Mang Thai Con Của Tình Địch, Làm Sao Đây?
Chương 18
18.
Sở Tầm được Trần Mình lái xe đưa đến cửa tiểu khu, mà hắn còn muốn giữ người lại: "Em về nhà cũng ở một mình, không bằng tới khách sạn ở với anh? Dù sao cũng là công ty chi trả, không lo mất tiền, anh còn có thể bàn chuyện khác với em."
Sở Tầm lắc đầu, phất tay ra hiệu bọn họ rời đi, ý bảo sáng mai còn đến đón cậu.
Hôm nay gặp được Cố Nguyên An là tình huống nằm ngoài dự đoán của cậu. Trần Minh cũng biết Sở Tầm vô cùng mê luyến Tôn Tấn, ban đầu Sở Tầm cũng muốn về khách sạn với Trần Minh để nói về tình huống hôm nay, nhưng ít nhất bây giờ vẫn chưa được, cậu vẫn chưa nói cho Lục Cảnh Tu thời gian cụ thể mình rời đi.
Tối hôm nay cậu định làm cho Lục Cảnh Tu bữa cơm cuối cùng, thuận tiện thông báo rằng có khả năng một tuần nay cậu sẽ không trở về.
Mấy ngày nay Lục Cảnh Tu đều tan tầm về nhà đúng giờ. Bây giờ là năm giờ chiều, còn khoảng một tiếng nữa Lục Cảnh Tu sẽ trở về. Sở Tầm không về nhà của mình trước, mà trực tiếp đi đến nhà Lục Cảnh Tu nấu cơm.
Rất nhiều người ghét nấu cơm, nhưng Sở Tầm thì không. Khi nấu cơm là khi cậu có thể thả lỏng nhất, lúc này cậu có thể vứt hết đi mọi phiền não. Hơn nữa nhìn thấy bộ dáng ăn đến thoả mãn của Lục Cảnh Tu, Sở Tầm cảm thấy cực kì thành tựu.
Cái này có lẽ là bệnh chung của mỗi đầu bếp nhỉ.
Sở Tầm nấu cơm xong, Lục Cảnh Tu cũng vừa đúng lúc trở về.
Sở Tầm nói với anh ngày mai cậu sẽ đi ra ngoài quay gameshow, mấy ngày sau không thể trở về. Lục Cảnh Tu chỉ à một tiếng, hỏi cậu khi nào về liền không nói chuyện nữa.
Sở Tầm nghẹn nửa ngày, cuối cùng không nhịn được khoe ra: "Anh có biết hôm nay tôi gặp được ai ở Đài Trái Cây không?"
Lục Cảnh Tu gắp một miếng cá lên, không nghĩ ngợi gì mà nói: "Trưởng đài Đài Trái Cây?"
"Anh có nghiêm túc không vậy? Tôi đang nói một chuyện rất nghiêm túc đó." Sở Tầm bất mãn nói, lời lẽ hùng hồn mà gõ bàn một cái, làm cho Lục Cảnh Tu nghiêm chỉnh suy nghĩ.
Lúc này Lục Cảnh Tu mới nhận ra Sở Tầm đang nghiêm túc, suy tư nói: "Tôn Tấn?"
Khoảng thời gian trước Sở Tầm vẫn luôn xem phim của Tôn Tấn, thậm chí còn xem đi xem lại nhiều lần, Lục Cảnh Tu không muốn chú ý cũng không được, quả thật có rất ít người có thể làm cho Sở Tầm cuồng nhiệt như vậy.
Cái đáp án này gần đúng bảy tám phần, làm Sở Tầm rất vui vẻ. Khó lắm mới có lúc cậu ngượng ngùng, thẹn thùng nói: "Tôn lão sư đức cao vọng trọng như vậy, sao tôi có thể gặp được ở chương trình chứ. Nhưng mà cũng không khác nhau lắm, anh đoán lại đi."
Lục Cảnh Tu tỏ vẻ không nghĩ ra được, Sở Tầm cũng không ép buộc anh. Cậu hít sâu một hơi, giấu không được giọng điệu hưng phấn nói: "Tôi gặp được Cố Nguyên An nha, chính là người hay diễn phim của Tôn Tấn đó."
Lục Cảnh Tu ờ một tiếng, phản ứng không quá lớn.
Sở Tầm không vui đá chân anh một cái: "Sao anh lại không vui vẻ chứ, việc này rất hiếm lạ đó, ảnh đế cùng tôi tham gia chương trình."
"Cậu thích Cố Nguyên An?" Lục Cảnh Tu thu chân về, cau mày nói: "Tôi thấy hắn ta cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là diễn vài phim thôi mà? Phim của Tôn Tấn ai diễn cũng có thể lấy giải thưởng, cứ cho là cậu đóng nam chính cho Tôn Tấn đi, giải thưởng Kim Mã năm nay cũng sẽ là của cậu thôi."
