Mạnh Bà - Một Đoạn Nghiệt Duyên
Chương 8: Hồi phục kí ức
##
Dạ Vô Thần chìm trong giấc mộng, cảm giác thân thể mình đang trôi lơ lửng, mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt y là một nơi hoàn toàn xa lạ. Bên tai đột nhiên nghe thấy bước chân ngày càng dồn dập, âm thanh đánh nhau càng lúc một đến gần
" Vô Tình, cớ sao lại hãm hại bổn Thái Tử?"
Nam nhân một thân trường bào màu đen, gương mặt tuấn mĩ phi phàm đang đứng trước mặt y, một tay ôm lấy ngực tay còn lại đang cố vận công chống lại người thiếu niên với đôi mắt đầy sát khí. Dạ Vô Thần vươn tay ra, muốn chạm lấy nam nhân thế nhưng vẫn không cách nào chạm vào được.
" Dạ Vô Thần rốt cuộc ngươi có điểm nào hơn ta, tại sao phụ vương và mẫu hậu lúc nào cũng yêu thương che chở cho ngươi. Đáng lẽ, ngôi vị Thái Tử này phải là của ta...ngươi không xứng đáng"
Thiếu niên áo trắng gằng lên từng tiếng, gương mặt tức giận hai tay không ngừng đánh về phía trước dường như muốn dồn người kia vào chỗ chết. Không đúng, lúc nãy hắn gọi Dạ Vô Thần... nam nhân kia cũng tên là Dạ Vô Thần.
Dạ Vô Thần kinh ngạc nhìn nam nhân áo đen, thân thể không kìm được run lên một trận kịch liệt, dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu không ngừng xuất hiện khiến y không tránh khỏi đau đớn.
" Ta vốn dĩ không muốn làm thái tử gì đó, nếu đệ muốn, ta có thể tâu với phụ vương để người cho đệ làm thái tử"
Dạ Vô Thần không ngờ đệ đệ mình luôn yêu quý lại có ngày hãm hại y như vậy. Đáng lẽ, bản thân còn đang trong giai đoạn bế quan tu luyện pháp công, thế nhưng ngay ngày cuối cùng lại bị đột kích, người đó lại không ai khác chính là Dạ Vô Tình.
" Haha, chỉ cần ngươi chết, ngôi vị Thái tử cũng thuộc về ta thôi"
Dứt lời, hàn khí lại tiếp tục ập đến, Dạ Vô Thần dùng lực hết sức chống đỡ. Một ngụm máu tươi phun ra, nội thương của y quả không nhẹ.
" Dạ Vô Thần, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi"
Dạ Vô Tình thừa thắng xông lên, vận hết nội lực đánh một chưởng vào ngực ca ca, hai mắt đỏ ngầu chứa đầy oán khí.
" Điện hạ, cẩn thận"
Mạc Tước lao ra đỡ lấy một chưởng giúp Dạ Vô Thần, kinh mạch toàn thân cũng vì đó mà đứt hết toàn bộ, ôm chặt lấy thân thể Dạ Vô Tình hét lớn:
" Điện hạ, mau chạy, thuộc hạ giúp...ngài...chống đỡ...."
Dạ Vô Thần nhân cơ hội, bất chấp cơ thể đang bị thương nhảy xuống tru tiên đài, cả thân người bị cào xé bởi khí tức phát ra, ý thức cũng từ đó mà biến mất.
" Tiểu Thần Thần, đệ làm sao thế, mau tỉnh lại đừng làm ta sợ"
Giọng nói lo lắng của Tiểu Thất vang lên, Dạ Vô Thần đau đớn mở mắt ra, mồ hôi chảy dài trên trán y đọng lại một tầng hơi nước. Hắn đã nhớ lại tất cả, nhớ lại bản thân mình là Thái Tử của Thiên Giới bởi vì đệ đệ hãm hại mà rơi xuống tru tiên đài, thu nhỏ trong hình hài của một đứa trẻ.
