Mai Nở Dưới Sao
Chương 101: Khổ nhục kế
Quyển sách trên tay Sao rơi bộp xuống đất, em kinh ngạc đến sững sờ, đôi mắt đen to tròn mở lớn. Mai Lang Vương nhìn sang em, mày chàng khẽ nhíu, chàng ra hiệu cho tên đầy tớ lui đi.
- Mai Lang! - Sao quay sang chàng, lo lắng và kinh sợ - Tại sao chị Thị Hoa lại bị ám sát?!
Mai Lang Vương đặt chén trà xuống bàn, chàng vẫn chưa uống hết nó, đó là chén trà đầu tiên của buổi sớm. Chàng khoanh tay đứng lên, bước vài bước, tiến ra thềm nhà. Gió sớm đổ xuống mái hiên cuốn lấy góc áo thêu hoa khiến những đóa hoa trên vạt áo nhẹ nhàng bay. Mai Lang Vương tư lự nhìn sân vườn hồi lâu.
- Mai Lang! - Sao sốt ruột gọi.
- Sao. - Mai Lang Vương đi đến gần em, xoa lên mái đầu bé nhỏ, trầm thấp dỗ dành - Em đừng lo nữa, không sao đâu.
- Nhưng mà… - Sao không thể không quan tâm đến chuyện này, dù gì mọi chuyện cũng chưa rõ ràng gì cả, Thị Hoa lại có chút giao tình với em, Sao vẫn còn biết ơn tráp mứt và ấm sâm mà nàng ta mang đến.
- Ngoan nghe lời đi. - Mai Lang Vương khuyên nhủ.
Thái độ của chàng cùng những lời trấn an dịu dàng khiến em phải xếp lòng lại, Sao gật gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời chàng dù rằng em vẫn rất lo.
Mai Lang Vương rút quạt trong tay áo ra, vừa phe phẩy vừa nói với em - Ta sang đó xem nàng ta một chút. - Chàng lại nhìn sang em, đôi mắt nâu tràn đầy tình thương và ân ẩn chút sắc giận lẩn khuất, nhẹ giọng dặn dò - Em đừng nghĩ nhiều, ngoan ở nhà vui vẻ như mọi hôm là được rồi, chuyện của Thị Hoa đừng bận tâm làm gì.
- Dạ. - Sao đáp nhưng lòng thì rối rắm vô cùng.
Mai Lang Vương đứng đó, quan tâm ngắm em thêm một chốc rồi chàng mới đung đưa quạt mà di chuyển sang khu của Vĩnh Nghiêm.
Khi chàng sang đến nơi, ở gian giữa của nhà chính đang bày ra một khung cảnh đầy căng thẳng, Vĩnh Nghiêm sầm mặt ngồi ở tràng kỷ, mắt một mực hướng về cổng tròn giống như đang đón đợi bóng dáng chàng vậy. Trước sân lúc này hai hàng lính gác uy nghiêm đã được huy động sẵn sàng, bọn lính ôm giáo nghiêm cẩn, trông sắc mặt tên nào cũng nặng nề, dường như đến thở mạnh cũng không dám.
- Vương! - Quân lính cúi đầu thi hành quân lễ khi chàng đi qua.
- Mai Thần. - Vĩnh Nghiêm bật dậy, lao ra thềm nhà, sốt ruột đến nỗi chẳng đợi được đến khi chàng vào hẳn bên trong, gấp gáp nói - Thị Hoa vừa bị ám sát vào sáng nay, khi nàng ra chợ nhập nguyên vật liệu vào đầu giờ mão.
- Ừm. - Mai Lang Vương gật đầu tiếp nhận thông tin từ chàng ta, chàng gấp quạt, đến gần Vĩnh Nghiêm, giọng cũng hạ xuống vừa phải - Nàng đâu rồi?
- Đang trị thương ở nhà trái. - Vĩnh Nghiêm nói.
- Chúng ta đi xem nàng thôi. - Mai Lang Vương nghiêm giọng.
