Mang Tang Tử
Chương 88
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ô ô ô…” Tiểu Phá xảy ra chuyện gì? Tiểu Phá xảy ra chuyện gì?
Lục Bất Phá nói thầm trong lòng: “Không có gì.”
“Ô ô…” Tiểu Cửu sợ, Tiểu Phá xảy ra chuyện gì?
“Tiểu Cửu lo lắng là chuyện đương nhiên, hắn sợ chúng ta chạy trốn không thành công. Quang Vinh, tình hình bên các ngươi sao rồi?” Lục Bất Phá nhìn quanh phòng, một bên nhìn chăm chúTiểu Cửu, một bên hướng giường lớn na tới.
Lực chú ý của Quang Vinh lập tức bị dời đi: “Ô ô ô…” Còn bao lâu nữa Tiểu Quang mới có thể nhìn thấy Tiểu Phá? Bọn họ nói trong vòng 26 giờ, Tiểu Quang muốn lập tức nhìn thấy Tiểu Phá.
26 giờ? Lục Bất Phá không biết hiện tại là mấy giờ theo hành tinh Tắc Ba Nhĩ. Nhưng nhìn sắc trời thì, ừm, đang chạng vạng, có lẽ 26 tiếng cũng đủ.
“Quang Vinh, ngươi ở đâu?”
“Ô…” Tiểu Chiến nói sau khi bầu trời tối đen Tiểu Quang mới có thể đi xuống (Ủy khuất).
Kéo tấm mền mềm như tơ xuống, Lục Bất Phá lại na đến trước bàn tròn lấy dao gọt trái cây trong khay. “Tuy ngươi đang ẩn thân, nhưng nếu đi xuống lúc này chắc chắn bị phát hiện. Quang Vinh, kiên nhẫn, rất nhanh chúng ta có thể gặp mặt. Nói cho Hiên Viên Chiến ta để Tiểu Cửu đi thăm dò địa hình hoàng cung. Khi trời tối nghe tin từ chỗ ta mà hành động.” Dùng dao cắt tấm mền thành mảnh vải khoản 15 cm, tay run run cởi bỏ áo.
Quang Vinh hiện còn đang nói: “Ô ô ô.” Tiểu Quang đã chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời đợi mệnh lệnh Tiểu Phá. Nhưng Tiểu Phá không thể quá muộn, trước 0 giờ nhất định phải hạ lệnh.
“Không lâu vậy đây. Ta rất muốn gặp Tiểu Quang vàTiểu Chiến.” Mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo, trái tim Lục Bất Phá trầm xuống, có vết máu nhàn nhạt dính trên miếng băng vải.
Hít sâu vài hơi, hắn cắn răng tháo miếng băng xuống, khi thấy có máu rỉ ra từ vết hồng ngân, đầu hắn nhất thời trống rỗng, ngay cả Quang Vinh kêu to cũng không nghe được. Có phải hắn… Đột nhiên cắt đứt mạch suy nghĩ, Lục Bất Phá kinh hoảng lấy mảnh vải đã cắt tốt quấn chặt quanh bụng.
“Ô ô…” Tiểu Phá? Tiểu Phá có chuyện gì sao?
“Không cái gì. Ta đang nghiên cứu phòng.” Da đầu run lên, mặc quần áo vào tử tế, Lục Bất Phá đem bộ quần áo rách nát thay ra nhét dưới đáy gầm giường, rồi na về ban công. Tiểu Cửu đứng trên một tảng đá cao không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần, mắt nhìn về phía hắn. Lục Bất Phá phất tay với vật nhỏ, lúc này Tiểu Cửu mới ngậm quả cầu dưới sự bảo vệ từ một đám người chạy ra.
Không dám để Quang Vinh nghe được trong lòng hắn nghĩ gì, Lục Bất Phá dựa vào lan can ngón tay vô thức viết xuống: có phải ta sắp chết không? Tự dưng bụng nứt một đường, sao vậy chứ? Trốn tránh nghĩ tiếp, nhìn tiểu quái vật đông lủi tây trốn khắp nơi, Lục Bất Phá khụy chân, không thể để Tiểu Cửu sợ hãi
“Ô ô…” Nếu Quang Vinh có tóc, nhất định lúc này hắn đang gãi a gãi. Tiểu Quang, Tiểu Phá…
“Tiểu Phá xảy ra chuyện gì!”
“Ô ô ô…” Hình như Tiểu Phá mệt. Quang Vinh không biết nói sao về cái loại cảm giác này, liên hệ tinh thần giữa hắn và Tiểu Phá có xu thế yếu đi.
Hiên Viên Chiến nhìn trời, còn 2 tiếng nữa trời tối hẳn. Sao thời gian trôi chậm quá!
“Nói cho Tiểu Phá, bảo hắn đi nghỉ ngơi. Khi trời tối sẽ có người gọi dậy.”
“Ô!”
Nửa mở nửa nhắm chú ý Tiểu Cửu, khiQuang Vinh truyền tín hiệu bảo hắn đi nghỉ, Lục Bất Phá đáp ứng. Nếu tiếp tục cùng Quang Vinh nói nữa, hắn sợ mình sẽ để lộ. Cơn đau làm hắn lúc này không rảnh mà đi thương thu bi xuân, có chết cũng phải thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này rồi hẳn nói sau.
Tiểu Cửu thực sự thông minh, hoàn toàn bất đồng với khi ở “Nhà”. Vật nhỏ nghe lời không rời xa tầm nhìn của Lục Bất Phá “Chơi đùa” trong vương cung. Hung ác rống“Chiêm chiếp” vào mặt người có ý đồ tiếp cận, gắt gao nhớ kỹ lời Lục Bất Phá nói đó là người xấu muốn đem bọn họ tách ra. Tiểu Cửu có thể rời khỏi “Nhà”, rời khỏi Quang Vinh, rời khỏi Phượng Hoàng, rời khỏi bất luận kẻ nào, duy độc không thể rời khỏi Lục Bất Phá. Cho nên bọn Tắc Ba Nhĩ muốn tách hắn ra khỏi Lục Bất Phá đều là kẻ thù của hắn!
