Mai Lại Nở
Chương 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cửa sau của nhà cũ nhà họ Trương ở Khai Phong, hôm nay rất ồn ào.
Mợ bên chi ba vốn tĩnh dưỡng ở nhà cũ mang theo tiểu công tử lên Bắc vội về chịu tang, ai ngờ mợ ba vì “Bệnh hiểm nghèo” mà bị bỏ, ngay cả tiểu công tử cũng bị cho ra khỏi tộc tịch.
Nhưng khi họ trở về thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn đến ở điền trang, cũng không ai làm khó, gia phó vẫn ân cần giúp đỡ thu dọn như cũ, còn có người trộm lau nước mắt.
Láng giềng vây xem cũng xì xào bàn tán, mơ mơ hồ hồ còn nghe được vài câu “Yêu thiếp diệt vợ”.
Chưởng quỹ Trương Minh của cửa hàng thóc gạo nhìn cửa sau, thở dài rất nhẹ.
“Mười tiệm lương thực của Trương đại chưởng quỹ, đều sắp khiến nhà khác không có cơm ăn, còn có gì không đủ à?” Lục Quý đến nói chuyện làm ăn trêu ghẹo, thuận mắt trông qua, chỉ thấy mấy chiếc xe lừa xe bò đầy đồ, “Nhà họ Trương đang yên đang lành, sao lại bỏ dâu thế?”
“Tôi là họ hàng xa ngũ phục* rồi, lẽ ra không nên nói.” Trương Minh lắc đầu, “Nhưng bà nhà tôi, trước là đại nha đầu đắc ý cạnh lão tổ tông, sau đó lại cùng mợ ba... Sau này chỉ có thể gọi là Lưu nương tử. Mợ là người lương thiện. Nhưng có lương thiện cũng không thoát được chủ nhân yêu thiếp diệt vợ. Không phải sao, giờ kết quả bị bỏ?”
*Ngũ phục là năm kiểu trang phục khi để tang, luận theo thân sơ, có lẽ ý là quan hệ đã khá xa.
Lục Quý lại lấy làm kinh hãi, nhà họ Trương Khai Phong đã dời đến kinh thành, nhưng còn ít cửa hàng và nhà cũ. Mấy năm trước đại khái là ngoài tầm tay với, khá rách nát, nhưng mợ ba nhà họ Trương đến “Dưỡng bệnh” vào ở nhà cũ không lâu, những cửa hàng này bắt đầu kinh doanh đắc lực, hơn ba năm nay, càng vinh thịnh hơn lúc chưa dời.
Nghĩ quả nhiên là con dâu nhà họ Trương, khéo dùng người, nhìn Trương Minh là có thể thấy được chút ít. Vốn chỉ định kinh doanh nhỏ cũng tìm nhà họ Trương... Nghe gia phong như thế, không khỏi chau mày.
“Nhà họ Trương này cũng là thế gia trăm năm, sao mà lại làm ra chuyện thế này?” Lục Quý thử thăm dò.
Trương Minh đoán một hồi, cảm thấy cũng không cam lòng. Lại nói, hai vợ chồng ông đều được ân mợ ba, nếu không thì cũng không theo tới Khai Phong. Ai ngờ đến lão tổ tông mới đi, thái thái lại lòng dạ ác độc như vậy, chỉ chú ý đến con trai mình, một tờ giấy bỏ vợ là bỏ mợ, hoàn toàn không màng mợ gánh thanh danh thế này, tương lai làm người thế nào được, ngay cả cháu nhà mình cũng không cần.
“Lại nói, mợ ba vào cửa đã nhận bao tủi nhục.” Trương Minh mời Lục Quý vào cửa dâng trà, “Cậu ba thành thân, chính là cùng lúc cưới một vợ một thiếp, nhấc hai kiệu hoa cùng tới cửa. Dì Triệu kia là em họ cậu ba, mẹ chồng là dì luôn, vào cửa chính là quý thiếp, mợ hẳn là khổ. Nhưng mợ ba thật sự là một người hiền lương rộng lượng, sau đó cậu ba lục tục lại rước mấy phòng, tất cả mợ đều chu toàn mọi người, ai nấy hòa thuận...”
Giọng ông thấp xuống, “Ba công tử nhà họ Trương, chỉ ba nam một nữ của cậu ba, là bình an. Người khác thì cứ xảy thai, đẻ non...”
Lục Quý nhẹ gật đầu, có phần kinh ngạc. Thâm viện các nhà dòng dõi thường gian nan, nói trắng ra cũng là vậy. Mợ ba nhà họ Trương thực sự khoan dung, cũng rất có tài trị gia, nếu không sao có thể như thế.
“Mợ ba hiền lương như thế, thế sao lại bỏ cô ấy?” Lục Quý không hiểu.
Trương Minh lại thở dài, “Mợ ba hiền lương lại có kiến thức, ngoài lão thái thái, không ai không thích cô ấy, lão tổ tông càng thương không thôi. Nghe vợ tôi nói, vốn cũng dần dần thân hòa với cậu ba, nào biết cậu ba chơi nha phiến (*thuốc phiện)... Cái thứ đồ này là hại người nhất, nếu nghiện thì không xong. Cậu ba khiến cơ thể mình bị ăn mòn, lại ép mợ ba móc bạc. Mợ ba khổ sở khuyên, cậu ta lại đánh mợ ba gần chết... Đánh tới mặt mày hốc hác, cũng xảy thai...”
“Ôi chao.” Lục Quý kinh ngạc, “Nhà mợ ba không nói gì à?”
“Nhà mẹ đẻ mợ ba đều cho người đi rồi, còn nói cái gì nữa.” Trương Minh nặng nề lắc đầu, “Chuyện lần này làm lớn thế, mợ ba hao tổn lớn quá, lại không sinh con, cậu ba bèn quậy muốn bỏ vợ. Lão tổ tông thấy huyên náo quá không ra gì, sai mợ ba về nhà điều dưỡng. Nhưng trước đó có một nha đầu thông phòng sinh con rồi chết, đứa bé kia gần như là mợ ba nuôi lớn, đứa bé hơn hai tuổi, kéo váy khóc đến là đáng thương. Mợ ba bệnh đến bảy chết tám sống, còn dắt đứa bé dập đầu cầu khẩn với lão tổ tông, dẫn theo.”
“Mợ là người thiện tâm, lão tổ tông cũng có lòng như gương sáng.”
“Chả thế? Cũng là lão tổ tông có thiện niệm, không thì trước linh tiền ngay cả đứa chắt trai cũng không có.” Trương Minh lắc đầu.
Lục Quý vốn muốn hỏi, suy nghĩ kỹ lát lại ngậm miệng, hơi rùng mình. Mợ ba này ra khỏi nhà, hậu viện có khi lật trời, đáng thương cho mấy đứa bé chết yểu không minh bạch như thế.
“Gia phong thế thì...” Lục Quý cũng thở dài.
“May sao ra khỏi ngũ phục, tôi cũng không muốn nói là thân thích.” Trương Minh nhàn nhạt, “Những cửa hàng tôi quản đây, đều là lão tổ tông cho mợ. Nếu không phải thế, tôi thèm vào làm trâu làm ngựa cho nhà họ Trương.”
Lục Quý lại rảnh rỗi nói vài câu cáo từ, lập tức bỏ chủ ý cùng hợp tác với nhà họ Trương, về báo công tử nhà mình.
Công tử nhà họ Lục trầm ngâm một lát, “Việc này ta nghe loáng thoáng. Nhà họ Trương đã thế, quả không thể đi chung.” Hắn ngẫm lại cười, “Nghe nói mợ ba giỏi về trị người, nha đầu bên người ai cũng biết chữ biết tính, nhà nhà tranh mời, ta thấy tuổi cậu cũng không nhỏ, cũng thay cậu mời một cô nhé?”
