Mân Côi
Chương 66
Không thể không nói, cái chết của Trương Ngọc mang đến ảnh hưởng vô tận cho cuộc sống của Lâm Mân Côi.
Theo như Kim Phân Phương nói, con gái bà hình như đã trưởng thành trong một đêm.
Lâm Mân Côi nghe xong cũng chỉ cười, thực ra chưa tính là trưởng thành lắm, chỉ thoáng cái hiểu ra rất nhiều chuyện thôi.
Bản thân đã mạnh mẽ thì bất cứ chuyện gì, bất cứ kẻ nào ở trước mặt bạn đều trở nên không đáng kể.
Cuộc đời rất ngắn, quá để ý đến cái nhìn của người khác chưa hẳn sẽ sống thoải mái tự do. Quan trọng hơn là bản thân sống tốt, mới thực sự tốt nhất.
Sau sự kiện Trương Ngọc, Lâm Mân Côi cũng ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc cẩn thận với Kim Phân Phương về chuyện Phương Nhược Cuồng.
Kim Phân Phương vẫn không có cảm tình gì nhiều với Phương Nhược Cuồng.
Kỳ thực nói không thích không bằng nói là hơi sợ.
Với Kim Phân Phương, Phương Nhược Cuồng này gia cnahr quá tốt, thậm chí người cũng có đạo hạnh quá cao, bà sợ bé ngoan đơn thuần của mình chịu không nổi người đàn ông như vậy.
Song Lâm Mân Côi lại kéo tay bà, từng chữ từng câu đều cam đoan với bà rằng cô sẽ sống tốt, sẽ chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình.
Con gái đã thề son sắt thế, làm mẹ còn có thể nói gì, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở thôi.
Vốn dĩ đây là cuộc sống của con gái. Bản thân cô đã đồng ý thì làm phụ huynh tiến bộ còn có thể làm sao.
Do đó coi như một tin tốt cho Lâm Mân Côi và Phương Nhược Cuồng, bọn họ đều không thích tình cảm của hai người bị gia đình ngăn cản.
Lại một lần nữa Phương Nhược Cuồng đề cập chuyện muốn dẫn Lâm Mân Côi về nhà, lần này Lâm Mân Côi vẫn lưỡng lự. Đồng thời cô nói với Phương Nhược Cuồng một việc, "Em muốn từ chức."
Phương Nhược Cuồng đang ngồi trên ghế salon bóp quả óc chó cho Lâm Mân Côi.
Tay người đàn ông có lực, hai quả óc chó đặt vài lòng bàn tay còn dư dả. Nghe Lâm Mân Côi nói vậy, quả óc chó trên tay theo tiếng vỡ nát.
Từ chức? Người nào đó dường như hơi kinh ngạc.
day ngâm đần ang eá tựe. nai qua áe ehá đặt ma tàng
Lâm Mân Côi nhặt quả óc chó trong tay Phương Nhược Cuồng bỏ vào miệng, nhai nhai mới gật đầu: "Ý nghĩ này em suy nghĩ rất lâu rồi... Em cảm thấy em không thích hợp làm nhân viên công chức lắm..."
Môi trường phức tạp, rối ren hầu như không có bất cứ hiệu quả làm việc, bản thân cô cũng chẳng biết mình ngồi ở vị trí đó vì cái gì.
Có lẽ rất nhiều người tha thiết ước mơ, song Lâm Mân Côi lại không muốn.
Như cô nói, cuộc sống quá ngắn, ngoại trừ tình yêu ra, cô còn muốn rất nhiều thứ khác.
Đới với việc Lâm Mân Côi từ chức. Phương Nhược Cuồng trăm phần trăm ủng hộ.
Nhận được sự tán thưởng của Phương Nhược Cuồng, tâm trạng Lâm Mân Côi rất tốt tựa vào lòng anh, khẽ hừ hừ.
"Xin lỗi... lần này em vẫn không thể về nhà với anh..."