Bầu trời tối đen, Tiểu Cửu hoàn thành nhiệm vụ bỏ trái bóng trong bụi cỏ chạy nhanh về bên người Lục Bất Phá. Đương nhiên không đi từ cửa chính. Trong tiếng kinh hô, hắn dùng móng vuốt sắc nhọn bấu vào vách tường leo lên ban công cao 30m. Hắn vững vàng dừng bên cạnh Lục Bất Phá như đang ngủ.
“Ma ma…” Khôn ngoan dựa vào Lục Bất Phá, Tiểu Cửu dùng đỉnh đầu đỉnh hắn
Chậm rãi mở hai mắt, Lục Bất Phá lộ ra nét cười suy yếu. Cơn đau khiến hắn chết lặng, chỉ ẩn ẩn cảm thấy vùng đó như đang co rút.
“Về rồi hả, Tiểu Cửu.” Muốn đưa tay sờ Tiểu Cửu, nhưng không nâng tay lên nổi.
“Ma ma…” Vừa thấy sắc mặt Lục Bất Phá, nước mắt Tiểu Cửu như đê vỡ, đứng lên muốn chạy.
“Đừng đi.” Bắt lấy một móng vuốt của nó, Lục Bất Phá xê dịch thân thể, “Đừng lên tiếng, Tiểu Cửu. Để ta nghỉ một lát, một lát là tốt rồi. Đừng để người khác biết. Ngoan, nằm bên cạnh ta.”
“Ma ma…” Tiểu Cửu khóc nằm xuống.
Một tay khoát lên trên người Tiểu Cửu, Lục Bất Phá nhắm mắt lại. Không lâu sau đó, có người gõ cửa: “Mang Tang Tử tiên sinh, tiệc tối sắp bắt đầu.”
“Chiêm chiếp!!” Trả lời hắn là tiếng Tiểu Cửu phẫn nộ.
“Đã biết.” Lục Bất Phá tay chống sàn muốn đứng lên, nhưng thử vài lần đều không thành công. Nặng nề ngã trở về, hắn cười khổ, còn nói cos Diệp Vấn, bây giờ bất cứ ai đều có thể hạ hắn đo ván.
“Chiêm chiếp thu!!!” Tiểu Cửu vọt tới cạnh cửa, rống giận với đám người chờ ngoài cửa. Lục Bất Phá cười nhìn hắn, vô lực ngăn cản. Những người đó đành rời đi, Tiểu Cửu đợi một hồi lại chạy về bên cạnh Lục Bất Phá.
Hoãn một lúc lâu, Lục Bất Phá thấp giọng hỏi: “Tiểu Cửu, thấy rõ không?”
Chín cái đầu nhỏ gật mạnh.
“Biết, chạy đi đâu không?”
“Ma ma!!” Biết!
“Quá, giỏi. Nhớ kỹ nga, Tiểu Quang vàTiểu Chiến, khi chúng ta rời khỏi đây. Ngươi phải đi tìm, bọn họ.”
“Ma ma!!” Nhớ kỹ!
“Rất, ngoan”
“Rầm!” Đột nhiên cánh cửa bị người đá văng, một nam nhân cả người đầy máu xuất hiện. Tiểu Cửu vừa nhìn thấy hắn liền gào toáng lên muốn nhảy bổ vào. Lục Bất Phá vội ôm lại, vịn tường đứng lên. Ngoài cửa là xác ba người Tắc Ba Nhĩ.
“Đã lâu không gặp, Mang Tang Tử tiên sinh.” Người vào cầm súng laser, tay áo nơi bả vai bị Tiểu Cửu cắn đầy vết máu. Lục Bất Phá lui về sau mấy bước, tựa vào lan can.
“Chiêm chiếp thu!!!” Tiểu Cửu như đấu sĩ dũng cảm che trước người Lục Bất Phá.
Phía dưới truyền đến tiếng xôn xao, Lục Bất Phá quay đầu nhìn thoáng qua, rồi mới khom người ôm lấy Tiểu Cửu: “Duy Lạp, đã lâu không gặp. Bất quá ta không muốn thấy cái bản mặt ngươi chút nào.”
“Mang Tang Tử tiên sinh, ta tới để cứu ngươi.” Duy Lạp cười cười bước về phía ban công, “Ngươi nhất định không biết người Tắc Ba Nhĩ muốn đem ngươi làm cái gì đâu. Bọn họ sẽ hiến ngươi cho đại thần Tắc Ba Nhĩ. Cho dù ngươi ôm chặt con quỷ nhỏ kia cũng không thể nào cứu được bản thân đâu. Người Tắc Ba Nhĩ đang bận rộn dập lửa, tạm thời không tới được. Nhưng chúng ta không có nhiều thời gian.”
“Chuyện đó ta còn phải cảm ơn ngươi, Duy Lạp.” Lục Bất Phá ôm Tiểu Cửu tới trên ban công, trước khi Duy Lạp xông lên trước liền đem Tiểu Cửu thả xuống, “Tiểu Cửu! Chạy mau!”
“Ma ma!”
“Chạy mau!”
Rớt trong bụi cỏ, Tiểu Cửu hoảng sợ thấy Lục Bất Phá bị người nắm quăng về phía sau, đang tính nhào lên hắn nghe được có người rống to: “Chạy mau!!”
“Ma ma!!” Tiểu Cửu òa khoác, chạy về phía cửa sau của vương cung.
“Chết tiệt!” Vọt tới ban công, Duy Lạp nổ súng nhắm bắn Tiểu Cửu, nhưng vật nhỏ đã chạy mất dạng. Thiếu mất quân bài chủ lực, an toàn của hắn mất đi một nửa bảo đảm.
“M* kiếp!” Xoay người tát Lục Bất Phá một cái, mũ trùm tụt xuống, Duy Lạp sửng sốt nhìn gương mặt xám trắng của đối phương.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…” Lục Bất Phá ngẩng đầu cười, khóe miệng vương tơ máu, “Ta bị, bệnh phổi, sắp chết. Vô dược, khả cứu. Hơn nữa lây, rất mạnh.”
Duy Lạp muốn tiến lên, nghe thế liền dừng bước.
“Khụ khụ khụ khụ…” Lục Bất Phá khụ ra nước mắt, bụng rất đau. Giống như có cái gì đó muốn xé bụng hắn để chui ra. Hắn đột nhiên nhớ tới bộ phim 《Alien》. [Coi phim ở đây cái sơ-ri phim này hay lắm.]
