Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành
Chương 49: Âm mưu biến hóa
Thấy Khúc Phàm ra ngoài, Thước Nhạc khẽ nhíu mày, cậu cũng không lo Đàm Khải sẽ trả thù, trong lòng cũng chỉ nghĩ tới công tác của Khúc Phàm, gần đây kinh thành giống như có chút bất thường, không khỏi lo lắng cho Khúc Phàm.
Lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, nhớ tới Lam Tử trong không gian, nhanh chóng tiến vào không gian. Vừa vào không gian, đã nghe thấy thanh âm kinh ngạc của mấy đứa nhỏ, “Ba ba, ba mau nhìn Lam Tử kìa.” Kỳ Kỳ thấy ba ba đi vào, nhanh chóng chạy ra đón tiếp.
Vừa tiến lên nhìn, lông vũ trên người Lam Tử bắt đầu rụng, cả tảng lớn lông chim bắt đầu rơi xuống, lông mới rất nhanh lại mọc lên, móng vuốt cũng trở nên sắc bén có chứa ánh sáng màu tím cùng màu vàng sáng bóng, bộ lông mới cũng rất nhanh dài ra, cho dù ở phương diện độ sáng màu sắc hay độ cứng cũng vượt trội hơn hẳn so với trước đó. Thân hình Lam Tử mạnh mẽ thon dài, chiều dài cũng tăng lên không ít, hai mắt hữu thần, nhưng lại sắc bén tựa như chim ưng.
“Lam Tử rất thoải mái—“ Lam Tử bay lên không trung một chút, tốc độ rất nhanh, hai cánh giang ra lại có chút cảm giác che trời lấp đất, bay đến trong rừng trúc, dùng hai móng vuốt kẹp lấy một thân trúc to lớn, thân trúc kia bị nó nắm lấy gẫy đôi, hai cánh lại giang rộng, lưu lại trên thân trúc dấu vết tựa như bị đao chém.
“Ca ca— về sau Lam Tử không thèm sợ bọn xấu xa, bắt nạt Lam Tử hả, xoẹt xoẹt— ca ca—-“ Lam Tử hưng phấn bay vòng quanh trên bầu trời.
“Lam Tử lại đây.” Thước Nhạc vươn tay ra, gọi Lam Tử về đậu trên cánh tay cậu, dùng linh khí kiểm tra thân thể của Lam Tử, mọi phương diện đều có sự thay đổi thật lớn, hẳn là một giọt linh tuyền kia đã giúp cường hóa thân thể nó, nhưng một giọt này chỉ sợ đã là cực hạn. Hiện tại trong cơ thể Lam Tử tràn ngập linh khí, thân thể gần như hoàn mỹ, nhiều hơn nữa sợ rằng linh khí quá lớn khiến nó nổ tung mất. Như vậy xem ra, người trong nhà nếu sử dụng linh tuyền thì có thể dùng nhiều hơn, nhưng số lượng này cũng không quá lớn, cậu cần tìm ra số lượng phù hợp.
“Được rồi đó mấy đứa, Lam Tử không có việc gì, đi đứng cũng tốt, các con đi chơi đi. Hôm nay chúng ta ăn đồ nước trong này được không?”
“A— quá tốt. Ăn đồ nướng—“ Mấy đứa nhỏ này hoạt bát kêu la.
Thước Nhạc nhìn nhìn Kim Cương đang đứng trên nhánh cây, khoát tay để nó đi xuống dưới, pha chế lượng linh thủy tương tự, đút cho Kim Cương uống. Thước Nhạc dùng linh khí dò xét, linh thủy càng thêm hòa tan vào trong cơ thể Kim Cương, Thước Nhạc không thể không dùng linh khí khai thông đôi chút. Lam Tử bởi vì chân bị thương nên cũng đã tiêu hao bớt một phần năng lượng của linh thủy, cho nên việc dung hòa cũng không quá lớn, Kim Cương lại khác, cho nên đối với nó mà nói thì sức ép quá lớn.
