Mai Nở Dưới Sao
Chương 3: Mai Lang Vương
- o-
Vài trăm năm sau, trên khắp các triền núi của Thần giới đột nhiên nở rộ một loài hoa. Đó là loài hoa mang sắc vàng chói lọi, loài hoa với cái tên tượng trưng cho sự may mắn. Vị thần cai quản loài hoa này được gọi là Mai Lang Vương, cũng như bao Hoa Tiên khác, ngài là thuộc hạ của Vua Hùng.
Mai Lang Vương thật ra là một vị thần trẻ. Ngài hóa sinh trong thần giới này chưa được nghìn năm. Tuy nhiên, dù còn rất trẻ so với các vị thần khác nhưng pháp lực của Mai Lang Vương lại rất cao cường. Chỉ mới ngoài hai trăm tuổi, ngài đã được Hùng Vương và các vị Thần gốc xem trọng.
Mai Lang Vương có tính tình cực kì lãnh đạm, không thích giao du với bên ngoài. Ngài sợ sự phiền nhiễu, sợ tiếng ồn và là một người nghiêm khắc. Kể từ lúc ngài hóa sinh và nhận Thần tịch đến nay, ngài đã di dời chỗ ở nhiều lần. Có khi ngài sống ở rừng Mai vàng trên Yên Tử, khi thì dựng một căn nhà nhỏ trên chốn Trường Sơn đại ngàn. Khi người ta lại thấy ngài lang thang đâu đó ở ven Duyên hải miền Trung. Và giờ đây, ngài lại trú chân tại vùng đất của Bà Chúa Xứ.
Sở dĩ Mai Lang Vương nhiều lần dời chỗ như vậy cũng là vì phong tư của ngài. Cho dù có di dời đến đâu, ngài luôn bị những vị nữ thần tìm đến và quấy rối. Cách đây hơn hai mươi năm, Mai Lang Vương nghe nói ở phía Tây Nam có một ngọn núi thần, núi ấy do Bà Chúa Xứ cai quản, tên là Sam.
Mai Lang Vương đoán chừng, đó là nơi rất thanh tịnh vì Bà là người được khắp cõi thần kính trọng. Thế là, ngài bèn đến núi Sam, thành tâm xin Bà một góc nhỏ trên núi, lập một biệt viện để thanh tu.
Từ khi ngài dừng chân trên lãnh địa của Bà, không một tiên nữ nào dám đến quấy rầy sự tịnh tu của ngài nữa. Mai Lang Vương bèn chọn Sam là nơi dừng chân lâu dài.
Hoa Mai cũng vì vậy, năm nào cũng nở rực rỡ trên lưng chừng núi Sam.
...
- Nơi này... Thật là hữu tình. - Ưu Liên vừa phe phẩy quạt, vừa tấm tắc ngợi khen. Tà áo tứ thân hồng nhuận lay động trước gió, đôi mắt nâu phản chiếu khung cảnh bạt ngàn xa xăm.
- ... - Thiếu niên đang ngồi gần đó đọc sách nghe nàng nói vậy, chỉ khẽ ngẩng đầu lên, không hề đáp lời.
- Mai Lang Vương, ngài sẽ sống ở đây sao? - Ưu Liên dịu dàng nhìn sang chàng, tươi cười hỏi.
- Ừm. - Chàng thiếu niên kia lãnh đạm đáp.
Ưu Liên lặng lẽ quan sát Mai Thần, đôi mắt nâu ngập tràn hoài niệm.
Chàng thiếu niên ngồi đó, với khuôn mặt tuấn tú bội phần. Dù vẻ mặt và ánh mắt có đôi nét tựa như gã đàn ông bội bạc kia, nhưng tính cách thì lại hệt như chủ nhân của nàng vậy.
Không sống một cách buông thả như bọn người Phong giới, Mai Lang Vương có một cuộc sống nghiêm nghị và lễ giáo.
Mai Lang Vương người khoác áo dài, đầu đội khăn đóng xếp bảy lớp, chân mang guốc sơn chạm trổ cầu kì.
Chàng luôn chìm đắm trong thế giới của văn thư, trong việc thanh tu, dù là một vị thần trẻ, cũng đã có hôn thê, tuy nhiên, Mai Lang Vương không hề mảy may để ý đến những chuyện bên lề ấy mà lại chuyên tâm giữ giới.