“Đừng hòng gạt ta. Nếu ngươi có bệnh phổi sao Liên bang có thể để ngươi đi chứ.” Duy Lạp tiến lên hai bước nắm tóc Lục Bất Phá. Đè lại tay Duy Lạp, Lục Bất Phá cười thảm một tiếng: “Là bọn Tắc Ba Nhĩ, hạ độc ta. Ngươi không phải cũng, vậy sao? Bọn họ muốn đem ta làm, tế phẩm. Ta biết, còn sớm hơn, ngươi.”
“Duy Lạp, ngươi mau, chạy đi.” Lục Bất Phá lại ho khan vài tiếng, máu loãng tràn ra khóe miệng, “Tuy rằng ngươi phản bội, tính nhiệm ta dành cho ngươi… Nhưng ta, rất thích, phụ thân ngươi. Đi đi… Đến một tinh cầu khác… Làm lại từ đâu.” Cố hết sức lấy dụng cụ theo dõi trên tóc xuống, Lục Bất Phá run rẩy lên: “Đây là, dây thừng năng lượng… Ngươi sẽ, dùng được.”
Duy Lạp nhìn chăm chú Lục Bất Phá, trong mắt là giãy giụa. Tiếng ồn ào truyền tới càng ngày càng rõ, hắn nghe được tiếng súng. Duy Lạp đoạt lấy “Dây thừng năng lượng” nhét vào trong túi áo, bỏ lại Lục Bất Phá liền xông ra ngoài. Sau khi tiếng súng dày đặc qua đi, im lặng ngắn ngủi trở về. Nằm trên sàn nhà, khóe miệng Lục Bất Phá nhếch lên trong đầu phát ra chỉ lệnh: “Quang Vinh, bắt đầu hành động, Tiểu Cửu đang đi tìm ngươi, ngươi nhất định phải đón được hắn! Tấn công sân bay, tận hết sức phá toàn bộ chiến hạm và phi thuyền. Quân đổ bộ không được phân tán, phòng ngừa địch nhân dùng chiến thuật biển người.”
“Vương cung Cách Nhĩ bị cháy, sẽ có nhiều binh lực đến hỗ trợ. Tìm nguồn năng lượng, phá hủy nó. Tạc nổ đập nước.”
“Nếu có thể, gửi tặng đến thần miếu bọn chúng một quả boom nguyên tử đi.”
“Rống rống rống!!!”
Xen lẫn trong tiếng người la hét, một tiếng nổ lớn phát ra trên đế quốc Cách Nhĩ.Ánh sáng laser chói mắt trong bóng đêm làm người không kịp đề phòng. Đại hình chiếm hạm bị u lam laser phá hủy trong khoảnh khắc. Thậm chí bọn họ không biết laser từ đâu bắn tới.
“Quân đổ bộ chú ý, tìm nguồn năng lượng và đập nước phá hủy trước. Lấy tiểu đội làm đơn vị, toàn lực công kích.”
“Rõ!”
“Các chiến hạm chú ý! Nhanh chóng tới thành Cách Nhĩ!Nhanh chóng tới thành Cách Nhĩ!”
“Rõ!”
“Hạm đội Hàn Cát chú ý! Dùng toàn bộ hỏa lực công kích hạm đội Tắc Ba Nhĩ, yểm trợ quân Mang Tà đổ bộ.”
“Rõ!”
Trong lúc thành Cách Nhĩ loạn lên cứu hỏa, ở vùng ngoại ô các đó khá xa, các thành viên đội đặc nhiệm lái phi thuyền ẩn hình đột nhiên xuất hiện phía trên nhà máy năng lượng của đế quốc. Bọn họ điều khiển cơ giáp chiến sĩ vọt bên trong, người cản giết người, quỷ cản sát quỷ. Cùng lúc đó, trọng trang sư lái máy bay chiến đấu trên cao bắn liên tục nhằm yểm trợ quân đổ bộ, lửa đạn mãnh liệt bắn nát từng đợt sóng người tràn lên.
Quang Vinh tháo bỏ ẩn thân, thể hình khủng bố đen bóng xuất hiện bên trong thành Cách Nhĩ,Lam năng trong cơ thể trào dâng.Chiến hạm Tắc Ba Nhĩ vừa khởi động bay lên một đoạn liền nổ tung, trong khoảnh khắc toàn bộ sân bay chìm trong biển lửa.
“Quang Vinh, đi tìm Tiểu Phá.”
“Rống rống!!”
Chú ý điểm đỏ trên màn hình tượng trưng vị trí Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến nhéo mi tâm, chỗ đó xuất hiện vệt màu đỏ tươi. Lục Bất Phá đang di động rất nhanh, trốn ra được rồi sao. Hắn không ở cùng Tiểu Cửu sao?
“Quang Vinh, hỏi tình hình bên Tiểu Phá.”
“Rống rống!! Ô ô…” Tiểu Phá, Tiểu Phá.
“Hiên Viên thượng tá! Có phải Mang Tang Tử tiên sinh trốn ra được rồi không?” Sau khi tới Cách Nhĩ tinh, lần đầu Hiên Viên Tri Xuân mở thiết bị theo dõi tín hiệu Lục Bất Phá, nhìn thấy kết quả, ông lo lắng không thôi.
“Ô ô…” Tiểu Phá! Tiểu Phá!
Quang Vinh lại liên lạc lần nữa, Lục Bất Phá vẫn không đáp lại.
“Ô ô ô…” Tiểu Phá không trả lời, Tiểu Phá quá suy yếu, Tiểu Phá quá suy yếu.
Hiên Viên Chiến hoảng sợ, hắn nhanh chóng cầm máy thu tín hiệu loại nhỏ bảo Quang Vinh mở ra khoang thuyền ra.
“Quang Vinh, ngươi đi đón Tiểu Cửu! Ta đi đón Tiểu Phá!” Vừa nói,Hiên Viên Chiến vừa nhảy xuống.
“Rống rống!!”
“Quang Vinh! Quang Vinh! Mang Tang Tử tiên sinh xảy ra chuyện gì? Mang Tang Tử tiên sinh xảy ra chuyện gì?”
“Ô ô ô…” Tiểu Quang đi tìm Tiểu Phá, Tiểu Quang đi tìm Tiểu Phá!
