Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình
Chương 10
Trong lòng Trần Lạc thầm nghĩ ‘dược có công hiệu tốt nhất còn đang vui vẻ ở trước mặt ngươi nha’ bất quá vẫn nghiêng đầu ngoan ngoãn nói:
– Tiên nhân cho gần trăm hạt, đủ để ăn được nhiều ngày, còn cho ta phương thuốc dân gian. A Lăng yên tâm, trước khi uống hết thuốc ta sẽ luyện ra dược.
– Nhị thiếu gia thật chí khí! – Một thanh âm âm dương quái khí truyền tới, hai tiểu hài tử quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai tay Trần Dũng ôm trước ngực, giữa mày lại lộ ra cảm giác khí phách phấn chấn, chắc là sau khi tu tiên nên cũng tạo ra vài phần khí thế.
– Ngươi sao lại tới đây? – Mặt Trần Lạc lạnh đi, trầm giọng hỏi.
– Chân nhân đế đô đến , lão gia đặc biệt dặn ta mang ngài, Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia cùng đến vỡ lòng.
Trong lòng Trần Lạc vui vẻ, biết cơ hội tránh thoát khốn cảnh đã bày ra trước mắt bọn họ, áp chế ý cười nơi khóe miệng, nhìn Trần Lăng, đối phương tuy mặt không đổi sắc, trong mắt lại giấu giếm kinh hỉ.
– Mau dẫn chúng ta đi!
Cái từ chân nhân này nghe liền thấy cực kì phong cách, chờ thấy chân thân, Trần Lạc cũng không khỏi cảm thán một câu, tuyệt.
Ba nghìn tóc đen dùng một cây trâm tinh tế buộc ở đỉnh đầu, bạch y không gió mà bay, người đứng ở trong đình viện kia diện mạo có chút tuấn tú trẻ tuổi, bất quá cỡ hai ba mươi tuổi, khuôn mặt lại thanh lãnh, tư thái tiên nhân, người phàm tục nhìn nhiều một chút cũng có cảm giác là một loại khinh nhờn.
Một khối ngọc bích cao chừng nửa người trôi nổi trong đình viện, đệ đệ Lục Bác Hạo của cậu đang đứng ở trước ngọc bích, hai mắt nhắm nghiền, bàn tay đặt lên trên, ngọc bích đầu tiên là thuần sắc trắng, sau đó chậm rãi nổi lên kim quang lạnh lẽo, lại sáng lên một màu xanh biếc. Hai loại quang mang dây dưa từ đáy bay đến vị trí trung gian, Lục Bác Hạo bỗng nhiên ‘a’ một tiếng, mồ hôi đầm đìa ngã trên mặt đất.
Tiên nhân nói:
– Kim mộc song linh thể, trung đẳng tư chất – Dừng một chút lại nói, – Ngày sau đến tuổi tu luyện, có thể đi Nam Huy tông làm đệ tử nội môn.
Vợ chồng vẻ mặt Lục thị canh giữ ở một bên nhất thời vui mừng, Nam Huy tông là đại phái tu chân nổi danh ở bổn quốc, tại Ly thành nếu có một đệ tử nội môn của Nam Huy tông thì vị trí của Lục Viễn Thần tại Trần gia liền càng thêm củng cố.
Trong lòng Trần Lạc lo lắng, tiến lên một bước nói:
– Chân nhân, ca ca ta cũng chưa vỡ lòng.
Người nọ gật đầu với hai tiểu hài tử:
– Các ngươi ai trước?
– Ta trước đi.
Trần Lạc dẫn đầu đi tới, trong tay tiên nhân liền hiện ra cái vòng tròn bằng linh khí, bao quanh thân cậu, từng đạo bạch quang chụp lên tứ chi.
