Mai Nở Dưới Sao
Chương 118: Vĩnh Nghiêm và Thủy Cơ
- o-
- Thủy Cơ và Vĩnh Nghiêm trông đẹp đôi thật. - Bên hoa đình, phu thê thần sông êm ả hàn huyên, cả hai đều đang dõi nhìn cặp tiên đồng ngọc nữ đang đứng ngoài sân, nụ cười ẩn hiện trên đầu mày khóe mắt.
Vĩnh Nghiêm hai mươi tuổi, là một thanh niên trẻ người non dạ. Chàng chẳng bao giờ chịu ăn mặc nho nhã như bao người bạn đồng trang lứa khác mà luôn khoác chiến giáp. Lúc nào gặp chàng cũng chỉ thấy chàng luyện kiếm luyện cung, luyện ngựa tứ bình, bàn luận binh pháp.
Thủy Cơ hai mươi tuổi, là một tiểu thư đài các đoan trang hiền thục, cũng giống như chị gái, nàng sở hữu nhan sắc đằm thắm dịu dàng, cầm kì thi họa đều am hiểu.
Mỗi lần Vĩnh Nghiêm luyện võ, Thủy Cơ lại âm thầm đứng một bên dõi nhìn. Nàng cũng chẳng biết mình có thói quen ấy từ bao giờ.
- Hai đứa! - Thần sông gọi lớn.
Thủy Cơ nghe anh rể gọi, lập tức nhanh chân trở vào hoa đình. Vĩnh Nghiêm đang tập bắn cung, bị phá bỉnh đúng lúc, chàng tỏ ra hơi khó chịu, gác cung sang một bên và hậm hực dời bước.
- Vâng? - Vĩnh Nghiêm ngồi xuống, cau có nghi hoặc.
Thủy Cơ thấy người chàng đầy mồ hôi, nàng liền ân cần rút khăn tay ra lau mồ hôi cho chàng và cẩn thận rót cho chàng chén trà.
Phu thê thần sông tủm ta tủm tỉm nhìn những cử chỉ đó, Thủy Cơ đỏ mặt an tọa bên cạnh chị gái, Vĩnh Nghiêm thì không chú ý gì đến mấy việc nàng vừa làm, chàng xem đó là chuyện hiển nhiên.
Thần sông xòe quạt, từ tốn an bài - Ta sẽ đính ước cho hai em.
- Dạ?! - Vĩnh Nghiêm cứ tưởng mình vừa nghe nhầm, chàng ta nhướn một bên mày lên, há miệng hỏi lại một cách sưng sỉa.
Thần sông gấp quạt lại, gõ một cái lên đầu Vĩnh Nghiêm, sắc mặt sa sầm, tỏ vẻ trấn áp - Đính ước cho mi với Thủy Cơ.
Vĩnh Nghiêm đưa tay xoa đầu, mặc dù có một lớp khăn đóng nhưng cú gõ đó vẫn có thể khiến chàng đau điếng.
- Kệ anh! - Vĩnh Nghiêm chống tay lên bàn, bật dậy xấc xược, không thèm quan tâm đến cuộc trò chuyện này nữa mà tiếp tục trở ra sân luyện cung.
Thủy Cơ u sầu dõi mắt ra, phu nhân thần sông chỉ biết che miệng cười khẽ còn ông thì hướng quạt sang nàng, nhẹ nhàng dỗ dành - Yên tâm, ta sẽ đem sính lễ đến dạm ngõ em về cho nó.
Vĩnh Nghiêm và Thủy Cơ nên duyên như vậy, ngay từ khi họ còn rất trẻ. Mặc dù đã được đính ước với nhau nhưng Vĩnh Nghiêm vẫn chỉ xem Thủy Cơ như em gái của chị dâu, chàng không hề có sự đối xử đặc biệt nào với nàng.
Hôn lễ cũng vì vậy cứ bị kéo dài ra vô tận, cũng có lần thần sông ngỏ ý muốn cử hành hôn lễ luôn, tuy nhiên Thủy Cơ đã khước từ, nàng thầm nghĩ, giả như có kết hôn thì Vĩnh Nghiêm e rằng cũng chỉ lại xem nàng là bức tượng hay bình hoa trưng trong phòng thôi.
Chàng vốn dĩ không hề có tình cảm với nàng.
…
Lại là một giấc mơ xưa cũ. Bao nhiêu lần rồi, mỗi khi bị bệnh là nàng lại mơ thấy giấc mơ ấy, hình ảnh ám ảnh nhất chính là bóng dáng lạnh lùng của chàng, là ánh mắt lạnh nhạt và vô vị mà chàng dành cho nàng.
