Mạnh Bà Truyền
Quyển 3 - Chương 18
Lò than trong phòng thỉnh thoảng phát ra âm thanh "Tách tách", lửa cháy hừng hực.
Hoa Khai bình thản kể lại chuyện đã qua, bình thản tựa như nàng đang kể chuyện người khác. Nàng chưa hề khóc, nhưng Tử Trúc nghe xong, lại nhịn không được mắt rươm rướm đỏ.
Hoa Khai nâng ánh mắt, nhìn Tử Trúc nói: "Có gì mà khóc."
Tử Trúc dùng ống tay áo chùi hai bên mắt, nói: "Ta không khóc."
Hoa Khai lại cúi đầu rửa chân cho Tử Trúc.
"Những chuyện này ta đều nhớ rõ, ta biết là ngươi cứu ta, cho ta ăn, cho ăn mặc. Nhưng ác quỷ mà ngươi gặp phải, cũng là do ta mà ra. Những gì nợ ngươi, ta sẽ trả." Nàng nhàn nhạt nói xong, vẫn không ngẩng đầu nhìn, tay vẫn chăm chú lau chân cho Tử Trúc.
Tử Trúc nói: "Đó là do ta tự nguyện, muội không cần trả."
Hoa Khai vắt ráo khăn ướt, cẩn thận lau khô chân cho Tử Trúc. "Ngươi tự nguyện là chuyện của ngươi, ta muốn trả là chuyện của ta. Ta đã nợ huynh ấy rất nhiều, không thể lại nợ thêm của ngươi." Nàng nói huynh ấy, chính là Bạch Thảo.
Tử Trúc nhìn Hoa Khai, cắn môi không nói gì, nhưng hai tay lại nắm chặt chăn đệm trên giường.
Một trận gió lạnh thổi tới, mở tung cánh cửa.
Tử Trúc vừa định đứng dậy đi đóng cửa lại, đúng lúc này, một ông lão mặc đạo bào đi đến. Ông lão có mái tóc hoa râm, nhưng phong thái đạo mạo, tinh thần phấn chấn, nhìn thấy Tử Trúc và Hoa Khai, liền cười nói: "Đều tỉnh rồi à? Ta còn sợ các con đi rồi." Vừa nói vừa đóng cửa gỗ lại, phủi phủi bông tuyết trên người mình.
Tử Trúc nhận ra ông ta, chính là vị đạo sĩ đã cho mình hai cái bánh, cũng chính ông ta đã nói Hoa Khai có thể là quỷ. Nhớ tới chuyện của Hoa Khai, Tử Trúc tự nhiên cảm thấy ông không phải là một người tốt, liền bày ra thái độ đối phó, cảnh giác với vị đạo sĩ.
Vị đạo sĩ nhìn dáng vẻ của Tử Trúc, thì cười cười nói: "Đói bụng chưa?"
Tử Trúc vốn muốn nói bụng không đói, nhưng miệng còn chưa nói, bụng đã kêu rồn rột.
Thật ra Hoa Khai đã nói: "Dạ."
Vị đạo sĩ vừa cười cừa lấy trong túi vải ra hai miếng lương khô, đưa cho Tử Trúc và Hoa Khai mỗi người một miếng. Tử Trúc còn đang do dự đã thấy Hoa Khai đang ăn ngấu nghiến.
Tử Trúc cắn hai ba cái, ăn hết miếng lương khô xong, vị đạo sĩ liền đưa cho nó một chén nước ấm. Tử Trúc uống xong chén nước này mới thật sự thỏa mãn, đã lâu lắm rồi nó chưa được ăn no như vậy.
“Vì sao các con lại ngất xỉu trên đồng tuyết?” Vị đạo sĩ hỏi.
Tử Trúc nhìn lướt qua Hoa Khai rồi nói: “Bị lạc đường, lại đói bụng, đồng tuyết rộng lớn nên không định được phương hướng, kiệt sức mới ngất xỉu.”
Vị đạo sĩ sờ sờ râu mình mấy cái, nói: “Thì ra là như vậy.” Sau đó lại nói với Tử Trúc: “Con ra ngoài trước, ta có mấy lời muốn nói với cô bé này.” Dứt lời, liền chỉ vào Hoa Khai nãy giờ vẫn không mở miệng ở một bên.
Tử Trúc do dự nhìn vị đạo sĩ, xong lại nhìn Hoa Khai, cuối cùng mới gật nhẹ đầu, chậm chạp đi ra cửa. Một chân vừa bước ra ngoài, lại xoay người vào nói với vị đạo sĩ: “Muội ấy không phải quỷ, là người. Ông không được tổn thương muội ấy.”
