, hình như đã đứng đợi ở đó lâu lắm rồi. Nàng không phải hồn ma, càng không thể là người.
“Bằng hữu của ngươi à? Không phải ta đã nói, ngươi thật sự không tầm thường sao, còn có nhiều bằng hữu là thần tiên như vậy, mà ai cũng xinh đẹp hết.”
Lúc này, nữ tử áo trắng kia chạy tới trước mặt Bạch Vô Thường, nói: “Đoạn đường còn lại, để ta mang nàng ra ngoài cho.”
Nhưng Bạch Vô Thường lại giống một tên vô lại lắc đầu từ chối, nói: “Vậy cũng hơi phiền, Diêm Vương ra lệnh cho ta dẫn cô ấy ra ngoài, nếu để cho lão Diêm Vương máu lạnh kia biết ta lười biếng, nửa đường đem hồn phách giao cho người khác, thì chính là tự tìm đường chết đó.”
“Vậy phải làm thế nào?”
Bạch Vô Thường lưu manh cười he he, sau đó nói: “Chỉ cần cô nương nói ta biết phương danh của cô, nếu Diêm Vương có truy cứu thì ít ra ta cũng có cái tên để trình lên.” Nói trắng ra, hắn chỉ muốn biết tên của người ta thôi, quả là thứ không biết xấu hổ.
Nữ tử áo trắng lại cười rộ lên, cố ý nói: “Ta nhận ra ngươi. Năm đó ngươi quỳ gối trước mặt Phật Tổ, cầu xin Người để ngươi được gặp vị ở trong lòng một lần. Ta còn tưởng ngươi cũng biết yêu cuồng dại như con người, không thể ngờ… đều là giả vờ à.”
“Hiểu lầm rồi hiểu lầm rồi. Ta đối với cô nương không có chút suy nghĩ không chính đáng nào hết. Cô đừng đem tội danh này gán lên đầu ta. Nếu sau này ta tìm được hắn, để hắn nghe có sự việc như vậy xảy ra, sẽ chết người đó!” Bạch Vô Thường vội vàng nói. Khi đó Bạch Vô Thường đã ở địa phủ được năm trăm năm, cách cái ngày mà Phật Tổ nói năm ngàn năm còn rất xa. Đối với việc có thể tìm được người đó, hắn vẫn ôm hy vọng rất lớn. Có điều, không thể tưởng tượng được ba bốn ngàn năm về sau nữa, hắn vẫn không thể tìm thấy người kia.
“Vậy… ta có thể dẫn nàng đi chưa?” Nữ tử chỉ Hoa Khai đang đứng một bên.
“Được được, đương nhiên được. Cô nương đi nhanh đi.” Bạch Vô Thường đuổi các nàng như đuổi ôn thần. Nhưng sau khi hai người đi được vài bước, Bạch Vô Thường lại đuổi theo, hỏi: “Cô cũng biết hắn ở đâu?”
Nữ tử lắc đầu.
Bạch Vô Thường cũng chỉ thất vọng “Ừ” một tiếng, để các nàng đi rồi, vậy sẽ cô đơn lắm.
Hoa Khai và cô gái kia cả đoạn đường đều trầm mặc. Cuối cùng, Hoa Khai không nhịn được hỏi: “Cô là ai?”
Nữ tử cũng không trả lời, chỉ tiếp tục đi về phía trước. Nhưng Hoa Khai lại không phải người không có được đáp án sẽ bỏ cuộc, nàng tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”
Đến lúc nàng hỏi tới lần thứ năm, cô gái kia mới thở dài một hơi nói: “Ở thiên đình ta cũng chỉ là một tiểu tiên hèn mọn. Có nói, cô cũng không nhận ra.”
“Vì sao lại đến đây?”
“Để dẫn cô ra ngoài.”
“Vì sao lại muốn dẫn ta ra ngoài?”
“Bởi vì có người vì cô chết mà vô cùng đau lòng, thống khổ. Ta không muốn nhìn chàng như vậy, nên ta đến đây.”
“Người cô nói là Tử Trúc sao?”
