Mackenzie's Mission
Chương 13
Hơi nóng đánh thức cô dậy. Cô cảm thấy thư thái, cơn đau đầu đã giảm xuống thành một sự nhức nhối xa xôi và dễ chịu hơn rất nhiều. Cô chậm chạp ngồi dậy, nhìn chăm chăm ra cảnh vật nóng rực chói lòa trải dài phía trước, lung linh trong hơi nóng: màu đỏ dưới mọi sắc độ, màu vàng, màu nâu, màu cát. Những đốm màu lục hiếm hoi của thực vật sống. Đẹp. Nguyên thủy. Cal có lẽ đã chết đâu đó ngoài kia, và bất chấp những gì anh ta đã làm, những gì anh ta đã cố làm, cô không thể không tiếc thương anh ta. Anh ta đã không muốn giết cô và Joe, đã tranh cãi về việc làm tổn hại họ. Cal đáng thương. Anh ta đã là một kẻ phản bội, nhưng không phải một tên giết người, mặc dù những gì anh ta đã làm có thể dễ dàng dẫn đến cái chết của người khác. Cal đáng thương. Nhưng nếu Joe đã bị hại bởi vì anh ta, cô sẽ tự tay mình giết chết anh ta. Mồ hôi làm mắt cô cay xè, và cô lau mặt bằng cánh tay áo. Nếu không nhờ bóng của mỏm đá, cái nóng đã là không thể chịu nổi. Cô với tay ra và chạm vào mặt đá, thấy nó mát lạnh. Những nơi ánh mặt trời chiếu trực tiếp xuống, cô có thể rán trứng trên đó.
Joe không có ở đây, nhưng cô không cảm thấy báo động. Cô có một cảm nhận mơ hồ rằng anh đã nằm bên cạnh cô, và dấu hiệu trên mặt đất chứng thực cảm nhận đó. Có lẽ anh đã khuấy động cô khi anh thức dậy, và điều đó đã cho phép cơn nóng thâm nhập vào ý thức của cô.
Cô cảm thấy vô cùng nhếch nhác, và nhìn xuống mình, cô nhìn thấy mình thực sự vô cùng nhếch nhác. Cô không nghĩ mình đã từng bẩn thỉu thế này kể từ khi... nghĩ lại thì, cô từng bẩn thỉu như thế này trước đây. Cô đã là một đứa trẻ khó tính, tránh xa niềm vui từ những vũng bùn và đất sét và thay vào đó bằng máy tính và sách.
Cô đứng dậy một cách cứng nhắc, nhăn mặt khi hàng loạt những cơn đau khác nhau lên tiếng. Đau hay không, thiên nhiên vẫn vẫy gọi.
Khi cô quay lại chỗ hốc đá, cô thấy Joe dựa vào vách đá, trông vô cùng gan góc mạnh mẽ đến mức đáng ghét. Đôi mắt anh đầy sự cảnh giác dữ dội, và mặc dù quần áo của anh cũng bẩn thỉu như của cô, chúng được làm từ chất liệu để mà lăn lê vấy bẩn. Quần jean và áo sơ mi kaki tiện lợi hơn rất nhiều so với quần vải bông trắng và áo phông trắng rộng quá khổ. Ngay cả đôi bốt đã sờn của anh cũng phù hợp với sa mạc hơn đôi giày lười của cô; cô cần phải cẩn thân khi bước đi, tránh để cát lọt vào trong giày, nơi chúng sẽ nhanh chóng cọ xát khiến bàn chân cô xước xát.
Sau một cái nhìn vòng quanh tránh né ánh mắt anh, cô bước qua anh và ngồi xuống lại dưới bóng hốc đá.
Hai hàm răng Joe nghiến lại với nhau. Anh đã nghĩ anh đặt được mình vững chắc trong vòng kiểm soát một lần nữa, nhưng đột ngột anh lại quay lại chính nơi bắt đầu, gần bờ vực một cách nguy hiểm. Cô đang cố tình lờ anh đi và mẹ kiếp, anh thấy việc đó là không thể tha thứ được.
Một cách dứt khoát anh điều hòa lại nhịp thở, bắt hai bàn tay phải thư giãn, hai hàm răng giãn ra. Cô vẫn còn yếu ớt từ sự đối xử thô bạo cô phải nhận hôm qua; giờ không phải lúc cho một cuộc đối đầu, ngay cả khi anh có thể chắc chắn về khả năng kiểm soát của mình, cái mà anh không có. Sau này. Anh tự hứa với mình một sự thỏa mãn hoàn toàn - sau này.
- Cả hai chúng ta đều cần thứ gì để uống - Cuối cùng anh nói - Đi nào.
Không lưỡng lự, cô đứng lên mà không hề có chút dấu hiệu nào của tính ưa tranh luận thường ngày, có nghĩa là cô phải đang rất khát.
Họ không phải đi xa; Joe đã đi thăm dò khu vực xung quanh và đánh dấu địa điểm hứa hẹn nhất trong một con lạch nhỏ, nơi những bụi cây mọc một cách rậm rạp. Anh quỳ xuống trên nền rãnh đầy cát và bắt đầu bới cát lên bằng hai bàn tay. Mặt đất nhanh chóng trở nên ẩm ướt. Anh rút ra con dao găm từ trong ủng và đào sâu hơn nữa, cho đến khi nước bùn bắt đầu đổ về trong hố.
Miếng giẻ nhét trong miệng anh vốn là một chiếc khăn tay, và giờ đây nó trở nên hữu dụng. Anh trải miếng vải hình vuông trên mặt nước để lọc, rồi ra hiệu cho cô.
- Uống đi.
Caroline không để bụng giọng điệu cụt ngủn của anh; anh đã làm ra nước, và đó là điều quan trọng. Cô không cãi vặt với anh về điều kiện thiếu vệ sinh hay sự bất tiện vì phải bò xuống trên tứ chi và liếm chất lỏng như một con chó. Đó là nước. Cô sẽ vui vẻ trồng chuối để uống nó nếu cần thiết. Cô có thể cảm thấy những lớp màng trong miệng và họng mình hấp thu chất lỏng ấm áp, và điều đó thật tuyệt vời.
Tuy vậy, cô bắt mình phải dừng lại khi cơn khát của cô còn lâu mới được thỏa mãn và dịch chuyển ra khỏi cái hố nước tí hon. Cô ra hiệu cho anh. “Đến lượt anh.” Cô không biết ở đó có bao nhiêu nước; có thể chỉ có đủ cho hai người bọn họ mỗi người vài ngụm.