Phương Nhược Cuồng thoáng không vui, dừng một chút mới lên tiếng: "Anh làm em thấy áp lực à?"
Lâm Mân Côi lắc đầu, đồng thời nhặt quả óc chó còn sót lại bỏ vào miệng mình. "Thực ra cũng không tính là thế. Chẳng qua anh... tốt vậy... Em muốn... trở thành người sanh vai cùng anh..."
"Hoa nhỏ..." Phương Nhược Cuồng nắm tay Lâm Mân Côi, anh muốn nói, thực ra anh không ngại.
đĩhận đượd sựtấn thành dứa Phương ổĩhượd Guơng~tẵm~trạng t£ầm Mẩn Gơl rắt tết tựa vàơ tàng anh. khẽ hù hà.
Chỉ cần Lâm Mân Côi ở bên anh cả đời, thì anh không quan tâm Lâm Mân Côi trở thành dạng người gì, cũng không quan tâm cô dựa vào anh cả đời.
Song, rõ ràng cách nghĩ của Lâm Mân Côi khác với anh.
Cô không phải một con thú cưng, cô bé có suy nghĩ, có chủ kiến của mình. Quan trọng hơn là cô muốn đứng ở độ cao giống anh.
Ít ra cô được tôn trọng. Cũng có thể chỉ là suy nghĩ của hiện tại.
Hít sâu một hơi. Phương Nhược Cuồng lại gần, "Em thích là được... anh, không vội..."
Dù sao cũng ở bên nhau rồi, thực ra anh chẳng để bụng chút thời gian đó.
Kim Phân Phương không ở nhà, hai người rất lâu không hòa bình ở bên nhau như vậy.
Anh xoa nắn em, em ôm anh, hai đôi môi nhanh chóng dính vào nhau.
Phương Nhược Cuồng mút cánh môi hồng ấy, khẽ liếm, vẫn có chút chưa thỏa mãn. Anh dán lên đôi môi Lâm Mân Côi, lại bắt đầu chui vào trong.
Thân thể Lâm Mân Côi run run, tay của người kia xốc áo lông rộng thùng thình của cô lên, dễ dàng nắm một bên ngực của cô.
Cô híp mắt hưởng thụ một hồi, bỗng nhiên nhớ ra đây là nơi nàa, chợt từ trong môi Phương Nhược Cuồng chui ra.
"Không đượv.., kéo tay anh, Lâm Mân Côi, lắc đầu, "Chốc nữa mẹ em sẽ về đó..."
Phương Nhược Cuồng không buông cô ea, chỉ nắm tay cô đặt vào giữa hai chân anh, bờ môi vì trước đó xâm nhập mà trở nên óng ánh, dưới ánh mắt anh, chọc người ta cả người tòan lửa nóng.
"Ngoan, cô gái tốt của anh... em thương thương anh đi..."
Vừa nói, anh vừa ôm Lâm Mân Côi vào phòng ngủ của cô.
Đây là phòng ngủ trước đây của Lâm Mân Côi và Phương Tử Quân. Sau khi Phương Tử Quân dọn đi, Lâm Mân Côi dọn sạch tát cả mọi thứ, nhưng chiếc giường này do trước kia Lâm Mân Côi tự mình chọn, tốt hơn mười ngàn, cực kỳ thoải mái.
Tuy bị tên cặn bã Phương Tử Quân đó ngủ một khoảng thời gian, song Lâm Mân Côi nghĩ đến mười ngàn tệ ấy là nhức nhối không thôi, cuối cùng vẫn giữ lại.
Khi Phương Nhược Cuồng đè cô trên giường, mút môi cô, thân thể cường tráng dán vào khe khẽ vuốt ve cô, rõ ràng không uống rượu, nhưng lại mang theo chút men say.
"Trên chiếc giường này... hắn từng chạm qua em chưa..."
