Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân
Chương 140: Đánh gãy chân
Miêu: beta-ed
Quý Hòa từ chỗ Tiểu Ngũ Tiểu Lục biết tung tích kẻ muốn hại chết mẫu đơn của Nghiêm viên ngoại, rồi nói cho Nghiêm viên ngoại, mà Nghiêm viên ngoại từ miệng kẻ kia hỏi ra kẻ đứng sau màn, thì ra lại là Vương chủ bạc
Người này nói là Vương chủ bạc, nhưng không hề có chứng cớ gì, bởi vì người gặp và sai khiến gã không phải Vương chủ bạc, gã đi theo sau kẻ cho tiền mới phát hiện kẻ này đi vào cửa sau nhà Vương chủ bạc nên mới sinh nghi.
Nghiêm viên ngoại chỉ có một người làm chứng như thế, nhân chứng này còn không đủ chứng cứ chứng minh là Vương chủ bạc sai khiến, cuối cùng chỉ có thể thả người này đi, cảnh cáo gã không được hé răng cho ai biết, nếu không sẽ chẳng toàn mạng. Về phần thiệt thòi này, Nghiêm viên ngoại đành chịu, nhưng sẽ nhớ kỹ mối thù này, rồi sẽ tìm được cơ hội trả thù Vương chủ bạc. Kết quả còn chưa qua bao lâu, quý nhân trong kinh lại tới chỗ bọn họ, còn chuyên tìm ông ta hỏi chuyện mẫu đơn suýt bị hại chết. Nghiêm viên ngoại liền kể lại chuyện này với Trịnh Trạch.
Nghiêm viên ngoại nghĩ Vương chủ bạc muốn hại mẫu đơn nhà mình nhất định có nguyên do, nguyên nhân kia khẳng định có quan hệ đến quý nhân trong kinh, hiện tại Trịnh Trạch hỏi chuyện này, nói không chừng chính là chuyện Vương chủ bạc làm đã bại lộ, mình cứ khai lão ra, cục tức cũng nuốt trôi (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trịnh Trạch nghĩ căn cứ tình huống này có thể suy đoán rằng Vương chủ bạc làm như vậy là muốn hắn ta không tới xem mẫu đơn nhà Nghiêm viên ngoại, muốn hắn ta tới trấn Đông Bách Hoa xem kỳ cảnh cô gái Mẫu Đơn khiến hoa nở tung. Nói cách khác, Vương chủ bạc này cùng Tĩnh vương phủ có quan hệ.
“A Hòa, cậu đã nói, người bị sai khiến thay người trong kinh thành tiêu tai, sau khi bị bắt vào huyện nha hai ngày đã chết, đúng không?”
Trịnh Trạch hỏi Quý Hòa, ánh mắt hơi híp lại, sắc mặt vừa bình tĩnh lại nghiêm túc.
Quý Hòa gật đầu, nói: “Đúng là như thế, em hoài nghi bên trong có chuyện kỳ quái. Người nọ tình nguyện đi theo nha dịch cũng không muốn bị người của em bắt được, chứng minh gã cảm thấy dựa vào quan phủ sẽ càng an toàn, kết quả mới đi vào không hai ngày liền tự sát, nghĩ thế nào cũng thấy quái dị. Người kia hẳn sẽ không ngốc đến độ nghĩ không ra hậu quả này đi?” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trịnh Trạch đột nhiên nở nụ cười, nói: “Đúng là có kỳ quái, người kia lúc ấy chưa chết, nhưng giờ chín phần là đã chết.”
Quý Hòa ngạc nhiên hỏi: “Làm sao anh biết?”
Trịnh Trạch nghĩ chuyện này cũng không tiện gạt Quý Hòa, liền đem chuyện Trịnh Du một lòng muốn gả vào Tĩnh vương phủ nói cho Quý Hòa, nói nhà bọn họ phản đối việc hôn nhân này, khẳng định sẽ không gả Trịnh Du qua đó. Sau đó Tĩnh vương phủ liền phái người tới, nói là biết bí mật của Trịnh Du, nếu không gả Trịnh Du qua, như vậy chờ Trịnh Du chỉ có con đường chết, nhưng khi hỏi là bí mật gì thì họ lại không nói, muốn Trịnh Du đến đối chất. Nếu lúc ấy thân phận Trịnh Du chưa bại lộ, như vậy người một nhà Trịnh Quốc công có giận nữa, nói không chừng cũng sẽ vì một mạng của Trịnh Du mà thỏa hiệp, nhưng ngay lúc đó Trịnh Du lại vừa vặn bị vạch trần thân phận.
