Mang Tang Tử
Chương 109
Tiểu Cửu có phải là thánh thú hay không, Lục Bất Phá không rõ ràng lắm, nhưng cậu trăm phần trăm có thể khẳng định chính là ở trong mắt "ngoại tinh nhân", Tiểu Cửu là chấn động siêu cấp tồn tại. Tắc Ba Nhĩ nhân đã ở một mức độ nào đó chứng minh thân phận "tôn quý" Tiểu Cửu rồi, mà giờ này khắc này, chưa bao giờ biểu lộ ra bất luận cái gì biểu tình Hàn Cát nữ vương trên mặt rõ ràng khiếp sợ cùng kính sợ, lại một lần nữa chứng minh.
Lấy thánh thú làm bạn trong nước, người Thủy Xuyên cùng thánh thú có trời sinh cảm ứng, mà tinh thần lực cực kỳ cường đại Hàn Cát Nhân đối nào đó sinh vật cũng đồng dạng có nhạy bén cảm giác.
Đang ngồi, trừ bỏ Mang Tà Nhân trì độn, tất cả mọi người kính sợ hoảng sợ mà trừng mắt Tiểu Cửu trong lòng ngực Lục Bất Phá, khi Tiểu Cửu phát ra "Pi pi" thanh âm, bọn họ đều không hẹn mà cùng mà sau lui.
Nữ vương chậm rãi đứng lên, trên mặt nàng thực mau khôi phục bình tĩnh, nhưng ánh mắt của nàng vẫn như cũ cảm xúc quay cuồng. Tiểu Cửu phát hiện nàng động, ba cái đầu nhỏ xoay lại đây, thực không lễ phép mà há mồm: "Pi pi pi!"
Thân mình nữ Vương cứng ngắc, không hẹn mà hướng sau lui một bước, ghế dựa hoàng gia trên mặt đất phát ra một tiếng âm thanh ầm ĩ. Pháp Lý Bố trong mắt hiện lên lo lắng, vừa định đi qua, đầu Tiểu Cửu đã bị người gõ.
"Tiểu Cửu, không thể vô lễ đối với nữ vương bệ hạ, mau xin lỗi."
Ở thời điểm Hàn Cát Nhân cùng người Thủy Xuyên kinh ngạc, Lục Bất Phá rất lớn gan mà vỗ vỗ từng cái đầu của Tiểu Cửu.
"Pi pi pi! Ma Ma......" Không nghe lời mà đối với người xa lạ đều rống lên một lần, Tiểu Cửu nâng lên chín cái đầu, nước mắt lưng tròng mà hất đuôi, nó phải rời khỏi nơi này, phải về nhà.
"Mang Tang Tử điện hạ,"
Mở miệng trước Lục Bất Phá, nữ vương nói tiếng, hai mắt dán ở trên người Tiểu Cửu,
"Có thể cho ta, sờ nó một chút, không?"
"Đương nhiên." Lục Bất Phá hơi hơi chuyển mặt qua tới triều nữ vương, cúi đầu nói, "Tiểu Cửu, không được hung."
"Ma Ma......" Tiểu Cửu móng vuốt gắt gao ôm lấy quần áo Lục Bất Phá, có vẻ có điểm xao động bất an. Nó vặn vẹo thân thể, chín cái đầu ở trên người Lục Bất Phá cọ tới cọ đi, muốn nói cho "Ma Ma" biết, nó phải về nhà.
Xem nữ vương tràn đầy khát vọng, Lục Bất Phá một tay ôm chặt Tiểu Cửu, một tay kia duỗi ra hướng nữ vương. Nữ vương hơi chần chờ, sau đó đặt tay lên bàn tay đang hướng mình. Lục Bất Phá lôi kéo tay nữ vương, đem tay nàng chậm rãi đặt trên lưng Tiểu Cửu. Trên người có độ ấm của người khác, thân thể Tiểu Cửu vừa động, quay đầu liền hung hăng, Lục Bất Phá nhẹ nhàng hôn trên đầu nó một cái, Tiểu Cửu bất động.
Hình ảnh bày biện ra khiến mọi người giật mình một màn, Lục Bất Phá dung nhan kì lạ, vẻ mặt yêu thương hôn môi tiểu quái vật trong lòng ngực. Mà tiểu quái vật vừa mới nãy còn hung hăng, lúc này ngưỡng chín cái đầu, bị hôn trên cái đầu kia, đôi mắt nhắm lại, an tĩnh mà ngoan ngoãn. Nó leo lên lồng ngực Lục Bất Phá, quanh thân biểu hiện ra nồng đậm đối Lục Bất Phá ỷ lại.
