Man Cô Nhi Hồ Điệp Seba
Chương 9 - Chương 9
Tuy rằng tôi mới kể được ba món trong Mãn Hán toàn tịch, nhưng gân xanh của bé shota Tiên Tâm đã nổi lên rồi. Tôi rất hài lòng thấy chàng giận dữ gào lên, “Mang đồ ăn lên!” Vẻ mặt chàng một lời không thể nói hết được.
Chàng đói đến độ thậm chí bỏ qua món cháo loãng, ăn hẳn một bát cơm đầy, còn nuốt hai miếng đồ ngọt chàng không thích lắm. Có thể thấy công phu “Nói cả một miệng món ngon” của tôi đã đạt đến đỉnh cao.
Về phần ánh mắt cực độ u oán của những người khác thì, so với cái dạ dày đói đến độ co rút của tôi, tôi quyết định làm như không thấy.
“Hừ hừ.” Tôi nhồm nhoàm nhét một cái bánh tiên tra vào miệng. May mắn là thân thể này từng suýt thì chết đói, có rất nhiều không gian để ăn, chứ không tôi cũng béo tới chết.
Tiên Tâm công tử đã khôi phục vẻ mặt thờ ơ, đang uống trà. Nghe thấy tiếng hừ của tôi, chàng không thèm nâng mày, nhàn tản nói, “Buổi tối tiếp tục.”
“Nguyện hầu.” Tôi cũng rót trà, uống nhanh quá nên bị nóng đến mức nước mắt chảy ròng. Đang thẹn quá thành giận, Tiên Tâm công tử quay đầu đi, bả vai khẽ nhúc nhích. Tôi tức đến mức nghiến chặt răng lại.
Sau khi uống thuốc xong, chàng bèn nằm xuống quay lưng với tôi. Chàng đột nhiên nói, “Tới ngủ trưa đi.”
Không lừa bạn chứ, toàn bộ căn phòng đều vang lên tiếng hít vào, tuy rằng tiếng của mỗi người rất nhỏ, nhưng tụ tập với nhau thì rất kinh người.
Tôi bắt đầu buồn bực, tình báo của Bạch Quyên có lầm không thế? Bạch Quyên rõ ràng nói là, Tam công tử giữ mình trong sạch cực kỳ, khác hẳn hai anh trai phong lưu của chàng kia mà. Chưa nói tới hồi còn chưa bị thương chân chàng ở ngoài nghiêm túc yên tĩnh học tập, mà ở nhà chàng cũng giữ một khoảng cách cực kì xa xôi với đám nha đầu.
Thậm chí có người còn phỏng đoán có lẽ sức khỏe chàng yếu quá, nên này nọ lọ chai…
Nhưng tôi nghĩ đến chuyện chàng còn biết cắn khuyên tai của tôi và đủ loại hành vi đen tối nữa, tôi thật sự không chắc lắm.
“Lâm Lang.” Chàng vẫn quay lưng với tôi, gọi một tiếng.
Bạch Quyên đã vô cùng tự giác đi lên tháo búi tóc và cởi áo khoác ngoài giúp tôi, đám người trong phòng cuồn cuộn rút chạy như thủy triều. Cô ấy tháo trang sức giúp tôi rồi chạy như bị quái vật đuổi sau, vừa chạy vai vừa rung động.
Nhà họ Vương, quả thật là chẳng có đến một nửa người tốt. Ai cũng đen như mực, tôi thật là đáng thương.
Tôi rầu rĩ cởi giày, bò lên trên giường, buông màn. Tôi nằm nghiêng tựa vào lưng chàng.
Đang mông lung buồn ngủ, tôi lại cảm thấy chàng chậm rãi xoay người, gác tay lên eo tôi, nhẹ nhàng cắn khuyên tai của tôi.
“…Chàng thích khuyên tai của em như thế, thà em tặng chàng luôn cho khỏe.” Tôi căng da đầu nói, “Nhưng đừng nuốt mất nhé.”
Chàng lại bắt đầu run lên, ngậm khuyên tai, kéo tai tôi từng cái nhẹ nhàng. Cuối cùng, chàng buông khuyên tai ra, chôn mặt sau cổ tôi, cười khẽ nói, “Phải đeo trên tai nàng mới thích chứ.”
Tôi dứt khoát xoay người, mặt đối mặt với chàng. Đôi mắt chàng cũng không lớn, nhưng rất sáng, có vẻ rất đáng chú ý trên gương mặt tái nhợt. Chàng cười với tôi, hai mắt cong thành hai mảnh trăng khuyết…
Để tôi chết luôn đi! Thế này làm sao chị đây khống chế được ~
Động tác còn nhanh hơn ý thức, tôi nhéo gương mặt mềm mịn của chàng. Sờ sướng thật đấy~ grào grào grào ~
Chàng mở lớn đôi mắt, vẻ mặt ngạc nhiên. Tôi không có sức chống cự với vẻ mặt này chút nào ~ tan chảy cả tim rồi, vẻ mặt thuần khiết quá ~
Nhất thời không phanh lại được, tôi xúc động ôm đầu chàng vào trước ngực, “Đáng yêu quá đi, đáng yêu quá đáng yêu quá ~ tỷ tỷ thương chàng, sao lại đáng yêu thế này ~”
Chàng tránh mãi mà không được, bèn từ bỏ. Chàng quay người ôm lấy tôi, chôn trong ngực tôi cười, nói mơ hồ, “Còn tỷ tỷ nữa chứ… Đáng yêu cái gì… Lâm Lang nàng lạ lùng quá, toàn nói linh tình…”
Cười trong chốc lát, chàng chậm rãi yên tĩnh đi, thở rất đều đặn. Tôi cũng ngáp một cái, nhắm mắt lại.
Có một khoảng thời gian, tôi cảm thấy mình rất giống một con heo.
Ăn no rồi ngủ ngủ no lại ăn, chỉ có buổi sáng là tôi sẽ ra ngoài chạy một lúc. Nói sang mồm là để hái hoa cho Tiên Tâm, nhưng trời đã vào đông rồi, lấy đâu ra hoa. Chỉ là khó khăn lắm mới được sử dụng chân của mình, không chạy nhảy thì thật là lỗ vốn. Cho dù trời có đổ tuyết, tôi vẫn vô cùng nghị lực đi ra khỏi căn phòng ấm áp dạo quanh đó đây. Sinh sống trong vùng cận nhiệt đới, tuyết vẫn là một thứ đồ chơi hiếm gặp đối với tôi…
(Đừng có nói với tôi về đá trong tủ lạnh, hai cái đấy khác nhau mà?)