Lục Quý không khỏi đỏ mặt lên, “Cả công tử cũng ghẹo tôi. Nha đầu nhà mợ ấy quý giá cực kì, tiểu nhân không phúc phận này.”
Công tử nhà họ Lục cười to, “Cậu chính là thích đẹp, không biết cưới vợ phải cưới hiền. Thôi, cậu muốn ai tự đi mà tìm.”
Lục Quý cười bồi, “Tiểu nhân vẫn không vội, mà công tử...”
Công tử nhà họ Lục thu ý cười, “Nói sau.” Rồi đuổi Lục Quý đi.
Chắc là tổ mẫu đã dặn dò Lục Quý. Hắn cười khổ một tiếng. Nhưng thực tế hắn không muốn tái giá.
Công tử nhà họ Lục tên Thương Thiện, chữ là Trì Doanh. Dù học chữ, cũng đỗ tú tài, lại đạm bạc công danh, mà là một nho thương vào Nam ra Bắc. Trước đó tổ mẫu làm chủ cưới cho hắn thiên kim nhà phú thương, xinh đẹp rực rỡ, vợ chồng son cũng có thời rất ân ái.
Chỉ là Lục công tử một năm cũng mất nửa hành thương bên ngoài, kiều thê khuê phòng vắng vẻ, thường có lời oán giận. Hắn thương thê tử, bảo tổ mẫu đừng quản gắt quá, vợ rảnh thì về nhà ngoại. Lời oán giận thật sự không còn, chỉ là bảy tháng sau hắn trở về nhà, kiều thê đã mang thai hai tháng, cả nhà rối bời, suýt khiến tổ mẫu tức chết.
Hắn vốn là con thứ, chẳng được coi trọng, sớm đã phân nhà ở riêng. Giờ nhà không thành nhà, vợ không thành vợ, hắn cũng chỉ có thể cười khổ, cho kiều thê chút mặt mũi, để thị ly hôn về nhà, đồ cưới trả về hết. Sau đó nghe nói thị về nhà bèn kén rể, con cũng sinh, cũng coi như có kết cục tốt.
Vì việc này, tổ mẫu gọi hắn tới mắng, hắn cũng chỉ nghe. Gia nghiệp nhà họ Lục không nhỏ, nhà cao cửa rộng cái thứ kỳ quái gì đều có, mẹ của hắn lại là thiếp bị thất sủng. Trong ấn tượng mẫu thân luôn rơi lệ, hối hận không nên làm thiếp cho người ta.
Vợ trước hắn tuy xuất thân con nhà thương hộ, lại là đích nữ đứng đắn, nuông chiều từ nhỏ, gả cho con thứ không thể không phàn nàn. Ngẫm lại người mẹ mất sớm của mình luôn sầu não uất ức, nên cũng không muốn làm khó. Tuy nói bị người ta cắm sừng cho cũng chả dễ chịu gì, nhưng làm khó phụ nữ thì có ra gì đâu? Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, nên cũng thôi.
Chỉ là từ đó về chuyện nữ sắc hắn lạnh nhạt hơn rất nhiều, hiếm khi trêu hoa ghẹo liễu, cũng không có thiếp hầu. Quanh năm suốt tháng đều ở bên ngoài, sao phải tìm người về nhà mua không thoải mái vào mình.
Sắp đi ngủ, hắn lật sổ sách Lục Quý giao lên, nghĩ đến mợ ba nhà họ Trương bỏ. Người hiền như thế, nhưng nào có kết cục tốt gì? Vợ trước của hắn phẩm hạnh thua thiệt, giờ lại có chồng có con. Thế này là thói đời gì...
Cười khổ hai tiếng, đọc một lúc mới ngủ.
Ngày hôm đó, Lục công tử theo lời mời của bạn bè cũ, chuẩn bị đi bơi sông.
Đi qua Trương gia trang, thấy một đám đứng trước cửa, gạt mấy tên lưu manh vô lại chặn cửa ồn ào, một đám người đứng xa xa chỉ trỏ, lại không ai dám lên trước.
Lục công tử ghìm ngựa dừng lại, nói với gã sai vặt bên cạnh, “Đây là sao thế? Chặn đường không cho ai đi à? Đi nghe ngóng xem.”
Gã sai vặt vội xuống ngựa đi hỏi thăm, một lúc sau chạy về, “Công tử, nhà kia chính của Lưu nương tử bị nhà họ Trương bỏ.” Hạ giọng nói, “Những tên lưu manh vô lại kia, đều là tộc nhân họ Trương... Nói Lưu nương tử chiếm sản nghiệp Trương gia, muốn cô ấy trả... còn mấy lời không nên nghe, không dám nói với công tử.”
Lục công tử nhăn lông mày, nhà họ Trương là thế nào đây, không có lý còn không cần mặt mũi thế này. Tuy nói chuyện không liên quan tới hắn, nhưng hắn lại không thể nhìn chuyện bỉ ổi thế này, đang định sai bọn sai vặt đuổi những tên vô lại kia đi, lại nhìn thấy cửa lớn mở.
Chỉ thấy một nương tử mặc áo trắng, trâm mận áo vải, tuy không xinh quá, lại nom tri thức, nhu hòa. Hai hàng mi dày nhướng lên, vẻ kiên cường, gương mặt tròn trịa làm nổi bật sự linh động. Đáng tiếc mắt trái có một vết sẹo dài, từ trán đến gò má. Mặc dù màu sắc đã chuyển xám trắng, trên gương mặt đã phơi thành màu mật ong thì vẫn đáng chú ý lại kinh tâm.
Cô mang theo một cây côn Tề Mi, bình tĩnh nhìn bảy tám tên lưu manh vô lại. “Nhà này họ Lưu, các người họ Trương, mắc gì tới nhà ta la hét ầm ĩ?”
Đám lưu manh vô lại cười vang, toàn lời bẩn thỉu, còn có tên muốn động tay động chân với cô.
“Còn chờ gì?” Lục công tử quát, “Mau đi đuổi mấy tên vô lại kia!”
Cũng không chờ gã sai vặt nhà họ Lục đến, Lưu nương tử đã lên. Chỉ thấy một cây côn Tề Mi trái đánh phải nện, đã đánh bại ba tên, gã sai vặt Lục gia theo Lục công tử vào Nam ra Bắc, cũng thật sự có tài, càng lên tay đánh một trận cho tê người, bảy tám tên lưu manh chỉ đành ngã xuống trên mặt đất rên rỉ, từng tên áo rách giày lệch.
“Đi!” Lục công tử hô, “Giáo huấn tí là được, chớ gây ra án mạng.”
Lưu nương tử cũng đã thu tay lại, cười lạnh nói, “Các người nên tạ ơn vị công tử này, không thì cho các người đoạn tử tuyệt tôn, không còn là đàn ông!” cô vung mạnh côn Tề Mi, ầm một tiếng đạp nát tảng đá lớn buộc ngựa, “Nhìn xem đá cứng, hay là thứ kia của các người cứng!”
Nện xong tảng đá, ánh mắt cô nhìn quanh người xem náo nhiệt như điện, hừ lạnh một tiếng. Nhìn như Dạ Xoa thế này, ai còn dám? Hô một tiếng, là chạy không còn một mống, chỉ có đoàn người của Lục công tử và Lưu nương tử.
Lưu nương tử lại thoải mái vén vạt áo hành lễ, Lục công tử cũng xuống ngựa vái chào, thoáng nhìn đá vụn đầy đất, thầm cảm thấy buồn cười. Hắn vào Nam ra Bắc kiến thức rộng, cũng nhìn ra mấy cục đá vụn này là giả, Lưu nương tử này lại có phần cơ trí.
“Lưu nương tử, tảng đá kia nên dọn đi, không lại đập lên người.” Hắn tao nhã mà nói.