Vĩnh Nghiêm và Mai Thần di chuyển qua nhà trái, trong căn phòng nằm phía sau gian thứ ba của nhà, Thị Hoa đang được các tì nữ chăm sóc. Trên đường đi, Vĩnh Nghiêm cũng kể cặn kẽ quá trình nàng bị ám hại cho chàng nghe. Thoạt tiên Thị Hoa đi ra chợ để nhập chút nguyên liệu về phủ, sau đó nàng bị một đám côn đồ tấn công, khi nàng không chú ý và chỉ lo chống trả đám côn đồ thì một tên sát thủ giả dạng thành thường dân đã âm thầm tiếp cận và đâm thủng ngực nàng, may mà lúc đó nàng phát giác kịp, né tránh đi, vì vậy đòn của hắn bị trượt, hắn lại xoay dao chém vào lưng nàng.
Tên sát thủ vốn định bồi cho nàng thêm vài nhát, may mắn thay lúc ấy đội trị an phát hiện kịp thời và cứu được nàng. Khi biết nàng là tì nữ của phủ, họ lập tức đưa nàng về giao cho Vĩnh Nghiêm, chàng liền sai thầy lang đến chữa trị cho nàng, nhìn chung vết thương của nàng không có gì đáng lo ngại, chỉ là vết chém nông, dài một tấc, có thể lành trong vài tuần nếu được chăm sóc kĩ lưỡng.
- Ngươi nói xem ai là người ra tay ám hại Thị Hoa? - Vĩnh Nghiêm nghi hoặc hỏi.
Mai Lang Vương không đáp lời, chàng chạm nan quạt lên môi, đôi mắt nâu dần trở nên sâu thẳm.
Lúc bấy giờ phòng của Thị Hoa cũng đã hiện ra, trước phòng có hai thị nữ đứng gác. Vĩnh Nghiêm và Mai Lang Vương đứng ngoài cửa nhìn vào, Thị Hoa đang nằm trên giường, xung quanh nàng có rất nhiều thị nữ.
- Cậu, Vương…
Thị Hoa nghe tiếng bước chân, lại thấy các thị nữ cung kính bái lạy thì biết ngay Vĩnh Nghiêm và Mai Lang Vương đến, mặc dù hai chàng không bước vào phòng. Nàng yếu ớt ngồi dậy, cố gắng rạp lưng xuống giường hành lễ, Vĩnh Nghiêm không nhìn vào phòng nàng nữa, chàng chỉ vội vàng miễn lễ cho nàng mà thôi.
Hai chàng đứng đó đợi cho đến khi người hầu trong phủ mang một bức bình phong lớn vào phòng. Bức bình phong được bố trí trước giường, ngăn cách giường và tràng kỷ đặt cạnh cửa sổ. Bấy giờ Mai Lang Vương với Vĩnh Nghiêm mới tiến vào, hai chàng ngồi xuống tràng kỷ, Mai Lang Vương thuận tay rót cho bản thân một chén trà.
Thị Hoa ngồi trên giường, cách hai chàng một bức bình phong. Mái tóc đen dài được vén sang bên, rũ qua ngực, buông thả mềm mại xuống giường. Trên người nàng chỉ khoác yếm và váy đụp, bờ vai trần nõn nà phơi bày dưới ánh nắng buổi sớm, đẹp như cánh hoa nhài. Quanh lưng nàng băng một dải băng trắng, trên dải băng đó vẫn còn thấm chút sắc hồng của máu. Thị Hoa mềm yếu ngồi đó, sắc mặt tái nhợt mà hướng ra bình phong, dường như nàng muốn nhìn xuyên qua bức bình phong gỗ mun tinh xảo ấy để thấy được hai chàng.
- Nàng có nhớ được mặt của kẻ ám sát không? - Mai Lang Vương bình tĩnh hỏi.
- Thưa không ạ, lúc đó hỗn loạn quá… - Thị Hoa lắc đầu, ray rứt đáp.
- Ta đã cho người lùng sục khắp nơi rồi, sẽ nhanh chóng tìm ra thôi. - Vĩnh Nghiêm khoanh tay trước ngực, mặt hiện lên sắc giận, hạ giọng nói.