Mỗi lần trở về lúc gần giữa trưa, cho dù không có hoa tôi cũng sẽ mang nhánh cây ngọn cỏ về báo cáo công tác, không thì cũng có một hai cục đá mà tôi thấy đẹp. Tiên Tâm luôn cười (chàng càng ngày càng hay cười), rồi mới thận trọng để cục đá lên ngăn tủ đầu giường, rảnh rỗi chàng lại lấy nó ra chơi với tôi.
Hôm trời vừa đổ tuyết, tôi hứng thú bừng bừng bưng một người tuyết trở về ── một người tuyết rất nhỏ. Tuy rằng tan rất mau, nhưng chàng vẫn sờ một lúc, “Lâu lắm rồi không sờ tới tuyết.” Cực kỳ vui vẻ bất ngờ.
Mỗi lần chàng như vậy, đều khiến mũi tôi đau xót.
Chàng và tôi là cùng một kiểu người. Đều là kiểu người tìm mọi cách để sống sót mà không làm phiền đến người khác, thản nhiên đối mặt với nỗi đau xót của bệnh tật. Đây là một thanh niên có tố chất tâm lý cực tốt đấy! Nhưng chàng còn thảm hơn cả tôi. Tuy rằng tôi nằm trên giường bệnh, nhưng ít nhất còn có thể xem TV, cũng có thể nhìn cảnh ngựa xe như nước ngoài cửa sổ, cuộc sống không đến mức quá tĩnh mịch.
Chàng lại nhốt mình trong phòng bệnh tối tăm, đến cửa kính cũng chẳng có, làm bạn với bệnh khí ủ rũ nhiều năm. Nếu là tôi, tôi đã phải quậy tanh bành lên đòi cải cách, cho dù có mắc viêm phổi cũng phải nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng chàng lại trầm mặc nhẫn nại ở trong phòng bệnh âm u, im lặng chờ tới bình minh, lại chịu đựng tới khi trời tối, chỉ có nỗi đau làm bạn.
Cho nên ngoại trừ lúc sáng tôi chạy ra ngoài một lát, thì từ buổi trưa trở đi tôi đều ngoan ngoãn ở bên chàng.
Lại nói tiếp, tôi tự cho mình là y tá cao cấp ── ừm, y tá làm màu cao cấp vậy. Những việc nặng như bế chàng đi toilet, giúp chàng tắm rửa đương nhiên có cả đống người tranh cướp làm, việc tôi cần làm chỉ là ăn cơm, trò chuyện với chàng… Chàng kiên trì nói tôi hay chọc chàng cười quá. Thật ra tôi nào có! Tại chàng dễ cười quá đó, sao lại đổ cho tôi chọc chàng. Bạn nói xem, lí lẽ ở đâu?!
Khụ, xin lỗi, tôi lại lạc đề.
Tóm lại, công việc của tôi rất nhẹ nhàng, chỉ là cùng ăn cơm cùng nói chuyện, ngủ trưa rồi qua đêm với chàng thôi. Nhưng đúng thật là đắp chăn bông nói chuyện phiếm đơn thuần đấy, căn bản là không thể đen tối tí nào đã được chưa? Bạn cũng ngẫm lại thử xem, chàng cắt chỉ đã được bao lâu đâu. Lúc thay thuốc, thi thoảng có chỗ chưa lành hẳn còn rỉ ra máu loãng. Dáng dấp thế này mà đòi hỏi chàng làm chuyện này chuyện kia thì khoa trương quá rồi…
Nhưng tôi chỉ làm mấy công việc chẳng nhiều nhặn gì này mà chàng đã vui vẻ hơn rất nhiều. Lúc anh cả anh thứ chàng sang thăm chàng, mặt họ lúc nào cũng hớn hở, nói biết vậy thì cưới em dâu vào sớm từ lâu rồi.
Nghe thấy vậy người tôi đổ mồ hôi như tắm, chỉ sợ người ta nhìn ra ý xấu của tôi.
Thật ra tôi đã bị Shota thuần khiết mê hoặc cho váng đầu hoa mắt, nước miếng chảy ròng, động cơ của tôi chẳng thuần khiết chút nào ~
Mỗi lần tôi nói thế, Tiên Tâm đều quay mặt đi cười. Chàng đã ngộ ra “Shota” có ý gì rồi. Chàng thường hay kích thích tôi, bảo tôi chảy nước miếng với các cậu trai trẻ, tâm tình xấu xa.
Có lúc tôi bỗng dưng có ý hay, cực kỳ nhanh nhẹn phản kích, “Nhưng em chỉ chảy nước miếng với một Shota thôi, mà Shota ấy còn quá tuổi nhiều ấy chứ!”
Chàng lập tức nghẹn lời, mặt đỏ tới tận tai, mãi mà không nói gì, xấu hổ đến mức không dám nhìn tôi.
Đúng không đúng không, quả thật tsundere đến mức vô song!
Cho dù ngủ chung với nhau, cùng lắm chàng chỉ cắn cắn khuyên tai của tôi, gặm gặm vòng tay của tôi, tay chàng cũng chỉ gác lên eo tôi rất quy củ. (Tuy rằng tôi cảm thấy cái thói quen gặm đồ vật này rất kỳ quái…) Còn lại thì chẳng làm gì cả. Ngủ với chàng rất an tâm, hơn nữa lại vô cùng ấm.
