Mân Côi
Chương 26
Lâm Mân Côi nghĩ rất đơn giản, chẳng phải Lâm Kiến Quốc không tin cô chỉ tin Phương Tử Quân à? Đã vậy nếu ông ta tận mắt chứng kiến thì sao? Mắt thấy là thật, tai nghe là giả, lẽ nào lần này ông ta còn muốn đứng về phía Phương Tử Quân?
Nhưng Lâm Mân Côi không ngờ, Lâm Kiến Quốc quả thực rất khiếp sợ cũng rất tức giận, tóm lấy Phương Tử Quân đánh một trận, nhưng ông ta tuổi già sức yếu, lắc được Phương Tử Quân trẻ tuổi tí nào. Trái lại cục trưởng cục công an nghe tin vội chạy tới, quyết đoán quát ngừng lại, yêu cầu cấp dưới vào phòng, mới bảo vệ được chút mặt mũi cho Lâm Kiến Quốc.
Phương Tử Quân đương nhiên sợ, mơ hồ còn có cảm giác tất cả đã kết thúc. Xuất phát từ việc tự bảo vệ mình, đầu tiên hắn đẩy hết lỗi lầm sang Lâm Thanh Thiển.
"Ba.. Xin lỗi ba... Ba hãy tin con... Con uống say... đều tại cô ta... Đúng... tại cô ta quyến rũ con! Ba... ba phải tin con... con thật sự vô tội..."
Lâm Thanh Thiển ở một bên chẳng có chút bất ngờ gì khi nghe Phương Tử Quân nói thế, đã biết hắn là kẻ tiểu nhân từ lâu, giờ ngược lại càng tốt, căn bản không cần thời gian chứng thực. Có điều dù sao cũng là một cô gái, lúc đầu bị phá ngang, Lâm Thanh Thiển vẫn hơi sợ, song thấy Phương Tử Quân hắt hết nước bẩn lên người mình, cô ta lại chẳng sợ nữa.
Chầm chậm từ dưới đất đứng lên, thân thể trần truồng đứng trước mặt Lâm Kiến Quốc, lúc nhìn thấy ánh mắt đối phương lóe lên, cô ta thầm cười.
Nhìn đi, đây chính là đàn ông.
Bất kể già trẻ, bất kể có tiền hay không, toàn bộ chỉ có một đức hạnh.
Lâm Thanh Thiển nhặt quần áo vào phòng tắm, bên này Lâm Kiến Quốc rất phẫn nộ, hơn nữa thấy thân thể mơn mởn của Lâm Thanh Thiển khiến ông ta không hiểu sao có chút thẹn quá hóa giận, không nghĩ ngợi gì vung một quyền đánh Phương Tử Quân.
Phương Tử Quân vốn muốn tránh, nhưng chẳng qua nghĩ đến nếu hôm nay mình không để cho cha vợ xả giận, thì chỉ sợ ngày sau càng không dễ sống. Vì vậy gắng gượng nhịn.
May mà Lâm Kiến Quốc kia, bình thường cơ thể đã bị rượu chè gái gú tiêm nhiễm lợi hại, không có tý sức lực nào từ lâu, nên Phương Tử Quân không bị tổn thương da thịt nhiều.
"Xin lỗi ba, con sai rồi! Con không chịu nổi cám dỗ, con uống rượu, Lâm Thanh Thiển chủ động quyến rũ con, con... là con không tốt... Con có lỗi với Mân Côi... con có lỗi với cô ấy..." Phương Tử Quân nói xong, trái tát một cái, phải tát một cái, khuôn mặt đẹp trai nhanh chóng sưng lên.
Lâm Kiến Quốc cho dù có thích Phương Tử Quân, nhưng dù sao Lâm Mân Côi cũng là con gái ruột. Sao ông ta có thể giúp người ngoài không để mắt tới cốt nhục của mình.
Huống chi, vụ này Phương Tử Quân đã ném một đống phân lên mặt ông ta!