Lưu nương tử ngây ra một lát, nở nụ cười ngầm hiểu lẫn nhau, “Chả thế nhỉ? Tứ Hỉ Nhi, tìm người đến quét dọn cổng, vẩy tí nước muối để đuổi xui!”
Quay đầu đối cúi người với Lục công tử, “Cảm ơn công tử đã ra tay.”
“Chuyện nhỏ, cần gì phải nói cảm ơn.” Lục công tử lên ngựa, chắp tay một cái, mang theo bọn sai vặt nghênh ngang rời đi. Quay đầu chỉ thấy Lưu nương tử đã đi vào.
“Công tử, côn pháp của Lưu nương tử cũng chỉnh tề. Chỉ là đàn bà con gái thì không khỏi mạnh quá.” Thư đồng Thị Mặc của hắn cười nói.
“Nếu cô ấy có sức, cũng không cần làm giả.” Lục công tử không khỏi phì cười, lại cảm thấy nghi hoặc. Xem thân pháp của cô, là luyện võ rồi, sao lại có thể để chồng đánh thành thế này? Sẹo dài như vậy, sao mà ra tay độc ác vậy được?
“Làm người vẫn không nên quá hiền lương.” Thị Mặc thở dài, “Côn pháp kia phải nên giữ lại để tay chồng nhẫn tâm kia ăn mới đúng.”
“Xời, ngươi còn biết thế cơ à?” Lục công tử liếc gã một cái, ngựa đi nhanh.
***
Vốn định hơn tháng sẽ đi xa lần nữa, lại vì tổ mẫu bệnh nặng nên hoãn lại.
Mẹ đẻ hắn mất sớm, không phải có tổ mẫu coi chừng một hai, phận là con thứ cũng không lớn được đến thế này. Mẹ cả luôn coi hắn là cái đinh trong mắt cái dằm trong thịt, đến mười tám tuổi cưới vợ bèn làm loạn cho hắn ra phủ, tổ mẫu cũng không cản gì, chỉ cho hắn vài cửa hàng ruộng đất để hắn phân phủ.
Nói cho cùng, là tổ mẫu bảo vệ, nếu không phải tịnh thân ra khỏi nhà cũng không biết chừng. Hắn rất cảm ân tổ mẫu. Mấy năm nay hành thương cũng kiếm được chút tiền, rất hiếu thuận tổ mẫu.
Hắn cũng biết, đứa cháu thật sự trong lòng tổ mẫu là hai người anh con đích của hắn, tâm tâm niệm niệm chính là muốn họ học hành tấn tới, nhưng mười sáu tuổi hắn đã thi đậu tú tài, hai người anh đến bây giờ ngay cả sinh đồ cũng không đỗ, bệnh văn nhân thì lại một đống, đối với người hành thương rất xem thường. Lúc phụ thân còn, rốt cuộc còn có thể giữ thành tựu đã có, sau khi phụ thân và mẹ cả lần lượt qua đời, dần dần suy yếu đi.
Hắn hành thương ngàn dặm, cũng là muốn nhắm mắt làm ngơ. Đều đã phân nhà, nuôi anh đích là quyết không thể, nhưng phụng dưỡng tổ mẫu có ân với hắn, thì cũng không phải việc gì khó.
Chỉ là từ tổ mẫu trước nay rất có chừng mực, lại xin hắn coi trông sản nghiệp Lục gia, thật sự khiến hắn khó khăn vô cùng.
Lục gia mua bán vải vóc, trong thành Khai Phong còn có vài cửa hàng, mấy điền trang. Trong mắt hắn, chỉ là sản nghiệp lớn cỡ bàn tay, kéo bừa ra một người cạnh hắn cũng có thể quản lý, hắn thật sự không cho vào mắt.
“Tổ mẫu, tôn nhi đã phân phủ rồi.” Hắn kính cẩn mà nói.
“Thiện Nhi, có phải lòng con còn oán hận.” Lão tổ mẫu khuôn mặt tiều tụy, tóc trắng như bạc ngậm nước mắt hỏi.
“Sao nói vậy ạ, tổ mẫu coi con là loại người gì?” Thượng Thiện bị làm khó, “Dù sao đã phân nhà, con nhúng tay vào sản nghiệp Lục gia là không đúng. Không nói anh cả anh hai không dễ chịu, trong tộc cũng sẽ nói.”
“Phân nhà thì không phải là anh em ư? Hai anh con đều là người đọc sách...” Vừa nghĩ tới hai đứa đích tôn học nhiều năm như vậy, vẫn không tiến tới, bà ta không khỏi hơi thẹn, lại buồn bực xấu hổ, “Chẳng lẽ con còn muốn bà già ta, quản trong lại quản ngoài? Nếu không phải cha cùng mẹ cả con đi sớm, ta tội gì vẫn phải lo lắng thế này!...” Nói rồi khóc.
Hắn có thể nói không được sao? Kết quả vẫn là rầu rĩ gánh lấy.
Nhưng một người đi qua thiên sơn vạn thủy như hắn, vàng tới vàng đi đều là hàng ngàn hàng vạn, sao quản sản nghiệp lớn cỡ bàn tay như thế, thật sự là dở khóc dở cười. Chẳng đến mấy tháng là tổng kết, còn không đủ một Lục Quý xử lý. Bệnh của tổ mẫu cứ kéo dài như thế, hắn lại không thể nói hắn phải ra ngoài, cả ngày trong nhà rảnh đến rất khó chịu.
Vậy cũng thôi, hai ông anh ruột thịt mũi vểnh lên trời phòng hắn như phòng giặc, ngày ngày lật sổ sách tìm hắn gây chuyện, nói trong nói ngoài, chính là cảnh cáo hắn đừng không an phận nghĩ đến gia nghiệp Lục gia.
Mặt ngoài thì kính cẩn nghe theo, trong lòng lại có phần xem thường. Gia nghiệp bằng cái gỉ mũi, cũng sợ người khác đoái hoài. Cái gọi là ếch ngồi đáy giếng, cái gọi là tự cao tự đại, cũng chỉ đến thế.
Không thể ra ngoài hành thương, cũng không muốn ở nhà để hai người anh châm chọc khiêu khích, hắn cũng chỉ có thể để Lục Quý đi hành thương, mình nhận vụ làm ăn này. Thà rằng rảnh rỗi ngày ngày đi thăm điền trang, lặng lẽ ra ngoài.
Bạn học ngày xưa, văn từ hủ lậu, hắn không hợp; phú hào địa phương, suốt ngày tính toán, trong lòng cũng không coi trọng đứa con thứ là hắn, hắn cũng không hài lòng.
Ăn uống cờ bạc chơi gái, hắn không hứng thú. Hắn chỉ thích đi trời nam đất bắc, nếu nói hắn thích kiếm tiền, không bằng nói hắn thích cảm giác thành tựu đó. Bây giờ lại ở Khai Phong không thể động đậy, bất đắc dĩ than thở rồng vây khốn nơi nước cạn.
Ngày hôm đó, hắn rầu rĩ không vui thăm xong ruộng trong điền trang, đương phiền não ăn cơm xong làm sao giết thời gian, lại thấy phía trước có hai con lừa một lớn một nhỏ, là một người phụ nữ mang theo một đứa trẻ, đứa bé đang đọc sách oang oang, giọng non nớt.
“Liệu liệu giả nga, phỉ nga y hao. Ai ai phụ mẫu, sinh ngã cù lao. Liệu liệu giả nga, phỉ nga y úy. Ai ai phụ mẫu, sinh ngã lao tụy*.... Mẹ, câu tiếp theo là gì?”
*[蓼莪;Giả nga], thuộc Tiểu nhã – Kinh Thi, đại ý xót thương cha mẹ sinh thành ‘Thương cha mẹ ta, sinh ta vất vả’.
“Bình chi khánh hĩ, duy lôi chi sỉ.” giọng người phụ nữ trong trẻo, lại có chút quen thuộc, Thượng Thiện híp mắt, ngẩng đầu nhìn bóng lưng người phụ nữ.