" Tiểu Thần, tiểu Thần"
Nhìn thấy vẻ thất thần của đệ đệ, Tiểu Thất vô cùng lo lắng, liền nắm lấy bả vai của y lắc mạnh.
Dạ Vô Thần bị đau, mày khẽ nhăn một cái, khó khăn lắm mới có thể phun ra chữ
" Tỷ tỷ, đệ không sao.... đệ chỉ hơi đói"
Tiểu hài tử ngân ngấn nước mắt, nắm chặt lấy tay nàng
" Khụ... thôi được ta đi nấu cháo cho đệ".
Tiểu Thất không đành lòng nhìn y bị bỏ đói, bất đắc dĩ xoay người hướng về phía phòng bếp, sau nghìn năm lại có một ngày nàng vì một tên tiểu tử mà có thể bỏ đi chứng lười biếng lâu năm.
Bóng dáng Tiểu Thất khuất dần sau cánh cửa, Dạ Vô Thần bất lực ngã xuống giường. Hắn phải làm sao đây?? Quay về trả thù? Còn Tiểu Thất? Làm sao y yên tâm bỏ nàng lại một mình, Tiểu Thất ngây ngô như thế ngộ nhỡ bị tên nam nhân xấu xa nào đó lừa gạt sa vào lưới tình... nghĩ đến đây cỗ bực tức dâng lên..Tiểu Thất đáng yêu như vậy ngoài y ra tuyệt đối không kẻ nào có thể tổn thương nàng. Cả đời này, Dạ Vô Thần sẽ luôn ở bên cạnh bảo hộ nàng, mạng của Dạ Vô Thần cũng chính là của một mình Tiểu Thất.
Hỡi thế gian tình ái là chi, tại sao mỗi người đều không thoát khỏi hai chữ " ái tình". Chàng thề hẹn cùng ta, hứa ở bên ta đến cuối cùng cũng chính tay chàng giết chết đoạn tình cảm của chúng ta. Nếu có kiếp sau, ta nguyện uống canh Mạnh Bà để quên hết tất cả.... quên đi chàng... để trọn kiếp không bao giờ gặp lại...
##Phongtinh
Dạ Vô Thần chìm trong giấc mộng, cảm giác thân thể mình đang trôi lơ lửng, mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt y là một nơi hoàn toàn xa lạ. Bên tai đột nhiên nghe thấy bước chân ngày càng dồn dập, âm thanh đánh nhau càng lúc một đến gần
" Vô Tình, cớ sao lại hãm hại bổn Thái Tử?"
Nam nhân một thân trường bào màu đen, gương mặt tuấn mĩ phi phàm đang đứng trước mặt y, một tay ôm lấy ngực tay còn lại đang cố vận công chống lại người thiếu niên với đôi mắt đầy sát khí. Dạ Vô Thần vươn tay ra, muốn chạm lấy nam nhân thế nhưng vẫn không cách nào chạm vào được.
" Dạ Vô Thần rốt cuộc ngươi có điểm nào hơn ta, tại sao phụ vương và mẫu hậu lúc nào cũng yêu thương che chở cho ngươi. Đáng lẽ, ngôi vị Thái Tử này phải là của ta...ngươi không xứng đáng"
Thiếu niên áo trắng gằng lên từng tiếng, gương mặt tức giận hai tay không ngừng đánh về phía trước dường như muốn dồn người kia vào chỗ chết. Không đúng, lúc nãy hắn gọi Dạ Vô Thần... nam nhân kia cũng tên là Dạ Vô Thần.
Dạ Vô Thần kinh ngạc nhìn nam nhân áo đen, thân thể không kìm được run lên một trận kịch liệt, dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu không ngừng xuất hiện khiến y không tránh khỏi đau đớn.
" Ta vốn dĩ không muốn làm thái tử gì đó, nếu đệ muốn, ta có thể tâu với phụ vương để người cho đệ làm thái tử"
Dạ Vô Thần không ngờ đệ đệ mình luôn yêu quý lại có ngày hãm hại y như vậy. Đáng lẽ, bản thân còn đang trong giai đoạn bế quan tu luyện pháp công, thế nhưng ngay ngày cuối cùng lại bị đột kích, người đó lại không ai khác chính là Dạ Vô Tình.