Nhìn thấy Kim Cương với màu sắc rực rỡ, vô cùng hài lòng, nói tới trong phần lớn pet nhà bọn họ thì hai nhóc vẹt này cùng Hắc tử đã theo bên người họ lâu nhất. Hắc tử nho nhỏ, hay đi theo bọn nhỏ, rất tinh quái, thân thể nó cứ như một câu đố. Mà Lam Tử cùng Kim Cương bởi vì có thể nói, khiến người trong nhà yêu thích, tuy rằng còn có một đôi vẹt hoàng lam, nhưng chúng nó luôn ở trong không gian, rất ít khi thấy mặt. Huống hồ, vẹt Alisterus có thể sống rất lâu, Thước Nhạc cũng hy vọng chúng nó có thể làm bạn với chúng lâu dài.
“Cảm ơn.” Kim Cương kiểm tra sức mạnh thân thể, đi tới trước mặt Thước Nhạc, nói lời cảm ơn với cậu, ánh mắt Kim Cương lúc này cũng rất phức tạp. Đối với người đã gặp mặt từ khi sinh ra này, tình cảm của Kim Cương rất phức tạp, bởi vì Thước Nhạc chăm sóc cẩn thận, Kim Cương cùng Lam Tử đã khai thông trí tuệ, nếu không phải còn chưa đạt được sức mạnh thân thể, hai đứa nó đã sớm trở thành linh thú. Tuy rằng với cương vị một con chim, Kim Cương vẫn luôn coi Thước Nhạc cùng Khúc Phàm là cha của mình, mà không phải chủ nhân, chúng nó cũng có tình cảm.
Thước Nhạc xoa xoa đầu Kim Cương, “Đi đi. Về sau nếu gặp phải người xấu, có thể chạy cứ chạy, nếu không chạy được vậy đánh lại đi, không cần kiêng dè gì cả, so với Lam Tử, nhóc càng trầm ổn hơn, nó cũng cần nhờ nhóc chăm sóc.” Thước Nhạc khẽ cười, hôm nay Kim Cương tuyệt đối đã nương tay, móng vuốt của nó khác với Lam Tử, có thể phá đá nứt xương. Có điều không ngờ rằng trí tuệ của Kim Cương lại phát triển như vậy, tính tình cũng không nóng nảy như vẹt Alisterus nhiều màu, sợ rằng là cá thể biến dị.
Kim Cương hơi nghiêng đầu, nhìn Thước Nhạc rồi gật đầu.
Tuy rằng Khúc Phàm bảo cậu mang bọn nhỏ tới căn cứ, nhưng Thước Nhạc vẫn định ở lại thêm một ngày. Đàm Khải kia tuy không thể lập tức làm ra chuyện gì, nhưng nếu bọn họ đều rời đi, trong nhà chỉ còn lại mấy người Lâm thúc, cũng có chút không yên tâm, minh thương dễ tránh*, chỉ sợ hắn ta sử dụng ám chiêu**, nếu khiến nhà họ bị phá hoại thì không hay.
