Mai Nở Dưới Sao
Chương 102: Hạ độc
Chuyện liên quan đến bọn xấu đã ra tay ám hại Thị Hoa, thật là ly kỳ, Vĩnh Nghiêm lại không thể điều tra ra được. Chàng thậm chí đã dùng đội trinh sát mạnh nhất để lùng sục chúng, phong tỏa hiện trường gây án của chúng và cả những vùng lân cận xung quanh, rà soát kĩ từ trên xuống dưới mấy vòng liền, vẫn tuyệt nhiên không tìm thấy tung tích chúng.
Bọn đó như thể đã bị bốc hơi vậy.
May thay cho Vĩnh Nghiêm, mặc dù chàng không bắt được chúng nhưng nhân thân của chúng thì chàng tìm ra rất dễ dàng, bằng những thông tin được ghi chép trong trụ sở quản lí và lời khai mà những người dân chứng kiến vụ việc cung cấp, chàng có thể điều tra được các mối quan hệ của chúng, thông qua đó lần ra những mối giao dịch đáng ngờ. Từ sự giao dịch này, chàng có thể tóm được kẻ chủ mưu đứng đằng sau. Vĩnh Nghiêm phải tóm được tên đầu sỏ ấy, việc đám côn đồ và tên sát thủ vụt khỏi tay đã khiến chàng điên tiết thật sự.
Mai Lang Vương ngồi ở bàn làm việc xử lí công văn trong lúc Vĩnh Nghiêm nghe thuộc hạ bẩm báo về tiến trình điều tra. Sau khi tìm hiểu kĩ những hoạt động gần đây của bọn côn đồ và tên sát thủ, thuộc hạ của Vĩnh Nghiêm đã tìm ra được kẻ giao dịch cuối cùng với chúng.
- Đó là người đầy tớ đã từng làm việc trong phủ của cố phu nhân. Một lão đầy tờ già, đã nghỉ hưu rồi ạ. - Tên lính khúm núm bẩm báo.
- Phủ của cố phu nhân? - Vĩnh Nghiêm trừng mắt, suýt nữa thì bật hẳn dậy nhưng may mà cố kìm lại được.
Chàng mím môi giận dữ, quay mặt đi, khuôn mặt tuấn tú đỏ gay nhưng ánh mắt thì tràn đầy đau khổ giằng xé, tà áo sớm đã bị chàng siết đến nhầu nhĩ. Mai Lang Vương vừa duyệt công văn vừa đánh mắt về phía chàng, vẻ mặt không tỏ thái độ gì, ngón tay thon dài vẫn ngoáy bút đều đặn.
- Cử người canh chừng Thủy Cơ thật kĩ, còn tên đầy tớ đó thì bắt hắn về rồi tra khảo cho ta. - Vĩnh Nghiêm cố nén giọng hạ lệnh, sự kiềm chế đó khiến cho giọng của chàng ta trở nên hơi khàn.
- Vâng. - Tên lính nhận lệnh im ỉm lui đi.
Đợi tên thuộc hạ khuất hẳn, Mai Lang Vương mới đặt cuộn công văn vừa giải quyết xong sang một bên, cất tiếng - Chuyện này thật là lạ.
- Lạ gì?
Vĩnh Nghiêm không quay lại đối diện với chàng, chàng ta hướng mắt ra ngoài, bộ dạng nặng nề, tựa như một pho tượng bằng đá. Mai Lang Vương ngồi ở bàn làm việc chiếu ánh nhìn đến chỗ chàng ta, chỉ có thể thấy được tấm lưng hơi nghiêng và những đường cắt gãy gọn của gương mặt chữ điền.
Chàng đưa tay chóng cằm, vừa nhìn tấm bìa bằng lụa dày đặc những hoa văn lấp lánh ánh kim của quyển báo cáo vừa nhàn nhạt phân tích - Từ khi Thủy Cơ bị bắt, an ninh quanh nhà giam đã được thắt rất chặt, gần như là kín kẽ tuyệt đối, đừng nói là người ngoài muốn vào liên lạc với nàng ta, ngay cả một con muỗi cũng không thể bay lọt, Thủy Cơ không thể truyền tin ra ngoài để sai người ám sát Thị Hoa được.
Đôi vai căng cứng của Vĩnh Nghiêm dần dần thả lòng, vai chàng hơi run, mày cũng dãn ra từng chút, từng chút một.
Đúng vậy, nếu như Thủy Cơ có thể truyền lệnh ra ngoài để sắp xếp vụ ám sát này thì trước khi nàng ta hành động, chàng đã tóm được nàng ta rồi, nhất cử nhất động của Thủy Cơ đều nằm trong lòng bàn tay chàng.
- Người trong phủ cố phu nhân cũng bị quản thúc nghiêm ngặt, không có báo cáo nào cho thấy họ đã liên lạc với bên ngoài. - Mai Lang Vương tiếp tục nói.
- Ừ nhỉ? - Vĩnh Nghiêm kinh ngạc.
Ngay khi tống giam Thủy Cơ, Vĩnh Nghiêm cũng hạ lệnh phong tỏa phủ của cố phu nhân, lực lượng của chàng bố trí quanh phủ rất dày, người bên trong hoàn toàn bị giam lỏng, nếu họ có hành động gì đáng ngờ, thuộc hạ của chàng sẽ tóm được họ ngay.
