Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên
Chương 53
Chờ đến lúc ăn tối, Khúc Phàm đi từ không gian ra, hồ lô kia còn khó luyện chế hơn tưởng tượng, trận pháp mà hắn bố trí đã thiêu cháy hoàn toàn trong hỏa trận. Lúc trước Lan Phi tiến vào không gian rồi lại ra ngoài, hắn đều cảm giác được, biết trong nhà hẳn có chuyện rồi, cho nên mới vừa xong liền ra ngoài ngay.
Nghe Thước Nhạc nói lại chuyện vừa xảy ra, lập tức mang Độc Phong vẫn con đang hôn mê kia ra sau núi, tìm nơi thẩm vấn.
Thước Nhạc thì tới phòng Sâm Kỳ hỏi chút chuyện của Lan Y. Chờ đến khi Sâm Kỳ nói qua một chút về Xuân Hoa cô nương kia, Thước Nhạc thầm thở dài.
Xuân Hoa vốn họ Triệu, là nữ hài ở thôn bên cạnh, cũng từng là vị hôn thê thanh mai trúc mã được định sẵn của Lan Y.
Lan thúc và phụ thân Triệu Xuân Hoa, Triệu Tiền Minh có quan hệ rất tốt, năm đó cùng nhau tới Thánh thánh, lại cùng nhau trở về. Tư chất của ông ta cũng không tốt, không được bất kỳ tu sĩ nào thu nhận, kỳ thật chuyện như vậy rất thường thấy.
Hai người trên đường kết bái huynh đệ, cũng vẫn luôn qua lại gắn bó, mà đúng lúc tuổi của Lan Y và Xuân Hoa tương đương nên cũng định thân từ nhỏ luôn. Phong tục nơi này, nếu đã định than thì tức là con cháu trong nhà, hơn nữa hai người còn nhỏ nên cũng không có gì phải kiêng kỵ, cho nên Xuân Hoa thường xuyên ở lại Lan gia. Xuân Hoa là nữ hài tử có chút xinh đẹp, nhưng trước đây còn nhỏ nên cũng không nhìn ra được. Hai đứa nhỏ không giống một đôi, mà giống như huynh đệ hơn. Lan gia khi đó chưa có nữ hài nên đối xử với Xuân Hoa rất tốt. Lan thúc cùng dạy võ cho cả hai, kết quả không ngờ tư chất của Xuân Hoa tốt hơn so với Lan Y, học cũng nhanh, tựa như dã tiểu tử.
Chuyện xảy ra vào lúc Lan Y mười hai tuổi, Triệu Tiền Minh lại xuất môn nửa tháng mới về nhà, sau khi về, tính cách thay đổi hoàn toàn. Lúc đó, thôn bên thường xuyên có người mất tính, thôn Tam Họ cũng giống như vậy. Lan thúc lúc đó dẫn theo mấy hộ săn bắn, vẫn luôn điều tra chuyện này. Sau đó, trong khu rừng cách hai thôn không xa phát hiện thi thể của những người mất tích. Thân thể những người đó đều có những vết hư thối đen như mực nhìn không ra hình dạng nữa, thoạt nhìn đều có vẻ trúng độc vậy, hơn nữa trước khi chết còn bị hành hạ. Chuyện này lúc đó rất oanh động, sau lại tra đến Triệu Tiền Minh, chờ bọn họ đến Triệu gia thì thê tử Triệu Tiền Minh cũng đã bị giết hạ, Triệu Tiền Minh không rõ tung tích, chỉ còn lại ba đứa nhỏ trong nhà.
Triệu thê do Triệu Tiền Minh giết, Xuân Hoa thấy toàn bộ quá trình, sự thật cứ vậy được phơi bày, người hai thôn hận người Triệu gia thấu xương, nếu không có Lan thúc ngăn cản, ba đứa nhỏ nhà họ không chừng đã bị người trong thôn xúc động đánh chết rồi.
Lan thúc tuy hận Triệu Tiền Minh, nhưng không có thành kiến với Xuân Hoa, dù sao cũng đã nhìn từ nhỏ đến lớn, chuyện người lớn làm không thể đổ lỗi cho đám nhỏ được. Nhưng một huynh đệ của thúc cũng bị Triệu Tiền Minh giết, giữa hai nhà cũng coi như có thù hận. Nếu chỉ vậy cũng không phải không thể dàn xếp, nhưng sau khi Xuân Hoa tỉnh lại, cảm thấy có lỗi với Lan gia nên tự động xin từ hôn, Lan gia cũng không còn cách nào khác.