“Còn có thể là người khác sao?” Nữ tử cười khổ.
“Cô cùng hắn… cuối cùng là quan hệ thế nào?”
Nữ tử ngẫm nghĩ, nhưng lại nói: “Không có quan hệ gì. Ta cùng với chàng, đến bây giờ vẫn không có quan hệ. Chàng không biết sự tồn tại của ta. Trong mắt chàng chỉ có một mình cô, mà trong mắt ta chỉ có một mình chàng. Trong mắt cô, lại không có gì cả, kiếp trước như thế, kiếp này cũng vậy.”
“Kiếp trước? Kiếp này? Kiếp trước chúng ta có quen nhau sao?”
“Kiếp trước cô là hoa thần người người tôn kính, ta đương nhiên biết cô. Nhưng cô sẽ không nhận ra ta, bởi vì ta chỉ là một con bướm nhỏ nhoi. Sau đó, cô vi phạm thiên quy, bị giáng chức hạ phàm lịch kiếp. Chàng không hề do dự liền hạ phàm theo cô. Mà ta, biết chàng đi rồi, lại xuống trần gian tìm chàng. Chỉ cần có thể đi theo bên người chàng, che chở chàng bình an vô sự, ta đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.” Dứt lời, nàng đã ra khỏi đường Hoàng Tuyện, phía trước chính là Quỷ Môn quan, bước qua Quỷ Môn quan là có thể trở lại nhân gian.
“Vì sao ta lại bị giáng chức hạ phàm?” Lúc sắp bước chân ra khỏi Quỷ Môn quan, Hoa Khai hỏi.
Nữ tử quay đầu nhìn Hoa Khai: “Ta đã nói quá nhiều, không thể nói thêm nữa. Những chuyện còn lại, tự cô tìm hiểu cho thấu đáo đi.” Thanh âm của nàng rất nhẹ, như ở xa xa truyền đến.
Sau khi nàng nói xong, liền đi trước đẩy cửa Quỷ Môn, bước ra ngoài. Hoa Khai cũng đi theo sau nàng ra khỏi Quỷ Môn quan. Chân vừa bước ra ngoài, trước mắt là bầu trời mở rộng.
Các nàng đã đứng ở bờ sông, trời đã muốn sáng rõ.
Sau đó Hoa Khai thấy thân thể mình vẫn nằm đó, bên cạnh còn có hai người, một người là vị đạo sĩ, người kia là Tử Trúc. Vị đạo sĩ không khóc, nhưng vẻ mặt vô cùng đau buồn. Ông ấy không đứng đó, mà đang lập đàn ở cách đó không xa, muốn gọi hồn phách đã đi xa trở về.
Còn Tử Trúc đang ôm nàng, chính là xác chết của nàng khóc rống: “Vì sao… Vì sao người chết không phải là huynh…” Hắn đau khổ như vậy, vô cùng đáng thương. Cô gái kia nói đúng, đích thực là hắn thương tâm muốn chết. Hoa Khai quay đầu nhìn thoáng qua cô gái, thấy trong mắt nàng đau đớn và cả cố chấp không thể buông.
“Ta phải về thôi.” Hoa Khai nói với cô gái.
“Xin cô chờ một chút. Ta muốn mượn thân thể của cô một lát, chỉ một lần thôi, rất nhanh.” Nói xong, cô gái cũng không chờ Hoa Khai đáp ứng, bước về phía trước, tiến vào nằm trong thân thể Hoa Khai.
Sau đó, “Hoa Khai” từ từ mở mắt, vươn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Tử Trúc, khẽ mỉm cười nói: “Đừng khóc, ta đã trở về.” Dịu dàng đó, Hoa Khai chưa bao giờ có.
Tử Trúc khiếp sợ nhìn người trong lòng, vẻ mặt không dám tin. Sau đó lệ nhanh chóng rơi đầy mặt.
“Vì sao lại khóc? Ta đã trở về, chàng không vui sao?” Nàng dịu dàng nói.
