Mãi Mãi Cưng Chiều Em
Chương 53: Sinh nhật (2)
Hai người đùa giỡn một hồi thì nghe thấy giọng nói của Nam Cung Hạ: "Bữa tiệc bây giờ chính thức bắt đầu!"
Nam Cung Âu Thần kéo tay cô đặt vào khuỷu tay của anh, dắt cô ra ngoài.
"Đi thôi, chủ nhân của bữa tiệc cũng đến lúc xuất hiện rồi!"
Ánh mắt của mọi người lập tức chú ý đến hai người vừa xuất hiện ở trên đài cao, đang tao nhã bước từng bước xuống cầu thang. Tất cả không khỏi hít một ngụm khí lạnh, Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần tựa như vương tử và công chúa từ trong truyện cổ tích bước ra vậy.
Nam Cung Âu Thần khoác lên người bộ vest đen lịch lãm được cắt may tỉ mỉ bao bọc vóc dáng hoàn hảo của anh. Vẻ mặt lạnh lùng thường ngày hiện tại cũng trở nên nhu hòa hơn.
Mẫn Nguyệt mặc bộ váy dạ hội trễ vai màu tím nhạt, lộ ra bả vai trắng nõn cùng với cái bớt hoa anh đào trên ngực. Càng thêm thu hút sự chú ý của mọi người. Cái váy xẻ tà từ đùi trở xuống, làn váy nhẹ nhàng lay động theo từng bước chân của cô. Chân váy được phủ một lớp bột dạ quang, dưới ánh đèn mờ ảo của đại sảnh thì càng thêm lấp lánh. Mái tóc được cố định búi gọn lại, cố định bằng một cái vương miện kim cương nhỏ. Làn da trắng ngần của cô còn làm tăng thêm sự nổi bật của sợi dây chuyền Hải Liên Chi Tâm. Theo từng động tác của cô mà sợi dây chuyền càng lấp lánh, dần hiện ra vẻ đẹp vốn có của nó, cao quý, thuần khiết.
Ánh đèn pha lê chiếu vào người Mẫn Nguyệt làm tôn lên vẻ đẹp diễm lệ của cô, thêm một chút hư ảo, cho người ta cảm giác không thật. Mỗi người ở đây đều không tự chủ được lộ ra thần thái say mê.
Lạc Vĩ Đình cũng đến dự tiệc, anh nhìn Mẫn Nguyệt đang chói sáng giữa đám đông một cách ngây ngẩn. Lạc Giao Giao ở bên cạnh thấy anh như vậy liền cảm thấy buồn bã, còn có một chút ghen tị. Khi nào anh mới có thể nhìn cô với ánh mắt đó?
Lãnh Mặc Nghiên chỉ lướt qua gương mặt Mẫn Nguyệt một cái. Anh cúi đầu cười cười, thì thầm nói: "Chúng ta lại gặp nhau lần nữa!"
Bàn tay cầm gậy của Lâm Quân có phần run rẩy, ánh mắt mê man như nghĩ đến chuyện gì của quá khứ. Ông không ngừng nhìn chằm chằm vào Mẫn Nguyệt, miệng khẽ gọi một cái tên: "Lan nhi..."
Nam Cung Hạ từ khoảnh khắc nhìn thấy vết bớt hình hoa anh đào kia của Mẫn Nguyệt liền thay đổi sắc mặt, bàn tay cầm ly rượu hơi siết lại. Ông nhìn dung nhan của Mẫn Nguyệt có phần quen thuộc với một người trong quá khứ thì tràn đầy khiếp sợ. Một suy nghĩ lớn mật hiện ra trong đầu, ông không ngừng nói: "Không thể nào, làm sao có thể!"
Tần Vân Ngọc đứng bên cạnh cũng phát giác được việc Nam Cung Hạ không bình thường, vội đẩy cánh tay ông một cái, lo lắng hỏi: "Ông làm sao vậy?"
Nam Cung Hạ giật mình, lấy lại tinh thần, thu lại toàn bộ biểu cảm, làm như không có gì.
"Tôi không sao!"
Tần Vân Ngọc bĩu môi, không sao thì ông làm ra phản ứng lớn như vậy làm gì?! Bà ta lạnh lùng quay mặt đi, không quan tâm nữa.
Trong một góc của căn phòng, Hạ Linh Lung đứng dựa vào tường vuốt ve ly rượu. Điện thoại trong túi xách khẽ run lên, cô ta nhìn dòng tin nhắn mới hiện lên trên màn hình cười nhẹ. Đôi mắt ngây thơ, trong sáng của bình thường đã thay đổi, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn. Hạ Linh Lung nhìn Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần đang nổi bật ở đại sảnh, nở một cười quỷ dị. Không ai biết, vừa rồi trong điện thoại hiện lên dòng chữ: Kế hoạch bắt đầu!
"Hai người đó đúng là đẹp đôi mà! Nam Cung lão đại thật soái a, quả nhiên chỉ có người như vậy mới có tư cách đứng bên cạnh Nữ hoàng!" Hàn Viên Viên giương đôi mắt đầy ngưỡng mộ về phía Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần.