Thủy Cơ yếu ớt hít thở. Nàng cảm thấy cả người bời rời.
- Có muốn ăn gì không?
Thủy Cơ ngẩn ngơ, cố gắng dịch chuyển ánh mắt vô lực đi. Bên cạnh giường nàng lúc này có một bóng người. Khuôn mặt đó vẫn vậy, vẫn tuấn kiệt hào sảng, tuy nhiên ánh mắt thì không còn sáng trong như trước nữa. Chỉ mới không gặp chàng một thời gian thôi mà chàng đã thay đổi nhiều đến vậy, phải chăng trái tim chàng đã nhuốm quá nhiều sầu bi?
Vĩnh Nghiêm ra hiệu cho thuộc hạ gọi quân y đến, vị quân y của Khau Pạ đã từng chữa trị cho nàng trước kia lập tức xuất hiện. Vĩnh Nghiêm tránh qua một bên, tôn trọng nhường ghế cho ông, ông không nể nang gì, tự nhiên ngồi vào ghế của chàng và xem xét cho Thủy Cơ.
- Thế nào ạ? - Vĩnh Nghiêm nhẹ hỏi.
- Không vấn đề gì, cứu trị kịp thời nên không sao. - Vị quân y đáp lời, ngữ điệu không cao không thấp, không buồn không vui, chuyên nghiệp và chu toàn.
Vĩnh Nghiêm nghe xong tình hình của nàng, đám mây đen áng trên ấn đường mới tan được một nửa. Sau khi tiễn chân vị quân y ra tận hiên nhà và tiếp tục nhận thêm sự dặn dò từ ông, chàng lại trở về phòng Thủy Cơ, trên tay mang theo một khay cháo loãng.
- Ăn cháo nhé. - Vĩnh Nghiêm đỡ nàng ngồi dậy, nhích ghế đến gần nàng một chút. Chàng cẩn thận múc từng muỗng cháo, ân cần thổi thổi cho nguội bớt rồi mới từ tốn đưa lên miệng nàng.
Thủy Cơ không ăn. Nàng nắm chặt tấm chăn, nước mắt rơi xuống gò má. Nàng không biết mình vừa được cứu sống.
Nàng cứ nghĩ mình đã đến được địa ngục rồi.
Sau cuộc trò chuyện với Mai Thần, nàng đã hiểu ra được nhiều điều, đã nhận ra tội ác của mình. Nàng đã bị người ta lợi dụng, tự tay giết chết anh rể - Người yêu thương nàng hết mực. Đã vậy nàng còn giá họa cho Sao và Mai Thần, khiến họ bị kéo vào rắc rối do nàng tạo ra.
Cho dù là nàng bị lừa nhưng tội ác của nàng thì không thể xóa được.
Nàng chỉ muốn chết để đền tội thôi! Quá nhục nhã, quá hổ thẹn để sống tiếp!
Vĩnh Nghiêm nín lặng nhìn nước mắt nàng tuông rơi, muỗng cháo vẫn đặt trước miệng nàng như vậy, không hề chuyển động. Duy có đáy mắt chàng thì vừa mới thất thần một chút, đồng tử lắng lại như hồ sâu vô đáy, thăm thẳm xanh.
Chẳng hiểu sao chàng lại thấy đồng cảm với nàng.
Sau rốt thì, người bị tổn thương nhiều nhất trong chuyện này lại chính là chàng và nàng.
- Ăn đi. - Vĩnh Nghiêm hạ giọng.
Thủy Cơ rưng rức khóc, dù lòng chẳng muốn ăn uống gì nhưng những lời của chàng từ lâu đã trở thành một loại mệnh lệnh bất khả kháng đối với nàng. Trước khi nàng kịp kiểm soát thì cơ thể nàng đã tự động làm theo lời chàng rồi.
Thủy Cơ mếu máo ăn hết muỗng cháo đó.
- Phì. - Vĩnh Nghiêm cười mỉm.
Thủy Cơ đỏ mặt, dùng tay che ngang mũi như một hành động tạo khoảng cách, nhằm che giấu sự xấu hổ của mình.
Vĩnh Nghiêm chuẩn bị muỗng cháo khác, khi đưa lên gần miệng nàng, chàng lại dịu dàng trêu chọc - Xấu quá, hóa ra lúc khóc trông nàng xấu như vậy.
Thủy Cơ thật sự chỉ muốn trốn vào chăn và vĩnh viễn không dám chường mặt ra cho chàng thấy nữa.