Vị đạo sĩ nói: “Ta biết. Ta chỉ muốn trò chuyện với cô bé một chút, sẽ không làm cô bé bị thương đâu.”
Tử Trúc nghe vậy mới chịu rời đi.
Vị đạo sĩ xoay người hiền hậu nhìn Hoa Khai hỏi: “Con gái à, con tên là gì?”
“Hoa Khai, Mạnh Hoa Khai.”
“Thật ra, lúc nãy ta ở ngoài cửa đã nghe được những lời con nói.”
Hoa Khai nghe vị đạo sĩ nói vậy, cũng chỉ hơi ngẩng đầu nhìn ông một cái, rồi lại cúi thấp xuống.
“Ý trời đã định như vậy, con cũng đừng đau buồn nữa.”
Hoa Khai không nói gì.
“Ta hiểu được tâm tình của con. Có thể nhìn thấy yêu ma không phải là chuyện tốt. Lúc ta còn nhỏ, cũng bởi vì có thể nhìn thấy yêu ma quỷ quái mới bị người ta đưa lên núi học đạo, trở thành đạo sĩ.”
Hoa Khai có chút kinh ngạc: “Người cũng thấy được sao?”
Vị đạo sĩ gật đầu. “Chỉ là bây giờ ta già rồi, cũng không thấy được rõ ràng. Có điều, lão hủ lại gặp được con, không phải là quá tốt sao. Trăm quỷ không dám tới gần, yêu ma không dám đụng vào. Đương nhiên con không phải hung tinh gì cả, con có cốt tiên, chắc là kiếp trước có duyên phận với thần tiên. Tuy nhiên giữa hai chân mày lại hiện rõ mạng khổ, cả đời long đong trải hết kiếp nạn này tới kiếp nạn khác, đây cũng là một loại kiếp số. Có lẽ đây là trời an bài, để con trải qua khổ sở, tỉnh ngộ triệt để, tương lai nhất định có thể đắc đạo thành tiên. Có điều, thiện ác đều tồn tại chỉ trong một ý niệm. Tên quỷ xấu xí mà con nói, không chừng bản tính trời sinh không ác, nhưng vì lúc còn sống chịu nhiều tủi nhục, bị người khác khi dễ, sau khi chết đi không chịu đầu thai, trở thành oán quỷ, nhưng vẫn không có ý làm hại con, bởi vì con trời sinh tính tình thiện lương, đã cho hắn hai quả đào, làm hắn vô cùng cảm kích. Sau đó, hắn lại biết trăm quỷ không thể tới gần con, thì vì dục vọng và oán hận trong lòng, mới muốn lợi dụng con, từ từ mất đi bản tính. Phàm là người trong lòng có nỗi sợ rất dễ dàng bị oán quỷ hút hết dương khí mà chết, lúc chết đi vong hồn lại trở về nơi có người đã làm nó sợ hãi, hoặc nơi mà nó luôn tưởng nhớ, nhìn một lần rồi mới đi đầu thai. Những vong hồn này tới gần con thì đau đớn chạy trốn, nhưng lại bị oán quỷ nuốt mất. Cứ như vậy, đến một ngày nó sẽ có thể tu thành yêu quái, hậu quả không thể tưởng tượng được. Xem ra trước đó vài ngày ta nhìn thấy ma khí trên người cậu bé kia, là của con oán quỷ này. Lúc đó lão phu còn tưởng rằng con là yêu quái. Chỉ là ta cũng không chắc sẽ thu phục được con yêu này.” Vị đạo sĩ chỉ nghe Hoa Khai kể chuyện cũ, vẫn chưa biết tên quỷ xấu xí đã chết.
Hoa Khai trầm mặc một hồi, mới nói: “Nó chết rồi.”
“Chết rồi?” Vị đạo sĩ khó hiểu.
“Là con thiêu chết nó… Sơn thần nọ, không đúng, là yêu quái, nói con có thể cứu huynh ấy, nhưng con không cứu… Là con hại chết huynh ấy… Lần này, tên quỷ xấu xí bóp cổ Tử Trúc, muốn ăn thịt hắn, con… không thể đứng nhìn. Con chỉ nắm lấy cổ nó, nó đã bị một ngọn lửa màu vàng bao trùm, thân thể bị thiêu sạch sẽ không còn chút gì.” Hoa Khai cảm thấy cảnh Bạch Thảo chết lại hiện lên trước mắt mình, ngực lạnh như băng, trong mắt là nỗi đau mất mát không thể bù đắp.