Vũ Á đứng bên cạnh cô nghe thấy liền đen mặt, một cảm giác khó chịu dâng lên. Anh biết là lão đại rất đẹp trai, nhưng mà anh cũng không kém bao nhiêu mà! Tại sao cô ngốc này lại không khen anh? Anh nhất định phải tìm cơ hội dạy dỗ cô thật tốt mới được.
Vũ Điềm Điềm gật đầu phụ họa, đắc ý dào dạt nói: "Đó là đương nhiên, hai người vốn là một đôi. Hơn nữa Nguyệt Nguyệt cũng thật đẹp mà, hôm nay cô ấy có thể tỏa sáng như vậy, công sức trang điểm của tôi chiếm rất lớn đó!" Vũ Điềm Điềm nói xong lại cảm thấy lời nói của bản thân không ổn, lo lắng nhìn sang An Triết Hàn. Đúng lúc An Triết Hàn cũng đang nghiêng đầu nhìn cô. Ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung, An Triết Hàn thờ ơ quay đầu qua chỗ khác. Vũ Điềm Điềm tức giận, trong lòng thầm mắng bản thân. Lo lắng cho Tảng băng chết tiệt đó làm gì chứ, tốt nhất là để hắn ta đau lòng đến chết luôn đi. Từ sau lần đó ở rừng Amazon trở về, hai người vẫn giữ trạng thái chiến tranh lạnh. Vũ Điềm Điềm quyết định, dù An Triết Hàn có nói gì thì cô cũng sẽ không tha thứ cho hắn ta.
"Queen nổi bật như vậy là do cô ấy vốn xinh đẹp, cô có trang điểm hay không thì cũng vậy thôi!" Tiêu Anh Kỳ bật cười, đột nhiên nổi hứng trêu chọc Vũ Điềm Điềm. Cô gái này rất có cá tính, anh hiện tại cảm thấy vô cùng hứng thú.
"Hừ! Dù sao tôi cũng có công!" Đối với lời nói của Tiêu Anh Kỳ, Vũ Điềm Điềm hơi tức giận, liền quên đi chuyện của An Triết Hàn, quay qua tuyên bố với Tiêu Anh Kỳ.
"Rồi, rồi, đó đều là công của cô hết, được chưa?" Tiêu Anh Kỳ ra vẻ bản thân anh độ lượng, không chấp nhặt chuyện nhỏ với Vũ Điềm Điềm nên chỉ đành thuận theo cô. Điều này càng khiến Vũ Điềm Điềm tức giận hơn, cô nghiến răng: "Tiêu Anh Kỳ!"
Tiêu Anh Kỳ hoàn toàn bị bộ dáng tức giận này của cô chọc cười, anh ôm bụng cười lớn, không quan tâm đến hình tượng. Không ai biết, khoảnh khắc đó An Triết Hàn đã lặng lẽ bỏ đi, đến khi Vũ Điềm Điềm quay đầu lại thì đã không thấy được anh. Cô nhìn xung quanh đại sảnh cũng không thấy bóng dáng của anh, định đi tìm thì thấy Mẫn Nguyệt bước lên sân khấu. Vũ Điềm Điềm chỉ cho anh đi đâu đó xung quanh đây, có thể anh sẽ quay về ngay. Nếu không, lát nữa có thời gian cô đi tìm anh là được.
Nam Cung Âu Thần đưa Mẫn Nguyệt tới sân khấu thì buông tay cô ra. Mẫn Nguyệt từ tốn cầm micro, giọng nói trong trẻo vang lên nhưng đầy cao ngạo, lạnh lẽo: "Xin chào, tôi là Nam Cung Mẫn Nguyệt. Cám ơn tất cả mọi người đã đến dự bữa tiệc sinh nhật này. Chúc mỗi người ở đây đều có thể tận hưởng bữa tiệc, có một bữa tối vui vẻ!"
Tất cả đều vỗ tay, trong lòng đối với Mẫn Nguyệt có phần run sợ. Khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo từ trong xương này hoàn toàn giống với Nam Cung Âu Thần. Vốn có nhiều người muốn làm quen, nịnh bợ cô nhưng xem ra việc này rất khó rồi.
Mẫn Nguyệt nói xong liền bước xuống sân khấu, cùng Nam Cung Âu Thần đến chào Nam Cung Hạ.
"Ba nuôi, con cám ơn ba!"
Nam Cung Hạ gật đầu, cười từ ái: "Không cần cám ơn, là con gái của ba thì xứng đáng nhận những thứ này." Vì chuyện lúc nãy nên nụ cười của ông hơi cứng nhắc, ngược lại luôn đánh giá Mẫn Nguyệt. Bây giờ nhìn mới thấy, cô quả thật rất giống "người kia".
Ông đột nhiên chú ý sợi dây chuyền Hải Liên Chi Tâm nằm trên cổ của cô. Sợi dây chuyền này đối với ông vô cùng quen thuộc, nó có ý nghĩa như thế nào ông biết rõ. Nhất thời Nam Cung Hạ phóng một ánh mắt dò xét về phía Nam Cung Âu Thần.