Vĩnh Nghiêm nán lại phòng nàng, ở bên chăm sóc nàng rất ân cần. Thủy Cơ buộc phải tiếp nhận sự săn sóc ấy dù trong thâm tâm nàng chẳng có mặt mũi nào để nhìn chàng nữa. Nàng chỉ muốn trốn vào một góc rồi tự nguyền rủa mình mà thôi. Nàng không thể tha thứ cho mình, cả phần đời còn lại, nàng sẽ mãi mãi bị tòa án lương tâm giày vò.
Đến khi đêm khuya hẳn và người hầu bắt đầu đóng cửa các gian nhà, Vĩnh Nghiêm vẫn chưa rời đi. Chàng vẫn ngồi trên sập trong phòng nàng, người tựa vào gối, im lặng uống rượu.
Thủy Cơ giấu mắt trong chăn liếc nhìn chàng lấm lét. Giữa chàng và nàng bấy giờ không có thứ gì ngăn trở cả, sập lại chỉ cách giường vài bước chân. Màn bát tiên rũ trước giường cũng bị vén đi rồi, Vĩnh Nghiêm ban nãy bảo rằng vì chàng sẽ chăm sóc nàng nên không cần vây màn làm gì, kẻo lại vướng víu tay chân.
Vĩnh Nghiêm từ nãy đến giờ uống cũng đã được năm chén rượu. Chàng cũng ý thức được rằng mình đang chăm sóc người bệnh nên chỉ sai người hầu chuẩn bị một ấm rượu duy nhất, tuy vậy, Thủy Cơ vẫn không sao ngủ được khi bị đặt trong hoàn cảnh này. Mùi rượu rất nồng, tỏa vào không gian thơm ngát, khiến nàng cũng loạng choạng muốn say.
- Ngủ đi. - Vĩnh Nghiêm liếc mắt về phía nàng rồi lại đưa mắt đi, hờ hững cất tiếng.
Thủy Cơ lúng ta lúng túng, vội vàng quay đi, quấn chăn kín mít khắp người.
Vĩnh Nghiêm suy tư nhìn cửa sổ, nó đã bị đóng lại từ lâu để gió lạnh không lùa vào, tuy nhiên lớp song cửa có hình hoa sen trang trí trên đó thì miễn cưỡng có thể trở thành một điểm rơi tao nhã cho mục quang. Chàng đành nhìn nó, vừa nhìn vừa nghĩ đến những chuyện xa xăm.
- Anh không quay về ư? - Thủy Cơ cuối cùng cũng quyết định lên tiếng - Anh định uống rượu suốt đêm đấy à?
- Ta ở đây chăm sóc nàng.
- Được rồi… Em không sao. Anh về nghỉ ngơi đi, còn giữ sức khỏe làm việc.
- Đã bảo là ta sẽ ở đây chăm sóc cho nàng mà. - Vĩnh Nghiêm thấp giọng, ngữ điệu đã trở nên thiếu kiên nhẫn.
Thủy Cơ im bặt, không dám nói gì nữa. Nàng nằm yên trong chăn một lúc, sau cùng vì quá ngại, chỉ đành rón rén ngồi dậy, thả màn xuống. Vĩnh Nghiêm vừa thấy nàng động, đã ngay lập tức bắn ánh mắt nghiêm nghị về phía nàng. Thủy Cơ méo mặt thu người lại, rúc sâu vào giường hơn.
- Ngại gì chứ? - Vĩnh Nghiêm thẳng thắn nói - Chúng ta cũng đính ước rồi còn gì?
Thủy Cơ vẫn một mực lắc đầu, giọng trở nên nghiêm khắc - Dù đã đính ước nhưng chưa cử hành lễ cưới. Chúng ta vẫn không nên đi quá giới hạn luân thường.
Vĩnh Nghiêm nghe vậy, đột nhiên phì cười. Chàng gác chén rượu lên khay, bước từng bước tiến đến gần nàng. Thủy Cơ nghe ngực đánh trống thình thịch. Vĩnh Nghiêm ngồi xuống giường, khoanh tay lại, cười trêu chọc - Nàng xấu như vậy ai thèm chạm vào chứ?
- Cái… Gì?? - Thủy Cơ há hốc mồm, sốc nặng.
Vĩnh Nghiêm cười khanh khách trước biểu cảm ngốc nghếch đó, chàng lại trở về sập, tiếp tục uống rượu mà rằng - Trong mắt nàng, Vĩnh Nghiêm ta lại là kẻ tầm thường thế ư?