Lời này của Lục Cảnh Tu tuy rằng châm biếm Cố Nguyên An, nhưng lại đề cao Tôn Tấn rất nhiều làm Sở Tầm không cách nào phản bác, cuối cùng hừ hừ nói: "Tôn Tấn lão sư rất lợi hại đó, là cực kì nổi tiếng trong giới luôn đó."
Sáng sớm hôm sau Sở Tầm bị Trần Minh lôi lên xe khởi hành. Bọn họ tập hợp ở Đài Trái Cây cùng với vài nghệ sĩ cố định, hơn nữa cũng sẽ gặp mặt nghệ sĩ khách mời.
Nghệ sĩ khách mời lần này là đôi nam nữ chính đóng một bộ phim thanh xuân vườn trường đang rất hot, gần đây cũng có chút nổi. Mục đính tham gia chương trình lần này là để tuyên truyền cho bộ phim, bằng không chẳng có ai lại muốn đi tới loại chương trình này chịu khổ.
Địa điểm quay tập một là ở bờ biển Bắc Thành.
Cho dù là đô thị phồn hoa thì cũng có nơi chưa khai phá. Khi đi tới nơi quay chụp, Sở Tầm vô cùng ngạc nhiên vì tổ tiết mục có thể tìm được nơi này. Ở đây có rất nhiều đá ngầm, bờ cát cũng không bằng phẳng, phỏng chừng đây cũng là nguyên nhân không ai khai phá. Muốn cải tạo để thích hợp cho du khách thưởng thức hẳn cũng phải tốn rất nhiều công sức và tiền bạc.
Nhân viên công tác đã chuẩn bị ổn thoả trong mọi phương diện, còn cho mỗi vị khách một người quay phim. Bọn họ sẽ phải vượt qua ba ngày ở bờ biển chưa khai phá này, hơn nữa không được dùng viện trợ bên ngoài.
Lời kịch khách sáo đã được chuẩn bị sẵn, mọi người đều phải nói vài câu. Nói xong tổ chương trình bắt đầu cho rút thăm phân tổ. Tổ tiết mục có chuẩn bị sẵn một bao sinh tồn nhỏ cho mỗi nghệ sĩ, có thể dùng làm công cụ sinh tồn trong ba ngày.
Hôm nay trên đường đi Trần Minh đã nói cho cậu kịch bản tập một, cho nên hẳn cậu sẽ chung một tổ với Minh Kiều.
Nhưng đến lúc rút thăm đồ vật vẫn không xác định trước. Sở Tầm cho Minh Kiều rút thăm trước, Minh Kiều rút được một cái lưới đánh cá. Nói cách khác, trong ba ngày sau, họ phải dựa vào cái này để kiếm đồ ăn.
Trong kịch bản đều có hướng dẫn mỗi công cụ sẽ lấy đồ ăn như thế nào. Lưới đánh ca xem như đơn giản, mặt khác có tổ bốc trúng xẻng, cón có cần câu. Thảm nhất là tổ của Cố Nguyên An, bọn họ rút được một bộ đồ lặn.
Tổ tiết mục cũng sẽ không để cho bọn họ thành người hoang dã, mỗi tổ sẽ được phát một cái lều trại, nhưng cũng chỉ có cái này thôi.
Còn chưa tới thời gian ăn cơm, nhưng mọi người cũng đã vội vàng dựng lều trại, chỉ có Anh Tiêu phụ trách quấy rối. Đồng đội cùng tổ với hắn vừa mới dựng được hai cái cột đã bị Anh Tiêu té đến quấn cả người vào lều.
Nếu không phải Sở Tầm đã biết trước trong kịch bản có đoạn này, cậu sẽ thật sự cho rằng Anh Tiêu cố ý.
Một giờ qua đi, chờ các tổ kia đã dựng lều xong hết rồi, tổ của Anh Tiêu chỉ mới dựng được bốn cái cột, nhìn hết sức đáng thương.
Những người của tổ khác đã chạy đi tìm cơm trưa, chỉ có Cố Nguyên An ở lại giúp đỡ bọn họ dựng lều.
Sinh tồn ở bờ biển phải kiếm nguyên liệu ngay tại chỗ. Sở Tầm và Minh Kiều xách theo lưới đánh ca đi tới bờ biển gần đó, rải ra, tìm một cục đá đè lại phòng ngừa lưới bị sóng biển đánh đi.
Nơi này cho dù có cá hay không Sở Tầm vẫn không yên lòng, chỉ có thể coi ngựa chết như ngựa sống mà chạy chữa. Hơn nữa thoạt nhìn bọn họ cũng không phải người thảm nhất, họ cũng không phải mặc đồ lặn bơi xuống biển bắt cá.
Nhưng thật ra người thảm nhất mới chính là bọn họ.
Bờ biển rất dài, cá cũng không mắc lưới. Nguyên một ngày Sở Tầm vẫn chưa thu hoạch được gì, ngược lại Cố Nguyên An mặc đồ lặn bắt được hai con cá lớn đi lên, làm cho các tổ khác nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng.