Lan Y thích Xuân Hoa, nữ hài kia chẳng những xinh đẹp còn thông minh, hào sảng, cho nên chuyện từ hôn này, người không thể chấp nhận nhất là Lan Y. Lúc đó, Xuân Hoa cũng chưa lớn, trong nhà thêm hai ấu đệ, không còn cha mẹ, thôn dân nhìn họ tựa như ôn dịch. Chỉ có thể khúm núm mà sống, mà tính cách tiểu công nương cũng trở nên mạnh mẽ. Vì bảo vệ chính mình và đệ đệ không thể không trang bị võ trang cho mình. Bởi vì người trong tộc cũng không chấp nhận, lương thực không đủ ăn, chỉ dựa vào chút tài lẻ mà Lan thúc đã dạy cho, nàng vào núi săn thú. Nhưng để đệ đệ không bị thôn dân trả thù, nàng chỉ có thể dẫn hai đệ đệ theo vào rừng, giấu chúng trong hốc cây hoặc hang động, lo lắng đề phòng, cuộc sống rất khó khăn.
Lan Y vẫn luôn thương mến nàng cho nên vẫn âm thầm tiếp tế cho nàng. Lan thúc cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt. Thiên hạ không có bức tường nào kín gió, chuyện Lan Y vẫn bị Xuân Hoa mê hoặc bị người ta biết, hơn nữa còn đồn thổi ra ngoài. Người trong thôn Tam Họ cũng có ý kiến, lúc trước Triệu Tiền Mình giết không ít người. Thôn bên cùng bọn họ đều có chung mối thù, lại cùng có quan hệ than thuộc, nếu không phải vì Lan thúc, ba đứa nhỏ cũng không được giữ lại. Nhưng dù như vậy, chờ hai đứa nhỏ kia lớn lên cũng không thể ở lại trong thôn nữa.
“Lan thúc và Lan thẩm tức giận như vậy cũng bởi sợ thôn dân làm khó ba chị em Xuân Hoa. Lan thúc rất có tiếng nói trong thôn, nhưng chuyện này thúc ấy cũng không thể can thiệp nhiều. Cha con nói, nếu lúc trước Xuân Hoa không chủ động từ hôn, người trong tộc cũng ra nhúng tay vào. Bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép Lan Y lấy Xuân Hoa. Hơn nữa nếu không phải Lan thúc xin cho, Xuân Hoa và hai đệ đệ cũng không thể ở lại. Nhưng con thấy sợ rằng Xuân Hoa vì Lan Y nên mới ở lại.”
“Hả, vì sao?”
Sâm Kỳ cọ cọ mũi, đột nhiên nhớ tới Xuân Hoa năm đó, cười, “Bởi quan hệ giữa nàng và Lan Y rất tốt. Tính cách nàng tựa như nam hài. Lan thúc và Lan thẩm rất cưng nàng, cũng không bắt nàng học những thứ nữ hài nên học kia, tư chất nàng tốt, Lan thúc nói tương lai sẽ dẫn Lan Y và Xuân Hoa cùng tới Thánh thành, không chừng cả hai đều có thể được nhân. Mới trước đây, cứ ai nói Lan Y không tốt, Xuân Hoa sẽ cùng Lan Y đi đánh kẻ đó. Đám nam hài trong thôn lúc đó rất hâm mộ Lan Y. Lan thúc, Lan thẩm lúc trước khi xảy ra chuyện cũng muốn đưa ba chị em nàng lên huyện hoặc tới thôn khác sống, nhưng Xuân Hoa không đồng ý. Sau đó cũng thấy hai lần Xuân Hoa lén lút tới gặp Lan Y.”
Thước Nhạc thở dài, chuyện cha làm con gánh này, Xuân Hoa cũng chỉ là người bị hại mà thôi, thấy mẫu than bị phụ than giết hại, lại còn bị người trong thôn xa lánh, cuộc sống nhất định rất khó khăn. Lan thúc cũng không tiện giúp đỡ gì, chính đệ đệ nhà mình cũng bị hại, coi như thúc không oán không trách Xuân Hoa, nhưng cũng không thể chăm sóc được. Khác không nói, chỉ riêng huynh đệ nhà mình cũng có thể trách chết thúc. Tuy nhiên tình cảm giữa Lan Y và Xuân Hoa hẳn cũng rất sâu, cũng không biết nữ hài Xuân Hoa này ra sao, nếu nữ hài này không sai, chuyện vẫn có thể giải quyết. Nhưng tận mắt chứng kiến phụ than giết hại mẫu than, mà phụ than còn làm ra những hành vi phạm tội xấu xa như vậy cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con cái, tính cách nàng không biết sẽ ra sao, còn cần phải tìm hiểu thêm.
Tuy nhiên, ngọc bội kia vẫn cần giải quyết. Ngọc bội tặng cho đồ đệ tất nhiên do chính cậu làm ra, nhưng Xuân Hoa này chỉ là nữ hài bình thường, nếu năm sau tới Thánh thành, như vậy ngọc bội rất có thể bị tu sĩ phát hiện, nàng sẽ gặp nguy hiểm.
“Sâm Kỳ, con gọi Lan Y tới đây.” Đột nhiên giật mình, “Thôi vậy, con nghỉ ngơi đi, mai ta sẽ tìm nó nói chuyện.” Đột nhiên ngăn Sâm Kỳ cũng bởi Khúc Phàm đã trở lại.
Quả nhiên, Sâm Kỳ vừa đi khỏi, Khúc Phàm đã về tới.