*minh thương dễ tránh: ra tay trực tiếp thì dễ đối phó
**ám chiêu: chiêu thức âm hiểm, ẩn giấu, không lộ liễu
Nghĩ vậy, Thước Nhạc ở nhà chuẩn bị đôi chút, cậu trồng thất linh hương tại góc chết của bốn phía tứ hợp viện, thất linh hương là loại cây thân leo, sở dĩ gọi thất linh hương bởi vì loại cây này khi mọc lên sẽ tỏa ra bảy loại mùi, bảy loại mùi này thanh nhã tinh tế, không thu kém gì so với những loại hương liệu thông thường, thường xuyên ngửi thấy sẽ có tác dụng tỉnh táo đầu óc, hơn nữa loại thất linh hương này còn có tác dụng đuổi muỗi. Nhưng loại cây này khi ở thời kỳ thượng cổ có tác dụng bảo vệ nhà cửa, loại thực vật này rất có linh tính, có thể phân biệt mùi hương, bảo vệ cửa nhà, người lạ nếu như bình thường tiến vào từ cửa, thất linh hương sẽ không làm gì, nhưng nếu kẻ ác có ý đồ xấu không dùng phương pháp bình thường bước vào thì sẽ bị thất linh hương tấn công. Trên cành của chúng có gai độc, không phải độc dược ác tính, nhưng cũng có thể khiến một con voi hôn mê. Mà mùi hương của nó cũng là thuốc giải tốt nhất, cho nên cho dù người trong nhà có lỡ bị đâm trúng cũng sẽ không bị hôn mê. Thước Nhạc biết loại thực vật này, nhưng hạt giống thất linh hương này cũng được cậu nuôi trồng trong khu vườn của cậu, thất linh hương tuy rằng rất có tác dụng, nhưng nếu muốn chăm sóc ra được loại cây có thể giữ nhà thì cũng rất khó, loại cây này trong vườn thì đến ngay cả một con chuột cũng chẳng thể làm gì. Thất linh hương cũng là loại cây đầu tiên được Thước Nhạc trồng trong vườn, cũng chính bởi tác dụng gây tê của nó, hiện tại tác dụng gây mê của nó đã có hiệu quả nhất định, đối với cơ thể người thì không có tác hại, người bị đam trúng sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, sau khi tỉnh lại sẽ không để lại di chứng gì. Hiện tại thất linh hương đã được đưa đến viện thực vật cùng viện y học để nghiên cứu. Phỏng chừng không bao lâu sau loại thuốc mê mới sẽ được tạo ra.
Thước Nhạc trồng thất linh hương xuống, tưới nước hồ, thấy thất linh hương lan ra bốn phía quanh sân, những chiếc lá hình thoi xanh biếc đẹp đẽ bám đầy trên tường, khiến cho ngay giữa mùa đông, ngôi nhà cũng tràn ngập sức sống. Mùi hương thanh nhã tràn ngập khắp sân, thất linh hương sở dĩ có bảy mùi hương có liên quan đến ánh nắng mặt trời, nồng độ mùi hương sẽ thay đổi theo cường độ ánh nắng, cũng theo đó mà thay đổi bảy loại mùi. Ban đêm, khi mặt trời xuống núi, bảy mùi hương hòa quyện lại, ngửi vào sẽ giúp người ta ngủ ngon, chẳng trách người tu hành thời thượng cổ vô cùng yêu thích loại cây này.
Buổi tối, Thước Nhạc cùng bọn trẻ ăn đồ nướng, có điều vừa ngửi thấy mùi thịt nướng kia lại cảm thấy buồn nôn, không còn cách nào khác đành giao bọn nhỏ lại cho thím Lâm. Khi quay về phòng lại thấy nghi hoặc, nhíu nhíu mày cởi quần áo, nhìn đóa hoa sen trên bụng, nhìn thật kỹ mới phát hiện đóa hoa kia có chút hồng phớt không dễ phát hiện, đóa hoa cũng hơi chúm chím nở ra.
Mặt lúc đỏ lúc trắng, từ khi có Phi Phi, cậu cùng Khúc Phàm cũng không muốn có thêm con nữa, trong nhà có nhiều trẻ con như vậy cũng khó chăm sóc, tuy rằng cậu lúc nào cũng muốn có một đứa con gái, nhưng cũng chỉ nói vậy chứ cậu không hề muốn sinh thêm. Vốn khi làm hai người đều mang áo mưa, tuy rằng cảm giác không tốt, nhưng Khúc Phàm cũng không muốn cậu khó chịu, vài ngày trước khi cậu có được truyền thừa, Thước Nhạc từ điều chế một loại huân hương, làm thành dạng cao, đặt ở đầu giường, có hiệu quả tránh thai với con trai, còn không có tác dụng phụ, rất hiệu quả.
Hiện tại nhớ đến cũng chỉ có lần đó khi Khúc Phàm bị bỏ thuốc thì hai người mới không sử dụng biện pháp an toàn, không nghĩ tới lại trúng thưởng.