- Tất nhiên, không loại trừ việc bên trong lực lượng của chúng ta có kẻ phản bội. - Mai Lang Vương tiếp tục duyệt quyển công văn khác, hờ hững nói - Binh lính của ngươi luôn đồn trú ở đây, nếu họ muốn mua chuộc thì cũng không khó. Mối thân tình có thể hình thành từ lâu, nếu có tên lính nào đó vì thân tình mà giúp đỡ họ thì họ có thể liên lạc với bên ngoài cũng không có gì lạ.
Vĩnh Nghiêm gác chân qua một bên, rót chén trà, im lặng nghe Mai Thần nói. Chuyện mà Mai Lang Vương vừa nói đúng là không sai, quả thật binh lính của chàng sinh sống ở đây từ lâu đời, họ lấy vợ sinh con và có những mối thân tình ràng buộc với những người trong khu vực này, gia tộc của Thủy Cơ cũng không ngoại lệ, vì vậy, cũng có thể lính của chàng đã bị họ mua chuộc.
- Để đề phòng chuyện đó thì ta đã cử một nhóm thuộc hạ riêng giám sát bọn họ song song cùng với lực lượng của ngươi. - Mai Lang Vương tiếp tục nhàn nhạt buông lời.
Vĩnh nghiêm gật đầu.
- Binh lính của ta từ Khau Pạ đến, họ sẽ không niệm tình với ai cả và ta tin tưởng họ tuyệt đối.
- Ừ. - Vĩnh Nghiêm hiển nhiên hiểu được niềm tin đó của Mai Thần. Binh lính của Mai Lang Vương là một lực lượng rất tinh nhuệ, họ là binh lính được đào tạo để bảo vệ bờ cõi phía bắc và trực tiếp tham chiến khi xung đột với khu vực Đông Bắc diễn ra. Dù căn cứ chính đặt ở Khau Pạ nhưng lực lượng thì đến từ khắp mọi miền, quá trình đào tạo cũng gian khổ và khắc nghiệt. Họ là những binh sĩ chiến đấu vì lợi ích của cả quốc gia, không phải gia binh chỉ chăm lo bảo vệ khu vực như binh lính của chàng.
Binh đoàn đó làm mọi việc đều rất chuyên nghiệp và nghiêm lãnh.
Mai Lang Vương lại thả thêm một cuộn công văn vừa duyệt xong sang bên, chậm rãi kết thúc chuỗi phân tích - Ta cũng không nhận được báo cáo nào của họ về việc Thủy Cơ hay người trong phủ cố phu nhân liên lạc với bên ngoài.
- Nói vậy là… - Vĩnh Nghiêm gõ tay lên bàn, tạo thành những tiếng tách tách vui tai, âm trầm - Có ai đó đã cố tình sắp xếp vụ ám sát này để giá họa cho Thủy Cơ ư?
- Quá rõ ràng. - Mai Lang Vương trả lời một cách vô vị.
Ngay từ khi nghe tên lính kia báo cáo chàng đã đặt nghi vấn rồi, rõ ràng chàng không nhận được báo cáo nào từ phía binh linh canh gác, đó là còn chưa nói lực lượng của Vĩnh Nghiêm bao bọc quanh nhà giam và phủ cố phu nhân dày đặc như vậy, gần như không có chỗ để chui lọt, chẳng biết bọn người trong phủ và Thủy Cơ qua mặt bằng cách nào?
Hơn nữa… Mai Lang Vương vốn biết rõ vì sao Thị Hoa lại bị ám sát và vì sao kẻ tạo ra vụ ám sát đó lại là lão đầy tớ già nhà cố phu nhân.
Trò mượn dao giết người kết hợp khổ nhục kế này quá đơn sơ, không đủ để phỉnh lừa chàng.
- Người đâu! - Vĩnh Nghiêm gọi tên lính bên ngoài.
- Vâng!
- Khoan hãy tra khảo lão đầy tớ đó, hãy giam lão lại một thời gian đi. - Chàng hạ lệnh.
- Vâng! - Tên lính lập tức lui ra, chạy đi truyền lệnh của chàng cho những tên thuộc hạ đã được cử đi trước đó.
- o-
Nơi mà Thủy Cơ đang bị giam giữ chỉ cách trụ sở quản lí hai mười căn nhà, đó là một nhà giam lớn được bao bọc bởi tường đá cao hơn mười mét, bên trong là một khu vực rộng tầm mười lăm mẫu với sân đất và những dãy nhà hai tầng được xây bằng đá đơn điệu. Mỗi dãy nhà chứa ít nhất năm mươi phòng giam, chúng bao gồm phòng giam trên tầng hai, phòng giam ở tầng trệt và một hệ thống phòng giam dưới lòng đất.
Thủy Cơ bị giam dưới một căn phòng nằm sâu trong lòng đất, căn phòng đó nằm ở giữa dãy nhà, xung quanh nàng là phòng giam của những tội phạm nguy hiểm khác. Phòng giam ở đây chỉ rộng tám mét vuông, vì nằm dưới lòng đất nên không có ô cửa, không gian lúc nào cũng u tối, chỉ có ánh đuốt lập lòe suốt đêm suốt ngày.