Kinh mạch tứ chi giống như liên thông nhau tạo ra cỗ lực lượng độc đáo, Trần Lạc cảm thấy chính mình dấn thân vào bầu trời đầy sao, các điểm sáng màu lưu động quanh thân, tựa hồ tạo nên quy tắc. Nhưng mà ở sâu trong thân thể giống như có cái gì được mở chốt, một cỗ lực lượng bị giam cầm hồi lâu gào thét lao ra đan điền, một đường rửa kinh mạch, chạy quanh thân một vòng mới trở lại đan điền, ở nơi đó ngưng thành sự vật mới.
Đây là một loại thể nghiệm cực độ thoải mái lại cực độ thống khổ.
Trong thoáng chốc cậu đã vững vàng đứng lại trên mặt đất, thanh âm thanh lãnh của chân nhân vọng vào tai:
– Đặt tay lên ngọc bích.
Trần Lạc nghe lời đi tới, hai tay đặt hồi lâu, chỉ thấy ngọc bích bạo khởi một đoàn lam sắc rực rỡ, từ đáy càng lên càng cao, giống như sóng biển, nhộn nhạo bay lên vị trí gần đỉnh, lúc này mới ngừng lại.
Tiên nhân cũng bị chấn kinh, thanh âm xuất hiện một tia kinh ngạc:
– Thủy hệ thiên linh căn, thượng đẳng tư chất! – Nói xong ánh mắt nồng nhiệt hướng về phía hài tử ôn nhu hỏi – Vị tiểu thiếu gia này có muốn theo ta về Thần Nguyệt môn tu hành? Lấy tư chất của ngươi chắc chắn sẽ nhận được các trưởng lão coi trọng.
– Ta có thể mang theo ca ca ta không? – Trần Lạc mở to đôi mắt ngọc bồ đào, giòn giã hỏi.
Nam nhân nhất thời chần chừ, chớp mắt một cái, ‘thượng đẳng thiên linh căn tuy hiếm thấy nhưng không thể vì thế mà phá hư quy củ đại môn phái’, trong lòng Trần Lạc biết rõ, quay đầu mỉm cười giảo hoạt với Trần Lăng, lại quay đầu nhu thuận nói:
– Tiên nhân giúp ca ca ta vỡ lòng đi.
Nói xong chạy về hướng Trần Lăng, không tiếp nhận cơ hội khó có được này.
Trần Lăng gõ gõ đầu cậu, ánh mắt vẫn lãnh duệ như cũ nhưng lại hiện lên áy náy cùng đau lòng, trên mặt vẫn duy trì tư thái lạnh lùng hỏi:
– Ngươi sao lại không đáp ứng? Thần Nguyệt môn là địa phương mà ngay cả ta cũng nghe nói qua.
Trần Lạc dìu hắn đến chỗ tiên nhân, đáp:
– Chờ ngươi kiểm tra xong lại bàn, ngươi có thể đi ta liền đi, ngươi không thể đi ta liền không đi.
Trần Lăng thở dài một tiếng tựa hồ đang trách đứa nhỏ này tùy hứng. Sau khi trải qua vòng tròn khơi thông, hắn theo thông lệ đứng trước ngọc bích. Ngọc bích thật lâu không biến hóa, tiên nhân lắc đầu, mới nghĩ buông tha hài tử này, đã có một cỗ xám tối hiện ra nuốt lấy ba cỗ quang mang lam, hồng, hoàng khó khăn lắm mới xuất hiện. Tiên nhân ‘di’ một tiếng, phất ống tay áo, chỉ thấy Trần Lăng thất tha thất thểu rời đi vài bước mới đứng vững.
Không đợi hai người hỏi ý kiến, tiên nhân liền nói:
– Ủ rũ quấn thân, tiền đồ vô vọng.
Trần Lạc đã sớm chạy tới bên người Trần Lăng, nghe lời này nhất thời cúi mặt, đối phương nhìn thấy buồn cười, đưa tay sờ sờ đầu cậu, an ủi:
– Ta không sao.