Sở Tầm đói bụng cả một ngày. Bọn họ chỉ bắt được một con cua nhỏ, Sở Tầm làm cua cho Minh Kiều ăn, nói trước máy quay rằng mình giảm béo.
Tổ tiết mục mừng rõ. Bán thảm (*) cũng là chi tiết nổi bật, bọn họ có thể tưởng tượng ra tiêu đề thế này: Sở Tầm sinh tồn ở bờ biển thất bại, ngày đầu tiên một giọt nước cũng chưa uống.
(*) Bán thảm: chỉ hành động tỏ ra thảm thương để nhận được sự đồng tình
Buổi tối Sở Tầm ở cùng một lều trại với Minh Kiều, chờ cho đến khi người quay phim rời đi, bọn họ cũng chuẩn bị đi ngủ.
Không nghĩ tới lát sau ngoài lều truyền tới âm thanh, Sở Tầm và Minh Kiều liếc nhau, cái này không có trong kịch bản nha. Nhưng phòng hờ đây là nhiệm vụ mới tổ tiết mục thêm vào, bọn họ vẫn mở cửa lều ra. Bên ngoài trống không, chỉ có một bóng người đen như mực đứng bên cạnh: Cố Nguyên An.
Những người khác đều đã nghỉ ngơi, bờ biển một màu đen kịt. Cố Nguyên An ngồi xổm xuống lấy ra một vật bọc bằng lá cây đưa tới, nhỏ giọng nói: "Thấy mấy đứa một ngày chưa ăn gì, đây là đồ ăn buổi tối tổ tụi anh còn dư, hai người đừng ghét bỏ."
Sở Tầm nhận lấy, trong lòng vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng. Hôm nay mọi người ai cũng không ăn no, Sở Tầm biết Cố Nguyên An cũng chỉ tóm được hai con cá, tổ bọn họ có hai người đàn ông, cũng chỉ miễn cưỡng đủ ăn mà thôi.
Không ngờ Cố Nguyên An sẽ chừa bữa tối cho bọn họ.
Sở Tầm từ chối: "Cái này không hay lắm đâu. Anh Cố, các anh cũng không có nhiều thức ăn mà."
"Mấy đứa còn chưa có ăn đúng không, đừng khách khí, cầm đi. Nhưng để ý đừng để nhân viên công tác phát hiện là được, không thôi anh sẽ bị mắng. Nhớ ăn xong phải tiêu huỷ chứng cứ." Cố Nguyên An thì thầm xong liền quay lưng đi, không cho Sở Tầm cơ hội từ chối.
Sở Tầm cầm miếng cá trong tay, trong lòng vừa kích động vừa vui vẻ. Cố Nguyên An thật là vừa có tài vừa có đức, minh tinh vừa nổi tiếng vừa nhiệt tình như y thật sự rất khó thấy.
Trời ban đêm tối, Sở Tầm không thấy được biểu tình muốn nói lại thôi của Minh Kiều.
Ngày trước Sở Tầm nói với Lục Cảnh Tu cậu sẽ không trở lại, Lục Cảnh Tu vốn nhớ rất kĩ, nhưng kết thúc một ngày làm việc anh vẫn theo bản năng vội vàng tan tầm đúng giờ.
Chờ đến khi về đến căn phòng tối như mực anh mới nhớ ra rằng Sở Tầm thật sự đi rồi.
Anh mở đèn, trong phòng trống rỗng. Trước khi gặp được Sở Tầm anh cũng từng sinh hoạt một mình, không đến mức không thích ứng được. Anh cởi áo khoác, ngồi chán muốn chết lướt lướt điện thoại, nhìn thấy số điện thoại của Sở Tầm thì bấm vào... tích tích vài tiếng, giọng nữ máy móc nhắc nhở đối phương đã tắt điện thoại.
Lục Cảnh Tu không nhịn được thầm mắng đây là cái chương trình quái gì, điện thoại di động của nghệ sĩ còn không được bật, cái này là tham gia chương trình hay đi chịu khổ?
Trong phòng quá mức yên tĩnh, làm Lục Cảnh Tu thấy như thiếu đi cái gì. Anh thở dài một hơi, chuẩn bị tắm rửa, vừa mới cởi áo lại nghe thấy điện thoại reo.
Lục Cảnh Tu phi tới chộp lấy điện thoại. Anh vừa mới "Alo" một tiếng đã nghe thấy đối phương hét to ầm ĩ, không giống như là Sở Tầm.
Anh nhìn vào màn hình, là Triệu Phổ. Lục Cảnh Tu chửi một câu thô tục, bây giờ còn gọi cho anh làm quái gì.
Triệu Phổ đang rất cao hứng, có thể do uống rượu nên âm thanh có chút lớn: "Lục tổng mấy ngày đi bị yêu tinh nào quấn lấy? Khó lắm mới tiếp điện thoại." Bên cạnh còn có tạp âm phụ hoạ.
"Moá mày, ông đây bận công việc ở công ty có được không? Không có gì thì đừng nói bậy." Lục Cảnh Tu tức giận nói, sợ Triệu Phổ biết trong lòng anh có quỷ.