Anh nằm dài ra trên cát để uống, tư thế mà cô cân nhắc và quyết định là thoải mái hơn rấtáng lẽ cô đã có thể nghĩ đến việc nằm ra như thế, nhưng rồi, cô chưa bao giờ liếm nước từ một cái hố như thế này trước đây. Lần sau cô sẽ biết. Cô lơ đãng quan sát hình dáng nằm sấp của anh. Theo logic, một người to lớn như anh sẽ có nhiều máu trong cơ thể hơn cô, vậy nên anh có lẽ sẽ cần nhiều nước hơn. Sinh học chưa bao giờ là một trong những sở thích của cô, nhưng cô có thể cá rằng anh có ít nhất nhiều hơn cô một decilit (1/10 lít) máu, có thể hai. Một mẩu thông tin thú vị cô cần phải điều tra...
Cô chớp mắt và nhận thấy anh đã đứng dậy và đang đợi, rõ ràng vừa hỏi cô điều gì đó.
- Em có muốn uống thêm nước nữa hay không? - Anh nhắc lại một cách sốt ruột.
- À. Có, cám ơn.
Lần này cô nằm thẳng ra như anh đã làm, cho phép cô tiếp cận tốt hơn đến cái hố nước nhỏ. Cô mút một cách nhiệt tình cho đến khi bắt đầu cảm thấy có lẽ đã đủ. Cô dừng lại để hỏi.
- Anh đã uống đủ chưa, hay anh còn muốn nữa?
- Anh đủ rồi - Anh nói.
Cô thấm ướt chiếc khăn tay tốt nhất có thể, rồi thận trọng lau mặt và tay, nhăn mặt khi nước làm xót những vết xước. Khi đã xong, cô đưa chiếc khăn cho Joe, và anh xoa miếng vải ẩm lên khắp mặt và hai bàn tay, và xung quanh phía sau cổ. Hơi ẩm có tác dụng làm mát, thứ anh cần ngay lúc đó.
- Chúng ta sẽ đợi trong hốc đá cho đến khi mặt trời lặn - Anh nói, và cô gật đầu. Không nói thêm câu nào, cô quay trở lại chỗ vò bảo vệ.
Mẹ kiếp, cô đang đối xử với anh như với một kẻ xa lạ mà cô bị mắc kẹt cùng. Không, thậm chí còn tệ hơn thế. Với một người lạ cô sẽ nói nhiều hơn. Cô chưa nhìn thẳng vào mắt anh lấy một lần. Ánh mắt cô sẽ trượt qua anh mà không hề tiếp xúc, như thể anh là người nào đó cô đi lướt qua trên phố. Hai bàn tay anh cuộn thành hai nắm chặt cứng khi anh sải bước đi theo cô. Đã đến lúc làm cho ra nhẽ, mẹ kiếp.
Cô đang ngồi trên mặt đất trong hõm đá khi anh đến, hai cánh tay vòng lỏng lẻo quanh hai đầu gối co lên. Joe cố ý bước thật gần đến nỗi đôi ủng của anh thúc vào bàn chân cô, bắt buộc cô hoặc là phải đứng dậy và đối mặt với anh hoặc là phải ngửa cổ ra sau hết cỡ. Cô vẫn ngồi.
- Tại cái quái gì mà em không gọi cho anh tối qua thay vì tự mình đi giải quyết Gilchrist hả? - Anh hỏi dịu dàng, dịu dàng đến nỗi phải cần mội đôi tai hết sức tinh tế mới có thể nhận ra cơn cuồng nộ lặng lẽ ẩn dưới những từ ngữ.
Caroline nghe thấy nhưng không mấy để tâm. Cô nhún vai.
- Tôi đã không nghĩ đến chuyện đó và đằng nào thì tôi cũng sẽ không. Tại sao tôi lại nên làm thế?
- Để anh có thể lo việc đó. Để em không phải bị giết hụt.
- Và cả anh nữa - Cô chỉ ra - Làm thế nào mà anh lại dính vào chuyện này?
- Anh đã đi theo em.
- À - Cô cười với anh nụ cười làm anh phát cáu - Nghĩ anh sẽ bắt quả tang tôi hả? Thật là một sự ngạc nhiên khi bắt quả tang được một người khác.
- Và em biết điều đó khi em đi đến đó. Mẹ kiếp, Caroline, sao một người thông minh như em lại làm một việc ngu ngốc như thế? Đáng nhẽ em nên gọi cho anh ngay khi em bắt đầu nghi ngờ hắn.
- Yeah, chắc chắn rồi. Phí hơi mà làm gì? - Cô hỏi một cách khinh miệt - Tôi đã thấy lòng tin của anh dành cho tôi nhiều thế nào rồi. Tôi thà gọi cho Adrian Pendley còn hơn, và anh ta ghét tôi đến tận xương tủy.
Hơi thở của anh rít lên giữa hai hàm răng khi anh cúi xuống và tóm lấy cánh tay cô, giật đứng dậy cô một cách thô bạo.
- Nếu em có bao giờ cần bất cứ thứ gì - Anh nói, các từ cách nhau một cách cố ý khi anh nhả chúng ra - em gọi anh. Người đàn bà của anh không đi đến chỗ người khác.
Cô kiên quyết giật tay ra, cô gắng thoát khỏi sự kiềm tỏa của bàn tay anh trên cánh tay mình, nhưng anh chỉ đơn giản siết chặt hai bàn tay.
- Thú vị đấy, tôi cam đoan là thế - Cô gắt - Khi anh tìm thấy cô ấy, hãy chắc chắn nói với thế cô ấy, nhưng tôi không có hứng.
Một màn sương màu đỏ bơi trước mắt anh.
- Đừng có ép anh - Anh nghe thấy mình nói khàn khàn - Em là của anh, mẹ kiếp. Thừa nhận đi.
Một lần nữa cô cố sức giằng ra. Đôi mắt màu lục-thanh thiên của cô bắn những tia lửa vào anh. Nếu anh nghĩ anh chỉ cần tiếp tục tại nơi họ đã dừng lại, khi giờ đây cô đã được chứng minh trước sự thỏa mãn của anh là đáng giá, anh sẽ nhận một sự bất ngờ cay đắng. Cô muốn hét vào anh, nhưng thay vào đó tự giới hạn mình trong một câu đáp trả cay độc.
- Chúng ta đã có một kỳ cuối tuần nóng bỏng trên giường, nhưng đó chẳng phải chiến tích lớn lao gì của anh đâu. Cậu bé, tôi có mắt cơ mà. Tôi đã biết anh không phải là yêu tôi điên cuồng hay gì gì nữa, nhưng thực sự thì anh cũng không thể có ý gì với một người nếu anh nghĩ người đó có thể phản bội tổ quốc của chính mình. Đấy chắc chắn là một kinh nghiệm đáng học hỏi-
- Im đi - Giọng anh giờ đã khàn đục.