Tang tử trong Tu chân giới mà nói là một loại tượng trưng cho điềm xấu, trong lòng tiên nhân mặc dù rất muốn đem Trần Lạc đi, vứt bỏ Trần Lăng, nhưng thấy bộ dạng rúc vào nhau của hai hài tử liền biết là không có khả năng. Cũng không nhiều lời, nói:
– Mọi việc đã xong, ta phải đi.
Nói xong liền vung tay áo, thu hồi vòng tròn và ngọc bích, khởi động lục kiếm đi hướng không trung.
Tô Huân Hàm ôm chặt con nàng, nhìn về hai hài tử, khuôn mặt trong chớp mắt vặn vẹo, chua ngoa nói:
– Vỡ lòng đều làm xong, Lạc nhi và Lăng nhi còn ở lại làm gì?
Đối với kết quả thử nghiệm của Trần Lăng Trần Lạc đã sớm ẩn ẩn có cảm giác, bất quá may mắn, Trần Lăng vẫn có thủy hỏa thổ tam linh căn, chỉ cần cậu cung ứng máu đầy đủ, đối phương nhất định có thể tu chân!
– Chính xác, theo lệ mà nói chúng ta nên đi Ngọc các lĩnh công pháp tu luyện. – Trần Lạc mỉm cười, nói với hai người đang khó thở – Lão gia, phu nhân còn có các vị trưởng lão, Trần Lạc và ca ca đi trước một bước.
Tiên nhân đến đây là đại sự kiện, tất cả chư vị trưởng lão Trần gia đều có mặt tại đây, may mà Lục Viễn Thần cũng không có khả năng giáp mặt cự tuyệt yêu cầu hợp tình hợp lý của Trần Lạc, cùng Tô Huân Hàm hai người chỉ có thể nghẹn khí, nhìn Trần Lạc nghênh ngang mang Trần Lăng hành lễ cùng các trưởng lão, đi ra đại môn.
Sao có thể nghĩ đến, Trần gia suy sụp trăm năm, một tên độc đinh cuối cùng lại mang tư chất kinh thế.
– Không có việc gì. – Lục Viễn Thần nhẹ giọng an ủi Tô Huân Hàm – Hắn dù có thiên phú cao tới đâu, không có người giáo dục dẫn dắt, cũng thành phế vật. Ai kêu hắn vì một khất cái mà buông tha cơ hội đi Thần Nguyệt môn!
Sợ là sợ lão tổ Trần gia còn chưa ngã xuống, hắn nếu biết Trần Lạc có tư chất như vậy, hết thảy tâm tư Lục Viễn Thần bỏ ra đều hóa thành hư vô.
Mặt mày Lục Viễn Thần tối tăm, bộ dáng âm độc khác một trời một vực với hình tượng Lục gia chủ ôn nhu hào phóng, khoáng đạt hữu lễ. Nhưng hắn che dấu vẫn rất tốt, người ngoài vẫn chưa thấy vẻ mặt này.
Nhìn chằm chằm hai người Trần Lạc đi ra cửa, trong đầu chỉ có một câu.
Phải hủy nó!
Ngọc các là Tàng thư các để Trần gia dấu các loại công pháp, được Trần gia trưởng lão trông coi, người chiếm cứ vị trí trọng yếu này đương nhiên đã sớm bị Lục Viễn Thần mượn sức, bởi vậy sau khi từ biệt các trưởng lão, hắn liền vội càng đi đến chỗ yên tĩnh, lấy ra ngọc bội truyền âm, đưa vào linh lực. Trên ngọc bội hiện lên một đạo linh quang, cổ họng Lục Viễn Thần trầm xuống, ngưng trọng nói:
– Một hồi Đại công tử và Nhị công tử muốn đi Ngọc các, Dần Tinh trưởng lão phải tiếp đãi chu đáo.
Mặt người kia trầm lại trong chớp mắt, nhất thời lĩnh hội ý tứ của hắn, tiếp lời:
– Tự nhiên phải thế.