“Thẩm vấn thế nào?” Thước Nhạc thấy vẻ mặt hắn tái xanh, thoạt nhìn bị tức không nhẹ. Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa đây.
Thấy Thước Nhạc, vẻ mặt Khúc Phàm đã tốt hơn, ngồi xuống bên cạnh cậu, uống một ngụm trà; sau đó mới nói rõ những chuyện biết được khi thẩm vấn cho Thước Nhạc.
Nói ra thì chuyện này cũng có liên quan tới tòa nhà mà họ mới mua. Phùng gia là hộ giàu trong Tương Viên thành, những năm đó bởi trong nhà xuất hiện hai tu sĩ mà trở thành gia tộc đứng thứ 1, thứ 2 tại Tương Viên thành, thêm nữa còn xây nhà. Mà mầm tai họa như họ cũng có lien quan tới tu sĩ trong nhà.
Nhà họ xuất hiện tu sĩ, một vị trong đó lại thuộc thế hệ tử tôn trong nhà, tư chất kỳ giai, lập tức được Kiếm Tông nhận làm đệ tử nội môn. Hắn ta trong lúc vô tình đã tìm được một món tiên khí ở ngọn núi phía sau Kiếm Tông. Tiên khí kia bởi được đựng trong một chiếc bình kỳ lạ, có tu vi rất cao nên không dễ bị phát hiện. Tu sĩ Phùng gia này lập tức liền có ý định giấu tiên khí đó kia, hơn nữa còn nhân dịp về nhà thăm người thân mà đem tặng thứ đó về nhà. Lúc đó lại đúng dịp xây nhà mới, hắn ta liền đặt nó trong đó. Hắn ta là tu sĩ mới nhập môn chưa lâu, căn bản không thể sử dụng tiên khí, đặt trong môn phái lại sợ đồng môn phát hiện, dưới sự bảo vệ của chiếc bình thì đưa tới Phùng trạch là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ là hắn ta không ngờ lúc về đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Việc này chỉ trách nhà họ quá đàng hoàng, nên toàn bộ người trong Tương Viên thành đều biết con trai trưởng nhà họ đã quay về, cứ vậy dẫn Độc Hạt Tử tới. Độc hạt Tử mặc dù không bằng được vị tu sĩ này, nhưng lại rất có tâm kế, dung độc bắt được vị tu sĩ này. Hơn nữa còn mang về môn phái, giao cho sư phụ của gã.
Thiên Tà Độc Phong muốn từ chỗ hắn ta biết được tình hình của Kiếm Tông, cũng muốn trộm được công pháp tu hành từ Kiếm Tông. Nhưng bởi người này nhập môn muộn, hiểu biết có hạn, không hỏi được điều gì, nhưng bởi vì bảo mệnh đã nói ra mình có một món tiên khí, còn lại không nhiều lời. Thiên Tà dung rất nhiều biện pháp những vẫn không hỏi được vị trí của tiên khí từ miệng của hắn, con trai trưởng Phùng gia vì bảo mệnh, cắn chặt răng không nói, chỉ nói để mình quay về môn phái lấy. Cứ vậy hắn ta được giữ lại, mà Phùng gia gặp nạn.
Thiên Tà giết sạch người trong lão trạch cũng không có được thứ mình muốn. Một tháng trước, nhân lúc sư phụ cho đồ, lão ta đã xin một viên đan dược. Viên đan dược này có thể khiến thần trí người ta không minh mẫn, cho dù chuyện gì cũng không giữ kín được, đan dược này được đặc biệt chuẩn bị cho tu sĩ, phải biết, rất nhiều đan dược không thể dung cho tu sĩ đã Trúc Cơ.
Thiên Tà thuận lợi hỏi được đáp án, con trai trưởng Phùng gia kia cũng thành kẻ ngốc. Trên đường Độc Hạt Tử lấy món đồ kia đã bị đám Thước Nhạc cản trở, tóm được. Thiên Tà cũng không thể tìm được.
“Vậy anh vừa rồi có hỏi được nơi để tiên khí kia không? Là tiên khí gì?”
Khúc Phàm gật đầu, “Anh dung sưu hồn quyết, chỗ giấu cũng có nhưng lão ta cũng không biết tiên khí kia là gì.”
Thước Nhạc nghe xong hơi ngạc nhiên một chút, sưu hồn quyết này là một cách thức rất khủng khiếp, trực tiếp sử dụng thần thông để xem ký ức trong đầu người khác. Công pháp này là thần thông mà Khúc Phàm tu hành có được.
Khúc Phàm nhíu mày, “Anh còn biết một vài tin tức về Ngũ Độc môn từ trí nhớ của lão ta, đó là phiền phức lớn đó, nếu như chúng ta đi Thánh thành, phải giải quyết chuyện này trước, nếu không những người ở nhà sẽ gặp nguy hiểm. Ngoài ra, nếu chúng ta đi Thánh thành vẫn nên dung trận pháp ngăn cách khu chúng ta ở ra. Thế giới này không biết tu sĩ sẽ xuất hiện lúc nào, nếu chuyện như hôm nay lại xảy ra mà chúng ta không ở nhà thì sẽ phiền đó.”