Lục Cảnh Tu khoác áo choàng tắm lên người, không kiên nhẫn nói: "Có chuyện gì không? Không có tôi cúp máy?"
"Đừng mà đại ca ơi, gần đây cậu chẳng chịu đi chơi với tôi gì cả. Ra đây uống ly rượu đi, bằng không chúng ta cho cậu cái biệt hiệu: vợ quản nghiêm! Biệt hiệu này của anh Lục sẽ truyền đi xa cho xem!"
Triệu Phổ hiển nhiên là uống say, cũng không biết uống nhiều hay ít. Hiện tại vẫn còn sớm, Lục Cảnh Tu suy nghĩ một chốc liền đáp ứng. Trong khoảng thời gian này xác thực anh có chút bỏ bê đám bạn bè.
Triệu Phổ nói với anh ở chỗ cũ liền cúp máy, cũng không biết hắn vội vàng cái gì.
Lục Cảnh Tu sửa soạn một chút liền ra cửa. Chiếc Audi phi một mạch nhanh như chớp, chỉ trong chốc lát đã tới quán bar. Anh giao chìa khoá xe cho tiểu đệ phụ trách đỗ xe rồi đi vào trong.
Lục Cảnh Tu là khách quen của quán bar này, mấy năm nay huynh đệ bọn họ vẫn thường đến đây quẩy. Nhưng một hai năm nay Lục Cảnh Tu không thường đến đây nữa, Triệu Phổ mời anh mười lần, anh tới hai lần đã là nhiều rồi.
Có thể là Lục Cảnh Tu ý thức được tuổi anh cũng không còn nhỏ, loại chuyện kiểu này không phù hợp với anh.
Triệu Phổ hằng năm vẫn bao nơi này, anh không cần người phục vụ chỉ đường vẫn quen cửa quen nẻo mà tìm được phòng thuê.
Cửa vừa mở, tiếng nhạc đinh tai nhức óc đã truyền tới từ bên trong, thiếu chút nữa xuyên thủng lỗ tai của Lục Cảnh Tu. Lục Cảnh Tu mặt không đổi sắc mà bước vào trong, phát hiện trên bàn đã có mấy chục bình rượu, có rượu vang trắng và vang đỏ, có cả rượu gạo, uống cũng tạp quá đi.
Triệu Phổ đang đánh bài Poker với mọi người, Lục Cảnh Tu đứng bên cạnh nhìn, cho tới khi ván bài kết thúc, Triệu Phổ mới phát hiện ra sự tồn tại của anh. Hắn hoảng sợ oán trách nói: "Lục Cảnh Tu cậu tới sao không rên một phát, mịa nó làm ông sợ muốn chết, ông đây còn tưởng có ma đứng bên cạnh."
"Không phạm tội gì sao lại sợ ma." Lục Cảnh Tu vô cảm nói, ngồi vào vị trí Triệu Phổ mới chừa ra cho anh.
Mấy người anh em chơi cùng Triệu Phổ cũng là anh em của Lục Cảnh Tu, phú nhị đại bọn họ chính là như vậy, đều quen biết nhau cả. Bọn họ thấy Lục Cảnh Tu tới, liền không buông tha, nói cái gì mà anh đã tới muộn thì phải uống rượu phạt, cả đám nhao nhao đòi Lục Cảnh Tu uống.
Hôm nay Lục Cảnh Tu đã biết trước không say không thể về, chắc chắn phải nháo một trận ra trò. Anh khui một chai rượu vang trắng, rót nửa ly một hơi uống hết, sau đó còn đặt đế ly xuống bàn, ý bảo một giọt cũng không chừa.
Cả đám lập tức reo hò, nháo nhào đòi anh uống tiếp.
Lục Cảnh Tu lại làm thêm một ly rượu vang đỏ và rượu gạo. Uống xong ba ly, Lục Cảnh Tu vốn tửu lượng không tồi cũng có chút choáng. Anh xua xua tay ý bảo không uống được nữa, những người khác đều cười rộ lên.
Triệu Phổ vui vẻ cười lớn nhất, to mồm nói: "Lão Lục này cậu vậy là không được nha, già rồi, uy phong không so được với năm đó nữa. Có phải ngủ với người đẹp lâu quá rồi... không được nữa hay không?"
Lục Cảnh Tu đá Triệu Phổ một cái thật mạnh, cười mắng: "Nói bậy cái gì gì vậy?"
"Anh Triệu đây không bao giờ nói bậy nha. Mấy nay cậu không lên mạng à, không phải cậu đang dây dưa với một tiểu minh tinh hả? Trên Weibo còn vì sắc đẹp mà giận dữ đứng ra giải thích, tụi này biết cả rồi."
Con ma men Triệu Phổ giơ ly rượu hướng về Lục Cảnh Tu, nói: "Làm đàn ông là phải giống như anh Lục đây, thiệt chuẩn men! Ly này ông uống vì anh Lục!"