Có huyết mạch Trần gia, trừ trưởng lão đang bế quan đột phá cũng chỉ còn mình Trần Lạc mà thôi. Hiện nay các trưởng lão nghiêm khắc tọa trấn Trần gia đều không phải người Trần gia, mà là được Trần gia mời, đơn giản thay tên đổi họ, từ đó về sau liền là tu sĩ Trần gia. Đối phó với những người này, Lục Viễn Thần xem như thuận buồm xuôi gió.
Thu hồi ngọc bội, Lục Viễn Thần mỉm cười đối mặt nữ nhân làm đối phương nhất thời yên tâm. Tuy công pháp trong Ngọc các là tự mỗi người chọn ra, người ngoài khó nhúng tay nhưng có trưởng lão trông coi hằng năm, chắc chắn thứ có thể xuất hiện trước mắt Trần Lạc đều là công pháp cấp thấp nhất.
Trần Lạc lôi kéo Trần Lăng, đi đến tòa bạch ngọc chế tác thành tiểu lâu.
Đến trước mặt, Ngọc các hiện tại không có cửa lẫn cửa sổ. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đi một vòng quanh tiểu lâu vẫn không có thu hoạch.
Đây là có chuyện gì?
Trần Lạc linh quang chợt lóe, đột nhiên liền minh bạch. Đây là bọn hắn giở trò quỷ. Theo lý thuyết, sau khi bọn họ vỡ lòng sẽ có người dẫn vào tầng trệt chuyên thuộc hậu đại Trần gia để lựa chọn công pháp thích hợp, loại trạng thái miếu không người hiện tại này dĩ nhiên không thích hợp!
– Dần Tinh trưởng lão! – Trần Lạc nghĩ nghĩ tên trưởng lão phụ trách nơi này, hướng tiểu lâu hô lớn. – Thỉnh mở cửa, chúng ta tới chọn công pháp!
Một thanh âm có vẻ hơi già nua truyền ra từ bên trong:
– Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, vạn phần xin lỗi! Là lão phu nhận tin tức không đúng lúc, mời mau tiến vào.
Sau đó bức tường bạch ngọc trước mặt hai người Trần Lạc nổi lên gợn gợn sóng nước, một bạch ngọc môn phong cách cổ xưa liền thay thế bức tường, một lão nhân áo xám chậm rãi đi ra
Ngoài dự kiến, vào cửa cũng không có quá nhiều ngăn trở, cảnh giác trong lòng Trần Lạc vẫn chưa buông xuống, cậu lôi kéo tay áo Trần Lăng, tiến lên một bước, cung kính nói:
– Dần Tinh trưởng lão khỏe! Chúng ta đến lĩnh công pháp.
Dần Tinh trưởng lão dùng ánh mắt hòa ái nhìn cậu, đáp:
– Thiếu gia không cần đa lễ. Trần gia có người kế tục cũng là điều ta muốn thấy.
Nói xong liền dẫn hai người vào phòng.
Nơi này tựa hồ bị phóng kết giới mở rộng không gian, bên ngoài thể tích nhỏ gọn, bên trong lại dị thường trống trãi. Dần Tinh trưởng lão dẫn bọn họ lên lầu, một tầng rồi một tầng, cũng không biết đi về trước bao lâu, đối phương rốt cuộc dừng lại.
– Nhị thiếu gia mời vào. Ta mang Đại thiếu gia đi vào tầng trệt.
Trần Lạc yên lặng gật đầu, kéo tay áo Trần Lăng nói:
– Ngươi chỉ cần chọn công pháp mình thích mà học, gian phòng này đều là công pháp không truyền ra của Trần gia, không giống cái ngươi đi, ngươi không cần không vui.
Trần Lăng hung hăng giày vò đỉnh đầu mềm mại của tiểu hài tử, khinh thường đáp:
– Thật dong dài! Mau vào đi thôi!