“Vâng...” đứa bé đọc hai lần, “Mẹ, đây là ý gì?”
“Bình ấy, chính là bình rượu. Khánh* thì, chính là không còn rượu, lôi là vò rượu. Ý chính là nói, bên trong bình rượu không có rượu nữa, là vò rượu sai...”
*Khánh trong khánh kiệt. Cả câu là: Bình, đồ uống rượu của người nhỏ. Lôi, đồ uống rượu của người lớn. Khánh, hết. Cả câu là bình không có rượu, là nỗi sỉ nhục của lôi. Ví von cha mẹ không được an ổn, là nỗi nhục của con trai. Giải thích hay, 1.0 điểm về chỗ =))
“Sao lại là vò rượu sai? Rượu bên trong bình rượu chẳng phải cho người ta uống sao ạ?”
“Ví von á! Con biết mấy đồ văn nhân tanh hôi kia cứ thích dùng thứ xinh đẹp để làm vế đối...”
“Mẹ, mẹ lại dạy thế này. Lát lại khiến tiên sinh giận.”
“Xời, con là con của ta hay là con của tiên sinh? Con đứng phe nào?”
“Con bênh lý không bênh thân.”
Người phụ nữ giận, “Đồ bất hiếu nhà con!”
Đứa bé nở một nụ cười xán lạn huy hoàng, “Mẹ, con cười mà*, nào có không cười đâu?”
*Bất hiếu và bất tiếu (không cười) phát âm giống nhau
“Con cứ ba hoa đi!” người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, “Tháng sau không có tiền tiêu vặt.”
“Mẹ ơi, không được vậy chứ, ” đứa bé hoảng, “Mẹ không thể cứ động đến là chế tài kinh tế được... không phải mẹ nói, phải luận sự sao?”
“Con nói con có phải đồ bất hiếu hay không?” người phụ hất đầu.
“Vâng, con là đồ bất hiếu.” đứa bé rất quang minh lẫm liệt, “Con nên kiên quyết đứng bên mẹ, tiên sinh là loại văn nhân tanh hôi mặt mũi không ngại gì là được.”
Thượng Thiện không nhịn được, phì một tiếng, lại kinh ngạc trước cặp mẹ con kia.
Đường ruộng nhỏ hẹp, hai con lừa gầy sóng vai mà đi còn được, Thượng Thiện cưỡi ngựa cao to, đừng hòng qua được. Hai mẹ con vốn ung dung đàm tiếu, khuôn mặt cùng nghiêm túc, tránh một bên. Lúc này Thượng Thiện mới phát hiện, ra là Lưu nương tử, đứa bé bên người cô kia, có khi chính là đứa con thứ nuôi dưỡng dưới gối cô.
Khuôn mặt vẫn đoan chính, chỉ là làn da có hơi đen, mũi hơi dài. Nhưng cả người nom lanh lợi cởi mở, khiến người vừa thấy là dễ chịu.
“Lưu nương tử.” Thượng Thiện gật đầu hành lễ, “Đây là tiểu công tử nhà cô à?”
“Đúng.” Lưu nương tử cụp mắt, lại không nói nhiều.”Công tử mời đi trước, vô tình chắn đường, xin thứ lỗi.”
“Tệ họ Lục, Lục Thượng Thiện.” Hắn cười cười với tiểu công tử họ Trương, “Đường này chỉ được thế, ta cũng không có sao, Lục nương tử và tiểu công tử đi trước, không cần khách khí.”
“Lục công tử, trưởng giả đi trước là nên, mời ngài.” tiểu công tử nét mặt ngây thơ, lại giả vờ như người lớn, ông cụ non, thật sự chọc Thượng Thiện cười.
Hắn ruổi chậm ngựa trò chuyện bên cạnh tiểu công tử nhà họ Trương, Lưu nương tử giữ lễ đi sau ba thân ngựa. Hỏi tuổi tác, thì chưa tròn tám tuổi, mặc dù trẻ con, lại nom hào phóng. Nghe thấy tên của cậu Thận Ngôn là Lưu nương tử đặt cho, không khỏi hơi xúc động.
Chính hắn là con thứ mẹ đẻ mất sớm, nào không hiểu lề lối trong đó. Nếu không phải Trương Thận Ngôn có một mẹ cả yêu như con ruột như thế, nay có thể sống tốt, hay có còn tính mệnh để sống hay không cũng là hai chuyện.
Lúc trước nếu mẹ cả đối xử tử tế với hắn... Nhưng vậy cũng làm khó mẹ cả quá.
Nhưng đứa bé này được mẹ cả dạy đến hoạt bát lại có khí độ, thật là có phúc.
“Hôm nay mới quen đã thân, lại không chuẩn bị quà cáp gì.” Thượng Thiện cười, lấy ngọc bội tùy thân định đưa cho Thận Ngôn, “Trương tiểu công tử chớ hiềm giản đơn.”
Thận Ngôn nhìn mẫu thân một cái, vờ ho một tiếng, “Tạ ơn Lục công tử ưu ái như vậy ạ, nhưng không công không nhận lộc, tâm ý ngài con nhận, xin cám ơn.”
Thượng Thiện bị cậu chọc cười, “Trưởng giả ban thưởng, không dám chối*, nhận cho?”
*Lễ ký có đoạn: “Trường giả tứ, thiếu giả tiện giả bất cảm từ.”, tức là bề trên ban thưởng, kẻ nhỏ kẻ hèn không dám chối.
Thận Ngôn nhìn hắn một cái, lại bất lực nhìn mẫu thân, sợ hãi hỏi, “Mẹ, con vẫn chưa học đến Lễ ký... Là thiên nào ạ?”
Lần này cả Lưu nương tử cũng cười.”Con cứ nhận đi, tạ ơn Lục công tử.”
Đợi đi rồi, Thận Ngôn co mình xuống, “Nói chuyện cùng người đọc sách đúng là mệt mỏi, ngại ngùng cực kỳ.”
“Còn nói muốn cho mẹ phượng quan hà phi* đấy, ” Lưu nương tử chế giễu, “Sớm bỏ ý niệm này đi, ngoan ngoãn làm ruộng thôi con ạ.”
*Chỉ lễ phục của phu nhân nhà quan, cũng chỉ quần áo tân nương. Ở đây hẳn là nghĩa đầu. Dưới đây là áo của hoàng phi triều Minh, nhưng mà đại để thì form áo mệnh phụ cũng như này.
Thận Ngôn Không phục, “Con đọc sách không quên làm ruộng, làm ruộng không quên đọc sách! Con hỏi tiên sinh rồi, nông quan tốt xấu gì cũng có thể làm trên ngũ phẩm, mẹ tốt xấu cũng được dễ chịu! Hừ, có người mẹ nào lại không cho người ta tấn tới không cơ chứ?”
“Thằng quỷ con, xem thường mẹ ít thôi!” Lưu nương tử đá hờ một cái về con lừa của cậu, “Con có thể đường đường chính chính làm nam tử hán, làm người hữu dụng là được, nuôi cũng chả cần con nuôi, càng không cần phượng quan hà phi gì sất! Là ai dạy con cái thứ quan niệm vặn vẹo này thế...”
“Mẹ ơi, đừng động tay động chân, hình tượng đó, mẹ cũng đọc Nữ giới đi...”
“Trương Thận Ngôn, mày ngứa da hả con?!”
Thuợng Thiện siết ngựa đứng tại chỗ, nhìn hai kia mẹ con kia đấu miệng, trên mặt có ý cười nhàn nhạt. Lời tuy nhỏ, nhưng hắn trời sinh thính tai, cơ hồ nghe không sót một chữ.
Đến khi họ đi rất xa, rốt cuộc nghe không thấy, hắn mới thầm thở dài, chậm rãi ruổi ngựa về căn nhà trên danh nghĩa.