- … - Thủy Cơ không thể nói gì thêm nữa. Nàng cười nhẹ, lòng lại run lên. Giọng nàng dịu dàng và thầm thì, êm ái vờn quanh tai chàng - Không ạ. Anh là người mà em vô cùng ngưỡng mộ.
Vĩnh Nghiêm trầm ngâm…
Đêm đó chàng đã thức trắng để canh giấc ngủ cho nàng.
Hôm sau, Vĩnh Nghiêm vẫn ở lại khu của Thủy Cơ. Chàng bấy giờ đã tập làm quen hoàn toàn với công việc của vùng Vàm Thuật, vì vậy cũng không nhờ vả gì Mai Lang Vương nữa, chàng ra lệnh cho thuộc hạ mang công việc đến đây để tiện làm.
Sáng sớm khi Thủy Cơ thức dậy thì đã thấy Vĩnh Nghiêm ngồi bên cạnh ân cần hỏi ngủ có ngon không. Đến khi người hầu mang khăn nước vào thì chàng lại dịu dàng lau mặt và tay cho nàng. Thuốc và bữa sáng được chuẩn bị xong thì chàng lại chu đáo đút cho nàng từng muỗng từng muỗng, khi nàng mệt, muốn ngủ thì chàng ở yên bên cạnh, vừa trông chừng giấc ngủ cho nàng vừa xử lí chính sự.
Thủy Cơ chẳng biết từ lúc nào chàng lại trở nên ân cần chu đáo như thế. Trong tâm tưởng của nàng, chàng vẫn là một thiếu niên hoạt bát, luôn cần người khác ở bên cạnh săn sóc, hầu hạ. Vì có chàng bên cạnh, nên nàng cũng không thể ngủ được. Thủy Cơ nằm trên giường, quay lưng về phía chàng và chú tâm lắng tai nghe. Ở bên sập luôn truyền đến âm thanh của ngòi bút ma sát với giấy, tuy nghe có vẻ hỗn loạn rối bời một chút nhưng rất bền bỉ. Thủy Cơ âm thầm cười, hẳn là chàng vẫn còn bỡ ngỡ với công việc.
- Cười gì đấy? - Vĩnh Nghiêm cau mày, môi mím lại, hờn dỗi.
Thủy Cơ giật thót, không nghĩ chàng có thể nghe thấy tiếng cười lén lút của mình. Nàng đã cố nén nó xuống thấp nhất có thể rồi.
- Tai ta thính lắm. - Vĩnh Nghiêm tiếp tục vật lộn với đống công việc trên bàn, đắc ý nói - Ngay cả các cao thủ bậc nhất ở thần giới này cũng chưa chắc qua mặt được ta đâu.
- Vâng… - Thủy Cơ xấu hổ thú nhận.
- Không ngủ đi? Ban nãy bảo mệt mà.
- Vì thấy anh làm việc vất vả quá nên… - Thủy Cơ thật thà giải thích.
Vĩnh Nghiêm nhìn tờ giấy đầy chữ bên dưới, não chàng lúc này đã bị xoắn lại như dây thừng rồi. Chàng buông bút, day trán, khổ sở bộc bạch - Mấy chuyện này… Tên Mai Thần đó làm nhanh như gió vậy còn ta thì chẳng biết phải làm sao cho hợp lẽ. Ta còn quá non nớt, có phải không?
Thủy Cơ bấy giờ đã xoay mặt ra ngoài, nàng nằm nghiêng trên giường, nhìn chàng dịu êm, nhẹ nhàng cổ vũ - Rồi anh sẽ làm tốt thôi.
- … - Vĩnh Nghiêm im lặng nghe nàng nói.
- Hôm nay anh không làm tốt thì ngày mai, ngày kia, ngày kìa, ngày kìa kìa… Rồi sẽ có lúc anh làm tốt thôi!
Vĩnh Nghiêm gượng gạo cúi đầu, không nhìn nàng nữa, lại tiếp tục tập trung vào công việc - Gì chứ?
Thủy Cơ thấy chàng tỏ vẻ ái ngại, nàng lại được một phen xấu hổ bừng bừng, nhất thời không dám thở ra thêm câu nào nữa.
Nàng đâu biết rằng, đôi môi ẩn sau đám công văn kia đang âm thầm cong lên.
Chàng đã sắp bỏ cuộc đến nơi rồi, nhưng chỉ cần vài câu nói của nàng mà chàng lại có thêm động lực, có thể tiếp tục lao vào công việc, không hề do dự.