Mùa đông vốn dĩ chính là mùa tương đối có lợi với vết thương. Mùa này đỡ bị nhiễm trùng, có lẽ là bởi vì chàng ăn uống khá hơn nhiều, ăn được ngủ được, nên vết thương lành cũng mau hơn, thân thể cũng mạnh mẽ hơn một chút. Đến cả số lần phát tác cơn đau chi ma cũng càng ngày càng ít. Tôi cũng bắt đầu vẽ bản thiết kế mời thợ thủ công tới làm xe lăn. Có lẽ khi mùa xuân tới, tôi có thể đẩy chàng ra ngoài tản bộ…
Nhưng mùa đông cũng là một mùa tối tăm, rất không tốt với sức khỏe tâm lý. Ở chung với nhau cũng không phải vạn năng. Đêm khuya hôm ấy lúc cơn đau chi ma của Tiên Tâm phát tác, chàng chưa chuẩn bị tâm lý, bỗng nhiên bị đau tới mức tỉnh lại, lại không dám đánh thức tôi, chỉ có thể ấn chặt trán mình vào cánh tay tôi.
Khi mồ hôi lạnh của chàng làm tôi bừng tỉnh, tôi đã không biết chàng bị đau bao lâu rồi. Cả chiếc áo đơn của chàng gần như ướt sũng.
“Tại sao chàng không gọi em dậy?” Tôi vừa kinh ngạc vừa giận dữ.
Chàng lắc đầu, siết chặt hàm răng, toàn thân đều đang run rẩy. Tôi rất khổ sở, thật sự rất khổ sở. Tôi nhớ tới rất cảnh nhiều đêm, tôi tỉnh lại vì đau, bò đi tìm thuốc giảm đau, tự ôm chặt lấy chính mình sống chết vượt qua cơn đau đớn.
Khi đó tôi hy vọng có người ôm tôi ra sao, thì giờ tôi ôm Tiên Tâm như thế.
Rốt cuộc vóc dáng của thân hình này quá lùn, tôi chỉ có thể để Tiên Tâm dựa vào cổ tôi, tôi luồn dưới cổ chàng, nhẹ nhàng vỗ lưng cho chàng bằng tay kia. Chàng siết chặt eo tôi, chỉ dám túm chặt lấy áo tôi, vì lần trước chàng lỡ cào xước tay tôi, chàng đã buồn thật lâu.
Nghe thấy tiếng “hức” rịn ra từ quay hàm nghiến chặt của chàng, nước mắt của tôi thực sự sắp trào ra đến nơi.
“Không sao, chàng khóc đi.” Tôi thì thầm, “Em không nói cho ai cả đâu.”
Chàng run lên, hít vào thật sâu, khẽ mở miệng. Giọng chàng mơ hồ, vang lên rất nhỏ, “… Đau.”
“Em biết, em biết.” Tôi lẩm bẩm, “Em biết đau nhiều thế nào.”
Những người như chúng tôi mở miệng kêu đau thì phải khó khăn ra sao, gian khổ nhường nào. Từ năm 16 tuổi trở đi tôi đã chẳng nói với mẹ tôi những điều ấy nữa. Mẹ hỏi thì tôi vĩnh viễn trả lời là “Ổn ạ”. Cho dù tôi đau đến mức đâm người vào tường, đâm xong tôi lại nói “Ổn ạ”.
Chàng run rẩy rất mạnh, tôi đoán chàng đang khóc. Để khiến những người như chúng tôi khóc… Thì phải tin tưởng vào người kia thế nào mới dám buông lỏng bản thân để khóc.
Hại tôi cũng bật khóc.
Chàng ngẩng đầu nhìn tôi, chúng tôi nhìn nhau chẳng nói gì, chỉ ngàn giọt lệ tuôn rơi. Lúc chàng lại căng người, cơn đau ập đến, đột nhiên chàng tới gần tôi, đè môi lên môi tôi, khẽ nhếch miệng, tựa như đang kêu cứu với tôi.
Chuyện chết tiệt là kinh nghiệm hôn môi của tôi chỉ có một lần, cảm giác chỉ có “ghê tởm”. Bây giờ thì hay rồi, tôi bắt đầu hối hận sao không yêu thêm vài lần, hiện tại “Sách học hành đến khi dùng mới ân hận là còn ít”… Được rồi, tôi biết thành ngữ này không dùng như vậy, nhưng đầu tôi đặc sệt như tương rồi bạn còn đòi tôi nghĩ tới câu khác được nữa ư…
Bằng kí ức vô cùng mờ mịt của tôi (còn phải bỏ đi cái phần thấy ghê tởm), tôi thử với đầu lưỡi vào trong miệng chàng. Nhiều năm uống thuốc, chàng nhiễm mùi thuốc rất nặng, cho nên tôi không cảm thấy ghê tởm, chỉ thấy chút vị đắng của thuốc.
Tiếp theo thì không cần tôi nghĩ ngợi gì nữa. Chàng suýt thì nuốt cả lưỡi tôi vào, còn đè lên người tôi. Toàn thân chàng nóng lên đến mức tôi còn lo lắng chàng lên cơn sốt. Chàng ôm mặt tôi thật chặt, đứa nhỏ ngốc này còn không biết phải nhắm mắt (ủa mà sao tôi cũng không nhắm nhỉ?). Thật ra tôi nghĩ chàng cũng chẳng nhìn thấy gì (gần thế này có quỷ mới thấy được gì), như thể dùng hết toàn tâm toàn ý vào chuyện hôn môi, hơn nữa gần như chàng lăn cả người lên người tôi, tôi cảm thấy tình hình không được khéo lắm…
Chàng kêu a một tiếng thật nhỏ, rồi nằm liệt trên người tôi.
… Trời ơi đất ơi! Đừng chơi tôi như vậy chứ! Tôi tôi tôi, tôi không có kinh nghiệm mà! Bây giờ phải làm sao đây? Làm sao đây làm sao đây…
Bình tĩnh, bình tĩnh. Đầu tiên là chàng không thể cảm lạnh được. Mồ hôi đầy người thế này, cần phải lau mình, không thì ở cái thời tiết khỉ gió này sẽ rất dễ dính cảm… Nhưng nhưng nhưng mà…
Tôi ho nhẹ một tiếng, “Em, em gọi người mang nước nóng lên cho chàng tắm… tắm một cái nhé?”
Chàng lắc đầu thật mạnh ở cổ tôi, tôi nghĩ mặt chàng đang nóng lên. Lúc này thẹn thùng thì được cái con khỉ gì chứ.
“Còn đau không?” Tôi quyết định hỏi thật.
Chàng nhẹ nhàng lắc đầu.