- Đừng có bảo tôi im đi - Cô quát lại - Lần sau khi tôi lên giường với một thằng đàn ông khác tôi sẽ phải đảm bảo hắn-
- Em sẽ không lên giường với bất cứ người đàn ông nào khác ngoài tôi - Anh bắt đầu lắc cô mạnh đến nỗi khiến đầu cô lắc về sau rồi ra trước. Ý nghĩ cô quay sang một người đàn ông nào khác là không thể chịu đựng nổi, đập tan từng mảnh nhỏ nhất còn lại của sự tự chủ trong anh và để cho cơn giận dữ tràn ra như dung nham, nóng-đỏ và sôi sục. Cô là của anh, và anh sẽ không bao giờ để cô đi.
Bằng cách nào đó miệng anh đã ở trên miệng cô, bàn tay anh khóa trong mái tóc phía sau đầu cô, giữ cô đứng yên. Anh nếm thấy máu, của anh hay của cô anh không biết, nhưng mùi vị của kim loại gợi lên một bản năng nguyên sơ dữ dội muốn đóng dấu cô là của anh, đóng dấu da thịt anh vào da thịt cô để cô sẽ không bao giờ được tự do thoát khỏi anh. Da anh như đang cháy lên và quá chật căng, như thể nó sẽ nổ bung ra vì sức ép của dòng máu đang chảy rần rật bên dưới. Bộ phận đàn ông của anh cứng như thép vì thèm khát, làm phía trước chiếc quần jean của anh căng ra.
Anh đặt cô xuống đất, mù quáng bởi sự cần thiết phải cảm thấy cơ thể mềm mại của cô ở dưới mình. Anh bắt đầu giật chiếc quần của cô ra, kéo nó xuống và ra khỏi cô. Quần lót của cô rách tan khi chịu cùng sự đối xử như thế.
Caroline nằm im, nhìn chăm chú với sự vui sướng câm lặng khi nhìn lên khuôn mặt anh. Cô đã luôn luôn cảm nhận thấy sự tự chủ và kiềm chế của anh trên đó, nhưng đột nhiên nó vỡ tan, và sự dữ dội trần trụi trên gương mặt anh gần như là đáng sợ. Gần như, bởi vì ở nơi sâu thẳm và bản năng nhất của mình, cô tin anh không làm đau cô. Cô nhìn thấy sự mạnh bạo điên cuồng trong mắt anh, cảm thấy sức mạnh hầu như không bị kiềm chế trên đôi tay anh khi anh cởi bỏ quần áo cô, và sự hoang dại của anh gọi linh hồn cuồng nhiệt dữ dội của cô bừng dậy để gặp anh.
Cô nghe thấy mình thét lên một cách hoang dại, rồi hai bàn tay cô chôn vùi trong mái tóc đen dày của anh, kéo anh xuống với cô.
Anh giằng mạnh khóa quần, gằn trong họng khi chiều dài căng cứng của anh bật thoát ra. Anh đi vào cô với một cú đâm mạnh mẽ, khiến cô hét lên lần nữa bởi sức mạnh của sự xâm nhập; rồi đôi chân cô nâng lên ôm anh ở chỗ hõm nơi hông anh cùng lúc với chiều sâu nóng bỏng êm ái như lụa của cô bao bọc quanh anh, khuất phục, ve vuốt, đòi hỏi. Nhục cảm khiến anh cảm thấy như thể xương sọ mình sắp sửa nổ tung.
Anh thúc vào cô mạnh mẽ, nghiến cô xuống nền đất cứng phía dưới họ trong cơn đói khát điên cuồng để vĩnh viễn hòa trộn da thịt họ làm một. Anh chưa bao giờ cảm thấy hoang dại, thấy thống trị tuyệt đối và nguyên sơ đến vậy; anh không còn chút tự chủ nà hành động thuần túy như một con đực đang cần con cái của nó hơn bất cứ thứ gì khác trên đời.
Caroline uốn cong hông lên, đón những cú thúc mạnh của anh. Cô bị cuốn vào tâm của một cơn bão lớn, và cô yêu nó, tái sinh từ đó, ôm ấp nó và muốn nhiều hơn nữa. Những khoái cảm nổ tung trong cô, mạnh mẽ và sâu thẳm. Cô nắm tóc anh, gót chân ghim sâu vào phía sau cặp đùi cơ bắp của anh khi cơ thể mảnh mai của cô cong lên mãnh liệt, nâng anh lên cùng cô. Sự dâng trào nhịp nhàng của cảm xúc cuộn xoáy qua cô như sấm chớp, và cô dâng hiến bản thân mình trong một tiếng thét.
Sự giải phóng của cô vẫy gọi anh, và cảm giác co thắt vắt kiệt tuyệt diệu trên chiều dài căng cứng của anh đẩy anh vượt qua giới hạn. Anh run rẩy với sự phun trào mãnh liệt khiến anh trỗng rỗng mà vẫn tưởng chừng như kéo dài mãi mãi, lâu hơn, mạnh mẽ hơn và sâu thẳm hơn anh từng biết tới trước kia. Anh gần như ngất đi khi nó kết thúc, hầu như không thể nhúc nhích. Anh không có đủ sức để lăn xuống khỏi người cô, hay thậm chí nâng đỡ cơ thể mình trên đôi cánh tay. Anh ngã ập xuống cô trong một mong muốn mơ hồ rằng mình sẽ không bao giờ phải di chuyển, rằng họ có thể nằm đó cuốn lấy nhau cho đến hết đời.
Anh cần cô đến hết đời. Anh đã luôn yêu được bay trên bầu trời với một niềm đam mê đã làm mờ nhạt cảm xúc của anh với những người phụ nữ khác, nhưng ngay từ đầu anh đã nhận thấy ngay cả khi ở trong buồng lái anh cũng không thể xua đuổi Caroline ra khỏi tâm trí như anh vẫn thường làm được. Cô sẽ không bao giờ là một người vợ dễ bảo, nhưng chết tiệt, nếu thoải mái và nhẹ nhàng là những gì anh muốn, anh đã không bao giờ trở thành một phi công chiến đấu. Chưa bao giờ anh ở trong một trận đấu mà đối thủ, ngay cả những Cô Nàng, bắt anh phải nhấp nhổm trên đầu ngón chân như Caroline. Cô vừa làm anh vui sướng vừa thách thức anh, và cô đón nhận sức mạnh bản năng tình dục của anh với sự nồng nhiệt không thua kém. Anh là một chiến binh, và cô cũng mạnh mẽ dữ dội y hệt anh, với sự dũng cảm đặt trên lý trí, và điều đó nói lên rất nhiều. Trong những thời kì xa xưa, cô sẽ chiến đấu bên cạnh anh, với một thanh kiếm trong tay. Nữ thần Valkyrie của anh. Anh cúi mình trước tinh thần của cô.
