Mãng Hoang Kỷ
Chương 322: Đại thần thông Huyền Vũ
Trong thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ.
"Sư đệ." Tâm tình Dư Vi kích động khó nén nổi.
"Sư tỷ, lúc trước ở đây giao chiến gây ra động tĩnh không nhỏ. Hơn nữa chiến đấu không phải trong chốc lát nên chắc chắn ở quanh đây có người đang ẩn núp, hơn nữa còn người đang tới nữa." Kỷ Ninh không nói nhiều, vung tay lên thu toàn bộ pháp bảo, tín phù, pháp bảo trữ vật của nữ tử tóc bạc, nam tử áo đen.
Vù.
Trước mặt Kỷ Ninh và Dư Vi xuất hiện một con thuyền.
"Sư tỷ, đi." Kỷ Ninh nắm tay Dư Vi. Hai người cùng nhảy vào trong thuyền. Con thuyền lập tức hóa thành một đường sáng bay đi. Trong lúc bay, Kỷ Ninh phóng cả thần thức ra quét xung quanh, tất cả đúng như dự đoán của Kỷ Ninh. Xung quanh có không ít người.
"Thiếu niên áo đen kia là ai mà lợi hại vậy?"
"Lợi hại như thế thì mới được có tên trong một trăm người có hi vọng trong đại hội Tiên Duyên lần này. Theo tình báo của Thiên Bảo Sơn thì dường như người kia khá giống với Kỷ Ninh, dùng song kiếm, cận chiến rất mạnh, lại am hiểu sử dụng pháp thuật hoa sen. Thực lực cấp độ cao như thế thì hẳn là Kỷ ninh rồi. Có điều, Kỷ Ninh nhiều năm qua luôn mặc áo da thú, vừa rồi thiếu niên kia lại mặc áo đen. Tới cả những kẻ như Kỷ Ninh mà còn không dám huênh hoang nữa."
"Ừ, mặc da thú thì liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Nhưng hắn mặc áo đen...thì cũng cần phải có thời gian mới nhận ra được."
"Người trong một trăm người trên cùng của đại hội Tiên Duyên này quả thật khủng khiếp. Nếu một chọi một, Kỷ Ninh sử dụng nhiều thần thông một lúc, lại đánh cận chiến...e là vừa thấy mặt thì hắn đã có thể giết chết ta rồi."
"Cẩn phải cẩn thận."
Cả đám bắt đầu âm thầm rời đi. Kỷ Ninh bay quá nhanh, hơn nữa lại không đủ người nên bọn hắn cũng chẳng dám động tới Kỷ Ninh.
...
Vù.
Con thuyền rít gió bay qua mấy ngàn dặm, chui vào trong một ngọn núi lớn. Sau khi thu thuyền lại, Kỷ Ninh và Dư Vi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kỷ Ninh cười nói: "Sư tỷ, trong phạm vi tám dặm quanh chỗ giao chiến có tám người theo dõi. Ngàn dặm có hai trăm người đang tới...Trong thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ này, cho dù có chiến đấu trong chốc lát thì cũng đã hấp dẫn không ít kẻ tới rồi. Nhất định phải tốc chiến tốc thắng."
"Dĩ nhiên là chúng ta nên tốc chiến tốc thắng. Nhưng vừa rồi, ta bị bọn chúng vây khốn, trốn cũng không có cách nào trốn." Dư Vi bất đắc dĩ. "Lúc ấy, ta đã tính phải ném cả tín phù ra mà buông xuôi."
Khí chất, dung mạo của sư tỷ đều tuyệt đỉnh, phải gọi là tuyệt sắc. Vẻ diễn cảm bất đắc dĩ này rung động cả trái tim của Kỷ Ninh làm hắn phải vội vàng giữ vững lại.
"Khi trước sư tỷ thi triển ra cả phượng hoàng lửa lẫn phượng hoàng băng." Kỷ Ninh cảm khái, cười nói. "Ta vẫn còn chưa chúc mừng sư tỷ lại nắm thêm một Đạo hoàn chỉnh đâu đấy."
Ba năm trước, sư tỷ đã nắm giữa Hàn Băng Chi Đạo. Đó mới chỉ là một Đạo.