Không phải là người vô tâm, Lục Bất Phá là cầm lòng không được mà hôn môi Tiểu Cửu, có lẽ là bởi vì từng tiếng "Ma Ma”, có lẽ là bởi vì cái gì khác. Ở một khắc Tiểu Cửu vọt tới trong lồng ngực cậu, Lục Bất Phá từ bỏ giãy giụa, Tiểu Cửu là người nhà quan trọng của cậu, phi thường trọng yếu phi thường người nhà, cậu là daddy Tiểu Cửu, vĩnh viễn đều là.
Đương nhiên, nếu Tiểu Cửu chịu đem "Ma Ma" đổi thành " Pa Pa", cậu sẽ càng vừa lòng.
"Ma Ma Ma Ma......" Ở trước mặt Lục Bất Phá, mặt khác chín cái đầu giành trước giật sau mà ở trên mặt Lục Bất Phá cọ, muốn hôn. Lục Bất Phá từng cái thân qua, cậu vẫn là thích Tiểu Cửu như vậy, thích Tiểu Cửu phát ra "tạp âm".
Nữ vương đã sớm lấy ra tay. Khi nàng đụng tới Tiểu Cửu, nội tâm nàng liền nhịn không được mà run rẩy, nàng kiên trì dùng tinh thần lực cảm ứng Tiểu Cửu, lại cơ hồ là nháy mắt đã bị năng lực cường đại hắc ám trong cơ thể đối phương hất văng ra. Đó là lực lượng làm nàng sợ hãi. Nếu không phải loại lực lượng này đã che dấu, nếu không ổn định, liền ở vừa nãy, nàng đã không còn tồn tại.
Đem tay phải phát run đặt sát thân thể mình, nữ vương bất động thanh sắc mà nhìn Lục Bất Phá cùng tiểu quái vật chín đầu làm nũng, nhìn trong chốc lát, nàng thay đổi tầm mắt, nhìn về phía Pháp Lý Bố. Pháp Lý Bố hơi hơi sửng sốt, sau đó triều nữ vương khom người đáp lại.
"Ma Ma Ma Ma......" Đầu đều được đến hôn, Tiểu Cửu vẫn là không chịu an tĩnh, giống một cái hài tử buồn ngủ, vô cớ gây rối mà yêu cầu Lục Bất Phá dẫn nó đi. Đau lòng nó ngủ như thế nhiều ngày, Lục Bất Phá bất đắc dĩ mà nhìn về phía nữ vương, trong lòng hiện lên buồn bực, cậu như thế nào cảm thấy nữ vương trở nên càng trắng?
"Ma Ma ma......"
Chịu xúc động đựng thở dài, Lục Bất Phá nhanh chóng mở miệng: "Nữ vương bệ hạ, thật sự là băn khoăn. Tiểu Cửu vừa mới tỉnh lại, có điểm nháo. Ta không thể không ly khai trước, thật sự phi thường xin lỗi."
"Không, không cần xin lỗi, ta có thể nhìn ra nó đối với ngài ỷ lại."
Nữ vương nhân cơ hội nói,
"Đêm nay yến hội như vậy kết thúc, ngày mai ta ở thần miếu vì hài tử Mang Tang Tử điện hạ cùng Hiên Viên Chiến tiên sinh - Hiên Viên Tinh cử hành thánh linh nghi thức."
"Vâng, bệ hạ." Hàn Cát Nhân đứng dậy hành lễ.
"Cám ơn ngài, nữ vương bệ hạ." Bên tai là Tiểu Cửu không ngừng mang theo khóc nức nở "Ma Ma" thanh, Lục Bất Phá âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi hành lễ, Lục Bất Phá liền mang theo Tiểu Cửu rời đi, cậu vừa đi, những người đi cùng cậu đương nhiên cũng toàn bộ ly khai. Tiếp theo, người Thủy Xuyên đi cùng Xích điện hạ cũng rời đi. Nữ vương như cũ ngồi ở vị trí thượng, sau khi những người khác rời đi, nàng đơn độc để lại Pháp Lý Bố.
"Bệ hạ, tay của ngài......" Vừa rồi nhìn ra chút khác thường Pháp Lý Bố quỳ một gối ở bên người nữ vương hỏi.
Nữ vương đem tay phải từ phía sau duỗi ra tới, Pháp Lý Bố hít hà một hơi: "Bệ hạ!"
Nữ vương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thu hồi tay, nhàn nhạt mà nói: "Nó không cho phép có người nhìn trộm nó, này chỉ là hành vi cảnh báo nhẹ nhất. Pháp Lý Bố, ta yêu cầu đơn độc, bí mật cùng Mang Tang Tử gặp mặt."
"Vâng, ta lập tức đi an bài."
Nữ vương gật gật đầu, đứng lên, nhìn phía trước, ánh mắt hơi lóe mà nói: "Không có bất luận cái gì tín ngưỡng, Mang Tà Nhân lại có thần thú cường đại duy nhất, nếu nói Mang Tà Nhân lúc trước còn không biết đó là như thế nào tồn tại, trải qua chuyện Tắc Baal tinh, bọn họ cũng nên minh bạch. Pháp Lý Bố, Mang Tà Nhân thực thông minh, một khi bọn họ hiểu được như thế nào lợi dụng năng lượng thần thú, chúng ta đều sẽ trở thành con dân bọn họ, đây là một sự kiện phi thường nguy hiểm."