Mặc kệ Phương Tử Quân xin lỗi ra sao, tất nước bẩn vào Lâm Thanh Thiển thế nào, Lâm Kiến Quốc đều nghiến răng, rống giận: "Anh đứng lên cho tôi! Đàn ông khóc sướt mướt ra cái gì! Anh nói xem Mân Côi nó không tốt chỗ nào! Tại sao anh lại đối xử với nó như vậy?"
Lâm Kiến Quốc càng nghĩ càng giận, tuy con gái ta hơi béo một tí, nhưng là đứa trẻ ngoan quy củ đàng hoàng, lại bị Phương Tử Quân nhẫn tâm đùa giỡn. Kỳ thật trong tiềm thức của Lâm Kiến Quốc nghĩ, quan trọng hơn là mặt mũi ông ta bị tổn hại, không ngờ ánh mắt mình luôn sắc bén, lại có thể nhìn lầm.
Hơn nữa, hôm nay ồn ào vậy, người khác sẽ chế giễu ở sau lưng ông ta thế nào.
Lâm Kiến Quốc càng nghĩ càng thấy khó chịu, cuối cùng dứt khoát quyết định, "Không được! Anh ly hôn cho tôi! Lâm gia chúng tôi không có người con rể không nên người kiểu này... Còn nữa, về sau chức chủ nhiệm đó anh không cần làm tiếp! Cái thứ gì ấy!"
Phải biết rằng, chuyện Phương Tử Quân sợ nhất là trở mặt với Lâm Kiến Quốc. Đây cũng là nguyên nhân hắn không thích Lâm Mân Côi nhưng vẫn cưới cô.
Giờ không ngờ xảy ra chuyện này, Phương Tử Quân cảm thấy trời đất sụp đổ. May mà hắn vẫn còn tỉnh táo, giữ được chút lý trí, "Ba... đừng xúc động vậy."
Ông ta cũng không đánh lại hắn nên hắn hắn chậm rãi đứng lên, đối mặt với sắc mặt tức giận của Lâm Kiến Quốc, chầm chậm nói: "Hiện tại thế cục chặt chẽ thế, con và ba đều đứng chung một con thuyền, con sợ nếu bọn con ly hôn, thì những người ở chỗ tối sẽ bắt được cái chuôi... Đến lúc đó con lại chẳng bị sao cả, nhưng nếu chuyện của ba phanh phui, sợ rằng..."
Quả nhiên Phương Tử Quân hiểu Lâm Kiến Quốc, Lâm Kiến Quốc vừa nghĩ đến quan hệ lợi hại trong đó, bỗng nhiên tỉnh táo.
Tuy còn giận Phương Tử Quân nhưng chuyện ly hôn quả nhiên không nhắc lại.
Phương Tử Quân thấy thái độ của Lâm Kiến Quốc mềm mỏng hằn, lập tức xin khoan dung, vừa khóc lóc nói có lỗi với Lâm Mân Côi, vừa nói đã uổng phí công bồi dưỡng của Lâm Kiến Quốc, dù sao hắn cũng thật hối hận, vô cùng hối hận.
Cuối cùng ồn áo trong lòng Lâm Kiến Quốc ngứa ngáy, phiền chán cực kỳ, dứt khoát phẩy tay áo bỏ đi.
Hơn nữa, Lâm Mân Côi chạy thẳng về Lâm gia, Lâm Xảo không ở nhà, cô cũng không cần giả vờ khóc lóc tiếp. Chẳng qua sau khi nghe được tiếng xe dừng lại trước cửa sổ, lập tức vào nhà bếp cầm một củ hành tây, thủ sẵn chờ nước mắt rơi.
Lâm Kiến Quốc vừa vào nhà vừa thấy mắt Lâm Mân Côi sưng đỏ, trông thấy ông ta thì nước mắt rơi ào ào.
Dù không hài lòng đứa con gái Lâm Mân Côi này, nhưng giờ phút này trong lòng Lâm Kiến Quốc vẫn đau âm ỉ.