Ưu Liên yên tâm đung đưa quạt, Mai Lang Vương thế này... Nàng nghĩ là ổn rồi.
Hiện tại, nàng và Bạch Sứ, Xích Phượng chỉ chờ đợi chàng lớn hơn một chút, chịu ngoan ngoãn kết hôn với Đào Hoa là sẽ đưa chàng lên làm Hoa Thần, cai quản Khau Pạ.
- o-
Biệt viện của Mai Lang Vương nằm trên lưng chừng núi Sam, nơi mà phóng mắt nhìn ra, có thể thấy được đồng ruộng trù phú ẩn trong lớp sương mờ.
Biệt viện của chàng được bao phủ giữa hàng trăm cội mai, quanh năm suốt tháng đều nở hoa vàng ươm, tỏa hương thanh mát cả một góc trời.
Trong biệt viện, ngoài Mai Lang Vương ra thì còn có Ưu Liên, Bạch Sứ và Xích Phượng cùng hơn hai mươi người hầu khác.
Suốt bốn trăm năm qua, họ đều đi theo Mai Lang Vương, hậu hạ chăm sóc cho chàng. Ba vị Hoa Tiên cũng không quay về Khau Pạ nữa.
Vì là Hoa Tiên nên Mai Lang Vương luôn có việc để làm. Công việc của chàng chủ yếu liên quan đến việc quản lí sự phân bố của Mai hoa nơi cõi trần. Một trăm năm trước, Ưu Liên đột nhiên muốn chàng học hỏi công việc của Hoa Thần. Dù không hiểu mục đích của nàng ta là gì, nhưng Mai Lang Vương đành gánh thêm trách nhiệm đó, thế là chàng cũng quản luôn những việc mà Hoa Thần phải quản.
- Tại sao ngài không làm Hoa Thần? - Có lần Mai Lang Vương đã hỏi Ưu Liên như vậy, với thái độ không vui.
Tiên nữ áo hồng nghe thấy thế, chỉ kín đáo quay đi, đôi môi khẽ mím lại.
Nàng chưa nói với Mai Lang Vương về thân phận thật sự của chàng. Mai Lang Vương sống trong Hoa giới với thân phận của một Hoa Tiên. Ngay cả bài vị và chân thân còn sót lại của Ban Cơ năm đó chàng cũng chưa từng nhìn thấy qua.
Ba người Ưu Liên, Xích Phượng và Bạch Sứ đã thống nhất điều này với nhau.
Họ cho rằng, giấu đi mọi chuyện chính là cách giúp Mai Lang Vương sống vui vẻ nhất.
Thấy Ưu Liên lảng tránh câu hỏi của mình bằng cách cũ kĩ quen thuộc, Mai Lang Vương chỉ đành bực dọc tiếp tục lao vào đống sổ sách trên bàn.
Từ nhiều năm qua, kể từ lúc phải gánh lấy phần công việc của Hoa Thần, Mai Lang Vương đã luôn cảm thấy bức xúc.
Chàng chẳng hiểu tại sao mình phải quản lí những công việc này, cũng chẳng hiểu vì sao, ba vị Hoa Tiên kia không lập ai làm Hoa Thần. Đã vậy, họ còn đốc thúc chàng sớm kết hôn với Đào Hoa, Mai Lang Vương có lần nghe thấy họ bàn chuyện với nhau, ý định của họ xem chừng muốn đem ngôi Hoa Thần gán lên vai chàng.
Mai Lang Vương là người không thích gánh quá nhiều trách nhiệm. Chàng chỉ muốn sống cuộc sống tĩnh tu.
Thế nên, sự bất nhẫn của chàng càng lúc tăng dần theo thời gian, vì cứ phải đảm đương những trách nhiệm mà mình không mong muốn.
Cả Bạch Sứ, Xích Phượng và Ưu Liên đều không hiểu nỗi lòng của Mai Lang Vương.
Khi họ nuôi dạy chàng trưởng thành với sự bao bọc và giấu giếm, vô hình trung, điều đó đã khiến cho lòng Mai Lang Vương xuất hiện một khoảng trống.