Hai hài tử còn không biết, dù chọn thế nào, trước mắt họ cũng chỉ có công pháp thấp kém nhất.
– Tiên nhân cho gần trăm hạt, đủ để ăn được nhiều ngày, còn cho ta phương thuốc dân gian. A Lăng yên tâm, trước khi uống hết thuốc ta sẽ luyện ra dược.
– Nhị thiếu gia thật chí khí! – Một thanh âm âm dương quái khí truyền tới, hai tiểu hài tử quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai tay Trần Dũng ôm trước ngực, giữa mày lại lộ ra cảm giác khí phách phấn chấn, chắc là sau khi tu tiên nên cũng tạo ra vài phần khí thế.
– Ngươi sao lại tới đây? – Mặt Trần Lạc lạnh đi, trầm giọng hỏi.
– Chân nhân đế đô đến , lão gia đặc biệt dặn ta mang ngài, Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia cùng đến vỡ lòng.
Trong lòng Trần Lạc vui vẻ, biết cơ hội tránh thoát khốn cảnh đã bày ra trước mắt bọn họ, áp chế ý cười nơi khóe miệng, nhìn Trần Lăng, đối phương tuy mặt không đổi sắc, trong mắt lại giấu giếm kinh hỉ.
– Mau dẫn chúng ta đi!
Cái từ chân nhân này nghe liền thấy cực kì phong cách, chờ thấy chân thân, Trần Lạc cũng không khỏi cảm thán một câu, tuyệt.
Ba nghìn tóc đen dùng một cây trâm tinh tế buộc ở đỉnh đầu, bạch y không gió mà bay, người đứng ở trong đình viện kia diện mạo có chút tuấn tú trẻ tuổi, bất quá cỡ hai ba mươi tuổi, khuôn mặt lại thanh lãnh, tư thái tiên nhân, người phàm tục nhìn nhiều một chút cũng có cảm giác là một loại khinh nhờn.
Một khối ngọc bích cao chừng nửa người trôi nổi trong đình viện, đệ đệ Lục Bác Hạo của cậu đang đứng ở trước ngọc bích, hai mắt nhắm nghiền, bàn tay đặt lên trên, ngọc bích đầu tiên là thuần sắc trắng, sau đó chậm rãi nổi lên kim quang lạnh lẽo, lại sáng lên một màu xanh biếc. Hai loại quang mang dây dưa từ đáy bay đến vị trí trung gian, Lục Bác Hạo bỗng nhiên ‘a’ một tiếng, mồ hôi đầm đìa ngã trên mặt đất.
Tiên nhân nói:
– Kim mộc song linh thể, trung đẳng tư chất – Dừng một chút lại nói, – Ngày sau đến tuổi tu luyện, có thể đi Nam Huy tông làm đệ tử nội môn.
Vợ chồng vẻ mặt Lục thị canh giữ ở một bên nhất thời vui mừng, Nam Huy tông là đại phái tu chân nổi danh ở bổn quốc, tại Ly thành nếu có một đệ tử nội môn của Nam Huy tông thì vị trí của Lục Viễn Thần tại Trần gia liền càng thêm củng cố.
Trong lòng Trần Lạc lo lắng, tiến lên một bước nói:
– Chân nhân, ca ca ta cũng chưa vỡ lòng.
Người nọ gật đầu với hai tiểu hài tử:
– Các ngươi ai trước?
– Ta trước đi.
Trần Lạc dẫn đầu đi tới, trong tay tiên nhân liền hiện ra cái vòng tròn bằng linh khí, bao quanh thân cậu, từng đạo bạch quang chụp lên tứ chi.
Kinh mạch tứ chi giống như liên thông nhau tạo ra cỗ lực lượng độc đáo, Trần Lạc cảm thấy chính mình dấn thân vào bầu trời đầy sao, các điểm sáng màu lưu động quanh thân, tựa hồ tạo nên quy tắc. Nhưng mà ở sâu trong thân thể giống như có cái gì được mở chốt, một cỗ lực lượng bị giam cầm hồi lâu gào thét lao ra đan điền, một đường rửa kinh mạch, chạy quanh thân một vòng mới trở lại đan điền, ở nơi đó ngưng thành sự vật mới.