Nam Cung Âu Thần mặc cho ông quan sát, đồng thời ngầm thừa nhận với suy đoán của ông. Sắc mặt của Nam Cung Hạ liền tối sầm, chỉ ngại ở đây đông người nên không tiện phát tác. Đối mặt với khuôn mặt không hiểu chuyện gì của Mẫn Nguyệt ông chỉ đành lấy cớ bỏ đi.
"Mẫn Nguyệt, ba đi chào hỏi một số người bạn, con cũng phải học cách giao tiếp với người khác, biết không?"
Mẫn Nguyệt thân thiết nắm tay ông, cười ngọt ngào: "Con biết rồi!"
Nam Cung Hạ thương yêu vỗ nhẹ tay cô một cái rồi bỏ đi. Sau khi bóng dáng của Nam Cung Hạ biến mất, Mẫn Nguyệt mới tò mò hỏi Nam Cung Âu Thần.
"Anh có thấy vừa rồi ba nuôi rất lạ không, hình như ông có chuyện không vui."
Mặt của Nam Cung Âu Thần tối tăm, cố nặn ra nụ cười đối diện với cô. "Em nghĩ nhiều rồi, sao ba lại không vui được chứ?!"
Mẫn Nguyệt gật đầu: "Cũng phải, có thể đó là ảo giác của em."
Nam Cung Âu Thần nhíu mày suy nghĩ, biểu cảm vừa rồi của ba, là.....phản đối?
Mẫn Nguyệt cùng với Nam Cung Âu Thần liên tục đi chào hỏi khách mời của bữa tiệc. Cô cảm thấy việc xã giao này đúng là hành hạ người ta, cứ phải dùng nụ cười giả tạo để nói chuyện với người khác.
"Đây chính là đứa con gái nuôi của Hạ sao? Không ngờ đã lớn như thế này rồi, càng lớn thì càng đẹp!" Lâm Quân đã không còn bộ dáng kì lạ của lúc nãy, quay về với nụ cười hồ ly của mình.
Mẫn Nguyệt trầm ngâm, cố gắng nhớ lại xem người trước mặt là ai. Sau khi nhớ ra thì cô giật mình, tinh thần cảnh giác dâng cao. Cô cười lễ phép: "Lâm thúc quá khen rồi!"
Chuyện ám sát của năm đó, lão hồ ly này chính là người đáng nghi nhất, cô không thể lơ là được.
Lâm Quân cười lớn: "Haha, ta chỉ là nói thật thôi. À, chúc mừng sinh nhật, con đã mười tám tuổi rồi phải không? Cũng trưởng thành rồi, có nghĩ đến hôn sự của bản thân chưa? Ta có quen vài người rất được, có cần ta giới thiệu không? Đừng ngại, dù sao ba nuôi của con với ta cũng là bạn tốt. Mà con lại là con gái nuôi của ông ấy, nên suy nghĩ chu đáo một chút."
Nam Cung Âu Thần nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt, xung quanh xuất hiện sát khí. Lão già này lại muốn đụng tới bảo bối của anh?!
Mẫn Nguyệt thoáng run lên, cô vừa mới được mười tám tuổi, Lâm Quân đột nhiên quan tâm hôn sự của cô làm gì chứ? Không phải là có âm mưu gì sao? Nghĩ vậy, Mẫn Nguyệt càng thêm đề phòng Lâm Quân.
Cô chưa kịp từ chối thì Nam Cung Âu Thần đã lạnh lùng nói: "Lâm thúc, chuyện này không cần gấp, em ấy còn nhỏ."
Mẫn Nguyệt ở bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, con chỉ mới mười tám tuổi thôi. Hơn nữa chắc chắn ba nuôi cũng không thích con kết hôn sớm."
Lâm Quân vậy mà không miễn cưỡng: "Cũng phải, vẫn còn sớm."
Trong lòng Mẫn Nguyệt càng cảm thấy kì quái, Lâm Quân làm vậy là có ý gì?
"Vậy Lâm thúc, chúng con còn phải chào những người khách khác, tạm biệt!"
"Được, được, đi đi!"
Nam Cung Âu Thần ngay lập tức nắm tay Mẫn Nguyệt kéo đi.
"Tại sao ông ta lại nói chuyện đó với em?" Mẫn Nguyệt vừa thoát khỏi Lâm Quân liền nói ra nghi vấn của mình.
Nam Cung Âu Thần trầm mặc, Lâm Quân là đang muốn thử anh. Thử xem anh có tình cảm gì với Nguyệt nhi hay không. Anh vốn có thể giả vờ để bảo vệ cô, nhưng anh không muốn phải phủ nhận tình cảm với cô. Ngoài ra, bây giờ anh đã có đủ sức mạnh để bảo vệ người mình yêu. Nam Cung nhìn vào mắt Mẫn Nguyệt, anh nhất định sẽ bảo vệ cô!