Chuyện xảy ra lần này với Thị Hoa quả thật đã khiến chàng bực mình, Vĩnh Nghiêm không thể tin được rằng trong khu vực mà mình quản lí lại có thể xảy ra một vụ việc như vậy. Tại sao tên thích khách đó có thể hoạt động công khai như thế? Còn cả đám côn đồ kia? Chàng nhất định phải bắt chúng về trị tội.
Mai Lang Vương nghe chàng nói vậy, đôi mắt nâu khẽ đánh về phía chàng, đáy mắt thoáng qua ý cười sâu xa.
Chốc sau, có tên lính quỳ xuống trước cửa phòng xin bẩm báo công việc với Vĩnh Nghiêm, chàng liền đứng lên, dời bước ra ngoài. Mai Lang Vương ngồi lại tràng kỷ khi Vĩnh Nghiêm đi, chàng không đi theo cũng thừa sức biết tên lính đó báo cáo chuyện gì, chắc chỉ là chuyện liên quan đến tên sát thủ và lũ côn đồ kia thôi.
Mai Lang Vương nâng chén trà lên, thanh tĩnh thưởng thức, nắng hắt vào cửa sổ phủ lên khuôn mặt tuấn tú khiến hàng mi dày rậm hấp háy sáng.
- Vương… - Thị Hoa khẽ cất tiếng gọi chàng.
- Ừm. - Mai Lang Vương hơi hướng mắt sang phía bình phong, tay vẫn nâng chén trà.
- Ngài không đến xem em bị thương thế nào ư? - Thị Hoa yêu mị nói.
- Ta là một nam nhân, sao có thể sỗ sàng mà đặt mắt lên người nàng được? - Mai Lang Vương cười nhạt, chậm rãi uống cạn chén trà.
Thị Hoa cắn cắn môi, giọng nũng nịu mềm mại như mật ong khẽ ngân lên - Em đau lắm, ngài xem vết thương trên lưng em này, máu rịn ra đỏ sẫm, còn gì là làn da xinh đẹp của con gái nữa? - Dừng một chút nàng lại uất ức thốt - Vương hứa rằng sẽ bảo vệ an toàn cho em, Vương không giữ được lời hứa của mình đã đành, nay lại còn không thương hoa tiếc ngọc mà lạnh nhạt nói với em như thế, Vương chẳng có phong độ gì cả.
Mai Lang Vương im lặng, không rót trà nữa, hoàn toàn hướng mắt sang tấm bình phong.
Chàng thật sự không hiểu mục đích của nàng ta là gì, tuy nhiên đúng là trước đó chàng đã hứa sẽ bảo vệ an toàn cho nàng ta.
Nghĩ một chút, Mai Lang Vương nhẹ nhàng nói - Ta đã hỏi qua Vĩnh Nghiêm về tình hình của nàng, nghe nói đó là vết thương nông, sẽ mau lành thôi.
- Dù vậy… Người vẫn nên đến xem em chứ? - Thị Hoa cố gắng chịu đau, vặn người khiến vết thương ứa máu ra, khóc nức nở - Ngài hãy xem, vết thương của em lại rách ra rồi.
Mùi máu lan tỏa trong không trung cho chàng biết rằng Thị Hoa không nói dối, Mai Lang Vương đành ra hiệu cho thị nữ bên ngoài đi tìm thầy lang. Mãi một lúc lâu sau, thầy lang đến, ông ta băng bó lại vết thương cho Thị Hoa và nghiêm mặt dặn nàng rằng không được làm động đến vết thương nữa.
Sau khi thầy lang khám cho Thị Hoa xong, Mai Lang Vương chưa cho ông về, chàng giữ ông lại tràng kỷ, trực tiếp hỏi chuyện sức khỏe của Thị Hoa trước mặt nàng. Thầy lang không dám giấu giếm gì, mọi tình trạng của nàng đều được ông bẩm lại với chàng cả, Mai Lang Vương nghe xong, cười mỉm, êm đềm căn dặn.
- Hãy làm mọi cách khiến nàng mau khỏe lại, cho dù có dùng dược liệu đắt giá như thế nào cũng không quan trọng.