Cửa sau của nhà cũ nhà họ Trương ở Khai Phong, hôm nay rất ồn ào.
Mợ bên chi ba vốn tĩnh dưỡng ở nhà cũ mang theo tiểu công tử lên Bắc vội về chịu tang, ai ngờ mợ ba vì “Bệnh hiểm nghèo” mà bị bỏ, ngay cả tiểu công tử cũng bị cho ra khỏi tộc tịch.
Nhưng khi họ trở về thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn đến ở điền trang, cũng không ai làm khó, gia phó vẫn ân cần giúp đỡ thu dọn như cũ, còn có người trộm lau nước mắt.
Láng giềng vây xem cũng xì xào bàn tán, mơ mơ hồ hồ còn nghe được vài câu “Yêu thiếp diệt vợ”.
Chưởng quỹ Trương Minh của cửa hàng thóc gạo nhìn cửa sau, thở dài rất nhẹ.
“Mười tiệm lương thực của Trương đại chưởng quỹ, đều sắp khiến nhà khác không có cơm ăn, còn có gì không đủ à?” Lục Quý đến nói chuyện làm ăn trêu ghẹo, thuận mắt trông qua, chỉ thấy mấy chiếc xe lừa xe bò đầy đồ, “Nhà họ Trương đang yên đang lành, sao lại bỏ dâu thế?”
“Tôi là họ hàng xa ngũ phục* rồi, lẽ ra không nên nói.” Trương Minh lắc đầu, “Nhưng bà nhà tôi, trước là đại nha đầu đắc ý cạnh lão tổ tông, sau đó lại cùng mợ ba... Sau này chỉ có thể gọi là Lưu nương tử. Mợ là người lương thiện. Nhưng có lương thiện cũng không thoát được chủ nhân yêu thiếp diệt vợ. Không phải sao, giờ kết quả bị bỏ?”
*Ngũ phục là năm kiểu trang phục khi để tang, luận theo thân sơ, có lẽ ý là quan hệ đã khá xa.
Lục Quý lại lấy làm kinh hãi, nhà họ Trương Khai Phong đã dời đến kinh thành, nhưng còn ít cửa hàng và nhà cũ. Mấy năm trước đại khái là ngoài tầm tay với, khá rách nát, nhưng mợ ba nhà họ Trương đến “Dưỡng bệnh” vào ở nhà cũ không lâu, những cửa hàng này bắt đầu kinh doanh đắc lực, hơn ba năm nay, càng vinh thịnh hơn lúc chưa dời.
Nghĩ quả nhiên là con dâu nhà họ Trương, khéo dùng người, nhìn Trương Minh là có thể thấy được chút ít. Vốn chỉ định kinh doanh nhỏ cũng tìm nhà họ Trương... Nghe gia phong như thế, không khỏi chau mày.
“Nhà họ Trương này cũng là thế gia trăm năm, sao mà lại làm ra chuyện thế này?” Lục Quý thử thăm dò.
Trương Minh đoán một hồi, cảm thấy cũng không cam lòng. Lại nói, hai vợ chồng ông đều được ân mợ ba, nếu không thì cũng không theo tới Khai Phong. Ai ngờ đến lão tổ tông mới đi, thái thái lại lòng dạ ác độc như vậy, chỉ chú ý đến con trai mình, một tờ giấy bỏ vợ là bỏ mợ, hoàn toàn không màng mợ gánh thanh danh thế này, tương lai làm người thế nào được, ngay cả cháu nhà mình cũng không cần.
“Lại nói, mợ ba vào cửa đã nhận bao tủi nhục.” Trương Minh mời Lục Quý vào cửa dâng trà, “Cậu ba thành thân, chính là cùng lúc cưới một vợ một thiếp, nhấc hai kiệu hoa cùng tới cửa. Dì Triệu kia là em họ cậu ba, mẹ chồng là dì luôn, vào cửa chính là quý thiếp, mợ hẳn là khổ. Nhưng mợ ba thật sự là một người hiền lương rộng lượng, sau đó cậu ba lục tục lại rước mấy phòng, tất cả mợ đều chu toàn mọi người, ai nấy hòa thuận...”
Giọng ông thấp xuống, “Ba công tử nhà họ Trương, chỉ ba nam một nữ của cậu ba, là bình an. Người khác thì cứ xảy thai, đẻ non...”
Lục Quý nhẹ gật đầu, có phần kinh ngạc. Thâm viện các nhà dòng dõi thường gian nan, nói trắng ra cũng là vậy. Mợ ba nhà họ Trương thực sự khoan dung, cũng rất có tài trị gia, nếu không sao có thể như thế.
“Mợ ba hiền lương như thế, thế sao lại bỏ cô ấy?” Lục Quý không hiểu.
Trương Minh lại thở dài, “Mợ ba hiền lương lại có kiến thức, ngoài lão thái thái, không ai không thích cô ấy, lão tổ tông càng thương không thôi. Nghe vợ tôi nói, vốn cũng dần dần thân hòa với cậu ba, nào biết cậu ba chơi nha phiến (*thuốc phiện)... Cái thứ đồ này là hại người nhất, nếu nghiện thì không xong. Cậu ba khiến cơ thể mình bị ăn mòn, lại ép mợ ba móc bạc. Mợ ba khổ sở khuyên, cậu ta lại đánh mợ ba gần chết... Đánh tới mặt mày hốc hác, cũng xảy thai...”
“Ôi chao.” Lục Quý kinh ngạc, “Nhà mợ ba không nói gì à?”
“Nhà mẹ đẻ mợ ba đều cho người đi rồi, còn nói cái gì nữa.” Trương Minh nặng nề lắc đầu, “Chuyện lần này làm lớn thế, mợ ba hao tổn lớn quá, lại không sinh con, cậu ba bèn quậy muốn bỏ vợ. Lão tổ tông thấy huyên náo quá không ra gì, sai mợ ba về nhà điều dưỡng. Nhưng trước đó có một nha đầu thông phòng sinh con rồi chết, đứa bé kia gần như là mợ ba nuôi lớn, đứa bé hơn hai tuổi, kéo váy khóc đến là đáng thương. Mợ ba bệnh đến bảy chết tám sống, còn dắt đứa bé dập đầu cầu khẩn với lão tổ tông, dẫn theo.”
“Mợ là người thiện tâm, lão tổ tông cũng có lòng như gương sáng.”
“Chả thế? Cũng là lão tổ tông có thiện niệm, không thì trước linh tiền ngay cả đứa chắt trai cũng không có.” Trương Minh lắc đầu.
Lục Quý vốn muốn hỏi, suy nghĩ kỹ lát lại ngậm miệng, hơi rùng mình. Mợ ba này ra khỏi nhà, hậu viện có khi lật trời, đáng thương cho mấy đứa bé chết yểu không minh bạch như thế.
“Gia phong thế thì...” Lục Quý cũng thở dài.
“May sao ra khỏi ngũ phục, tôi cũng không muốn nói là thân thích.” Trương Minh nhàn nhạt, “Những cửa hàng tôi quản đây, đều là lão tổ tông cho mợ. Nếu không phải thế, tôi thèm vào làm trâu làm ngựa cho nhà họ Trương.”
Lục Quý lại rảnh rỗi nói vài câu cáo từ, lập tức bỏ chủ ý cùng hợp tác với nhà họ Trương, về báo công tử nhà mình.
Công tử nhà họ Lục trầm ngâm một lát, “Việc này ta nghe loáng thoáng. Nhà họ Trương đã thế, quả không thể đi chung.” Hắn ngẫm lại cười, “Nghe nói mợ ba giỏi về trị người, nha đầu bên người ai cũng biết chữ biết tính, nhà nhà tranh mời, ta thấy tuổi cậu cũng không nhỏ, cũng thay cậu mời một cô nhé?”