“Điều này thật kỳ lạ.” Vị đạo sĩ cau mày. “Cho dù kiếp trước con là tiên nhân, nhưng đã trải qua luân hồi, kiếp này đầu thai cũng chỉ là một người phàm. Trăm quỷ không dám tới gần con có thể bởi vì trên người con còn mang theo tiên khí nên chúng mới e ngại. Nhưng con không thể nào vẫn còn tiên pháp, có thể dễ dàng tiêu diệt chúng như vậy, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra…” Lão đạo sĩ nghĩ mãi vẫn không tìm ra nguyên nhân.
“Người chết rồi, sau đó sẽ ra sao?” Hoa Khai đột nhiên mở miệng, hỏi vị đạo sĩ như vậy.
“Ba ngàn nghiệp chướng, lúc chết không ai có thể trốn thoát. Người bình thường không có oán hận, số kiếp đã tận chết đi sẽ được Bạch Vô Thường dẫn độ, đi qua đường Hoàng Tuyền, qua cầu Nại Hà rồi đầu thai. Nếu là kẻ lúc còn sống làm điều hung ác, nguy hại cho nhân gian sẽ bị Hắc Vô Thường bắt về địa phủ, giao cho Phán Quan định tội. Vong hồn nếu vẫn còn luyến tiếc ở lại nhân gian, sẽ trở thành cô hồn dã quỷ. Nếu bị kẻ gian hãm hại, chết oan uổng thông thường sẽ trở thành oán quỷ, không chịu đầu thai, cuối cùng sẽ thành yêu ma."
“Nếu bị yêu quái ăn mất nửa thân thể, có thể đầu thai được không?”
Vị đạo sĩ trầm mặc trong chốc lát, mới bất đắc dĩ nói: “Lúc yêu quái ăn thân thể người phàm, cũng sẽ ăn luôn hồn phách. Như vậy, thân thể bị ăn một nửa thì hồn phách cũng thiếu mất một nửa, chỉ có thể quanh quẩn ở nơi đã chết đi, vĩnh viễn cũng không thể đầu thai.”
Sắc mặt Hoa Khai không thay đổi, cũng không nói gì, không nhìn ra được là nàng đang nghĩ gì.
Đêm đã khuya, vạn vật chìm trong yên tĩnh, vầng trăng tròn treo trên cao tỏa ánh vàng nhợt nhạt xuống mặt đất rộng lớn.
Hoa Khai nằm ở trên giường, hai mắt mở to. Tử Trúc nằm ở bên cạnh đã sớm ngủ say, không biết mơ thấy gì. Hoa Khai lẳng lặng bước xuống giường, mở cửa, rồi đi ra ngoài.
Hoa Khai đến phòng vị đạo sĩ gõ cửa. Dường như vị đạo sĩ vẫn đang chờ nàng nên chưa ngủ, liền nói: “Vào đi.”
Hoa Khai đẩy cửa ra rồi đi vào, quỳ xuống trước mặt vị đạo sĩ, hỏi: “Ông ơi, người bị yêu quái ăn mất một nửa thân thể, thật sự không thể đầu thai sao?”
“Thật ra cũng không phải không thể.”
Trong mắt Hoa Khai ánh lên tia sáng.
Vị đạo sĩ lại nói: “Bây giờ vẫn chưa thể nói cho con nghe, đợi con trưởng thành, đến thời điểm thích hợp, tự nhiên ta sẽ nói con biết.”
“Vì sao bây giờ chưa thể nói?”
“Bởi vì thời cơ còn chưa tới. Có điều biển người mênh mông, mấy năm sau cũng không biết ta có còn cơ hội gặp con không. Như vầy đi, con làm đồ nhi của ta, theo ta học đạo, bắt quỷ trừ yêu, cũng coi như tích chút công đức, về sau có thể đứng vào hàng ngũ tiên ban.”
Hoa Khai không do dự, lập tức hướng vị đạo sĩ mà dập đầu ba cái thật mạnh, hô lớn: “Sư phụ.” Đó không phải là vì nàng, mà là vì thiếu niên tên Bạch Thảo.
Vị đạo sĩ cười cười, đứng dậy, tháo một thanh trường kiếm từ trên tường xuống, nói: “Từ nay về sau, con là đồ đệ của ta, tâm không được nghĩ điều ác, không thể thấy chết không cứu, không được cãi lời sư phụ, chống đối sư môn, con làm được không?”
Hoa Khai dập đầu sát đất, nói: “Con làm được.”
Vị đạo sĩ đặt thanh trường kiếm vào tay Hoa Khai. “Kiếm này con hãy giữ, chờ thêm hai năm nữa con có đủ khí lực huy động nó thì dùng. Tốt lắm, đi đi.”
Hoa Khai ôm kiếm, rời đi.
Một lát sau, vị đạo sĩ nói vọng ra phía cửa: “Còn không mau vào đi.”