- Vâng, già đã hiểu ạ. - Thầy lang cung kính tuân lệnh.
Thị Hoa nằm trên giường sau tấm bình phong nghe cuộc trò chuyện của hai người mà lòng ấm ức lắm. Nàng vốn định quyến rũ chàng nên mới cố tình làm rách vết thương. Nàng vốn nghĩ với tính tình lịch thiệp lại dễ dãi với phụ nữ của chàng, Vương nhất định sẽ đi qua bức bình phong và xem xét vết thương cho nàng. Chẳng ngờ chàng lại chính trực quá, không những không bước qua bình phong mà còn gọi thầy lang đến để xem nàng nữa, xong việc lại còn thăm hỏi cặn kẽ bệnh tình nàng với thầy lang ngay trước mặt nàng, khiến nàng có muốn trách có muốn níu thêm cũng không được.
Nản lòng, Thị Hoa đành nằm im trên giường dưỡng thương, nàng không thể khiến vết thương rách thêm lần nữa, cơn đau đó một lần là qua đủ với nàng rồi.
Mai Lang Vương ngồi lại phòng nàng gần nửa canh giờ thì Vĩnh Nghiêm rốt cuộc cũng trở về, vừa thấy chàng ta, chàng lập tức đứng lên, đi ra cửa và nói với Thị Hoa - Nàng cứ nghỉ ngơi dưỡng thương đi.
- Vâng… - Thị Hoa dù tức tối trong lòng nhưng vẫn phải dịu dàng vâng dạ.
Hai chàng rời khỏi nhà trái, trở về nhà chính, ngoài trời giờ đã đổ mưa, một cơn mưa bóng mây chóng vánh. Nước mưa theo mái ngói rũ xuống hiên nhà, rỏ tí tách lên thềm nhà lát gạch đỏ, âm thanh mà những giọt ngọc ấy tạo ra khi va vào gạch nung nghe thật thanh tao.
Mai Lang Vương cùng Vĩnh Nghiêm đứng dưới hiên ngắm mưa rơi, hai chàng định đợi mưa tạnh thì sẽ đến trụ sở quản lí.
- Việc Thị Hoa bị ám sát có thể sẽ còn tiếp diễn, chúng ta nên cử một lực lượng lớn bao bọc khu vực này, tốt nhất nên kiểm soát cả nhất cử nhất động của nàng ấy, bảo vệ nàng ấy kín kẽ. - Mai Lang Vương khoanh tay nhìn mưa đổ xuống mái hiên, trầm giọng nói.
- Ta hiểu rồi. - Vĩnh Nghiêm tựa vào cột chống hiên, gật gật đầu, không kìm được lại nói - Ngươi lúc nào cũng an bài mọi chuyện rất chu toàn.
Mai Lang Vương xòe quạt, đặt cánh quạt trước ngực mà cười nhẹ nhàng - Đó là điều ngươi nên học đấy.
Vĩnh Nghiêm ngưng tụ ánh nhìn vào chàng, hai mắt nghiêm chỉnh và ngời sáng.
Mai Lang Vương trầm ngâm nói thêm - Tất cả những chuyện ngươi làm dù đúng hay sai đều sẽ tạo ra một hệ lụy nhất định. Hệ lụy tốt hay xấu, nhiều hay ít lại phụ thuộc vào sự chu toàn, cẩn trọng của ngươi. Thế nên trước khi làm việc gì ngươi cần phải suy xét thật kĩ, đừng vội vàng hành động, nếu không ngươi sẽ bị mắc vào mạng nhện của kẻ khác lúc nào không hay đâu.
- Ừ. - Vĩnh Nghiêm nhanh chóng tiếp thu.
Chàng dõi mắt ra sân, khung trời đang bị màn mưa vây kín. Mưa bóng mây khiến hương vị của đất và cây cỏ trở nên thật nồng, ngay cả mùi bụi cũng vậy, chúng đang cuộn xoáy trong những hạt nước trĩu nặng vỡ tung kia.
Bây giờ thì chàng không có gì để phản đối lời của hắn nữa rồi, Mai Lang Vương, hắn chính là người mà chàng phải học hỏi thật nhiều.