Phương Nhược Cuồng vừa nói thế, hai tay nhanh chóng thối lui khỏi chiếc áo rộng thùng thình của Lâm Mân Côi, luồn vào giữa hai chân nhạy cảm đó.
Khi cảm giác được dịch thể ướt át, anh khẽ cười, gảy một ít đưa lên chóp mũi. Đầu tiên là nhẹ nhàng ngửi một cái, cuối cùng anh bỏ dịch thể như cam lộ kia vào miệng, nhâm nhi từng chút một.
Lâm Mân Côi ngượng ngùng không ngớt tưước động tác đó của anh, cô rúc chân vẫn cảm thấy không đúng, lại đá anh một cái.
"Đáng ghét... đàn ông mấy anh chỉ thích thế..."
Khung xương Lâm Mân Côi không lớn lắm, nên đôi chân đặc biệt nhỏ nhắn xinh xắn.
Bàn chân nhỏ cỡ ba mươi bốn bị người đàn ông nắm trong lòng bàn tay mang theo vết chai xù xì, còn mập mờ xoa xoa, "Mềm quá.... Tất nhiên... cả người cô gái của anh... đều mềm hết..."
Lâm Mân Côi hiếm khi thấy Phương Nhược Cuồng xấu xa vậy, thời gian hai người ở bên nhau có hạn, bình thường trò vui khởi động trên người khá dài, song không ngờ lúc này anh nhàn rỗi thế.
Lẽ nào anh không biết chốc nữa mẹ cô về ư?
Nghĩ đến Kim Phân Phương chắc không bao lâu sẽ phá cửa vào, Lâm Mân Côi hơi ác ý nhìn dưới thân trướng phồng kia của Phương Nhược Cuồng.
Tâm trạng Phương Nhược Cuồng không tệ, vuốt ve cả người Lâm Mân Côi một hồi, vừa hôn vừa thủ thỉ bên tai cô vài lời âu yếm trên giường.
Lâm Mân Côi bị chọc đến mức cả người run rẩy, người đó còn để ngón tay đi vào thỏa mãn cô trước. Đợi đến lúc cô run rẩy không ngừng, đôi mắt như nước mùa thu, cười tươi rói nhìn anh, anh mới không nhanh không chậm đẩy mình vào.
Song, không biết có phải vui quá hóa buồn không, Phương tiên sinh còn chưa khai tiệc lớn, chợt nghe Kim Phân Phương ngoài phòng khách rít lên một tiếng.
"Bé ngoan... mẹ có mua tráng miệng cho con... thừa dịp còn nóng mau ra đây ăn nè..."
Hai người vận động trong phòng đồng lọat dừng lại, nhất là Lâm Mân Côi giật hẳn người lên, đẩy Phương Nhược Cuồng ra, vừa nắm quần áo mình che thân.
"Mau lên... mẹ em không thích gõ cửa..."
Quần áo Phương Nhược Cuồng xem như đầy đủ, chẳng qua bên dưới trần truồng thôi.
Trái lại anh không ngờ mình sẽ có một ngày bị mẹ vợ bắt gặp, nghĩ đến dáng vẻ hung hãn của Kim Phân Phương, còn anh vất vả lắm mới có được cơ hội đăng đường nhập thất, nên mặt anh tối sầm lại, song tay chân nhanh chóng mặc quần mình vào.
Có điều vì thân thể còn chưa hết trướng phồng, nên lúc kéo khóa quần anh phải mất chút sức lực.
Nhất là Kim Phân Phương dường như vừa vào WC xong, mang dép bước đùng đùng đi về phía bên này, người đàn ông luôn luôn bình tĩnh trên ót cũng toát mấy giọt mồ hôi.
"Ơ..." Quả nhiên Kim Phân Phương không thích gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào. Bà nhìn thấy con gái mình ngồi trên giường, dáng vẻ lại không có gì khác thường, gương mặt hơi đỏ ửng.