Mẫn Nguyệt thấy anh im lặng cũng biết là anh không muốn nói, liền chuyển chủ đề.
"Chuyện ám sát của bốn năm trước, có liên quan đến ông ta phải không?" Cô luôn điều tra chuyện đó nhưng vẫn không có kết quả.
"Có khả năng ông ta là người đứng sau màn, sau này gặp thì em hãy tránh xa ông ta ra một chút."
"Em bây giờ có thể tự bảo vệ mình, sao phải sợ ông ta!" Mẫn Nguyệt bĩu môi, không tán thành suy nghĩ này của Nam Cung Âu Thần. Giống như cô là chuột, còn Lâm Quân là mèo, gặp ông ta thì phải chạy vậy.
Nam Cung Âu Thần dịu dàng véo má cô: "Để phòng ngừa thôi, như vậy sẽ an toàn hơn."
Mẫn Nguyệt miễn cưỡng gật đầu, chỉ cần là Thần nói thì cô sẽ nghe theo, dù sao anh cũng muốn tốt cho cô.
Lâm Quân vẫn dõi theo bóng lưng của hai người, ông vẫy tay cho trợ lý phía sau.
"Đi điều tra Nam Cung Mẫn Nguyệt, nhất là lai lịch của cô ta!" Bàn tay ông nắm chặt cây gậy chống, ông muốn biết cô bé đó có phải là con cháu của người kia không. Nếu là thật thì..... Lâm Quân nheo mắt nghĩ đến phản ứng vừa rồi, một âm mưu hiện ra trong đầu. Lâm Quân vui vẻ bật cười, mấy nếp nhăn trên mặt vì ông ta cười lên mà càng hiện rõ.
Người trợ lý đi theo rùng mình, cúi đầu vâng một tiếng, rồi đi làm việc.
Lâm An Nhiên nhàm chán đi dạo quanh bữa tiệc, khóe mắt liếc thấy bóng dáng một người ở chỗ bàn ăn liền dừng lại.
"Anh hình như rất thích ăn thì phải?" Vũ Hiên đang vùi đầu vào ăn đĩa bánh ngọt nghe thấy giọng nói vang lên bất thình lình từ sau lưng thì bị sặc. Một ly nước được đưa đến trước mặt anh, Vũ Hiên lập tức cầm lấy uống ừng ực. Vũ Hiên vừa ngẩng mặt lên liền đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Lâm An Nhiên. Nhớ lại câu nói lúc nãy của cô, anh bất giác đỏ mặt. Vũ Hiên lắp bắp giải thích: "Đó.....là do.....tôi rất hay cảm thấy đói."
Lâm An Nhiên nín cười, người đàn ông này đôi lúc cũng thật dễ thương.
"Lần trước ở rừng Amazon cám ơn anh đã cứu tôi."
Vũ Hiên xua tay: "Không có gì đâu, đó là việc nên làm mà. Trong hoàn cảnh đó là đàn ông thì sao tôi có thể bỏ cô lại được."
Lâm An Nhiên nghĩ đến chuyện trong quá khứ thì cười tự giễu: "Nhưng không phải ai cũng như anh, có một số người vì lợi ích có thể vứt bỏ cả thân nhân của chính mình."
Nụ cười của cô đầy ảm đạm, cả người tràn ngập trong sự bi thương, tựa như đã trải qua những chuyện rất đau đớn trong quá khứ. Dù không biết đó là chuyện gì nhưng Vũ Hiên lại cảm thấy đau lòng thay cho cô. Vũ Hiên bắt đầu bối rối, anh không biết phải làm gì để an ủi cô. Anh nhìn cả bàn đồ ăn, ánh mắt lóe sáng.
"Bánh ngọt ở đây rất ngon, cô nếm thử đi!" Vừa nói anh vừa gắp một miếng đặt vào dĩa đưa cho cô.
Lâm An Nhiên gạt bỏ cảm xúc lúc nãy đi, đó chỉ là chuyện quá khứ, cô không nên nhớ đến nữa. Cô cầm một miếng bánh bỏ vào miệng, nghĩ đến là anh muốn an ủi cô thì Lâm An Nhiên rất vui vẻ, cô bật cười.
"Bánh này ăn rất ngon!"
Nhìn nụ cười của cô, Vũ Hiên ngẩn người, trái tim cảm thấy rung động. Vũ Hiên không cần suy nghĩ liền thốt lên một câu: "Cô cười rất đẹp, sau này đừng giữ bộ mặt lạnh lùng đó, cười nhiều hơn đi."
Lâm An Nhiên sững sờ, sau đó hai bên má dần đỏ lên, ho khan một tiếng. Lần đầu tiên có người nói với cô như vậy, Lâm An Nhiên hơi xấu hổ.
Dường như Vũ Hiên cũng nhận ra lời noi vừa rồi của mình có vấn đề, anh ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Lâm An Nhiên lén nhìn khuôn mặt ngại ngùng của anh, nói một câu: "Sau này tôi sẽ cười nhiều hơn!"