Sở Tầm được Trần Mình lái xe đưa đến cửa tiểu khu, mà hắn còn muốn giữ người lại: "Em về nhà cũng ở một mình, không bằng tới khách sạn ở với anh? Dù sao cũng là công ty chi trả, không lo mất tiền, anh còn có thể bàn chuyện khác với em."
Sở Tầm lắc đầu, phất tay ra hiệu bọn họ rời đi, ý bảo sáng mai còn đến đón cậu.
Hôm nay gặp được Cố Nguyên An là tình huống nằm ngoài dự đoán của cậu. Trần Minh cũng biết Sở Tầm vô cùng mê luyến Tôn Tấn, ban đầu Sở Tầm cũng muốn về khách sạn với Trần Minh để nói về tình huống hôm nay, nhưng ít nhất bây giờ vẫn chưa được, cậu vẫn chưa nói cho Lục Cảnh Tu thời gian cụ thể mình rời đi.
Tối hôm nay cậu định làm cho Lục Cảnh Tu bữa cơm cuối cùng, thuận tiện thông báo rằng có khả năng một tuần nay cậu sẽ không trở về.
Mấy ngày nay Lục Cảnh Tu đều tan tầm về nhà đúng giờ. Bây giờ là năm giờ chiều, còn khoảng một tiếng nữa Lục Cảnh Tu sẽ trở về. Sở Tầm không về nhà của mình trước, mà trực tiếp đi đến nhà Lục Cảnh Tu nấu cơm.
Rất nhiều người ghét nấu cơm, nhưng Sở Tầm thì không. Khi nấu cơm là khi cậu có thể thả lỏng nhất, lúc này cậu có thể vứt hết đi mọi phiền não. Hơn nữa nhìn thấy bộ dáng ăn đến thoả mãn của Lục Cảnh Tu, Sở Tầm cảm thấy cực kì thành tựu.
Cái này có lẽ là bệnh chung của mỗi đầu bếp nhỉ.
Sở Tầm nấu cơm xong, Lục Cảnh Tu cũng vừa đúng lúc trở về.
Sở Tầm nói với anh ngày mai cậu sẽ đi ra ngoài quay gameshow, mấy ngày sau không thể trở về. Lục Cảnh Tu chỉ à một tiếng, hỏi cậu khi nào về liền không nói chuyện nữa.
Sở Tầm nghẹn nửa ngày, cuối cùng không nhịn được khoe ra: "Anh có biết hôm nay tôi gặp được ai ở Đài Trái Cây không?"
Lục Cảnh Tu gắp một miếng cá lên, không nghĩ ngợi gì mà nói: "Trưởng đài Đài Trái Cây?"
"Anh có nghiêm túc không vậy? Tôi đang nói một chuyện rất nghiêm túc đó." Sở Tầm bất mãn nói, lời lẽ hùng hồn mà gõ bàn một cái, làm cho Lục Cảnh Tu nghiêm chỉnh suy nghĩ.
Lúc này Lục Cảnh Tu mới nhận ra Sở Tầm đang nghiêm túc, suy tư nói: "Tôn Tấn?"
Khoảng thời gian trước Sở Tầm vẫn luôn xem phim của Tôn Tấn, thậm chí còn xem đi xem lại nhiều lần, Lục Cảnh Tu không muốn chú ý cũng không được, quả thật có rất ít người có thể làm cho Sở Tầm cuồng nhiệt như vậy.
Cái đáp án này gần đúng bảy tám phần, làm Sở Tầm rất vui vẻ. Khó lắm mới có lúc cậu ngượng ngùng, thẹn thùng nói: "Tôn lão sư đức cao vọng trọng như vậy, sao tôi có thể gặp được ở chương trình chứ. Nhưng mà cũng không khác nhau lắm, anh đoán lại đi."
Lục Cảnh Tu tỏ vẻ không nghĩ ra được, Sở Tầm cũng không ép buộc anh. Cậu hít sâu một hơi, giấu không được giọng điệu hưng phấn nói: "Tôi gặp được Cố Nguyên An nha, chính là người hay diễn phim của Tôn Tấn đó."
Lục Cảnh Tu ờ một tiếng, phản ứng không quá lớn.
Sở Tầm không vui đá chân anh một cái: "Sao anh lại không vui vẻ chứ, việc này rất hiếm lạ đó, ảnh đế cùng tôi tham gia chương trình."
"Cậu thích Cố Nguyên An?" Lục Cảnh Tu thu chân về, cau mày nói: "Tôi thấy hắn ta cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là diễn vài phim thôi mà? Phim của Tôn Tấn ai diễn cũng có thể lấy giải thưởng, cứ cho là cậu đóng nam chính cho Tôn Tấn đi, giải thưởng Kim Mã năm nay cũng sẽ là của cậu thôi."
Lời này của Lục Cảnh Tu tuy rằng châm biếm Cố Nguyên An, nhưng lại đề cao Tôn Tấn rất nhiều làm Sở Tầm không cách nào phản bác, cuối cùng hừ hừ nói: "Tôn Tấn lão sư rất lợi hại đó, là cực kì nổi tiếng trong giới luôn đó."