Trịnh Quốc công trực tiếp nói chuyện này cho Tĩnh vương phủ, Tĩnh vương phủ lập tức im ắng, bọn họ sẽ không cần một song nhi chẳng hề có quan hệ gì tới Trịnh Quốc công gia, thậm chí người này còn bị một nhà Trịnh Quốc công ghét cay ghét đắng.
Một nhà Trịnh Quốc công lúc ấy đã nghĩ đến, nhất định là chuyện hai cô cháu Trịnh Du sai người đi hại Trương Tiểu Dư bị Tĩnh vương phủ biết, Tĩnh vương phủ lấy điều này làm nhược điểm, uy hiếp bọn họ gả Trịnh Du qua. Hiện tại ngẫm lại, người bị Trịnh Du sai khiến nhất định là có chút quan hệ với Tĩnh vương phủ, người kia không muốn bị người của Quý Hòa bắt được, chạy theo quan sai, khẳng định chính là dựa hơi Tĩnh vương phủ, cho rằng chỉ cần mình vẫn có ích với Tĩnh vương phủ, sẽ bình an vô sự.
“Như vậy xem ra, gã đã thuyết phục Huyện lệnh hoặc là Vương chủ bạc chờ người?”
Quý Hòa nghĩ đến những điều chứng kiến ngày đó tại huyện nha, Chu bộ đầu hẳn là không biết chuyện này, mà biểu tình Giản Hổ ngay lúc đó giờ ngẫm lại giống như đã biết gì đó, ngày đó hắn nhìn về phía Giản Hổ, Giản Hổ đã quay mặt đi. Giản Hổ là con rể Vương chủ bạc, nhất định đáng tin hơn Chu bộ đầu, gã ta rất có thể biết được nội tình.
Trịnh Trạch gật gật đầu, còn nói: “Chẳng qua, kẻ đó lại không nghĩ tới rằng Trịnh Du đã không còn giá trị lợi dụng đối với Tĩnh vương phủ, dẫn tới kẻ đó cũng không còn giá trị lợi dụng. Cho nên, kết cục không tốt, nói không chừng đã chết rồi.”
Quý Hòa gật gật đầu, biết chủ mưu cùng đồng lõa mưu hại Tiểu Dư đã không còn sức uy hiếp, hắn cũng an tâm. Hắn ý thức được Trịnh Trạch lần này đến khẳng định còn có chuyện rất quan trọng, nhưng Trịnh Trạch không nên nói thì khẳng định sẽ không hé răng, hắn cũng không quá muốn biết, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Trịnh Trạch nghĩ thông suốt chuyện này, càng có thể xác định Vương chủ bạc có quan hệ với Tĩnh vương phủ, nhưng lão chỉ là một chủ bạc, câu kéo quan hệ cùng Tĩnh vương phủ ở kinh thành quả thật có chút khó khăn, hơn nữa lão có chuyện cần làm, nếu không kéo Huyện lệnh lên cùng một thuyền thì khó có khả năng. Nghĩ đến lần kia hắn ta muốn đi xem mẫu đơn nhà Nghiêm viên ngoại, huyện lệnh cũng luôn khuyên nhủ hắn ta tới trấn Đông Bách Hoa. Từ điểm này xem ra, huyện lệnh cũng rất đáng nghi.
Cấp dưới có khả năng của Trịnh Trạch đều đi điều tra mọi chuyện mà hắn ta muốn biết, nhất định phải tra ra toàn bộ manh mối, đây chính là mấu chốt để diệt trừ Tĩnh vương phủ.
Trịnh Quốc công Trịnh phu nhân cùng Trịnh Nguyên thì rất nhẹ nhàng tự tại, mỗi ngày ở cùng Tiểu Dư, đùa với bé Nho, uống rượu nho cùng trà Quý Hòa sao, Trịnh Quốc công cùng Trịnh Nguyên còn cùng Quý Hòa vào núi hai lần, sảng khoái *** thần đi săn thú. Mà không quản mệt bao nhiêu, chỉ cần bọn họ vừa về tới Thủy trang, nhìn đến phong cảnh thôn trang, uống một ly trà, lập tức sẽ cảm thấy mọi mệt nhọc tiêu hết, ba người đều rất nhanh chóng yêu quý nơi này, ngay cả kinh thành cũng không muốn về.