Trong đầu chỉ có một chữ: GIẾT. Hiên Viên Chiến nhảy xuống, lần đầu tiên con mắt máy bên trái biến thành màu đỏ. Sát khí bao trùm toàn thân, nhìn đám người Tắc Ba nhĩ phía trước như nhìn người chết. Tiếng động khẩu laser khi bắn như thể tiếng bản thân thét gào. Nhớ đến lúcQuang Vinh nói Lục Bất Phá rất suy yếu, ngón tayliền mất khống chế bấm cò liên tục.
“Rống rống rống!!!” Tiểu Phá! Tiểu Phá!
Tiếng thét của Quang Vinh tiến nhập sâu trong lòng mỗi người Mang Tà, khiến toàn bộ quân nhân đang chiến đấu run sợ.
“Lập tức nổ tung đập nước bọn chúng! Hoa tiêu vào thành!”
Đây không phải là lần đầu trọng trang sư chiến đấu trên sân địch, nhưng là lần ngột ngạt nhất. Bầu trời đêm ở thành Cách Nhĩ sáng rực bởi vì súng laser, trên các con đường từng đợt mưa lam quang từ trên trời hạ xuống. Đánh chết vài tên Tắc Ba Nhĩ, Duy Lạp ẩnmình vào góc khuất. Hắn may mắn trốn thoát, nhưng không ngờ quân đội Liên bang tới nhanh như vậy, hắn đã đánh giá thấp thực lực Liên bang. Vốn muốn Mang Tang Tử làm bình phong, tranh thủ chạy trốn, nhưng không ngờ tên kia sắp chết, xui quá đi.
Nhất định phải tìm được chiếc phi thuyền mới có thể trốn thoát.Nhưng khắp nơi đều là lính Tắc Ba Nhĩ, hắn không muốn bản thân bị gặm trơ xương. Nếu quân đội Liên bang đến chậm 20 phút thì tốt rồi. Thật đáng chết! Quan sát một hồi, Duy Lạp lột quần áo một tên Tắc Ba Nhĩ đã chết mặc vào. Quần áo quá nhỏ, nhưngtrong bóng đêmcó thể tránh bị chú ý. Trước kia hắn đã tới đây, nên tương đối quen đường. Nếu sân bay không sử dụng được, vậy trộm đỡ một chiếc phi thuyền cá nhân nhanh chóng rời khỏi thành Cách Nhĩ.
Đèn đường đột nhiên tắt. Duy lạp thu hồi bước chân, toàn bộ ánh sáng chung quanh biến mất, trên không trung truyền đến vài tia ánh sáng laser mỏng manh. Chuyện gì thế này? Duy Lạp nắm chặt súnglaser. Đợi một hồi, hắn nghe từ xa xa có tiếng người vọng đến: “Bọn Mang Tà cho nổ nhà máy năng lượng!”
“Đáng chết!” Hít sâu mấy hơi, Duy Lạp bước ra khỏi chỗ trốn. Phải nhanh chóng ly khai, cho dù rơi vào tay Tắc Ba Nhĩ hay Mang Tà, hắn đều chết rất thảm. Vừa chạy vừa cảnh giác, đánh chết vài tên Tắc Ba Nhĩ đi lẻ, Duy Lạp đội mũ chạy về hướng nhà riêng của Tạp Cẩu Mã Tư. Nhà tên đó có phi hành khí hiện đại, hắn còn thiếu mình một khoản chưa trả.
“Chiêm chiếp!!!”
Cùng với tiếng nãi thanh nãi khí rống giận, một sinh vật không rõ từ dưới sườn nhào tới trên mặt Duy Lạp. Há miệng cắn mạnh. Duy Lạp trở tay không kịp, máu đầy mặt. Đem quái vật kéo ra vứt mạnh xuống, hắn đưa tay lấy súng.
“Chiêm chiếp chiêm chiếp!!!”
Tiểu quái vật không sợ đau. Trên mặt đất lăn hai vòng, dù trúng vài phát súng vẫn hung dữ nhảy bổ về phíakẻ thù. Hắn nâng súng bắn tiểu quái vật đang dừng giữa không trung, nhưng hắn kinh hãi phát hiện dù bị bắn trúng nhưng động tác tiểu quái vật không hề giảm. Không chờ hắn sững người xong, móng vuốt bén nhọn đã đâm vào bờ vai, da thịt đã khép miệng một lần nữa bị xé rách, Duy Lạp một tay kéo lấy tiểu quái vật, súng laser rớt trên mặt đất.
Chín cái mồm cắn rớt chín khối thịt. Hắn chưa từng sợ hãi như thế. Một tay ra sức kéo mạnh tiểu quái vật, mặc kệ đau đớn trên người. Hắn lợi dụng ưu thế chiều cao đem tiểu quái vật đè dưới chân, siết tay đấm mạnh lên một cái đầu vật nhỏ. Nhưng hắn càng hoảng hốt hơn, cứ như nắm tay đấm vào một bức tường cứng, còn cái đầu bị đánh không những không ngất xỉu mà còn cùng tám cái khác ở trên người hắn cắn mạnh.
“Chiêm chiếp thu!!!” Tiểu quái vật không chỉ cắn, còn phát ra tiếng rống giận nãi thanh nãi khí. Cả người Duy Lạp đầy máu, thở hổ hển, hai chân đè tiểu quái vật, tay với ra lấy khẩu laser rớt trên mặt đất hòng bắn nổ từng cái đầu.
“Chiêm chiếp thu!!!!!” So với Duy Lạp, Tiểu Cửu càng đánh càng hăng. Ngoại trừ đầu và trên người lấm tấm các vết nám đen do bị bắn, một vết thương nhỏ hắn cũng không có. Chín cái móng nhỏ quặp lấy quần áo rách nát của Duy Lạp, há chín cái miệng cắn đứt thịt hắn. Bối rối, hoảng sợ đẩy tiểu quái vật nhưng không được, Duy Lạp thẹn quá hóa giận lấy bán súng nện thẳng lên đầu vật nhỏ. Thấy làm vậy cũng không ăn thua, hắn đưa tay rút dao găm tính đâm mạnh vào lồng ngực vật nhỏ.
“Chiêm chiếp thu!!”
“Duy Lạp!”
“Keng!”
Dao găm trong tay Duy Lạp bị đánh bay ra xa, đột nhiên một bàn tay đỏ tươi xuất hiện. Hắn chưa kịp thấy rõ người tới là ai đã bị một cước đá bay ra ngoài.