Đây là một loại thể nghiệm cực độ thoải mái lại cực độ thống khổ.
Trong thoáng chốc cậu đã vững vàng đứng lại trên mặt đất, thanh âm thanh lãnh của chân nhân vọng vào tai:
– Đặt tay lên ngọc bích.
Trần Lạc nghe lời đi tới, hai tay đặt hồi lâu, chỉ thấy ngọc bích bạo khởi một đoàn lam sắc rực rỡ, từ đáy càng lên càng cao, giống như sóng biển, nhộn nhạo bay lên vị trí gần đỉnh, lúc này mới ngừng lại.
Tiên nhân cũng bị chấn kinh, thanh âm xuất hiện một tia kinh ngạc:
– Thủy hệ thiên linh căn, thượng đẳng tư chất! – Nói xong ánh mắt nồng nhiệt hướng về phía hài tử ôn nhu hỏi – Vị tiểu thiếu gia này có muốn theo ta về Thần Nguyệt môn tu hành? Lấy tư chất của ngươi chắc chắn sẽ nhận được các trưởng lão coi trọng.
– Ta có thể mang theo ca ca ta không? – Trần Lạc mở to đôi mắt ngọc bồ đào, giòn giã hỏi.
Nam nhân nhất thời chần chừ, chớp mắt một cái, ‘thượng đẳng thiên linh căn tuy hiếm thấy nhưng không thể vì thế mà phá hư quy củ đại môn phái’, trong lòng Trần Lạc biết rõ, quay đầu mỉm cười giảo hoạt với Trần Lăng, lại quay đầu nhu thuận nói:
– Tiên nhân giúp ca ca ta vỡ lòng đi.
Nói xong chạy về hướng Trần Lăng, không tiếp nhận cơ hội khó có được này.
Trần Lăng gõ gõ đầu cậu, ánh mắt vẫn lãnh duệ như cũ nhưng lại hiện lên áy náy cùng đau lòng, trên mặt vẫn duy trì tư thái lạnh lùng hỏi:
– Ngươi sao lại không đáp ứng? Thần Nguyệt môn là địa phương mà ngay cả ta cũng nghe nói qua.
Trần Lạc dìu hắn đến chỗ tiên nhân, đáp:
– Chờ ngươi kiểm tra xong lại bàn, ngươi có thể đi ta liền đi, ngươi không thể đi ta liền không đi.
Trần Lăng thở dài một tiếng tựa hồ đang trách đứa nhỏ này tùy hứng. Sau khi trải qua vòng tròn khơi thông, hắn theo thông lệ đứng trước ngọc bích. Ngọc bích thật lâu không biến hóa, tiên nhân lắc đầu, mới nghĩ buông tha hài tử này, đã có một cỗ xám tối hiện ra nuốt lấy ba cỗ quang mang lam, hồng, hoàng khó khăn lắm mới xuất hiện. Tiên nhân ‘di’ một tiếng, phất ống tay áo, chỉ thấy Trần Lăng thất tha thất thểu rời đi vài bước mới đứng vững.
Không đợi hai người hỏi ý kiến, tiên nhân liền nói:
– Ủ rũ quấn thân, tiền đồ vô vọng.
Trần Lạc đã sớm chạy tới bên người Trần Lăng, nghe lời này nhất thời cúi mặt, đối phương nhìn thấy buồn cười, đưa tay sờ sờ đầu cậu, an ủi:
– Ta không sao.
Tang tử trong Tu chân giới mà nói là một loại tượng trưng cho điềm xấu, trong lòng tiên nhân mặc dù rất muốn đem Trần Lạc đi, vứt bỏ Trần Lăng, nhưng thấy bộ dạng rúc vào nhau của hai hài tử liền biết là không có khả năng. Cũng không nhiều lời, nói:
– Mọi việc đã xong, ta phải đi.