- Anh yêu em - Anh nói. Anh đã không biết những từ ngữ có ở đó cho đến khi chúng được thốt ra, nhưng chúng không làm anh ngạc nhiên. Bằng cách nào đó anh tìm thấy đủ sức mạnh để nâng người dậy trên hai khuỷu tay, nhìn xuống cô với đôi mắt nheo lại sáng lấp lánh và hoang dại - Em là người phụ nữ của anh. Đừng bao giờ quên điều đó.
Đôi mắt Caroline lóe sáng, đôi đồng tử dãn ra thành hai vòng tròn to đen, gần như lấn át hết màu sắc rực rỡ của mắt cô.
- Anh vừa nói gì cơ? - Cô hỏi.
Anh ấn hông mình vào cô, đẩy phần cơ thể nam tính vẫn còn cứng cáp vào sâu thêm trong cô. Chúa ơi, làm sao mà anh vẫn còn có thể bị kích thích thế này? Anh đã gần như chết vì kiệt sức, nhưng sự thèm muốn, sự cần thiết vẫn còn đó.
- Anh nói anh yêu em. Và em là của anh, Caroline Evans. Mãi mãi và vĩnh hằng. Lúc sống cũng như lúc chết.*
- Khi khỏe mạnh cũng như lúc ốm đau** - Cô nhắc; rồi đột nhiên nước mắt dâng đầy và trào ra, lăn xuống hai bên thái dương cô.
[* “Forever and a day. Til death and beyond”
** "In sickness and in health."
Hai câu này đều nằm trong lời thề mà cô dâu và chú rể phải nói trước bàn thờ Chúa, hứa sẽ trân trọng và yêu thương nhau mãi mãi.]
Anh ôm đầu cô trong hai bàn tay và bắt những giọt nước nước bằng lưỡi mình, dịu dàng ấp ủ cô. Ngực anh như thắt chặt lại. Anh chưa bao giờ hình dung ra nữ chiến binh nhỏ bé dũng cảm của mình lại khóc, và nó gần như là quá sức chịu đựng.
- Tại sao em khóc? - Anh lẩm nhẩm, rải những nụ hôn nhỏ khắp trên khuôn mặt và trên cổ cô - Anh đã làm đau em à?
- Anh gần như đã giết chết em - Cô trả lời - Khi anh không tin em.
Và cô nắm bàn tay thành nắm đấm và đấm vào một bên đầu anh, vì đấy là chỗ duy nhất cô có thể với tới. Cú đấm ngượng ngịu, vì sự gần gũi của họ và tư thế của cô, và không kèm theo đủ sức mạnh như cô muốn, nhưng gây cho anh một tiếng gằn hết sức thỏa mãn.
- Đừng để chuyện đó xảy ra lần nữa.
Anh giật đầu lên và lườm cô.
- Vì cái quái gì mà em làm thế hả?
- Bởi vì anh đáng bị thế - Cô nói, chớp mắt để ngăn lại một giọt nước mắt khác.
Miệng Joe giật giật, và cái lườm chuyển thành cái gì đó dịu dàng.
- Anh xin lỗi - Anh thở ra, đặt lên mỗi bên khóe miệng cô một nụ hôn nhẹ như lông hồng - Anh xin lỗi. Anh đã là một thằng ngu đầu óc bã đậu và mù quáng. Chỉ ý tưởng rằng em có thể phản bội anh đã khiến anh như ở trong một cơn lốc xoáy, và anh không thể thoát ra được. Anh đang trên đường đến gặp em khi em hiên ngang đi về phía anh, ngay chính giữa khu căn cứ cứ như một bà chủ, trong khi em đáng nhẽ phải bị canh gác.
Một cái cau mày thoáng qua là hai chân mày anh nhíu lại, và anh ngẩng đầu cao lên chút nữa để quắc mắt với
- Làm thế nào mà em đã ra ngoài được?
- Em tháo những tấm kính trên cửa sổ phòng ngủ và trèo ra.
Anh trông sửng sốt.
- Em không thể chui lọt được. Nó quá nhỏ.
- Ha. Em lãnh vài vết xước và bị đau vai khi ngã xuống, bởi vì em phải chui đầu ra trước, nhưng em đã làm được - Rồi cô khôn ngoan thêm vào - Tuy nhiên em không nghĩ anh có thể chui lọt ngay cả nếu anh được bôi trơn từ đầu đến chân.
- Hay bất cứ người đàn ông nào khác trong căn cứ - Anh nói khô khan.
- Thời thế đang thay đổi rồi - Cô chỉ ra - Cánh cảnh sát an ninh nên nhận ra rằng phụ nữ là một phần không thể tách rời trong lực lượng Không Quân, thậm chí giờ đây phụ nữ còn lái máy bay tham gia chiến đấu, vậy nên họ nên thay đổi cách suy nghĩ đi.
Thật là điển hình của Caroline khi chỉ ra ngay sai sót của lực lượng cảnh sát an ninh trong việc để cô thoát ra. Anh chắc chắn sẽ nói lại với Hodge.
Cô ngáp một cái nhìn ngon như một chú mèo, và đôi mắt màu đại dương của cô trông buồn ngủ. Tuy thế, Joe vẫn không muốn tách hai cơ thể ra, mặc dù cô đang nằm trần truồng trên nền đất cứng. Anh giải quyết vấn đề bằng cách giữ chặt hông cô trong cánh tay cứng cáp và lăn người để cô nằm trên anhốt ra một âm thanh nhỏ của sự thỏa mãn, rất giống tiếng gừ của một chú mèo, và nép đầu vào chỗ hõm giữ cổ và vai anh.
Anh nhàn nhã vuốt ve bờ lưng mảnh mai của cô trong một phút, rồi đột ngột hai bàn tay anh cứng lại, và anh nâng cô lên khỏi ngực anh để nhìn cô dữ dội.
- Còn em thì sao? - Anh hỏi sắc nhọn - Em có yêu anh không, Caroline? Nói ra đi.
- Có, thưa Ngài Đại tá - Cô lẩm nhẩm đáp lại giọng điệu ra lệnh của anh. Cô cho rằng đó là điều anh không thể thay đổi được - Em yêu anh, thưa Đại tá. Em thật ngu ngốc, đúng không, yêu anh trong khi anh nhất quyết giữ lại, không cho em bất cứ thứ gì nhiều hơn tình dục?