Thước Nhạc khẽ gật đầu, “Anh xem rồi làm đi vậy, em còn phải giải quyết chuyện của Lan Y mà.” Cậu lại nói về chuyện của Lan Y. Đối với việc xử lý Thiên Tà cũng chẳng cần nói thêm nữa, cậu cũng biết chẳng ai còn sống nổi sau khi sưu thần, mà nếu không phải kẻ tội ác tày trời, Khúc Phàm cũng sẽ không dung sưu thần quyết.
“Triệu Tiền Minh trước sau khác nhiều đến vậy, lại còn biết dùng độc nữa, không chừng có liên quan gì đó tới Ngũ Độc môn. Anh đến hỏi thử Lan thúc, xem năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu thật sự có lien quan, chúng ta cũng thể cùng điều tra luôn một thể.”
“Ừ, vậy anh đi đi, em đi tắm cái đã.”
Mắt Khúc Phàm tối sầm lại, ôm chầm lấy Thước Nhạc, hôn thật mạnh, có chút trầm khàn nói, “Chờ anh về rồi cùng tắm.”
Thước Nhạc hơi véo mặt hắn, lão phu phu cũng chẳng còn gì thẹn thùng nữa, cũng hôn lại hắn, “Đi đi, em chờ anh.” Hai người cũng đã vài ngày không thân mật rồi.
Khúc Phàm rời khỏi phòng, tâm trạng đã bình phục hơn, nhưng vẫn rất kém. Lúc hắn thẩm vấn bởi ngại phiền nên đã dung thôi miên luôn, tên Thiên Tà đó lại dám mơ tưởng bảo bối nhà hắn, tức đến mức hắn dung sưu hồn quyết luôn. Kết quả lại thấy một đống ký ức chả tốt đẹp gì, thấy Thiên Tà cứ vậy chết đi, thật đúng là tiện nghi cho lão, nếu trên Trái Đất thì bắt chết nghìn lần cũng không đủ mà.
Hắn hỏi qua Lan thúc, cũng không khác mấy so với lời Sâm Kỳ, chỉ là Lan thúc nhớ lại lúc đó Triệu Tiền Minh thay đổi quá lớn, quả thực tựa như hai người khác nhau, lúc đó thúc còn tưởng do người khác giả mạo, nhưng dựa theo lời Xuân Hoa nói thì đúng là cha nó. Nó từng thấy vết bớt không hề thay đổi trên cánh tay của cha mình.
Đối với chuyện này, KHúc Phàm vẫn có chút nghi ngờ, người xuất thân hình cảnh như hắn luôn muốn hiểu rõ hết mọi chuyện, nếu có nghi ngờ thì nhất định phải điều tra. Nhưng hắn không vội, dựa vào trực giác nhiều năm phá án, hắn thấy chuyện này hẳn có lien quan đến Ngũ Độc giáo. Ngũ Độc giáo này thật sự quá ác độc, dù thế nào trước khi đi Thánh thành nhất định phải diệt trừ.
Ngày hôm sau, Thước Nhạc không đi tìm Lan Y. Thằng bé Lan Y tuy có chút tình cảm với Xuân Hoa nhưng còn chưa tới mức không ở cùng nhau không được, hết thảy vẫn còn cơ vãn hồi. Thước Nhạc quyết định không hỏi cậu ta vội, mặc dù trong long cậu cũng tán thành tự do luyến ái nhưng việc này rơi vào đồ đệ nhà mình thì không còn giống như vậy nữa. Cậu không hy vọng đám nhỏ bị tổn thương, cho nên cậu hy vọng có thể đi nhìn thử xem Xuân Hoa kia là người như thế nào trước đã.
Tuy nhiên trước khi đi, Thước Nhạc cũng muốn nói với Lan thúc một tiếng. Lan thúc và Lan thẩm hôm qua cả đêm đều ngủ không yên, hai người bàn bạc cả tối, Thước Nhạc vừa đi liền muốn nói chuyện với thúc ấy, không ngăn cản Lan Y, cứ thuận theo ý của đứa nhỏ đi, nhưng nếu ở chung, sau này sẽ không thể về thôn nữa.
Thước Nhạc vừa nghe Lan thúc nói như vậy, cũng đã có chút suy nghĩ, hiện chỉ còn xem Xuân Hoa này là người như thế nào. Ai, chuyện cần lo thật nhiều quá đi, còn phải giúp đồ đệ xem tức phụ nó nữa đó.
Lập tức mang theo Sâm Kỳ đi tới thôn bên cạnh thôn Tam Họ, lần này hai người không lái xe, Thước Nhạc cứ vậy mang Sâm Kỳ bay qua đó.
“Nha, sư phụ, kia chính là nhà Xuân Hoa.” Sâm Kỳ chỉ đường, đến trưa hai người đã vào thôn, chỉ chỉ ngôi nhà tranh nhỏ ở đầu thôn tây, “Gian phòng họ ở lúc trước đã bị thôn dân đốt mất, tộc trưởng thấy họ còn nhỏ mới để họ ở nơi này.”