“Huynh nghĩ muội chết rồi! Huynh nghĩ muội chết rồi…”
“Nhưng ta còn chưa chết, không phải sao?”
“Vì sao… Rõ ràng muội đã tắt thở lâu như vậy?”
“Hoa Khai” dịu dàng nói: “Diêm Vương nói dương thọ của ta chưa hết, không thu nhận ta, bảo ta trở về.”
Tử Trúc ôm chặt lấy Hoa Khai, nói: “Thật tốt quá, thật tốt quá…”
“Hoa Khai” tựa đầu vào vai Tử Trúc, khóe miệng khẽ cong. Nàng sung sướng nói: “Chàng biết không? Có thể được chàng ôm như vậy, ta thật sự rất vui. Đã bao nhiêu năm, ngay cả nằm mơ ta cũng không dám mơ…” Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, trong mắt có giọt lệ rơi ra.
“Không! Ta nói rồi, ta nhất định phải mang huynh ấy rời khỏi chỗ đó, nhất định… Nếu ta đầu thai rồi, thì huynh ấy làm sao bây giờ? Ai có thể cứu huynh ấy ra… Là ta hại chết huynh ấy, là ta hại chết Bạch Thảo. Nếu không phải vì ta, Bạch Thảo sẽ không chết, huynh ấy sẽ không chết…” Hoa Khai quỳ gối khóc lớn, cả người dính đầy bùn đất.”
“Nhân quả tuần hoàn, ngươi có tự trách cũng vô ích. Theo ta đi đi. Đầu thai xong chính là một bắt đầu mới, ngươi sẽ không buồn phiền vì những chuyện này nữa, sẽ tốt hơn. Đến đây, theo ta đi đi.” Dứt lời, Bạch Vô Thường dùng hai tay nâng nàng dậy. Nhưng không ngờ Hoa Khai lại dùng sức đẩy hắn ra: “Ta phải về! Ta không thể chết được! Ta nhất định phải trở về!”
Bạch Vô Thường nhìn Hoa Khai, hồi lâu sau mới thở dài một hơi. “Cho dù bây giờ ta thả ngươi đi, ngươi cũng không ra khỏi được đường Hoàng Tuyền này, huống chi ta không thể thả ngươi đi. Cùng lắm thì ngươi có thể đi cầu xin Diêm Vương, biết đâu hắn có thể cho ngươi được hoàn hồn bảy ngày. Có điều, ta nghĩ cái lão đầu đá mặt sắt Diêm Vương kia sẽ không đồng ý đâu.”
Ít ra cũng còn có hy vọng, Hoa Khai nắm lấy vạt áo Bạch Vô Thường, cầu xin: “Xin ngươi dẫn ta đi gặp Diêm Vương… Ta không thể cứ đi như vậy.”
Sau đó, Bạch Vô Thường dẫn Hoa Khai đến điện Diêm Vương.
Lúc đó Diêm Vương đang ngồi ở trên cao đường, mặc áo bào lớn màu đỏ viền đen. Gương mặt trang nghiêm, không chút biểu tình. Còn Phán Quan đứng phía sau Diêm Vương thấy Hoa Khai, liền lật lật sổ sinh tử trong tay. Sau đó thấp giọng nói nhỏ bên tai Diêm Vương. Diêm Vương hơi gật gật đầu.
“Người quỳ dưới đường có chuyện gì.” Diêm Vương lạnh lùng mở miệng.
Hoa Khai cung kính quỳ trước mặt Diêm Vương, hai tay áp lên mặt đất, cái trán cũng chạm đất: “Ta đến xin Diêm Vương đại nhân cho ta được hoàn hồn về nhân gian, bây giờ ta chưa thể chết được. Ta xin hứa chỉ cần ta hoàn thành tâm nguyện, ta lập tức trở lại địa phủ. Cho dù phán ta bị đánh vào mười tám tầng địa ngục, trọn đời không thể siêu sinh, ta cũng nhất định không oán không hối.”
“Được.”