Chỉ thấy Tử Trúc rụt đầu rụt cổ đi đến, nhìn vị đạo sĩ, không nói gì.
“Núp ở sau cửa là sợ ta làm tiểu cô nương kia bị thương sao?”
Tử Trúc im lặng thừa nhận.
“Con có gì muốn nói với ta không?”
Tử Trúc suy nghĩ một lát, rồi lập tức quỳ xuống nói: “Ông ơi, xin người cũng thu con làm đồ đệ! Con cũng có thể giết yêu trừ ma.”
Vị đạo sĩ cười cười, nói: “Con không được, con không có năng lực đó.” Sau đó xoay người cầm mấy quyển sách ố vàng, cùng một cái mai rùa phía trong có cất mấy đồng tiền, đưa cho Tử Trúc, nói: “Cái gọi là bói toán, chính là hiểu mệnh trời, biết trước tương lai. Nhưng có vài chuyện tuy rằng con có thể biết được, lại không có cách nào thay đổi. Một khi muốn thay đổi, chắc chắn sẽ bị trời phạt, con phải nhớ kỹ. Hơn nữa, để học cho thông thạo cách bốc quẻ bằng mai rùa này cũng không phải dễ. Lão phu không có tuệ căn, đến giờ tóc đã bạc nhưng cũng chỉ học được một phần thô thiển bên ngoài. Có thể học tốt hay không, còn phải xem con có tuệ căn này không.
Tử Trúc đi qua, cũng quỳ trên mặt đất, khấu đầu, cung kính gọi một tiếng: “Sư phụ.”
Sau đó, vị đạo sĩ lại đem một cái bình nhỏ tới trước mặt Tử Trúc. Cái bình chỉ to bằng nửa bàn tay, đế trắng hoa văn xanh, miệng bình được đậy bằng một cái nắp gỗ. Tử Trúc nhìn vị đạo sĩ tỏ vẻ khó hiểu, hỏi: “Cái này là cho con sao?”
Vị đạo sĩ gật đầu.
Tử Trúc đi qua, cẩn thận mở nắp bình bằng gỗ, thì thấy bên trong có một con bướm toàn thân màu trắng đang nằm im, không hề cử động. Tử Trúc nhẹ nhàng lắc lắc cái bình, con bướm kia vẫn nằm im như cũ không hề động đậy.
Tử Trúc ngẩng đầu, hỏi vị đạo sĩ: “Sư phụ, người cho con một con bướm đã chết để làm gì?”
“Nó chưa chết.”
Tử Trúc đổ con bướm ra, để trên bàn tay nhìn thật kỹ. “Rõ ràng là nó chết rồi.”
“Con giữ nó thật cẩn thận, một ngày nào đó, nó sẽ tỉnh lại.”
“Vì sao lại cho con?”
“Bởi vì các con có duyên. Con bướm này cứ bay quanh quẩn trước mặt ta, sau đó dẫn ta đến nơi các con ngất xỉu. Nếu ở ngoài đồng tuyết thêm một đêm nữa, chắc chắn các con sẽ chết. Tìm được các con rồi, nó liền đậu trên người con mà ngủ. Về sau con mang theo nó đi.”
Tử Trúc nhìn con bướm vẫn không hề nhúc nhích nói: “Mùa đông làm sao có thể có bướm? Còn bay trong tuyết?”
“Điều đó chứng minh nó không phải con bướm bình thường. Tóm lại, nó một lòng muốn cứu các con, đó là trong lòng có thiện tâm, sẽ không hại các con.”
Tử Trúc nghĩ nghĩ, nói: “Nó nhất định là thần tiên! Bằng không làm sao có thể đi cứu chúng con?” Dứt lời, cẩn thận đem cái chai cất kỹ vào trong ngực áo.
Sau khi trở về, Hoa Khai vẫn chưa ngủ, nhìn Tử Trúc đi từ ngoài cửa vào.
Hoa Khai chưa nói gì, nhưng Tử Trúc đã mở miệng nói trước: “Ông ấy cũng nhận huynh làm đồ đệ.”
Hoa Khai ừ một tiếng đáp lời rồi liền nhắm mắt ngủ. Tử Trúc cũng cẩn thận leo lên giường, lấy cái bình từ trong áo ra đặt trên đầu giường, nhìn Hoa Khai rồi cũng chậm chạp tiến vào giấc ngủ.
Không biết bao lâu sau, cái chai được đậy nắp đặt ở đầu giường rơi xuống, con bướm toàn thân trắng như tuyết từ trong bình chậm rãi bay ra. Trên người nó lấp lánh ánh sáng, như từ trên trời xuống đây. Nó đập cánh, bay quanh quẩn bên cạnh hai người, sau đó không lâu thì đậu lên trán Tử Trúc, lẳng lặng nghỉ ngơi.