… Tôi không biết hôn môi và… cái kia, có thể giảm đau. Tuy rằng không phải giống cái kia của tôi, nhưng có vẻ dưới hai lớp vải… là nó. Đang lúc nào rồi, tôi còn suy nghĩ tới chuyện này!
“Em…” Cái công việc y tá cao cấp này quả không dễ làm… “Em giúp, giúp chàng, lau mình… được không?”
Chàng chàng chàng… Chàng lại còn gật đầu, còn tự giác lăn sang bên cạnh, che mặt lại.
Tôi ngồi suy sụp trong chốc lát, phát hiện mình bị hôn đến mức đầu nặng chân nhẹ. Tôi chân thấp chân cao đi lấy chậu rửa mặt, đổ nước. May mắn trước khi đi ngủ bà tử đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Tôi cạn lời hỏi trời xanh. Quả thật trước nay tôi chưa từng nhìn thấy cái… thứ kia của đàn ông. Đến cả phim con heo tôi còn chưa xem. Đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật của tôi ư? Sao lúc trước tôi không xem thêm mấy bộ phim heo để lấy thêm can đảm nhỉ…
Sự thật chứng minh lần nữa, tố chất tâm lý của tôi kiên cường như thể kim cương. Thế mà tôi còn có thể mặt không đổi sắc hoàn thành toàn bộ quá trình. Cho dù lúc tôi… chà lau “chỗ kia” chàng run tợn, mặt tôi cũng chỉ run rẩy vài cái thôi.
Nhóc con, đừng làm như em muốn “thịt” chàng chứ. Em mới là người bị hại, hiểu không?
Tôi còn gom đủ gan lau hết toàn thân chàng một lượt, rồi chậm rãi giúp chàng mặc quần áo… Và thay món quần áo… dính nhớp nháp của tôi.
“Đừng che mặt.” Tôi mệt mỏi trèo lên trên giường, “Không cần đèn em cũng biết mặt chàng giống màu cà tím rồi.”
Chàng nói bằng giọng nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa, “… xin lỗi.”
Tôi khởi động khuỷu tay, nhìn chàng còn đang xấu hổ bất an, “Xin lỗi cái gì?” Trong cái thời điểm quái quỷ này tôi còn nhớ tới một câu đùa bậy rất nổi tiếng “Có lỗi với anh cả có lỗi với chị dâu” rồi cười haha.
Chàng thẹn quá hóa giận, “Không được cười! Sau, sau này đợi ta khỏe rồi… sẽ, sẽ có lúc nàng phải khóc lóc!”
Tôi rất muốn giải thích, nhưng tôi cười sắp sốc hông đến nơi, thật sự không thể ngừng lại được. Cái gọi là vui quá hóa buồn, chẳng phải đây là gì. Đúng ra tôi không nên đối xử với một thanh thiếu niên vừa bực vừa xấu hổ như vậy.
Thế là bé shota vừa mới tiến hóa thành thanh thiếu niên này bèn dùng kĩ xảo hôn môi chàng mới học được nuốt tiếng cười của tôi vào trong bụng.
Thật là một bi kịch.
Ngày hôm sau thức dậy, tôi uể oải ỉu xìu, toàn thân đều đau… chỗ đau nhất là môi tôi. Ngoại trừ phòng tuyến cuối cùng thì chỗ nào có thể bị sàm sỡ tôi đều bị sàm sỡ hết rồi.
Tôi rất muốn gởi thư khiếu nại tới thế kỉ 21. Cái gien cần cải tạo nhất chính là gien của đám đàn ông. Quá ác liệt, đến cả bé shota thuần khiết trong sáng mà cũng đen tối thế này, đám đàn ông khác mà không thay đổi đi… thì cánh phụ nữ khỏi cần sống nữa.
[HẾT CHƯƠNG 9]
Truyện cười 18+ “Có lỗi với anh cả, có lỗi với chị dâu”:
Truyện cười này bịa trên cơ sở Võ Đại Lang, Võ Tòng, Phan Kim Liên trong Thủy Hử. Võ Đại Lang là một người lùn, xấu xí nhưng hiền lành tốt bụng, bán bánh bao ở chợ. Vợ Võ Đại lang là Phan Kim Liên là một người đàn bà đẹp lẳng lơ. Ban đầu ả thấy Võ Tòng là anh hùng cái thế nên ra sức quyến rũ nhưng không thành. Về sau ả tư thông với Tây Môn Khánh, ả và tình địch thông đồng giết chồng mình. Võ Tòng biết chuyện, bèn chém chết Phan Kim Liên rồi giết Tây Môn Khánh.
Năm 2010, có một truyện cười nổi tiếng được lưu hành như sau:
Một bữa nọ, Võ Đại Lang ra ngoài bán bánh bao, còn Võ Tòng và Phan Kim Liên thấy thời tiết nóng nên về phòng từng người lột hết quần áo tránh nóng.
Đột nhiên, một con chuột vọt tới trước mặt Phan Kim Liên.
Kim Liên: Ối giồi!
Võ Tòng: Kẻ nào ăn gan hùm mật gấu, dám bắt nạt chị dâu ta?
Võ Tòng bất chấp người mình trần như nhộng, xoay phắt người xông vào phòng Phan Kim Liên.
Ai biết trên mặt đất có một vũng nước, Võ Tòng vừa hay đạp phải. Lòng bàn chân vừa trượt, thân người đổ về đằng trước, làm cho chỗ “ấy” của hai bên gắn vào nhau chặt chẽ.
Võ Tòng: Hỏng rồi, ta không thể có lỗi với anh cả!
Võ Tòng không hổ là một người đàn ông chính trực, dứt lời là rút ra ngay.
Kim Liên: Chị nói chú này! Chú lui về sau như vậy là có lỗi với chị dâu là chị đó.
Phan Kim Liên thở dốc hổn hển.
Võ Tòng: Nói cũng đúng, ta nào có thể có lỗi với chị dâu?
Võ Tòng lại đẩy mông về trước hai tấc.