Căng thẳng làm làn da anh căng ra trên hai gò má, để lộ ra rõ ràng cấu trúc xương như tạc. Anh cảm thấy cơn sợ hãi cuộn lên trong dạ dày đến mức buồn nôn, bởi vì anh chợt nhận ra rằng Caroline sẽ không bao giờ tha thứ cho sự kiểm soát cứng nhắc và chấp nhận thứ tình yêu và đam mê chỉ được cho đi một cách nhỏ giọt có tính toán. Cô muốn tất cả của anh. Vách đá đựng đứng sâu hút dưới chân anh, và nếu anh bước ra khỏi ranh giới, cuộc sống của anh sẽ không bao giờ còn được như cũ. Nhưng nếu anh không bước bước chân đó, anh sẽ mất cô. Anh biết điều đó từ tận trong xương cốt mình, và chỉ mỗi ý nghĩ đó cũng như một nhát búa đập vào ngực nói với anh rằng anh sẽ không bao giờ có thể sống sót nếu điều đó thành hiện thực. Bản năng của anh quá sắc sảo, quá nguyên thủy nên anh không thể nhún vai cho qua được. Cô là nửa còn lại của anh, và đối với anh không có người nào khác nữa.
Bằng cách nào đó anh buộc đôi môi mình phải mấp máy, mặc dù chúng tê dại.
- Anh… anh cần phải giữ tự chủ.
Anh cảm thấy bàn tay cô trên tóc mình, nhẹ nhàng ve vuốt, những ngón tay mềm mại của cô trượt xuống má anh, rồi đến môi anh.
- Em có nhận thấy - Cô nói hơi gượng gạo.
Thật khó mà giải thích, không thể với cô nằm trên người anh thế này, gần gũi đến mức cô không thể bỏ lỡ dù chỉ một sự thay đổi nhỏ nhất trên gương mặt anh. Anh nâng cô dậy khỏi anh, mặc dù cơ thể anh cảm thấy sự mất mát đột ngột khi không còn những kết nối với cơ thể cô. Cô trông mất phương hướng vì bất thình lình bị thay đổi vị trí, tự động bắt chéo hai tay trước bộ ngực trần trong phản ứng tự vệ trước sự không chắc chắn bên trong. Hành động đó tự nhiên nữ tính đến mức anh kéo cô vào anh, ôm cô thật chặt và tận hưởng cảm giác từ làn da lụa là của cô, thu gom sức lực của chính mình. Anh phủi bụi đất khỏi lưng cô, nhặt áo của anh lên vào khoác vào cho cô. Anh nhìn thấy quần áo của cô là một mớ lộn xộn.
Anh hôn cô, nhanh và mạnh, trước khi căng thẳng khiến anh đứng dậy. Anh đứng quay lưng lại cô, nhìn chăm chú ra khắp sa mạc hoang vu, đẹp đẽ.
- Cha bị bắt vào tù khi anh được sáu tuổi - Anh nói. Giọng anh khản đặc và thô ráp - Cha vô tội. Thủ phạm thực sự cuối cùng cũng bị bắt vì một tội khác, và hắn thú nhận tất cả. Nhưng cha đã phải ngồi tù hai năm, và trong hai năm đó anh ở trong những trại tế bần.
Phía sau anh là im lặng tuyệt đối, nhưng anh cảm nhận được sự tập trung cao độ của cô.
- Có lẽ có cái gì đó ở anh mà người quản lý ở trại đầu tiên ghét. Có lẽ bởi vì anh là con lai. Họ cũng nhận những đứa trẻ khác, nhưng ông ta để ý tới anh. Anh mới chỉ là một đứa trẻ. Anh làm vỡ đồ, anh đã nổi nóng khi chơi cùng những đứa trẻ khác, như trẻ con vẫn làm. Anh to hơn và khỏe hơn hầu hết những đứa cùng tuổi, nhưng anh không biết cách kiểm soát sức mạnh đó. Nếu có bất cứ ai trong số chúng nói điều gì về việc Cha là một tên tù khổ sai lai da đỏ, anh tìm chúng và gây ra nhiều đau đớn nhất có thể. Chúa chứng giám, anh thật sự rất nóng tính.
- Và người đàn ông đó sẽ đánh anh bất cứ khi nào anh làm điều gì đó, thậm chí cả khi vấp phải một cái thùng rác ông ta để trên sàn nhà. Lúc đầu ông ta dùng thắt lưng, nhưng không kéo dài lâu trước khi ông ta dùng đến nắm đấm. Anh đánh trả, và ông ta còn đánh anh thậm tệ hơn nữa. Anh bỏ lỡ các lớp học nhiều hơn thời gian đến trường, bởi vì ông ta sẽ không để anh đến lớp với gương mặt sưng húp. Những kí ức càng đen tối hơn khi anh khơi chúng lên, càng khó để nói ra, và phần tồi tệ nhất bây giờ mới đến. Anh bắt mình phải tiếp tục.
- Ông ta đá anh lăn cuống cầu thang một lần, làm anh gẫy mấy cái xương sườn, nhưng cơn giận của anh lóe lên như thuốc súng, và anh không thể kiểm soát nó được. Ông ta bắt đầu dí thuốc lá đang cháy vào anh nếu anh hỗn hào với ông ta, hay vặn ngón tay anh, chỉ để xem liệu ông ta có thể khiến anh phải khóc.
- Anh ở trong một cơn ác mộng và không thể tỉnh dậy, - anh nói nhẹ nhàng. - Không ai thèm quan tâm đến những gì xảy ra với anh. Anh chỉ là một thằng con lai, không đáng giá bằng một con chó hoang bên đường. Rồi một ngày ông ta tát anh, và anh thật sự mất tự chủ. Anh lồng lộn lên. Anh đá cái TV, ném tất cả những đồ trang trí lặt vặt vào tường, anh lao vào bếp và bắt đầu đập vỡ chén đĩa, và ông ta đuổi theo sát gót, đánh anh bằng nắm đấm, cố gắng đá vào mạng sườn anh. Anh thua, dĩ nhiên. Anh mới chỉ sáu tuổi đầu, thậm chí anh có cao lớn hơn tuổi đi nữa. Ông ta lôi anh xuống tầng hầm, lột anh trần truồng và đánh anh chết đi sống lại.
Đến đây tim anh đập thình thịch, y như cách nó đã đập cái ngày cách đây gần ba mươi năm đó. Anh chưa kể với ai trước đây, nhưng giờ anh phải nói.
- Rồi ông ta hiếp anh.
Anh có thể nghe thấy một chuyển động nhanh sau lưng, cảm thấy không khí xáo động khi Caroline đứng dậy. Anh vẫn quay lưng lại cô.