"Không phải mọi người vẫn gọi ta là Hỏa Hồng tiên tử sao." Dư Vi cười khẽ. "Ta vốn am hiểu lửa hơn. Nhưng tại gặp may nên hiểu được Hàn Băng Chi Đạo trước. Liệt Hỏa Chi Đạo của ta cũng chỉ có kém một bước mà thôi."
Kỷ Ninh gật đầu.
Bản thân mình cũng sắp đột phá Liệt Hỏa Chi Đạo. Nhưng rốt cuộc thì vẫn còn kém một chút.
"Về phần Liệt Hỏa Chi Đạo, còn cần sư tỷ chỉ giáo thêm." Kỷ Ninh nói.
"Việc nhỏ." Dĩ nhiên là Dư Vi vui mừng dạy Kỷ Ninh.
"Đúng rồi, sư tỷ, đây là pháp bảo trữ vật cảu nữ tử tóc bạc kia. Tỷ giúp ta luyện hóa. Ta luyện hóa cái pháp bảo trữ vật khác. Tín phù ở trong đó cả." Kỷ Ninh đưa một cái vòng tay cho Dư Vi.
"Ngươi cứ từ từ mà luyện hóa đi." Dư Vi nhìn Kỷ Ninh. "Nếu ta mà luyện hóa thì chắc chắn ngươi sẽ không lấy tín phù bên trong. Đưng nghĩ gạt ta."
Kỷ Ninh ngạc nhiên.
Dư Vi sư tỷ đúng là cực kỳ thông minh cẩn thận. Kỷ Ninh cũng phải tự nhận là người thông minh nhưng nếu so với sư tỷ thì vẫn không bằng được. Tới cả lần này, mình chỉ nhờ sư tỷ giúp luyện hóa vòng tay trữ vật, sư tỷ lập tức nhận ra là mình muốn đưa tín phù cho nàng.
"Hai người kia đều bị sư tỷ giết chết nên tín phù của họ cũng phải thuộc về sư tỷ mới đúng. Nếu không, chúng ta mỗi người một nữa vậy?" Kỷ Ninh nói.
"Ngươi đã cứu mạng ta, hơn nữa, ta giết hai người kia trong lúc bị mê man chứ có phải lúc tỉnh táo đâu." Dư Vi lắc đầu. "Được rồi. Sau này chúng ta còn phải lưu lạc trong thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ này lâu nữa. Sau này ai giết người nào thì tín phù thuộc về người đó cũng được. Nhưng lần này, ngươi cứu mạng ta, tín phù phải thuộc về ngươi hết."
Kỷ Ninh chỉ đành gật đầu.
Thấy vẻ mặt của Kỷ Ninh như vậy, Dư Vi lại thấy rất vui mừng, đôi môi không kìm được cũng phải hé ra.
"Đi thôi, khi trước sư tỷ vừa mới chiến đấu xong, cần phải khôi phục nguyên lực. Cũng coi là bị thiệt rồi." Lúc này Kỷ Ninh dẫn Dư Vi nhanh chóng trốn vào một hang động.
...
Thời gian trôi qua, ngày lại ngày.
Hai người Kỷ Ninh và Dư Vi phối hợp đúng là có thực lực lớn hơn nhiều.
Dư Vi nắm giữ hai Đạo, mà lại là nước lửa kết hợp, nên uy lực phương hoàng băng, lửa của nàng đúng là rất lớn. Chỉ riêng về phòng ngự, con phương hoàng băng đã đủ để so sánh với Thủy Hỏa Liên Hoa của Kỷ Ninh rồi. Đây nguyên nhân mà Dư Vi có thể chống đỡ lâu như thế trước thế tấn công của ba kẻ kia. Tính về tấn công, con phượng hoàng lửa cũng tới mức kinh người.
Hai người hỗ trợ lẫn nhau, dù có bị mười mấy người vây công thì vẫn có cách đánh.
"Dư Vi cũng phi phàm, ngộ ra tận hai Đạo hoàn chỉnh." Ngũ Phong tiên nhân cực kỳ thích thú với hai người đệ tử Hắc Bạch Học cung này, thường xuyên khoe với những người ở thế lực khác trong quận An Thiền. "Kỷ Ninh lại còn lợi hại hơn. Một chỗ trong chín mươi sáu chỗ kia chắc chắn thuộc về Hắc Bạch Học cung ta rồi. Còn cả đại sư huynh trong đệ tử đời thứ ba - tiểu lôi thôi kia còn chưa phát huy đâu đấy."