Thước Nhạc thở dài, đứa nhỏ này tội tình gì đâu, chỉ là trong hoàn cảnh như vậy mà có nơi nương náu đã rất tốt rồi.
Nghe Thước Nhạc nói lại chuyện vừa xảy ra, lập tức mang Độc Phong vẫn con đang hôn mê kia ra sau núi, tìm nơi thẩm vấn.
Thước Nhạc thì tới phòng Sâm Kỳ hỏi chút chuyện của Lan Y. Chờ đến khi Sâm Kỳ nói qua một chút về Xuân Hoa cô nương kia, Thước Nhạc thầm thở dài.
Xuân Hoa vốn họ Triệu, là nữ hài ở thôn bên cạnh, cũng từng là vị hôn thê thanh mai trúc mã được định sẵn của Lan Y.
Lan thúc và phụ thân Triệu Xuân Hoa, Triệu Tiền Minh có quan hệ rất tốt, năm đó cùng nhau tới Thánh thánh, lại cùng nhau trở về. Tư chất của ông ta cũng không tốt, không được bất kỳ tu sĩ nào thu nhận, kỳ thật chuyện như vậy rất thường thấy.
Hai người trên đường kết bái huynh đệ, cũng vẫn luôn qua lại gắn bó, mà đúng lúc tuổi của Lan Y và Xuân Hoa tương đương nên cũng định thân từ nhỏ luôn. Phong tục nơi này, nếu đã định than thì tức là con cháu trong nhà, hơn nữa hai người còn nhỏ nên cũng không có gì phải kiêng kỵ, cho nên Xuân Hoa thường xuyên ở lại Lan gia. Xuân Hoa là nữ hài tử có chút xinh đẹp, nhưng trước đây còn nhỏ nên cũng không nhìn ra được. Hai đứa nhỏ không giống một đôi, mà giống như huynh đệ hơn. Lan gia khi đó chưa có nữ hài nên đối xử với Xuân Hoa rất tốt. Lan thúc cùng dạy võ cho cả hai, kết quả không ngờ tư chất của Xuân Hoa tốt hơn so với Lan Y, học cũng nhanh, tựa như dã tiểu tử.
Chuyện xảy ra vào lúc Lan Y mười hai tuổi, Triệu Tiền Minh lại xuất môn nửa tháng mới về nhà, sau khi về, tính cách thay đổi hoàn toàn. Lúc đó, thôn bên thường xuyên có người mất tính, thôn Tam Họ cũng giống như vậy. Lan thúc lúc đó dẫn theo mấy hộ săn bắn, vẫn luôn điều tra chuyện này. Sau đó, trong khu rừng cách hai thôn không xa phát hiện thi thể của những người mất tích. Thân thể những người đó đều có những vết hư thối đen như mực nhìn không ra hình dạng nữa, thoạt nhìn đều có vẻ trúng độc vậy, hơn nữa trước khi chết còn bị hành hạ. Chuyện này lúc đó rất oanh động, sau lại tra đến Triệu Tiền Minh, chờ bọn họ đến Triệu gia thì thê tử Triệu Tiền Minh cũng đã bị giết hạ, Triệu Tiền Minh không rõ tung tích, chỉ còn lại ba đứa nhỏ trong nhà.
Triệu thê do Triệu Tiền Minh giết, Xuân Hoa thấy toàn bộ quá trình, sự thật cứ vậy được phơi bày, người hai thôn hận người Triệu gia thấu xương, nếu không có Lan thúc ngăn cản, ba đứa nhỏ nhà họ không chừng đã bị người trong thôn xúc động đánh chết rồi.
Lan thúc tuy hận Triệu Tiền Minh, nhưng không có thành kiến với Xuân Hoa, dù sao cũng đã nhìn từ nhỏ đến lớn, chuyện người lớn làm không thể đổ lỗi cho đám nhỏ được. Nhưng một huynh đệ của thúc cũng bị Triệu Tiền Minh giết, giữa hai nhà cũng coi như có thù hận. Nếu chỉ vậy cũng không phải không thể dàn xếp, nhưng sau khi Xuân Hoa tỉnh lại, cảm thấy có lỗi với Lan gia nên tự động xin từ hôn, Lan gia cũng không còn cách nào khác.
Lan Y thích Xuân Hoa, nữ hài kia chẳng những xinh đẹp còn thông minh, hào sảng, cho nên chuyện từ hôn này, người không thể chấp nhận nhất là Lan Y. Lúc đó, Xuân Hoa cũng chưa lớn, trong nhà thêm hai ấu đệ, không còn cha mẹ, thôn dân nhìn họ tựa như ôn dịch. Chỉ có thể khúm núm mà sống, mà tính cách tiểu công nương cũng trở nên mạnh mẽ. Vì bảo vệ chính mình và đệ đệ không thể không trang bị võ trang cho mình. Bởi vì người trong tộc cũng không chấp nhận, lương thực không đủ ăn, chỉ dựa vào chút tài lẻ mà Lan thúc đã dạy cho, nàng vào núi săn thú. Nhưng để đệ đệ không bị thôn dân trả thù, nàng chỉ có thể dẫn hai đệ đệ theo vào rừng, giấu chúng trong hốc cây hoặc hang động, lo lắng đề phòng, cuộc sống rất khó khăn.