Pháp Lý Bố thần sắc nghiêm túc gật gật đầu. Thần thú chỉ là một cái truyền thuyết, một cái truyền thuyết căn bản không có xuất hiện, hiện tại không chỉ chân thật mà xuất hiện, nó còn lựa chọn chủ nhân ── người đến từ Mang Tà Nhân. Ở Thẩm điến, Pháp Lý Bố cũng đã nhận ra tình thế nghiêm trọng.
"Đại thần không có cho ta bất luận cái chỉ thị gì, này khiến người bất an." Ngữ ý không rõ mà lại nói một câu, nữ vương rời khỏi yến hội. Đứng ở tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, Pháp Lý Bố cầm quyền.
Còn không có ý thức được việc Tiểu Cửu xuất hiện làm Hàn Cát nữ vương mang đến bao lo lắng âm thầm, Lục Bất Phá ôm Tiểu Cửu trở lại chỗ ở, sau đó chuyện thứ nhất không phải tháo trang sức, mà là đem Tiểu Cửu ném đến trên giường từng cái chà đạp đầu nó, cao hứng mà lại kêu lại cười. Vừa nãy có quá nhiều người, cậu chỉ có thể chịu đựng, hiện tại không có người ngoài, cậu cũng không cần băn khoăn. Trời biết Tiểu Cửu ngủ không tỉnh làm cậu có bao nhiêu sốt ruột.
"Ma Ma ma......" Tiểu Cửu cũng cao hứng đến không được, hơn nữa so với nó hôn mê trước triền người nhiều. Tháo xuống dây xích lam tinh trên đầu, Lục Bất Phá không chút nào đau lòng mà đem dây xích đeo ở trên cổ Tiểu Cửu, nghĩ thầm như vậy có lẽ sẽ làm Tiểu Cửu hoàn toàn khôi phục. Gặp được "Ma Ma", Tiểu Cửu liền không tính toán từ "Ma Ma" trên người xuống dưới, lại là ôm, lại là cọ, lại là kêu, thật sự làm người nhìn không ra nó chính là cái kia ở trong vũ trụ phát uy cự thú.
"Tiểu Phá, thực xin lỗi." Đứng ở bên cửa sổ, Thượng Quan Nông hạ xuống mà mở miệng.
"A? Cái gì thực xin lỗi?" Bị Tiểu Cửu quấn lấy muốn thân thân Lục Bất Phá miễn cưỡng ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Thượng Quan Nông khác thường, cậu lập tức minh bạch, tà ác mà cười nói,
"Thượng Quan, hôm nay cái người kêu Xích điện hạ kia vẫn luôn cùng ta đối nghịch, nếu không phải ngươi xem hắn là bằng hữu phân thượng, ta nhất định bảo Tiểu Cửu ăn hắn."
"Thực xin lỗi, Tiểu Phá. Người Thủy Xuyên đối với dị tộc đều thực không tín nhiệm, thực phòng bị, nhưng ta lần đầu tiên nhìn thấy Xích vô lễ như vậy, nơi chốn đều nhằm vào ngươi."
Chính bằng hữu của mình đối với Tiểu Phá làm như vậy, Thượng Quan Nông thực thất vọng.
Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long một trái một phải ôm hắn, Âu Dương Long lạnh lùng mà nói: "Hắn không có phong độ, hắn không xứng làm bằng hữu của ngươi."
Tư Không Vô Nghiệp tiếp theo chửi bới: "Nông, hắn cử chỉ thô lỗ, hành vi ác liệt, ngươi sau này vẫn là cách hắn xa một chút."
Lục Bất Phá nghiêm trang mà nói: "Thượng Quan, ngươi xác thật là nên cách hắn xa một chút."
Cậu vừa nói như vậy, Thượng Quan Nông càng khổ sở. Hắn ở Thủy Xuyên, người đầu tiên gặp được chính là Xích, cũng là hắn dẫn mình hiểu biết Thủy Xuyên nhân văn, dung nhập Thủy Xuyên. Ở tình cảm trong lòng, y luyến tiếc vị bằng hữu Xích này.
"Phốc!" Thật sự nhịn không được mà cười ra tiếng, Lục Bất Phá nhìn Thượng Quan Nông kinh ngạc mà chế nhạo nói, "Thượng Quan, ngươi quá trì độn. Ngươi chẳng lẽ nhìn không ra cái ánh mắt của Xích đối với ngươi có bao nhiêu nhiệt liệt sao? Đặc biệt là thời điểm ngươi bênh vực ta, trên người hắn đều nồng nặc mùi chua a, toan đến hàm răng của ta đều muốn rớt."