Thước Nhạc cầm gương nhìn kỹ đóa hoa sen trên bụng. Bình thường cậu cũng không để ý, mấy ngày nay Khúc Phàm lại hay về muộn, trong cảnh tối lửa tắt đèn, qua thời gian dài như vậy họ cũng không phát hiện. Thở dài, khẽ cười, thôi vậy, nếu đã đến thì nên nhận, cuộc sống vẫn luôn tốt đẹp, cho dù nói thế nào đây cũng là máu mủ của cậu cùng Khúc Phàm, sự việc ngoài ý muốn nho nhỏ này coi như là điều ngạc nhiên bất ngờ đi.
“Ai da… nhẹ chút nhẹ chút.” Đàm Khải nằm trên giường bệnh, y tế bên cạnh khi đưa chân hắn lên giá treo cao để tránh việc lỡ may đụng phải.
Lúc này một người đàn ông mặc quần áo tây trang bước từ bên ngoài vào, đến gần bên tai Đàm Khải nói vài câu khiến hắn trở nên trầm tư, “Cục Đặc vụ– đã tra ra là chức vụ gì chứ?”
“Chưa, Cục Đặc vụ trực tiếp nhúng tay, chúng ta không tra ra được, nhưng lão gia tử nhà cậu cũng không muốn dây vào.”
Đàm Khải nghe xong thì oán hận, nghiễn răng nghiến lợi nói, “Cứ cho qua vậy sao?”
Người đàn ông mặc tây trang cười âm hiểm, “Đàm thiếu, tôi nghe nói Lí Sáng chuẩn bị kết hôn với đại tiểu thư Trương gia. Vẫn đang tìm nhà đâu, tứ hợp viện tốt trong Kinh thành thì đều đã có chủ cả rồi.”
Đàm Khải nâng mi, “Ý mày là?” Nhìn người đàn ông mặc tây cười cười hắc hắc.
“Dựa theo tính cách của Lý Sáng, thì sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu, lại nói quân đội cùng chính quyền cũng không quá mật thiết, nói vậy hắn cũng không quá nể mặt Cục Đặc vụ đâu.”
“Được, nhưng mà việc này không thể do người của chúng ta để lộ ra, cẩn thận chút, chúng ta chờ xem kịch. Lí Sáng nói thẳng ra thì cũng chẳng phải người ngay thẳng gì.” Hai người cười hắc hắc, giống như đã nhìn thấy cảnh hai nhà lưỡng bại câu thương*.
*lưỡng bại câu thương: hai bên cùng bị thiệt hại.
Lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, nhớ tới Lam Tử trong không gian, nhanh chóng tiến vào không gian. Vừa vào không gian, đã nghe thấy thanh âm kinh ngạc của mấy đứa nhỏ, “Ba ba, ba mau nhìn Lam Tử kìa.” Kỳ Kỳ thấy ba ba đi vào, nhanh chóng chạy ra đón tiếp.
Vừa tiến lên nhìn, lông vũ trên người Lam Tử bắt đầu rụng, cả tảng lớn lông chim bắt đầu rơi xuống, lông mới rất nhanh lại mọc lên, móng vuốt cũng trở nên sắc bén có chứa ánh sáng màu tím cùng màu vàng sáng bóng, bộ lông mới cũng rất nhanh dài ra, cho dù ở phương diện độ sáng màu sắc hay độ cứng cũng vượt trội hơn hẳn so với trước đó. Thân hình Lam Tử mạnh mẽ thon dài, chiều dài cũng tăng lên không ít, hai mắt hữu thần, nhưng lại sắc bén tựa như chim ưng.
“Lam Tử rất thoải mái—“ Lam Tử bay lên không trung một chút, tốc độ rất nhanh, hai cánh giang ra lại có chút cảm giác che trời lấp đất, bay đến trong rừng trúc, dùng hai móng vuốt kẹp lấy một thân trúc to lớn, thân trúc kia bị nó nắm lấy gẫy đôi, hai cánh lại giang rộng, lưu lại trên thân trúc dấu vết tựa như bị đao chém.
“Ca ca— về sau Lam Tử không thèm sợ bọn xấu xa, bắt nạt Lam Tử hả, xoẹt xoẹt— ca ca—-“ Lam Tử hưng phấn bay vòng quanh trên bầu trời.