"Đúng là Kỷ Ninh lợi hại, nhưng ta thấy cái tên Lạp Tháp chân nhân của Hắc Bạch Học cung ngươi thì lại không lợi hại chút nào." Một Tán tiên tóc bạc của Liệt Thiên kiếm phái đứng bên cạnh lắc đầu cười. Hiên nhiên là không đắc ý được như Ngũ Phong tiên nhân.
"Ngươi là đồ ghen ăn tức ở!" Ngũ Phong tiên nhân trừng mắt.
...
Đại hội Tiên Duyên đã diễn ra trong hơn một tháng.
Lạp Tháp chân nhân đang nhàn nhã nằm trong hang núi, nhìn về cái hồ bên cạnh với vẻ đầy dễ chịu thoải mái.
"Ba tháng đầu là thời gian hỗn loạn nhất. Trước tiên ta cứ nghỉ ngơi ba tháng. Tới lúc sau, mỗi người sống sót đều là nhân vật lợi hại, tín phù trên người họ chắc cũng nhiều. Khi đó giết được mới sướng." Lạp Tháp chân nhân nằm một tên, trong tay xuất hiện một khúc thịt. Lúc này hắn cắn một cái, mồm mém toàn dầu với mỡ.
Bỗng nhiên...
Vù!
Một trận gió quét qua. Chỉ thấy tám bóng người xuất hiện trong hang. Một tên nam tử khôi ngô trong đó cười nói: "Đại sư huynh, chúng ta nghỉ tạm trong hang động này chút, luyện hóa toàn bọ pháp bảo trữ vật kia. Hi vong là tín phù bên trong..." Bỗng nhiên nam tử khôi ngô trừng mắt.
Bảy người khác cũng kinh ngạc nhìn về phía tên mập mạp lôi thôi đang gặm xương.
Thế giới trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ rất lớn, khả năng chọn một hang động chui vào gặp người khác cực kỳ thấp. Như Lạp Tháp chân nhân, hơn một tháng qua ở trong hang, vẫn là lần đầu tiên trùng hợp gặp người khác.
"Đi bên bờ sống ắt phải ướt ngày." Lạp Tháp chân nhân bất đắc dĩ phủi mông đứng đậy, nói thầm một câu. Sau đó hắn cười tủm tỉm nói. "Các vị, đây là chỗ ta nghỉ ngơi. Các vị mà không ra thì ta sẽ ra."
"Tên nhãi lôi thôi kia, ngươi giả ngu hay là ngu thật đây?" Một tên thanh niên mắt tam giác lạnh lùng nói. "Ngoan ngoãn giao toàn bộ tín phù ra thì tha cho ngươi một mạng. Còn không đừng trách chúng ta vô tình."
"Không giao." Lạp Tháp chân nhân lắc đầu.
"Đứng nói với hắn phí lời. Giết!" Thiến niên cầm quạt lông cầm đầu lạnh lùng cười. Lúc này hắn vung tay lên. Cây quạt lông trong tay lập tức bay ra từng chiếc lông. Ước chừng phải tới mấy trăm cái lông chim trong nháy mắt bay ra, tạo thành một con hạc tiên. Con hạc tiên kêu cheo chéo rồi lao thẳng tới Lạp Tháp chân nhân. Đất đá quanh hang bắt đầu chấn động, sụp xuống.
"Nhận lấy cái chết đi." Nam tử khôi ngô tức giận gầm lên một tiếng. Lúc này cả ngươi lớn phổng lên, cao tới mười hai trượng. Bởi vì đang trong hang núi, không thể không cúi đầu được. Đồng thời hắn thi triển ra Ba Đầu Sáu Tay. Sáu bàn tay cùng cầm cự phủ (búa lớn).
Hắn lao đi như tia chớp, liều chết xung phong.
Tám người, mỗi người đều thi triển ra thủ đoạn của mình.
Có ba người là Thần Ma luyện thể, còn lại đều là dòng luyện khí, hoặc dùng bí thuật. Thậm chí bí thuật 'Tiên Hạc Cửu Thiên' của thiếu niên cầm quạt long còn không kém Tiểu Thiên kiếm trận mấy. Có điều bí thuật thuộc về phạm trù bí thuật, thành ra uy lực đánh ra cũng phụ thuộc vào từng người. Hiện tại, Tiểu Thiên kiếm trận trong tay Kỷ Ninh đã chói sáng hơn 'Thiên Kiếm tiên nhân' khi còn ở Vạn Tượng viên mãn rất nhiều.