Vũ Hiên không nghĩ tới cô sẽ đồng ý với yêu cầu của anh, nhất thời trong lòng anh như nở hoa, len lén cười trộm.
Nam Cung Âu Thần kéo tay cô đặt vào khuỷu tay của anh, dắt cô ra ngoài.
"Đi thôi, chủ nhân của bữa tiệc cũng đến lúc xuất hiện rồi!"
Ánh mắt của mọi người lập tức chú ý đến hai người vừa xuất hiện ở trên đài cao, đang tao nhã bước từng bước xuống cầu thang. Tất cả không khỏi hít một ngụm khí lạnh, Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần tựa như vương tử và công chúa từ trong truyện cổ tích bước ra vậy.
Nam Cung Âu Thần khoác lên người bộ vest đen lịch lãm được cắt may tỉ mỉ bao bọc vóc dáng hoàn hảo của anh. Vẻ mặt lạnh lùng thường ngày hiện tại cũng trở nên nhu hòa hơn.
Mẫn Nguyệt mặc bộ váy dạ hội trễ vai màu tím nhạt, lộ ra bả vai trắng nõn cùng với cái bớt hoa anh đào trên ngực. Càng thêm thu hút sự chú ý của mọi người. Cái váy xẻ tà từ đùi trở xuống, làn váy nhẹ nhàng lay động theo từng bước chân của cô. Chân váy được phủ một lớp bột dạ quang, dưới ánh đèn mờ ảo của đại sảnh thì càng thêm lấp lánh. Mái tóc được cố định búi gọn lại, cố định bằng một cái vương miện kim cương nhỏ. Làn da trắng ngần của cô còn làm tăng thêm sự nổi bật của sợi dây chuyền Hải Liên Chi Tâm. Theo từng động tác của cô mà sợi dây chuyền càng lấp lánh, dần hiện ra vẻ đẹp vốn có của nó, cao quý, thuần khiết.
Ánh đèn pha lê chiếu vào người Mẫn Nguyệt làm tôn lên vẻ đẹp diễm lệ của cô, thêm một chút hư ảo, cho người ta cảm giác không thật. Mỗi người ở đây đều không tự chủ được lộ ra thần thái say mê.
Lạc Vĩ Đình cũng đến dự tiệc, anh nhìn Mẫn Nguyệt đang chói sáng giữa đám đông một cách ngây ngẩn. Lạc Giao Giao ở bên cạnh thấy anh như vậy liền cảm thấy buồn bã, còn có một chút ghen tị. Khi nào anh mới có thể nhìn cô với ánh mắt đó?
Lãnh Mặc Nghiên chỉ lướt qua gương mặt Mẫn Nguyệt một cái. Anh cúi đầu cười cười, thì thầm nói: "Chúng ta lại gặp nhau lần nữa!"
Bàn tay cầm gậy của Lâm Quân có phần run rẩy, ánh mắt mê man như nghĩ đến chuyện gì của quá khứ. Ông không ngừng nhìn chằm chằm vào Mẫn Nguyệt, miệng khẽ gọi một cái tên: "Lan nhi..."
Nam Cung Hạ từ khoảnh khắc nhìn thấy vết bớt hình hoa anh đào kia của Mẫn Nguyệt liền thay đổi sắc mặt, bàn tay cầm ly rượu hơi siết lại. Ông nhìn dung nhan của Mẫn Nguyệt có phần quen thuộc với một người trong quá khứ thì tràn đầy khiếp sợ. Một suy nghĩ lớn mật hiện ra trong đầu, ông không ngừng nói: "Không thể nào, làm sao có thể!"
Tần Vân Ngọc đứng bên cạnh cũng phát giác được việc Nam Cung Hạ không bình thường, vội đẩy cánh tay ông một cái, lo lắng hỏi: "Ông làm sao vậy?"
Nam Cung Hạ giật mình, lấy lại tinh thần, thu lại toàn bộ biểu cảm, làm như không có gì.
"Tôi không sao!"
Tần Vân Ngọc bĩu môi, không sao thì ông làm ra phản ứng lớn như vậy làm gì?! Bà ta lạnh lùng quay mặt đi, không quan tâm nữa.
Trong một góc của căn phòng, Hạ Linh Lung đứng dựa vào tường vuốt ve ly rượu. Điện thoại trong túi xách khẽ run lên, cô ta nhìn dòng tin nhắn mới hiện lên trên màn hình cười nhẹ. Đôi mắt ngây thơ, trong sáng của bình thường đã thay đổi, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn. Hạ Linh Lung nhìn Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần đang nổi bật ở đại sảnh, nở một cười quỷ dị. Không ai biết, vừa rồi trong điện thoại hiện lên dòng chữ: Kế hoạch bắt đầu!
"Hai người đó đúng là đẹp đôi mà! Nam Cung lão đại thật soái a, quả nhiên chỉ có người như vậy mới có tư cách đứng bên cạnh Nữ hoàng!" Hàn Viên Viên giương đôi mắt đầy ngưỡng mộ về phía Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần.