Kim Phân Phương nghi hoặc nhìn cô con gái nhà mình, lại trông thấy người đàn ông giả vờ bình tĩnh kia ngồi bên cạnh. Trong lòng bà tức giận nghĩ, bà mới ra ngoài hai tiếng mua thức ăn, hai đứa này đã lăn lên giường rồi?
Kim Phân Phương lăn lộn trong nhóm ông lớn ở công trường đã lâu, cũng nhiễm chút tính tình ngay thẳng. Bà liếc xéo Phương Nhược Cuồng, cười lạnh nói: "Thằng nhóc này, đừng nói giữa ban ngày ban mặt cậu làm ở nhà tôi nhé..."
"..."
Lời này của Kim Phân Phương quả thực hơi thô lỗ, không chỉ Lâm Mân Côi lúng túng đỏ mặt, ngay cả kẻ họ Phương nào đó trầm ổn chín chắn cũng thoáng đỏ mặt.
May mà gương mặt đỏ bừng này khiến trong lòng Kim Phân Phương hơi buông lỏng, có thể đỏ mặt, chứng tỏ vẫn cần mặt mũi.
Chỉ sợ người hèn hạ tói nỗi vô địch, mặt mũi cũng không cần.
"Còn đứng ngây đó làm gì? Hai đứa bóc quả óc chó nhiều vậy! Tính làm bánh gato óc chó hả?!"
Bởi vì xem như bị bắt gian tại giường, Lâm Mân Côi và Phương Nhược Cuồng đều có chút xấu hổ.
Trái lại Kim Phân Phương không hề chi, chui vào nhà bếp làm bữa tối.
Bà không mở miệng giữ lại ăn cơm, nên Phương Nhược Cuồng cũng không dám nán lại, rất cung kính nói một tiếng công ty có việc phải rời đi.
Lâm Mân Côi cầm áo khoác đang định tiễn Phương Nhược Cuồng xuống dưới, lại bị ánh mắt Kim Phân Phương ngăn trở.
"Đã trễ thế này công ty có cái rắm gì? Ăn cơm rồi nói!"
Bà vừa nói xong, đôi vợ chồng son đều sững sờ, nhất là Lâm Mân Côi kéo phương Nhược Cuồng lại, lắc tay anh, "Còn không tiến vào..."
Kim Phân Phương cũng nhìn thấy động tác nhỏ của hai người, cái tên nhóc Phương gia này ngờ ngờ nghệch nghệch, thực sự không giống ác ma biến thái như lời đồn.
Hèn gì người xưa nói lời đồn mạnh như hổ nhỉ.
Vì Phương Nhược Cuồng biểu hiện ngây ngô khiến Kim Phân Phương từ từ có cảm tình, mặc dù nói chuyện vẫn rắt cứng nhắc, song không còn giống như trước đây, hoàn toàn không thèm nhìn Phương Nhược Cuồng.
Thừa dịp tâm trạng Kim Phân Phương tốt, Lâm Mân Côi nhanh chóng nói với bà chuyện từ chức.
Vốn tưởng rằng mẹ sẽ phản đối, nhưng không ngờ Kim Phân Phương lại không chút chần chừ gật đầu đồng ý ngay.
"Công việc đó cũng không có ý nghĩa, nhất là sau khi xảy ra chuyện nhà họ Phương, con đúng là bùn vàng lăn đến đũng quần, không phải phân cũng là phân..." Cắn đầu đũa, Kim Phân Phương nói: "Cũng tốt, nhà chúng ta đâu sợ không nuôi nổi con... Con về với mẹ đi..."
Lâm Mân Côi thở phào nhẹ nhõm, đang định thúc đẩy khẩu vị mở rộng, Kim Phân Phương giống như vô tình nói một câu.
"Có điều, mẹ còn trẻ, còn chưa muốn làm bà ngoại sớm đâu... Nhóc con Phương gia, lại ở nhà tôi trắng trợn chơi cài trò đó... coi chừng tôi thiến cậu..."