Vài trăm năm sau, trên khắp các triền núi của Thần giới đột nhiên nở rộ một loài hoa. Đó là loài hoa mang sắc vàng chói lọi, loài hoa với cái tên tượng trưng cho sự may mắn. Vị thần cai quản loài hoa này được gọi là Mai Lang Vương, cũng như bao Hoa Tiên khác, ngài là thuộc hạ của Vua Hùng.
Mai Lang Vương thật ra là một vị thần trẻ. Ngài hóa sinh trong thần giới này chưa được nghìn năm. Tuy nhiên, dù còn rất trẻ so với các vị thần khác nhưng pháp lực của Mai Lang Vương lại rất cao cường. Chỉ mới ngoài hai trăm tuổi, ngài đã được Hùng Vương và các vị Thần gốc xem trọng.
Mai Lang Vương có tính tình cực kì lãnh đạm, không thích giao du với bên ngoài. Ngài sợ sự phiền nhiễu, sợ tiếng ồn và là một người nghiêm khắc. Kể từ lúc ngài hóa sinh và nhận Thần tịch đến nay, ngài đã di dời chỗ ở nhiều lần. Có khi ngài sống ở rừng Mai vàng trên Yên Tử, khi thì dựng một căn nhà nhỏ trên chốn Trường Sơn đại ngàn. Khi người ta lại thấy ngài lang thang đâu đó ở ven Duyên hải miền Trung. Và giờ đây, ngài lại trú chân tại vùng đất của Bà Chúa Xứ.
Sở dĩ Mai Lang Vương nhiều lần dời chỗ như vậy cũng là vì phong tư của ngài. Cho dù có di dời đến đâu, ngài luôn bị những vị nữ thần tìm đến và quấy rối. Cách đây hơn hai mươi năm, Mai Lang Vương nghe nói ở phía Tây Nam có một ngọn núi thần, núi ấy do Bà Chúa Xứ cai quản, tên là Sam.
Mai Lang Vương đoán chừng, đó là nơi rất thanh tịnh vì Bà là người được khắp cõi thần kính trọng. Thế là, ngài bèn đến núi Sam, thành tâm xin Bà một góc nhỏ trên núi, lập một biệt viện để thanh tu.
Từ khi ngài dừng chân trên lãnh địa của Bà, không một tiên nữ nào dám đến quấy rầy sự tịnh tu của ngài nữa. Mai Lang Vương bèn chọn Sam là nơi dừng chân lâu dài.
Hoa Mai cũng vì vậy, năm nào cũng nở rực rỡ trên lưng chừng núi Sam.
...
- Nơi này... Thật là hữu tình. - Ưu Liên vừa phe phẩy quạt, vừa tấm tắc ngợi khen. Tà áo tứ thân hồng nhuận lay động trước gió, đôi mắt nâu phản chiếu khung cảnh bạt ngàn xa xăm.
- ... - Thiếu niên đang ngồi gần đó đọc sách nghe nàng nói vậy, chỉ khẽ ngẩng đầu lên, không hề đáp lời.
- Mai Lang Vương, ngài sẽ sống ở đây sao? - Ưu Liên dịu dàng nhìn sang chàng, tươi cười hỏi.
- Ừm. - Chàng thiếu niên kia lãnh đạm đáp.
Ưu Liên lặng lẽ quan sát Mai Thần, đôi mắt nâu ngập tràn hoài niệm.
Chàng thiếu niên ngồi đó, với khuôn mặt tuấn tú bội phần. Dù vẻ mặt và ánh mắt có đôi nét tựa như gã đàn ông bội bạc kia, nhưng tính cách thì lại hệt như chủ nhân của nàng vậy.
Không sống một cách buông thả như bọn người Phong giới, Mai Lang Vương có một cuộc sống nghiêm nghị và lễ giáo.
Mai Lang Vương người khoác áo dài, đầu đội khăn đóng xếp bảy lớp, chân mang guốc sơn chạm trổ cầu kì.
Chàng luôn chìm đắm trong thế giới của văn thư, trong việc thanh tu, dù là một vị thần trẻ, cũng đã có hôn thê, tuy nhiên, Mai Lang Vương không hề mảy may để ý đến những chuyện bên lề ấy mà lại chuyên tâm giữ giới.