"Tiểu Phá?" Ba vị trì độn đồng thời lên tiếng, có hai người là không cao hứng.
Lục Bất Phá cụng một cái đầu của Tiểu Cửu, thâm tình chân thành mà dùng miệng lưỡi của Xích nói:
"Nông, ta thích ngươi a, ngươi vì cái gì lại không nhận ra? Cái Mang Tang Tử kia điểm nào so được với ta? Ngươi như thế nào có thể thích hắn mà không thích ta?"
Nói xong, hắn ôm Tiểu Cửu cười ha ha lên, "Thượng Quan, mị lực của ngươi ngay cả Vương tử của Thủy Xuyên đều không thể ngăn cản, nào đó người cần phải "cố gắng" a."
"Tiểu Phá!" Thượng Quan Nông sửng sốt, rõ ràng không tin.
"Tiểu Phá, đây là thật sự?!" Tư Không Vô Nghiệp tay ôm trên ei Thượng Quan Nông dùng sức, Âu Dương Long càng thêm âm trầm.
Lục Bất Phá nhún nhún vai, vô tội mà nói: "Ta đoán, các ngươi có thể trực tiếp đi hỏi một chút xem sao. Dù sao thời điểm Thượng Quan đối ta cười, ta có nhận thấy được hắn ở dùng ánh mắt như đao nhìn ta. Ai, ta là oan uổng, ta cùng Thượng Quan tuyệt đối là bằng hữu thuần khiết nhất."
"Ta đi hỏi hắn!" Âu Dương Long buông Thượng Quan Nông ra liền xông ra ngoài.
"Long!" Thượng Quan Nông vội vàng đuổi theo.
"Ngươi tên ngốc này! Có thể hỏi như thế sao!" Tư Không Vô Nghiệp cũng nháy mắt biến mất khỏi phòng.
"Ha ha ha, đó là Âu Dương Long ta nhận thức sao? Ha ha ha, cười chết ta, ha ha......" Lục Bất Phá ôm bụng cười ngã vào trên giường.
Thẩm Dương cùng La Bác ngươi nhìn xem ta, ta nhìn xem ngươi, hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống), bất quá thấy Lục Bất Phá cười đến thực vui vẻ, bọn họ cũng cười lên theo ngây ngô. Hiên Viên Chiến nhìn thoáng qua hai người, hai người lập tức hiểu ý mà rời đi khỏi phòng, phòng trong tức khắc chỉ còn lại có chủ nhân của căn phòng. Hiên Viên Chiến khóa trái của, trở lại trên giường. Cười đến bụng đau, Lục Bất Phá nhìn hắn vươn tay, Hiên Viên Chiến khom người ôm lấy cậu.
Lục Bất Phá dán hắn lỗ tai thổi khí: "Đi tới chỗ của Quang Vinh đi, em có việc muốn cùng Liên Bang thương lượng. Anh mang theo Tinh Tinh cùng em đi."
Hiên Viên Chiến cái gì đều không hỏi, lập tức bế hài tử lên, lấy vật phẩm tư nhân Lục Bất Phá. Lục Bất Phá thực nghiêm túc mà đối Tiểu Cửu thấp giọng nói: "Tiểu Cửu, chúng ta muốn đi tìm Tiểu Quang, ngươi ở đây chờ ta trong chốc lát, có được không?"
"Ma Ma......" Tiểu Cửu gật gật đầu.
Lục Bất Phá nhẹ nhàng thở ra, không ngốc nghếch, thực giỏi.
Nhìn Hiên Viên Chiến gật gật đầu, Lục Bất Phá xuống giường, mở cửa ra.
"Ma Ma ma......" Cửa vừa mở ra, Tiểu Cửu liền lôi kéo Lục Bất Phá hướng ra ngoài đi, mười tám con mắt nước mắt lưng tròng.
"Tiểu Cửu, ngày mai chúng ta đi gặp Tiểu Quang cũng là giống nhau." Lục Bất Phá vẻ khó xử mà khuyên bảo, Hàn Cát thủ vệ ở lối đi nhỏ bên cạnh đều nghe được rành mạch.
"Ma Ma ma......" Chín chỉ đầu không ngừng dụi, Tiểu Cửu thật cao hứng mà lôi kéo Lục Bất Phá đi, nó phải về nhà.
"Mang Tang Tử điện hạ?" Vương cung quản gia không biết từ nơi nào xông ra, ngăn cản hai người.
Lục Bất Phá bất đắc dĩ mà dùng sức túm Tiểu Cửu ở phía trước ra, nói: "Nó nhất định phải đi tìm Quang Vinh."
"Ma Ma ma......" Móng vuốt Tiểu Cửu dùng sức cào về phía trước, cũng đối với người ngăn cản chuyện của nó biểu đạt phẫn nộ, "Pi pi pi!!"