Võ Tòng: Nhưng mà thế này… lại có lỗi với anh cả! Thôi, ta đây đường đường là anh hùng cái thế giết hổ thế mà lại… có lỗi với anh cả, có lỗi với chị dâu, có lỗi với anh cả, có lỗi với chị dâu, có lỗi với anh cả, có lỗi với chị dâu, có lỗi với anh cả, có lỗi với chị dâu, có lỗi với anh cả, có lỗi với chị dâu ⋯⋯
Chàng đói đến độ thậm chí bỏ qua món cháo loãng, ăn hẳn một bát cơm đầy, còn nuốt hai miếng đồ ngọt chàng không thích lắm. Có thể thấy công phu “Nói cả một miệng món ngon” của tôi đã đạt đến đỉnh cao.
Về phần ánh mắt cực độ u oán của những người khác thì, so với cái dạ dày đói đến độ co rút của tôi, tôi quyết định làm như không thấy.
“Hừ hừ.” Tôi nhồm nhoàm nhét một cái bánh tiên tra vào miệng. May mắn là thân thể này từng suýt thì chết đói, có rất nhiều không gian để ăn, chứ không tôi cũng béo tới chết.
Tiên Tâm công tử đã khôi phục vẻ mặt thờ ơ, đang uống trà. Nghe thấy tiếng hừ của tôi, chàng không thèm nâng mày, nhàn tản nói, “Buổi tối tiếp tục.”
“Nguyện hầu.” Tôi cũng rót trà, uống nhanh quá nên bị nóng đến mức nước mắt chảy ròng. Đang thẹn quá thành giận, Tiên Tâm công tử quay đầu đi, bả vai khẽ nhúc nhích. Tôi tức đến mức nghiến chặt răng lại.
Sau khi uống thuốc xong, chàng bèn nằm xuống quay lưng với tôi. Chàng đột nhiên nói, “Tới ngủ trưa đi.”
Không lừa bạn chứ, toàn bộ căn phòng đều vang lên tiếng hít vào, tuy rằng tiếng của mỗi người rất nhỏ, nhưng tụ tập với nhau thì rất kinh người.
Tôi bắt đầu buồn bực, tình báo của Bạch Quyên có lầm không thế? Bạch Quyên rõ ràng nói là, Tam công tử giữ mình trong sạch cực kỳ, khác hẳn hai anh trai phong lưu của chàng kia mà. Chưa nói tới hồi còn chưa bị thương chân chàng ở ngoài nghiêm túc yên tĩnh học tập, mà ở nhà chàng cũng giữ một khoảng cách cực kì xa xôi với đám nha đầu.
Thậm chí có người còn phỏng đoán có lẽ sức khỏe chàng yếu quá, nên này nọ lọ chai…
Nhưng tôi nghĩ đến chuyện chàng còn biết cắn khuyên tai của tôi và đủ loại hành vi đen tối nữa, tôi thật sự không chắc lắm.
“Lâm Lang.” Chàng vẫn quay lưng với tôi, gọi một tiếng.
Bạch Quyên đã vô cùng tự giác đi lên tháo búi tóc và cởi áo khoác ngoài giúp tôi, đám người trong phòng cuồn cuộn rút chạy như thủy triều. Cô ấy tháo trang sức giúp tôi rồi chạy như bị quái vật đuổi sau, vừa chạy vai vừa rung động.
Nhà họ Vương, quả thật là chẳng có đến một nửa người tốt. Ai cũng đen như mực, tôi thật là đáng thương.
Tôi rầu rĩ cởi giày, bò lên trên giường, buông màn. Tôi nằm nghiêng tựa vào lưng chàng.
Đang mông lung buồn ngủ, tôi lại cảm thấy chàng chậm rãi xoay người, gác tay lên eo tôi, nhẹ nhàng cắn khuyên tai của tôi.
“…Chàng thích khuyên tai của em như thế, thà em tặng chàng luôn cho khỏe.” Tôi căng da đầu nói, “Nhưng đừng nuốt mất nhé.”
Chàng lại bắt đầu run lên, ngậm khuyên tai, kéo tai tôi từng cái nhẹ nhàng. Cuối cùng, chàng buông khuyên tai ra, chôn mặt sau cổ tôi, cười khẽ nói, “Phải đeo trên tai nàng mới thích chứ.”
Tôi dứt khoát xoay người, mặt đối mặt với chàng. Đôi mắt chàng cũng không lớn, nhưng rất sáng, có vẻ rất đáng chú ý trên gương mặt tái nhợt. Chàng cười với tôi, hai mắt cong thành hai mảnh trăng khuyết…
Để tôi chết luôn đi! Thế này làm sao chị đây khống chế được ~
Động tác còn nhanh hơn ý thức, tôi nhéo gương mặt mềm mịn của chàng. Sờ sướng thật đấy~ grào grào grào ~
Chàng mở lớn đôi mắt, vẻ mặt ngạc nhiên. Tôi không có sức chống cự với vẻ mặt này chút nào ~ tan chảy cả tim rồi, vẻ mặt thuần khiết quá ~
Nhất thời không phanh lại được, tôi xúc động ôm đầu chàng vào trước ngực, “Đáng yêu quá đi, đáng yêu quá đáng yêu quá ~ tỷ tỷ thương chàng, sao lại đáng yêu thế này ~”
Chàng tránh mãi mà không được, bèn từ bỏ. Chàng quay người ôm lấy tôi, chôn trong ngực tôi cười, nói mơ hồ, “Còn tỷ tỷ nữa chứ… Đáng yêu cái gì… Lâm Lang nàng lạ lùng quá, toàn nói linh tình…”
Cười trong chốc lát, chàng chậm rãi yên tĩnh đi, thở rất đều đặn. Tôi cũng ngáp một cái, nhắm mắt lại.
Có một khoảng thời gian, tôi cảm thấy mình rất giống một con heo.
Ăn no rồi ngủ ngủ no lại ăn, chỉ có buổi sáng là tôi sẽ ra ngoài chạy một lúc. Nói sang mồm là để hái hoa cho Tiên Tâm, nhưng trời đã vào đông rồi, lấy đâu ra hoa. Chỉ là khó khăn lắm mới được sử dụng chân của mình, không chạy nhảy thì thật là lỗ vốn. Cho dù trời có đổ tuyết, tôi vẫn vô cùng nghị lực đi ra khỏi căn phòng ấm áp dạo quanh đó đây. Sinh sống trong vùng cận nhiệt đới, tuyết vẫn là một thứ đồ chơi hiếm gặp đối với tôi…
(Đừng có nói với tôi về đá trong tủ lạnh, hai cái đấy khác nhau mà?)