Lan Y vẫn luôn thương mến nàng cho nên vẫn âm thầm tiếp tế cho nàng. Lan thúc cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt. Thiên hạ không có bức tường nào kín gió, chuyện Lan Y vẫn bị Xuân Hoa mê hoặc bị người ta biết, hơn nữa còn đồn thổi ra ngoài. Người trong thôn Tam Họ cũng có ý kiến, lúc trước Triệu Tiền Mình giết không ít người. Thôn bên cùng bọn họ đều có chung mối thù, lại cùng có quan hệ than thuộc, nếu không phải vì Lan thúc, ba đứa nhỏ cũng không được giữ lại. Nhưng dù như vậy, chờ hai đứa nhỏ kia lớn lên cũng không thể ở lại trong thôn nữa.
“Lan thúc và Lan thẩm tức giận như vậy cũng bởi sợ thôn dân làm khó ba chị em Xuân Hoa. Lan thúc rất có tiếng nói trong thôn, nhưng chuyện này thúc ấy cũng không thể can thiệp nhiều. Cha con nói, nếu lúc trước Xuân Hoa không chủ động từ hôn, người trong tộc cũng ra nhúng tay vào. Bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép Lan Y lấy Xuân Hoa. Hơn nữa nếu không phải Lan thúc xin cho, Xuân Hoa và hai đệ đệ cũng không thể ở lại. Nhưng con thấy sợ rằng Xuân Hoa vì Lan Y nên mới ở lại.”
“Hả, vì sao?”
Sâm Kỳ cọ cọ mũi, đột nhiên nhớ tới Xuân Hoa năm đó, cười, “Bởi quan hệ giữa nàng và Lan Y rất tốt. Tính cách nàng tựa như nam hài. Lan thúc và Lan thẩm rất cưng nàng, cũng không bắt nàng học những thứ nữ hài nên học kia, tư chất nàng tốt, Lan thúc nói tương lai sẽ dẫn Lan Y và Xuân Hoa cùng tới Thánh thành, không chừng cả hai đều có thể được nhân. Mới trước đây, cứ ai nói Lan Y không tốt, Xuân Hoa sẽ cùng Lan Y đi đánh kẻ đó. Đám nam hài trong thôn lúc đó rất hâm mộ Lan Y. Lan thúc, Lan thẩm lúc trước khi xảy ra chuyện cũng muốn đưa ba chị em nàng lên huyện hoặc tới thôn khác sống, nhưng Xuân Hoa không đồng ý. Sau đó cũng thấy hai lần Xuân Hoa lén lút tới gặp Lan Y.”
Thước Nhạc thở dài, chuyện cha làm con gánh này, Xuân Hoa cũng chỉ là người bị hại mà thôi, thấy mẫu than bị phụ than giết hại, lại còn bị người trong thôn xa lánh, cuộc sống nhất định rất khó khăn. Lan thúc cũng không tiện giúp đỡ gì, chính đệ đệ nhà mình cũng bị hại, coi như thúc không oán không trách Xuân Hoa, nhưng cũng không thể chăm sóc được. Khác không nói, chỉ riêng huynh đệ nhà mình cũng có thể trách chết thúc. Tuy nhiên tình cảm giữa Lan Y và Xuân Hoa hẳn cũng rất sâu, cũng không biết nữ hài Xuân Hoa này ra sao, nếu nữ hài này không sai, chuyện vẫn có thể giải quyết. Nhưng tận mắt chứng kiến phụ than giết hại mẫu than, mà phụ than còn làm ra những hành vi phạm tội xấu xa như vậy cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con cái, tính cách nàng không biết sẽ ra sao, còn cần phải tìm hiểu thêm.
Tuy nhiên, ngọc bội kia vẫn cần giải quyết. Ngọc bội tặng cho đồ đệ tất nhiên do chính cậu làm ra, nhưng Xuân Hoa này chỉ là nữ hài bình thường, nếu năm sau tới Thánh thành, như vậy ngọc bội rất có thể bị tu sĩ phát hiện, nàng sẽ gặp nguy hiểm.
“Sâm Kỳ, con gọi Lan Y tới đây.” Đột nhiên giật mình, “Thôi vậy, con nghỉ ngơi đi, mai ta sẽ tìm nó nói chuyện.” Đột nhiên ngăn Sâm Kỳ cũng bởi Khúc Phàm đã trở lại.
Quả nhiên, Sâm Kỳ vừa đi khỏi, Khúc Phàm đã về tới.
“Thẩm vấn thế nào?” Thước Nhạc thấy vẻ mặt hắn tái xanh, thoạt nhìn bị tức không nhẹ. Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa đây.
Thấy Thước Nhạc, vẻ mặt Khúc Phàm đã tốt hơn, ngồi xuống bên cạnh cậu, uống một ngụm trà; sau đó mới nói rõ những chuyện biết được khi thẩm vấn cho Thước Nhạc.