Ưu Liên yên tâm đung đưa quạt, Mai Lang Vương thế này... Nàng nghĩ là ổn rồi.
Hiện tại, nàng và Bạch Sứ, Xích Phượng chỉ chờ đợi chàng lớn hơn một chút, chịu ngoan ngoãn kết hôn với Đào Hoa là sẽ đưa chàng lên làm Hoa Thần, cai quản Khau Pạ.
- o-
Biệt viện của Mai Lang Vương nằm trên lưng chừng núi Sam, nơi mà phóng mắt nhìn ra, có thể thấy được đồng ruộng trù phú ẩn trong lớp sương mờ.
Biệt viện của chàng được bao phủ giữa hàng trăm cội mai, quanh năm suốt tháng đều nở hoa vàng ươm, tỏa hương thanh mát cả một góc trời.
Trong biệt viện, ngoài Mai Lang Vương ra thì còn có Ưu Liên, Bạch Sứ và Xích Phượng cùng hơn hai mươi người hầu khác.
Suốt bốn trăm năm qua, họ đều đi theo Mai Lang Vương, hậu hạ chăm sóc cho chàng. Ba vị Hoa Tiên cũng không quay về Khau Pạ nữa.
Vì là Hoa Tiên nên Mai Lang Vương luôn có việc để làm. Công việc của chàng chủ yếu liên quan đến việc quản lí sự phân bố của Mai hoa nơi cõi trần. Một trăm năm trước, Ưu Liên đột nhiên muốn chàng học hỏi công việc của Hoa Thần. Dù không hiểu mục đích của nàng ta là gì, nhưng Mai Lang Vương đành gánh thêm trách nhiệm đó, thế là chàng cũng quản luôn những việc mà Hoa Thần phải quản.
- Tại sao ngài không làm Hoa Thần? - Có lần Mai Lang Vương đã hỏi Ưu Liên như vậy, với thái độ không vui.
Tiên nữ áo hồng nghe thấy thế, chỉ kín đáo quay đi, đôi môi khẽ mím lại.
Nàng chưa nói với Mai Lang Vương về thân phận thật sự của chàng. Mai Lang Vương sống trong Hoa giới với thân phận của một Hoa Tiên. Ngay cả bài vị và chân thân còn sót lại của Ban Cơ năm đó chàng cũng chưa từng nhìn thấy qua.
Ba người Ưu Liên, Xích Phượng và Bạch Sứ đã thống nhất điều này với nhau.
Họ cho rằng, giấu đi mọi chuyện chính là cách giúp Mai Lang Vương sống vui vẻ nhất.
Thấy Ưu Liên lảng tránh câu hỏi của mình bằng cách cũ kĩ quen thuộc, Mai Lang Vương chỉ đành bực dọc tiếp tục lao vào đống sổ sách trên bàn.
Từ nhiều năm qua, kể từ lúc phải gánh lấy phần công việc của Hoa Thần, Mai Lang Vương đã luôn cảm thấy bức xúc.
Chàng chẳng hiểu tại sao mình phải quản lí những công việc này, cũng chẳng hiểu vì sao, ba vị Hoa Tiên kia không lập ai làm Hoa Thần. Đã vậy, họ còn đốc thúc chàng sớm kết hôn với Đào Hoa, Mai Lang Vương có lần nghe thấy họ bàn chuyện với nhau, ý định của họ xem chừng muốn đem ngôi Hoa Thần gán lên vai chàng.
Mai Lang Vương là người không thích gánh quá nhiều trách nhiệm. Chàng chỉ muốn sống cuộc sống tĩnh tu.
Thế nên, sự bất nhẫn của chàng càng lúc tăng dần theo thời gian, vì cứ phải đảm đương những trách nhiệm mà mình không mong muốn.
Cả Bạch Sứ, Xích Phượng và Ưu Liên đều không hiểu nỗi lòng của Mai Lang Vương.
Khi họ nuôi dạy chàng trưởng thành với sự bao bọc và giấu giếm, vô hình trung, điều đó đã khiến cho lòng Mai Lang Vương xuất hiện một khoảng trống.
Tác giả :
Dye1002