"..."
Theo như Kim Phân Phương nói, con gái bà hình như đã trưởng thành trong một đêm.
Lâm Mân Côi nghe xong cũng chỉ cười, thực ra chưa tính là trưởng thành lắm, chỉ thoáng cái hiểu ra rất nhiều chuyện thôi.
Bản thân đã mạnh mẽ thì bất cứ chuyện gì, bất cứ kẻ nào ở trước mặt bạn đều trở nên không đáng kể.
Cuộc đời rất ngắn, quá để ý đến cái nhìn của người khác chưa hẳn sẽ sống thoải mái tự do. Quan trọng hơn là bản thân sống tốt, mới thực sự tốt nhất.
Sau sự kiện Trương Ngọc, Lâm Mân Côi cũng ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc cẩn thận với Kim Phân Phương về chuyện Phương Nhược Cuồng.
Kim Phân Phương vẫn không có cảm tình gì nhiều với Phương Nhược Cuồng.
Kỳ thực nói không thích không bằng nói là hơi sợ.
Với Kim Phân Phương, Phương Nhược Cuồng này gia cnahr quá tốt, thậm chí người cũng có đạo hạnh quá cao, bà sợ bé ngoan đơn thuần của mình chịu không nổi người đàn ông như vậy.
Song Lâm Mân Côi lại kéo tay bà, từng chữ từng câu đều cam đoan với bà rằng cô sẽ sống tốt, sẽ chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình.
Con gái đã thề son sắt thế, làm mẹ còn có thể nói gì, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở thôi.
Vốn dĩ đây là cuộc sống của con gái. Bản thân cô đã đồng ý thì làm phụ huynh tiến bộ còn có thể làm sao.
Do đó coi như một tin tốt cho Lâm Mân Côi và Phương Nhược Cuồng, bọn họ đều không thích tình cảm của hai người bị gia đình ngăn cản.
Lại một lần nữa Phương Nhược Cuồng đề cập chuyện muốn dẫn Lâm Mân Côi về nhà, lần này Lâm Mân Côi vẫn lưỡng lự. Đồng thời cô nói với Phương Nhược Cuồng một việc, "Em muốn từ chức."
Phương Nhược Cuồng đang ngồi trên ghế salon bóp quả óc chó cho Lâm Mân Côi.
Tay người đàn ông có lực, hai quả óc chó đặt vài lòng bàn tay còn dư dả. Nghe Lâm Mân Côi nói vậy, quả óc chó trên tay theo tiếng vỡ nát.
Từ chức? Người nào đó dường như hơi kinh ngạc.
day ngâm đần ang eá tựe. nai qua áe ehá đặt ma tàng
Lâm Mân Côi nhặt quả óc chó trong tay Phương Nhược Cuồng bỏ vào miệng, nhai nhai mới gật đầu: "Ý nghĩ này em suy nghĩ rất lâu rồi... Em cảm thấy em không thích hợp làm nhân viên công chức lắm..."
Môi trường phức tạp, rối ren hầu như không có bất cứ hiệu quả làm việc, bản thân cô cũng chẳng biết mình ngồi ở vị trí đó vì cái gì.
Có lẽ rất nhiều người tha thiết ước mơ, song Lâm Mân Côi lại không muốn.
Như cô nói, cuộc sống quá ngắn, ngoại trừ tình yêu ra, cô còn muốn rất nhiều thứ khác.
Đới với việc Lâm Mân Côi từ chức. Phương Nhược Cuồng trăm phần trăm ủng hộ.
Nhận được sự tán thưởng của Phương Nhược Cuồng, tâm trạng Lâm Mân Côi rất tốt tựa vào lòng anh, khẽ hừ hừ.
"Xin lỗi... lần này em vẫn không thể về nhà với anh..."
Phương Nhược Cuồng thoáng không vui, dừng một chút mới lên tiếng: "Anh làm em thấy áp lực à?"