Hoa Khai bình thản kể lại chuyện đã qua, bình thản tựa như nàng đang kể chuyện người khác. Nàng chưa hề khóc, nhưng Tử Trúc nghe xong, lại nhịn không được mắt rươm rướm đỏ.
Hoa Khai nâng ánh mắt, nhìn Tử Trúc nói: "Có gì mà khóc."
Tử Trúc dùng ống tay áo chùi hai bên mắt, nói: "Ta không khóc."
Hoa Khai lại cúi đầu rửa chân cho Tử Trúc.
"Những chuyện này ta đều nhớ rõ, ta biết là ngươi cứu ta, cho ta ăn, cho ăn mặc. Nhưng ác quỷ mà ngươi gặp phải, cũng là do ta mà ra. Những gì nợ ngươi, ta sẽ trả." Nàng nhàn nhạt nói xong, vẫn không ngẩng đầu nhìn, tay vẫn chăm chú lau chân cho Tử Trúc.
Tử Trúc nói: "Đó là do ta tự nguyện, muội không cần trả."
Hoa Khai vắt ráo khăn ướt, cẩn thận lau khô chân cho Tử Trúc. "Ngươi tự nguyện là chuyện của ngươi, ta muốn trả là chuyện của ta. Ta đã nợ huynh ấy rất nhiều, không thể lại nợ thêm của ngươi." Nàng nói huynh ấy, chính là Bạch Thảo.
Tử Trúc nhìn Hoa Khai, cắn môi không nói gì, nhưng hai tay lại nắm chặt chăn đệm trên giường.
Một trận gió lạnh thổi tới, mở tung cánh cửa.
Tử Trúc vừa định đứng dậy đi đóng cửa lại, đúng lúc này, một ông lão mặc đạo bào đi đến. Ông lão có mái tóc hoa râm, nhưng phong thái đạo mạo, tinh thần phấn chấn, nhìn thấy Tử Trúc và Hoa Khai, liền cười nói: "Đều tỉnh rồi à? Ta còn sợ các con đi rồi." Vừa nói vừa đóng cửa gỗ lại, phủi phủi bông tuyết trên người mình.
Tử Trúc nhận ra ông ta, chính là vị đạo sĩ đã cho mình hai cái bánh, cũng chính ông ta đã nói Hoa Khai có thể là quỷ. Nhớ tới chuyện của Hoa Khai, Tử Trúc tự nhiên cảm thấy ông không phải là một người tốt, liền bày ra thái độ đối phó, cảnh giác với vị đạo sĩ.
Vị đạo sĩ nhìn dáng vẻ của Tử Trúc, thì cười cười nói: "Đói bụng chưa?"
Tử Trúc vốn muốn nói bụng không đói, nhưng miệng còn chưa nói, bụng đã kêu rồn rột.
Thật ra Hoa Khai đã nói: "Dạ."
Vị đạo sĩ vừa cười cừa lấy trong túi vải ra hai miếng lương khô, đưa cho Tử Trúc và Hoa Khai mỗi người một miếng. Tử Trúc còn đang do dự đã thấy Hoa Khai đang ăn ngấu nghiến.
Tử Trúc cắn hai ba cái, ăn hết miếng lương khô xong, vị đạo sĩ liền đưa cho nó một chén nước ấm. Tử Trúc uống xong chén nước này mới thật sự thỏa mãn, đã lâu lắm rồi nó chưa được ăn no như vậy.
“Vì sao các con lại ngất xỉu trên đồng tuyết?” Vị đạo sĩ hỏi.
Tử Trúc nhìn lướt qua Hoa Khai rồi nói: “Bị lạc đường, lại đói bụng, đồng tuyết rộng lớn nên không định được phương hướng, kiệt sức mới ngất xỉu.”
Vị đạo sĩ sờ sờ râu mình mấy cái, nói: “Thì ra là như vậy.” Sau đó lại nói với Tử Trúc: “Con ra ngoài trước, ta có mấy lời muốn nói với cô bé này.” Dứt lời, liền chỉ vào Hoa Khai nãy giờ vẫn không mở miệng ở một bên.
Tử Trúc do dự nhìn vị đạo sĩ, xong lại nhìn Hoa Khai, cuối cùng mới gật nhẹ đầu, chậm chạp đi ra cửa. Một chân vừa bước ra ngoài, lại xoay người vào nói với vị đạo sĩ: “Muội ấy không phải quỷ, là người. Ông không được tổn thương muội ấy.”
Vị đạo sĩ nói: “Ta biết. Ta chỉ muốn trò chuyện với cô bé một chút, sẽ không làm cô bé bị thương đâu.”