“Ô ô ô…” Tiểu Phá xảy ra chuyện gì? Tiểu Phá xảy ra chuyện gì?
Lục Bất Phá nói thầm trong lòng: “Không có gì.”
“Ô ô…” Tiểu Cửu sợ, Tiểu Phá xảy ra chuyện gì?
“Tiểu Cửu lo lắng là chuyện đương nhiên, hắn sợ chúng ta chạy trốn không thành công. Quang Vinh, tình hình bên các ngươi sao rồi?” Lục Bất Phá nhìn quanh phòng, một bên nhìn chăm chúTiểu Cửu, một bên hướng giường lớn na tới.
Lực chú ý của Quang Vinh lập tức bị dời đi: “Ô ô ô…” Còn bao lâu nữa Tiểu Quang mới có thể nhìn thấy Tiểu Phá? Bọn họ nói trong vòng 26 giờ, Tiểu Quang muốn lập tức nhìn thấy Tiểu Phá.
26 giờ? Lục Bất Phá không biết hiện tại là mấy giờ theo hành tinh Tắc Ba Nhĩ. Nhưng nhìn sắc trời thì, ừm, đang chạng vạng, có lẽ 26 tiếng cũng đủ.
“Quang Vinh, ngươi ở đâu?”
“Ô…” Tiểu Chiến nói sau khi bầu trời tối đen Tiểu Quang mới có thể đi xuống (Ủy khuất).
Kéo tấm mền mềm như tơ xuống, Lục Bất Phá lại na đến trước bàn tròn lấy dao gọt trái cây trong khay. “Tuy ngươi đang ẩn thân, nhưng nếu đi xuống lúc này chắc chắn bị phát hiện. Quang Vinh, kiên nhẫn, rất nhanh chúng ta có thể gặp mặt. Nói cho Hiên Viên Chiến ta để Tiểu Cửu đi thăm dò địa hình hoàng cung. Khi trời tối nghe tin từ chỗ ta mà hành động.” Dùng dao cắt tấm mền thành mảnh vải khoản 15 cm, tay run run cởi bỏ áo.
Quang Vinh hiện còn đang nói: “Ô ô ô.” Tiểu Quang đã chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời đợi mệnh lệnh Tiểu Phá. Nhưng Tiểu Phá không thể quá muộn, trước 0 giờ nhất định phải hạ lệnh.
“Không lâu vậy đây. Ta rất muốn gặp Tiểu Quang vàTiểu Chiến.” Mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo, trái tim Lục Bất Phá trầm xuống, có vết máu nhàn nhạt dính trên miếng băng vải.
Hít sâu vài hơi, hắn cắn răng tháo miếng băng xuống, khi thấy có máu rỉ ra từ vết hồng ngân, đầu hắn nhất thời trống rỗng, ngay cả Quang Vinh kêu to cũng không nghe được. Có phải hắn… Đột nhiên cắt đứt mạch suy nghĩ, Lục Bất Phá kinh hoảng lấy mảnh vải đã cắt tốt quấn chặt quanh bụng.
“Ô ô…” Tiểu Phá? Tiểu Phá có chuyện gì sao?
“Không cái gì. Ta đang nghiên cứu phòng.” Da đầu run lên, mặc quần áo vào tử tế, Lục Bất Phá đem bộ quần áo rách nát thay ra nhét dưới đáy gầm giường, rồi na về ban công. Tiểu Cửu đứng trên một tảng đá cao không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần, mắt nhìn về phía hắn. Lục Bất Phá phất tay với vật nhỏ, lúc này Tiểu Cửu mới ngậm quả cầu dưới sự bảo vệ từ một đám người chạy ra.
Không dám để Quang Vinh nghe được trong lòng hắn nghĩ gì, Lục Bất Phá dựa vào lan can ngón tay vô thức viết xuống: có phải ta sắp chết không? Tự dưng bụng nứt một đường, sao vậy chứ? Trốn tránh nghĩ tiếp, nhìn tiểu quái vật đông lủi tây trốn khắp nơi, Lục Bất Phá khụy chân, không thể để Tiểu Cửu sợ hãi
“Ô ô…” Nếu Quang Vinh có tóc, nhất định lúc này hắn đang gãi a gãi. Tiểu Quang, Tiểu Phá…
“Tiểu Phá xảy ra chuyện gì!”
“Ô ô ô…” Hình như Tiểu Phá mệt. Quang Vinh không biết nói sao về cái loại cảm giác này, liên hệ tinh thần giữa hắn và Tiểu Phá có xu thế yếu đi.
Hiên Viên Chiến nhìn trời, còn 2 tiếng nữa trời tối hẳn. Sao thời gian trôi chậm quá!
“Nói cho Tiểu Phá, bảo hắn đi nghỉ ngơi. Khi trời tối sẽ có người gọi dậy.”
“Ô!”
Nửa mở nửa nhắm chú ý Tiểu Cửu, khiQuang Vinh truyền tín hiệu bảo hắn đi nghỉ, Lục Bất Phá đáp ứng. Nếu tiếp tục cùng Quang Vinh nói nữa, hắn sợ mình sẽ để lộ. Cơn đau làm hắn lúc này không rảnh mà đi thương thu bi xuân, có chết cũng phải thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này rồi hẳn nói sau.
Tiểu Cửu thực sự thông minh, hoàn toàn bất đồng với khi ở “Nhà”. Vật nhỏ nghe lời không rời xa tầm nhìn của Lục Bất Phá “Chơi đùa” trong vương cung. Hung ác rống“Chiêm chiếp” vào mặt người có ý đồ tiếp cận, gắt gao nhớ kỹ lời Lục Bất Phá nói đó là người xấu muốn đem bọn họ tách ra. Tiểu Cửu có thể rời khỏi “Nhà”, rời khỏi Quang Vinh, rời khỏi Phượng Hoàng, rời khỏi bất luận kẻ nào, duy độc không thể rời khỏi Lục Bất Phá. Cho nên bọn Tắc Ba Nhĩ muốn tách hắn ra khỏi Lục Bất Phá đều là kẻ thù của hắn!
Bầu trời tối đen, Tiểu Cửu hoàn thành nhiệm vụ bỏ trái bóng trong bụi cỏ chạy nhanh về bên người Lục Bất Phá. Đương nhiên không đi từ cửa chính. Trong tiếng kinh hô, hắn dùng móng vuốt sắc nhọn bấu vào vách tường leo lên ban công cao 30m. Hắn vững vàng dừng bên cạnh Lục Bất Phá như đang ngủ.