Trong góc phòng bên trái có một đụn rơm đủ để ngã lưng, ở góc phòng bên phải thì có chậu được thiết kế đặc biệt để vệ sinh, mọi chuyện ăn uống tiểu tiện đều diễn ra trong không gian hẹp, ẩm và hôi thối này.
Bấy giờ Thủy Cơ đang co ro ngồi trên đống rơm, lưng nàng tựa vào lớp đá lạnh lẽo. Nàng vùi mặt vào gối, không nói một lời nào, bên ngoài là tiếng tru tréo và rên rỉ của bọn tội phạm.
Đây là lần đầu tiên nàng nếm trải cay đắng này, Thủy Cơ vốn sinh ra trong một gia đình thượng lưu, dù tư gia nàng không có chức vị lớn và tầm ảnh hưởng như thần sông Vàm Thuật nhưng cũng là gia tộc lâu đời trong vùng. Nàng từ nhỏ đã là một tiểu thư cành vàng lá ngọc, được giáo dưỡng trong môi trường sang trọng nề nếp, chưa từng phải nhìn thấy cảnh tượng bẩn thỉu hạ đẳng này.
Thủy Cơ ôm lấy vai, run lên, lạnh lẽo quá. Nơi này lúc nào cũng lạnh lẽo, đất và đá ẩm thấp, chỉ ngủ ở đây mấy ngày mà cơ thể nàng đã lãnh cơ số tổn thương. Nàng cảm thấy phổi trở nên yếu ớt hơn, chân tay vô lực, những cơn ho bắt đầu xuất hiện và hông lưng đau nhứt, đó đều là triệu chứng khi có hàn khí xâm nhập vào người.
Không chỉ vậy, tinh thần nàng cũng trở nên suy sụp, tuyệt vọng. Thủy Cơ thật sự căm ghét không khí ở nơi này, một môi trường ghê tởm khiến người ta phát bệnh. Mùi tiểu tiện đại tiện của bọn phạm nhân trộn lẫn với mùi thức ăn, tiếng cười đùa, những lời nói tục tĩu mà bọn chúng phun ra, những cái nhìn chòng chọc man dại… Tất cả khiến nàng buồn nôn và ám ảnh.
Tiếng xích sắt bất ngờ vang lên ầm ầm trên hành lang, đó là dấu hiệu của việc bọn lính mở cổng nhà giam và đi kiểm tra. Bọn lính lúc nào cũng kiểm tra nghiêm ngặt các buồng giam tội phạm, những kẻ được giam giữ ở đây đều là những tội phạm nguy hiểm và cần cách ly đặc biệt, vì thế chúng chưa bao giờ lơ là với bọn này.
Quả nhiên, tiếng bước chân thình thịch vang động trên mấy bức tường đá bắt đầu dội vào tai nàng, tên trưởng quan trông coi dãy nhà huênh hoang bệ vệ đi dạo từ buồng giam đầu tiên cho đến buồng giam cuối cùng, ánh mắt hắn dò xét và khinh bỉ, lướt qua những gương mặt man dại bị nhốt trong song sắt. Tiếng bước chân bỗng ngưng bặt, Thủy Cơ hơi hé mắt nhìn, tên trưởng quan dừng lại trước buồng giam của nàng, nở nụ cười nửa miệng trêu chọc.
Thủy Cơ không chú ý đến hắn nữa, nàng dịch ánh mắt đi.
- Mang cơm vào. - Tên trưởng quan quát lên.
Đám lính bên ngoài ba chân bốn cẳng bê cơm tù đến, bọn chúng lần lượt đẩy cơm vào cái khe hẹp được chế tác chuyên dụng bên dưới cửa buồng giam, đó là một cái khe nằm giữa lằn song cuối cùng và mặt đất, chỉ rộng nửa tấc, dài hai tấc, vừa đủ cho bát cơm lọt vào. Bọn tù được cho ăn, rú gào hoan hỉ, bọn chúng lao đến bát cơm như một con linh cẩu đói lã, ngoặm lấy ngoặm để.
Cơm của Thủy Cơ cũng được đưa đến, giống như bọn tù kia, cơm của nàng cũng không có gì đặc biệt, chỉ là cơm trắng được nấu từ thứ gạo hạng bét cùng rau luộc và thịt mỡ.
Thủy Cơ chậm chạp tiến đến cửa buồng giam, cầm lấy bát cơm. Nàng thanh tao nâng đũa, dù ăn cơm tù trong hoàn cảnh bẩn thỉu và hôi thối như vậy nhưng cốt cách của một vị thiên kim vẫn không hề biến đổi. Nàng nghiêm chỉnh ngồi đó, im lặng dùng cơm, miệng không phát ra tiếng nhai, mắt không di chuyển, đôi tay ngọc ngà điều khiển đũa một cách đẹp đẽ ưu nhã.
Tên quan trông coi thoáng lặng lại vài giây trước nàng.
Đúng lúc này thì ngoài cổng lại vang lên hàng loạt tiếng bước chân, Thủy Cơ không quan tâm đến những người đang tiến vào đó, nàng chỉ lặng lẽ dùng cơm của mình. Tên trưởng quan ngỡ ngàng nhìn ra, trên hành lang bằng đá tối tăm khi mờ khi tỏ, hắn thấy một chàng thanh niên đang tiến tới, dáng đi hiên ngang nghiêm nghị.