Lục Quý không khỏi đỏ mặt lên, “Cả công tử cũng ghẹo tôi. Nha đầu nhà mợ ấy quý giá cực kì, tiểu nhân không phúc phận này.”
Công tử nhà họ Lục cười to, “Cậu chính là thích đẹp, không biết cưới vợ phải cưới hiền. Thôi, cậu muốn ai tự đi mà tìm.”
Lục Quý cười bồi, “Tiểu nhân vẫn không vội, mà công tử...”
Công tử nhà họ Lục thu ý cười, “Nói sau.” Rồi đuổi Lục Quý đi.
Chắc là tổ mẫu đã dặn dò Lục Quý. Hắn cười khổ một tiếng. Nhưng thực tế hắn không muốn tái giá.
Công tử nhà họ Lục tên Thương Thiện, chữ là Trì Doanh. Dù học chữ, cũng đỗ tú tài, lại đạm bạc công danh, mà là một nho thương vào Nam ra Bắc. Trước đó tổ mẫu làm chủ cưới cho hắn thiên kim nhà phú thương, xinh đẹp rực rỡ, vợ chồng son cũng có thời rất ân ái.
Chỉ là Lục công tử một năm cũng mất nửa hành thương bên ngoài, kiều thê khuê phòng vắng vẻ, thường có lời oán giận. Hắn thương thê tử, bảo tổ mẫu đừng quản gắt quá, vợ rảnh thì về nhà ngoại. Lời oán giận thật sự không còn, chỉ là bảy tháng sau hắn trở về nhà, kiều thê đã mang thai hai tháng, cả nhà rối bời, suýt khiến tổ mẫu tức chết.
Hắn vốn là con thứ, chẳng được coi trọng, sớm đã phân nhà ở riêng. Giờ nhà không thành nhà, vợ không thành vợ, hắn cũng chỉ có thể cười khổ, cho kiều thê chút mặt mũi, để thị ly hôn về nhà, đồ cưới trả về hết. Sau đó nghe nói thị về nhà bèn kén rể, con cũng sinh, cũng coi như có kết cục tốt.
Vì việc này, tổ mẫu gọi hắn tới mắng, hắn cũng chỉ nghe. Gia nghiệp nhà họ Lục không nhỏ, nhà cao cửa rộng cái thứ kỳ quái gì đều có, mẹ của hắn lại là thiếp bị thất sủng. Trong ấn tượng mẫu thân luôn rơi lệ, hối hận không nên làm thiếp cho người ta.
Vợ trước hắn tuy xuất thân con nhà thương hộ, lại là đích nữ đứng đắn, nuông chiều từ nhỏ, gả cho con thứ không thể không phàn nàn. Ngẫm lại người mẹ mất sớm của mình luôn sầu não uất ức, nên cũng không muốn làm khó. Tuy nói bị người ta cắm sừng cho cũng chả dễ chịu gì, nhưng làm khó phụ nữ thì có ra gì đâu? Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, nên cũng thôi.
Chỉ là từ đó về chuyện nữ sắc hắn lạnh nhạt hơn rất nhiều, hiếm khi trêu hoa ghẹo liễu, cũng không có thiếp hầu. Quanh năm suốt tháng đều ở bên ngoài, sao phải tìm người về nhà mua không thoải mái vào mình.
Sắp đi ngủ, hắn lật sổ sách Lục Quý giao lên, nghĩ đến mợ ba nhà họ Trương bỏ. Người hiền như thế, nhưng nào có kết cục tốt gì? Vợ trước của hắn phẩm hạnh thua thiệt, giờ lại có chồng có con. Thế này là thói đời gì...
Cười khổ hai tiếng, đọc một lúc mới ngủ.
Ngày hôm đó, Lục công tử theo lời mời của bạn bè cũ, chuẩn bị đi bơi sông.
Đi qua Trương gia trang, thấy một đám đứng trước cửa, gạt mấy tên lưu manh vô lại chặn cửa ồn ào, một đám người đứng xa xa chỉ trỏ, lại không ai dám lên trước.
Lục công tử ghìm ngựa dừng lại, nói với gã sai vặt bên cạnh, “Đây là sao thế? Chặn đường không cho ai đi à? Đi nghe ngóng xem.”
Gã sai vặt vội xuống ngựa đi hỏi thăm, một lúc sau chạy về, “Công tử, nhà kia chính của Lưu nương tử bị nhà họ Trương bỏ.” Hạ giọng nói, “Những tên lưu manh vô lại kia, đều là tộc nhân họ Trương... Nói Lưu nương tử chiếm sản nghiệp Trương gia, muốn cô ấy trả... còn mấy lời không nên nghe, không dám nói với công tử.”
Lục công tử nhăn lông mày, nhà họ Trương là thế nào đây, không có lý còn không cần mặt mũi thế này. Tuy nói chuyện không liên quan tới hắn, nhưng hắn lại không thể nhìn chuyện bỉ ổi thế này, đang định sai bọn sai vặt đuổi những tên vô lại kia đi, lại nhìn thấy cửa lớn mở.
Chỉ thấy một nương tử mặc áo trắng, trâm mận áo vải, tuy không xinh quá, lại nom tri thức, nhu hòa. Hai hàng mi dày nhướng lên, vẻ kiên cường, gương mặt tròn trịa làm nổi bật sự linh động. Đáng tiếc mắt trái có một vết sẹo dài, từ trán đến gò má. Mặc dù màu sắc đã chuyển xám trắng, trên gương mặt đã phơi thành màu mật ong thì vẫn đáng chú ý lại kinh tâm.
Cô mang theo một cây côn Tề Mi, bình tĩnh nhìn bảy tám tên lưu manh vô lại. “Nhà này họ Lưu, các người họ Trương, mắc gì tới nhà ta la hét ầm ĩ?”
Đám lưu manh vô lại cười vang, toàn lời bẩn thỉu, còn có tên muốn động tay động chân với cô.
“Còn chờ gì?” Lục công tử quát, “Mau đi đuổi mấy tên vô lại kia!”
Cũng không chờ gã sai vặt nhà họ Lục đến, Lưu nương tử đã lên. Chỉ thấy một cây côn Tề Mi trái đánh phải nện, đã đánh bại ba tên, gã sai vặt Lục gia theo Lục công tử vào Nam ra Bắc, cũng thật sự có tài, càng lên tay đánh một trận cho tê người, bảy tám tên lưu manh chỉ đành ngã xuống trên mặt đất rên rỉ, từng tên áo rách giày lệch.
“Đi!” Lục công tử hô, “Giáo huấn tí là được, chớ gây ra án mạng.”
Lưu nương tử cũng đã thu tay lại, cười lạnh nói, “Các người nên tạ ơn vị công tử này, không thì cho các người đoạn tử tuyệt tôn, không còn là đàn ông!” cô vung mạnh côn Tề Mi, ầm một tiếng đạp nát tảng đá lớn buộc ngựa, “Nhìn xem đá cứng, hay là thứ kia của các người cứng!”
Nện xong tảng đá, ánh mắt cô nhìn quanh người xem náo nhiệt như điện, hừ lạnh một tiếng. Nhìn như Dạ Xoa thế này, ai còn dám? Hô một tiếng, là chạy không còn một mống, chỉ có đoàn người của Lục công tử và Lưu nương tử.
Lưu nương tử lại thoải mái vén vạt áo hành lễ, Lục công tử cũng xuống ngựa vái chào, thoáng nhìn đá vụn đầy đất, thầm cảm thấy buồn cười. Hắn vào Nam ra Bắc kiến thức rộng, cũng nhìn ra mấy cục đá vụn này là giả, Lưu nương tử này lại có phần cơ trí.
“Lưu nương tử, tảng đá kia nên dọn đi, không lại đập lên người.” Hắn tao nhã mà nói.
Lưu nương tử ngây ra một lát, nở nụ cười ngầm hiểu lẫn nhau, “Chả thế nhỉ? Tứ Hỉ Nhi, tìm người đến quét dọn cổng, vẩy tí nước muối để đuổi xui!”