Mà Lâm Mân Côi ôm hai mắt cay xè, vừa âm thầm quan sát sắc mặt Lâm Kiến Quốc, thấy sắc mặt ông ta có phẫn nộ, có đau lòng cho mình, lập tức rèn sắt khi còn nóng, nói với Lâm Kiến Quốc: "Ba... Lần trước con đã nói với ba, mà ba không tin... Lần này ba nhìn đi... Hu hu hu... Ba... con chịu hết nổi rồi... con muốn ly hôn với anh ta... Ba..."
Lâm Mân Côi tự cho rằng chuyện này đã mười phần chắc chín, nhưng chỉ không ngờ mình tính toán sai lợi ích trước đó của Phương Tử Quân và Lâm Kiến Quốc.
Quả nhiên, nhắc tới ly hôn, sắc mặt Lâm Kiến Quốc hơi kỳ quái, "Mân Côi, ba biết con rất đau lòng, nhưng con và Phương Tử Quân đã kết hôn, hơn nữa kết hôn chưa đến hai tháng đã ly hôn rồi... Con có biết đơn vị các con sẽ nói thế nào không?"
Ban đầu Lâm Mân Côi nghe Lâm Kiến Quốc nói vậy, còn tưởng ông ta quan tâm con gái, sợ danh dự của cô bị hao tổn mới nói thế, do đó cô lau nước mắt, lắc đầu: "Không sợ, cuộc sống này là của con... Ba... con thực sự không thể chung sống với người đàn ông cặn bã này..."
Lâm Mân Côi hạ quyết tâm đòi ly hôn, nói nhảm, cô mưu tính đã lâu, sao còn lưu luyến chứ. Nhưng thái độ của Lâm Kiến Quốc cũng không kiên quyết như cô tưởng.
"Mân Côi, ba biết con rất đau lòng." Lâm Kiến Quốc thở dài một cái, "Nhưng, con vừa đi, ba có nói chuyện với Phương Tử Quân. Nó... Nó nói..."
Nói đến chuyện phòng the riêng tư của hai vợ chồng, nét mặt già nua của Lâm Kiến Quốc thoáng không nén được giận.
"Nó nói... Con... Con sau khi kết hôn vẫn không cho nó chạm vào... Nên nó mới có thể nhất thời uống say ra ngoài..."
Lâm Mân Côi không phải kẻ ngu, nghe được lời này liền biết Phương Tử Quân thuộc phái đóng kịch chẳng biết dùng cách gì, chắc chắn đã lật lạ ván cờ. Cô tức muốn bốc khói, định nói Phương Tử Quân không cứng nổi với người mập như cô, song dù sao cô cũng là một cô gái, những lời này có thể nói với mẹ, sao có thể nói với ba được.
Thấy Lâm Mân Côi trầm mặc, Lâm Kiến Quốc cho rằng lời khuyên của mình có hiệu quả, càng không ngừng cố gắng, "Mân Côi, con hãy nghe ba nói. Đàn ông mà, chung quy cũng sẽ phạm lỗi, nhưng quan trọng là... trái tim vẫn đặt trên người con là được, ba thấy Phương Tử Quân vẫn còn thích con. Nó chỉ nhất thời bị cám dỗ. Nếu không... lần này..."
Lâm Mân Côi đáng thương còn chưa phun một ngụm máu ra ngoài, lại đón lây một ngụm khác. Lâm Mân Côi suýt hộc máu mà chết, đây là thái độ của một người cha dành cho người đã bắt nạt con gái mình sao? Còn muốn bọn họ tiếp tục ở bên nhau? Lâm Mân Côi vứt củ hành tây trong tay, trái tim lạnh lẽo, giọng cũng lạnh hẳn.
"Ba... ba không nói đùa chứ... gã Phương Tử Quân đã sớm lén phén với Lâm Thanh Thiển... Đây không phải lần đầu tiên... Trong lòng hắn vốn không có con... gã đàn ông như vậy tại sao con còn phải ở với hắn nữa..."
