Mang Thai Con Của Tình Địch, Làm Sao Đây?
Chương 14
14.
Sự kiện kia qua đi, buổi tối Sở Tầm vẫn nấu ăn cho Lục Cảnh Tu như thường lệ. Hai người ngồi ăn cơm giống như chưa có gì xảy ra, chỉ là khi Lục Cảnh Tu gắp thức ăn cho Sở Tầm, không khí chợt im lặng quỷ dị.
Kiểu im lặng này mang theo một chút sắc thái ái muội, làm cho phòng ăn vốn cũng không rộng lắm tức khắc trở nên kiều diễm. Hai đương sự dường như chưa phát hiện ra cái gì, vùi đầu chăm chú ăn cơm, một bữa cơm không ai nói gì.
Cho đến khi hai người cùng gắp thức ăn ở một đĩa, đũa cả hai chạm vào nhau, tầm mắt cũng theo đó mà giao nhau. Sở Tầm tránh không được, chỉ có thể lùi đũa về, nói: "Anh gắp trước đi."
Lục Cảnh Tu dừng lại một chút, không khách khí.
Sở Tầm chờ Lục Cảnh Tu gắp xong, rồi mới tiếp tục gắp cho mình.
Vài ngày sau, Lục Cảnh Tu và Sở Tầm không ai chủ động nhắc tới sự việc phát sinh hôm nay, chỉ coi việc nọ như là một nốt nhạc thoáng qua tai. Nhưng quá trình ở chung của hai người trở nên khách khí hơn rất nhiều, không còn giống như lúc trước. Tuy vẫn cùng nhau ăn cơm, nhưng khi Lục Cảnh Tu gắp đồ ăn, Sở Tầm sẽ chờ Lục Cảnh Tu gắp xong mới gắp.
Lục Cảnh Tu cũng không biết tại sao Sở Tầm lại trở nên như vậy. Chỉ có thể chờ Sở Tầm gắp xong mới động đũa.
Điều này thật ra rất kỳ lạ. Hai người đối địch gay gắt với nhau từ trước đến nay, thế nhưng lần đầu tiên ở chung lại hoà hợp như thế. Mỗi ngày đúng giờ Sở Tầm sẽ nấu cơm cho Lục Cảnh Tu, Lục Cảnh Tu cũng nói một tiếng vất vả rồi. Chẳng qua để tránh cho không khí xấu hổ, Lục Cảnh Tu cũng sẽ không dùng đũa của mình gắp đồ ăn cho Sở Tầm. Buổi chiều Sở Tầm cũng không còn nằm ở nhà Lục Cảnh Tu giết thời gian. Có khi Lục Cảnh Tu rót nước cho cậu, cậu cũng sẽ vô cùng lễ phép mà nói cảm ơn.
Nếu lần đầu gặp mặt hai người có thể tôn trọng nhau như vậy thì cũng sẽ không đối địch với nhau suốt bấy nhiêu năm trời, có khi còn trở thành anh em thân thiết ấy chứ.
Sự khách khí lần này tới quá chậm chạp. Sở Tầm thường xuyên cảm nhận được mỗi lúc cậu không nói gì, hai người sẽ rơi vào trạng thái xấu hổ, chỉ có thể tiếp tục im lặng.
Chính Sở Tầm những lúc như vậy cũng không biết phải làm gì, hai người chỉ có thể chờ cơn xấu hổ này qua đi, hoặc là Lục Cảnh Tu đánh vỡ sự trầm mặc.
Nói đi nói lại, sự tình ngày đó cũng không có gì quá đáng, chỉ là hai người có chút thân mật hơn bình thường mà thôi, tình anh em tình chị em ở chung cũng không phải không có. Chỉ là Lục Cảnh Tu và Sở Tầm đều là gay, phản ứng tất nhiên sẽ kịch liệt hơn người bình thường, cảm nhận cũng tinh tế hơn so với người khác.
Không mặn không nhạt mà trôi qua mấy ngày, cuối cùng cũng đến lúc Lục Cảnh Tu phải đến bệnh viện gỡ thạch cao.
Lúc trước Sở Tầm đã nói muốn đưa Lục Cảnh Tu đi bệnh viện gỡ thạch cao, bây giờ cũng không đổi ý. Chín giờ sáng, cậu lái xe đến dưới lầu nhà Lục Cảnh Tu, gọi điện thoại cho Lục Cảnh Tu bảo anh xuống đi, câu ở dưới lầu chờ anh.