- Thủy Cơ và Vĩnh Nghiêm trông đẹp đôi thật. - Bên hoa đình, phu thê thần sông êm ả hàn huyên, cả hai đều đang dõi nhìn cặp tiên đồng ngọc nữ đang đứng ngoài sân, nụ cười ẩn hiện trên đầu mày khóe mắt.
Vĩnh Nghiêm hai mươi tuổi, là một thanh niên trẻ người non dạ. Chàng chẳng bao giờ chịu ăn mặc nho nhã như bao người bạn đồng trang lứa khác mà luôn khoác chiến giáp. Lúc nào gặp chàng cũng chỉ thấy chàng luyện kiếm luyện cung, luyện ngựa tứ bình, bàn luận binh pháp.
Thủy Cơ hai mươi tuổi, là một tiểu thư đài các đoan trang hiền thục, cũng giống như chị gái, nàng sở hữu nhan sắc đằm thắm dịu dàng, cầm kì thi họa đều am hiểu.
Mỗi lần Vĩnh Nghiêm luyện võ, Thủy Cơ lại âm thầm đứng một bên dõi nhìn. Nàng cũng chẳng biết mình có thói quen ấy từ bao giờ.
- Hai đứa! - Thần sông gọi lớn.
Thủy Cơ nghe anh rể gọi, lập tức nhanh chân trở vào hoa đình. Vĩnh Nghiêm đang tập bắn cung, bị phá bỉnh đúng lúc, chàng tỏ ra hơi khó chịu, gác cung sang một bên và hậm hực dời bước.
- Vâng? - Vĩnh Nghiêm ngồi xuống, cau có nghi hoặc.
Thủy Cơ thấy người chàng đầy mồ hôi, nàng liền ân cần rút khăn tay ra lau mồ hôi cho chàng và cẩn thận rót cho chàng chén trà.
Phu thê thần sông tủm ta tủm tỉm nhìn những cử chỉ đó, Thủy Cơ đỏ mặt an tọa bên cạnh chị gái, Vĩnh Nghiêm thì không chú ý gì đến mấy việc nàng vừa làm, chàng xem đó là chuyện hiển nhiên.
Thần sông xòe quạt, từ tốn an bài - Ta sẽ đính ước cho hai em.
- Dạ?! - Vĩnh Nghiêm cứ tưởng mình vừa nghe nhầm, chàng ta nhướn một bên mày lên, há miệng hỏi lại một cách sưng sỉa.
Thần sông gấp quạt lại, gõ một cái lên đầu Vĩnh Nghiêm, sắc mặt sa sầm, tỏ vẻ trấn áp - Đính ước cho mi với Thủy Cơ.
Vĩnh Nghiêm đưa tay xoa đầu, mặc dù có một lớp khăn đóng nhưng cú gõ đó vẫn có thể khiến chàng đau điếng.
- Kệ anh! - Vĩnh Nghiêm chống tay lên bàn, bật dậy xấc xược, không thèm quan tâm đến cuộc trò chuyện này nữa mà tiếp tục trở ra sân luyện cung.
Thủy Cơ u sầu dõi mắt ra, phu nhân thần sông chỉ biết che miệng cười khẽ còn ông thì hướng quạt sang nàng, nhẹ nhàng dỗ dành - Yên tâm, ta sẽ đem sính lễ đến dạm ngõ em về cho nó.
Vĩnh Nghiêm và Thủy Cơ nên duyên như vậy, ngay từ khi họ còn rất trẻ. Mặc dù đã được đính ước với nhau nhưng Vĩnh Nghiêm vẫn chỉ xem Thủy Cơ như em gái của chị dâu, chàng không hề có sự đối xử đặc biệt nào với nàng.
Hôn lễ cũng vì vậy cứ bị kéo dài ra vô tận, cũng có lần thần sông ngỏ ý muốn cử hành hôn lễ luôn, tuy nhiên Thủy Cơ đã khước từ, nàng thầm nghĩ, giả như có kết hôn thì Vĩnh Nghiêm e rằng cũng chỉ lại xem nàng là bức tượng hay bình hoa trưng trong phòng thôi.
Chàng vốn dĩ không hề có tình cảm với nàng.
…
Lại là một giấc mơ xưa cũ. Bao nhiêu lần rồi, mỗi khi bị bệnh là nàng lại mơ thấy giấc mơ ấy, hình ảnh ám ảnh nhất chính là bóng dáng lạnh lùng của chàng, là ánh mắt lạnh nhạt và vô vị mà chàng dành cho nàng.