Người đó đội khăn đóng màu đen, khoác áo dài lụa màu lục sẫm, trên vai choàng tấm áo choàng lớn được chế tác từ chất liệu đặc biệt chuyên dùng cho quân đội, quanh hông quấn thường làm bằng da có đính những mảnh thép hình thoi và đai lưng thép khảm ngọc, chân đi hia.
Khi người đó đến gần, hắn có thể nhìn rõ dung mạo người đó hơn, đó là một chàng trai vô cùng nghiêm trang tuấn dật. Đặc biệt, tên trưởng quan nhìn rõ, ở góc vạt áo bên phải của chàng có thêu một đóa hoa, nếu hắn đoán không lầm, đó là một đóa sử quân tử.
- Ngài là… - Tên quan sợ sệt thốt.
Sử Quân nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt, chàng ra hiệu cho thuộc hạ phía sau. Chẳng có một mệnh lệnh nào vang lên nhưng tên quan đã nằm gọn trong vòng vây của binh lính Khau Pạ, hắn ngớ người, trố mắt ra, không hiểu tại sao mình lại bị bắt.
Sử Quân tiến đến buồng giam của Thủy Cơ, khi thấy nàng đã dùng gần hết bát cơm, chàng không khỏi ái ngại nhăn mày. Sử Quân gõ lên song sắt, cất giọng trao đổi với nàng - Này, nàng kia, mau bỏ bát cơm đó xuống.
- Gì chứ? - Thủy Cơ không hiểu tại sao mình lại bị chàng yêu cầu điều vô lý đó.
Sử Quân vừa ra hiệu cho thuộc hạ mở cửa buồng giam vừa quẳng lại ba chữ cho nàng - Thức ăn có độc.
Bát cơm trong tay Thủy Cơ lập tức đổ ập xuống sàn.
Binh lính của Sử Quân mở cửa phòng giam, dọn dẹp hiện trường cho gọn gàng lại. Thủy Cơ sau khi nhận được lời cảnh báo từ chàng, mặt thoắt tái xanh, nàng lùi vào đống rơm trong góc, co ro lẩy bẩy, trông thật đáng thương.
Sử Quân cho gọi quân y vào, quân y nhanh chóng kiểm tra thức ăn mà Thủy Cơ ăn phải sau đó bắt mạch cho nàng. Trong lúc quân y làm việc, Sử Quân và binh lính đều quay lưng đi, không ai dám nhìn vào buồng giam của nàng.
Đám tội phạm ồn ào trong nhà giam vì điều gì đó mà trở nên im lặng và ngoan ngoãn một cách đáng kinh ngạc.
Tầm hai khắc sau, Thủy Cơ bắt đầu cảm thấy cơ mặt tê liệt và buồn nôn, tiếp thêm vài khắc nữa, bụng nàng lập tức đau dữ dội, lồng ngực đánh beng beng như người ta gõ kẻng. Vị quân y quan sát triệu chứng của nàng rồi mở túi vải đeo bên người lấy ra một lọ sứ chứa đầy thứ chất lỏng kì dị cho nàng uống.
Sau khi uống giải dược, các triệu chứng của Thủy Cơ chưa hẳn đã dứt, dù nhịp tim đã trở nên chậm một chút nhưng bụng vẫn còn đau, nàng bắt đầu có cảm giác muốn đi ngoài. Vị quân y ra khỏi buồng giam và trao đổi với Sử Quân, chàng lắng nghe ông ta nói hồi lâu, cuối cùng ra lệnh cho thuộc hạ đưa Thủy Cơ đến một nơi khác.
Nơi mà Thủy Cơ được đưa đến là khu nghỉ riêng của những quan trông coi nhà giam, đó là khu nhà tương đối rộng với bốn ngôi năm gian quay quần vào nhau, ở giữa là khoảnh sân hình vuông. Sử Quân sử dụng một căn năm gian làm nơi cho Thủy Cơ dưỡng bệnh, nàng được đưa vào phòng, năm tì nữ được gọi đến để chăm sóc nàng.
Trong khi Thủy Cơ vật vã trong phòng thì vị quân y và Sử Quân đứng ở ngoài hiên trao đổi một vài điều.
- Đó là độc từ cây phụ tử. - Vị quân y nói - Ta đã chuẩn bị giải dược sẵn, đó là giải dược do ta dày công nghiên cứu và điều chế, sẽ không có vấn đề gì đâu.
- Vâng.
- Nàng sẽ tiếp tục đau bụng và tiêu chảy thêm một lúc nhưng sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi, nhịp tim đã bình ổn lại thì không sao rồi.
- Ta hiểu rồi.
Vị quân y dặn dò xong với chàng đâu vào đó thì gửi lại cho Sử Quân một toa thuốc, chủ yếu là thuốc bổ trợ để Thủy Cơ mau lấy lại sức lực rồi chấp tay cáo từ.
Sử Quân nhìn toa thuốc một chút, lướt đọc mấy vị thuốc trong đó, sau khi nắm được công dụng của toa thuốc này, chàng liền trao nó lại cho binh lính và dặn họ chuẩn bị. Sử Quân lướt mắt vào phòng Thủy Cơ, chàng không vào nhà xem nàng mà chỉ đứng ngoài hiên nhìn vào, có lẽ chàng sẽ để nàng ở lại đây cho đến khi Vương muốn gặp nàng.