Mỗi lần trở về lúc gần giữa trưa, cho dù không có hoa tôi cũng sẽ mang nhánh cây ngọn cỏ về báo cáo công tác, không thì cũng có một hai cục đá mà tôi thấy đẹp. Tiên Tâm luôn cười (chàng càng ngày càng hay cười), rồi mới thận trọng để cục đá lên ngăn tủ đầu giường, rảnh rỗi chàng lại lấy nó ra chơi với tôi.
Hôm trời vừa đổ tuyết, tôi hứng thú bừng bừng bưng một người tuyết trở về ── một người tuyết rất nhỏ. Tuy rằng tan rất mau, nhưng chàng vẫn sờ một lúc, “Lâu lắm rồi không sờ tới tuyết.” Cực kỳ vui vẻ bất ngờ.
Mỗi lần chàng như vậy, đều khiến mũi tôi đau xót.
Chàng và tôi là cùng một kiểu người. Đều là kiểu người tìm mọi cách để sống sót mà không làm phiền đến người khác, thản nhiên đối mặt với nỗi đau xót của bệnh tật. Đây là một thanh niên có tố chất tâm lý cực tốt đấy! Nhưng chàng còn thảm hơn cả tôi. Tuy rằng tôi nằm trên giường bệnh, nhưng ít nhất còn có thể xem TV, cũng có thể nhìn cảnh ngựa xe như nước ngoài cửa sổ, cuộc sống không đến mức quá tĩnh mịch.
Chàng lại nhốt mình trong phòng bệnh tối tăm, đến cửa kính cũng chẳng có, làm bạn với bệnh khí ủ rũ nhiều năm. Nếu là tôi, tôi đã phải quậy tanh bành lên đòi cải cách, cho dù có mắc viêm phổi cũng phải nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng chàng lại trầm mặc nhẫn nại ở trong phòng bệnh âm u, im lặng chờ tới bình minh, lại chịu đựng tới khi trời tối, chỉ có nỗi đau làm bạn.
Cho nên ngoại trừ lúc sáng tôi chạy ra ngoài một lát, thì từ buổi trưa trở đi tôi đều ngoan ngoãn ở bên chàng.
Lại nói tiếp, tôi tự cho mình là y tá cao cấp ── ừm, y tá làm màu cao cấp vậy. Những việc nặng như bế chàng đi toilet, giúp chàng tắm rửa đương nhiên có cả đống người tranh cướp làm, việc tôi cần làm chỉ là ăn cơm, trò chuyện với chàng… Chàng kiên trì nói tôi hay chọc chàng cười quá. Thật ra tôi nào có! Tại chàng dễ cười quá đó, sao lại đổ cho tôi chọc chàng. Bạn nói xem, lí lẽ ở đâu?!
Khụ, xin lỗi, tôi lại lạc đề.
Tóm lại, công việc của tôi rất nhẹ nhàng, chỉ là cùng ăn cơm cùng nói chuyện, ngủ trưa rồi qua đêm với chàng thôi. Nhưng đúng thật là đắp chăn bông nói chuyện phiếm đơn thuần đấy, căn bản là không thể đen tối tí nào đã được chưa? Bạn cũng ngẫm lại thử xem, chàng cắt chỉ đã được bao lâu đâu. Lúc thay thuốc, thi thoảng có chỗ chưa lành hẳn còn rỉ ra máu loãng. Dáng dấp thế này mà đòi hỏi chàng làm chuyện này chuyện kia thì khoa trương quá rồi…
Nhưng tôi chỉ làm mấy công việc chẳng nhiều nhặn gì này mà chàng đã vui vẻ hơn rất nhiều. Lúc anh cả anh thứ chàng sang thăm chàng, mặt họ lúc nào cũng hớn hở, nói biết vậy thì cưới em dâu vào sớm từ lâu rồi.
Nghe thấy vậy người tôi đổ mồ hôi như tắm, chỉ sợ người ta nhìn ra ý xấu của tôi.
Thật ra tôi đã bị Shota thuần khiết mê hoặc cho váng đầu hoa mắt, nước miếng chảy ròng, động cơ của tôi chẳng thuần khiết chút nào ~
Mỗi lần tôi nói thế, Tiên Tâm đều quay mặt đi cười. Chàng đã ngộ ra “Shota” có ý gì rồi. Chàng thường hay kích thích tôi, bảo tôi chảy nước miếng với các cậu trai trẻ, tâm tình xấu xa.
Có lúc tôi bỗng dưng có ý hay, cực kỳ nhanh nhẹn phản kích, “Nhưng em chỉ chảy nước miếng với một Shota thôi, mà Shota ấy còn quá tuổi nhiều ấy chứ!”
Chàng lập tức nghẹn lời, mặt đỏ tới tận tai, mãi mà không nói gì, xấu hổ đến mức không dám nhìn tôi.
Đúng không đúng không, quả thật tsundere đến mức vô song!
Cho dù ngủ chung với nhau, cùng lắm chàng chỉ cắn cắn khuyên tai của tôi, gặm gặm vòng tay của tôi, tay chàng cũng chỉ gác lên eo tôi rất quy củ. (Tuy rằng tôi cảm thấy cái thói quen gặm đồ vật này rất kỳ quái…) Còn lại thì chẳng làm gì cả. Ngủ với chàng rất an tâm, hơn nữa lại vô cùng ấm.
Mùa đông vốn dĩ chính là mùa tương đối có lợi với vết thương. Mùa này đỡ bị nhiễm trùng, có lẽ là bởi vì chàng ăn uống khá hơn nhiều, ăn được ngủ được, nên vết thương lành cũng mau hơn, thân thể cũng mạnh mẽ hơn một chút. Đến cả số lần phát tác cơn đau chi ma cũng càng ngày càng ít. Tôi cũng bắt đầu vẽ bản thiết kế mời thợ thủ công tới làm xe lăn. Có lẽ khi mùa xuân tới, tôi có thể đẩy chàng ra ngoài tản bộ…
Nhưng mùa đông cũng là một mùa tối tăm, rất không tốt với sức khỏe tâm lý. Ở chung với nhau cũng không phải vạn năng. Đêm khuya hôm ấy lúc cơn đau chi ma của Tiên Tâm phát tác, chàng chưa chuẩn bị tâm lý, bỗng nhiên bị đau tới mức tỉnh lại, lại không dám đánh thức tôi, chỉ có thể ấn chặt trán mình vào cánh tay tôi.