Nói ra thì chuyện này cũng có liên quan tới tòa nhà mà họ mới mua. Phùng gia là hộ giàu trong Tương Viên thành, những năm đó bởi trong nhà xuất hiện hai tu sĩ mà trở thành gia tộc đứng thứ 1, thứ 2 tại Tương Viên thành, thêm nữa còn xây nhà. Mà mầm tai họa như họ cũng có lien quan tới tu sĩ trong nhà.
Nhà họ xuất hiện tu sĩ, một vị trong đó lại thuộc thế hệ tử tôn trong nhà, tư chất kỳ giai, lập tức được Kiếm Tông nhận làm đệ tử nội môn. Hắn ta trong lúc vô tình đã tìm được một món tiên khí ở ngọn núi phía sau Kiếm Tông. Tiên khí kia bởi được đựng trong một chiếc bình kỳ lạ, có tu vi rất cao nên không dễ bị phát hiện. Tu sĩ Phùng gia này lập tức liền có ý định giấu tiên khí đó kia, hơn nữa còn nhân dịp về nhà thăm người thân mà đem tặng thứ đó về nhà. Lúc đó lại đúng dịp xây nhà mới, hắn ta liền đặt nó trong đó. Hắn ta là tu sĩ mới nhập môn chưa lâu, căn bản không thể sử dụng tiên khí, đặt trong môn phái lại sợ đồng môn phát hiện, dưới sự bảo vệ của chiếc bình thì đưa tới Phùng trạch là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ là hắn ta không ngờ lúc về đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Việc này chỉ trách nhà họ quá đàng hoàng, nên toàn bộ người trong Tương Viên thành đều biết con trai trưởng nhà họ đã quay về, cứ vậy dẫn Độc Hạt Tử tới. Độc hạt Tử mặc dù không bằng được vị tu sĩ này, nhưng lại rất có tâm kế, dung độc bắt được vị tu sĩ này. Hơn nữa còn mang về môn phái, giao cho sư phụ của gã.
Thiên Tà Độc Phong muốn từ chỗ hắn ta biết được tình hình của Kiếm Tông, cũng muốn trộm được công pháp tu hành từ Kiếm Tông. Nhưng bởi người này nhập môn muộn, hiểu biết có hạn, không hỏi được điều gì, nhưng bởi vì bảo mệnh đã nói ra mình có một món tiên khí, còn lại không nhiều lời. Thiên Tà dung rất nhiều biện pháp những vẫn không hỏi được vị trí của tiên khí từ miệng của hắn, con trai trưởng Phùng gia vì bảo mệnh, cắn chặt răng không nói, chỉ nói để mình quay về môn phái lấy. Cứ vậy hắn ta được giữ lại, mà Phùng gia gặp nạn.
Thiên Tà giết sạch người trong lão trạch cũng không có được thứ mình muốn. Một tháng trước, nhân lúc sư phụ cho đồ, lão ta đã xin một viên đan dược. Viên đan dược này có thể khiến thần trí người ta không minh mẫn, cho dù chuyện gì cũng không giữ kín được, đan dược này được đặc biệt chuẩn bị cho tu sĩ, phải biết, rất nhiều đan dược không thể dung cho tu sĩ đã Trúc Cơ.
Thiên Tà thuận lợi hỏi được đáp án, con trai trưởng Phùng gia kia cũng thành kẻ ngốc. Trên đường Độc Hạt Tử lấy món đồ kia đã bị đám Thước Nhạc cản trở, tóm được. Thiên Tà cũng không thể tìm được.
“Vậy anh vừa rồi có hỏi được nơi để tiên khí kia không? Là tiên khí gì?”
Khúc Phàm gật đầu, “Anh dung sưu hồn quyết, chỗ giấu cũng có nhưng lão ta cũng không biết tiên khí kia là gì.”
Thước Nhạc nghe xong hơi ngạc nhiên một chút, sưu hồn quyết này là một cách thức rất khủng khiếp, trực tiếp sử dụng thần thông để xem ký ức trong đầu người khác. Công pháp này là thần thông mà Khúc Phàm tu hành có được.
Khúc Phàm nhíu mày, “Anh còn biết một vài tin tức về Ngũ Độc môn từ trí nhớ của lão ta, đó là phiền phức lớn đó, nếu như chúng ta đi Thánh thành, phải giải quyết chuyện này trước, nếu không những người ở nhà sẽ gặp nguy hiểm. Ngoài ra, nếu chúng ta đi Thánh thành vẫn nên dung trận pháp ngăn cách khu chúng ta ở ra. Thế giới này không biết tu sĩ sẽ xuất hiện lúc nào, nếu chuyện như hôm nay lại xảy ra mà chúng ta không ở nhà thì sẽ phiền đó.”