Sử Quân cử một đội binh ở lại trông giữ nàng rồi gấp rút rời đi.
Bọn đó như thể đã bị bốc hơi vậy.
May thay cho Vĩnh Nghiêm, mặc dù chàng không bắt được chúng nhưng nhân thân của chúng thì chàng tìm ra rất dễ dàng, bằng những thông tin được ghi chép trong trụ sở quản lí và lời khai mà những người dân chứng kiến vụ việc cung cấp, chàng có thể điều tra được các mối quan hệ của chúng, thông qua đó lần ra những mối giao dịch đáng ngờ. Từ sự giao dịch này, chàng có thể tóm được kẻ chủ mưu đứng đằng sau. Vĩnh Nghiêm phải tóm được tên đầu sỏ ấy, việc đám côn đồ và tên sát thủ vụt khỏi tay đã khiến chàng điên tiết thật sự.
Mai Lang Vương ngồi ở bàn làm việc xử lí công văn trong lúc Vĩnh Nghiêm nghe thuộc hạ bẩm báo về tiến trình điều tra. Sau khi tìm hiểu kĩ những hoạt động gần đây của bọn côn đồ và tên sát thủ, thuộc hạ của Vĩnh Nghiêm đã tìm ra được kẻ giao dịch cuối cùng với chúng.
- Đó là người đầy tớ đã từng làm việc trong phủ của cố phu nhân. Một lão đầy tờ già, đã nghỉ hưu rồi ạ. - Tên lính khúm núm bẩm báo.
- Phủ của cố phu nhân? - Vĩnh Nghiêm trừng mắt, suýt nữa thì bật hẳn dậy nhưng may mà cố kìm lại được.
Chàng mím môi giận dữ, quay mặt đi, khuôn mặt tuấn tú đỏ gay nhưng ánh mắt thì tràn đầy đau khổ giằng xé, tà áo sớm đã bị chàng siết đến nhầu nhĩ. Mai Lang Vương vừa duyệt công văn vừa đánh mắt về phía chàng, vẻ mặt không tỏ thái độ gì, ngón tay thon dài vẫn ngoáy bút đều đặn.
- Cử người canh chừng Thủy Cơ thật kĩ, còn tên đầy tớ đó thì bắt hắn về rồi tra khảo cho ta. - Vĩnh Nghiêm cố nén giọng hạ lệnh, sự kiềm chế đó khiến cho giọng của chàng ta trở nên hơi khàn.
- Vâng. - Tên lính nhận lệnh im ỉm lui đi.
Đợi tên thuộc hạ khuất hẳn, Mai Lang Vương mới đặt cuộn công văn vừa giải quyết xong sang một bên, cất tiếng - Chuyện này thật là lạ.
- Lạ gì?
Vĩnh Nghiêm không quay lại đối diện với chàng, chàng ta hướng mắt ra ngoài, bộ dạng nặng nề, tựa như một pho tượng bằng đá. Mai Lang Vương ngồi ở bàn làm việc chiếu ánh nhìn đến chỗ chàng ta, chỉ có thể thấy được tấm lưng hơi nghiêng và những đường cắt gãy gọn của gương mặt chữ điền.
Chàng đưa tay chóng cằm, vừa nhìn tấm bìa bằng lụa dày đặc những hoa văn lấp lánh ánh kim của quyển báo cáo vừa nhàn nhạt phân tích - Từ khi Thủy Cơ bị bắt, an ninh quanh nhà giam đã được thắt rất chặt, gần như là kín kẽ tuyệt đối, đừng nói là người ngoài muốn vào liên lạc với nàng ta, ngay cả một con muỗi cũng không thể bay lọt, Thủy Cơ không thể truyền tin ra ngoài để sai người ám sát Thị Hoa được.
Đôi vai căng cứng của Vĩnh Nghiêm dần dần thả lòng, vai chàng hơi run, mày cũng dãn ra từng chút, từng chút một.
Đúng vậy, nếu như Thủy Cơ có thể truyền lệnh ra ngoài để sắp xếp vụ ám sát này thì trước khi nàng ta hành động, chàng đã tóm được nàng ta rồi, nhất cử nhất động của Thủy Cơ đều nằm trong lòng bàn tay chàng.
- Người trong phủ cố phu nhân cũng bị quản thúc nghiêm ngặt, không có báo cáo nào cho thấy họ đã liên lạc với bên ngoài. - Mai Lang Vương tiếp tục nói.
- Ừ nhỉ? - Vĩnh Nghiêm kinh ngạc.
Ngay khi tống giam Thủy Cơ, Vĩnh Nghiêm cũng hạ lệnh phong tỏa phủ của cố phu nhân, lực lượng của chàng bố trí quanh phủ rất dày, người bên trong hoàn toàn bị giam lỏng, nếu họ có hành động gì đáng ngờ, thuộc hạ của chàng sẽ tóm được họ ngay.