“Ma ma…” Khôn ngoan dựa vào Lục Bất Phá, Tiểu Cửu dùng đỉnh đầu đỉnh hắn
Chậm rãi mở hai mắt, Lục Bất Phá lộ ra nét cười suy yếu. Cơn đau khiến hắn chết lặng, chỉ ẩn ẩn cảm thấy vùng đó như đang co rút.
“Về rồi hả, Tiểu Cửu.” Muốn đưa tay sờ Tiểu Cửu, nhưng không nâng tay lên nổi.
“Ma ma…” Vừa thấy sắc mặt Lục Bất Phá, nước mắt Tiểu Cửu như đê vỡ, đứng lên muốn chạy.
“Đừng đi.” Bắt lấy một móng vuốt của nó, Lục Bất Phá xê dịch thân thể, “Đừng lên tiếng, Tiểu Cửu. Để ta nghỉ một lát, một lát là tốt rồi. Đừng để người khác biết. Ngoan, nằm bên cạnh ta.”
“Ma ma…” Tiểu Cửu khóc nằm xuống.
Một tay khoát lên trên người Tiểu Cửu, Lục Bất Phá nhắm mắt lại. Không lâu sau đó, có người gõ cửa: “Mang Tang Tử tiên sinh, tiệc tối sắp bắt đầu.”
“Chiêm chiếp!!” Trả lời hắn là tiếng Tiểu Cửu phẫn nộ.
“Đã biết.” Lục Bất Phá tay chống sàn muốn đứng lên, nhưng thử vài lần đều không thành công. Nặng nề ngã trở về, hắn cười khổ, còn nói cos Diệp Vấn, bây giờ bất cứ ai đều có thể hạ hắn đo ván.
“Chiêm chiếp thu!!!” Tiểu Cửu vọt tới cạnh cửa, rống giận với đám người chờ ngoài cửa. Lục Bất Phá cười nhìn hắn, vô lực ngăn cản. Những người đó đành rời đi, Tiểu Cửu đợi một hồi lại chạy về bên cạnh Lục Bất Phá.
Hoãn một lúc lâu, Lục Bất Phá thấp giọng hỏi: “Tiểu Cửu, thấy rõ không?”
Chín cái đầu nhỏ gật mạnh.
“Biết, chạy đi đâu không?”
“Ma ma!!” Biết!
“Quá, giỏi. Nhớ kỹ nga, Tiểu Quang vàTiểu Chiến, khi chúng ta rời khỏi đây. Ngươi phải đi tìm, bọn họ.”
“Ma ma!!” Nhớ kỹ!
“Rất, ngoan”
“Rầm!” Đột nhiên cánh cửa bị người đá văng, một nam nhân cả người đầy máu xuất hiện. Tiểu Cửu vừa nhìn thấy hắn liền gào toáng lên muốn nhảy bổ vào. Lục Bất Phá vội ôm lại, vịn tường đứng lên. Ngoài cửa là xác ba người Tắc Ba Nhĩ.
“Đã lâu không gặp, Mang Tang Tử tiên sinh.” Người vào cầm súng laser, tay áo nơi bả vai bị Tiểu Cửu cắn đầy vết máu. Lục Bất Phá lui về sau mấy bước, tựa vào lan can.
“Chiêm chiếp thu!!!” Tiểu Cửu như đấu sĩ dũng cảm che trước người Lục Bất Phá.
Phía dưới truyền đến tiếng xôn xao, Lục Bất Phá quay đầu nhìn thoáng qua, rồi mới khom người ôm lấy Tiểu Cửu: “Duy Lạp, đã lâu không gặp. Bất quá ta không muốn thấy cái bản mặt ngươi chút nào.”
“Mang Tang Tử tiên sinh, ta tới để cứu ngươi.” Duy Lạp cười cười bước về phía ban công, “Ngươi nhất định không biết người Tắc Ba Nhĩ muốn đem ngươi làm cái gì đâu. Bọn họ sẽ hiến ngươi cho đại thần Tắc Ba Nhĩ. Cho dù ngươi ôm chặt con quỷ nhỏ kia cũng không thể nào cứu được bản thân đâu. Người Tắc Ba Nhĩ đang bận rộn dập lửa, tạm thời không tới được. Nhưng chúng ta không có nhiều thời gian.”
“Chuyện đó ta còn phải cảm ơn ngươi, Duy Lạp.” Lục Bất Phá ôm Tiểu Cửu tới trên ban công, trước khi Duy Lạp xông lên trước liền đem Tiểu Cửu thả xuống, “Tiểu Cửu! Chạy mau!”
“Ma ma!”
“Chạy mau!”
Rớt trong bụi cỏ, Tiểu Cửu hoảng sợ thấy Lục Bất Phá bị người nắm quăng về phía sau, đang tính nhào lên hắn nghe được có người rống to: “Chạy mau!!”
“Ma ma!!” Tiểu Cửu òa khoác, chạy về phía cửa sau của vương cung.
“Chết tiệt!” Vọt tới ban công, Duy Lạp nổ súng nhắm bắn Tiểu Cửu, nhưng vật nhỏ đã chạy mất dạng. Thiếu mất quân bài chủ lực, an toàn của hắn mất đi một nửa bảo đảm.
“M* kiếp!” Xoay người tát Lục Bất Phá một cái, mũ trùm tụt xuống, Duy Lạp sửng sốt nhìn gương mặt xám trắng của đối phương.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…” Lục Bất Phá ngẩng đầu cười, khóe miệng vương tơ máu, “Ta bị, bệnh phổi, sắp chết. Vô dược, khả cứu. Hơn nữa lây, rất mạnh.”
Duy Lạp muốn tiến lên, nghe thế liền dừng bước.
“Khụ khụ khụ khụ…” Lục Bất Phá khụ ra nước mắt, bụng rất đau. Giống như có cái gì đó muốn xé bụng hắn để chui ra. Hắn đột nhiên nhớ tới bộ phim 《Alien》. [Coi phim ở đây cái sơ-ri phim này hay lắm.]