Hoa Khai kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Diêm Vương, ngay cả Bạch Vô Thường cũng hoàn toàn không ngờ Diêm Vương trước giờ vốn ý chí sắt đá lại dễ dàng đáp ứng, nhất thời chỉ biết ngơ ngẩn.
Diêm Vương lấy sổ sinh tử đã được Phán Quan mở ra, nói: “Mạnh Hoa Khai, trên sổ sinh tử viết người thọ tám mươi bảy tuổi, già chết tự nhiên. Bây giờ dương thọ ngươi chưa hết, kiếp nạn chưa xong, chờ ngươi hoàn thành hết mọi việc, cũng có thể không phải đến địa phủ, đừng nói đến chuyện bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục. Trở về đi.” Dứt lời, Diêm Vương ra lệnh cho Bạch Vô Thường dẫn nàng trở về, còn mình cũng đứng dậy đi mất.
Thời điểm nàng trở ra đường Hoàng Tuyền, khóa sắt trên tay Hoa Khai đã được mở ra. Nàng hơi sốt ruột đi ở phía trước, Bạch Vô Thường đi sau nàng, mở miệng nói: “Thì ra là dương thọ chưa hết, chứ ta nói làm sao tên Diêm Vương kia có thể thả ngươi đi? Chẳng qua vận khí ngươi quá tốt thôi.”
Hoa Khai không để ý đến lời Bạch Vô Thường, một lúc lâu sau nàng mới hỏi: “Không phải ngươi nói ta sống không quá hai mươi tuổi sao? Vì sao Diêm Vương lại nói ta có tám mươi bảy năm dương thọ?”
“Ta không biết vì sao trên sổ sinh tử lại viết như vậy. Nhưng đó giờ ta xem tuổi thọ của một người chưa bao giờ có sai sót. Ngươi phải biết ta chính là Bạch Vô Thường, một người khi nào thì chết, ta rõ ràng nhất.” Sau khi nói xong, Bạch Vô Thường lại cười rộ lên: “Biết đâu tuổi thọ của người và tuổi thọ trên sổ sinh tử không giống nhau, chứng minh ngươi không phải người bình thường. Ngươi phải cảm thấy bản thân mình là có một không hai mới đúng. Ngẫm đi ngẫm lại, thế gian nhiều người như vậy có mấy người có thể giống ngươi.”
Hoa Khai đột nhiên xoay người lại nhìn Bạch Vô Thường đăm đăm: “Ta thà làm một người bình thường, bình thường như một người thường mà thôi.” Nói xong, nàng quay người tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Vô Thường phát hiện mình nói trúng chỗ đau của cô gái kia, cũng tự biết mình vô ý vô tứ. Hắn muốn nói gì đó an ủi nàng, lại sợ mình càng nói càng lỡ lời, xấu hổ không biết nói gì cho phải, đành cúi đầu. Cả đoạn đường im lặng như thế còn khó chịu hơn là đòi mạng hắn nữa.
Một lát sau, Bạch Vô Thường phát hiện nàng không đi tiếp. Hắn ngẩng đầu, liền thấy cách đó không xa có một nữ tử toàn thân áo trắng, gương mặt vô cùng xinh đẹp. Nàng đứng cạnh biển hoa Bỉ Ngạn, áo trắng cùng hoa đỏ theo gió lay động, hình như đã đứng đợi ở đó lâu lắm rồi. Nàng không phải hồn ma, càng không thể là người.
“Bằng hữu của ngươi à? Không phải ta đã nói, ngươi thật sự không tầm thường sao, còn có nhiều bằng hữu là thần tiên như vậy, mà ai cũng xinh đẹp hết.”
Lúc này, nữ tử áo trắng kia chạy tới trước mặt Bạch Vô Thường, nói: “Đoạn đường còn lại, để ta mang nàng ra ngoài cho.”
Nhưng Bạch Vô Thường lại giống một tên vô lại lắc đầu từ chối, nói: “Vậy cũng hơi phiền, Diêm Vương ra lệnh cho ta dẫn cô ấy ra ngoài, nếu để cho lão Diêm Vương máu lạnh kia biết ta lười biếng, nửa đường đem hồn phách giao cho người khác, thì chính là tự tìm đường chết đó.”