Tám người kia vốn là người tới từ môn phái 'Vạn Thú Môn' cực lớn ngoài Đông Hải. Môn phái đó được xếp là đỉnh cao ở trong những môn phái thuộc vương triều Đại Hạ, mạnh hơn Hắc Bạch Học cung vài cấp. Chỉ riêng Tán tiên, Địa tiên đã tới mấy trăm người rồi.
Vì thế nên dĩ nhiên là tám người này đều có thực lực rất mạnh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
"Ầm ầm..." Sau một trận chiến, đất đã tung tóe, cả ngọn núi bắt đầu sụp xuống.
"Ruỳnh!"
Trong ngọn núi sụp xuống kia xuất hiện một cái bóng Quy Xà. Một lường hơi thở ngập trời tràn ra. Một tên thiếu niên mập mạp có làn da có đường vân như mai rùa, đôi mắt như rắn xuất hiện, đánh bay một con dấu đỏ như máu. Sau đó hắn tát một cái, đánh cho tên thanh niên áo trắng đang hoảng sợ hóa thành tro bụi. Tiếp theo, miệng của hắn biến thành mỏ chim, đục thẳng vào đầu của nam tử Thần Ma luyện thể kia. Cuối cùng, sau một đường xé, thân thể Thần Ma kia nổ tung.
"Phù..." Cái bóng Quy Xà nhanh chóng nghiền nát thân thể Thần Ma đã vỡ vụn kia, nhanh chóng hóa chúng thành tro bụi.
"Chạy mau."
"Trời ơi."
"Làm sao lại mạnh tới vậy! Trong tình báo của Thiên Bảo Sơn không hề có ghi lại kẻ nào giống tên mập mạp lôi thôi này."
Các đệ tử thiên tài của Vạn Thú Môn hoàn toàn sụp đổ. Cả đám cùng ném tìn phù đi, nhưng vẫn bị gã thiếu niên béo điên cuồng kia giã cho chết sáu người liên tiếp. Chỉ có hai tên là chạy thoát trong lúc hiểm hơn cả hiểm ấy.
"Phù." Lạp Tháp chân nhân đứng trên đống núi đá hoang tàn, phất tay thu bảo vật tín phù ở xung quanh. Hắn khôi phục về dáng vẻ bình thường, không còn vẻ đáng sợ lúc trước nữa.
"Ta đã không muốn chiến đấu trong ba tháng đầu rồi. Vậy mà lại phải sử dụng đại thần thông." Lạp Tháp chân nhân lắc đầu. "Người ở đại hội Tiên Duyên đúng là bất phàm. Chỉ tám người mà đã ép ta phải dùng tới đại thần thông rồi. Có lẽ chỉ tí nữa thôi là đã có nhiều kẻ khác tới. Tốt nhất là chuồn mau."
Vù.
Vừa cất bước lên, Lạp Tháp chân nhân đã hóa thành một trận gió biến mất không thấy tăm hơi.
...
Chủ điện Thiên Mang Điện.
Chín người hoàng đế Đại Hạ, Lã Động Tân, Tiên ông Bắc Địa đều phải biến đổi sắc mặt. Tuy rằng khi trước cũng chẳng để ý lắm tới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ. Nhưng nhất cử nhất động của từng người trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ đều nằm trong tầm mắt của bọn họ.
"Đúng là đại thần thông Huyền Vũ."
"Huyền Vũ Đại Đế."
"Không ngờ lại là truyền nhân của Huyền Vũ Đại Đế. Không biết là đệ tử thân truyền hay là đệ tử ký danh đây."
Cả đám đều mang vẻ mặt trịnh trọng.
Huyền Vũ Đại Đế...chính là một trong những người bản lĩnh lớn trong tam giới, cực kỳ đáng sợ.
"Đại thần thông Huyền Vũ đã được xếp hạng trong một trăm thần thồng đáng sợ nhất từ khai thiên lập địa tới nay." Lã Động Tân nghiêm mặt nói. "Không ngờ ở đại hội Tiên Duyên Đại Hạ các ngươi lại có người có đại thần thông tầm cỡ tam giới thế này!"
Tác giả :
Ngã Cật Tây Hồng Thị