Nhóm quý nhân trong kinh ở lại Thủy trang, người tới nơi này thăm hỏi mỗi ngày đều có, có lúc người ta được tiếp đón, có lúc không, nhưng vẫn có rất nhiều người đi.
Người khác có thể phải đi uổng công một chuyến, nhưng có vài người lại như như đi đến nhà mình, ví dụ như một nhà Quý Đại Phát cùng Giang Vạn Quán, tới là được mời vào ngay, Trịnh Quốc công còn luôn tự mình tiếp đãi bọn họ.
Giang Vạn Quán hiện tại đối với việc hôn nhân của con trai rất là đắc ý, nghĩ mình thật có mắt nhìn người. Vợ chồng Quý Đại Phát làm người rất tốt, Quý Thanh tài học xuất chúng, con đường làm quan có hi vọng, Quý Hòa nhân phẩm tốt, vận may cũng tốt, hiện tại lại còn có một vị Quốc công làm bố vợ, mình cũng có thể làm thân thích với Quốc công gia nữa đấy Đương nhiên thời điểm vui sướng như thế này cũng có kẻ khiến người khác mất vui tìm đến, chính là vợ chồng Giang Khang cùng Quý Tú Nhi.
Số lần Giang Khang cùng Quý Tú Nhi trở về ngày càng nhiều, luôn khen Giang Vạn Quán có ánh mắt tốt, sau đó nghĩ thông suốt muốn sửa chữa lại quan hệ với Quý Hòa. Quý Tú Nhi thì càng ngăn đón Quý Lam vài bận, tính tình Quý Lam sau khi có thai tốt hơn nhiều, nhưng nhìn đến Quý Tú Nhi vẫn cứ rất mạnh mẽ, đối với hành vi Quý Tú Nhi thấy Quý Hòa sống tốt thì muốn dính vào rất không vừa mắt, trào phúng cô ta vài bận.
Giang Vạn Quán cũng bảo Giang Khang đừng có nghĩ vẩn vơ.
Nhưng hai vợ chồng này không từ bỏ ý định, giống như cao da chó dứt mãi không ra.
Giang Vạn Quán cuối cùng thật sự tức lên, đuổi cả hai ra ngoài cửa, nói cho người trông cửa không cho bọn họ bước vào nhà nửa bước.
Lúc Quý Lam đến Thủy trang thì nói lại việc này với Trương Tiểu Dư, cười nói: “Giờ thì họ hối hận đi? Đáng đời Lúc trước không phải ghét bỏ anh Hòa Tử là sao chổi sao? Hiện tại bọn họ đã biết rồi chứ hả, anh Hòa Tử mới không phải sao chổi, chính là ông trời không cho nhà bọn họ được hưởng lây Bọn họ sao không từ bỏ ý định luôn đi cho rồi? Cũng không sợ bị người ta cười cho thối mũi.”
Trương Tiểu Dư nghe xong cũng cười, những kẻ đã từng làm Quý Hòa uất ức, giờ thấy bọn họ khó chịu, cậu thấy rất khoái trá.
Quý Lam hiện tại có thai nên toàn bị cấm ở nhà, đi ra ngoài một lần là luôn thích nghe ngóng chuyện bên ngoài, ở nhà cũng luôn có người nói cho cậu mọi tình hình, cậu biết chuyện còn nhiều hơn cả Trương Tiểu Dư. Mới đến được một lát mà miệng đã nói liên tục không dừng đủ thứ chuyện. Mới vừa nói xong chuyện Giang Khang cùng Quý Tú Nhi, lại có thêm một chuyện nữa.
“Tiểu Dư, anh biết chuyện của Trương Lệ Nương chưa?”
“Không biết, cô ta làm sao vậy?”
Trương Tiểu Dư hỏi, nghĩ Trương Lệ Nương không phải đã lập gia đình sao? Có thể có chuyện gì, nhiều nhất chỉ là sống không ra gì, đương nhiên, trừ phi chính cô ta không có việc gì tự đi tìm việc.