- Nhìn lại, anh nghĩ ông ta đã bị sốc vì việc đó. Ông ta không bao giờ chạm vào anh nữa, thậm chí chỉ là sượt qua. Và anh không bao giờ mất tự chủ nữa, - anh nói xa vắng. - Ông ta hẳn đã gọi những người làm từ thiện, hoặc vợ ông ta đã gọi. Anh rời khỏi chỗ đó sau hai tuần. Anh đã dành hai tuần đó dưới căn hầm, một mình, lặng lẽ. Anh ngừng nói chuyện. Những trại mồ côi khác tương đối ổn, anh đoán thế, nhưng anh không liều lĩnh lần nữa. Anh làm chính xác những gì được bảo, không bao giờ mất tự chủ, không bao giờ nói. Rồi một ngày, khi anh tám tuổi, cha xuất hiện. Cha được ra tù và đi tìm anh. Anh không biết liệu liệu cha có thẩm quyền mang anh đi hay là không ai đủ dũng cảm để nói không với cha, nhưng cha bế anh lên và ôm anh chặt đến nỗi làm anh đau, và đó là cơn đau tuyệt nhất trên thế giới. Anh lại được an toàn.
- Anh có nói với ông không? - Cô hỏi, nói lần đầu tiên. Anh hơi bất ngời vì sự chói tai trong giọng cô.
- Không. Anh chưa bao giờ kể với bất kì ai, cho đến hôm nay. Nếu em biết cha anh, em sẽ hiểu tại sao. Cha sẽ đuổi theo người đàn ông đó và giết ông ta với đôi bàn tay trần, theo nghĩa đen, và anh không thể chịu được việc mất cha một lần nữa - Anh trấn tĩnh lại và quay lại đối diện với cô, chuẩn bị cho sự thương hại anh sẽ nhìn thấy trong mắt cô, nhưng điều anh nhìn thấy cách thương hại cả một quãng đường dài.
Cô đứng đó với đôi bàn tay nắm chặt, gương mặt man dại vì giận dữ. Nếu người đàn ông từ thủa xa xưa đó đang đứng đây ngay lúc này, Caroline Evans cũng sẽ giết ông ta. Cô không phải một chiến binh lai Comanche, nhưng tinh thần của cô cũng nhanh nhẹn và dữ dội như y như thế, và đôi mắt màu đại dương của cô rực cháy. Sững người, anh bắt đầu cười.
- Không được cười, sao anh dám cười! - Cô gào lên - Em sẽ giết hắn-
- Em không cần làm thế đâu cưng - Anh vỗ về, kéo cô vào vòng tay khi cô phản kháng lại một nỗ lực nhẹ nhàng hơn để ôm cô của anh - Ông ta chết rồi. Ông ta chết hai năm sau khi những người làm từ thiện mang anh đi. Sau khi tốt nghiệp Học viện anh quyết định kiểm tra, chỉ để biết. Chết tiệt, anh đang lừa dối ai cơ chứ? Không thể nói trước anh sẽ làm gì nếu ông ta vẫn còn sống.
Anh vén tóc cô ra khỏi khuôn mặt cô và hôn cô.
- Có thể anh đã cứng rắn hơn hầu hết những đứa trẻ khác, nhưng ông ta đã không làm anh tổn thương vĩnh viễn, ngoại trừ việc luôn luôn muốn duy trì sự tự chủ. Ông ta đã không làm anh lệch lạc về tình dục. Ở với cha có lẽ là liệu pháp chữa trị tốt nhất anh có thể có, ít nhất là về tình dục. Cha luôn hoàn toàn cởi mở về chuyện đó, đối xử với nó như là một phần tự nhiên của cuộc sống. Và bọn anh có một trại ngựa. Một đứa trẻ học hỏi những điều căn bản nhanh như quỷ trong một trang trại. Anh trở lại bình thường chỉ trong sáu tháng sau khi trở lại với cha. Ở đó có một bức tường tình yêu vững chãi như đá tảng luôn nâng đỡ anh.
- Ngoại trừ anh vẫn làm một tên cuồng tự chủ - Cô cau có.
Anh buộc phải cười nữa.
- Em không thể đổ tất cả tội lỗi lên những gì đã xảy ra. Anh là một phi công chiến đấu. Cuộc sống của anh phụ thuộc vào việc duy trì tự chủ. Đó là một phần trong huấn luyện cũng như trong nhân cách của anh.
Cô dụi mặt vào vầng ngực đẫm mồ hôi của anh.
- Được rồi, anh có lí do để biện hộ, nhưng không có nghĩa là em thích điều đó.
- Không, anh không nghĩ em thích - Anh nói thích thú - Đó là lý do em liên tục thúc ép anh, cố gắng làm anh mất tự chủ. Và, thưa Tiểu thư, cô đã thành công. Em vừa lòng chưa? - giọng anh trở nên trầm và nghiêm trang - Anh có thể đã làm em đau, cưng à.
Cô trông như một chú mèo vừa có được cả một tấn kem chứ không phải chỉ một đĩa vơi.
- Điều đó thật tuyệt - Cô gừ gừ - Và em không sợ. Anh không thể làm em đau bằng việc yêu em. Cách duy nhất anh có thể làm tổn thương em là nếu anh thôi không yêu em nữa.
Vòng tay anh siết chặt quanh cô.
- Vậy thì em an toàn cho đến hết cuộc đời này - Anh ôm cô vào gần hơn lâu thật lâu, và cảm thấy có cái gì đó trong anh thư giãn, cái gì đó đã bị tổn thương sâu sắc mà anh không hề biết. Giờ cô đã ở bên trong bức tường bảo vệ của anh, và anh không còn phải cảnh giác nữa. Thất bại chưa bao giờ ngọt ngào hơn thế, bởi vì anh đã trở về với giải thưởng đặc biệt.
Và lúc này đây giải thưởng đặc biệt của anh đang thâm tím và bán khỏa thân, nhưng vẫn rất dũng cảm. Anh thả cô ra với một cú đập nhẹ vào mô
- Mặc quần áo vào, cô gái. Mặt trời lặn rồi, và chúng ta phải quay lại căn cứ.
Joe không có ở đây, nhưng cô không cảm thấy báo động. Cô có một cảm nhận mơ hồ rằng anh đã nằm bên cạnh cô, và dấu hiệu trên mặt đất chứng thực cảm nhận đó. Có lẽ anh đã khuấy động cô khi anh thức dậy, và điều đó đã cho phép cơn nóng thâm nhập vào ý thức của cô.
Cô cảm thấy vô cùng nhếch nhác, và nhìn xuống mình, cô nhìn thấy mình thực sự vô cùng nhếch nhác. Cô không nghĩ mình đã từng bẩn thỉu thế này kể từ khi... nghĩ lại thì, cô từng bẩn thỉu như thế này trước đây. Cô đã là một đứa trẻ khó tính, tránh xa niềm vui từ những vũng bùn và đất sét và thay vào đó bằng máy tính và sách.