"Mân Côi... hôn nhân không phải trò đùa, con kết hôn ròi lại ly hôn sẽ mất giá..."
"Con không sợ mất giá!"
Lâm Mân Côi chợt từ trên ghế salon đứng phắt dậy, sự khó hiểu cùng với việc chiều chuộng con giá nuôi của Lâm Kiến Quốc khiến cô cực kỳ thất vọng. Không, là hoàn toàn thất vọng.
"Dù gì chuyện của con con đã quyết rồi... Con nhất định phải ly hôn. Người đàn ông thế này, con không chịu nổi..."
"Khoan đã! Con đứng lại!"
Thấy Lâm Mân Côi kích động vậy, chẳng muốn nghe lời, sắc mặt Lâm Kiến Quốc trầm xuống.
"Con ném hết mặt mũi của con! Thể diện của ba để ở đâu!"
Nếu trước đó vì hành tây kích thích mà rơi nước mắt,thì lần này Lâm Mân Côi khóc thật. Cô không tin nổi nhìn Lâm Kiến Quốc, "Ba! Con không nghe nhầm chứ... Thể diện... mặt mũi của ba quan trọng hơn? Hay hạnh phúc cả đời của con gái ba quan trọng hơn? Gã đàn ông cặn bã đó, ở sau lưng con lén phén với người phụ nữ khác, khẩu Phật tâm xà, đê tiện vô sỉ, người như thế, con theo hắn sẽ hạnh phúc hả?"
Lâm Mân Côi nước mắt lả chả khiến trong lòng Lâm Kiến Quốc hơi xúc động, nhưng ông ta trong lòng phản ứng kịp. Con hồ ly Phương Tử Quân kia, rốt cuộc ông ta đã nhìn rõ. Không muốn ly hôn với Lâm Mân Côi, có lẽ vì muốn ôm gốc đại thụ như ông ta, nếu quả thực phải ly hôn làm đến mức cá chết lưới rách, thì chỉ sợ bên kia hắn đã sớm động tay động chân.
Nghe ý của hắn giống như ông bất nhân thì tôi bất nghĩa vậy! Không được! Vì tương lai của mình, Lâm Kiến Quốc không thể mạo hiểm.
"Không được! Chuyện của con và Tử Quân còn có thể cứu vãn... Nghe lời..."
Thấy Lâm Mân Côi nước mắt đầy mặt, Lâm Kiến Quốc dịu dàng an ủi: "Ngoan, nghe lời... nghe ba ba nói... Nói chuyện đàng hoàng với Tử Quân, đàn ông lầm đường biết hối cải, vẫn là một người chồng tốt thương con, yêu con."
Lời này của Lâm Kiến Quốc làm Lâm Mân Côi hoàn toàn thất vọng, cô lau nước mắt nhìn Lâm Kiến Quốc, lắc đầu nói: "Ba, nếu con nhất định phải ly hôn thì sao?"
Lâm Kiến Quốc ghét nhất điểm này của con gái, giống hết Kim Phân Phương quật cường, nhìn như yếu đuối chứ thực tế mạnh mẽ, dầu muối không vào, không biết linh hoạt.
"Đứa con gái bất hiếu này! Sao con ích kỉ thế? Lẽ nào con không biết vì con, ba đã nâng đỡ Phương Tử Quân, bây giờ ngồi chung thuyền với hắn? Ba làm tất cả cũng vì con, sao con có thể ích kỉ vậy..."
Giống như đầu óc được đả thông, nước mắt bi thương gì đó của Lâm Mân Côi cũng chẳng còn, chỉ có trái tim rét lạnh từng trận.
"Con ích kỉ? Ha ha... Con ích kỉ? Ba bị Phương Tử Quân nắm được nhược điểm, giờ hậu quả muốn con gánh chịu? Ba còn nói con ích kỉ? Ba... ba có thật sự là ba con không?"