Vĩnh Nghiêm khoanh tay lại, nhắm chặt hai mắt, yên lặng đợi mưa đi qua.
- Mai Lang! - Sao quay sang chàng, lo lắng và kinh sợ - Tại sao chị Thị Hoa lại bị ám sát?!
Mai Lang Vương đặt chén trà xuống bàn, chàng vẫn chưa uống hết nó, đó là chén trà đầu tiên của buổi sớm. Chàng khoanh tay đứng lên, bước vài bước, tiến ra thềm nhà. Gió sớm đổ xuống mái hiên cuốn lấy góc áo thêu hoa khiến những đóa hoa trên vạt áo nhẹ nhàng bay. Mai Lang Vương tư lự nhìn sân vườn hồi lâu.
- Mai Lang! - Sao sốt ruột gọi.
- Sao. - Mai Lang Vương đi đến gần em, xoa lên mái đầu bé nhỏ, trầm thấp dỗ dành - Em đừng lo nữa, không sao đâu.
- Nhưng mà… - Sao không thể không quan tâm đến chuyện này, dù gì mọi chuyện cũng chưa rõ ràng gì cả, Thị Hoa lại có chút giao tình với em, Sao vẫn còn biết ơn tráp mứt và ấm sâm mà nàng ta mang đến.
- Ngoan nghe lời đi. - Mai Lang Vương khuyên nhủ.
Thái độ của chàng cùng những lời trấn an dịu dàng khiến em phải xếp lòng lại, Sao gật gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời chàng dù rằng em vẫn rất lo.
Mai Lang Vương rút quạt trong tay áo ra, vừa phe phẩy vừa nói với em - Ta sang đó xem nàng ta một chút. - Chàng lại nhìn sang em, đôi mắt nâu tràn đầy tình thương và ân ẩn chút sắc giận lẩn khuất, nhẹ giọng dặn dò - Em đừng nghĩ nhiều, ngoan ở nhà vui vẻ như mọi hôm là được rồi, chuyện của Thị Hoa đừng bận tâm làm gì.
- Dạ. - Sao đáp nhưng lòng thì rối rắm vô cùng.
Mai Lang Vương đứng đó, quan tâm ngắm em thêm một chốc rồi chàng mới đung đưa quạt mà di chuyển sang khu của Vĩnh Nghiêm.
Khi chàng sang đến nơi, ở gian giữa của nhà chính đang bày ra một khung cảnh đầy căng thẳng, Vĩnh Nghiêm sầm mặt ngồi ở tràng kỷ, mắt một mực hướng về cổng tròn giống như đang đón đợi bóng dáng chàng vậy. Trước sân lúc này hai hàng lính gác uy nghiêm đã được huy động sẵn sàng, bọn lính ôm giáo nghiêm cẩn, trông sắc mặt tên nào cũng nặng nề, dường như đến thở mạnh cũng không dám.
- Vương! - Quân lính cúi đầu thi hành quân lễ khi chàng đi qua.
- Mai Thần. - Vĩnh Nghiêm bật dậy, lao ra thềm nhà, sốt ruột đến nỗi chẳng đợi được đến khi chàng vào hẳn bên trong, gấp gáp nói - Thị Hoa vừa bị ám sát vào sáng nay, khi nàng ra chợ nhập nguyên vật liệu vào đầu giờ mão.
- Ừm. - Mai Lang Vương gật đầu tiếp nhận thông tin từ chàng ta, chàng gấp quạt, đến gần Vĩnh Nghiêm, giọng cũng hạ xuống vừa phải - Nàng đâu rồi?
- Đang trị thương ở nhà trái. - Vĩnh Nghiêm nói.
- Chúng ta đi xem nàng thôi. - Mai Lang Vương nghiêm giọng.