Tử Trúc nghe vậy mới chịu rời đi.
Vị đạo sĩ xoay người hiền hậu nhìn Hoa Khai hỏi: “Con gái à, con tên là gì?”
“Hoa Khai, Mạnh Hoa Khai.”
“Thật ra, lúc nãy ta ở ngoài cửa đã nghe được những lời con nói.”
Hoa Khai nghe vị đạo sĩ nói vậy, cũng chỉ hơi ngẩng đầu nhìn ông một cái, rồi lại cúi thấp xuống.
“Ý trời đã định như vậy, con cũng đừng đau buồn nữa.”
Hoa Khai không nói gì.
“Ta hiểu được tâm tình của con. Có thể nhìn thấy yêu ma không phải là chuyện tốt. Lúc ta còn nhỏ, cũng bởi vì có thể nhìn thấy yêu ma quỷ quái mới bị người ta đưa lên núi học đạo, trở thành đạo sĩ.”
Hoa Khai có chút kinh ngạc: “Người cũng thấy được sao?”
Vị đạo sĩ gật đầu. “Chỉ là bây giờ ta già rồi, cũng không thấy được rõ ràng. Có điều, lão hủ lại gặp được con, không phải là quá tốt sao. Trăm quỷ không dám tới gần, yêu ma không dám đụng vào. Đương nhiên con không phải hung tinh gì cả, con có cốt tiên, chắc là kiếp trước có duyên phận với thần tiên. Tuy nhiên giữa hai chân mày lại hiện rõ mạng khổ, cả đời long đong trải hết kiếp nạn này tới kiếp nạn khác, đây cũng là một loại kiếp số. Có lẽ đây là trời an bài, để con trải qua khổ sở, tỉnh ngộ triệt để, tương lai nhất định có thể đắc đạo thành tiên. Có điều, thiện ác đều tồn tại chỉ trong một ý niệm. Tên quỷ xấu xí mà con nói, không chừng bản tính trời sinh không ác, nhưng vì lúc còn sống chịu nhiều tủi nhục, bị người khác khi dễ, sau khi chết đi không chịu đầu thai, trở thành oán quỷ, nhưng vẫn không có ý làm hại con, bởi vì con trời sinh tính tình thiện lương, đã cho hắn hai quả đào, làm hắn vô cùng cảm kích. Sau đó, hắn lại biết trăm quỷ không thể tới gần con, thì vì dục vọng và oán hận trong lòng, mới muốn lợi dụng con, từ từ mất đi bản tính. Phàm là người trong lòng có nỗi sợ rất dễ dàng bị oán quỷ hút hết dương khí mà chết, lúc chết đi vong hồn lại trở về nơi có người đã làm nó sợ hãi, hoặc nơi mà nó luôn tưởng nhớ, nhìn một lần rồi mới đi đầu thai. Những vong hồn này tới gần con thì đau đớn chạy trốn, nhưng lại bị oán quỷ nuốt mất. Cứ như vậy, đến một ngày nó sẽ có thể tu thành yêu quái, hậu quả không thể tưởng tượng được. Xem ra trước đó vài ngày ta nhìn thấy ma khí trên người cậu bé kia, là của con oán quỷ này. Lúc đó lão phu còn tưởng rằng con là yêu quái. Chỉ là ta cũng không chắc sẽ thu phục được con yêu này.” Vị đạo sĩ chỉ nghe Hoa Khai kể chuyện cũ, vẫn chưa biết tên quỷ xấu xí đã chết.
Hoa Khai trầm mặc một hồi, mới nói: “Nó chết rồi.”
“Chết rồi?” Vị đạo sĩ khó hiểu.
“Là con thiêu chết nó… Sơn thần nọ, không đúng, là yêu quái, nói con có thể cứu huynh ấy, nhưng con không cứu… Là con hại chết huynh ấy… Lần này, tên quỷ xấu xí bóp cổ Tử Trúc, muốn ăn thịt hắn, con… không thể đứng nhìn. Con chỉ nắm lấy cổ nó, nó đã bị một ngọn lửa màu vàng bao trùm, thân thể bị thiêu sạch sẽ không còn chút gì.” Hoa Khai cảm thấy cảnh Bạch Thảo chết lại hiện lên trước mắt mình, ngực lạnh như băng, trong mắt là nỗi đau mất mát không thể bù đắp.
“Điều này thật kỳ lạ.” Vị đạo sĩ cau mày. “Cho dù kiếp trước con là tiên nhân, nhưng đã trải qua luân hồi, kiếp này đầu thai cũng chỉ là một người phàm. Trăm quỷ không dám tới gần con có thể bởi vì trên người con còn mang theo tiên khí nên chúng mới e ngại. Nhưng con không thể nào vẫn còn tiên pháp, có thể dễ dàng tiêu diệt chúng như vậy, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra…” Lão đạo sĩ nghĩ mãi vẫn không tìm ra nguyên nhân.