Vài giây sau, cậu lại hối hận bản thân quá mức nhạy cảm, liền gọi lại nói rằng cậu đi lên đón Lục Cảnh Tu xuống.
Lục Cảnh Tu uyển chuyển từ chối.
Sở Tầm ngồi trong xe cũng không biết bản thân đang có tâm tình gì.
Chờ Lục Cảnh Tu ngồi vào ghế sau xe, Sở Tầm liền khởi động xe chạy đến hướng bệnh viện. Hai người trầm mặc một lúc, Lục Cảnh Tu mới mở miệng: "Mở nhạc lên đi."
Sở Tầm ừ một tiếng, mở một ca khúc của nữ ca sĩ Anh Quốc mà Lục Cảnh Tu thích.
Có thể là do tác dụng của âm nhạc, không khí trong xe cuối cùng cũng thoải mái một tí. Lục Cảnh Tu mở ra tư liệu vặt trợ lý đưa cho, kèm theo lời phàn nàn về bug trong trò chơi.
(bug: lỗi phần mềm hoặc trong hệ thống máy tính hoặc chương trình làm cho kết quả không được chính xác hay không hoạt động như ý muốn.)
Tới bệnh viện, Sở Tầm đưa Lục Cảnh Tu đến dưới lầu bệnh viện, gọi điện cho Hà Duc kêu hắn xuống dưới đón.
Lục Cảnh Tu chống gậy đứng dưới cầu thang, không nhịn được dặn dò: "Lái chậm một chút."
Sở Tầm nắm vô lăng, gật gật đầu.
Vì thế khi Hà Dục đi xuống thì cảnh hắn nhìn thấy là Lục Cảnh Tu còn đang nhìn ra cửa lớn bệnh viện, hắn hỏi: "Tầm Tầm đâu? Không phải nó tới cùng với cậu sao?"
"Cậu nhóc đi đỗ xe rồi." Lục Cảnh Tu xoay người đi vào bên trong bệnh viện.
Hà Dục nhìn thoáng về hướng cửa lớn, lại nhìn qua Lục Cảnh Tu, cảm thấy có chút kì quái.
Lúc này bệnh viện rất đông người, Hà Dục dẫn Lục Cảnh Tu đi vào lối đi riêng dành cho nhân viên. Nhớ đến tình huống vừa nãy, Hà Dục hỏi Lục Cảnh Tu: "Gần đây tôi thấy quan hệ của cậu với Tầm Tầm cũng không tệ lắm nhỉ. Mỗi ngày nó đều nấu cơm cho cậu, tôi còn tưởng rằng hai người đã hoà hợp rồi."
"Chắc vậy đi." Lục Cảnh Tu không muốn nói nhiều. Thật ra chính anh cũng không hiểu được cảm giác bây giờ của mình, cho dù Hà Dục có hỏi anh, anh cũng không trả lời được.
Hà Dục hỏi anh hồi phục thế nào rồi, Lục Cảnh Tu trả lời: "Tôi đã muốn quăng cái cục thạch cao này đi từ lâu rồi. Không được dính nước, còn rất ngứa, tôi còn năn nỉ Sở Tầm cho gãi..."
(nghichimte: coi anh lỡ lời cái gì này =)))
Nói xong câu này Lục Cảnh Tu lại nhớ tới tình trạng ở chung gần đây của hai người, bỗng dưng cảm thấy khó chịu, thoắt một cái đổi đề tài, hỏi công tác Hà Dục gần đây thế nào.
Hà Dục thần kinh rất thô, nếu không thì tại sao Lục Cảnh Tu và Sở Tầm yêu thầm hắn lâu như vậy cũng không phát giác? Cho nên tâm tình Lục Cảnh Tu đột nhiên thay đổi và biểu cảm mất tự nhiên của anh Hà Dục cũng không mảy may phát hiện, chỉ coi như nói chuyện phiếm: "Công tác ở bệnh viện lúc nào chẳng như con quay? Khi nào ngừng hoạt động tôi cũng nên về hưu rồi."
