Mãi Luôn Bên Em
Chương 8
Cô ngay cả liếc cũng không thèm, đi lên tầng mặc cho bà ta muốn nói gì thì nói. Cô không có hứng thú quan tâm.
Cô đứng trước cửa phòng lấy chìa khóa ra mở cửa thì có một giọng nói mang đầy vẻ khinh thường vang lên ngay sau lưng cô:
-Ây da, bị chửy chưa, tôi không ngờ là mặt chị lại dày đến như vậy. Bị chửy bị mắng bao nhiêu lần mà vẫn không biết hối lỗi. Mẹ tôi nói....
Cô vừa cha chìa khóa vừa mgắt lời:
-Tôi không cần cô lên mặt dạy đời cho tôi. Lúc nãy là mẹ cô, bây giờ tới lượt cô. Không chán à, đúng là đồ con đỉa. Đứng có mà bám lấy tôi nữa. Tôi thấy thời gian cô và mẹ cô ám tôi thì chi bằng chạy đến nịnh hót bố tôi đi. Không đến lúc tài sản một đồng cũng không nhận được.
-Ý chị là gì hả, chị muốn cướp tài sản sao. Không phải lúc trước chị nói....
Rầm.
Tiếng đóng cửa to cắt ngang lời cô ta. Cô ta tức giận tới đập cửa:
-Tôi đã nói chuyện xong với chị đâu mà chị đóng cửa. Mở ra mở ra.
Cánh cửa vẫn im lặng im lặng và im lặng...
Cô ta không thể làm gì được đành bỏ đi.
Cô vào phòng nằm xuống giừơng nghĩ miên man. Thật ra nếu như hai mẹ con Thanh Thanh mà không gây sự đối đầu với cô thì cô cũng sẽ không đến nỗi ghét họ như bây giờ.
Nhưng khổ nỗi họ cứ nhìn thấy cô là bắt đầu chọc chỗ này ngoáy chỗ kia. Cô mà không phản lại thì quả thật là cô có lỗi với mẹ của mình.
Cô biết vụ li hôn năm xưa của bố mẹ mình. Lỗi không hoàn toàn là do hai mẹ con Thanh Thanh mà bố cô cũng có lỗi trong đó.
Bố mẹ đã li hôn từ 15 năm trước, khi cô mới chỉ có 7 tuổi. Vậy mà vào mùa hè ba năm trước cô mới biết, mà còn biết được từ chính miệng người phự nữ đã phá hoại gia đình mình nữa chứ. Cô thật có lỗi với mẹ. Khi cô trở về tìm mẹ, cô trở về để gặp mẹ thì mới biết được là mẹ cô đã mất từ ba tháng trước do căn bệnh ung thư vú giai đoạn cuối và toàn bộ tài sản của mẹ đã để lại cho cô. Người đàn ông tự xưng là luật sư và cũng là người an táng cho mẹ nói với cô mọi chuyện của mẹ: Lúc mẹ của cháu sắp qua đời, bà ấy có đưa cho chú một bức thư, bà ấy muốn sau khi bà ấy mất thì một năm sau chú mới được đưa bức thư này cho cháu. Nhưng bây giờ cháu về rồi, chú trao tận tay cho cháu. Cầm lấy và giữ đi. Đây là ước nguyện cuối cùng của bà ấy.
Bức thư đó. Cô sẽ không bao giờ quên được nó...
Một tháng sau:
Sân bay quốc tế Narita thủ đô Tokyo:
-Akoko, cho tớ đi theo cậu với mà. Tớ thề lần này về sẽ không gây chuyện nữa được chưa.
Cô lườm cho Mizuko một cái:
-Thôi đi, năm ngoái cậu cũng nói như thế này. Kết quả ra sao. Một giang hàng quần áo bị cậu làm cho rối tung rối mù lên, lái xe thì vượt tốc độ gây tai nạn làm cả đoạn đường bị tắc. May mà không gây ra án mạng nếu không mình sẽ đập chết cậu rồi quăng vào tù cho đếm lịch.
Mizuko tủi thân đan hai tay vào nhau:
-Cũng đâu hoàn toàn là lỗi của tớ đâu. Là do...