Bộp_
Lâm Mân Côi còn chưa nói hết, Lâm Kiến Quốc đã tát cô một bạt tai.
"Đồ bất hiếu! Mày nói cái gì!"
Nhưng Lâm Mân Côi không ngờ, Lâm Kiến Quốc quả thực rất khiếp sợ cũng rất tức giận, tóm lấy Phương Tử Quân đánh một trận, nhưng ông ta tuổi già sức yếu, lắc được Phương Tử Quân trẻ tuổi tí nào. Trái lại cục trưởng cục công an nghe tin vội chạy tới, quyết đoán quát ngừng lại, yêu cầu cấp dưới vào phòng, mới bảo vệ được chút mặt mũi cho Lâm Kiến Quốc.
Phương Tử Quân đương nhiên sợ, mơ hồ còn có cảm giác tất cả đã kết thúc. Xuất phát từ việc tự bảo vệ mình, đầu tiên hắn đẩy hết lỗi lầm sang Lâm Thanh Thiển.
"Ba.. Xin lỗi ba... Ba hãy tin con... Con uống say... đều tại cô ta... Đúng... tại cô ta quyến rũ con! Ba... ba phải tin con... con thật sự vô tội..."
Lâm Thanh Thiển ở một bên chẳng có chút bất ngờ gì khi nghe Phương Tử Quân nói thế, đã biết hắn là kẻ tiểu nhân từ lâu, giờ ngược lại càng tốt, căn bản không cần thời gian chứng thực. Có điều dù sao cũng là một cô gái, lúc đầu bị phá ngang, Lâm Thanh Thiển vẫn hơi sợ, song thấy Phương Tử Quân hắt hết nước bẩn lên người mình, cô ta lại chẳng sợ nữa.
Chầm chậm từ dưới đất đứng lên, thân thể trần truồng đứng trước mặt Lâm Kiến Quốc, lúc nhìn thấy ánh mắt đối phương lóe lên, cô ta thầm cười.
Nhìn đi, đây chính là đàn ông.
Bất kể già trẻ, bất kể có tiền hay không, toàn bộ chỉ có một đức hạnh.
Lâm Thanh Thiển nhặt quần áo vào phòng tắm, bên này Lâm Kiến Quốc rất phẫn nộ, hơn nữa thấy thân thể mơn mởn của Lâm Thanh Thiển khiến ông ta không hiểu sao có chút thẹn quá hóa giận, không nghĩ ngợi gì vung một quyền đánh Phương Tử Quân.
Phương Tử Quân vốn muốn tránh, nhưng chẳng qua nghĩ đến nếu hôm nay mình không để cho cha vợ xả giận, thì chỉ sợ ngày sau càng không dễ sống. Vì vậy gắng gượng nhịn.
May mà Lâm Kiến Quốc kia, bình thường cơ thể đã bị rượu chè gái gú tiêm nhiễm lợi hại, không có tý sức lực nào từ lâu, nên Phương Tử Quân không bị tổn thương da thịt nhiều.
"Xin lỗi ba, con sai rồi! Con không chịu nổi cám dỗ, con uống rượu, Lâm Thanh Thiển chủ động quyến rũ con, con... là con không tốt... Con có lỗi với Mân Côi... con có lỗi với cô ấy..." Phương Tử Quân nói xong, trái tát một cái, phải tát một cái, khuôn mặt đẹp trai nhanh chóng sưng lên.
Lâm Kiến Quốc cho dù có thích Phương Tử Quân, nhưng dù sao Lâm Mân Côi cũng là con gái ruột. Sao ông ta có thể giúp người ngoài không để mắt tới cốt nhục của mình.
Huống chi, vụ này Phương Tử Quân đã ném một đống phân lên mặt ông ta!
Mặc kệ Phương Tử Quân xin lỗi ra sao, tất nước bẩn vào Lâm Thanh Thiển thế nào, Lâm Kiến Quốc đều nghiến răng, rống giận: "Anh đứng lên cho tôi! Đàn ông khóc sướt mướt ra cái gì! Anh nói xem Mân Côi nó không tốt chỗ nào! Tại sao anh lại đối xử với nó như vậy?"