Nói xong liền vung tay áo, thu hồi vòng tròn và ngọc bích, khởi động lục kiếm đi hướng không trung.
Tô Huân Hàm ôm chặt con nàng, nhìn về hai hài tử, khuôn mặt trong chớp mắt vặn vẹo, chua ngoa nói:
– Vỡ lòng đều làm xong, Lạc nhi và Lăng nhi còn ở lại làm gì?
Đối với kết quả thử nghiệm của Trần Lăng Trần Lạc đã sớm ẩn ẩn có cảm giác, bất quá may mắn, Trần Lăng vẫn có thủy hỏa thổ tam linh căn, chỉ cần cậu cung ứng máu đầy đủ, đối phương nhất định có thể tu chân!
– Chính xác, theo lệ mà nói chúng ta nên đi Ngọc các lĩnh công pháp tu luyện. – Trần Lạc mỉm cười, nói với hai người đang khó thở – Lão gia, phu nhân còn có các vị trưởng lão, Trần Lạc và ca ca đi trước một bước.
Tiên nhân đến đây là đại sự kiện, tất cả chư vị trưởng lão Trần gia đều có mặt tại đây, may mà Lục Viễn Thần cũng không có khả năng giáp mặt cự tuyệt yêu cầu hợp tình hợp lý của Trần Lạc, cùng Tô Huân Hàm hai người chỉ có thể nghẹn khí, nhìn Trần Lạc nghênh ngang mang Trần Lăng hành lễ cùng các trưởng lão, đi ra đại môn.
Sao có thể nghĩ đến, Trần gia suy sụp trăm năm, một tên độc đinh cuối cùng lại mang tư chất kinh thế.
– Không có việc gì. – Lục Viễn Thần nhẹ giọng an ủi Tô Huân Hàm – Hắn dù có thiên phú cao tới đâu, không có người giáo dục dẫn dắt, cũng thành phế vật. Ai kêu hắn vì một khất cái mà buông tha cơ hội đi Thần Nguyệt môn!
Sợ là sợ lão tổ Trần gia còn chưa ngã xuống, hắn nếu biết Trần Lạc có tư chất như vậy, hết thảy tâm tư Lục Viễn Thần bỏ ra đều hóa thành hư vô.
Mặt mày Lục Viễn Thần tối tăm, bộ dáng âm độc khác một trời một vực với hình tượng Lục gia chủ ôn nhu hào phóng, khoáng đạt hữu lễ. Nhưng hắn che dấu vẫn rất tốt, người ngoài vẫn chưa thấy vẻ mặt này.
Nhìn chằm chằm hai người Trần Lạc đi ra cửa, trong đầu chỉ có một câu.
Phải hủy nó!
Ngọc các là Tàng thư các để Trần gia dấu các loại công pháp, được Trần gia trưởng lão trông coi, người chiếm cứ vị trí trọng yếu này đương nhiên đã sớm bị Lục Viễn Thần mượn sức, bởi vậy sau khi từ biệt các trưởng lão, hắn liền vội càng đi đến chỗ yên tĩnh, lấy ra ngọc bội truyền âm, đưa vào linh lực. Trên ngọc bội hiện lên một đạo linh quang, cổ họng Lục Viễn Thần trầm xuống, ngưng trọng nói:
– Một hồi Đại công tử và Nhị công tử muốn đi Ngọc các, Dần Tinh trưởng lão phải tiếp đãi chu đáo.
Mặt người kia trầm lại trong chớp mắt, nhất thời lĩnh hội ý tứ của hắn, tiếp lời:
– Tự nhiên phải thế.