Vũ Á đứng bên cạnh cô nghe thấy liền đen mặt, một cảm giác khó chịu dâng lên. Anh biết là lão đại rất đẹp trai, nhưng mà anh cũng không kém bao nhiêu mà! Tại sao cô ngốc này lại không khen anh? Anh nhất định phải tìm cơ hội dạy dỗ cô thật tốt mới được.
Vũ Điềm Điềm gật đầu phụ họa, đắc ý dào dạt nói: "Đó là đương nhiên, hai người vốn là một đôi. Hơn nữa Nguyệt Nguyệt cũng thật đẹp mà, hôm nay cô ấy có thể tỏa sáng như vậy, công sức trang điểm của tôi chiếm rất lớn đó!" Vũ Điềm Điềm nói xong lại cảm thấy lời nói của bản thân không ổn, lo lắng nhìn sang An Triết Hàn. Đúng lúc An Triết Hàn cũng đang nghiêng đầu nhìn cô. Ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung, An Triết Hàn thờ ơ quay đầu qua chỗ khác. Vũ Điềm Điềm tức giận, trong lòng thầm mắng bản thân. Lo lắng cho Tảng băng chết tiệt đó làm gì chứ, tốt nhất là để hắn ta đau lòng đến chết luôn đi. Từ sau lần đó ở rừng Amazon trở về, hai người vẫn giữ trạng thái chiến tranh lạnh. Vũ Điềm Điềm quyết định, dù An Triết Hàn có nói gì thì cô cũng sẽ không tha thứ cho hắn ta.
"Queen nổi bật như vậy là do cô ấy vốn xinh đẹp, cô có trang điểm hay không thì cũng vậy thôi!" Tiêu Anh Kỳ bật cười, đột nhiên nổi hứng trêu chọc Vũ Điềm Điềm. Cô gái này rất có cá tính, anh hiện tại cảm thấy vô cùng hứng thú.
"Hừ! Dù sao tôi cũng có công!" Đối với lời nói của Tiêu Anh Kỳ, Vũ Điềm Điềm hơi tức giận, liền quên đi chuyện của An Triết Hàn, quay qua tuyên bố với Tiêu Anh Kỳ.
"Rồi, rồi, đó đều là công của cô hết, được chưa?" Tiêu Anh Kỳ ra vẻ bản thân anh độ lượng, không chấp nhặt chuyện nhỏ với Vũ Điềm Điềm nên chỉ đành thuận theo cô. Điều này càng khiến Vũ Điềm Điềm tức giận hơn, cô nghiến răng: "Tiêu Anh Kỳ!"
Tiêu Anh Kỳ hoàn toàn bị bộ dáng tức giận này của cô chọc cười, anh ôm bụng cười lớn, không quan tâm đến hình tượng. Không ai biết, khoảnh khắc đó An Triết Hàn đã lặng lẽ bỏ đi, đến khi Vũ Điềm Điềm quay đầu lại thì đã không thấy được anh. Cô nhìn xung quanh đại sảnh cũng không thấy bóng dáng của anh, định đi tìm thì thấy Mẫn Nguyệt bước lên sân khấu. Vũ Điềm Điềm chỉ cho anh đi đâu đó xung quanh đây, có thể anh sẽ quay về ngay. Nếu không, lát nữa có thời gian cô đi tìm anh là được.
Nam Cung Âu Thần đưa Mẫn Nguyệt tới sân khấu thì buông tay cô ra. Mẫn Nguyệt từ tốn cầm micro, giọng nói trong trẻo vang lên nhưng đầy cao ngạo, lạnh lẽo: "Xin chào, tôi là Nam Cung Mẫn Nguyệt. Cám ơn tất cả mọi người đã đến dự bữa tiệc sinh nhật này. Chúc mỗi người ở đây đều có thể tận hưởng bữa tiệc, có một bữa tối vui vẻ!"
Tất cả đều vỗ tay, trong lòng đối với Mẫn Nguyệt có phần run sợ. Khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo từ trong xương này hoàn toàn giống với Nam Cung Âu Thần. Vốn có nhiều người muốn làm quen, nịnh bợ cô nhưng xem ra việc này rất khó rồi.
Mẫn Nguyệt nói xong liền bước xuống sân khấu, cùng Nam Cung Âu Thần đến chào Nam Cung Hạ.
"Ba nuôi, con cám ơn ba!"
Nam Cung Hạ gật đầu, cười từ ái: "Không cần cám ơn, là con gái của ba thì xứng đáng nhận những thứ này." Vì chuyện lúc nãy nên nụ cười của ông hơi cứng nhắc, ngược lại luôn đánh giá Mẫn Nguyệt. Bây giờ nhìn mới thấy, cô quả thật rất giống "người kia".
Ông đột nhiên chú ý sợi dây chuyền Hải Liên Chi Tâm nằm trên cổ của cô. Sợi dây chuyền này đối với ông vô cùng quen thuộc, nó có ý nghĩa như thế nào ông biết rõ. Nhất thời Nam Cung Hạ phóng một ánh mắt dò xét về phía Nam Cung Âu Thần.