Nếu là lúc trước Lục Cảnh Tu nghe Hà Dục nói vậy chắc chắn sẽ đau lòng cho hắn, nhưng hiện tại nghe nói vậy cũng chỉ như bạn bè nói chuyện phiếm, trong lòng không hề dao động. Việc này làm cho Lục Cảnh Tu có chút giật mình kinh hãi, từ cao trung anh đã hiểu rõ lòng mình, cũng cảm thấy Hà Dục là một sự tồn tại đặc biệt. Cho đến hôm nay, anh rốt cuộc cũng thành công đào "Hà Dục" ra từ đáy lòng, bỏ "Bạn bè" vào lại vị trí vốn có của nó.
Anh cho rằng, khi Hà Dục không còn là một sự tồn tại đặc biệt trong lòng, bản thân sẽ vô cùng đau khổ. Nhưng Lục Cảnh Tu không ngờ tới việc này sẽ dễ dàng như vậy, cũng làm anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sở Tầm đỗ xe xong liền trở về bệnh viện. Lúc này đang là cuối hè đầu thu, thời điểm nóng nực nhất của cả năm đã qua đi. Buổi sáng 10 giờ, nhiều người đi trên đường cũng không quá nóng. Sở Tầm không vội vã trở về bệnh viện mà đi dưới bóng cây ven đường chậm rãi tản bộ.
Cậu cảm thấy gần đây bản thân có chút kì quái, nhưng cái cảm giác này cậu không thể miêu tả rõ được.
Cậu chưa từng có cảm giác này, lời nói cứ nghẹn lại, khiến cho trong lòng bực bội khó chịu.
Cảm giác kì lạ này có từ lúc chiềm hôm đó cậu đi ra khỏi chung cư của Lục Cảnh Tu.
Lúc ấy quá lắm chỉ là Lục Cảnh Tu một tay đè đầu cậu, một tay nắm tay cậu mà thôi, nhìn kiểu gì cũng thấy đúng đắn. Chẳng hiểu sao lúc đó cậu có chút choáng váng, cả người không hề có sức lực.
Chẳng lẽ là do độc thân quá lâu nên có chút tịch mịch trống trải sao?
Đến khi lên lầu rồi mà Sở Tầm vẫn còn suy tư về chuyện này. Dưới chân đạp hụt một cái, suýt chút nữa mặt chạm đất, thì có một người đưa tay ra đỡ.
"Nghĩ ngợi chăm chú cái gì thế?" Hà Dục đang đi xuống dưới, vừa đúng lúc thấy được cảnh Sở Tầm không tập trung, thiếu chút là té ngã.
"Không có gì..." Sở Tầm theo thói quen mà ôm chặt Hà Dục, đến lúc phản ứng lại mới ảm đạm buông Hà Dục ra, thấp giọng nói: "Anh, em muốn đi lên nhìn Lục Cảnh Tu."
"Anh mới đưa cậu ta lên đó rồi, chắc còn phải chờ một lát nữa. Em xuống dưới đây nói chuyện phiếm với anh một tí, đúng lúc anh có chuyện muốn nói với em." Hà Dục vỗ vai cậu, quay đầu đi xuống lầu.
Sở Tầm nhớ tới sự kiện hot search nửa tháng trước. Trong thời gian này cậu vẫn luôn trốn trong tiểu khu, không dám ra khỏi nhà, càng đừng nói tới chuyện gặp mặt xin lỗi Hà Dục. Lần này coi như cũng có cơ hội nói xin lỗi.
Cậu liếc nhìn thoáng qua lầu trên liền vội vàng chạy xuống cầu thang.
Sở Tầm đi theo Hà Dục đến một khu đất trống dưới khu nằm viện. Nơi này có một nhà nghỉ chân bằng gỗ nhỏ, phía trên phủ kín tử đằng la, bốn phía rủ xuống rất nhiều dây đằng, tạo thành một nơi bí ẩn râm mát. Hà Dục đứng trong nhà nghiêm túc tập thể dục theo đài, bảo Sở Tầm cũng cùng tập theo.
Sở Tầm do do dự dự một chút, thấy xung quanh không có ai thì cũng chậm rãi làm theo Hà Dục.
Hai người anh em sau khi tập xong đều có chút thở gấp. Hà Dục vừa thở dốc vừa cười nói: "Đúng là không rèn luyện là không được, tập thể dục theo đài có một chút đã mệt rồi."