-Stop, mình phải đi đây, không ở đây nghe cậu lải nhải nữa, tạm biệt.
-Akoko đừng mà. Tớ xếp hành lí và mua vé máy bay rồi mà.
-Ở nhà đi. Tớ đi ngày kia về. Không cần phải nhớ tớ quá đâu.
Cô kéo hành lí đi vào trong.
***
Hôm nay là một ngày hết sức quan trọng đối với cô.
Cô đứng trước của sân bay đợi xe. Sau mấy tiếng ngồi máy bay người cô mỏi nhừ cộng viêc đứng chờ thế này. Một cảm giác buồn nôn và chóng mặt ập đến. Ngay lúc này, một chiếc xe màu đen dừng lại ngay chân cô. Một người đàn ông bước ra từ chiếc xe đến trước mặt cô:
-Chú xin lỗi, chú đến muộn. Tại đường bị tắc nên hơi đi chậm.
-Không sao đâu chú Hoàng. Chúng ta mau đi thôi.
Cô đưa hành lí cho chú rồi vào trong xe ghế sau ngồi. Cảm giác chóng mặt đã đỡ đi nhiều.
Cô liếc nhìn chú Hoàng đang lái xe. Chú Hoàng chính là chú luật sư đã đưa cho cô bức thư của mẹ. Chú ấy cũng là người giúp đỡ mẹ cô trong lúc mẹ cô phải nằm viện. Chú Hoàng nói với cô thật ra chú thích mẹ cô ngay từ lần đầu tiên khi thấy bà. Sau đó chú theo đuổi mẹ cô. Bị mẹ cô từ chối chú càng cố gắng hơn cho đến khi biết được mẹ cô bị bệnh, chú giúp đỡ chăm sóc và hoàn thành tâm nguyện cuối của bà.
-Chú Hoàng, cháu không định ở lại lâu, bây giờ chúng ta ra thăm mộ của mẹ cháu trước rồi trở về khách sạn sau.
Cứ ngày này mỗi năm, ngày giỗ của mẹ cô. Cô và chú Hoàng luôn ra thăm mộ của mẹ.
-trầm mặc -
Cô đứng trước cửa phòng lấy chìa khóa ra mở cửa thì có một giọng nói mang đầy vẻ khinh thường vang lên ngay sau lưng cô:
-Ây da, bị chửy chưa, tôi không ngờ là mặt chị lại dày đến như vậy. Bị chửy bị mắng bao nhiêu lần mà vẫn không biết hối lỗi. Mẹ tôi nói....
Cô vừa cha chìa khóa vừa mgắt lời:
-Tôi không cần cô lên mặt dạy đời cho tôi. Lúc nãy là mẹ cô, bây giờ tới lượt cô. Không chán à, đúng là đồ con đỉa. Đứng có mà bám lấy tôi nữa. Tôi thấy thời gian cô và mẹ cô ám tôi thì chi bằng chạy đến nịnh hót bố tôi đi. Không đến lúc tài sản một đồng cũng không nhận được.
-Ý chị là gì hả, chị muốn cướp tài sản sao. Không phải lúc trước chị nói....
Rầm.
Tiếng đóng cửa to cắt ngang lời cô ta. Cô ta tức giận tới đập cửa:
-Tôi đã nói chuyện xong với chị đâu mà chị đóng cửa. Mở ra mở ra.
Cánh cửa vẫn im lặng im lặng và im lặng...
Cô ta không thể làm gì được đành bỏ đi.
Cô vào phòng nằm xuống giừơng nghĩ miên man. Thật ra nếu như hai mẹ con Thanh Thanh mà không gây sự đối đầu với cô thì cô cũng sẽ không đến nỗi ghét họ như bây giờ.
Nhưng khổ nỗi họ cứ nhìn thấy cô là bắt đầu chọc chỗ này ngoáy chỗ kia. Cô mà không phản lại thì quả thật là cô có lỗi với mẹ của mình.
Cô biết vụ li hôn năm xưa của bố mẹ mình. Lỗi không hoàn toàn là do hai mẹ con Thanh Thanh mà bố cô cũng có lỗi trong đó.