Quý Lam nói: “Trương Lệ Nương bị người ta đánh, nghe nói bị gãy một chân rồi”
Trương Tiểu Dư mở to hai mắt, nghĩ Trương Lệ Nương bị gãy một chân sao? Nghĩ đến cô gái đã từng được xưng là bông hoa đẹp nhất thôn lại bị người ta đánh gãy chân, cậu cảm thấy như đang nằm mơ vậy, lúc trước ai có thể nghĩ ra rằng cô gái có chí hướng cao đến thế lại có kết cục như hôm nay?
“Nghe nói cô ta chạy đi tìm Quý Tuấn, sau đó bị con gái huyện lệnh phát hiện, lúc này mới bị đánh. Tuy rằng đây là người khác nói, cũng không ai phát hiện, nhưng vẫn bị đồn đãi rât khó nghe, nhà chồng cô ta mất sạch thể diện, cuộc sống sau này khẳng định sẽ không tốt lành gì. Thật sự là muốn chết mà.” Quý Lam nói.
Trương Tiểu Dư nghe Quý Lam nói xong, trong lòng cũng hiểu được Trương Lệ Nương thật sự là muốn chết, Quý Tuấn người như vậy sao trông cậy vào được? Cho dù đi tìm bám lấy được thì có được kết cục gì? Hiện tại hay rồi, đắc tội con gái huyện lệnh, còn bị gãy một chân, nhà chồng khẳng định không muốn thấy mặt, nhà mẹ đẻ hiện tại lại thành cái dạng này không thể trông cậy, có thể tưởng tượng Trương Lệ Nương về già có bao nhiêu thảm. Nhưng Trương Tiểu Dư căn bản không hề đồng tình với Trương Lệ Nương, Trương Lệ Nương đối với cậu không tốt, còn xử tệ với Quý Hòa, có kết cục như vậy là do cô ta tự tay tạo thành.
Trương Tiểu Dư cho rằng Trương Lệ Nương đã như thế rồi, về sau sẽ thành thật sống qua ngày, nhưng cậu đã đoán sai, Trương Lệ Nương nếu gặp chuyện mà *** thần sa sút, đã không phải con cháu Trương gia, cô ta lại làm ra một chuyện, làm ầm ĩ khắp nơi.
Quý Hòa từ chỗ Tiểu Ngũ Tiểu Lục biết tung tích kẻ muốn hại chết mẫu đơn của Nghiêm viên ngoại, rồi nói cho Nghiêm viên ngoại, mà Nghiêm viên ngoại từ miệng kẻ kia hỏi ra kẻ đứng sau màn, thì ra lại là Vương chủ bạc
Người này nói là Vương chủ bạc, nhưng không hề có chứng cớ gì, bởi vì người gặp và sai khiến gã không phải Vương chủ bạc, gã đi theo sau kẻ cho tiền mới phát hiện kẻ này đi vào cửa sau nhà Vương chủ bạc nên mới sinh nghi.
Nghiêm viên ngoại chỉ có một người làm chứng như thế, nhân chứng này còn không đủ chứng cứ chứng minh là Vương chủ bạc sai khiến, cuối cùng chỉ có thể thả người này đi, cảnh cáo gã không được hé răng cho ai biết, nếu không sẽ chẳng toàn mạng. Về phần thiệt thòi này, Nghiêm viên ngoại đành chịu, nhưng sẽ nhớ kỹ mối thù này, rồi sẽ tìm được cơ hội trả thù Vương chủ bạc. Kết quả còn chưa qua bao lâu, quý nhân trong kinh lại tới chỗ bọn họ, còn chuyên tìm ông ta hỏi chuyện mẫu đơn suýt bị hại chết. Nghiêm viên ngoại liền kể lại chuyện này với Trịnh Trạch.
Nghiêm viên ngoại nghĩ Vương chủ bạc muốn hại mẫu đơn nhà mình nhất định có nguyên do, nguyên nhân kia khẳng định có quan hệ đến quý nhân trong kinh, hiện tại Trịnh Trạch hỏi chuyện này, nói không chừng chính là chuyện Vương chủ bạc làm đã bại lộ, mình cứ khai lão ra, cục tức cũng nuốt trôi (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trịnh Trạch nghĩ căn cứ tình huống này có thể suy đoán rằng Vương chủ bạc làm như vậy là muốn hắn ta không tới xem mẫu đơn nhà Nghiêm viên ngoại, muốn hắn ta tới trấn Đông Bách Hoa xem kỳ cảnh cô gái Mẫu Đơn khiến hoa nở tung. Nói cách khác, Vương chủ bạc này cùng Tĩnh vương phủ có quan hệ.