Sở Tầm cảm thấy nóng, nghe vậy cũng không đáp lại. Cậu dựa vào một cái cột gần đó, đá xanh mát lạnh xuyên qua vải quần áo, thoải mái ghê.
"Dạo gần đây em ở chung với Lục Cảnh Tu đúng không? Thế nào rồi? Anh vừa mới nói chuyện phiếm với cậu ta, anh thấy Cảnh Tu đã thân thiết với em hơn rất nhiều." Hà Dục dừng một chút, thấy sắc mặt của Sở Tầm không có thay đổi gì mới yên tâm nói: "Nhưng anh thấy hai người muốn tránh mặt nhau, xảy ra cái gì rồi?"
"Là cậu ta chọc giận em? Lục Cảnh Tu là một tên độc miệng, nói chuyện đôi khi có chút khó nghe, nhưng thật ra là một người tốt, ở chung với cậu ta cũng không khó khăn vậy đâu."
Sở Tầm cúi đầu xuất thần, Hà Dục cũng không hối thúc cậu, chỉ tiếp tục yên lặng mà vận động cánh tay.
Một lát sau, Sở Tầm mới nhỏ giọng nói: "Không phải tại anh ấy, là do em. Em cảm thấy không thoải mái khi ở riêng với Lục Cảnh Tu nên muốn tránh ở chung với anh ấy. Có lẽ gần đây anh ấy cũng cảm giác được điều này nên cũng tránh em..."
"Tại sao em lại muốn tránh cậu ta?" Hà Dục tiếp tục hỏi.
"Em... em có cảm giác không dám nhìn thẳng anh ấy, cảm thấy sợ khi lại gần anh ấy." Sở Tầm nhịn một lát, cuối cùng nhịn không nổi mà nói ra cảm giác chân thật của bản thân đối với Lục Cảnh Tu.
Khi đã nói xong những lời này, trong lòng Sở Tầm cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lời tiếp theo cũng dễ dàng hơn: "Em không dám ở chung với Lục Cảnh Tu, trước kia không có cảm giác này."
"Em vẫn sợ hãi kết bạn với người khác." Hà Dục suy tư một hồi mới nói. Hắn cho rằng Sở Tầm vẫn đang phong bế bản thân, không dám chui ra khỏi vỏ ốc, hướng dẫn nói: "Mấy năm nay em chỉ có một người bạn là anh, anh cũng chỉ có ít bạn bè, không thể dạy cho em cái gì nhiều. Nhưng Cảnh Tu là một người không khó tính. Mỗi lần cãi nhau, em làm cái gì để hoà giải?"
"Thử nắm tay cậu ta, hoặc ôm cậu ta đi. Thử buông ra phòng bị của bản thân, cậu ta là một người bạn đáng để tin tưởng. Sau này em không thể dựa dẫm vào anh mãi mà, có nhiều bạn bè để dựa vào cũng không phải chuyện xấu." Hà Dục cười, xoa xoa đầu của Sở Tầm.
Sở Tầm cân nhắc một chút, trong lòng mới sáng tỏ ra. Cậu cọ cọ lòng bàn tay Hà Dục như động vật nhỏ, nũng nịu nói: "Luôn luôn dựa dẫm vào anh không được sao?"
Hà Dục cười nói: "Thế sau này vợ em ghen thì phải làm sao đây?"
"Em cưới một người vợ nghe em nói là được." Sở Tầm cười cười như một bé hồ ly nhỏ, đem chút tâm sự nhỏ còn sót lại của mình nói ra: "Anh, thời gian trước anh không có bị quấy rối chứ?"
"Quấy rối cái gì?" Hà Dục mơ hồ.
Vậy hẳn là không có ai quấy rối Hà Dục rồi. Sở Tầm hoàn toàn yên tâm: "Không có gì. Thời gian trước truyền thông đưa ra tai tiếng của em, em không dám ra tiểu khu, cho nên vẫn luôn ở chỗ của Lục Cảnh Tu, anh không bị làm phiền là tốt rồi. Đúng rồi anh, lần trước anh nói muốn đi ăn với sư muội, bây giờ đến đâu rồi?"
Lúc này đến phiên Hà Dục thở một hơi thật dài, nói: "Không có gì cả, cứ vậy đi."