Vương cung quản gia lui lại sau mấy bước, khuôn mặt lập tức kinh sợ mà nói: "Ta đây liền vì Mang Tang Tử điện hạ chuẩn bị phi thuyền."
"Cám ơn." Lục Bất Phá xin lỗi mà nhìn đối phương cười cười, nắm chặt Tiểu Cửu, đi theo quản gia rời khỏi vương cung.
Lấy thánh thú làm bạn trong nước, người Thủy Xuyên cùng thánh thú có trời sinh cảm ứng, mà tinh thần lực cực kỳ cường đại Hàn Cát Nhân đối nào đó sinh vật cũng đồng dạng có nhạy bén cảm giác.
Đang ngồi, trừ bỏ Mang Tà Nhân trì độn, tất cả mọi người kính sợ hoảng sợ mà trừng mắt Tiểu Cửu trong lòng ngực Lục Bất Phá, khi Tiểu Cửu phát ra "Pi pi" thanh âm, bọn họ đều không hẹn mà cùng mà sau lui.
Nữ vương chậm rãi đứng lên, trên mặt nàng thực mau khôi phục bình tĩnh, nhưng ánh mắt của nàng vẫn như cũ cảm xúc quay cuồng. Tiểu Cửu phát hiện nàng động, ba cái đầu nhỏ xoay lại đây, thực không lễ phép mà há mồm: "Pi pi pi!"
Thân mình nữ Vương cứng ngắc, không hẹn mà hướng sau lui một bước, ghế dựa hoàng gia trên mặt đất phát ra một tiếng âm thanh ầm ĩ. Pháp Lý Bố trong mắt hiện lên lo lắng, vừa định đi qua, đầu Tiểu Cửu đã bị người gõ.
"Tiểu Cửu, không thể vô lễ đối với nữ vương bệ hạ, mau xin lỗi."
Ở thời điểm Hàn Cát Nhân cùng người Thủy Xuyên kinh ngạc, Lục Bất Phá rất lớn gan mà vỗ vỗ từng cái đầu của Tiểu Cửu.
"Pi pi pi! Ma Ma......" Không nghe lời mà đối với người xa lạ đều rống lên một lần, Tiểu Cửu nâng lên chín cái đầu, nước mắt lưng tròng mà hất đuôi, nó phải rời khỏi nơi này, phải về nhà.
"Mang Tang Tử điện hạ,"
Mở miệng trước Lục Bất Phá, nữ vương nói tiếng, hai mắt dán ở trên người Tiểu Cửu,
"Có thể cho ta, sờ nó một chút, không?"
"Đương nhiên." Lục Bất Phá hơi hơi chuyển mặt qua tới triều nữ vương, cúi đầu nói, "Tiểu Cửu, không được hung."
"Ma Ma......" Tiểu Cửu móng vuốt gắt gao ôm lấy quần áo Lục Bất Phá, có vẻ có điểm xao động bất an. Nó vặn vẹo thân thể, chín cái đầu ở trên người Lục Bất Phá cọ tới cọ đi, muốn nói cho "Ma Ma" biết, nó phải về nhà.
Xem nữ vương tràn đầy khát vọng, Lục Bất Phá một tay ôm chặt Tiểu Cửu, một tay kia duỗi ra hướng nữ vương. Nữ vương hơi chần chờ, sau đó đặt tay lên bàn tay đang hướng mình. Lục Bất Phá lôi kéo tay nữ vương, đem tay nàng chậm rãi đặt trên lưng Tiểu Cửu. Trên người có độ ấm của người khác, thân thể Tiểu Cửu vừa động, quay đầu liền hung hăng, Lục Bất Phá nhẹ nhàng hôn trên đầu nó một cái, Tiểu Cửu bất động.
Hình ảnh bày biện ra khiến mọi người giật mình một màn, Lục Bất Phá dung nhan kì lạ, vẻ mặt yêu thương hôn môi tiểu quái vật trong lòng ngực. Mà tiểu quái vật vừa mới nãy còn hung hăng, lúc này ngưỡng chín cái đầu, bị hôn trên cái đầu kia, đôi mắt nhắm lại, an tĩnh mà ngoan ngoãn. Nó leo lên lồng ngực Lục Bất Phá, quanh thân biểu hiện ra nồng đậm đối Lục Bất Phá ỷ lại.
Không phải là người vô tâm, Lục Bất Phá là cầm lòng không được mà hôn môi Tiểu Cửu, có lẽ là bởi vì từng tiếng "Ma Ma”, có lẽ là bởi vì cái gì khác. Ở một khắc Tiểu Cửu vọt tới trong lồng ngực cậu, Lục Bất Phá từ bỏ giãy giụa, Tiểu Cửu là người nhà quan trọng của cậu, phi thường trọng yếu phi thường người nhà, cậu là daddy Tiểu Cửu, vĩnh viễn đều là.