Cô đứng dậy một cách cứng nhắc, nhăn mặt khi hàng loạt những cơn đau khác nhau lên tiếng. Đau hay không, thiên nhiên vẫn vẫy gọi.
Khi cô quay lại chỗ hốc đá, cô thấy Joe dựa vào vách đá, trông vô cùng gan góc mạnh mẽ đến mức đáng ghét. Đôi mắt anh đầy sự cảnh giác dữ dội, và mặc dù quần áo của anh cũng bẩn thỉu như của cô, chúng được làm từ chất liệu để mà lăn lê vấy bẩn. Quần jean và áo sơ mi kaki tiện lợi hơn rất nhiều so với quần vải bông trắng và áo phông trắng rộng quá khổ. Ngay cả đôi bốt đã sờn của anh cũng phù hợp với sa mạc hơn đôi giày lười của cô; cô cần phải cẩn thân khi bước đi, tránh để cát lọt vào trong giày, nơi chúng sẽ nhanh chóng cọ xát khiến bàn chân cô xước xát.
Sau một cái nhìn vòng quanh tránh né ánh mắt anh, cô bước qua anh và ngồi xuống lại dưới bóng hốc đá.
Hai hàm răng Joe nghiến lại với nhau. Anh đã nghĩ anh đặt được mình vững chắc trong vòng kiểm soát một lần nữa, nhưng đột ngột anh lại quay lại chính nơi bắt đầu, gần bờ vực một cách nguy hiểm. Cô đang cố tình lờ anh đi và mẹ kiếp, anh thấy việc đó là không thể tha thứ được.
Một cách dứt khoát anh điều hòa lại nhịp thở, bắt hai bàn tay phải thư giãn, hai hàm răng giãn ra. Cô vẫn còn yếu ớt từ sự đối xử thô bạo cô phải nhận hôm qua; giờ không phải lúc cho một cuộc đối đầu, ngay cả khi anh có thể chắc chắn về khả năng kiểm soát của mình, cái mà anh không có. Sau này. Anh tự hứa với mình một sự thỏa mãn hoàn toàn - sau này.
- Cả hai chúng ta đều cần thứ gì để uống - Cuối cùng anh nói - Đi nào.
Không lưỡng lự, cô đứng lên mà không hề có chút dấu hiệu nào của tính ưa tranh luận thường ngày, có nghĩa là cô phải đang rất khát.
Họ không phải đi xa; Joe đã đi thăm dò khu vực xung quanh và đánh dấu địa điểm hứa hẹn nhất trong một con lạch nhỏ, nơi những bụi cây mọc một cách rậm rạp. Anh quỳ xuống trên nền rãnh đầy cát và bắt đầu bới cát lên bằng hai bàn tay. Mặt đất nhanh chóng trở nên ẩm ướt. Anh rút ra con dao găm từ trong ủng và đào sâu hơn nữa, cho đến khi nước bùn bắt đầu đổ về trong hố.
Miếng giẻ nhét trong miệng anh vốn là một chiếc khăn tay, và giờ đây nó trở nên hữu dụng. Anh trải miếng vải hình vuông trên mặt nước để lọc, rồi ra hiệu cho cô.
- Uống đi.
Caroline không để bụng giọng điệu cụt ngủn của anh; anh đã làm ra nước, và đó là điều quan trọng. Cô không cãi vặt với anh về điều kiện thiếu vệ sinh hay sự bất tiện vì phải bò xuống trên tứ chi và liếm chất lỏng như một con chó. Đó là nước. Cô sẽ vui vẻ trồng chuối để uống nó nếu cần thiết. Cô có thể cảm thấy những lớp màng trong miệng và họng mình hấp thu chất lỏng ấm áp, và điều đó thật tuyệt vời.
Tuy vậy, cô bắt mình phải dừng lại khi cơn khát của cô còn lâu mới được thỏa mãn và dịch chuyển ra khỏi cái hố nước tí hon. Cô ra hiệu cho anh. “Đến lượt anh.” Cô không biết ở đó có bao nhiêu nước; có thể chỉ có đủ cho hai người bọn họ mỗi người vài ngụm.
Anh nằm dài ra trên cát để uống, tư thế mà cô cân nhắc và quyết định là thoải mái hơn rấtáng lẽ cô đã có thể nghĩ đến việc nằm ra như thế, nhưng rồi, cô chưa bao giờ liếm nước từ một cái hố như thế này trước đây. Lần sau cô sẽ biết. Cô lơ đãng quan sát hình dáng nằm sấp của anh. Theo logic, một người to lớn như anh sẽ có nhiều máu trong cơ thể hơn cô, vậy nên anh có lẽ sẽ cần nhiều nước hơn. Sinh học chưa bao giờ là một trong những sở thích của cô, nhưng cô có thể cá rằng anh có ít nhất nhiều hơn cô một decilit (1/10 lít) máu, có thể hai. Một mẩu thông tin thú vị cô cần phải điều tra...
Cô chớp mắt và nhận thấy anh đã đứng dậy và đang đợi, rõ ràng vừa hỏi cô điều gì đó.
- Em có muốn uống thêm nước nữa hay không? - Anh nhắc lại một cách sốt ruột.
- À. Có, cám ơn.
Lần này cô nằm thẳng ra như anh đã làm, cho phép cô tiếp cận tốt hơn đến cái hố nước nhỏ. Cô mút một cách nhiệt tình cho đến khi bắt đầu cảm thấy có lẽ đã đủ. Cô dừng lại để hỏi.
- Anh đã uống đủ chưa, hay anh còn muốn nữa?
- Anh đủ rồi - Anh nói.
Cô thấm ướt chiếc khăn tay tốt nhất có thể, rồi thận trọng lau mặt và tay, nhăn mặt khi nước làm xót những vết xước. Khi đã xong, cô đưa chiếc khăn cho Joe, và anh xoa miếng vải ẩm lên khắp mặt và hai bàn tay, và xung quanh phía sau cổ. Hơi ẩm có tác dụng làm mát, thứ anh cần ngay lúc đó.
- Chúng ta sẽ đợi trong hốc đá cho đến khi mặt trời lặn - Anh nói, và cô gật đầu. Không nói thêm câu nào, cô quay trở lại chỗ vò bảo vệ.