Sự kiện kia qua đi, buổi tối Sở Tầm vẫn nấu ăn cho Lục Cảnh Tu như thường lệ. Hai người ngồi ăn cơm giống như chưa có gì xảy ra, chỉ là khi Lục Cảnh Tu gắp thức ăn cho Sở Tầm, không khí chợt im lặng quỷ dị.
Kiểu im lặng này mang theo một chút sắc thái ái muội, làm cho phòng ăn vốn cũng không rộng lắm tức khắc trở nên kiều diễm. Hai đương sự dường như chưa phát hiện ra cái gì, vùi đầu chăm chú ăn cơm, một bữa cơm không ai nói gì.
Cho đến khi hai người cùng gắp thức ăn ở một đĩa, đũa cả hai chạm vào nhau, tầm mắt cũng theo đó mà giao nhau. Sở Tầm tránh không được, chỉ có thể lùi đũa về, nói: "Anh gắp trước đi."
Lục Cảnh Tu dừng lại một chút, không khách khí.
Sở Tầm chờ Lục Cảnh Tu gắp xong, rồi mới tiếp tục gắp cho mình.
Vài ngày sau, Lục Cảnh Tu và Sở Tầm không ai chủ động nhắc tới sự việc phát sinh hôm nay, chỉ coi việc nọ như là một nốt nhạc thoáng qua tai. Nhưng quá trình ở chung của hai người trở nên khách khí hơn rất nhiều, không còn giống như lúc trước. Tuy vẫn cùng nhau ăn cơm, nhưng khi Lục Cảnh Tu gắp đồ ăn, Sở Tầm sẽ chờ Lục Cảnh Tu gắp xong mới gắp.
Lục Cảnh Tu cũng không biết tại sao Sở Tầm lại trở nên như vậy. Chỉ có thể chờ Sở Tầm gắp xong mới động đũa.
Điều này thật ra rất kỳ lạ. Hai người đối địch gay gắt với nhau từ trước đến nay, thế nhưng lần đầu tiên ở chung lại hoà hợp như thế. Mỗi ngày đúng giờ Sở Tầm sẽ nấu cơm cho Lục Cảnh Tu, Lục Cảnh Tu cũng nói một tiếng vất vả rồi. Chẳng qua để tránh cho không khí xấu hổ, Lục Cảnh Tu cũng sẽ không dùng đũa của mình gắp đồ ăn cho Sở Tầm. Buổi chiều Sở Tầm cũng không còn nằm ở nhà Lục Cảnh Tu giết thời gian. Có khi Lục Cảnh Tu rót nước cho cậu, cậu cũng sẽ vô cùng lễ phép mà nói cảm ơn.
Nếu lần đầu gặp mặt hai người có thể tôn trọng nhau như vậy thì cũng sẽ không đối địch với nhau suốt bấy nhiêu năm trời, có khi còn trở thành anh em thân thiết ấy chứ.
Sự khách khí lần này tới quá chậm chạp. Sở Tầm thường xuyên cảm nhận được mỗi lúc cậu không nói gì, hai người sẽ rơi vào trạng thái xấu hổ, chỉ có thể tiếp tục im lặng.
Chính Sở Tầm những lúc như vậy cũng không biết phải làm gì, hai người chỉ có thể chờ cơn xấu hổ này qua đi, hoặc là Lục Cảnh Tu đánh vỡ sự trầm mặc.
Nói đi nói lại, sự tình ngày đó cũng không có gì quá đáng, chỉ là hai người có chút thân mật hơn bình thường mà thôi, tình anh em tình chị em ở chung cũng không phải không có. Chỉ là Lục Cảnh Tu và Sở Tầm đều là gay, phản ứng tất nhiên sẽ kịch liệt hơn người bình thường, cảm nhận cũng tinh tế hơn so với người khác.
Không mặn không nhạt mà trôi qua mấy ngày, cuối cùng cũng đến lúc Lục Cảnh Tu phải đến bệnh viện gỡ thạch cao.
Lúc trước Sở Tầm đã nói muốn đưa Lục Cảnh Tu đi bệnh viện gỡ thạch cao, bây giờ cũng không đổi ý. Chín giờ sáng, cậu lái xe đến dưới lầu nhà Lục Cảnh Tu, gọi điện thoại cho Lục Cảnh Tu bảo anh xuống đi, câu ở dưới lầu chờ anh.