Thủy Cơ yếu ớt hít thở. Nàng cảm thấy cả người bời rời.
- Có muốn ăn gì không?
Thủy Cơ ngẩn ngơ, cố gắng dịch chuyển ánh mắt vô lực đi. Bên cạnh giường nàng lúc này có một bóng người. Khuôn mặt đó vẫn vậy, vẫn tuấn kiệt hào sảng, tuy nhiên ánh mắt thì không còn sáng trong như trước nữa. Chỉ mới không gặp chàng một thời gian thôi mà chàng đã thay đổi nhiều đến vậy, phải chăng trái tim chàng đã nhuốm quá nhiều sầu bi?
Vĩnh Nghiêm ra hiệu cho thuộc hạ gọi quân y đến, vị quân y của Khau Pạ đã từng chữa trị cho nàng trước kia lập tức xuất hiện. Vĩnh Nghiêm tránh qua một bên, tôn trọng nhường ghế cho ông, ông không nể nang gì, tự nhiên ngồi vào ghế của chàng và xem xét cho Thủy Cơ.
- Thế nào ạ? - Vĩnh Nghiêm nhẹ hỏi.
- Không vấn đề gì, cứu trị kịp thời nên không sao. - Vị quân y đáp lời, ngữ điệu không cao không thấp, không buồn không vui, chuyên nghiệp và chu toàn.
Vĩnh Nghiêm nghe xong tình hình của nàng, đám mây đen áng trên ấn đường mới tan được một nửa. Sau khi tiễn chân vị quân y ra tận hiên nhà và tiếp tục nhận thêm sự dặn dò từ ông, chàng lại trở về phòng Thủy Cơ, trên tay mang theo một khay cháo loãng.
- Ăn cháo nhé. - Vĩnh Nghiêm đỡ nàng ngồi dậy, nhích ghế đến gần nàng một chút. Chàng cẩn thận múc từng muỗng cháo, ân cần thổi thổi cho nguội bớt rồi mới từ tốn đưa lên miệng nàng.
Thủy Cơ không ăn. Nàng nắm chặt tấm chăn, nước mắt rơi xuống gò má. Nàng không biết mình vừa được cứu sống.
Nàng cứ nghĩ mình đã đến được địa ngục rồi.
Sau cuộc trò chuyện với Mai Thần, nàng đã hiểu ra được nhiều điều, đã nhận ra tội ác của mình. Nàng đã bị người ta lợi dụng, tự tay giết chết anh rể - Người yêu thương nàng hết mực. Đã vậy nàng còn giá họa cho Sao và Mai Thần, khiến họ bị kéo vào rắc rối do nàng tạo ra.
Cho dù là nàng bị lừa nhưng tội ác của nàng thì không thể xóa được.
Nàng chỉ muốn chết để đền tội thôi! Quá nhục nhã, quá hổ thẹn để sống tiếp!
Vĩnh Nghiêm nín lặng nhìn nước mắt nàng tuông rơi, muỗng cháo vẫn đặt trước miệng nàng như vậy, không hề chuyển động. Duy có đáy mắt chàng thì vừa mới thất thần một chút, đồng tử lắng lại như hồ sâu vô đáy, thăm thẳm xanh.
Chẳng hiểu sao chàng lại thấy đồng cảm với nàng.
Sau rốt thì, người bị tổn thương nhiều nhất trong chuyện này lại chính là chàng và nàng.
- Ăn đi. - Vĩnh Nghiêm hạ giọng.
Thủy Cơ rưng rức khóc, dù lòng chẳng muốn ăn uống gì nhưng những lời của chàng từ lâu đã trở thành một loại mệnh lệnh bất khả kháng đối với nàng. Trước khi nàng kịp kiểm soát thì cơ thể nàng đã tự động làm theo lời chàng rồi.
Thủy Cơ mếu máo ăn hết muỗng cháo đó.
- Phì. - Vĩnh Nghiêm cười mỉm.
Thủy Cơ đỏ mặt, dùng tay che ngang mũi như một hành động tạo khoảng cách, nhằm che giấu sự xấu hổ của mình.
Vĩnh Nghiêm chuẩn bị muỗng cháo khác, khi đưa lên gần miệng nàng, chàng lại dịu dàng trêu chọc - Xấu quá, hóa ra lúc khóc trông nàng xấu như vậy.
Thủy Cơ thật sự chỉ muốn trốn vào chăn và vĩnh viễn không dám chường mặt ra cho chàng thấy nữa.