“Vậy phải làm thế nào?”
Bạch Vô Thường lưu manh cười he he, sau đó nói: “Chỉ cần cô nương nói ta biết phương danh của cô, nếu Diêm Vương có truy cứu thì ít ra ta cũng có cái tên để trình lên.” Nói trắng ra, hắn chỉ muốn biết tên của người ta thôi, quả là thứ không biết xấu hổ.
Nữ tử áo trắng lại cười rộ lên, cố ý nói: “Ta nhận ra ngươi. Năm đó ngươi quỳ gối trước mặt Phật Tổ, cầu xin Người để ngươi được gặp vị ở trong lòng một lần. Ta còn tưởng ngươi cũng biết yêu cuồng dại như con người, không thể ngờ… đều là giả vờ à.”
“Hiểu lầm rồi hiểu lầm rồi. Ta đối với cô nương không có chút suy nghĩ không chính đáng nào hết. Cô đừng đem tội danh này gán lên đầu ta. Nếu sau này ta tìm được hắn, để hắn nghe có sự việc như vậy xảy ra, sẽ chết người đó!” Bạch Vô Thường vội vàng nói. Khi đó Bạch Vô Thường đã ở địa phủ được năm trăm năm, cách cái ngày mà Phật Tổ nói năm ngàn năm còn rất xa. Đối với việc có thể tìm được người đó, hắn vẫn ôm hy vọng rất lớn. Có điều, không thể tưởng tượng được ba bốn ngàn năm về sau nữa, hắn vẫn không thể tìm thấy người kia.
“Vậy… ta có thể dẫn nàng đi chưa?” Nữ tử chỉ Hoa Khai đang đứng một bên.
“Được được, đương nhiên được. Cô nương đi nhanh đi.” Bạch Vô Thường đuổi các nàng như đuổi ôn thần. Nhưng sau khi hai người đi được vài bước, Bạch Vô Thường lại đuổi theo, hỏi: “Cô cũng biết hắn ở đâu?”
Nữ tử lắc đầu.
Bạch Vô Thường cũng chỉ thất vọng “Ừ” một tiếng, để các nàng đi rồi, vậy sẽ cô đơn lắm.
Hoa Khai và cô gái kia cả đoạn đường đều trầm mặc. Cuối cùng, Hoa Khai không nhịn được hỏi: “Cô là ai?”
Nữ tử cũng không trả lời, chỉ tiếp tục đi về phía trước. Nhưng Hoa Khai lại không phải người không có được đáp án sẽ bỏ cuộc, nàng tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”
Đến lúc nàng hỏi tới lần thứ năm, cô gái kia mới thở dài một hơi nói: “Ở thiên đình ta cũng chỉ là một tiểu tiên hèn mọn. Có nói, cô cũng không nhận ra.”
“Vì sao lại đến đây?”
“Để dẫn cô ra ngoài.”
“Vì sao lại muốn dẫn ta ra ngoài?”
“Bởi vì có người vì cô chết mà vô cùng đau lòng, thống khổ. Ta không muốn nhìn chàng như vậy, nên ta đến đây.”
“Người cô nói là Tử Trúc sao?”
“Còn có thể là người khác sao?” Nữ tử cười khổ.
“Cô cùng hắn… cuối cùng là quan hệ thế nào?”
Nữ tử ngẫm nghĩ, nhưng lại nói: “Không có quan hệ gì. Ta cùng với chàng, đến bây giờ vẫn không có quan hệ. Chàng không biết sự tồn tại của ta. Trong mắt chàng chỉ có một mình cô, mà trong mắt ta chỉ có một mình chàng. Trong mắt cô, lại không có gì cả, kiếp trước như thế, kiếp này cũng vậy.”
“Kiếp trước? Kiếp này? Kiếp trước chúng ta có quen nhau sao?”