Vài giây sau, cậu lại hối hận bản thân quá mức nhạy cảm, liền gọi lại nói rằng cậu đi lên đón Lục Cảnh Tu xuống.
Lục Cảnh Tu uyển chuyển từ chối.
Sở Tầm ngồi trong xe cũng không biết bản thân đang có tâm tình gì.
Chờ Lục Cảnh Tu ngồi vào ghế sau xe, Sở Tầm liền khởi động xe chạy đến hướng bệnh viện. Hai người trầm mặc một lúc, Lục Cảnh Tu mới mở miệng: "Mở nhạc lên đi."
Sở Tầm ừ một tiếng, mở một ca khúc của nữ ca sĩ Anh Quốc mà Lục Cảnh Tu thích.
Có thể là do tác dụng của âm nhạc, không khí trong xe cuối cùng cũng thoải mái một tí. Lục Cảnh Tu mở ra tư liệu vặt trợ lý đưa cho, kèm theo lời phàn nàn về bug trong trò chơi.
(bug: lỗi phần mềm hoặc trong hệ thống máy tính hoặc chương trình làm cho kết quả không được chính xác hay không hoạt động như ý muốn.)
Tới bệnh viện, Sở Tầm đưa Lục Cảnh Tu đến dưới lầu bệnh viện, gọi điện cho Hà Duc kêu hắn xuống dưới đón.
Lục Cảnh Tu chống gậy đứng dưới cầu thang, không nhịn được dặn dò: "Lái chậm một chút."
Sở Tầm nắm vô lăng, gật gật đầu.
Vì thế khi Hà Dục đi xuống thì cảnh hắn nhìn thấy là Lục Cảnh Tu còn đang nhìn ra cửa lớn bệnh viện, hắn hỏi: "Tầm Tầm đâu? Không phải nó tới cùng với cậu sao?"
"Cậu nhóc đi đỗ xe rồi." Lục Cảnh Tu xoay người đi vào bên trong bệnh viện.
Hà Dục nhìn thoáng về hướng cửa lớn, lại nhìn qua Lục Cảnh Tu, cảm thấy có chút kì quái.
Lúc này bệnh viện rất đông người, Hà Dục dẫn Lục Cảnh Tu đi vào lối đi riêng dành cho nhân viên. Nhớ đến tình huống vừa nãy, Hà Dục hỏi Lục Cảnh Tu: "Gần đây tôi thấy quan hệ của cậu với Tầm Tầm cũng không tệ lắm nhỉ. Mỗi ngày nó đều nấu cơm cho cậu, tôi còn tưởng rằng hai người đã hoà hợp rồi."
"Chắc vậy đi." Lục Cảnh Tu không muốn nói nhiều. Thật ra chính anh cũng không hiểu được cảm giác bây giờ của mình, cho dù Hà Dục có hỏi anh, anh cũng không trả lời được.
Hà Dục hỏi anh hồi phục thế nào rồi, Lục Cảnh Tu trả lời: "Tôi đã muốn quăng cái cục thạch cao này đi từ lâu rồi. Không được dính nước, còn rất ngứa, tôi còn năn nỉ Sở Tầm cho gãi..."
(nghichimte: coi anh lỡ lời cái gì này =)))
Nói xong câu này Lục Cảnh Tu lại nhớ tới tình trạng ở chung gần đây của hai người, bỗng dưng cảm thấy khó chịu, thoắt một cái đổi đề tài, hỏi công tác Hà Dục gần đây thế nào.
Hà Dục thần kinh rất thô, nếu không thì tại sao Lục Cảnh Tu và Sở Tầm yêu thầm hắn lâu như vậy cũng không phát giác? Cho nên tâm tình Lục Cảnh Tu đột nhiên thay đổi và biểu cảm mất tự nhiên của anh Hà Dục cũng không mảy may phát hiện, chỉ coi như nói chuyện phiếm: "Công tác ở bệnh viện lúc nào chẳng như con quay? Khi nào ngừng hoạt động tôi cũng nên về hưu rồi."