“A Hòa, cậu đã nói, người bị sai khiến thay người trong kinh thành tiêu tai, sau khi bị bắt vào huyện nha hai ngày đã chết, đúng không?”
Trịnh Trạch hỏi Quý Hòa, ánh mắt hơi híp lại, sắc mặt vừa bình tĩnh lại nghiêm túc.
Quý Hòa gật đầu, nói: “Đúng là như thế, em hoài nghi bên trong có chuyện kỳ quái. Người nọ tình nguyện đi theo nha dịch cũng không muốn bị người của em bắt được, chứng minh gã cảm thấy dựa vào quan phủ sẽ càng an toàn, kết quả mới đi vào không hai ngày liền tự sát, nghĩ thế nào cũng thấy quái dị. Người kia hẳn sẽ không ngốc đến độ nghĩ không ra hậu quả này đi?” (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trịnh Trạch đột nhiên nở nụ cười, nói: “Đúng là có kỳ quái, người kia lúc ấy chưa chết, nhưng giờ chín phần là đã chết.”
Quý Hòa ngạc nhiên hỏi: “Làm sao anh biết?”
Trịnh Trạch nghĩ chuyện này cũng không tiện gạt Quý Hòa, liền đem chuyện Trịnh Du một lòng muốn gả vào Tĩnh vương phủ nói cho Quý Hòa, nói nhà bọn họ phản đối việc hôn nhân này, khẳng định sẽ không gả Trịnh Du qua đó. Sau đó Tĩnh vương phủ liền phái người tới, nói là biết bí mật của Trịnh Du, nếu không gả Trịnh Du qua, như vậy chờ Trịnh Du chỉ có con đường chết, nhưng khi hỏi là bí mật gì thì họ lại không nói, muốn Trịnh Du đến đối chất. Nếu lúc ấy thân phận Trịnh Du chưa bại lộ, như vậy người một nhà Trịnh Quốc công có giận nữa, nói không chừng cũng sẽ vì một mạng của Trịnh Du mà thỏa hiệp, nhưng ngay lúc đó Trịnh Du lại vừa vặn bị vạch trần thân phận.
Trịnh Quốc công trực tiếp nói chuyện này cho Tĩnh vương phủ, Tĩnh vương phủ lập tức im ắng, bọn họ sẽ không cần một song nhi chẳng hề có quan hệ gì tới Trịnh Quốc công gia, thậm chí người này còn bị một nhà Trịnh Quốc công ghét cay ghét đắng.
Một nhà Trịnh Quốc công lúc ấy đã nghĩ đến, nhất định là chuyện hai cô cháu Trịnh Du sai người đi hại Trương Tiểu Dư bị Tĩnh vương phủ biết, Tĩnh vương phủ lấy điều này làm nhược điểm, uy hiếp bọn họ gả Trịnh Du qua. Hiện tại ngẫm lại, người bị Trịnh Du sai khiến nhất định là có chút quan hệ với Tĩnh vương phủ, người kia không muốn bị người của Quý Hòa bắt được, chạy theo quan sai, khẳng định chính là dựa hơi Tĩnh vương phủ, cho rằng chỉ cần mình vẫn có ích với Tĩnh vương phủ, sẽ bình an vô sự.
“Như vậy xem ra, gã đã thuyết phục Huyện lệnh hoặc là Vương chủ bạc chờ người?”
Quý Hòa nghĩ đến những điều chứng kiến ngày đó tại huyện nha, Chu bộ đầu hẳn là không biết chuyện này, mà biểu tình Giản Hổ ngay lúc đó giờ ngẫm lại giống như đã biết gì đó, ngày đó hắn nhìn về phía Giản Hổ, Giản Hổ đã quay mặt đi. Giản Hổ là con rể Vương chủ bạc, nhất định đáng tin hơn Chu bộ đầu, gã ta rất có thể biết được nội tình.
Trịnh Trạch gật gật đầu, còn nói: “Chẳng qua, kẻ đó lại không nghĩ tới rằng Trịnh Du đã không còn giá trị lợi dụng đối với Tĩnh vương phủ, dẫn tới kẻ đó cũng không còn giá trị lợi dụng. Cho nên, kết cục không tốt, nói không chừng đã chết rồi.”