Nam Cung Âu Thần mặc cho ông quan sát, đồng thời ngầm thừa nhận với suy đoán của ông. Sắc mặt của Nam Cung Hạ liền tối sầm, chỉ ngại ở đây đông người nên không tiện phát tác. Đối mặt với khuôn mặt không hiểu chuyện gì của Mẫn Nguyệt ông chỉ đành lấy cớ bỏ đi.
"Mẫn Nguyệt, ba đi chào hỏi một số người bạn, con cũng phải học cách giao tiếp với người khác, biết không?"
Mẫn Nguyệt thân thiết nắm tay ông, cười ngọt ngào: "Con biết rồi!"
Nam Cung Hạ thương yêu vỗ nhẹ tay cô một cái rồi bỏ đi. Sau khi bóng dáng của Nam Cung Hạ biến mất, Mẫn Nguyệt mới tò mò hỏi Nam Cung Âu Thần.
"Anh có thấy vừa rồi ba nuôi rất lạ không, hình như ông có chuyện không vui."
Mặt của Nam Cung Âu Thần tối tăm, cố nặn ra nụ cười đối diện với cô. "Em nghĩ nhiều rồi, sao ba lại không vui được chứ?!"
Mẫn Nguyệt gật đầu: "Cũng phải, có thể đó là ảo giác của em."
Nam Cung Âu Thần nhíu mày suy nghĩ, biểu cảm vừa rồi của ba, là.....phản đối?
Mẫn Nguyệt cùng với Nam Cung Âu Thần liên tục đi chào hỏi khách mời của bữa tiệc. Cô cảm thấy việc xã giao này đúng là hành hạ người ta, cứ phải dùng nụ cười giả tạo để nói chuyện với người khác.
"Đây chính là đứa con gái nuôi của Hạ sao? Không ngờ đã lớn như thế này rồi, càng lớn thì càng đẹp!" Lâm Quân đã không còn bộ dáng kì lạ của lúc nãy, quay về với nụ cười hồ ly của mình.
Mẫn Nguyệt trầm ngâm, cố gắng nhớ lại xem người trước mặt là ai. Sau khi nhớ ra thì cô giật mình, tinh thần cảnh giác dâng cao. Cô cười lễ phép: "Lâm thúc quá khen rồi!"
Chuyện ám sát của năm đó, lão hồ ly này chính là người đáng nghi nhất, cô không thể lơ là được.
Lâm Quân cười lớn: "Haha, ta chỉ là nói thật thôi. À, chúc mừng sinh nhật, con đã mười tám tuổi rồi phải không? Cũng trưởng thành rồi, có nghĩ đến hôn sự của bản thân chưa? Ta có quen vài người rất được, có cần ta giới thiệu không? Đừng ngại, dù sao ba nuôi của con với ta cũng là bạn tốt. Mà con lại là con gái nuôi của ông ấy, nên suy nghĩ chu đáo một chút."
Nam Cung Âu Thần nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt, xung quanh xuất hiện sát khí. Lão già này lại muốn đụng tới bảo bối của anh?!
Mẫn Nguyệt thoáng run lên, cô vừa mới được mười tám tuổi, Lâm Quân đột nhiên quan tâm hôn sự của cô làm gì chứ? Không phải là có âm mưu gì sao? Nghĩ vậy, Mẫn Nguyệt càng thêm đề phòng Lâm Quân.
Cô chưa kịp từ chối thì Nam Cung Âu Thần đã lạnh lùng nói: "Lâm thúc, chuyện này không cần gấp, em ấy còn nhỏ."
Mẫn Nguyệt ở bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, con chỉ mới mười tám tuổi thôi. Hơn nữa chắc chắn ba nuôi cũng không thích con kết hôn sớm."
Lâm Quân vậy mà không miễn cưỡng: "Cũng phải, vẫn còn sớm."
Trong lòng Mẫn Nguyệt càng cảm thấy kì quái, Lâm Quân làm vậy là có ý gì?
"Vậy Lâm thúc, chúng con còn phải chào những người khách khác, tạm biệt!"
"Được, được, đi đi!"
Nam Cung Âu Thần ngay lập tức nắm tay Mẫn Nguyệt kéo đi.
"Tại sao ông ta lại nói chuyện đó với em?" Mẫn Nguyệt vừa thoát khỏi Lâm Quân liền nói ra nghi vấn của mình.
Nam Cung Âu Thần trầm mặc, Lâm Quân là đang muốn thử anh. Thử xem anh có tình cảm gì với Nguyệt nhi hay không. Anh vốn có thể giả vờ để bảo vệ cô, nhưng anh không muốn phải phủ nhận tình cảm với cô. Ngoài ra, bây giờ anh đã có đủ sức mạnh để bảo vệ người mình yêu. Nam Cung nhìn vào mắt Mẫn Nguyệt, anh nhất định sẽ bảo vệ cô!
Mẫn Nguyệt thấy anh im lặng cũng biết là anh không muốn nói, liền chuyển chủ đề.
"Chuyện ám sát của bốn năm trước, có liên quan đến ông ta phải không?" Cô luôn điều tra chuyện đó nhưng vẫn không có kết quả.