Sáng sớm hôm sau Sở Tầm bị Trần Minh lôi lên xe khởi hành. Bọn họ tập hợp ở Đài Trái Cây cùng với vài nghệ sĩ cố định, hơn nữa cũng sẽ gặp mặt nghệ sĩ khách mời.
Nghệ sĩ khách mời lần này là đôi nam nữ chính đóng một bộ phim thanh xuân vườn trường đang rất hot, gần đây cũng có chút nổi. Mục đính tham gia chương trình lần này là để tuyên truyền cho bộ phim, bằng không chẳng có ai lại muốn đi tới loại chương trình này chịu khổ.
Địa điểm quay tập một là ở bờ biển Bắc Thành.
Cho dù là đô thị phồn hoa thì cũng có nơi chưa khai phá. Khi đi tới nơi quay chụp, Sở Tầm vô cùng ngạc nhiên vì tổ tiết mục có thể tìm được nơi này. Ở đây có rất nhiều đá ngầm, bờ cát cũng không bằng phẳng, phỏng chừng đây cũng là nguyên nhân không ai khai phá. Muốn cải tạo để thích hợp cho du khách thưởng thức hẳn cũng phải tốn rất nhiều công sức và tiền bạc.
Nhân viên công tác đã chuẩn bị ổn thoả trong mọi phương diện, còn cho mỗi vị khách một người quay phim. Bọn họ sẽ phải vượt qua ba ngày ở bờ biển chưa khai phá này, hơn nữa không được dùng viện trợ bên ngoài.
Lời kịch khách sáo đã được chuẩn bị sẵn, mọi người đều phải nói vài câu. Nói xong tổ chương trình bắt đầu cho rút thăm phân tổ. Tổ tiết mục có chuẩn bị sẵn một bao sinh tồn nhỏ cho mỗi nghệ sĩ, có thể dùng làm công cụ sinh tồn trong ba ngày.
Hôm nay trên đường đi Trần Minh đã nói cho cậu kịch bản tập một, cho nên hẳn cậu sẽ chung một tổ với Minh Kiều.
Nhưng đến lúc rút thăm đồ vật vẫn không xác định trước. Sở Tầm cho Minh Kiều rút thăm trước, Minh Kiều rút được một cái lưới đánh cá. Nói cách khác, trong ba ngày sau, họ phải dựa vào cái này để kiếm đồ ăn.
Trong kịch bản đều có hướng dẫn mỗi công cụ sẽ lấy đồ ăn như thế nào. Lưới đánh ca xem như đơn giản, mặt khác có tổ bốc trúng xẻng, cón có cần câu. Thảm nhất là tổ của Cố Nguyên An, bọn họ rút được một bộ đồ lặn.
Tổ tiết mục cũng sẽ không để cho bọn họ thành người hoang dã, mỗi tổ sẽ được phát một cái lều trại, nhưng cũng chỉ có cái này thôi.
Còn chưa tới thời gian ăn cơm, nhưng mọi người cũng đã vội vàng dựng lều trại, chỉ có Anh Tiêu phụ trách quấy rối. Đồng đội cùng tổ với hắn vừa mới dựng được hai cái cột đã bị Anh Tiêu té đến quấn cả người vào lều.
Nếu không phải Sở Tầm đã biết trước trong kịch bản có đoạn này, cậu sẽ thật sự cho rằng Anh Tiêu cố ý.
Một giờ qua đi, chờ các tổ kia đã dựng lều xong hết rồi, tổ của Anh Tiêu chỉ mới dựng được bốn cái cột, nhìn hết sức đáng thương.
Những người của tổ khác đã chạy đi tìm cơm trưa, chỉ có Cố Nguyên An ở lại giúp đỡ bọn họ dựng lều.
Sinh tồn ở bờ biển phải kiếm nguyên liệu ngay tại chỗ. Sở Tầm và Minh Kiều xách theo lưới đánh ca đi tới bờ biển gần đó, rải ra, tìm một cục đá đè lại phòng ngừa lưới bị sóng biển đánh đi.
Nơi này cho dù có cá hay không Sở Tầm vẫn không yên lòng, chỉ có thể coi ngựa chết như ngựa sống mà chạy chữa. Hơn nữa thoạt nhìn bọn họ cũng không phải người thảm nhất, họ cũng không phải mặc đồ lặn bơi xuống biển bắt cá.
Nhưng thật ra người thảm nhất mới chính là bọn họ.
Bờ biển rất dài, cá cũng không mắc lưới. Nguyên một ngày Sở Tầm vẫn chưa thu hoạch được gì, ngược lại Cố Nguyên An mặc đồ lặn bắt được hai con cá lớn đi lên, làm cho các tổ khác nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng.
Sở Tầm đói bụng cả một ngày. Bọn họ chỉ bắt được một con cua nhỏ, Sở Tầm làm cua cho Minh Kiều ăn, nói trước máy quay rằng mình giảm béo.