Nếu là lúc trước Lục Cảnh Tu nghe Hà Dục nói vậy chắc chắn sẽ đau lòng cho hắn, nhưng hiện tại nghe nói vậy cũng chỉ như bạn bè nói chuyện phiếm, trong lòng không hề dao động. Việc này làm cho Lục Cảnh Tu có chút giật mình kinh hãi, từ cao trung anh đã hiểu rõ lòng mình, cũng cảm thấy Hà Dục là một sự tồn tại đặc biệt. Cho đến hôm nay, anh rốt cuộc cũng thành công đào "Hà Dục" ra từ đáy lòng, bỏ "Bạn bè" vào lại vị trí vốn có của nó.
Anh cho rằng, khi Hà Dục không còn là một sự tồn tại đặc biệt trong lòng, bản thân sẽ vô cùng đau khổ. Nhưng Lục Cảnh Tu không ngờ tới việc này sẽ dễ dàng như vậy, cũng làm anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sở Tầm đỗ xe xong liền trở về bệnh viện. Lúc này đang là cuối hè đầu thu, thời điểm nóng nực nhất của cả năm đã qua đi. Buổi sáng 10 giờ, nhiều người đi trên đường cũng không quá nóng. Sở Tầm không vội vã trở về bệnh viện mà đi dưới bóng cây ven đường chậm rãi tản bộ.
Cậu cảm thấy gần đây bản thân có chút kì quái, nhưng cái cảm giác này cậu không thể miêu tả rõ được.
Cậu chưa từng có cảm giác này, lời nói cứ nghẹn lại, khiến cho trong lòng bực bội khó chịu.
Cảm giác kì lạ này có từ lúc chiềm hôm đó cậu đi ra khỏi chung cư của Lục Cảnh Tu.
Lúc ấy quá lắm chỉ là Lục Cảnh Tu một tay đè đầu cậu, một tay nắm tay cậu mà thôi, nhìn kiểu gì cũng thấy đúng đắn. Chẳng hiểu sao lúc đó cậu có chút choáng váng, cả người không hề có sức lực.
Chẳng lẽ là do độc thân quá lâu nên có chút tịch mịch trống trải sao?
Đến khi lên lầu rồi mà Sở Tầm vẫn còn suy tư về chuyện này. Dưới chân đạp hụt một cái, suýt chút nữa mặt chạm đất, thì có một người đưa tay ra đỡ.
"Nghĩ ngợi chăm chú cái gì thế?" Hà Dục đang đi xuống dưới, vừa đúng lúc thấy được cảnh Sở Tầm không tập trung, thiếu chút là té ngã.
"Không có gì..." Sở Tầm theo thói quen mà ôm chặt Hà Dục, đến lúc phản ứng lại mới ảm đạm buông Hà Dục ra, thấp giọng nói: "Anh, em muốn đi lên nhìn Lục Cảnh Tu."
"Anh mới đưa cậu ta lên đó rồi, chắc còn phải chờ một lát nữa. Em xuống dưới đây nói chuyện phiếm với anh một tí, đúng lúc anh có chuyện muốn nói với em." Hà Dục vỗ vai cậu, quay đầu đi xuống lầu.
Sở Tầm nhớ tới sự kiện hot search nửa tháng trước. Trong thời gian này cậu vẫn luôn trốn trong tiểu khu, không dám ra khỏi nhà, càng đừng nói tới chuyện gặp mặt xin lỗi Hà Dục. Lần này coi như cũng có cơ hội nói xin lỗi.
Cậu liếc nhìn thoáng qua lầu trên liền vội vàng chạy xuống cầu thang.
Sở Tầm đi theo Hà Dục đến một khu đất trống dưới khu nằm viện. Nơi này có một nhà nghỉ chân bằng gỗ nhỏ, phía trên phủ kín tử đằng la, bốn phía rủ xuống rất nhiều dây đằng, tạo thành một nơi bí ẩn râm mát. Hà Dục đứng trong nhà nghiêm túc tập thể dục theo đài, bảo Sở Tầm cũng cùng tập theo.
Sở Tầm do do dự dự một chút, thấy xung quanh không có ai thì cũng chậm rãi làm theo Hà Dục.
Hai người anh em sau khi tập xong đều có chút thở gấp. Hà Dục vừa thở dốc vừa cười nói: "Đúng là không rèn luyện là không được, tập thể dục theo đài có một chút đã mệt rồi."