"Có khả năng ông ta là người đứng sau màn, sau này gặp thì em hãy tránh xa ông ta ra một chút."
"Em bây giờ có thể tự bảo vệ mình, sao phải sợ ông ta!" Mẫn Nguyệt bĩu môi, không tán thành suy nghĩ này của Nam Cung Âu Thần. Giống như cô là chuột, còn Lâm Quân là mèo, gặp ông ta thì phải chạy vậy.
Nam Cung Âu Thần dịu dàng véo má cô: "Để phòng ngừa thôi, như vậy sẽ an toàn hơn."
Mẫn Nguyệt miễn cưỡng gật đầu, chỉ cần là Thần nói thì cô sẽ nghe theo, dù sao anh cũng muốn tốt cho cô.
Lâm Quân vẫn dõi theo bóng lưng của hai người, ông vẫy tay cho trợ lý phía sau.
"Đi điều tra Nam Cung Mẫn Nguyệt, nhất là lai lịch của cô ta!" Bàn tay ông nắm chặt cây gậy chống, ông muốn biết cô bé đó có phải là con cháu của người kia không. Nếu là thật thì..... Lâm Quân nheo mắt nghĩ đến phản ứng vừa rồi, một âm mưu hiện ra trong đầu. Lâm Quân vui vẻ bật cười, mấy nếp nhăn trên mặt vì ông ta cười lên mà càng hiện rõ.
Người trợ lý đi theo rùng mình, cúi đầu vâng một tiếng, rồi đi làm việc.
Lâm An Nhiên nhàm chán đi dạo quanh bữa tiệc, khóe mắt liếc thấy bóng dáng một người ở chỗ bàn ăn liền dừng lại.
"Anh hình như rất thích ăn thì phải?" Vũ Hiên đang vùi đầu vào ăn đĩa bánh ngọt nghe thấy giọng nói vang lên bất thình lình từ sau lưng thì bị sặc. Một ly nước được đưa đến trước mặt anh, Vũ Hiên lập tức cầm lấy uống ừng ực. Vũ Hiên vừa ngẩng mặt lên liền đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Lâm An Nhiên. Nhớ lại câu nói lúc nãy của cô, anh bất giác đỏ mặt. Vũ Hiên lắp bắp giải thích: "Đó.....là do.....tôi rất hay cảm thấy đói."
Lâm An Nhiên nín cười, người đàn ông này đôi lúc cũng thật dễ thương.
"Lần trước ở rừng Amazon cám ơn anh đã cứu tôi."
Vũ Hiên xua tay: "Không có gì đâu, đó là việc nên làm mà. Trong hoàn cảnh đó là đàn ông thì sao tôi có thể bỏ cô lại được."
Lâm An Nhiên nghĩ đến chuyện trong quá khứ thì cười tự giễu: "Nhưng không phải ai cũng như anh, có một số người vì lợi ích có thể vứt bỏ cả thân nhân của chính mình."
Nụ cười của cô đầy ảm đạm, cả người tràn ngập trong sự bi thương, tựa như đã trải qua những chuyện rất đau đớn trong quá khứ. Dù không biết đó là chuyện gì nhưng Vũ Hiên lại cảm thấy đau lòng thay cho cô. Vũ Hiên bắt đầu bối rối, anh không biết phải làm gì để an ủi cô. Anh nhìn cả bàn đồ ăn, ánh mắt lóe sáng.
"Bánh ngọt ở đây rất ngon, cô nếm thử đi!" Vừa nói anh vừa gắp một miếng đặt vào dĩa đưa cho cô.
Lâm An Nhiên gạt bỏ cảm xúc lúc nãy đi, đó chỉ là chuyện quá khứ, cô không nên nhớ đến nữa. Cô cầm một miếng bánh bỏ vào miệng, nghĩ đến là anh muốn an ủi cô thì Lâm An Nhiên rất vui vẻ, cô bật cười.
"Bánh này ăn rất ngon!"
Nhìn nụ cười của cô, Vũ Hiên ngẩn người, trái tim cảm thấy rung động. Vũ Hiên không cần suy nghĩ liền thốt lên một câu: "Cô cười rất đẹp, sau này đừng giữ bộ mặt lạnh lùng đó, cười nhiều hơn đi."
Lâm An Nhiên sững sờ, sau đó hai bên má dần đỏ lên, ho khan một tiếng. Lần đầu tiên có người nói với cô như vậy, Lâm An Nhiên hơi xấu hổ.
Dường như Vũ Hiên cũng nhận ra lời noi vừa rồi của mình có vấn đề, anh ngượng ngùng sờ sờ mũi.
Lâm An Nhiên lén nhìn khuôn mặt ngại ngùng của anh, nói một câu: "Sau này tôi sẽ cười nhiều hơn!"
Vũ Hiên không nghĩ tới cô sẽ đồng ý với yêu cầu của anh, nhất thời trong lòng anh như nở hoa, len lén cười trộm.
Tác giả :
Lyly Nguyễn