Tổ tiết mục mừng rõ. Bán thảm (*) cũng là chi tiết nổi bật, bọn họ có thể tưởng tượng ra tiêu đề thế này: Sở Tầm sinh tồn ở bờ biển thất bại, ngày đầu tiên một giọt nước cũng chưa uống.
(*) Bán thảm: chỉ hành động tỏ ra thảm thương để nhận được sự đồng tình
Buổi tối Sở Tầm ở cùng một lều trại với Minh Kiều, chờ cho đến khi người quay phim rời đi, bọn họ cũng chuẩn bị đi ngủ.
Không nghĩ tới lát sau ngoài lều truyền tới âm thanh, Sở Tầm và Minh Kiều liếc nhau, cái này không có trong kịch bản nha. Nhưng phòng hờ đây là nhiệm vụ mới tổ tiết mục thêm vào, bọn họ vẫn mở cửa lều ra. Bên ngoài trống không, chỉ có một bóng người đen như mực đứng bên cạnh: Cố Nguyên An.
Những người khác đều đã nghỉ ngơi, bờ biển một màu đen kịt. Cố Nguyên An ngồi xổm xuống lấy ra một vật bọc bằng lá cây đưa tới, nhỏ giọng nói: "Thấy mấy đứa một ngày chưa ăn gì, đây là đồ ăn buổi tối tổ tụi anh còn dư, hai người đừng ghét bỏ."
Sở Tầm nhận lấy, trong lòng vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng. Hôm nay mọi người ai cũng không ăn no, Sở Tầm biết Cố Nguyên An cũng chỉ tóm được hai con cá, tổ bọn họ có hai người đàn ông, cũng chỉ miễn cưỡng đủ ăn mà thôi.
Không ngờ Cố Nguyên An sẽ chừa bữa tối cho bọn họ.
Sở Tầm từ chối: "Cái này không hay lắm đâu. Anh Cố, các anh cũng không có nhiều thức ăn mà."
"Mấy đứa còn chưa có ăn đúng không, đừng khách khí, cầm đi. Nhưng để ý đừng để nhân viên công tác phát hiện là được, không thôi anh sẽ bị mắng. Nhớ ăn xong phải tiêu huỷ chứng cứ." Cố Nguyên An thì thầm xong liền quay lưng đi, không cho Sở Tầm cơ hội từ chối.
Sở Tầm cầm miếng cá trong tay, trong lòng vừa kích động vừa vui vẻ. Cố Nguyên An thật là vừa có tài vừa có đức, minh tinh vừa nổi tiếng vừa nhiệt tình như y thật sự rất khó thấy.
Trời ban đêm tối, Sở Tầm không thấy được biểu tình muốn nói lại thôi của Minh Kiều.
Ngày trước Sở Tầm nói với Lục Cảnh Tu cậu sẽ không trở lại, Lục Cảnh Tu vốn nhớ rất kĩ, nhưng kết thúc một ngày làm việc anh vẫn theo bản năng vội vàng tan tầm đúng giờ.
Chờ đến khi về đến căn phòng tối như mực anh mới nhớ ra rằng Sở Tầm thật sự đi rồi.
Anh mở đèn, trong phòng trống rỗng. Trước khi gặp được Sở Tầm anh cũng từng sinh hoạt một mình, không đến mức không thích ứng được. Anh cởi áo khoác, ngồi chán muốn chết lướt lướt điện thoại, nhìn thấy số điện thoại của Sở Tầm thì bấm vào... tích tích vài tiếng, giọng nữ máy móc nhắc nhở đối phương đã tắt điện thoại.
Lục Cảnh Tu không nhịn được thầm mắng đây là cái chương trình quái gì, điện thoại di động của nghệ sĩ còn không được bật, cái này là tham gia chương trình hay đi chịu khổ?
Trong phòng quá mức yên tĩnh, làm Lục Cảnh Tu thấy như thiếu đi cái gì. Anh thở dài một hơi, chuẩn bị tắm rửa, vừa mới cởi áo lại nghe thấy điện thoại reo.
Lục Cảnh Tu phi tới chộp lấy điện thoại. Anh vừa mới "Alo" một tiếng đã nghe thấy đối phương hét to ầm ĩ, không giống như là Sở Tầm.
Anh nhìn vào màn hình, là Triệu Phổ. Lục Cảnh Tu chửi một câu thô tục, bây giờ còn gọi cho anh làm quái gì.
Triệu Phổ đang rất cao hứng, có thể do uống rượu nên âm thanh có chút lớn: "Lục tổng mấy ngày đi bị yêu tinh nào quấn lấy? Khó lắm mới tiếp điện thoại." Bên cạnh còn có tạp âm phụ hoạ.
"Moá mày, ông đây bận công việc ở công ty có được không? Không có gì thì đừng nói bậy." Lục Cảnh Tu tức giận nói, sợ Triệu Phổ biết trong lòng anh có quỷ.