Lâm Kiến Quốc càng nghĩ càng giận, tuy con gái ta hơi béo một tí, nhưng là đứa trẻ ngoan quy củ đàng hoàng, lại bị Phương Tử Quân nhẫn tâm đùa giỡn. Kỳ thật trong tiềm thức của Lâm Kiến Quốc nghĩ, quan trọng hơn là mặt mũi ông ta bị tổn hại, không ngờ ánh mắt mình luôn sắc bén, lại có thể nhìn lầm.
Hơn nữa, hôm nay ồn ào vậy, người khác sẽ chế giễu ở sau lưng ông ta thế nào.
Lâm Kiến Quốc càng nghĩ càng thấy khó chịu, cuối cùng dứt khoát quyết định, "Không được! Anh ly hôn cho tôi! Lâm gia chúng tôi không có người con rể không nên người kiểu này... Còn nữa, về sau chức chủ nhiệm đó anh không cần làm tiếp! Cái thứ gì ấy!"
Phải biết rằng, chuyện Phương Tử Quân sợ nhất là trở mặt với Lâm Kiến Quốc. Đây cũng là nguyên nhân hắn không thích Lâm Mân Côi nhưng vẫn cưới cô.
Giờ không ngờ xảy ra chuyện này, Phương Tử Quân cảm thấy trời đất sụp đổ. May mà hắn vẫn còn tỉnh táo, giữ được chút lý trí, "Ba... đừng xúc động vậy."
Ông ta cũng không đánh lại hắn nên hắn hắn chậm rãi đứng lên, đối mặt với sắc mặt tức giận của Lâm Kiến Quốc, chầm chậm nói: "Hiện tại thế cục chặt chẽ thế, con và ba đều đứng chung một con thuyền, con sợ nếu bọn con ly hôn, thì những người ở chỗ tối sẽ bắt được cái chuôi... Đến lúc đó con lại chẳng bị sao cả, nhưng nếu chuyện của ba phanh phui, sợ rằng..."
Quả nhiên Phương Tử Quân hiểu Lâm Kiến Quốc, Lâm Kiến Quốc vừa nghĩ đến quan hệ lợi hại trong đó, bỗng nhiên tỉnh táo.
Tuy còn giận Phương Tử Quân nhưng chuyện ly hôn quả nhiên không nhắc lại.
Phương Tử Quân thấy thái độ của Lâm Kiến Quốc mềm mỏng hằn, lập tức xin khoan dung, vừa khóc lóc nói có lỗi với Lâm Mân Côi, vừa nói đã uổng phí công bồi dưỡng của Lâm Kiến Quốc, dù sao hắn cũng thật hối hận, vô cùng hối hận.
Cuối cùng ồn áo trong lòng Lâm Kiến Quốc ngứa ngáy, phiền chán cực kỳ, dứt khoát phẩy tay áo bỏ đi.
Hơn nữa, Lâm Mân Côi chạy thẳng về Lâm gia, Lâm Xảo không ở nhà, cô cũng không cần giả vờ khóc lóc tiếp. Chẳng qua sau khi nghe được tiếng xe dừng lại trước cửa sổ, lập tức vào nhà bếp cầm một củ hành tây, thủ sẵn chờ nước mắt rơi.
Lâm Kiến Quốc vừa vào nhà vừa thấy mắt Lâm Mân Côi sưng đỏ, trông thấy ông ta thì nước mắt rơi ào ào.
Dù không hài lòng đứa con gái Lâm Mân Côi này, nhưng giờ phút này trong lòng Lâm Kiến Quốc vẫn đau âm ỉ.