“Lam Tử lại đây.” Thước Nhạc vươn tay ra, gọi Lam Tử về đậu trên cánh tay cậu, dùng linh khí kiểm tra thân thể của Lam Tử, mọi phương diện đều có sự thay đổi thật lớn, hẳn là một giọt linh tuyền kia đã giúp cường hóa thân thể nó, nhưng một giọt này chỉ sợ đã là cực hạn. Hiện tại trong cơ thể Lam Tử tràn ngập linh khí, thân thể gần như hoàn mỹ, nhiều hơn nữa sợ rằng linh khí quá lớn khiến nó nổ tung mất. Như vậy xem ra, người trong nhà nếu sử dụng linh tuyền thì có thể dùng nhiều hơn, nhưng số lượng này cũng không quá lớn, cậu cần tìm ra số lượng phù hợp.
“Được rồi đó mấy đứa, Lam Tử không có việc gì, đi đứng cũng tốt, các con đi chơi đi. Hôm nay chúng ta ăn đồ nước trong này được không?”
“A— quá tốt. Ăn đồ nướng—“ Mấy đứa nhỏ này hoạt bát kêu la.
Thước Nhạc nhìn nhìn Kim Cương đang đứng trên nhánh cây, khoát tay để nó đi xuống dưới, pha chế lượng linh thủy tương tự, đút cho Kim Cương uống. Thước Nhạc dùng linh khí dò xét, linh thủy càng thêm hòa tan vào trong cơ thể Kim Cương, Thước Nhạc không thể không dùng linh khí khai thông đôi chút. Lam Tử bởi vì chân bị thương nên cũng đã tiêu hao bớt một phần năng lượng của linh thủy, cho nên việc dung hòa cũng không quá lớn, Kim Cương lại khác, cho nên đối với nó mà nói thì sức ép quá lớn.
Nhìn thấy Kim Cương với màu sắc rực rỡ, vô cùng hài lòng, nói tới trong phần lớn pet nhà bọn họ thì hai nhóc vẹt này cùng Hắc tử đã theo bên người họ lâu nhất. Hắc tử nho nhỏ, hay đi theo bọn nhỏ, rất tinh quái, thân thể nó cứ như một câu đố. Mà Lam Tử cùng Kim Cương bởi vì có thể nói, khiến người trong nhà yêu thích, tuy rằng còn có một đôi vẹt hoàng lam, nhưng chúng nó luôn ở trong không gian, rất ít khi thấy mặt. Huống hồ, vẹt Alisterus có thể sống rất lâu, Thước Nhạc cũng hy vọng chúng nó có thể làm bạn với chúng lâu dài.
“Cảm ơn.” Kim Cương kiểm tra sức mạnh thân thể, đi tới trước mặt Thước Nhạc, nói lời cảm ơn với cậu, ánh mắt Kim Cương lúc này cũng rất phức tạp. Đối với người đã gặp mặt từ khi sinh ra này, tình cảm của Kim Cương rất phức tạp, bởi vì Thước Nhạc chăm sóc cẩn thận, Kim Cương cùng Lam Tử đã khai thông trí tuệ, nếu không phải còn chưa đạt được sức mạnh thân thể, hai đứa nó đã sớm trở thành linh thú. Tuy rằng với cương vị một con chim, Kim Cương vẫn luôn coi Thước Nhạc cùng Khúc Phàm là cha của mình, mà không phải chủ nhân, chúng nó cũng có tình cảm.
Thước Nhạc xoa xoa đầu Kim Cương, “Đi đi. Về sau nếu gặp phải người xấu, có thể chạy cứ chạy, nếu không chạy được vậy đánh lại đi, không cần kiêng dè gì cả, so với Lam Tử, nhóc càng trầm ổn hơn, nó cũng cần nhờ nhóc chăm sóc.” Thước Nhạc khẽ cười, hôm nay Kim Cương tuyệt đối đã nương tay, móng vuốt của nó khác với Lam Tử, có thể phá đá nứt xương. Có điều không ngờ rằng trí tuệ của Kim Cương lại phát triển như vậy, tính tình cũng không nóng nảy như vẹt Alisterus nhiều màu, sợ rằng là cá thể biến dị.