Lâm Mân Côi lắc đầu, đồng thời nhặt quả óc chó còn sót lại bỏ vào miệng mình. "Thực ra cũng không tính là thế. Chẳng qua anh... tốt vậy... Em muốn... trở thành người sanh vai cùng anh..."
"Hoa nhỏ..." Phương Nhược Cuồng nắm tay Lâm Mân Côi, anh muốn nói, thực ra anh không ngại.
đĩhận đượd sựtấn thành dứa Phương ổĩhượd Guơng~tẵm~trạng t£ầm Mẩn Gơl rắt tết tựa vàơ tàng anh. khẽ hù hà.
Chỉ cần Lâm Mân Côi ở bên anh cả đời, thì anh không quan tâm Lâm Mân Côi trở thành dạng người gì, cũng không quan tâm cô dựa vào anh cả đời.
Song, rõ ràng cách nghĩ của Lâm Mân Côi khác với anh.
Cô không phải một con thú cưng, cô bé có suy nghĩ, có chủ kiến của mình. Quan trọng hơn là cô muốn đứng ở độ cao giống anh.
Ít ra cô được tôn trọng. Cũng có thể chỉ là suy nghĩ của hiện tại.
Hít sâu một hơi. Phương Nhược Cuồng lại gần, "Em thích là được... anh, không vội..."
Dù sao cũng ở bên nhau rồi, thực ra anh chẳng để bụng chút thời gian đó.
Kim Phân Phương không ở nhà, hai người rất lâu không hòa bình ở bên nhau như vậy.
Anh xoa nắn em, em ôm anh, hai đôi môi nhanh chóng dính vào nhau.
Phương Nhược Cuồng mút cánh môi hồng ấy, khẽ liếm, vẫn có chút chưa thỏa mãn. Anh dán lên đôi môi Lâm Mân Côi, lại bắt đầu chui vào trong.
Thân thể Lâm Mân Côi run run, tay của người kia xốc áo lông rộng thùng thình của cô lên, dễ dàng nắm một bên ngực của cô.
Cô híp mắt hưởng thụ một hồi, bỗng nhiên nhớ ra đây là nơi nàa, chợt từ trong môi Phương Nhược Cuồng chui ra.
"Không đượv.., kéo tay anh, Lâm Mân Côi, lắc đầu, "Chốc nữa mẹ em sẽ về đó..."
Phương Nhược Cuồng không buông cô ea, chỉ nắm tay cô đặt vào giữa hai chân anh, bờ môi vì trước đó xâm nhập mà trở nên óng ánh, dưới ánh mắt anh, chọc người ta cả người tòan lửa nóng.
"Ngoan, cô gái tốt của anh... em thương thương anh đi..."
Vừa nói, anh vừa ôm Lâm Mân Côi vào phòng ngủ của cô.
Đây là phòng ngủ trước đây của Lâm Mân Côi và Phương Tử Quân. Sau khi Phương Tử Quân dọn đi, Lâm Mân Côi dọn sạch tát cả mọi thứ, nhưng chiếc giường này do trước kia Lâm Mân Côi tự mình chọn, tốt hơn mười ngàn, cực kỳ thoải mái.
Tuy bị tên cặn bã Phương Tử Quân đó ngủ một khoảng thời gian, song Lâm Mân Côi nghĩ đến mười ngàn tệ ấy là nhức nhối không thôi, cuối cùng vẫn giữ lại.
Khi Phương Nhược Cuồng đè cô trên giường, mút môi cô, thân thể cường tráng dán vào khe khẽ vuốt ve cô, rõ ràng không uống rượu, nhưng lại mang theo chút men say.
"Trên chiếc giường này... hắn từng chạm qua em chưa..."
Phương Nhược Cuồng vừa nói thế, hai tay nhanh chóng thối lui khỏi chiếc áo rộng thùng thình của Lâm Mân Côi, luồn vào giữa hai chân nhạy cảm đó.