Mà Lâm Mân Côi ôm hai mắt cay xè, vừa âm thầm quan sát sắc mặt Lâm Kiến Quốc, thấy sắc mặt ông ta có phẫn nộ, có đau lòng cho mình, lập tức rèn sắt khi còn nóng, nói với Lâm Kiến Quốc: "Ba... Lần trước con đã nói với ba, mà ba không tin... Lần này ba nhìn đi... Hu hu hu... Ba... con chịu hết nổi rồi... con muốn ly hôn với anh ta... Ba..."
Lâm Mân Côi tự cho rằng chuyện này đã mười phần chắc chín, nhưng chỉ không ngờ mình tính toán sai lợi ích trước đó của Phương Tử Quân và Lâm Kiến Quốc.
Quả nhiên, nhắc tới ly hôn, sắc mặt Lâm Kiến Quốc hơi kỳ quái, "Mân Côi, ba biết con rất đau lòng, nhưng con và Phương Tử Quân đã kết hôn, hơn nữa kết hôn chưa đến hai tháng đã ly hôn rồi... Con có biết đơn vị các con sẽ nói thế nào không?"
Ban đầu Lâm Mân Côi nghe Lâm Kiến Quốc nói vậy, còn tưởng ông ta quan tâm con gái, sợ danh dự của cô bị hao tổn mới nói thế, do đó cô lau nước mắt, lắc đầu: "Không sợ, cuộc sống này là của con... Ba... con thực sự không thể chung sống với người đàn ông cặn bã này..."
Lâm Mân Côi hạ quyết tâm đòi ly hôn, nói nhảm, cô mưu tính đã lâu, sao còn lưu luyến chứ. Nhưng thái độ của Lâm Kiến Quốc cũng không kiên quyết như cô tưởng.
"Mân Côi, ba biết con rất đau lòng." Lâm Kiến Quốc thở dài một cái, "Nhưng, con vừa đi, ba có nói chuyện với Phương Tử Quân. Nó... Nó nói..."
Nói đến chuyện phòng the riêng tư của hai vợ chồng, nét mặt già nua của Lâm Kiến Quốc thoáng không nén được giận.
"Nó nói... Con... Con sau khi kết hôn vẫn không cho nó chạm vào... Nên nó mới có thể nhất thời uống say ra ngoài..."
Lâm Mân Côi không phải kẻ ngu, nghe được lời này liền biết Phương Tử Quân thuộc phái đóng kịch chẳng biết dùng cách gì, chắc chắn đã lật lạ ván cờ. Cô tức muốn bốc khói, định nói Phương Tử Quân không cứng nổi với người mập như cô, song dù sao cô cũng là một cô gái, những lời này có thể nói với mẹ, sao có thể nói với ba được.
Thấy Lâm Mân Côi trầm mặc, Lâm Kiến Quốc cho rằng lời khuyên của mình có hiệu quả, càng không ngừng cố gắng, "Mân Côi, con hãy nghe ba nói. Đàn ông mà, chung quy cũng sẽ phạm lỗi, nhưng quan trọng là... trái tim vẫn đặt trên người con là được, ba thấy Phương Tử Quân vẫn còn thích con. Nó chỉ nhất thời bị cám dỗ. Nếu không... lần này..."
Lâm Mân Côi đáng thương còn chưa phun một ngụm máu ra ngoài, lại đón lây một ngụm khác. Lâm Mân Côi suýt hộc máu mà chết, đây là thái độ của một người cha dành cho người đã bắt nạt con gái mình sao? Còn muốn bọn họ tiếp tục ở bên nhau? Lâm Mân Côi vứt củ hành tây trong tay, trái tim lạnh lẽo, giọng cũng lạnh hẳn.
"Ba... ba không nói đùa chứ... gã Phương Tử Quân đã sớm lén phén với Lâm Thanh Thiển... Đây không phải lần đầu tiên... Trong lòng hắn vốn không có con... gã đàn ông như vậy tại sao con còn phải ở với hắn nữa..."
"Mân Côi... hôn nhân không phải trò đùa, con kết hôn ròi lại ly hôn sẽ mất giá..."