Kim Cương hơi nghiêng đầu, nhìn Thước Nhạc rồi gật đầu.
Tuy rằng Khúc Phàm bảo cậu mang bọn nhỏ tới căn cứ, nhưng Thước Nhạc vẫn định ở lại thêm một ngày. Đàm Khải kia tuy không thể lập tức làm ra chuyện gì, nhưng nếu bọn họ đều rời đi, trong nhà chỉ còn lại mấy người Lâm thúc, cũng có chút không yên tâm, minh thương dễ tránh*, chỉ sợ hắn ta sử dụng ám chiêu**, nếu khiến nhà họ bị phá hoại thì không hay.
*minh thương dễ tránh: ra tay trực tiếp thì dễ đối phó
**ám chiêu: chiêu thức âm hiểm, ẩn giấu, không lộ liễu
Nghĩ vậy, Thước Nhạc ở nhà chuẩn bị đôi chút, cậu trồng thất linh hương tại góc chết của bốn phía tứ hợp viện, thất linh hương là loại cây thân leo, sở dĩ gọi thất linh hương bởi vì loại cây này khi mọc lên sẽ tỏa ra bảy loại mùi, bảy loại mùi này thanh nhã tinh tế, không thu kém gì so với những loại hương liệu thông thường, thường xuyên ngửi thấy sẽ có tác dụng tỉnh táo đầu óc, hơn nữa loại thất linh hương này còn có tác dụng đuổi muỗi. Nhưng loại cây này khi ở thời kỳ thượng cổ có tác dụng bảo vệ nhà cửa, loại thực vật này rất có linh tính, có thể phân biệt mùi hương, bảo vệ cửa nhà, người lạ nếu như bình thường tiến vào từ cửa, thất linh hương sẽ không làm gì, nhưng nếu kẻ ác có ý đồ xấu không dùng phương pháp bình thường bước vào thì sẽ bị thất linh hương tấn công. Trên cành của chúng có gai độc, không phải độc dược ác tính, nhưng cũng có thể khiến một con voi hôn mê. Mà mùi hương của nó cũng là thuốc giải tốt nhất, cho nên cho dù người trong nhà có lỡ bị đâm trúng cũng sẽ không bị hôn mê. Thước Nhạc biết loại thực vật này, nhưng hạt giống thất linh hương này cũng được cậu nuôi trồng trong khu vườn của cậu, thất linh hương tuy rằng rất có tác dụng, nhưng nếu muốn chăm sóc ra được loại cây có thể giữ nhà thì cũng rất khó, loại cây này trong vườn thì đến ngay cả một con chuột cũng chẳng thể làm gì. Thất linh hương cũng là loại cây đầu tiên được Thước Nhạc trồng trong vườn, cũng chính bởi tác dụng gây tê của nó, hiện tại tác dụng gây mê của nó đã có hiệu quả nhất định, đối với cơ thể người thì không có tác hại, người bị đam trúng sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, sau khi tỉnh lại sẽ không để lại di chứng gì. Hiện tại thất linh hương đã được đưa đến viện thực vật cùng viện y học để nghiên cứu. Phỏng chừng không bao lâu sau loại thuốc mê mới sẽ được tạo ra.
Thước Nhạc trồng thất linh hương xuống, tưới nước hồ, thấy thất linh hương lan ra bốn phía quanh sân, những chiếc lá hình thoi xanh biếc đẹp đẽ bám đầy trên tường, khiến cho ngay giữa mùa đông, ngôi nhà cũng tràn ngập sức sống. Mùi hương thanh nhã tràn ngập khắp sân, thất linh hương sở dĩ có bảy mùi hương có liên quan đến ánh nắng mặt trời, nồng độ mùi hương sẽ thay đổi theo cường độ ánh nắng, cũng theo đó mà thay đổi bảy loại mùi. Ban đêm, khi mặt trời xuống núi, bảy mùi hương hòa quyện lại, ngửi vào sẽ giúp người ta ngủ ngon, chẳng trách người tu hành thời thượng cổ vô cùng yêu thích loại cây này.