Khi cảm giác được dịch thể ướt át, anh khẽ cười, gảy một ít đưa lên chóp mũi. Đầu tiên là nhẹ nhàng ngửi một cái, cuối cùng anh bỏ dịch thể như cam lộ kia vào miệng, nhâm nhi từng chút một.
Lâm Mân Côi ngượng ngùng không ngớt tưước động tác đó của anh, cô rúc chân vẫn cảm thấy không đúng, lại đá anh một cái.
"Đáng ghét... đàn ông mấy anh chỉ thích thế..."
Khung xương Lâm Mân Côi không lớn lắm, nên đôi chân đặc biệt nhỏ nhắn xinh xắn.
Bàn chân nhỏ cỡ ba mươi bốn bị người đàn ông nắm trong lòng bàn tay mang theo vết chai xù xì, còn mập mờ xoa xoa, "Mềm quá.... Tất nhiên... cả người cô gái của anh... đều mềm hết..."
Lâm Mân Côi hiếm khi thấy Phương Nhược Cuồng xấu xa vậy, thời gian hai người ở bên nhau có hạn, bình thường trò vui khởi động trên người khá dài, song không ngờ lúc này anh nhàn rỗi thế.
Lẽ nào anh không biết chốc nữa mẹ cô về ư?
Nghĩ đến Kim Phân Phương chắc không bao lâu sẽ phá cửa vào, Lâm Mân Côi hơi ác ý nhìn dưới thân trướng phồng kia của Phương Nhược Cuồng.
Tâm trạng Phương Nhược Cuồng không tệ, vuốt ve cả người Lâm Mân Côi một hồi, vừa hôn vừa thủ thỉ bên tai cô vài lời âu yếm trên giường.
Lâm Mân Côi bị chọc đến mức cả người run rẩy, người đó còn để ngón tay đi vào thỏa mãn cô trước. Đợi đến lúc cô run rẩy không ngừng, đôi mắt như nước mùa thu, cười tươi rói nhìn anh, anh mới không nhanh không chậm đẩy mình vào.
Song, không biết có phải vui quá hóa buồn không, Phương tiên sinh còn chưa khai tiệc lớn, chợt nghe Kim Phân Phương ngoài phòng khách rít lên một tiếng.
"Bé ngoan... mẹ có mua tráng miệng cho con... thừa dịp còn nóng mau ra đây ăn nè..."
Hai người vận động trong phòng đồng lọat dừng lại, nhất là Lâm Mân Côi giật hẳn người lên, đẩy Phương Nhược Cuồng ra, vừa nắm quần áo mình che thân.
"Mau lên... mẹ em không thích gõ cửa..."
Quần áo Phương Nhược Cuồng xem như đầy đủ, chẳng qua bên dưới trần truồng thôi.
Trái lại anh không ngờ mình sẽ có một ngày bị mẹ vợ bắt gặp, nghĩ đến dáng vẻ hung hãn của Kim Phân Phương, còn anh vất vả lắm mới có được cơ hội đăng đường nhập thất, nên mặt anh tối sầm lại, song tay chân nhanh chóng mặc quần mình vào.
Có điều vì thân thể còn chưa hết trướng phồng, nên lúc kéo khóa quần anh phải mất chút sức lực.
Nhất là Kim Phân Phương dường như vừa vào WC xong, mang dép bước đùng đùng đi về phía bên này, người đàn ông luôn luôn bình tĩnh trên ót cũng toát mấy giọt mồ hôi.
"Ơ..." Quả nhiên Kim Phân Phương không thích gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa vào. Bà nhìn thấy con gái mình ngồi trên giường, dáng vẻ lại không có gì khác thường, gương mặt hơi đỏ ửng.