Đương nhiên, nếu Tiểu Cửu chịu đem "Ma Ma" đổi thành " Pa Pa", cậu sẽ càng vừa lòng.
"Ma Ma Ma Ma......" Ở trước mặt Lục Bất Phá, mặt khác chín cái đầu giành trước giật sau mà ở trên mặt Lục Bất Phá cọ, muốn hôn. Lục Bất Phá từng cái thân qua, cậu vẫn là thích Tiểu Cửu như vậy, thích Tiểu Cửu phát ra "tạp âm".
Nữ vương đã sớm lấy ra tay. Khi nàng đụng tới Tiểu Cửu, nội tâm nàng liền nhịn không được mà run rẩy, nàng kiên trì dùng tinh thần lực cảm ứng Tiểu Cửu, lại cơ hồ là nháy mắt đã bị năng lực cường đại hắc ám trong cơ thể đối phương hất văng ra. Đó là lực lượng làm nàng sợ hãi. Nếu không phải loại lực lượng này đã che dấu, nếu không ổn định, liền ở vừa nãy, nàng đã không còn tồn tại.
Đem tay phải phát run đặt sát thân thể mình, nữ vương bất động thanh sắc mà nhìn Lục Bất Phá cùng tiểu quái vật chín đầu làm nũng, nhìn trong chốc lát, nàng thay đổi tầm mắt, nhìn về phía Pháp Lý Bố. Pháp Lý Bố hơi hơi sửng sốt, sau đó triều nữ vương khom người đáp lại.
"Ma Ma Ma Ma......" Đầu đều được đến hôn, Tiểu Cửu vẫn là không chịu an tĩnh, giống một cái hài tử buồn ngủ, vô cớ gây rối mà yêu cầu Lục Bất Phá dẫn nó đi. Đau lòng nó ngủ như thế nhiều ngày, Lục Bất Phá bất đắc dĩ mà nhìn về phía nữ vương, trong lòng hiện lên buồn bực, cậu như thế nào cảm thấy nữ vương trở nên càng trắng?
"Ma Ma ma......"
Chịu xúc động đựng thở dài, Lục Bất Phá nhanh chóng mở miệng: "Nữ vương bệ hạ, thật sự là băn khoăn. Tiểu Cửu vừa mới tỉnh lại, có điểm nháo. Ta không thể không ly khai trước, thật sự phi thường xin lỗi."
"Không, không cần xin lỗi, ta có thể nhìn ra nó đối với ngài ỷ lại."
Nữ vương nhân cơ hội nói,
"Đêm nay yến hội như vậy kết thúc, ngày mai ta ở thần miếu vì hài tử Mang Tang Tử điện hạ cùng Hiên Viên Chiến tiên sinh - Hiên Viên Tinh cử hành thánh linh nghi thức."
"Vâng, bệ hạ." Hàn Cát Nhân đứng dậy hành lễ.
"Cám ơn ngài, nữ vương bệ hạ." Bên tai là Tiểu Cửu không ngừng mang theo khóc nức nở "Ma Ma" thanh, Lục Bất Phá âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi hành lễ, Lục Bất Phá liền mang theo Tiểu Cửu rời đi, cậu vừa đi, những người đi cùng cậu đương nhiên cũng toàn bộ ly khai. Tiếp theo, người Thủy Xuyên đi cùng Xích điện hạ cũng rời đi. Nữ vương như cũ ngồi ở vị trí thượng, sau khi những người khác rời đi, nàng đơn độc để lại Pháp Lý Bố.
"Bệ hạ, tay của ngài......" Vừa rồi nhìn ra chút khác thường Pháp Lý Bố quỳ một gối ở bên người nữ vương hỏi.
Nữ vương đem tay phải từ phía sau duỗi ra tới, Pháp Lý Bố hít hà một hơi: "Bệ hạ!"
Nữ vương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thu hồi tay, nhàn nhạt mà nói: "Nó không cho phép có người nhìn trộm nó, này chỉ là hành vi cảnh báo nhẹ nhất. Pháp Lý Bố, ta yêu cầu đơn độc, bí mật cùng Mang Tang Tử gặp mặt."
"Vâng, ta lập tức đi an bài."
Nữ vương gật gật đầu, đứng lên, nhìn phía trước, ánh mắt hơi lóe mà nói: "Không có bất luận cái gì tín ngưỡng, Mang Tà Nhân lại có thần thú cường đại duy nhất, nếu nói Mang Tà Nhân lúc trước còn không biết đó là như thế nào tồn tại, trải qua chuyện Tắc Baal tinh, bọn họ cũng nên minh bạch. Pháp Lý Bố, Mang Tà Nhân thực thông minh, một khi bọn họ hiểu được như thế nào lợi dụng năng lượng thần thú, chúng ta đều sẽ trở thành con dân bọn họ, đây là một sự kiện phi thường nguy hiểm."