“Người chết rồi, sau đó sẽ ra sao?” Hoa Khai đột nhiên mở miệng, hỏi vị đạo sĩ như vậy.
“Ba ngàn nghiệp chướng, lúc chết không ai có thể trốn thoát. Người bình thường không có oán hận, số kiếp đã tận chết đi sẽ được Bạch Vô Thường dẫn độ, đi qua đường Hoàng Tuyền, qua cầu Nại Hà rồi đầu thai. Nếu là kẻ lúc còn sống làm điều hung ác, nguy hại cho nhân gian sẽ bị Hắc Vô Thường bắt về địa phủ, giao cho Phán Quan định tội. Vong hồn nếu vẫn còn luyến tiếc ở lại nhân gian, sẽ trở thành cô hồn dã quỷ. Nếu bị kẻ gian hãm hại, chết oan uổng thông thường sẽ trở thành oán quỷ, không chịu đầu thai, cuối cùng sẽ thành yêu ma."
“Nếu bị yêu quái ăn mất nửa thân thể, có thể đầu thai được không?”
Vị đạo sĩ trầm mặc trong chốc lát, mới bất đắc dĩ nói: “Lúc yêu quái ăn thân thể người phàm, cũng sẽ ăn luôn hồn phách. Như vậy, thân thể bị ăn một nửa thì hồn phách cũng thiếu mất một nửa, chỉ có thể quanh quẩn ở nơi đã chết đi, vĩnh viễn cũng không thể đầu thai.”
Sắc mặt Hoa Khai không thay đổi, cũng không nói gì, không nhìn ra được là nàng đang nghĩ gì.
Đêm đã khuya, vạn vật chìm trong yên tĩnh, vầng trăng tròn treo trên cao tỏa ánh vàng nhợt nhạt xuống mặt đất rộng lớn.
Hoa Khai nằm ở trên giường, hai mắt mở to. Tử Trúc nằm ở bên cạnh đã sớm ngủ say, không biết mơ thấy gì. Hoa Khai lẳng lặng bước xuống giường, mở cửa, rồi đi ra ngoài.
Hoa Khai đến phòng vị đạo sĩ gõ cửa. Dường như vị đạo sĩ vẫn đang chờ nàng nên chưa ngủ, liền nói: “Vào đi.”
Hoa Khai đẩy cửa ra rồi đi vào, quỳ xuống trước mặt vị đạo sĩ, hỏi: “Ông ơi, người bị yêu quái ăn mất một nửa thân thể, thật sự không thể đầu thai sao?”
“Thật ra cũng không phải không thể.”
Trong mắt Hoa Khai ánh lên tia sáng.
Vị đạo sĩ lại nói: “Bây giờ vẫn chưa thể nói cho con nghe, đợi con trưởng thành, đến thời điểm thích hợp, tự nhiên ta sẽ nói con biết.”
“Vì sao bây giờ chưa thể nói?”
“Bởi vì thời cơ còn chưa tới. Có điều biển người mênh mông, mấy năm sau cũng không biết ta có còn cơ hội gặp con không. Như vầy đi, con làm đồ nhi của ta, theo ta học đạo, bắt quỷ trừ yêu, cũng coi như tích chút công đức, về sau có thể đứng vào hàng ngũ tiên ban.”
Hoa Khai không do dự, lập tức hướng vị đạo sĩ mà dập đầu ba cái thật mạnh, hô lớn: “Sư phụ.” Đó không phải là vì nàng, mà là vì thiếu niên tên Bạch Thảo.
Vị đạo sĩ cười cười, đứng dậy, tháo một thanh trường kiếm từ trên tường xuống, nói: “Từ nay về sau, con là đồ đệ của ta, tâm không được nghĩ điều ác, không thể thấy chết không cứu, không được cãi lời sư phụ, chống đối sư môn, con làm được không?”
Hoa Khai dập đầu sát đất, nói: “Con làm được.”
Vị đạo sĩ đặt thanh trường kiếm vào tay Hoa Khai. “Kiếm này con hãy giữ, chờ thêm hai năm nữa con có đủ khí lực huy động nó thì dùng. Tốt lắm, đi đi.”
Hoa Khai ôm kiếm, rời đi.
Một lát sau, vị đạo sĩ nói vọng ra phía cửa: “Còn không mau vào đi.”
Chỉ thấy Tử Trúc rụt đầu rụt cổ đi đến, nhìn vị đạo sĩ, không nói gì.