- Tất nhiên, không loại trừ việc bên trong lực lượng của chúng ta có kẻ phản bội. - Mai Lang Vương tiếp tục duyệt quyển công văn khác, hờ hững nói - Binh lính của ngươi luôn đồn trú ở đây, nếu họ muốn mua chuộc thì cũng không khó. Mối thân tình có thể hình thành từ lâu, nếu có tên lính nào đó vì thân tình mà giúp đỡ họ thì họ có thể liên lạc với bên ngoài cũng không có gì lạ.
Vĩnh Nghiêm gác chân qua một bên, rót chén trà, im lặng nghe Mai Thần nói. Chuyện mà Mai Lang Vương vừa nói đúng là không sai, quả thật binh lính của chàng sinh sống ở đây từ lâu đời, họ lấy vợ sinh con và có những mối thân tình ràng buộc với những người trong khu vực này, gia tộc của Thủy Cơ cũng không ngoại lệ, vì vậy, cũng có thể lính của chàng đã bị họ mua chuộc.
- Để đề phòng chuyện đó thì ta đã cử một nhóm thuộc hạ riêng giám sát bọn họ song song cùng với lực lượng của ngươi. - Mai Lang Vương tiếp tục nhàn nhạt buông lời.
Vĩnh nghiêm gật đầu.
- Binh lính của ta từ Khau Pạ đến, họ sẽ không niệm tình với ai cả và ta tin tưởng họ tuyệt đối.
- Ừ. - Vĩnh Nghiêm hiển nhiên hiểu được niềm tin đó của Mai Thần. Binh lính của Mai Lang Vương là một lực lượng rất tinh nhuệ, họ là binh lính được đào tạo để bảo vệ bờ cõi phía bắc và trực tiếp tham chiến khi xung đột với khu vực Đông Bắc diễn ra. Dù căn cứ chính đặt ở Khau Pạ nhưng lực lượng thì đến từ khắp mọi miền, quá trình đào tạo cũng gian khổ và khắc nghiệt. Họ là những binh sĩ chiến đấu vì lợi ích của cả quốc gia, không phải gia binh chỉ chăm lo bảo vệ khu vực như binh lính của chàng.
Binh đoàn đó làm mọi việc đều rất chuyên nghiệp và nghiêm lãnh.
Mai Lang Vương lại thả thêm một cuộn công văn vừa duyệt xong sang bên, chậm rãi kết thúc chuỗi phân tích - Ta cũng không nhận được báo cáo nào của họ về việc Thủy Cơ hay người trong phủ cố phu nhân liên lạc với bên ngoài.
- Nói vậy là… - Vĩnh Nghiêm gõ tay lên bàn, tạo thành những tiếng tách tách vui tai, âm trầm - Có ai đó đã cố tình sắp xếp vụ ám sát này để giá họa cho Thủy Cơ ư?
- Quá rõ ràng. - Mai Lang Vương trả lời một cách vô vị.
Ngay từ khi nghe tên lính kia báo cáo chàng đã đặt nghi vấn rồi, rõ ràng chàng không nhận được báo cáo nào từ phía binh linh canh gác, đó là còn chưa nói lực lượng của Vĩnh Nghiêm bao bọc quanh nhà giam và phủ cố phu nhân dày đặc như vậy, gần như không có chỗ để chui lọt, chẳng biết bọn người trong phủ và Thủy Cơ qua mặt bằng cách nào?
Hơn nữa… Mai Lang Vương vốn biết rõ vì sao Thị Hoa lại bị ám sát và vì sao kẻ tạo ra vụ ám sát đó lại là lão đầy tớ già nhà cố phu nhân.
Trò mượn dao giết người kết hợp khổ nhục kế này quá đơn sơ, không đủ để phỉnh lừa chàng.
- Người đâu! - Vĩnh Nghiêm gọi tên lính bên ngoài.
- Vâng!
- Khoan hãy tra khảo lão đầy tớ đó, hãy giam lão lại một thời gian đi. - Chàng hạ lệnh.
- Vâng! - Tên lính lập tức lui ra, chạy đi truyền lệnh của chàng cho những tên thuộc hạ đã được cử đi trước đó.
- o-
Nơi mà Thủy Cơ đang bị giam giữ chỉ cách trụ sở quản lí hai mười căn nhà, đó là một nhà giam lớn được bao bọc bởi tường đá cao hơn mười mét, bên trong là một khu vực rộng tầm mười lăm mẫu với sân đất và những dãy nhà hai tầng được xây bằng đá đơn điệu. Mỗi dãy nhà chứa ít nhất năm mươi phòng giam, chúng bao gồm phòng giam trên tầng hai, phòng giam ở tầng trệt và một hệ thống phòng giam dưới lòng đất.
Thủy Cơ bị giam dưới một căn phòng nằm sâu trong lòng đất, căn phòng đó nằm ở giữa dãy nhà, xung quanh nàng là phòng giam của những tội phạm nguy hiểm khác. Phòng giam ở đây chỉ rộng tám mét vuông, vì nằm dưới lòng đất nên không có ô cửa, không gian lúc nào cũng u tối, chỉ có ánh đuốt lập lòe suốt đêm suốt ngày.
Trong góc phòng bên trái có một đụn rơm đủ để ngã lưng, ở góc phòng bên phải thì có chậu được thiết kế đặc biệt để vệ sinh, mọi chuyện ăn uống tiểu tiện đều diễn ra trong không gian hẹp, ẩm và hôi thối này.