“Đừng hòng gạt ta. Nếu ngươi có bệnh phổi sao Liên bang có thể để ngươi đi chứ.” Duy Lạp tiến lên hai bước nắm tóc Lục Bất Phá. Đè lại tay Duy Lạp, Lục Bất Phá cười thảm một tiếng: “Là bọn Tắc Ba Nhĩ, hạ độc ta. Ngươi không phải cũng, vậy sao? Bọn họ muốn đem ta làm, tế phẩm. Ta biết, còn sớm hơn, ngươi.”
“Duy Lạp, ngươi mau, chạy đi.” Lục Bất Phá lại ho khan vài tiếng, máu loãng tràn ra khóe miệng, “Tuy rằng ngươi phản bội, tính nhiệm ta dành cho ngươi… Nhưng ta, rất thích, phụ thân ngươi. Đi đi… Đến một tinh cầu khác… Làm lại từ đâu.” Cố hết sức lấy dụng cụ theo dõi trên tóc xuống, Lục Bất Phá run rẩy lên: “Đây là, dây thừng năng lượng… Ngươi sẽ, dùng được.”
Duy Lạp nhìn chăm chú Lục Bất Phá, trong mắt là giãy giụa. Tiếng ồn ào truyền tới càng ngày càng rõ, hắn nghe được tiếng súng. Duy Lạp đoạt lấy “Dây thừng năng lượng” nhét vào trong túi áo, bỏ lại Lục Bất Phá liền xông ra ngoài. Sau khi tiếng súng dày đặc qua đi, im lặng ngắn ngủi trở về. Nằm trên sàn nhà, khóe miệng Lục Bất Phá nhếch lên trong đầu phát ra chỉ lệnh: “Quang Vinh, bắt đầu hành động, Tiểu Cửu đang đi tìm ngươi, ngươi nhất định phải đón được hắn! Tấn công sân bay, tận hết sức phá toàn bộ chiến hạm và phi thuyền. Quân đổ bộ không được phân tán, phòng ngừa địch nhân dùng chiến thuật biển người.”
“Vương cung Cách Nhĩ bị cháy, sẽ có nhiều binh lực đến hỗ trợ. Tìm nguồn năng lượng, phá hủy nó. Tạc nổ đập nước.”
“Nếu có thể, gửi tặng đến thần miếu bọn chúng một quả boom nguyên tử đi.”
“Rống rống rống!!!”
Xen lẫn trong tiếng người la hét, một tiếng nổ lớn phát ra trên đế quốc Cách Nhĩ.Ánh sáng laser chói mắt trong bóng đêm làm người không kịp đề phòng. Đại hình chiếm hạm bị u lam laser phá hủy trong khoảnh khắc. Thậm chí bọn họ không biết laser từ đâu bắn tới.
“Quân đổ bộ chú ý, tìm nguồn năng lượng và đập nước phá hủy trước. Lấy tiểu đội làm đơn vị, toàn lực công kích.”
“Rõ!”
“Các chiến hạm chú ý! Nhanh chóng tới thành Cách Nhĩ!Nhanh chóng tới thành Cách Nhĩ!”
“Rõ!”
“Hạm đội Hàn Cát chú ý! Dùng toàn bộ hỏa lực công kích hạm đội Tắc Ba Nhĩ, yểm trợ quân Mang Tà đổ bộ.”
“Rõ!”
Trong lúc thành Cách Nhĩ loạn lên cứu hỏa, ở vùng ngoại ô các đó khá xa, các thành viên đội đặc nhiệm lái phi thuyền ẩn hình đột nhiên xuất hiện phía trên nhà máy năng lượng của đế quốc. Bọn họ điều khiển cơ giáp chiến sĩ vọt bên trong, người cản giết người, quỷ cản sát quỷ. Cùng lúc đó, trọng trang sư lái máy bay chiến đấu trên cao bắn liên tục nhằm yểm trợ quân đổ bộ, lửa đạn mãnh liệt bắn nát từng đợt sóng người tràn lên.
Quang Vinh tháo bỏ ẩn thân, thể hình khủng bố đen bóng xuất hiện bên trong thành Cách Nhĩ,Lam năng trong cơ thể trào dâng.Chiến hạm Tắc Ba Nhĩ vừa khởi động bay lên một đoạn liền nổ tung, trong khoảnh khắc toàn bộ sân bay chìm trong biển lửa.
“Quang Vinh, đi tìm Tiểu Phá.”
“Rống rống!!”
Chú ý điểm đỏ trên màn hình tượng trưng vị trí Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến nhéo mi tâm, chỗ đó xuất hiện vệt màu đỏ tươi. Lục Bất Phá đang di động rất nhanh, trốn ra được rồi sao. Hắn không ở cùng Tiểu Cửu sao?
“Quang Vinh, hỏi tình hình bên Tiểu Phá.”
“Rống rống!! Ô ô…” Tiểu Phá, Tiểu Phá.
“Hiên Viên thượng tá! Có phải Mang Tang Tử tiên sinh trốn ra được rồi không?” Sau khi tới Cách Nhĩ tinh, lần đầu Hiên Viên Tri Xuân mở thiết bị theo dõi tín hiệu Lục Bất Phá, nhìn thấy kết quả, ông lo lắng không thôi.
“Ô ô…” Tiểu Phá! Tiểu Phá!
Quang Vinh lại liên lạc lần nữa, Lục Bất Phá vẫn không đáp lại.
“Ô ô ô…” Tiểu Phá không trả lời, Tiểu Phá quá suy yếu, Tiểu Phá quá suy yếu.
Hiên Viên Chiến hoảng sợ, hắn nhanh chóng cầm máy thu tín hiệu loại nhỏ bảo Quang Vinh mở ra khoang thuyền ra.
“Quang Vinh, ngươi đi đón Tiểu Cửu! Ta đi đón Tiểu Phá!” Vừa nói,Hiên Viên Chiến vừa nhảy xuống.
“Rống rống!!”
“Quang Vinh! Quang Vinh! Mang Tang Tử tiên sinh xảy ra chuyện gì? Mang Tang Tử tiên sinh xảy ra chuyện gì?”
“Ô ô ô…” Tiểu Quang đi tìm Tiểu Phá, Tiểu Quang đi tìm Tiểu Phá!