“Kiếp trước cô là hoa thần người người tôn kính, ta đương nhiên biết cô. Nhưng cô sẽ không nhận ra ta, bởi vì ta chỉ là một con bướm nhỏ nhoi. Sau đó, cô vi phạm thiên quy, bị giáng chức hạ phàm lịch kiếp. Chàng không hề do dự liền hạ phàm theo cô. Mà ta, biết chàng đi rồi, lại xuống trần gian tìm chàng. Chỉ cần có thể đi theo bên người chàng, che chở chàng bình an vô sự, ta đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.” Dứt lời, nàng đã ra khỏi đường Hoàng Tuyện, phía trước chính là Quỷ Môn quan, bước qua Quỷ Môn quan là có thể trở lại nhân gian.
“Vì sao ta lại bị giáng chức hạ phàm?” Lúc sắp bước chân ra khỏi Quỷ Môn quan, Hoa Khai hỏi.
Nữ tử quay đầu nhìn Hoa Khai: “Ta đã nói quá nhiều, không thể nói thêm nữa. Những chuyện còn lại, tự cô tìm hiểu cho thấu đáo đi.” Thanh âm của nàng rất nhẹ, như ở xa xa truyền đến.
Sau khi nàng nói xong, liền đi trước đẩy cửa Quỷ Môn, bước ra ngoài. Hoa Khai cũng đi theo sau nàng ra khỏi Quỷ Môn quan. Chân vừa bước ra ngoài, trước mắt là bầu trời mở rộng.
Các nàng đã đứng ở bờ sông, trời đã muốn sáng rõ.
Sau đó Hoa Khai thấy thân thể mình vẫn nằm đó, bên cạnh còn có hai người, một người là vị đạo sĩ, người kia là Tử Trúc. Vị đạo sĩ không khóc, nhưng vẻ mặt vô cùng đau buồn. Ông ấy không đứng đó, mà đang lập đàn ở cách đó không xa, muốn gọi hồn phách đã đi xa trở về.
Còn Tử Trúc đang ôm nàng, chính là xác chết của nàng khóc rống: “Vì sao… Vì sao người chết không phải là huynh…” Hắn đau khổ như vậy, vô cùng đáng thương. Cô gái kia nói đúng, đích thực là hắn thương tâm muốn chết. Hoa Khai quay đầu nhìn thoáng qua cô gái, thấy trong mắt nàng đau đớn và cả cố chấp không thể buông.
“Ta phải về thôi.” Hoa Khai nói với cô gái.
“Xin cô chờ một chút. Ta muốn mượn thân thể của cô một lát, chỉ một lần thôi, rất nhanh.” Nói xong, cô gái cũng không chờ Hoa Khai đáp ứng, bước về phía trước, tiến vào nằm trong thân thể Hoa Khai.
Sau đó, “Hoa Khai” từ từ mở mắt, vươn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Tử Trúc, khẽ mỉm cười nói: “Đừng khóc, ta đã trở về.” Dịu dàng đó, Hoa Khai chưa bao giờ có.
Tử Trúc khiếp sợ nhìn người trong lòng, vẻ mặt không dám tin. Sau đó lệ nhanh chóng rơi đầy mặt.
“Vì sao lại khóc? Ta đã trở về, chàng không vui sao?” Nàng dịu dàng nói.
“Huynh nghĩ muội chết rồi! Huynh nghĩ muội chết rồi…”
“Nhưng ta còn chưa chết, không phải sao?”
“Vì sao… Rõ ràng muội đã tắt thở lâu như vậy?”
“Hoa Khai” dịu dàng nói: “Diêm Vương nói dương thọ của ta chưa hết, không thu nhận ta, bảo ta trở về.”
Tử Trúc ôm chặt lấy Hoa Khai, nói: “Thật tốt quá, thật tốt quá…”
“Hoa Khai” tựa đầu vào vai Tử Trúc, khóe miệng khẽ cong. Nàng sung sướng nói: “Chàng biết không? Có thể được chàng ôm như vậy, ta thật sự rất vui. Đã bao nhiêu năm, ngay cả nằm mơ ta cũng không dám mơ…” Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, trong mắt có giọt lệ rơi ra.
Tác giả :
Lý Triều Cẩn