" Haha, chỉ cần ngươi chết, ngôi vị Thái tử cũng thuộc về ta thôi"
Dứt lời, hàn khí lại tiếp tục ập đến, Dạ Vô Thần dùng lực hết sức chống đỡ. Một ngụm máu tươi phun ra, nội thương của y quả không nhẹ.
" Dạ Vô Thần, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi"
Dạ Vô Tình thừa thắng xông lên, vận hết nội lực đánh một chưởng vào ngực ca ca, hai mắt đỏ ngầu chứa đầy oán khí.
" Điện hạ, cẩn thận"
Mạc Tước lao ra đỡ lấy một chưởng giúp Dạ Vô Thần, kinh mạch toàn thân cũng vì đó mà đứt hết toàn bộ, ôm chặt lấy thân thể Dạ Vô Tình hét lớn:
" Điện hạ, mau chạy, thuộc hạ giúp...ngài...chống đỡ...."
Dạ Vô Thần nhân cơ hội, bất chấp cơ thể đang bị thương nhảy xuống tru tiên đài, cả thân người bị cào xé bởi khí tức phát ra, ý thức cũng từ đó mà biến mất.
" Tiểu Thần Thần, đệ làm sao thế, mau tỉnh lại đừng làm ta sợ"
Giọng nói lo lắng của Tiểu Thất vang lên, Dạ Vô Thần đau đớn mở mắt ra, mồ hôi chảy dài trên trán y đọng lại một tầng hơi nước. Hắn đã nhớ lại tất cả, nhớ lại bản thân mình là Thái Tử của Thiên Giới bởi vì đệ đệ hãm hại mà rơi xuống tru tiên đài, thu nhỏ trong hình hài của một đứa trẻ.
" Tiểu Thần, tiểu Thần"
Nhìn thấy vẻ thất thần của đệ đệ, Tiểu Thất vô cùng lo lắng, liền nắm lấy bả vai của y lắc mạnh.
Dạ Vô Thần bị đau, mày khẽ nhăn một cái, khó khăn lắm mới có thể phun ra chữ
" Tỷ tỷ, đệ không sao.... đệ chỉ hơi đói"
Tiểu hài tử ngân ngấn nước mắt, nắm chặt lấy tay nàng
" Khụ... thôi được ta đi nấu cháo cho đệ".
Tiểu Thất không đành lòng nhìn y bị bỏ đói, bất đắc dĩ xoay người hướng về phía phòng bếp, sau nghìn năm lại có một ngày nàng vì một tên tiểu tử mà có thể bỏ đi chứng lười biếng lâu năm.
Bóng dáng Tiểu Thất khuất dần sau cánh cửa, Dạ Vô Thần bất lực ngã xuống giường. Hắn phải làm sao đây?? Quay về trả thù? Còn Tiểu Thất? Làm sao y yên tâm bỏ nàng lại một mình, Tiểu Thất ngây ngô như thế ngộ nhỡ bị tên nam nhân xấu xa nào đó lừa gạt sa vào lưới tình... nghĩ đến đây cỗ bực tức dâng lên..Tiểu Thất đáng yêu như vậy ngoài y ra tuyệt đối không kẻ nào có thể tổn thương nàng. Cả đời này, Dạ Vô Thần sẽ luôn ở bên cạnh bảo hộ nàng, mạng của Dạ Vô Thần cũng chính là của một mình Tiểu Thất.
Hỡi thế gian tình ái là chi, tại sao mỗi người đều không thoát khỏi hai chữ " ái tình". Chàng thề hẹn cùng ta, hứa ở bên ta đến cuối cùng cũng chính tay chàng giết chết đoạn tình cảm của chúng ta. Nếu có kiếp sau, ta nguyện uống canh Mạnh Bà để quên hết tất cả.... quên đi chàng... để trọn kiếp không bao giờ gặp lại...
##Phongtinh
Tác giả :
Phong Tình