Trong đầu chỉ có một chữ: GIẾT. Hiên Viên Chiến nhảy xuống, lần đầu tiên con mắt máy bên trái biến thành màu đỏ. Sát khí bao trùm toàn thân, nhìn đám người Tắc Ba nhĩ phía trước như nhìn người chết. Tiếng động khẩu laser khi bắn như thể tiếng bản thân thét gào. Nhớ đến lúcQuang Vinh nói Lục Bất Phá rất suy yếu, ngón tayliền mất khống chế bấm cò liên tục.
“Rống rống rống!!!” Tiểu Phá! Tiểu Phá!
Tiếng thét của Quang Vinh tiến nhập sâu trong lòng mỗi người Mang Tà, khiến toàn bộ quân nhân đang chiến đấu run sợ.
“Lập tức nổ tung đập nước bọn chúng! Hoa tiêu vào thành!”
Đây không phải là lần đầu trọng trang sư chiến đấu trên sân địch, nhưng là lần ngột ngạt nhất. Bầu trời đêm ở thành Cách Nhĩ sáng rực bởi vì súng laser, trên các con đường từng đợt mưa lam quang từ trên trời hạ xuống. Đánh chết vài tên Tắc Ba Nhĩ, Duy Lạp ẩnmình vào góc khuất. Hắn may mắn trốn thoát, nhưng không ngờ quân đội Liên bang tới nhanh như vậy, hắn đã đánh giá thấp thực lực Liên bang. Vốn muốn Mang Tang Tử làm bình phong, tranh thủ chạy trốn, nhưng không ngờ tên kia sắp chết, xui quá đi.
Nhất định phải tìm được chiếc phi thuyền mới có thể trốn thoát.Nhưng khắp nơi đều là lính Tắc Ba Nhĩ, hắn không muốn bản thân bị gặm trơ xương. Nếu quân đội Liên bang đến chậm 20 phút thì tốt rồi. Thật đáng chết! Quan sát một hồi, Duy Lạp lột quần áo một tên Tắc Ba Nhĩ đã chết mặc vào. Quần áo quá nhỏ, nhưngtrong bóng đêmcó thể tránh bị chú ý. Trước kia hắn đã tới đây, nên tương đối quen đường. Nếu sân bay không sử dụng được, vậy trộm đỡ một chiếc phi thuyền cá nhân nhanh chóng rời khỏi thành Cách Nhĩ.
Đèn đường đột nhiên tắt. Duy lạp thu hồi bước chân, toàn bộ ánh sáng chung quanh biến mất, trên không trung truyền đến vài tia ánh sáng laser mỏng manh. Chuyện gì thế này? Duy Lạp nắm chặt súnglaser. Đợi một hồi, hắn nghe từ xa xa có tiếng người vọng đến: “Bọn Mang Tà cho nổ nhà máy năng lượng!”
“Đáng chết!” Hít sâu mấy hơi, Duy Lạp bước ra khỏi chỗ trốn. Phải nhanh chóng ly khai, cho dù rơi vào tay Tắc Ba Nhĩ hay Mang Tà, hắn đều chết rất thảm. Vừa chạy vừa cảnh giác, đánh chết vài tên Tắc Ba Nhĩ đi lẻ, Duy Lạp đội mũ chạy về hướng nhà riêng của Tạp Cẩu Mã Tư. Nhà tên đó có phi hành khí hiện đại, hắn còn thiếu mình một khoản chưa trả.
“Chiêm chiếp!!!”
Cùng với tiếng nãi thanh nãi khí rống giận, một sinh vật không rõ từ dưới sườn nhào tới trên mặt Duy Lạp. Há miệng cắn mạnh. Duy Lạp trở tay không kịp, máu đầy mặt. Đem quái vật kéo ra vứt mạnh xuống, hắn đưa tay lấy súng.
“Chiêm chiếp chiêm chiếp!!!”
Tiểu quái vật không sợ đau. Trên mặt đất lăn hai vòng, dù trúng vài phát súng vẫn hung dữ nhảy bổ về phíakẻ thù. Hắn nâng súng bắn tiểu quái vật đang dừng giữa không trung, nhưng hắn kinh hãi phát hiện dù bị bắn trúng nhưng động tác tiểu quái vật không hề giảm. Không chờ hắn sững người xong, móng vuốt bén nhọn đã đâm vào bờ vai, da thịt đã khép miệng một lần nữa bị xé rách, Duy Lạp một tay kéo lấy tiểu quái vật, súng laser rớt trên mặt đất.
Chín cái mồm cắn rớt chín khối thịt. Hắn chưa từng sợ hãi như thế. Một tay ra sức kéo mạnh tiểu quái vật, mặc kệ đau đớn trên người. Hắn lợi dụng ưu thế chiều cao đem tiểu quái vật đè dưới chân, siết tay đấm mạnh lên một cái đầu vật nhỏ. Nhưng hắn càng hoảng hốt hơn, cứ như nắm tay đấm vào một bức tường cứng, còn cái đầu bị đánh không những không ngất xỉu mà còn cùng tám cái khác ở trên người hắn cắn mạnh.
“Chiêm chiếp thu!!!” Tiểu quái vật không chỉ cắn, còn phát ra tiếng rống giận nãi thanh nãi khí. Cả người Duy Lạp đầy máu, thở hổ hển, hai chân đè tiểu quái vật, tay với ra lấy khẩu laser rớt trên mặt đất hòng bắn nổ từng cái đầu.
“Chiêm chiếp thu!!!!!” So với Duy Lạp, Tiểu Cửu càng đánh càng hăng. Ngoại trừ đầu và trên người lấm tấm các vết nám đen do bị bắn, một vết thương nhỏ hắn cũng không có. Chín cái móng nhỏ quặp lấy quần áo rách nát của Duy Lạp, há chín cái miệng cắn đứt thịt hắn. Bối rối, hoảng sợ đẩy tiểu quái vật nhưng không được, Duy Lạp thẹn quá hóa giận lấy bán súng nện thẳng lên đầu vật nhỏ. Thấy làm vậy cũng không ăn thua, hắn đưa tay rút dao găm tính đâm mạnh vào lồng ngực vật nhỏ.
“Chiêm chiếp thu!!”
“Duy Lạp!”
“Keng!”
Dao găm trong tay Duy Lạp bị đánh bay ra xa, đột nhiên một bàn tay đỏ tươi xuất hiện. Hắn chưa kịp thấy rõ người tới là ai đã bị một cước đá bay ra ngoài.
Tác giả :
Neleta