Khi mồ hôi lạnh của chàng làm tôi bừng tỉnh, tôi đã không biết chàng bị đau bao lâu rồi. Cả chiếc áo đơn của chàng gần như ướt sũng.
“Tại sao chàng không gọi em dậy?” Tôi vừa kinh ngạc vừa giận dữ.
Chàng lắc đầu, siết chặt hàm răng, toàn thân đều đang run rẩy. Tôi rất khổ sở, thật sự rất khổ sở. Tôi nhớ tới rất cảnh nhiều đêm, tôi tỉnh lại vì đau, bò đi tìm thuốc giảm đau, tự ôm chặt lấy chính mình sống chết vượt qua cơn đau đớn.
Khi đó tôi hy vọng có người ôm tôi ra sao, thì giờ tôi ôm Tiên Tâm như thế.
Rốt cuộc vóc dáng của thân hình này quá lùn, tôi chỉ có thể để Tiên Tâm dựa vào cổ tôi, tôi luồn dưới cổ chàng, nhẹ nhàng vỗ lưng cho chàng bằng tay kia. Chàng siết chặt eo tôi, chỉ dám túm chặt lấy áo tôi, vì lần trước chàng lỡ cào xước tay tôi, chàng đã buồn thật lâu.
Nghe thấy tiếng “hức” rịn ra từ quay hàm nghiến chặt của chàng, nước mắt của tôi thực sự sắp trào ra đến nơi.
“Không sao, chàng khóc đi.” Tôi thì thầm, “Em không nói cho ai cả đâu.”
Chàng run lên, hít vào thật sâu, khẽ mở miệng. Giọng chàng mơ hồ, vang lên rất nhỏ, “… Đau.”
“Em biết, em biết.” Tôi lẩm bẩm, “Em biết đau nhiều thế nào.”
Những người như chúng tôi mở miệng kêu đau thì phải khó khăn ra sao, gian khổ nhường nào. Từ năm 16 tuổi trở đi tôi đã chẳng nói với mẹ tôi những điều ấy nữa. Mẹ hỏi thì tôi vĩnh viễn trả lời là “Ổn ạ”. Cho dù tôi đau đến mức đâm người vào tường, đâm xong tôi lại nói “Ổn ạ”.
Chàng run rẩy rất mạnh, tôi đoán chàng đang khóc. Để khiến những người như chúng tôi khóc… Thì phải tin tưởng vào người kia thế nào mới dám buông lỏng bản thân để khóc.
Hại tôi cũng bật khóc.
Chàng ngẩng đầu nhìn tôi, chúng tôi nhìn nhau chẳng nói gì, chỉ ngàn giọt lệ tuôn rơi. Lúc chàng lại căng người, cơn đau ập đến, đột nhiên chàng tới gần tôi, đè môi lên môi tôi, khẽ nhếch miệng, tựa như đang kêu cứu với tôi.
Chuyện chết tiệt là kinh nghiệm hôn môi của tôi chỉ có một lần, cảm giác chỉ có “ghê tởm”. Bây giờ thì hay rồi, tôi bắt đầu hối hận sao không yêu thêm vài lần, hiện tại “Sách học hành đến khi dùng mới ân hận là còn ít”… Được rồi, tôi biết thành ngữ này không dùng như vậy, nhưng đầu tôi đặc sệt như tương rồi bạn còn đòi tôi nghĩ tới câu khác được nữa ư…
Bằng kí ức vô cùng mờ mịt của tôi (còn phải bỏ đi cái phần thấy ghê tởm), tôi thử với đầu lưỡi vào trong miệng chàng. Nhiều năm uống thuốc, chàng nhiễm mùi thuốc rất nặng, cho nên tôi không cảm thấy ghê tởm, chỉ thấy chút vị đắng của thuốc.
Tiếp theo thì không cần tôi nghĩ ngợi gì nữa. Chàng suýt thì nuốt cả lưỡi tôi vào, còn đè lên người tôi. Toàn thân chàng nóng lên đến mức tôi còn lo lắng chàng lên cơn sốt. Chàng ôm mặt tôi thật chặt, đứa nhỏ ngốc này còn không biết phải nhắm mắt (ủa mà sao tôi cũng không nhắm nhỉ?). Thật ra tôi nghĩ chàng cũng chẳng nhìn thấy gì (gần thế này có quỷ mới thấy được gì), như thể dùng hết toàn tâm toàn ý vào chuyện hôn môi, hơn nữa gần như chàng lăn cả người lên người tôi, tôi cảm thấy tình hình không được khéo lắm…
Chàng kêu a một tiếng thật nhỏ, rồi nằm liệt trên người tôi.
… Trời ơi đất ơi! Đừng chơi tôi như vậy chứ! Tôi tôi tôi, tôi không có kinh nghiệm mà! Bây giờ phải làm sao đây? Làm sao đây làm sao đây…
Bình tĩnh, bình tĩnh. Đầu tiên là chàng không thể cảm lạnh được. Mồ hôi đầy người thế này, cần phải lau mình, không thì ở cái thời tiết khỉ gió này sẽ rất dễ dính cảm… Nhưng nhưng nhưng mà…
Tôi ho nhẹ một tiếng, “Em, em gọi người mang nước nóng lên cho chàng tắm… tắm một cái nhé?”
Chàng lắc đầu thật mạnh ở cổ tôi, tôi nghĩ mặt chàng đang nóng lên. Lúc này thẹn thùng thì được cái con khỉ gì chứ.
“Còn đau không?” Tôi quyết định hỏi thật.
Chàng nhẹ nhàng lắc đầu.
… Tôi không biết hôn môi và… cái kia, có thể giảm đau. Tuy rằng không phải giống cái kia của tôi, nhưng có vẻ dưới hai lớp vải… là nó. Đang lúc nào rồi, tôi còn suy nghĩ tới chuyện này!
