Mami, Các Papa Lại Đánh Đến Cửa Rồi!
Chương 362: Giúp ta một điều
“Long tộc đáng thương, cùng với nhân loại của hắn. Một câu chuyện tình mới cảm động làm sao…” Mũi giày nhẹ nhàng tiến tới, dẫm đạp lên những bông hoa xinh đẹp gãy nát. “Chỉ là nhân loại tội nghiệp quá yếu đuối, bị người giết chết một cách thật tàn nhẫn…”
Tròng mắt của Bạch Linh run lên, cậu nhận ra khuôn mặt này, người đàn ông đã gọi cuộc gọi video với Hắc Hỏa – Alan!
Alan thư sướng mà cười to đi tới, tà áo trường bào bay trong gió, chính là lại mang theo vẻ đẹp của sự bệnh hoạn, với nụ cười đầy ẩn ý trên môi. “Xin chào, Bạch Linh công tử của Bạch gia!”
“Ngươi… biết ta!!?” Bạch Linh đề phòng nhìn Alan. “Ngươi đã làm gì Hắc Hỏa rồi!!?”
“Làm gì ư? Chỉ là một chút ma pháp nhỏ chuyên dùng để trừng trị Long tộc mà thôi, dù sao rồng là cái loại sinh vật bạo lực, dùng phương pháp bình thường để đối đầu với bọn chúng chỉ có lũ ngu ngốc mới làm…” Alan ha ha cười, sau đó liền chĩa tay về phía Bạch Linh. “Còn ngươi, ngươi chính là một mảnh ghép hoàn mỹ trong kế hoạch của ta.”
“Đó chính là ngươi chết đi a!”
“Phập!” Mũi dao bị đâm lút cán vào ngực trái của Bạch Linh, cậu đau đớn không thể tin nổi nhìn khuôn mặt phóng đại của Alan, cuối cùng tê cứng ngã xuống, bọt máu phun ra từ khóe miệng trộn lẫn cùng nước mắt.
Cuối cùng ánh sáng trong mắt của cậu mờ dần, chỉ nghe thấy giọng nói mang theo ý cười đáng ghê tởm kia: “Ngươi chết đi, Hắc Hỏa liền sẽ nằm trong tay của ta. Bạch Linh, hãy nhớ sau này hắn có phá hủy cả cái vị diễn, cũng sẽ chính là bởi vì ngươi!”
“Ha ha ha ha…”
“Khốn nạn… khốn nạn…” Lam Tu tức giận gào lên, chỉ muốn xông vào mộng cảnh mà xé nát tên khốn ghê tởm kia ra, thế nhưng một góc áo lại như có như không bị người giữ lại, giọng nói non nớt truyền vào tai hắn từng từ một, vô cùng rõ ràng.
“Lam tiểu tử, ta không hề nghĩ tới chuyện báo thù, sinh cùng tử, cuối cùng cũng là điều mà con người cần phải trải qua…” Bạch Linh mờ mịt mỉm cười, trong mắt lại ánh lên những tia sáng xinh đẹp. “Ta chỉ muốn cầu ngươi một điều, hứa rằng ngươi sẽ giúp ta, được hay không Lam Tu?”
===
Chương mới lên sàn khi đủ 20 like, 20 comment =3=, spam không tính nha =v=
P/s: đủ 60k phiếu bão 15 chương na =3=
Tròng mắt của Bạch Linh run lên, cậu nhận ra khuôn mặt này, người đàn ông đã gọi cuộc gọi video với Hắc Hỏa – Alan!
Alan thư sướng mà cười to đi tới, tà áo trường bào bay trong gió, chính là lại mang theo vẻ đẹp của sự bệnh hoạn, với nụ cười đầy ẩn ý trên môi. “Xin chào, Bạch Linh công tử của Bạch gia!”
“Ngươi… biết ta!!?” Bạch Linh đề phòng nhìn Alan. “Ngươi đã làm gì Hắc Hỏa rồi!!?”
“Làm gì ư? Chỉ là một chút ma pháp nhỏ chuyên dùng để trừng trị Long tộc mà thôi, dù sao rồng là cái loại sinh vật bạo lực, dùng phương pháp bình thường để đối đầu với bọn chúng chỉ có lũ ngu ngốc mới làm…” Alan ha ha cười, sau đó liền chĩa tay về phía Bạch Linh. “Còn ngươi, ngươi chính là một mảnh ghép hoàn mỹ trong kế hoạch của ta.”
“Đó chính là ngươi chết đi a!”
“Phập!” Mũi dao bị đâm lút cán vào ngực trái của Bạch Linh, cậu đau đớn không thể tin nổi nhìn khuôn mặt phóng đại của Alan, cuối cùng tê cứng ngã xuống, bọt máu phun ra từ khóe miệng trộn lẫn cùng nước mắt.
Cuối cùng ánh sáng trong mắt của cậu mờ dần, chỉ nghe thấy giọng nói mang theo ý cười đáng ghê tởm kia: “Ngươi chết đi, Hắc Hỏa liền sẽ nằm trong tay của ta. Bạch Linh, hãy nhớ sau này hắn có phá hủy cả cái vị diễn, cũng sẽ chính là bởi vì ngươi!”
“Ha ha ha ha…”
“Khốn nạn… khốn nạn…” Lam Tu tức giận gào lên, chỉ muốn xông vào mộng cảnh mà xé nát tên khốn ghê tởm kia ra, thế nhưng một góc áo lại như có như không bị người giữ lại, giọng nói non nớt truyền vào tai hắn từng từ một, vô cùng rõ ràng.
“Lam tiểu tử, ta không hề nghĩ tới chuyện báo thù, sinh cùng tử, cuối cùng cũng là điều mà con người cần phải trải qua…” Bạch Linh mờ mịt mỉm cười, trong mắt lại ánh lên những tia sáng xinh đẹp. “Ta chỉ muốn cầu ngươi một điều, hứa rằng ngươi sẽ giúp ta, được hay không Lam Tu?”
===
Chương mới lên sàn khi đủ 20 like, 20 comment =3=, spam không tính nha =v=
P/s: đủ 60k phiếu bão 15 chương na =3=
Tác giả :
Cá Basa