Pháp Lý Bố thần sắc nghiêm túc gật gật đầu. Thần thú chỉ là một cái truyền thuyết, một cái truyền thuyết căn bản không có xuất hiện, hiện tại không chỉ chân thật mà xuất hiện, nó còn lựa chọn chủ nhân ── người đến từ Mang Tà Nhân. Ở Thẩm điến, Pháp Lý Bố cũng đã nhận ra tình thế nghiêm trọng.
"Đại thần không có cho ta bất luận cái chỉ thị gì, này khiến người bất an." Ngữ ý không rõ mà lại nói một câu, nữ vương rời khỏi yến hội. Đứng ở tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, Pháp Lý Bố cầm quyền.
Còn không có ý thức được việc Tiểu Cửu xuất hiện làm Hàn Cát nữ vương mang đến bao lo lắng âm thầm, Lục Bất Phá ôm Tiểu Cửu trở lại chỗ ở, sau đó chuyện thứ nhất không phải tháo trang sức, mà là đem Tiểu Cửu ném đến trên giường từng cái chà đạp đầu nó, cao hứng mà lại kêu lại cười. Vừa nãy có quá nhiều người, cậu chỉ có thể chịu đựng, hiện tại không có người ngoài, cậu cũng không cần băn khoăn. Trời biết Tiểu Cửu ngủ không tỉnh làm cậu có bao nhiêu sốt ruột.
"Ma Ma ma......" Tiểu Cửu cũng cao hứng đến không được, hơn nữa so với nó hôn mê trước triền người nhiều. Tháo xuống dây xích lam tinh trên đầu, Lục Bất Phá không chút nào đau lòng mà đem dây xích đeo ở trên cổ Tiểu Cửu, nghĩ thầm như vậy có lẽ sẽ làm Tiểu Cửu hoàn toàn khôi phục. Gặp được "Ma Ma", Tiểu Cửu liền không tính toán từ "Ma Ma" trên người xuống dưới, lại là ôm, lại là cọ, lại là kêu, thật sự làm người nhìn không ra nó chính là cái kia ở trong vũ trụ phát uy cự thú.
"Tiểu Phá, thực xin lỗi." Đứng ở bên cửa sổ, Thượng Quan Nông hạ xuống mà mở miệng.
"A? Cái gì thực xin lỗi?" Bị Tiểu Cửu quấn lấy muốn thân thân Lục Bất Phá miễn cưỡng ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Thượng Quan Nông khác thường, cậu lập tức minh bạch, tà ác mà cười nói,
"Thượng Quan, hôm nay cái người kêu Xích điện hạ kia vẫn luôn cùng ta đối nghịch, nếu không phải ngươi xem hắn là bằng hữu phân thượng, ta nhất định bảo Tiểu Cửu ăn hắn."
"Thực xin lỗi, Tiểu Phá. Người Thủy Xuyên đối với dị tộc đều thực không tín nhiệm, thực phòng bị, nhưng ta lần đầu tiên nhìn thấy Xích vô lễ như vậy, nơi chốn đều nhằm vào ngươi."
Chính bằng hữu của mình đối với Tiểu Phá làm như vậy, Thượng Quan Nông thực thất vọng.
Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long một trái một phải ôm hắn, Âu Dương Long lạnh lùng mà nói: "Hắn không có phong độ, hắn không xứng làm bằng hữu của ngươi."
Tư Không Vô Nghiệp tiếp theo chửi bới: "Nông, hắn cử chỉ thô lỗ, hành vi ác liệt, ngươi sau này vẫn là cách hắn xa một chút."
Lục Bất Phá nghiêm trang mà nói: "Thượng Quan, ngươi xác thật là nên cách hắn xa một chút."
Cậu vừa nói như vậy, Thượng Quan Nông càng khổ sở. Hắn ở Thủy Xuyên, người đầu tiên gặp được chính là Xích, cũng là hắn dẫn mình hiểu biết Thủy Xuyên nhân văn, dung nhập Thủy Xuyên. Ở tình cảm trong lòng, y luyến tiếc vị bằng hữu Xích này.
"Phốc!" Thật sự nhịn không được mà cười ra tiếng, Lục Bất Phá nhìn Thượng Quan Nông kinh ngạc mà chế nhạo nói, "Thượng Quan, ngươi quá trì độn. Ngươi chẳng lẽ nhìn không ra cái ánh mắt của Xích đối với ngươi có bao nhiêu nhiệt liệt sao? Đặc biệt là thời điểm ngươi bênh vực ta, trên người hắn đều nồng nặc mùi chua a, toan đến hàm răng của ta đều muốn rớt."
"Tiểu Phá?" Ba vị trì độn đồng thời lên tiếng, có hai người là không cao hứng.
Lục Bất Phá cụng một cái đầu của Tiểu Cửu, thâm tình chân thành mà dùng miệng lưỡi của Xích nói:
"Nông, ta thích ngươi a, ngươi vì cái gì lại không nhận ra? Cái Mang Tang Tử kia điểm nào so được với ta? Ngươi như thế nào có thể thích hắn mà không thích ta?"