“Em…” Cái công việc y tá cao cấp này quả không dễ làm… “Em giúp, giúp chàng, lau mình… được không?”
Chàng chàng chàng… Chàng lại còn gật đầu, còn tự giác lăn sang bên cạnh, che mặt lại.
Tôi ngồi suy sụp trong chốc lát, phát hiện mình bị hôn đến mức đầu nặng chân nhẹ. Tôi chân thấp chân cao đi lấy chậu rửa mặt, đổ nước. May mắn trước khi đi ngủ bà tử đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Tôi cạn lời hỏi trời xanh. Quả thật trước nay tôi chưa từng nhìn thấy cái… thứ kia của đàn ông. Đến cả phim con heo tôi còn chưa xem. Đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật của tôi ư? Sao lúc trước tôi không xem thêm mấy bộ phim heo để lấy thêm can đảm nhỉ…
Sự thật chứng minh lần nữa, tố chất tâm lý của tôi kiên cường như thể kim cương. Thế mà tôi còn có thể mặt không đổi sắc hoàn thành toàn bộ quá trình. Cho dù lúc tôi… chà lau “chỗ kia” chàng run tợn, mặt tôi cũng chỉ run rẩy vài cái thôi.
Nhóc con, đừng làm như em muốn “thịt” chàng chứ. Em mới là người bị hại, hiểu không?
Tôi còn gom đủ gan lau hết toàn thân chàng một lượt, rồi chậm rãi giúp chàng mặc quần áo… Và thay món quần áo… dính nhớp nháp của tôi.
“Đừng che mặt.” Tôi mệt mỏi trèo lên trên giường, “Không cần đèn em cũng biết mặt chàng giống màu cà tím rồi.”
Chàng nói bằng giọng nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa, “… xin lỗi.”
Tôi khởi động khuỷu tay, nhìn chàng còn đang xấu hổ bất an, “Xin lỗi cái gì?” Trong cái thời điểm quái quỷ này tôi còn nhớ tới một câu đùa bậy rất nổi tiếng “Có lỗi với anh cả có lỗi với chị dâu” rồi cười haha.
Chàng thẹn quá hóa giận, “Không được cười! Sau, sau này đợi ta khỏe rồi… sẽ, sẽ có lúc nàng phải khóc lóc!”
Tôi rất muốn giải thích, nhưng tôi cười sắp sốc hông đến nơi, thật sự không thể ngừng lại được. Cái gọi là vui quá hóa buồn, chẳng phải đây là gì. Đúng ra tôi không nên đối xử với một thanh thiếu niên vừa bực vừa xấu hổ như vậy.
Thế là bé shota vừa mới tiến hóa thành thanh thiếu niên này bèn dùng kĩ xảo hôn môi chàng mới học được nuốt tiếng cười của tôi vào trong bụng.
Thật là một bi kịch.
Ngày hôm sau thức dậy, tôi uể oải ỉu xìu, toàn thân đều đau… chỗ đau nhất là môi tôi. Ngoại trừ phòng tuyến cuối cùng thì chỗ nào có thể bị sàm sỡ tôi đều bị sàm sỡ hết rồi.
Tôi rất muốn gởi thư khiếu nại tới thế kỉ 21. Cái gien cần cải tạo nhất chính là gien của đám đàn ông. Quá ác liệt, đến cả bé shota thuần khiết trong sáng mà cũng đen tối thế này, đám đàn ông khác mà không thay đổi đi… thì cánh phụ nữ khỏi cần sống nữa.
[HẾT CHƯƠNG 9]
Truyện cười 18+ “Có lỗi với anh cả, có lỗi với chị dâu”:
Truyện cười này bịa trên cơ sở Võ Đại Lang, Võ Tòng, Phan Kim Liên trong Thủy Hử. Võ Đại Lang là một người lùn, xấu xí nhưng hiền lành tốt bụng, bán bánh bao ở chợ. Vợ Võ Đại lang là Phan Kim Liên là một người đàn bà đẹp lẳng lơ. Ban đầu ả thấy Võ Tòng là anh hùng cái thế nên ra sức quyến rũ nhưng không thành. Về sau ả tư thông với Tây Môn Khánh, ả và tình địch thông đồng giết chồng mình. Võ Tòng biết chuyện, bèn chém chết Phan Kim Liên rồi giết Tây Môn Khánh.
Năm 2010, có một truyện cười nổi tiếng được lưu hành như sau:
Một bữa nọ, Võ Đại Lang ra ngoài bán bánh bao, còn Võ Tòng và Phan Kim Liên thấy thời tiết nóng nên về phòng từng người lột hết quần áo tránh nóng.
Đột nhiên, một con chuột vọt tới trước mặt Phan Kim Liên.
Kim Liên: Ối giồi!
Võ Tòng: Kẻ nào ăn gan hùm mật gấu, dám bắt nạt chị dâu ta?
Võ Tòng bất chấp người mình trần như nhộng, xoay phắt người xông vào phòng Phan Kim Liên.
Ai biết trên mặt đất có một vũng nước, Võ Tòng vừa hay đạp phải. Lòng bàn chân vừa trượt, thân người đổ về đằng trước, làm cho chỗ “ấy” của hai bên gắn vào nhau chặt chẽ.
Võ Tòng: Hỏng rồi, ta không thể có lỗi với anh cả!
Võ Tòng không hổ là một người đàn ông chính trực, dứt lời là rút ra ngay.
Kim Liên: Chị nói chú này! Chú lui về sau như vậy là có lỗi với chị dâu là chị đó.
Phan Kim Liên thở dốc hổn hển.
Võ Tòng: Nói cũng đúng, ta nào có thể có lỗi với chị dâu?
Võ Tòng lại đẩy mông về trước hai tấc.
Võ Tòng: Nhưng mà thế này… lại có lỗi với anh cả! Thôi, ta đây đường đường là anh hùng cái thế giết hổ thế mà lại… có lỗi với anh cả, có lỗi với chị dâu, có lỗi với anh cả, có lỗi với chị dâu, có lỗi với anh cả, có lỗi với chị dâu, có lỗi với anh cả, có lỗi với chị dâu, có lỗi với anh cả, có lỗi với chị dâu ⋯⋯
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Tác giả :
Hồ Điệp Seba