"Con không sợ mất giá!"
Lâm Mân Côi chợt từ trên ghế salon đứng phắt dậy, sự khó hiểu cùng với việc chiều chuộng con giá nuôi của Lâm Kiến Quốc khiến cô cực kỳ thất vọng. Không, là hoàn toàn thất vọng.
"Dù gì chuyện của con con đã quyết rồi... Con nhất định phải ly hôn. Người đàn ông thế này, con không chịu nổi..."
"Khoan đã! Con đứng lại!"
Thấy Lâm Mân Côi kích động vậy, chẳng muốn nghe lời, sắc mặt Lâm Kiến Quốc trầm xuống.
"Con ném hết mặt mũi của con! Thể diện của ba để ở đâu!"
Nếu trước đó vì hành tây kích thích mà rơi nước mắt,thì lần này Lâm Mân Côi khóc thật. Cô không tin nổi nhìn Lâm Kiến Quốc, "Ba! Con không nghe nhầm chứ... Thể diện... mặt mũi của ba quan trọng hơn? Hay hạnh phúc cả đời của con gái ba quan trọng hơn? Gã đàn ông cặn bã đó, ở sau lưng con lén phén với người phụ nữ khác, khẩu Phật tâm xà, đê tiện vô sỉ, người như thế, con theo hắn sẽ hạnh phúc hả?"
Lâm Mân Côi nước mắt lả chả khiến trong lòng Lâm Kiến Quốc hơi xúc động, nhưng ông ta trong lòng phản ứng kịp. Con hồ ly Phương Tử Quân kia, rốt cuộc ông ta đã nhìn rõ. Không muốn ly hôn với Lâm Mân Côi, có lẽ vì muốn ôm gốc đại thụ như ông ta, nếu quả thực phải ly hôn làm đến mức cá chết lưới rách, thì chỉ sợ bên kia hắn đã sớm động tay động chân.
Nghe ý của hắn giống như ông bất nhân thì tôi bất nghĩa vậy! Không được! Vì tương lai của mình, Lâm Kiến Quốc không thể mạo hiểm.
"Không được! Chuyện của con và Tử Quân còn có thể cứu vãn... Nghe lời..."
Thấy Lâm Mân Côi nước mắt đầy mặt, Lâm Kiến Quốc dịu dàng an ủi: "Ngoan, nghe lời... nghe ba ba nói... Nói chuyện đàng hoàng với Tử Quân, đàn ông lầm đường biết hối cải, vẫn là một người chồng tốt thương con, yêu con."
Lời này của Lâm Kiến Quốc làm Lâm Mân Côi hoàn toàn thất vọng, cô lau nước mắt nhìn Lâm Kiến Quốc, lắc đầu nói: "Ba, nếu con nhất định phải ly hôn thì sao?"
Lâm Kiến Quốc ghét nhất điểm này của con gái, giống hết Kim Phân Phương quật cường, nhìn như yếu đuối chứ thực tế mạnh mẽ, dầu muối không vào, không biết linh hoạt.
"Đứa con gái bất hiếu này! Sao con ích kỉ thế? Lẽ nào con không biết vì con, ba đã nâng đỡ Phương Tử Quân, bây giờ ngồi chung thuyền với hắn? Ba làm tất cả cũng vì con, sao con có thể ích kỉ vậy..."
Giống như đầu óc được đả thông, nước mắt bi thương gì đó của Lâm Mân Côi cũng chẳng còn, chỉ có trái tim rét lạnh từng trận.
"Con ích kỉ? Ha ha... Con ích kỉ? Ba bị Phương Tử Quân nắm được nhược điểm, giờ hậu quả muốn con gánh chịu? Ba còn nói con ích kỉ? Ba... ba có thật sự là ba con không?"
Bộp_
Lâm Mân Côi còn chưa nói hết, Lâm Kiến Quốc đã tát cô một bạt tai.
"Đồ bất hiếu! Mày nói cái gì!"
Tác giả :
Phó du