Thước Nhạc khẽ gật đầu, “Anh xem rồi làm đi vậy, em còn phải giải quyết chuyện của Lan Y mà.” Cậu lại nói về chuyện của Lan Y. Đối với việc xử lý Thiên Tà cũng chẳng cần nói thêm nữa, cậu cũng biết chẳng ai còn sống nổi sau khi sưu thần, mà nếu không phải kẻ tội ác tày trời, Khúc Phàm cũng sẽ không dung sưu thần quyết.
“Triệu Tiền Minh trước sau khác nhiều đến vậy, lại còn biết dùng độc nữa, không chừng có liên quan gì đó tới Ngũ Độc môn. Anh đến hỏi thử Lan thúc, xem năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu thật sự có lien quan, chúng ta cũng thể cùng điều tra luôn một thể.”
“Ừ, vậy anh đi đi, em đi tắm cái đã.”
Mắt Khúc Phàm tối sầm lại, ôm chầm lấy Thước Nhạc, hôn thật mạnh, có chút trầm khàn nói, “Chờ anh về rồi cùng tắm.”
Thước Nhạc hơi véo mặt hắn, lão phu phu cũng chẳng còn gì thẹn thùng nữa, cũng hôn lại hắn, “Đi đi, em chờ anh.” Hai người cũng đã vài ngày không thân mật rồi.
Khúc Phàm rời khỏi phòng, tâm trạng đã bình phục hơn, nhưng vẫn rất kém. Lúc hắn thẩm vấn bởi ngại phiền nên đã dung thôi miên luôn, tên Thiên Tà đó lại dám mơ tưởng bảo bối nhà hắn, tức đến mức hắn dung sưu hồn quyết luôn. Kết quả lại thấy một đống ký ức chả tốt đẹp gì, thấy Thiên Tà cứ vậy chết đi, thật đúng là tiện nghi cho lão, nếu trên Trái Đất thì bắt chết nghìn lần cũng không đủ mà.
Hắn hỏi qua Lan thúc, cũng không khác mấy so với lời Sâm Kỳ, chỉ là Lan thúc nhớ lại lúc đó Triệu Tiền Minh thay đổi quá lớn, quả thực tựa như hai người khác nhau, lúc đó thúc còn tưởng do người khác giả mạo, nhưng dựa theo lời Xuân Hoa nói thì đúng là cha nó. Nó từng thấy vết bớt không hề thay đổi trên cánh tay của cha mình.
Đối với chuyện này, KHúc Phàm vẫn có chút nghi ngờ, người xuất thân hình cảnh như hắn luôn muốn hiểu rõ hết mọi chuyện, nếu có nghi ngờ thì nhất định phải điều tra. Nhưng hắn không vội, dựa vào trực giác nhiều năm phá án, hắn thấy chuyện này hẳn có lien quan đến Ngũ Độc giáo. Ngũ Độc giáo này thật sự quá ác độc, dù thế nào trước khi đi Thánh thành nhất định phải diệt trừ.
Ngày hôm sau, Thước Nhạc không đi tìm Lan Y. Thằng bé Lan Y tuy có chút tình cảm với Xuân Hoa nhưng còn chưa tới mức không ở cùng nhau không được, hết thảy vẫn còn cơ vãn hồi. Thước Nhạc quyết định không hỏi cậu ta vội, mặc dù trong long cậu cũng tán thành tự do luyến ái nhưng việc này rơi vào đồ đệ nhà mình thì không còn giống như vậy nữa. Cậu không hy vọng đám nhỏ bị tổn thương, cho nên cậu hy vọng có thể đi nhìn thử xem Xuân Hoa kia là người như thế nào trước đã.
Tuy nhiên trước khi đi, Thước Nhạc cũng muốn nói với Lan thúc một tiếng. Lan thúc và Lan thẩm hôm qua cả đêm đều ngủ không yên, hai người bàn bạc cả tối, Thước Nhạc vừa đi liền muốn nói chuyện với thúc ấy, không ngăn cản Lan Y, cứ thuận theo ý của đứa nhỏ đi, nhưng nếu ở chung, sau này sẽ không thể về thôn nữa.
Thước Nhạc vừa nghe Lan thúc nói như vậy, cũng đã có chút suy nghĩ, hiện chỉ còn xem Xuân Hoa này là người như thế nào. Ai, chuyện cần lo thật nhiều quá đi, còn phải giúp đồ đệ xem tức phụ nó nữa đó.
Lập tức mang theo Sâm Kỳ đi tới thôn bên cạnh thôn Tam Họ, lần này hai người không lái xe, Thước Nhạc cứ vậy mang Sâm Kỳ bay qua đó.
“Nha, sư phụ, kia chính là nhà Xuân Hoa.” Sâm Kỳ chỉ đường, đến trưa hai người đã vào thôn, chỉ chỉ ngôi nhà tranh nhỏ ở đầu thôn tây, “Gian phòng họ ở lúc trước đã bị thôn dân đốt mất, tộc trưởng thấy họ còn nhỏ mới để họ ở nơi này.”
Thước Nhạc thở dài, đứa nhỏ này tội tình gì đâu, chỉ là trong hoàn cảnh như vậy mà có nơi nương náu đã rất tốt rồi.
Tác giả :
Thất Dạ Vong Tình