Vĩnh Nghiêm và Mai Thần di chuyển qua nhà trái, trong căn phòng nằm phía sau gian thứ ba của nhà, Thị Hoa đang được các tì nữ chăm sóc. Trên đường đi, Vĩnh Nghiêm cũng kể cặn kẽ quá trình nàng bị ám hại cho chàng nghe. Thoạt tiên Thị Hoa đi ra chợ để nhập chút nguyên liệu về phủ, sau đó nàng bị một đám côn đồ tấn công, khi nàng không chú ý và chỉ lo chống trả đám côn đồ thì một tên sát thủ giả dạng thành thường dân đã âm thầm tiếp cận và đâm thủng ngực nàng, may mà lúc đó nàng phát giác kịp, né tránh đi, vì vậy đòn của hắn bị trượt, hắn lại xoay dao chém vào lưng nàng.
Tên sát thủ vốn định bồi cho nàng thêm vài nhát, may mắn thay lúc ấy đội trị an phát hiện kịp thời và cứu được nàng. Khi biết nàng là tì nữ của phủ, họ lập tức đưa nàng về giao cho Vĩnh Nghiêm, chàng liền sai thầy lang đến chữa trị cho nàng, nhìn chung vết thương của nàng không có gì đáng lo ngại, chỉ là vết chém nông, dài một tấc, có thể lành trong vài tuần nếu được chăm sóc kĩ lưỡng.
- Ngươi nói xem ai là người ra tay ám hại Thị Hoa? - Vĩnh Nghiêm nghi hoặc hỏi.
Mai Lang Vương không đáp lời, chàng chạm nan quạt lên môi, đôi mắt nâu dần trở nên sâu thẳm.
Lúc bấy giờ phòng của Thị Hoa cũng đã hiện ra, trước phòng có hai thị nữ đứng gác. Vĩnh Nghiêm và Mai Lang Vương đứng ngoài cửa nhìn vào, Thị Hoa đang nằm trên giường, xung quanh nàng có rất nhiều thị nữ.
- Cậu, Vương…
Thị Hoa nghe tiếng bước chân, lại thấy các thị nữ cung kính bái lạy thì biết ngay Vĩnh Nghiêm và Mai Lang Vương đến, mặc dù hai chàng không bước vào phòng. Nàng yếu ớt ngồi dậy, cố gắng rạp lưng xuống giường hành lễ, Vĩnh Nghiêm không nhìn vào phòng nàng nữa, chàng chỉ vội vàng miễn lễ cho nàng mà thôi.
Hai chàng đứng đó đợi cho đến khi người hầu trong phủ mang một bức bình phong lớn vào phòng. Bức bình phong được bố trí trước giường, ngăn cách giường và tràng kỷ đặt cạnh cửa sổ. Bấy giờ Mai Lang Vương với Vĩnh Nghiêm mới tiến vào, hai chàng ngồi xuống tràng kỷ, Mai Lang Vương thuận tay rót cho bản thân một chén trà.
Thị Hoa ngồi trên giường, cách hai chàng một bức bình phong. Mái tóc đen dài được vén sang bên, rũ qua ngực, buông thả mềm mại xuống giường. Trên người nàng chỉ khoác yếm và váy đụp, bờ vai trần nõn nà phơi bày dưới ánh nắng buổi sớm, đẹp như cánh hoa nhài. Quanh lưng nàng băng một dải băng trắng, trên dải băng đó vẫn còn thấm chút sắc hồng của máu. Thị Hoa mềm yếu ngồi đó, sắc mặt tái nhợt mà hướng ra bình phong, dường như nàng muốn nhìn xuyên qua bức bình phong gỗ mun tinh xảo ấy để thấy được hai chàng.
- Nàng có nhớ được mặt của kẻ ám sát không? - Mai Lang Vương bình tĩnh hỏi.
- Thưa không ạ, lúc đó hỗn loạn quá… - Thị Hoa lắc đầu, ray rứt đáp.
- Ta đã cho người lùng sục khắp nơi rồi, sẽ nhanh chóng tìm ra thôi. - Vĩnh Nghiêm khoanh tay trước ngực, mặt hiện lên sắc giận, hạ giọng nói.
Chuyện xảy ra lần này với Thị Hoa quả thật đã khiến chàng bực mình, Vĩnh Nghiêm không thể tin được rằng trong khu vực mà mình quản lí lại có thể xảy ra một vụ việc như vậy. Tại sao tên thích khách đó có thể hoạt động công khai như thế? Còn cả đám côn đồ kia? Chàng nhất định phải bắt chúng về trị tội.