“Núp ở sau cửa là sợ ta làm tiểu cô nương kia bị thương sao?”
Tử Trúc im lặng thừa nhận.
“Con có gì muốn nói với ta không?”
Tử Trúc suy nghĩ một lát, rồi lập tức quỳ xuống nói: “Ông ơi, xin người cũng thu con làm đồ đệ! Con cũng có thể giết yêu trừ ma.”
Vị đạo sĩ cười cười, nói: “Con không được, con không có năng lực đó.” Sau đó xoay người cầm mấy quyển sách ố vàng, cùng một cái mai rùa phía trong có cất mấy đồng tiền, đưa cho Tử Trúc, nói: “Cái gọi là bói toán, chính là hiểu mệnh trời, biết trước tương lai. Nhưng có vài chuyện tuy rằng con có thể biết được, lại không có cách nào thay đổi. Một khi muốn thay đổi, chắc chắn sẽ bị trời phạt, con phải nhớ kỹ. Hơn nữa, để học cho thông thạo cách bốc quẻ bằng mai rùa này cũng không phải dễ. Lão phu không có tuệ căn, đến giờ tóc đã bạc nhưng cũng chỉ học được một phần thô thiển bên ngoài. Có thể học tốt hay không, còn phải xem con có tuệ căn này không.
Tử Trúc đi qua, cũng quỳ trên mặt đất, khấu đầu, cung kính gọi một tiếng: “Sư phụ.”
Sau đó, vị đạo sĩ lại đem một cái bình nhỏ tới trước mặt Tử Trúc. Cái bình chỉ to bằng nửa bàn tay, đế trắng hoa văn xanh, miệng bình được đậy bằng một cái nắp gỗ. Tử Trúc nhìn vị đạo sĩ tỏ vẻ khó hiểu, hỏi: “Cái này là cho con sao?”
Vị đạo sĩ gật đầu.
Tử Trúc đi qua, cẩn thận mở nắp bình bằng gỗ, thì thấy bên trong có một con bướm toàn thân màu trắng đang nằm im, không hề cử động. Tử Trúc nhẹ nhàng lắc lắc cái bình, con bướm kia vẫn nằm im như cũ không hề động đậy.
Tử Trúc ngẩng đầu, hỏi vị đạo sĩ: “Sư phụ, người cho con một con bướm đã chết để làm gì?”
“Nó chưa chết.”
Tử Trúc đổ con bướm ra, để trên bàn tay nhìn thật kỹ. “Rõ ràng là nó chết rồi.”
“Con giữ nó thật cẩn thận, một ngày nào đó, nó sẽ tỉnh lại.”
“Vì sao lại cho con?”
“Bởi vì các con có duyên. Con bướm này cứ bay quanh quẩn trước mặt ta, sau đó dẫn ta đến nơi các con ngất xỉu. Nếu ở ngoài đồng tuyết thêm một đêm nữa, chắc chắn các con sẽ chết. Tìm được các con rồi, nó liền đậu trên người con mà ngủ. Về sau con mang theo nó đi.”
Tử Trúc nhìn con bướm vẫn không hề nhúc nhích nói: “Mùa đông làm sao có thể có bướm? Còn bay trong tuyết?”
“Điều đó chứng minh nó không phải con bướm bình thường. Tóm lại, nó một lòng muốn cứu các con, đó là trong lòng có thiện tâm, sẽ không hại các con.”
Tử Trúc nghĩ nghĩ, nói: “Nó nhất định là thần tiên! Bằng không làm sao có thể đi cứu chúng con?” Dứt lời, cẩn thận đem cái chai cất kỹ vào trong ngực áo.
Sau khi trở về, Hoa Khai vẫn chưa ngủ, nhìn Tử Trúc đi từ ngoài cửa vào.
Hoa Khai chưa nói gì, nhưng Tử Trúc đã mở miệng nói trước: “Ông ấy cũng nhận huynh làm đồ đệ.”
Hoa Khai ừ một tiếng đáp lời rồi liền nhắm mắt ngủ. Tử Trúc cũng cẩn thận leo lên giường, lấy cái bình từ trong áo ra đặt trên đầu giường, nhìn Hoa Khai rồi cũng chậm chạp tiến vào giấc ngủ.
Không biết bao lâu sau, cái chai được đậy nắp đặt ở đầu giường rơi xuống, con bướm toàn thân trắng như tuyết từ trong bình chậm rãi bay ra. Trên người nó lấp lánh ánh sáng, như từ trên trời xuống đây. Nó đập cánh, bay quanh quẩn bên cạnh hai người, sau đó không lâu thì đậu lên trán Tử Trúc, lẳng lặng nghỉ ngơi.
Tác giả :
Lý Triều Cẩn