Lục Cảnh Tu khoác áo choàng tắm lên người, không kiên nhẫn nói: "Có chuyện gì không? Không có tôi cúp máy?"
"Đừng mà đại ca ơi, gần đây cậu chẳng chịu đi chơi với tôi gì cả. Ra đây uống ly rượu đi, bằng không chúng ta cho cậu cái biệt hiệu: vợ quản nghiêm! Biệt hiệu này của anh Lục sẽ truyền đi xa cho xem!"
Triệu Phổ hiển nhiên là uống say, cũng không biết uống nhiều hay ít. Hiện tại vẫn còn sớm, Lục Cảnh Tu suy nghĩ một chốc liền đáp ứng. Trong khoảng thời gian này xác thực anh có chút bỏ bê đám bạn bè.
Triệu Phổ nói với anh ở chỗ cũ liền cúp máy, cũng không biết hắn vội vàng cái gì.
Lục Cảnh Tu sửa soạn một chút liền ra cửa. Chiếc Audi phi một mạch nhanh như chớp, chỉ trong chốc lát đã tới quán bar. Anh giao chìa khoá xe cho tiểu đệ phụ trách đỗ xe rồi đi vào trong.
Lục Cảnh Tu là khách quen của quán bar này, mấy năm nay huynh đệ bọn họ vẫn thường đến đây quẩy. Nhưng một hai năm nay Lục Cảnh Tu không thường đến đây nữa, Triệu Phổ mời anh mười lần, anh tới hai lần đã là nhiều rồi.
Có thể là Lục Cảnh Tu ý thức được tuổi anh cũng không còn nhỏ, loại chuyện kiểu này không phù hợp với anh.
Triệu Phổ hằng năm vẫn bao nơi này, anh không cần người phục vụ chỉ đường vẫn quen cửa quen nẻo mà tìm được phòng thuê.
Cửa vừa mở, tiếng nhạc đinh tai nhức óc đã truyền tới từ bên trong, thiếu chút nữa xuyên thủng lỗ tai của Lục Cảnh Tu. Lục Cảnh Tu mặt không đổi sắc mà bước vào trong, phát hiện trên bàn đã có mấy chục bình rượu, có rượu vang trắng và vang đỏ, có cả rượu gạo, uống cũng tạp quá đi.
Triệu Phổ đang đánh bài Poker với mọi người, Lục Cảnh Tu đứng bên cạnh nhìn, cho tới khi ván bài kết thúc, Triệu Phổ mới phát hiện ra sự tồn tại của anh. Hắn hoảng sợ oán trách nói: "Lục Cảnh Tu cậu tới sao không rên một phát, mịa nó làm ông sợ muốn chết, ông đây còn tưởng có ma đứng bên cạnh."
"Không phạm tội gì sao lại sợ ma." Lục Cảnh Tu vô cảm nói, ngồi vào vị trí Triệu Phổ mới chừa ra cho anh.
Mấy người anh em chơi cùng Triệu Phổ cũng là anh em của Lục Cảnh Tu, phú nhị đại bọn họ chính là như vậy, đều quen biết nhau cả. Bọn họ thấy Lục Cảnh Tu tới, liền không buông tha, nói cái gì mà anh đã tới muộn thì phải uống rượu phạt, cả đám nhao nhao đòi Lục Cảnh Tu uống.
Hôm nay Lục Cảnh Tu đã biết trước không say không thể về, chắc chắn phải nháo một trận ra trò. Anh khui một chai rượu vang trắng, rót nửa ly một hơi uống hết, sau đó còn đặt đế ly xuống bàn, ý bảo một giọt cũng không chừa.
Cả đám lập tức reo hò, nháo nhào đòi anh uống tiếp.
Lục Cảnh Tu lại làm thêm một ly rượu vang đỏ và rượu gạo. Uống xong ba ly, Lục Cảnh Tu vốn tửu lượng không tồi cũng có chút choáng. Anh xua xua tay ý bảo không uống được nữa, những người khác đều cười rộ lên.
Triệu Phổ vui vẻ cười lớn nhất, to mồm nói: "Lão Lục này cậu vậy là không được nha, già rồi, uy phong không so được với năm đó nữa. Có phải ngủ với người đẹp lâu quá rồi... không được nữa hay không?"
Lục Cảnh Tu đá Triệu Phổ một cái thật mạnh, cười mắng: "Nói bậy cái gì gì vậy?"
"Anh Triệu đây không bao giờ nói bậy nha. Mấy nay cậu không lên mạng à, không phải cậu đang dây dưa với một tiểu minh tinh hả? Trên Weibo còn vì sắc đẹp mà giận dữ đứng ra giải thích, tụi này biết cả rồi."
Con ma men Triệu Phổ giơ ly rượu hướng về Lục Cảnh Tu, nói: "Làm đàn ông là phải giống như anh Lục đây, thiệt chuẩn men! Ly này ông uống vì anh Lục!"
Tác giả :
Cốc Vũ Công Tử