Vĩnh Nghiêm nán lại phòng nàng, ở bên chăm sóc nàng rất ân cần. Thủy Cơ buộc phải tiếp nhận sự săn sóc ấy dù trong thâm tâm nàng chẳng có mặt mũi nào để nhìn chàng nữa. Nàng chỉ muốn trốn vào một góc rồi tự nguyền rủa mình mà thôi. Nàng không thể tha thứ cho mình, cả phần đời còn lại, nàng sẽ mãi mãi bị tòa án lương tâm giày vò.
Đến khi đêm khuya hẳn và người hầu bắt đầu đóng cửa các gian nhà, Vĩnh Nghiêm vẫn chưa rời đi. Chàng vẫn ngồi trên sập trong phòng nàng, người tựa vào gối, im lặng uống rượu.
Thủy Cơ giấu mắt trong chăn liếc nhìn chàng lấm lét. Giữa chàng và nàng bấy giờ không có thứ gì ngăn trở cả, sập lại chỉ cách giường vài bước chân. Màn bát tiên rũ trước giường cũng bị vén đi rồi, Vĩnh Nghiêm ban nãy bảo rằng vì chàng sẽ chăm sóc nàng nên không cần vây màn làm gì, kẻo lại vướng víu tay chân.
Vĩnh Nghiêm từ nãy đến giờ uống cũng đã được năm chén rượu. Chàng cũng ý thức được rằng mình đang chăm sóc người bệnh nên chỉ sai người hầu chuẩn bị một ấm rượu duy nhất, tuy vậy, Thủy Cơ vẫn không sao ngủ được khi bị đặt trong hoàn cảnh này. Mùi rượu rất nồng, tỏa vào không gian thơm ngát, khiến nàng cũng loạng choạng muốn say.
- Ngủ đi. - Vĩnh Nghiêm liếc mắt về phía nàng rồi lại đưa mắt đi, hờ hững cất tiếng.
Thủy Cơ lúng ta lúng túng, vội vàng quay đi, quấn chăn kín mít khắp người.
Vĩnh Nghiêm suy tư nhìn cửa sổ, nó đã bị đóng lại từ lâu để gió lạnh không lùa vào, tuy nhiên lớp song cửa có hình hoa sen trang trí trên đó thì miễn cưỡng có thể trở thành một điểm rơi tao nhã cho mục quang. Chàng đành nhìn nó, vừa nhìn vừa nghĩ đến những chuyện xa xăm.
- Anh không quay về ư? - Thủy Cơ cuối cùng cũng quyết định lên tiếng - Anh định uống rượu suốt đêm đấy à?
- Ta ở đây chăm sóc nàng.
- Được rồi… Em không sao. Anh về nghỉ ngơi đi, còn giữ sức khỏe làm việc.
- Đã bảo là ta sẽ ở đây chăm sóc cho nàng mà. - Vĩnh Nghiêm thấp giọng, ngữ điệu đã trở nên thiếu kiên nhẫn.
Thủy Cơ im bặt, không dám nói gì nữa. Nàng nằm yên trong chăn một lúc, sau cùng vì quá ngại, chỉ đành rón rén ngồi dậy, thả màn xuống. Vĩnh Nghiêm vừa thấy nàng động, đã ngay lập tức bắn ánh mắt nghiêm nghị về phía nàng. Thủy Cơ méo mặt thu người lại, rúc sâu vào giường hơn.
- Ngại gì chứ? - Vĩnh Nghiêm thẳng thắn nói - Chúng ta cũng đính ước rồi còn gì?
Thủy Cơ vẫn một mực lắc đầu, giọng trở nên nghiêm khắc - Dù đã đính ước nhưng chưa cử hành lễ cưới. Chúng ta vẫn không nên đi quá giới hạn luân thường.
Vĩnh Nghiêm nghe vậy, đột nhiên phì cười. Chàng gác chén rượu lên khay, bước từng bước tiến đến gần nàng. Thủy Cơ nghe ngực đánh trống thình thịch. Vĩnh Nghiêm ngồi xuống giường, khoanh tay lại, cười trêu chọc - Nàng xấu như vậy ai thèm chạm vào chứ?
- Cái… Gì?? - Thủy Cơ há hốc mồm, sốc nặng.
Vĩnh Nghiêm cười khanh khách trước biểu cảm ngốc nghếch đó, chàng lại trở về sập, tiếp tục uống rượu mà rằng - Trong mắt nàng, Vĩnh Nghiêm ta lại là kẻ tầm thường thế ư?