Sở Tầm cảm thấy nóng, nghe vậy cũng không đáp lại. Cậu dựa vào một cái cột gần đó, đá xanh mát lạnh xuyên qua vải quần áo, thoải mái ghê.
"Dạo gần đây em ở chung với Lục Cảnh Tu đúng không? Thế nào rồi? Anh vừa mới nói chuyện phiếm với cậu ta, anh thấy Cảnh Tu đã thân thiết với em hơn rất nhiều." Hà Dục dừng một chút, thấy sắc mặt của Sở Tầm không có thay đổi gì mới yên tâm nói: "Nhưng anh thấy hai người muốn tránh mặt nhau, xảy ra cái gì rồi?"
"Là cậu ta chọc giận em? Lục Cảnh Tu là một tên độc miệng, nói chuyện đôi khi có chút khó nghe, nhưng thật ra là một người tốt, ở chung với cậu ta cũng không khó khăn vậy đâu."
Sở Tầm cúi đầu xuất thần, Hà Dục cũng không hối thúc cậu, chỉ tiếp tục yên lặng mà vận động cánh tay.
Một lát sau, Sở Tầm mới nhỏ giọng nói: "Không phải tại anh ấy, là do em. Em cảm thấy không thoải mái khi ở riêng với Lục Cảnh Tu nên muốn tránh ở chung với anh ấy. Có lẽ gần đây anh ấy cũng cảm giác được điều này nên cũng tránh em..."
"Tại sao em lại muốn tránh cậu ta?" Hà Dục tiếp tục hỏi.
"Em... em có cảm giác không dám nhìn thẳng anh ấy, cảm thấy sợ khi lại gần anh ấy." Sở Tầm nhịn một lát, cuối cùng nhịn không nổi mà nói ra cảm giác chân thật của bản thân đối với Lục Cảnh Tu.
Khi đã nói xong những lời này, trong lòng Sở Tầm cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lời tiếp theo cũng dễ dàng hơn: "Em không dám ở chung với Lục Cảnh Tu, trước kia không có cảm giác này."
"Em vẫn sợ hãi kết bạn với người khác." Hà Dục suy tư một hồi mới nói. Hắn cho rằng Sở Tầm vẫn đang phong bế bản thân, không dám chui ra khỏi vỏ ốc, hướng dẫn nói: "Mấy năm nay em chỉ có một người bạn là anh, anh cũng chỉ có ít bạn bè, không thể dạy cho em cái gì nhiều. Nhưng Cảnh Tu là một người không khó tính. Mỗi lần cãi nhau, em làm cái gì để hoà giải?"
"Thử nắm tay cậu ta, hoặc ôm cậu ta đi. Thử buông ra phòng bị của bản thân, cậu ta là một người bạn đáng để tin tưởng. Sau này em không thể dựa dẫm vào anh mãi mà, có nhiều bạn bè để dựa vào cũng không phải chuyện xấu." Hà Dục cười, xoa xoa đầu của Sở Tầm.
Sở Tầm cân nhắc một chút, trong lòng mới sáng tỏ ra. Cậu cọ cọ lòng bàn tay Hà Dục như động vật nhỏ, nũng nịu nói: "Luôn luôn dựa dẫm vào anh không được sao?"
Hà Dục cười nói: "Thế sau này vợ em ghen thì phải làm sao đây?"
"Em cưới một người vợ nghe em nói là được." Sở Tầm cười cười như một bé hồ ly nhỏ, đem chút tâm sự nhỏ còn sót lại của mình nói ra: "Anh, thời gian trước anh không có bị quấy rối chứ?"
"Quấy rối cái gì?" Hà Dục mơ hồ.
Vậy hẳn là không có ai quấy rối Hà Dục rồi. Sở Tầm hoàn toàn yên tâm: "Không có gì. Thời gian trước truyền thông đưa ra tai tiếng của em, em không dám ra tiểu khu, cho nên vẫn luôn ở chỗ của Lục Cảnh Tu, anh không bị làm phiền là tốt rồi. Đúng rồi anh, lần trước anh nói muốn đi ăn với sư muội, bây giờ đến đâu rồi?"
Lúc này đến phiên Hà Dục thở một hơi thật dài, nói: "Không có gì cả, cứ vậy đi."
Tác giả :
Cốc Vũ Công Tử