Bấy giờ Thủy Cơ đang co ro ngồi trên đống rơm, lưng nàng tựa vào lớp đá lạnh lẽo. Nàng vùi mặt vào gối, không nói một lời nào, bên ngoài là tiếng tru tréo và rên rỉ của bọn tội phạm.
Đây là lần đầu tiên nàng nếm trải cay đắng này, Thủy Cơ vốn sinh ra trong một gia đình thượng lưu, dù tư gia nàng không có chức vị lớn và tầm ảnh hưởng như thần sông Vàm Thuật nhưng cũng là gia tộc lâu đời trong vùng. Nàng từ nhỏ đã là một tiểu thư cành vàng lá ngọc, được giáo dưỡng trong môi trường sang trọng nề nếp, chưa từng phải nhìn thấy cảnh tượng bẩn thỉu hạ đẳng này.
Thủy Cơ ôm lấy vai, run lên, lạnh lẽo quá. Nơi này lúc nào cũng lạnh lẽo, đất và đá ẩm thấp, chỉ ngủ ở đây mấy ngày mà cơ thể nàng đã lãnh cơ số tổn thương. Nàng cảm thấy phổi trở nên yếu ớt hơn, chân tay vô lực, những cơn ho bắt đầu xuất hiện và hông lưng đau nhứt, đó đều là triệu chứng khi có hàn khí xâm nhập vào người.
Không chỉ vậy, tinh thần nàng cũng trở nên suy sụp, tuyệt vọng. Thủy Cơ thật sự căm ghét không khí ở nơi này, một môi trường ghê tởm khiến người ta phát bệnh. Mùi tiểu tiện đại tiện của bọn phạm nhân trộn lẫn với mùi thức ăn, tiếng cười đùa, những lời nói tục tĩu mà bọn chúng phun ra, những cái nhìn chòng chọc man dại… Tất cả khiến nàng buồn nôn và ám ảnh.
Tiếng xích sắt bất ngờ vang lên ầm ầm trên hành lang, đó là dấu hiệu của việc bọn lính mở cổng nhà giam và đi kiểm tra. Bọn lính lúc nào cũng kiểm tra nghiêm ngặt các buồng giam tội phạm, những kẻ được giam giữ ở đây đều là những tội phạm nguy hiểm và cần cách ly đặc biệt, vì thế chúng chưa bao giờ lơ là với bọn này.
Quả nhiên, tiếng bước chân thình thịch vang động trên mấy bức tường đá bắt đầu dội vào tai nàng, tên trưởng quan trông coi dãy nhà huênh hoang bệ vệ đi dạo từ buồng giam đầu tiên cho đến buồng giam cuối cùng, ánh mắt hắn dò xét và khinh bỉ, lướt qua những gương mặt man dại bị nhốt trong song sắt. Tiếng bước chân bỗng ngưng bặt, Thủy Cơ hơi hé mắt nhìn, tên trưởng quan dừng lại trước buồng giam của nàng, nở nụ cười nửa miệng trêu chọc.
Thủy Cơ không chú ý đến hắn nữa, nàng dịch ánh mắt đi.
- Mang cơm vào. - Tên trưởng quan quát lên.
Đám lính bên ngoài ba chân bốn cẳng bê cơm tù đến, bọn chúng lần lượt đẩy cơm vào cái khe hẹp được chế tác chuyên dụng bên dưới cửa buồng giam, đó là một cái khe nằm giữa lằn song cuối cùng và mặt đất, chỉ rộng nửa tấc, dài hai tấc, vừa đủ cho bát cơm lọt vào. Bọn tù được cho ăn, rú gào hoan hỉ, bọn chúng lao đến bát cơm như một con linh cẩu đói lã, ngoặm lấy ngoặm để.
Cơm của Thủy Cơ cũng được đưa đến, giống như bọn tù kia, cơm của nàng cũng không có gì đặc biệt, chỉ là cơm trắng được nấu từ thứ gạo hạng bét cùng rau luộc và thịt mỡ.
Thủy Cơ chậm chạp tiến đến cửa buồng giam, cầm lấy bát cơm. Nàng thanh tao nâng đũa, dù ăn cơm tù trong hoàn cảnh bẩn thỉu và hôi thối như vậy nhưng cốt cách của một vị thiên kim vẫn không hề biến đổi. Nàng nghiêm chỉnh ngồi đó, im lặng dùng cơm, miệng không phát ra tiếng nhai, mắt không di chuyển, đôi tay ngọc ngà điều khiển đũa một cách đẹp đẽ ưu nhã.
Tên quan trông coi thoáng lặng lại vài giây trước nàng.
Đúng lúc này thì ngoài cổng lại vang lên hàng loạt tiếng bước chân, Thủy Cơ không quan tâm đến những người đang tiến vào đó, nàng chỉ lặng lẽ dùng cơm của mình. Tên trưởng quan ngỡ ngàng nhìn ra, trên hành lang bằng đá tối tăm khi mờ khi tỏ, hắn thấy một chàng thanh niên đang tiến tới, dáng đi hiên ngang nghiêm nghị.
Người đó đội khăn đóng màu đen, khoác áo dài lụa màu lục sẫm, trên vai choàng tấm áo choàng lớn được chế tác từ chất liệu đặc biệt chuyên dùng cho quân đội, quanh hông quấn thường làm bằng da có đính những mảnh thép hình thoi và đai lưng thép khảm ngọc, chân đi hia.