Buổi tối, Thước Nhạc cùng bọn trẻ ăn đồ nướng, có điều vừa ngửi thấy mùi thịt nướng kia lại cảm thấy buồn nôn, không còn cách nào khác đành giao bọn nhỏ lại cho thím Lâm. Khi quay về phòng lại thấy nghi hoặc, nhíu nhíu mày cởi quần áo, nhìn đóa hoa sen trên bụng, nhìn thật kỹ mới phát hiện đóa hoa kia có chút hồng phớt không dễ phát hiện, đóa hoa cũng hơi chúm chím nở ra.
Mặt lúc đỏ lúc trắng, từ khi có Phi Phi, cậu cùng Khúc Phàm cũng không muốn có thêm con nữa, trong nhà có nhiều trẻ con như vậy cũng khó chăm sóc, tuy rằng cậu lúc nào cũng muốn có một đứa con gái, nhưng cũng chỉ nói vậy chứ cậu không hề muốn sinh thêm. Vốn khi làm hai người đều mang áo mưa, tuy rằng cảm giác không tốt, nhưng Khúc Phàm cũng không muốn cậu khó chịu, vài ngày trước khi cậu có được truyền thừa, Thước Nhạc từ điều chế một loại huân hương, làm thành dạng cao, đặt ở đầu giường, có hiệu quả tránh thai với con trai, còn không có tác dụng phụ, rất hiệu quả.
Hiện tại nhớ đến cũng chỉ có lần đó khi Khúc Phàm bị bỏ thuốc thì hai người mới không sử dụng biện pháp an toàn, không nghĩ tới lại trúng thưởng.
Thước Nhạc cầm gương nhìn kỹ đóa hoa sen trên bụng. Bình thường cậu cũng không để ý, mấy ngày nay Khúc Phàm lại hay về muộn, trong cảnh tối lửa tắt đèn, qua thời gian dài như vậy họ cũng không phát hiện. Thở dài, khẽ cười, thôi vậy, nếu đã đến thì nên nhận, cuộc sống vẫn luôn tốt đẹp, cho dù nói thế nào đây cũng là máu mủ của cậu cùng Khúc Phàm, sự việc ngoài ý muốn nho nhỏ này coi như là điều ngạc nhiên bất ngờ đi.
“Ai da… nhẹ chút nhẹ chút.” Đàm Khải nằm trên giường bệnh, y tế bên cạnh khi đưa chân hắn lên giá treo cao để tránh việc lỡ may đụng phải.
Lúc này một người đàn ông mặc quần áo tây trang bước từ bên ngoài vào, đến gần bên tai Đàm Khải nói vài câu khiến hắn trở nên trầm tư, “Cục Đặc vụ– đã tra ra là chức vụ gì chứ?”
“Chưa, Cục Đặc vụ trực tiếp nhúng tay, chúng ta không tra ra được, nhưng lão gia tử nhà cậu cũng không muốn dây vào.”
Đàm Khải nghe xong thì oán hận, nghiễn răng nghiến lợi nói, “Cứ cho qua vậy sao?”
Người đàn ông mặc tây trang cười âm hiểm, “Đàm thiếu, tôi nghe nói Lí Sáng chuẩn bị kết hôn với đại tiểu thư Trương gia. Vẫn đang tìm nhà đâu, tứ hợp viện tốt trong Kinh thành thì đều đã có chủ cả rồi.”
Đàm Khải nâng mi, “Ý mày là?” Nhìn người đàn ông mặc tây cười cười hắc hắc.
“Dựa theo tính cách của Lý Sáng, thì sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu, lại nói quân đội cùng chính quyền cũng không quá mật thiết, nói vậy hắn cũng không quá nể mặt Cục Đặc vụ đâu.”
“Được, nhưng mà việc này không thể do người của chúng ta để lộ ra, cẩn thận chút, chúng ta chờ xem kịch. Lí Sáng nói thẳng ra thì cũng chẳng phải người ngay thẳng gì.” Hai người cười hắc hắc, giống như đã nhìn thấy cảnh hai nhà lưỡng bại câu thương*.
*lưỡng bại câu thương: hai bên cùng bị thiệt hại.
Tác giả :
Thất Dạ Vong Tình