Mai Lang Vương nghe chàng nói vậy, đôi mắt nâu khẽ đánh về phía chàng, đáy mắt thoáng qua ý cười sâu xa.
Chốc sau, có tên lính quỳ xuống trước cửa phòng xin bẩm báo công việc với Vĩnh Nghiêm, chàng liền đứng lên, dời bước ra ngoài. Mai Lang Vương ngồi lại tràng kỷ khi Vĩnh Nghiêm đi, chàng không đi theo cũng thừa sức biết tên lính đó báo cáo chuyện gì, chắc chỉ là chuyện liên quan đến tên sát thủ và lũ côn đồ kia thôi.
Mai Lang Vương nâng chén trà lên, thanh tĩnh thưởng thức, nắng hắt vào cửa sổ phủ lên khuôn mặt tuấn tú khiến hàng mi dày rậm hấp háy sáng.
- Vương… - Thị Hoa khẽ cất tiếng gọi chàng.
- Ừm. - Mai Lang Vương hơi hướng mắt sang phía bình phong, tay vẫn nâng chén trà.
- Ngài không đến xem em bị thương thế nào ư? - Thị Hoa yêu mị nói.
- Ta là một nam nhân, sao có thể sỗ sàng mà đặt mắt lên người nàng được? - Mai Lang Vương cười nhạt, chậm rãi uống cạn chén trà.
Thị Hoa cắn cắn môi, giọng nũng nịu mềm mại như mật ong khẽ ngân lên - Em đau lắm, ngài xem vết thương trên lưng em này, máu rịn ra đỏ sẫm, còn gì là làn da xinh đẹp của con gái nữa? - Dừng một chút nàng lại uất ức thốt - Vương hứa rằng sẽ bảo vệ an toàn cho em, Vương không giữ được lời hứa của mình đã đành, nay lại còn không thương hoa tiếc ngọc mà lạnh nhạt nói với em như thế, Vương chẳng có phong độ gì cả.
Mai Lang Vương im lặng, không rót trà nữa, hoàn toàn hướng mắt sang tấm bình phong.
Chàng thật sự không hiểu mục đích của nàng ta là gì, tuy nhiên đúng là trước đó chàng đã hứa sẽ bảo vệ an toàn cho nàng ta.
Nghĩ một chút, Mai Lang Vương nhẹ nhàng nói - Ta đã hỏi qua Vĩnh Nghiêm về tình hình của nàng, nghe nói đó là vết thương nông, sẽ mau lành thôi.
- Dù vậy… Người vẫn nên đến xem em chứ? - Thị Hoa cố gắng chịu đau, vặn người khiến vết thương ứa máu ra, khóc nức nở - Ngài hãy xem, vết thương của em lại rách ra rồi.
Mùi máu lan tỏa trong không trung cho chàng biết rằng Thị Hoa không nói dối, Mai Lang Vương đành ra hiệu cho thị nữ bên ngoài đi tìm thầy lang. Mãi một lúc lâu sau, thầy lang đến, ông ta băng bó lại vết thương cho Thị Hoa và nghiêm mặt dặn nàng rằng không được làm động đến vết thương nữa.
Sau khi thầy lang khám cho Thị Hoa xong, Mai Lang Vương chưa cho ông về, chàng giữ ông lại tràng kỷ, trực tiếp hỏi chuyện sức khỏe của Thị Hoa trước mặt nàng. Thầy lang không dám giấu giếm gì, mọi tình trạng của nàng đều được ông bẩm lại với chàng cả, Mai Lang Vương nghe xong, cười mỉm, êm đềm căn dặn.
- Hãy làm mọi cách khiến nàng mau khỏe lại, cho dù có dùng dược liệu đắt giá như thế nào cũng không quan trọng.
- Vâng, già đã hiểu ạ. - Thầy lang cung kính tuân lệnh.