Khi người đó đến gần, hắn có thể nhìn rõ dung mạo người đó hơn, đó là một chàng trai vô cùng nghiêm trang tuấn dật. Đặc biệt, tên trưởng quan nhìn rõ, ở góc vạt áo bên phải của chàng có thêu một đóa hoa, nếu hắn đoán không lầm, đó là một đóa sử quân tử.
- Ngài là… - Tên quan sợ sệt thốt.
Sử Quân nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt, chàng ra hiệu cho thuộc hạ phía sau. Chẳng có một mệnh lệnh nào vang lên nhưng tên quan đã nằm gọn trong vòng vây của binh lính Khau Pạ, hắn ngớ người, trố mắt ra, không hiểu tại sao mình lại bị bắt.
Sử Quân tiến đến buồng giam của Thủy Cơ, khi thấy nàng đã dùng gần hết bát cơm, chàng không khỏi ái ngại nhăn mày. Sử Quân gõ lên song sắt, cất giọng trao đổi với nàng - Này, nàng kia, mau bỏ bát cơm đó xuống.
- Gì chứ? - Thủy Cơ không hiểu tại sao mình lại bị chàng yêu cầu điều vô lý đó.
Sử Quân vừa ra hiệu cho thuộc hạ mở cửa buồng giam vừa quẳng lại ba chữ cho nàng - Thức ăn có độc.
Bát cơm trong tay Thủy Cơ lập tức đổ ập xuống sàn.
Binh lính của Sử Quân mở cửa phòng giam, dọn dẹp hiện trường cho gọn gàng lại. Thủy Cơ sau khi nhận được lời cảnh báo từ chàng, mặt thoắt tái xanh, nàng lùi vào đống rơm trong góc, co ro lẩy bẩy, trông thật đáng thương.
Sử Quân cho gọi quân y vào, quân y nhanh chóng kiểm tra thức ăn mà Thủy Cơ ăn phải sau đó bắt mạch cho nàng. Trong lúc quân y làm việc, Sử Quân và binh lính đều quay lưng đi, không ai dám nhìn vào buồng giam của nàng.
Đám tội phạm ồn ào trong nhà giam vì điều gì đó mà trở nên im lặng và ngoan ngoãn một cách đáng kinh ngạc.
Tầm hai khắc sau, Thủy Cơ bắt đầu cảm thấy cơ mặt tê liệt và buồn nôn, tiếp thêm vài khắc nữa, bụng nàng lập tức đau dữ dội, lồng ngực đánh beng beng như người ta gõ kẻng. Vị quân y quan sát triệu chứng của nàng rồi mở túi vải đeo bên người lấy ra một lọ sứ chứa đầy thứ chất lỏng kì dị cho nàng uống.
Sau khi uống giải dược, các triệu chứng của Thủy Cơ chưa hẳn đã dứt, dù nhịp tim đã trở nên chậm một chút nhưng bụng vẫn còn đau, nàng bắt đầu có cảm giác muốn đi ngoài. Vị quân y ra khỏi buồng giam và trao đổi với Sử Quân, chàng lắng nghe ông ta nói hồi lâu, cuối cùng ra lệnh cho thuộc hạ đưa Thủy Cơ đến một nơi khác.
Nơi mà Thủy Cơ được đưa đến là khu nghỉ riêng của những quan trông coi nhà giam, đó là khu nhà tương đối rộng với bốn ngôi năm gian quay quần vào nhau, ở giữa là khoảnh sân hình vuông. Sử Quân sử dụng một căn năm gian làm nơi cho Thủy Cơ dưỡng bệnh, nàng được đưa vào phòng, năm tì nữ được gọi đến để chăm sóc nàng.
Trong khi Thủy Cơ vật vã trong phòng thì vị quân y và Sử Quân đứng ở ngoài hiên trao đổi một vài điều.
- Đó là độc từ cây phụ tử. - Vị quân y nói - Ta đã chuẩn bị giải dược sẵn, đó là giải dược do ta dày công nghiên cứu và điều chế, sẽ không có vấn đề gì đâu.
- Vâng.
- Nàng sẽ tiếp tục đau bụng và tiêu chảy thêm một lúc nhưng sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi, nhịp tim đã bình ổn lại thì không sao rồi.
- Ta hiểu rồi.
Vị quân y dặn dò xong với chàng đâu vào đó thì gửi lại cho Sử Quân một toa thuốc, chủ yếu là thuốc bổ trợ để Thủy Cơ mau lấy lại sức lực rồi chấp tay cáo từ.
Sử Quân nhìn toa thuốc một chút, lướt đọc mấy vị thuốc trong đó, sau khi nắm được công dụng của toa thuốc này, chàng liền trao nó lại cho binh lính và dặn họ chuẩn bị. Sử Quân lướt mắt vào phòng Thủy Cơ, chàng không vào nhà xem nàng mà chỉ đứng ngoài hiên nhìn vào, có lẽ chàng sẽ để nàng ở lại đây cho đến khi Vương muốn gặp nàng.
Sử Quân cử một đội binh ở lại trông giữ nàng rồi gấp rút rời đi.
Tác giả :
Dye1002