Có huyết mạch Trần gia, trừ trưởng lão đang bế quan đột phá cũng chỉ còn mình Trần Lạc mà thôi. Hiện nay các trưởng lão nghiêm khắc tọa trấn Trần gia đều không phải người Trần gia, mà là được Trần gia mời, đơn giản thay tên đổi họ, từ đó về sau liền là tu sĩ Trần gia. Đối phó với những người này, Lục Viễn Thần xem như thuận buồm xuôi gió.
Thu hồi ngọc bội, Lục Viễn Thần mỉm cười đối mặt nữ nhân làm đối phương nhất thời yên tâm. Tuy công pháp trong Ngọc các là tự mỗi người chọn ra, người ngoài khó nhúng tay nhưng có trưởng lão trông coi hằng năm, chắc chắn thứ có thể xuất hiện trước mắt Trần Lạc đều là công pháp cấp thấp nhất.
Trần Lạc lôi kéo Trần Lăng, đi đến tòa bạch ngọc chế tác thành tiểu lâu.
Đến trước mặt, Ngọc các hiện tại không có cửa lẫn cửa sổ. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đi một vòng quanh tiểu lâu vẫn không có thu hoạch.
Đây là có chuyện gì?
Trần Lạc linh quang chợt lóe, đột nhiên liền minh bạch. Đây là bọn hắn giở trò quỷ. Theo lý thuyết, sau khi bọn họ vỡ lòng sẽ có người dẫn vào tầng trệt chuyên thuộc hậu đại Trần gia để lựa chọn công pháp thích hợp, loại trạng thái miếu không người hiện tại này dĩ nhiên không thích hợp!
– Dần Tinh trưởng lão! – Trần Lạc nghĩ nghĩ tên trưởng lão phụ trách nơi này, hướng tiểu lâu hô lớn. – Thỉnh mở cửa, chúng ta tới chọn công pháp!
Một thanh âm có vẻ hơi già nua truyền ra từ bên trong:
– Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, vạn phần xin lỗi! Là lão phu nhận tin tức không đúng lúc, mời mau tiến vào.
Sau đó bức tường bạch ngọc trước mặt hai người Trần Lạc nổi lên gợn gợn sóng nước, một bạch ngọc môn phong cách cổ xưa liền thay thế bức tường, một lão nhân áo xám chậm rãi đi ra
Ngoài dự kiến, vào cửa cũng không có quá nhiều ngăn trở, cảnh giác trong lòng Trần Lạc vẫn chưa buông xuống, cậu lôi kéo tay áo Trần Lăng, tiến lên một bước, cung kính nói:
– Dần Tinh trưởng lão khỏe! Chúng ta đến lĩnh công pháp.
Dần Tinh trưởng lão dùng ánh mắt hòa ái nhìn cậu, đáp:
– Thiếu gia không cần đa lễ. Trần gia có người kế tục cũng là điều ta muốn thấy.
Nói xong liền dẫn hai người vào phòng.
Nơi này tựa hồ bị phóng kết giới mở rộng không gian, bên ngoài thể tích nhỏ gọn, bên trong lại dị thường trống trãi. Dần Tinh trưởng lão dẫn bọn họ lên lầu, một tầng rồi một tầng, cũng không biết đi về trước bao lâu, đối phương rốt cuộc dừng lại.
– Nhị thiếu gia mời vào. Ta mang Đại thiếu gia đi vào tầng trệt.
Trần Lạc yên lặng gật đầu, kéo tay áo Trần Lăng nói:
– Ngươi chỉ cần chọn công pháp mình thích mà học, gian phòng này đều là công pháp không truyền ra của Trần gia, không giống cái ngươi đi, ngươi không cần không vui.
Trần Lăng hung hăng giày vò đỉnh đầu mềm mại của tiểu hài tử, khinh thường đáp:
– Thật dong dài! Mau vào đi thôi!
Hai hài tử còn không biết, dù chọn thế nào, trước mắt họ cũng chỉ có công pháp thấp kém nhất.
Tác giả :
Phế Sài Bạc Hà Nhuyễn Đường