Nói xong, hắn ôm Tiểu Cửu cười ha ha lên, "Thượng Quan, mị lực của ngươi ngay cả Vương tử của Thủy Xuyên đều không thể ngăn cản, nào đó người cần phải "cố gắng" a."
"Tiểu Phá!" Thượng Quan Nông sửng sốt, rõ ràng không tin.
"Tiểu Phá, đây là thật sự?!" Tư Không Vô Nghiệp tay ôm trên ei Thượng Quan Nông dùng sức, Âu Dương Long càng thêm âm trầm.
Lục Bất Phá nhún nhún vai, vô tội mà nói: "Ta đoán, các ngươi có thể trực tiếp đi hỏi một chút xem sao. Dù sao thời điểm Thượng Quan đối ta cười, ta có nhận thấy được hắn ở dùng ánh mắt như đao nhìn ta. Ai, ta là oan uổng, ta cùng Thượng Quan tuyệt đối là bằng hữu thuần khiết nhất."
"Ta đi hỏi hắn!" Âu Dương Long buông Thượng Quan Nông ra liền xông ra ngoài.
"Long!" Thượng Quan Nông vội vàng đuổi theo.
"Ngươi tên ngốc này! Có thể hỏi như thế sao!" Tư Không Vô Nghiệp cũng nháy mắt biến mất khỏi phòng.
"Ha ha ha, đó là Âu Dương Long ta nhận thức sao? Ha ha ha, cười chết ta, ha ha......" Lục Bất Phá ôm bụng cười ngã vào trên giường.
Thẩm Dương cùng La Bác ngươi nhìn xem ta, ta nhìn xem ngươi, hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống), bất quá thấy Lục Bất Phá cười đến thực vui vẻ, bọn họ cũng cười lên theo ngây ngô. Hiên Viên Chiến nhìn thoáng qua hai người, hai người lập tức hiểu ý mà rời đi khỏi phòng, phòng trong tức khắc chỉ còn lại có chủ nhân của căn phòng. Hiên Viên Chiến khóa trái của, trở lại trên giường. Cười đến bụng đau, Lục Bất Phá nhìn hắn vươn tay, Hiên Viên Chiến khom người ôm lấy cậu.
Lục Bất Phá dán hắn lỗ tai thổi khí: "Đi tới chỗ của Quang Vinh đi, em có việc muốn cùng Liên Bang thương lượng. Anh mang theo Tinh Tinh cùng em đi."
Hiên Viên Chiến cái gì đều không hỏi, lập tức bế hài tử lên, lấy vật phẩm tư nhân Lục Bất Phá. Lục Bất Phá thực nghiêm túc mà đối Tiểu Cửu thấp giọng nói: "Tiểu Cửu, chúng ta muốn đi tìm Tiểu Quang, ngươi ở đây chờ ta trong chốc lát, có được không?"
"Ma Ma......" Tiểu Cửu gật gật đầu.
Lục Bất Phá nhẹ nhàng thở ra, không ngốc nghếch, thực giỏi.
Nhìn Hiên Viên Chiến gật gật đầu, Lục Bất Phá xuống giường, mở cửa ra.
"Ma Ma ma......" Cửa vừa mở ra, Tiểu Cửu liền lôi kéo Lục Bất Phá hướng ra ngoài đi, mười tám con mắt nước mắt lưng tròng.
"Tiểu Cửu, ngày mai chúng ta đi gặp Tiểu Quang cũng là giống nhau." Lục Bất Phá vẻ khó xử mà khuyên bảo, Hàn Cát thủ vệ ở lối đi nhỏ bên cạnh đều nghe được rành mạch.
"Ma Ma ma......" Chín chỉ đầu không ngừng dụi, Tiểu Cửu thật cao hứng mà lôi kéo Lục Bất Phá đi, nó phải về nhà.
"Mang Tang Tử điện hạ?" Vương cung quản gia không biết từ nơi nào xông ra, ngăn cản hai người.
Lục Bất Phá bất đắc dĩ mà dùng sức túm Tiểu Cửu ở phía trước ra, nói: "Nó nhất định phải đi tìm Quang Vinh."
"Ma Ma ma......" Móng vuốt Tiểu Cửu dùng sức cào về phía trước, cũng đối với người ngăn cản chuyện của nó biểu đạt phẫn nộ, "Pi pi pi!!"
Vương cung quản gia lui lại sau mấy bước, khuôn mặt lập tức kinh sợ mà nói: "Ta đây liền vì Mang Tang Tử điện hạ chuẩn bị phi thuyền."
"Cám ơn." Lục Bất Phá xin lỗi mà nhìn đối phương cười cười, nắm chặt Tiểu Cửu, đi theo quản gia rời khỏi vương cung.
Tác giả :
Neleta