Quý Hòa gật gật đầu, biết chủ mưu cùng đồng lõa mưu hại Tiểu Dư đã không còn sức uy hiếp, hắn cũng an tâm. Hắn ý thức được Trịnh Trạch lần này đến khẳng định còn có chuyện rất quan trọng, nhưng Trịnh Trạch không nên nói thì khẳng định sẽ không hé răng, hắn cũng không quá muốn biết, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Trịnh Trạch nghĩ thông suốt chuyện này, càng có thể xác định Vương chủ bạc có quan hệ với Tĩnh vương phủ, nhưng lão chỉ là một chủ bạc, câu kéo quan hệ cùng Tĩnh vương phủ ở kinh thành quả thật có chút khó khăn, hơn nữa lão có chuyện cần làm, nếu không kéo Huyện lệnh lên cùng một thuyền thì khó có khả năng. Nghĩ đến lần kia hắn ta muốn đi xem mẫu đơn nhà Nghiêm viên ngoại, huyện lệnh cũng luôn khuyên nhủ hắn ta tới trấn Đông Bách Hoa. Từ điểm này xem ra, huyện lệnh cũng rất đáng nghi.
Cấp dưới có khả năng của Trịnh Trạch đều đi điều tra mọi chuyện mà hắn ta muốn biết, nhất định phải tra ra toàn bộ manh mối, đây chính là mấu chốt để diệt trừ Tĩnh vương phủ.
Trịnh Quốc công Trịnh phu nhân cùng Trịnh Nguyên thì rất nhẹ nhàng tự tại, mỗi ngày ở cùng Tiểu Dư, đùa với bé Nho, uống rượu nho cùng trà Quý Hòa sao, Trịnh Quốc công cùng Trịnh Nguyên còn cùng Quý Hòa vào núi hai lần, sảng khoái *** thần đi săn thú. Mà không quản mệt bao nhiêu, chỉ cần bọn họ vừa về tới Thủy trang, nhìn đến phong cảnh thôn trang, uống một ly trà, lập tức sẽ cảm thấy mọi mệt nhọc tiêu hết, ba người đều rất nhanh chóng yêu quý nơi này, ngay cả kinh thành cũng không muốn về.
Nhóm quý nhân trong kinh ở lại Thủy trang, người tới nơi này thăm hỏi mỗi ngày đều có, có lúc người ta được tiếp đón, có lúc không, nhưng vẫn có rất nhiều người đi.
Người khác có thể phải đi uổng công một chuyến, nhưng có vài người lại như như đi đến nhà mình, ví dụ như một nhà Quý Đại Phát cùng Giang Vạn Quán, tới là được mời vào ngay, Trịnh Quốc công còn luôn tự mình tiếp đãi bọn họ.
Giang Vạn Quán hiện tại đối với việc hôn nhân của con trai rất là đắc ý, nghĩ mình thật có mắt nhìn người. Vợ chồng Quý Đại Phát làm người rất tốt, Quý Thanh tài học xuất chúng, con đường làm quan có hi vọng, Quý Hòa nhân phẩm tốt, vận may cũng tốt, hiện tại lại còn có một vị Quốc công làm bố vợ, mình cũng có thể làm thân thích với Quốc công gia nữa đấy Đương nhiên thời điểm vui sướng như thế này cũng có kẻ khiến người khác mất vui tìm đến, chính là vợ chồng Giang Khang cùng Quý Tú Nhi.
Số lần Giang Khang cùng Quý Tú Nhi trở về ngày càng nhiều, luôn khen Giang Vạn Quán có ánh mắt tốt, sau đó nghĩ thông suốt muốn sửa chữa lại quan hệ với Quý Hòa. Quý Tú Nhi thì càng ngăn đón Quý Lam vài bận, tính tình Quý Lam sau khi có thai tốt hơn nhiều, nhưng nhìn đến Quý Tú Nhi vẫn cứ rất mạnh mẽ, đối với hành vi Quý Tú Nhi thấy Quý Hòa sống tốt thì muốn dính vào rất không vừa mắt, trào phúng cô ta vài bận.
Giang Vạn Quán cũng bảo Giang Khang đừng có nghĩ vẩn vơ.