Quay đầu đối cúi người với Lục công tử, “Cảm ơn công tử đã ra tay.”
“Chuyện nhỏ, cần gì phải nói cảm ơn.” Lục công tử lên ngựa, chắp tay một cái, mang theo bọn sai vặt nghênh ngang rời đi. Quay đầu chỉ thấy Lưu nương tử đã đi vào.
“Công tử, côn pháp của Lưu nương tử cũng chỉnh tề. Chỉ là đàn bà con gái thì không khỏi mạnh quá.” Thư đồng Thị Mặc của hắn cười nói.
“Nếu cô ấy có sức, cũng không cần làm giả.” Lục công tử không khỏi phì cười, lại cảm thấy nghi hoặc. Xem thân pháp của cô, là luyện võ rồi, sao lại có thể để chồng đánh thành thế này? Sẹo dài như vậy, sao mà ra tay độc ác vậy được?
“Làm người vẫn không nên quá hiền lương.” Thị Mặc thở dài, “Côn pháp kia phải nên giữ lại để tay chồng nhẫn tâm kia ăn mới đúng.”
“Xời, ngươi còn biết thế cơ à?” Lục công tử liếc gã một cái, ngựa đi nhanh.
***
Vốn định hơn tháng sẽ đi xa lần nữa, lại vì tổ mẫu bệnh nặng nên hoãn lại.
Mẹ đẻ hắn mất sớm, không phải có tổ mẫu coi chừng một hai, phận là con thứ cũng không lớn được đến thế này. Mẹ cả luôn coi hắn là cái đinh trong mắt cái dằm trong thịt, đến mười tám tuổi cưới vợ bèn làm loạn cho hắn ra phủ, tổ mẫu cũng không cản gì, chỉ cho hắn vài cửa hàng ruộng đất để hắn phân phủ.
Nói cho cùng, là tổ mẫu bảo vệ, nếu không phải tịnh thân ra khỏi nhà cũng không biết chừng. Hắn rất cảm ân tổ mẫu. Mấy năm nay hành thương cũng kiếm được chút tiền, rất hiếu thuận tổ mẫu.
Hắn cũng biết, đứa cháu thật sự trong lòng tổ mẫu là hai người anh con đích của hắn, tâm tâm niệm niệm chính là muốn họ học hành tấn tới, nhưng mười sáu tuổi hắn đã thi đậu tú tài, hai người anh đến bây giờ ngay cả sinh đồ cũng không đỗ, bệnh văn nhân thì lại một đống, đối với người hành thương rất xem thường. Lúc phụ thân còn, rốt cuộc còn có thể giữ thành tựu đã có, sau khi phụ thân và mẹ cả lần lượt qua đời, dần dần suy yếu đi.
Hắn hành thương ngàn dặm, cũng là muốn nhắm mắt làm ngơ. Đều đã phân nhà, nuôi anh đích là quyết không thể, nhưng phụng dưỡng tổ mẫu có ân với hắn, thì cũng không phải việc gì khó.
Chỉ là từ tổ mẫu trước nay rất có chừng mực, lại xin hắn coi trông sản nghiệp Lục gia, thật sự khiến hắn khó khăn vô cùng.
Lục gia mua bán vải vóc, trong thành Khai Phong còn có vài cửa hàng, mấy điền trang. Trong mắt hắn, chỉ là sản nghiệp lớn cỡ bàn tay, kéo bừa ra một người cạnh hắn cũng có thể quản lý, hắn thật sự không cho vào mắt.
“Tổ mẫu, tôn nhi đã phân phủ rồi.” Hắn kính cẩn mà nói.
“Thiện Nhi, có phải lòng con còn oán hận.” Lão tổ mẫu khuôn mặt tiều tụy, tóc trắng như bạc ngậm nước mắt hỏi.
“Sao nói vậy ạ, tổ mẫu coi con là loại người gì?” Thượng Thiện bị làm khó, “Dù sao đã phân nhà, con nhúng tay vào sản nghiệp Lục gia là không đúng. Không nói anh cả anh hai không dễ chịu, trong tộc cũng sẽ nói.”
“Phân nhà thì không phải là anh em ư? Hai anh con đều là người đọc sách...” Vừa nghĩ tới hai đứa đích tôn học nhiều năm như vậy, vẫn không tiến tới, bà ta không khỏi hơi thẹn, lại buồn bực xấu hổ, “Chẳng lẽ con còn muốn bà già ta, quản trong lại quản ngoài? Nếu không phải cha cùng mẹ cả con đi sớm, ta tội gì vẫn phải lo lắng thế này!...” Nói rồi khóc.
Hắn có thể nói không được sao? Kết quả vẫn là rầu rĩ gánh lấy.
Nhưng một người đi qua thiên sơn vạn thủy như hắn, vàng tới vàng đi đều là hàng ngàn hàng vạn, sao quản sản nghiệp lớn cỡ bàn tay như thế, thật sự là dở khóc dở cười. Chẳng đến mấy tháng là tổng kết, còn không đủ một Lục Quý xử lý. Bệnh của tổ mẫu cứ kéo dài như thế, hắn lại không thể nói hắn phải ra ngoài, cả ngày trong nhà rảnh đến rất khó chịu.
Vậy cũng thôi, hai ông anh ruột thịt mũi vểnh lên trời phòng hắn như phòng giặc, ngày ngày lật sổ sách tìm hắn gây chuyện, nói trong nói ngoài, chính là cảnh cáo hắn đừng không an phận nghĩ đến gia nghiệp Lục gia.
Mặt ngoài thì kính cẩn nghe theo, trong lòng lại có phần xem thường. Gia nghiệp bằng cái gỉ mũi, cũng sợ người khác đoái hoài. Cái gọi là ếch ngồi đáy giếng, cái gọi là tự cao tự đại, cũng chỉ đến thế.
Không thể ra ngoài hành thương, cũng không muốn ở nhà để hai người anh châm chọc khiêu khích, hắn cũng chỉ có thể để Lục Quý đi hành thương, mình nhận vụ làm ăn này. Thà rằng rảnh rỗi ngày ngày đi thăm điền trang, lặng lẽ ra ngoài.
Bạn học ngày xưa, văn từ hủ lậu, hắn không hợp; phú hào địa phương, suốt ngày tính toán, trong lòng cũng không coi trọng đứa con thứ là hắn, hắn cũng không hài lòng.
Ăn uống cờ bạc chơi gái, hắn không hứng thú. Hắn chỉ thích đi trời nam đất bắc, nếu nói hắn thích kiếm tiền, không bằng nói hắn thích cảm giác thành tựu đó. Bây giờ lại ở Khai Phong không thể động đậy, bất đắc dĩ than thở rồng vây khốn nơi nước cạn.
Ngày hôm đó, hắn rầu rĩ không vui thăm xong ruộng trong điền trang, đương phiền não ăn cơm xong làm sao giết thời gian, lại thấy phía trước có hai con lừa một lớn một nhỏ, là một người phụ nữ mang theo một đứa trẻ, đứa bé đang đọc sách oang oang, giọng non nớt.
“Liệu liệu giả nga, phỉ nga y hao. Ai ai phụ mẫu, sinh ngã cù lao. Liệu liệu giả nga, phỉ nga y úy. Ai ai phụ mẫu, sinh ngã lao tụy*.... Mẹ, câu tiếp theo là gì?”
*[蓼莪;Giả nga], thuộc Tiểu nhã – Kinh Thi, đại ý xót thương cha mẹ sinh thành ‘Thương cha mẹ ta, sinh ta vất vả’.
“Bình chi khánh hĩ, duy lôi chi sỉ.” giọng người phụ nữ trong trẻo, lại có chút quen thuộc, Thượng Thiện híp mắt, ngẩng đầu nhìn bóng lưng người phụ nữ.