Kim Phân Phương nghi hoặc nhìn cô con gái nhà mình, lại trông thấy người đàn ông giả vờ bình tĩnh kia ngồi bên cạnh. Trong lòng bà tức giận nghĩ, bà mới ra ngoài hai tiếng mua thức ăn, hai đứa này đã lăn lên giường rồi?
Kim Phân Phương lăn lộn trong nhóm ông lớn ở công trường đã lâu, cũng nhiễm chút tính tình ngay thẳng. Bà liếc xéo Phương Nhược Cuồng, cười lạnh nói: "Thằng nhóc này, đừng nói giữa ban ngày ban mặt cậu làm ở nhà tôi nhé..."
"..."
Lời này của Kim Phân Phương quả thực hơi thô lỗ, không chỉ Lâm Mân Côi lúng túng đỏ mặt, ngay cả kẻ họ Phương nào đó trầm ổn chín chắn cũng thoáng đỏ mặt.
May mà gương mặt đỏ bừng này khiến trong lòng Kim Phân Phương hơi buông lỏng, có thể đỏ mặt, chứng tỏ vẫn cần mặt mũi.
Chỉ sợ người hèn hạ tói nỗi vô địch, mặt mũi cũng không cần.
"Còn đứng ngây đó làm gì? Hai đứa bóc quả óc chó nhiều vậy! Tính làm bánh gato óc chó hả?!"
Bởi vì xem như bị bắt gian tại giường, Lâm Mân Côi và Phương Nhược Cuồng đều có chút xấu hổ.
Trái lại Kim Phân Phương không hề chi, chui vào nhà bếp làm bữa tối.
Bà không mở miệng giữ lại ăn cơm, nên Phương Nhược Cuồng cũng không dám nán lại, rất cung kính nói một tiếng công ty có việc phải rời đi.
Lâm Mân Côi cầm áo khoác đang định tiễn Phương Nhược Cuồng xuống dưới, lại bị ánh mắt Kim Phân Phương ngăn trở.
"Đã trễ thế này công ty có cái rắm gì? Ăn cơm rồi nói!"
Bà vừa nói xong, đôi vợ chồng son đều sững sờ, nhất là Lâm Mân Côi kéo phương Nhược Cuồng lại, lắc tay anh, "Còn không tiến vào..."
Kim Phân Phương cũng nhìn thấy động tác nhỏ của hai người, cái tên nhóc Phương gia này ngờ ngờ nghệch nghệch, thực sự không giống ác ma biến thái như lời đồn.
Hèn gì người xưa nói lời đồn mạnh như hổ nhỉ.
Vì Phương Nhược Cuồng biểu hiện ngây ngô khiến Kim Phân Phương từ từ có cảm tình, mặc dù nói chuyện vẫn rắt cứng nhắc, song không còn giống như trước đây, hoàn toàn không thèm nhìn Phương Nhược Cuồng.
Thừa dịp tâm trạng Kim Phân Phương tốt, Lâm Mân Côi nhanh chóng nói với bà chuyện từ chức.
Vốn tưởng rằng mẹ sẽ phản đối, nhưng không ngờ Kim Phân Phương lại không chút chần chừ gật đầu đồng ý ngay.
"Công việc đó cũng không có ý nghĩa, nhất là sau khi xảy ra chuyện nhà họ Phương, con đúng là bùn vàng lăn đến đũng quần, không phải phân cũng là phân..." Cắn đầu đũa, Kim Phân Phương nói: "Cũng tốt, nhà chúng ta đâu sợ không nuôi nổi con... Con về với mẹ đi..."
Lâm Mân Côi thở phào nhẹ nhõm, đang định thúc đẩy khẩu vị mở rộng, Kim Phân Phương giống như vô tình nói một câu.
"Có điều, mẹ còn trẻ, còn chưa muốn làm bà ngoại sớm đâu... Nhóc con Phương gia, lại ở nhà tôi trắng trợn chơi cài trò đó... coi chừng tôi thiến cậu..."
"..."
Tác giả :
Phó du