Nhưng hai vợ chồng này không từ bỏ ý định, giống như cao da chó dứt mãi không ra.
Giang Vạn Quán cuối cùng thật sự tức lên, đuổi cả hai ra ngoài cửa, nói cho người trông cửa không cho bọn họ bước vào nhà nửa bước.
Lúc Quý Lam đến Thủy trang thì nói lại việc này với Trương Tiểu Dư, cười nói: “Giờ thì họ hối hận đi? Đáng đời Lúc trước không phải ghét bỏ anh Hòa Tử là sao chổi sao? Hiện tại bọn họ đã biết rồi chứ hả, anh Hòa Tử mới không phải sao chổi, chính là ông trời không cho nhà bọn họ được hưởng lây Bọn họ sao không từ bỏ ý định luôn đi cho rồi? Cũng không sợ bị người ta cười cho thối mũi.”
Trương Tiểu Dư nghe xong cũng cười, những kẻ đã từng làm Quý Hòa uất ức, giờ thấy bọn họ khó chịu, cậu thấy rất khoái trá.
Quý Lam hiện tại có thai nên toàn bị cấm ở nhà, đi ra ngoài một lần là luôn thích nghe ngóng chuyện bên ngoài, ở nhà cũng luôn có người nói cho cậu mọi tình hình, cậu biết chuyện còn nhiều hơn cả Trương Tiểu Dư. Mới đến được một lát mà miệng đã nói liên tục không dừng đủ thứ chuyện. Mới vừa nói xong chuyện Giang Khang cùng Quý Tú Nhi, lại có thêm một chuyện nữa.
“Tiểu Dư, anh biết chuyện của Trương Lệ Nương chưa?”
“Không biết, cô ta làm sao vậy?”
Trương Tiểu Dư hỏi, nghĩ Trương Lệ Nương không phải đã lập gia đình sao? Có thể có chuyện gì, nhiều nhất chỉ là sống không ra gì, đương nhiên, trừ phi chính cô ta không có việc gì tự đi tìm việc.
Quý Lam nói: “Trương Lệ Nương bị người ta đánh, nghe nói bị gãy một chân rồi”
Trương Tiểu Dư mở to hai mắt, nghĩ Trương Lệ Nương bị gãy một chân sao? Nghĩ đến cô gái đã từng được xưng là bông hoa đẹp nhất thôn lại bị người ta đánh gãy chân, cậu cảm thấy như đang nằm mơ vậy, lúc trước ai có thể nghĩ ra rằng cô gái có chí hướng cao đến thế lại có kết cục như hôm nay?
“Nghe nói cô ta chạy đi tìm Quý Tuấn, sau đó bị con gái huyện lệnh phát hiện, lúc này mới bị đánh. Tuy rằng đây là người khác nói, cũng không ai phát hiện, nhưng vẫn bị đồn đãi rât khó nghe, nhà chồng cô ta mất sạch thể diện, cuộc sống sau này khẳng định sẽ không tốt lành gì. Thật sự là muốn chết mà.” Quý Lam nói.
Trương Tiểu Dư nghe Quý Lam nói xong, trong lòng cũng hiểu được Trương Lệ Nương thật sự là muốn chết, Quý Tuấn người như vậy sao trông cậy vào được? Cho dù đi tìm bám lấy được thì có được kết cục gì? Hiện tại hay rồi, đắc tội con gái huyện lệnh, còn bị gãy một chân, nhà chồng khẳng định không muốn thấy mặt, nhà mẹ đẻ hiện tại lại thành cái dạng này không thể trông cậy, có thể tưởng tượng Trương Lệ Nương về già có bao nhiêu thảm. Nhưng Trương Tiểu Dư căn bản không hề đồng tình với Trương Lệ Nương, Trương Lệ Nương đối với cậu không tốt, còn xử tệ với Quý Hòa, có kết cục như vậy là do cô ta tự tay tạo thành.
Trương Tiểu Dư cho rằng Trương Lệ Nương đã như thế rồi, về sau sẽ thành thật sống qua ngày, nhưng cậu đã đoán sai, Trương Lệ Nương nếu gặp chuyện mà *** thần sa sút, đã không phải con cháu Trương gia, cô ta lại làm ra một chuyện, làm ầm ĩ khắp nơi.
Tác giả :
Xuân Chí Thì Hoà