“Vâng...” đứa bé đọc hai lần, “Mẹ, đây là ý gì?”
“Bình ấy, chính là bình rượu. Khánh* thì, chính là không còn rượu, lôi là vò rượu. Ý chính là nói, bên trong bình rượu không có rượu nữa, là vò rượu sai...”
*Khánh trong khánh kiệt. Cả câu là: Bình, đồ uống rượu của người nhỏ. Lôi, đồ uống rượu của người lớn. Khánh, hết. Cả câu là bình không có rượu, là nỗi sỉ nhục của lôi. Ví von cha mẹ không được an ổn, là nỗi nhục của con trai. Giải thích hay, 1.0 điểm về chỗ =))
“Sao lại là vò rượu sai? Rượu bên trong bình rượu chẳng phải cho người ta uống sao ạ?”
“Ví von á! Con biết mấy đồ văn nhân tanh hôi kia cứ thích dùng thứ xinh đẹp để làm vế đối...”
“Mẹ, mẹ lại dạy thế này. Lát lại khiến tiên sinh giận.”
“Xời, con là con của ta hay là con của tiên sinh? Con đứng phe nào?”
“Con bênh lý không bênh thân.”
Người phụ nữ giận, “Đồ bất hiếu nhà con!”
Đứa bé nở một nụ cười xán lạn huy hoàng, “Mẹ, con cười mà*, nào có không cười đâu?”
*Bất hiếu và bất tiếu (không cười) phát âm giống nhau
“Con cứ ba hoa đi!” người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, “Tháng sau không có tiền tiêu vặt.”
“Mẹ ơi, không được vậy chứ, ” đứa bé hoảng, “Mẹ không thể cứ động đến là chế tài kinh tế được... không phải mẹ nói, phải luận sự sao?”
“Con nói con có phải đồ bất hiếu hay không?” người phụ hất đầu.
“Vâng, con là đồ bất hiếu.” đứa bé rất quang minh lẫm liệt, “Con nên kiên quyết đứng bên mẹ, tiên sinh là loại văn nhân tanh hôi mặt mũi không ngại gì là được.”
Thượng Thiện không nhịn được, phì một tiếng, lại kinh ngạc trước cặp mẹ con kia.
Đường ruộng nhỏ hẹp, hai con lừa gầy sóng vai mà đi còn được, Thượng Thiện cưỡi ngựa cao to, đừng hòng qua được. Hai mẹ con vốn ung dung đàm tiếu, khuôn mặt cùng nghiêm túc, tránh một bên. Lúc này Thượng Thiện mới phát hiện, ra là Lưu nương tử, đứa bé bên người cô kia, có khi chính là đứa con thứ nuôi dưỡng dưới gối cô.
Khuôn mặt vẫn đoan chính, chỉ là làn da có hơi đen, mũi hơi dài. Nhưng cả người nom lanh lợi cởi mở, khiến người vừa thấy là dễ chịu.
“Lưu nương tử.” Thượng Thiện gật đầu hành lễ, “Đây là tiểu công tử nhà cô à?”
“Đúng.” Lưu nương tử cụp mắt, lại không nói nhiều.”Công tử mời đi trước, vô tình chắn đường, xin thứ lỗi.”
“Tệ họ Lục, Lục Thượng Thiện.” Hắn cười cười với tiểu công tử họ Trương, “Đường này chỉ được thế, ta cũng không có sao, Lục nương tử và tiểu công tử đi trước, không cần khách khí.”
“Lục công tử, trưởng giả đi trước là nên, mời ngài.” tiểu công tử nét mặt ngây thơ, lại giả vờ như người lớn, ông cụ non, thật sự chọc Thượng Thiện cười.
Hắn ruổi chậm ngựa trò chuyện bên cạnh tiểu công tử nhà họ Trương, Lưu nương tử giữ lễ đi sau ba thân ngựa. Hỏi tuổi tác, thì chưa tròn tám tuổi, mặc dù trẻ con, lại nom hào phóng. Nghe thấy tên của cậu Thận Ngôn là Lưu nương tử đặt cho, không khỏi hơi xúc động.
Chính hắn là con thứ mẹ đẻ mất sớm, nào không hiểu lề lối trong đó. Nếu không phải Trương Thận Ngôn có một mẹ cả yêu như con ruột như thế, nay có thể sống tốt, hay có còn tính mệnh để sống hay không cũng là hai chuyện.
Lúc trước nếu mẹ cả đối xử tử tế với hắn... Nhưng vậy cũng làm khó mẹ cả quá.
Nhưng đứa bé này được mẹ cả dạy đến hoạt bát lại có khí độ, thật là có phúc.
“Hôm nay mới quen đã thân, lại không chuẩn bị quà cáp gì.” Thượng Thiện cười, lấy ngọc bội tùy thân định đưa cho Thận Ngôn, “Trương tiểu công tử chớ hiềm giản đơn.”
Thận Ngôn nhìn mẫu thân một cái, vờ ho một tiếng, “Tạ ơn Lục công tử ưu ái như vậy ạ, nhưng không công không nhận lộc, tâm ý ngài con nhận, xin cám ơn.”
Thượng Thiện bị cậu chọc cười, “Trưởng giả ban thưởng, không dám chối*, nhận cho?”
*Lễ ký có đoạn: “Trường giả tứ, thiếu giả tiện giả bất cảm từ.”, tức là bề trên ban thưởng, kẻ nhỏ kẻ hèn không dám chối.
Thận Ngôn nhìn hắn một cái, lại bất lực nhìn mẫu thân, sợ hãi hỏi, “Mẹ, con vẫn chưa học đến Lễ ký... Là thiên nào ạ?”
Lần này cả Lưu nương tử cũng cười.”Con cứ nhận đi, tạ ơn Lục công tử.”
Đợi đi rồi, Thận Ngôn co mình xuống, “Nói chuyện cùng người đọc sách đúng là mệt mỏi, ngại ngùng cực kỳ.”
“Còn nói muốn cho mẹ phượng quan hà phi* đấy, ” Lưu nương tử chế giễu, “Sớm bỏ ý niệm này đi, ngoan ngoãn làm ruộng thôi con ạ.”
*Chỉ lễ phục của phu nhân nhà quan, cũng chỉ quần áo tân nương. Ở đây hẳn là nghĩa đầu. Dưới đây là áo của hoàng phi triều Minh, nhưng mà đại để thì form áo mệnh phụ cũng như này.
Thận Ngôn Không phục, “Con đọc sách không quên làm ruộng, làm ruộng không quên đọc sách! Con hỏi tiên sinh rồi, nông quan tốt xấu gì cũng có thể làm trên ngũ phẩm, mẹ tốt xấu cũng được dễ chịu! Hừ, có người mẹ nào lại không cho người ta tấn tới không cơ chứ?”
“Thằng quỷ con, xem thường mẹ ít thôi!” Lưu nương tử đá hờ một cái về con lừa của cậu, “Con có thể đường đường chính chính làm nam tử hán, làm người hữu dụng là được, nuôi cũng chả cần con nuôi, càng không cần phượng quan hà phi gì sất! Là ai dạy con cái thứ quan niệm vặn vẹo này thế...”
“Mẹ ơi, đừng động tay động chân, hình tượng đó, mẹ cũng đọc Nữ giới đi...”
“Trương Thận Ngôn, mày ngứa da hả con?!”
Thuợng Thiện siết ngựa đứng tại chỗ, nhìn hai kia mẹ con kia đấu miệng, trên mặt có ý cười nhàn nhạt. Lời tuy nhỏ, nhưng hắn trời sinh thính tai, cơ hồ nghe không sót một chữ.
Đến khi họ đi rất xa, rốt cuộc nghe không thấy, hắn mới thầm thở dài, chậm rãi ruổi ngựa về căn nhà trên danh nghĩa.
Tác giả :
Hồ Điệp Seba