- … - Thủy Cơ không thể nói gì thêm nữa. Nàng cười nhẹ, lòng lại run lên. Giọng nàng dịu dàng và thầm thì, êm ái vờn quanh tai chàng - Không ạ. Anh là người mà em vô cùng ngưỡng mộ.
Vĩnh Nghiêm trầm ngâm…
Đêm đó chàng đã thức trắng để canh giấc ngủ cho nàng.
Hôm sau, Vĩnh Nghiêm vẫn ở lại khu của Thủy Cơ. Chàng bấy giờ đã tập làm quen hoàn toàn với công việc của vùng Vàm Thuật, vì vậy cũng không nhờ vả gì Mai Lang Vương nữa, chàng ra lệnh cho thuộc hạ mang công việc đến đây để tiện làm.
Sáng sớm khi Thủy Cơ thức dậy thì đã thấy Vĩnh Nghiêm ngồi bên cạnh ân cần hỏi ngủ có ngon không. Đến khi người hầu mang khăn nước vào thì chàng lại dịu dàng lau mặt và tay cho nàng. Thuốc và bữa sáng được chuẩn bị xong thì chàng lại chu đáo đút cho nàng từng muỗng từng muỗng, khi nàng mệt, muốn ngủ thì chàng ở yên bên cạnh, vừa trông chừng giấc ngủ cho nàng vừa xử lí chính sự.
Thủy Cơ chẳng biết từ lúc nào chàng lại trở nên ân cần chu đáo như thế. Trong tâm tưởng của nàng, chàng vẫn là một thiếu niên hoạt bát, luôn cần người khác ở bên cạnh săn sóc, hầu hạ. Vì có chàng bên cạnh, nên nàng cũng không thể ngủ được. Thủy Cơ nằm trên giường, quay lưng về phía chàng và chú tâm lắng tai nghe. Ở bên sập luôn truyền đến âm thanh của ngòi bút ma sát với giấy, tuy nghe có vẻ hỗn loạn rối bời một chút nhưng rất bền bỉ. Thủy Cơ âm thầm cười, hẳn là chàng vẫn còn bỡ ngỡ với công việc.
- Cười gì đấy? - Vĩnh Nghiêm cau mày, môi mím lại, hờn dỗi.
Thủy Cơ giật thót, không nghĩ chàng có thể nghe thấy tiếng cười lén lút của mình. Nàng đã cố nén nó xuống thấp nhất có thể rồi.
- Tai ta thính lắm. - Vĩnh Nghiêm tiếp tục vật lộn với đống công việc trên bàn, đắc ý nói - Ngay cả các cao thủ bậc nhất ở thần giới này cũng chưa chắc qua mặt được ta đâu.
- Vâng… - Thủy Cơ xấu hổ thú nhận.
- Không ngủ đi? Ban nãy bảo mệt mà.
- Vì thấy anh làm việc vất vả quá nên… - Thủy Cơ thật thà giải thích.
Vĩnh Nghiêm nhìn tờ giấy đầy chữ bên dưới, não chàng lúc này đã bị xoắn lại như dây thừng rồi. Chàng buông bút, day trán, khổ sở bộc bạch - Mấy chuyện này… Tên Mai Thần đó làm nhanh như gió vậy còn ta thì chẳng biết phải làm sao cho hợp lẽ. Ta còn quá non nớt, có phải không?
Thủy Cơ bấy giờ đã xoay mặt ra ngoài, nàng nằm nghiêng trên giường, nhìn chàng dịu êm, nhẹ nhàng cổ vũ - Rồi anh sẽ làm tốt thôi.
- … - Vĩnh Nghiêm im lặng nghe nàng nói.
- Hôm nay anh không làm tốt thì ngày mai, ngày kia, ngày kìa, ngày kìa kìa… Rồi sẽ có lúc anh làm tốt thôi!
Vĩnh Nghiêm gượng gạo cúi đầu, không nhìn nàng nữa, lại tiếp tục tập trung vào công việc - Gì chứ?
Thủy Cơ thấy chàng tỏ vẻ ái ngại, nàng lại được một phen xấu hổ bừng bừng, nhất thời không dám thở ra thêm câu nào nữa.
Nàng đâu biết rằng, đôi môi ẩn sau đám công văn kia đang âm thầm cong lên.
Chàng đã sắp bỏ cuộc đến nơi rồi, nhưng chỉ cần vài câu nói của nàng mà chàng lại có thêm động lực, có thể tiếp tục lao vào công việc, không hề do dự.
Tác giả :
Dye1002