Bố mẹ đã li hôn từ 15 năm trước, khi cô mới chỉ có 7 tuổi. Vậy mà vào mùa hè ba năm trước cô mới biết, mà còn biết được từ chính miệng người phự nữ đã phá hoại gia đình mình nữa chứ. Cô thật có lỗi với mẹ. Khi cô trở về tìm mẹ, cô trở về để gặp mẹ thì mới biết được là mẹ cô đã mất từ ba tháng trước do căn bệnh ung thư vú giai đoạn cuối và toàn bộ tài sản của mẹ đã để lại cho cô. Người đàn ông tự xưng là luật sư và cũng là người an táng cho mẹ nói với cô mọi chuyện của mẹ: Lúc mẹ của cháu sắp qua đời, bà ấy có đưa cho chú một bức thư, bà ấy muốn sau khi bà ấy mất thì một năm sau chú mới được đưa bức thư này cho cháu. Nhưng bây giờ cháu về rồi, chú trao tận tay cho cháu. Cầm lấy và giữ đi. Đây là ước nguyện cuối cùng của bà ấy.
Bức thư đó. Cô sẽ không bao giờ quên được nó...
Một tháng sau:
Sân bay quốc tế Narita thủ đô Tokyo:
-Akoko, cho tớ đi theo cậu với mà. Tớ thề lần này về sẽ không gây chuyện nữa được chưa.
Cô lườm cho Mizuko một cái:
-Thôi đi, năm ngoái cậu cũng nói như thế này. Kết quả ra sao. Một giang hàng quần áo bị cậu làm cho rối tung rối mù lên, lái xe thì vượt tốc độ gây tai nạn làm cả đoạn đường bị tắc. May mà không gây ra án mạng nếu không mình sẽ đập chết cậu rồi quăng vào tù cho đếm lịch.
Mizuko tủi thân đan hai tay vào nhau:
-Cũng đâu hoàn toàn là lỗi của tớ đâu. Là do...
-Stop, mình phải đi đây, không ở đây nghe cậu lải nhải nữa, tạm biệt.
-Akoko đừng mà. Tớ xếp hành lí và mua vé máy bay rồi mà.
-Ở nhà đi. Tớ đi ngày kia về. Không cần phải nhớ tớ quá đâu.
Cô kéo hành lí đi vào trong.
***
Hôm nay là một ngày hết sức quan trọng đối với cô.
Cô đứng trước của sân bay đợi xe. Sau mấy tiếng ngồi máy bay người cô mỏi nhừ cộng viêc đứng chờ thế này. Một cảm giác buồn nôn và chóng mặt ập đến. Ngay lúc này, một chiếc xe màu đen dừng lại ngay chân cô. Một người đàn ông bước ra từ chiếc xe đến trước mặt cô:
-Chú xin lỗi, chú đến muộn. Tại đường bị tắc nên hơi đi chậm.
-Không sao đâu chú Hoàng. Chúng ta mau đi thôi.
Cô đưa hành lí cho chú rồi vào trong xe ghế sau ngồi. Cảm giác chóng mặt đã đỡ đi nhiều.
Cô liếc nhìn chú Hoàng đang lái xe. Chú Hoàng chính là chú luật sư đã đưa cho cô bức thư của mẹ. Chú ấy cũng là người giúp đỡ mẹ cô trong lúc mẹ cô phải nằm viện. Chú Hoàng nói với cô thật ra chú thích mẹ cô ngay từ lần đầu tiên khi thấy bà. Sau đó chú theo đuổi mẹ cô. Bị mẹ cô từ chối chú càng cố gắng hơn cho đến khi biết được mẹ cô bị bệnh, chú giúp đỡ chăm sóc và hoàn thành tâm nguyện cuối của bà.
-Chú Hoàng, cháu không định ở lại lâu, bây giờ chúng ta ra thăm mộ của mẹ cháu trước rồi trở về khách sạn sau.
Cứ ngày này mỗi năm, ngày giỗ của mẹ cô. Cô và chú Hoàng luôn ra thăm mộ của mẹ.
-trầm mặc -
Tác giả :
Trầm Mặc