Thị Hoa nằm trên giường sau tấm bình phong nghe cuộc trò chuyện của hai người mà lòng ấm ức lắm. Nàng vốn định quyến rũ chàng nên mới cố tình làm rách vết thương. Nàng vốn nghĩ với tính tình lịch thiệp lại dễ dãi với phụ nữ của chàng, Vương nhất định sẽ đi qua bức bình phong và xem xét vết thương cho nàng. Chẳng ngờ chàng lại chính trực quá, không những không bước qua bình phong mà còn gọi thầy lang đến để xem nàng nữa, xong việc lại còn thăm hỏi cặn kẽ bệnh tình nàng với thầy lang ngay trước mặt nàng, khiến nàng có muốn trách có muốn níu thêm cũng không được.
Nản lòng, Thị Hoa đành nằm im trên giường dưỡng thương, nàng không thể khiến vết thương rách thêm lần nữa, cơn đau đó một lần là qua đủ với nàng rồi.
Mai Lang Vương ngồi lại phòng nàng gần nửa canh giờ thì Vĩnh Nghiêm rốt cuộc cũng trở về, vừa thấy chàng ta, chàng lập tức đứng lên, đi ra cửa và nói với Thị Hoa - Nàng cứ nghỉ ngơi dưỡng thương đi.
- Vâng… - Thị Hoa dù tức tối trong lòng nhưng vẫn phải dịu dàng vâng dạ.
Hai chàng rời khỏi nhà trái, trở về nhà chính, ngoài trời giờ đã đổ mưa, một cơn mưa bóng mây chóng vánh. Nước mưa theo mái ngói rũ xuống hiên nhà, rỏ tí tách lên thềm nhà lát gạch đỏ, âm thanh mà những giọt ngọc ấy tạo ra khi va vào gạch nung nghe thật thanh tao.
Mai Lang Vương cùng Vĩnh Nghiêm đứng dưới hiên ngắm mưa rơi, hai chàng định đợi mưa tạnh thì sẽ đến trụ sở quản lí.
- Việc Thị Hoa bị ám sát có thể sẽ còn tiếp diễn, chúng ta nên cử một lực lượng lớn bao bọc khu vực này, tốt nhất nên kiểm soát cả nhất cử nhất động của nàng ấy, bảo vệ nàng ấy kín kẽ. - Mai Lang Vương khoanh tay nhìn mưa đổ xuống mái hiên, trầm giọng nói.
- Ta hiểu rồi. - Vĩnh Nghiêm tựa vào cột chống hiên, gật gật đầu, không kìm được lại nói - Ngươi lúc nào cũng an bài mọi chuyện rất chu toàn.
Mai Lang Vương xòe quạt, đặt cánh quạt trước ngực mà cười nhẹ nhàng - Đó là điều ngươi nên học đấy.
Vĩnh Nghiêm ngưng tụ ánh nhìn vào chàng, hai mắt nghiêm chỉnh và ngời sáng.
Mai Lang Vương trầm ngâm nói thêm - Tất cả những chuyện ngươi làm dù đúng hay sai đều sẽ tạo ra một hệ lụy nhất định. Hệ lụy tốt hay xấu, nhiều hay ít lại phụ thuộc vào sự chu toàn, cẩn trọng của ngươi. Thế nên trước khi làm việc gì ngươi cần phải suy xét thật kĩ, đừng vội vàng hành động, nếu không ngươi sẽ bị mắc vào mạng nhện của kẻ khác lúc nào không hay đâu.
- Ừ. - Vĩnh Nghiêm nhanh chóng tiếp thu.
Chàng dõi mắt ra sân, khung trời đang bị màn mưa vây kín. Mưa bóng mây khiến hương vị của đất và cây cỏ trở nên thật nồng, ngay cả mùi bụi cũng vậy, chúng đang cuộn xoáy trong những hạt nước trĩu nặng vỡ tung kia.
Bây giờ thì chàng không có gì để phản đối lời của hắn nữa rồi, Mai Lang Vương, hắn chính là người mà chàng phải học hỏi thật nhiều.
Vĩnh Nghiêm khoanh tay lại, nhắm chặt hai mắt, yên lặng đợi mưa đi qua.
Tác giả :
Dye1002