Mẹ kiếp, cô đang đối xử với anh như với một kẻ xa lạ mà cô bị mắc kẹt cùng. Không, thậm chí còn tệ hơn thế. Với một người lạ cô sẽ nói nhiều hơn. Cô chưa nhìn thẳng vào mắt anh lấy một lần. Ánh mắt cô sẽ trượt qua anh mà không hề tiếp xúc, như thể anh là người nào đó cô đi lướt qua trên phố. Hai bàn tay anh cuộn thành hai nắm chặt cứng khi anh sải bước đi theo cô. Đã đến lúc làm cho ra nhẽ, mẹ kiếp.
Cô đang ngồi trên mặt đất trong hõm đá khi anh đến, hai cánh tay vòng lỏng lẻo quanh hai đầu gối co lên. Joe cố ý bước thật gần đến nỗi đôi ủng của anh thúc vào bàn chân cô, bắt buộc cô hoặc là phải đứng dậy và đối mặt với anh hoặc là phải ngửa cổ ra sau hết cỡ. Cô vẫn ngồi.
- Tại cái quái gì mà em không gọi cho anh tối qua thay vì tự mình đi giải quyết Gilchrist hả? - Anh hỏi dịu dàng, dịu dàng đến nỗi phải cần mội đôi tai hết sức tinh tế mới có thể nhận ra cơn cuồng nộ lặng lẽ ẩn dưới những từ ngữ.
Caroline nghe thấy nhưng không mấy để tâm. Cô nhún vai.
- Tôi đã không nghĩ đến chuyện đó và đằng nào thì tôi cũng sẽ không. Tại sao tôi lại nên làm thế?
- Để anh có thể lo việc đó. Để em không phải bị giết hụt.
- Và cả anh nữa - Cô chỉ ra - Làm thế nào mà anh lại dính vào chuyện này?
- Anh đã đi theo em.
- À - Cô cười với anh nụ cười làm anh phát cáu - Nghĩ anh sẽ bắt quả tang tôi hả? Thật là một sự ngạc nhiên khi bắt quả tang được một người khác.
- Và em biết điều đó khi em đi đến đó. Mẹ kiếp, Caroline, sao một người thông minh như em lại làm một việc ngu ngốc như thế? Đáng nhẽ em nên gọi cho anh ngay khi em bắt đầu nghi ngờ hắn.
- Yeah, chắc chắn rồi. Phí hơi mà làm gì? - Cô hỏi một cách khinh miệt - Tôi đã thấy lòng tin của anh dành cho tôi nhiều thế nào rồi. Tôi thà gọi cho Adrian Pendley còn hơn, và anh ta ghét tôi đến tận xương tủy.
Hơi thở của anh rít lên giữa hai hàm răng khi anh cúi xuống và tóm lấy cánh tay cô, giật đứng dậy cô một cách thô bạo.
- Nếu em có bao giờ cần bất cứ thứ gì - Anh nói, các từ cách nhau một cách cố ý khi anh nhả chúng ra - em gọi anh. Người đàn bà của anh không đi đến chỗ người khác.
Cô kiên quyết giật tay ra, cô gắng thoát khỏi sự kiềm tỏa của bàn tay anh trên cánh tay mình, nhưng anh chỉ đơn giản siết chặt hai bàn tay.
- Thú vị đấy, tôi cam đoan là thế - Cô gắt - Khi anh tìm thấy cô ấy, hãy chắc chắn nói với thế cô ấy, nhưng tôi không có hứng.
Một màn sương màu đỏ bơi trước mắt anh.
- Đừng có ép anh - Anh nghe thấy mình nói khàn khàn - Em là của anh, mẹ kiếp. Thừa nhận đi.
Một lần nữa cô cố sức giằng ra. Đôi mắt màu lục-thanh thiên của cô bắn những tia lửa vào anh. Nếu anh nghĩ anh chỉ cần tiếp tục tại nơi họ đã dừng lại, khi giờ đây cô đã được chứng minh trước sự thỏa mãn của anh là đáng giá, anh sẽ nhận một sự bất ngờ cay đắng. Cô muốn hét vào anh, nhưng thay vào đó tự giới hạn mình trong một câu đáp trả cay độc.
- Chúng ta đã có một kỳ cuối tuần nóng bỏng trên giường, nhưng đó chẳng phải chiến tích lớn lao gì của anh đâu. Cậu bé, tôi có mắt cơ mà. Tôi đã biết anh không phải là yêu tôi điên cuồng hay gì gì nữa, nhưng thực sự thì anh cũng không thể có ý gì với một người nếu anh nghĩ người đó có thể phản bội tổ quốc của chính mình. Đấy chắc chắn là một kinh nghiệm đáng học hỏi-
- Im đi - Giọng anh giờ đã khàn đục.
- Đừng có bảo tôi im đi - Cô quát lại - Lần sau khi tôi lên giường với một thằng đàn ông khác tôi sẽ phải đảm bảo hắn-
- Em sẽ không lên giường với bất cứ người đàn ông nào khác ngoài tôi - Anh bắt đầu lắc cô mạnh đến nỗi khiến đầu cô lắc về sau rồi ra trước. Ý nghĩ cô quay sang một người đàn ông nào khác là không thể chịu đựng nổi, đập tan từng mảnh nhỏ nhất còn lại của sự tự chủ trong anh và để cho cơn giận dữ tràn ra như dung nham, nóng-đỏ và sôi sục. Cô là của anh, và anh sẽ không bao giờ để cô đi.
Bằng cách nào đó miệng anh đã ở trên miệng cô, bàn tay anh khóa trong mái tóc phía sau đầu cô, giữ cô đứng yên. Anh nếm thấy máu, của anh hay của cô anh không biết, nhưng mùi vị của kim loại gợi lên một bản năng nguyên sơ dữ dội muốn đóng dấu cô là của anh, đóng dấu da thịt anh vào da thịt cô để cô sẽ không bao giờ được tự do thoát khỏi anh. Da anh như đang cháy lên và quá chật căng, như thể nó sẽ nổ bung ra vì sức ép của dòng máu đang chảy rần rật bên dưới. Bộ phận đàn ông của anh cứng như thép vì thèm khát, làm phía trước chiếc quần jean của anh căng ra.
Anh đặt cô xuống đất, mù quáng bởi sự cần thiết phải cảm thấy cơ thể mềm mại của cô ở dưới mình. Anh bắt đầu giật chiếc quần của cô ra, kéo nó xuống và ra khỏi cô. Quần lót của cô rách tan khi chịu cùng sự đối xử như thế.
Caroline nằm im, nhìn chăm chú với sự vui sướng câm lặng khi nhìn lên khuôn mặt anh. Cô đã luôn luôn cảm nhận thấy sự tự chủ và kiềm chế của anh trên đó, nhưng đột nhiên nó vỡ tan, và sự dữ dội trần trụi trên gương mặt anh gần như là đáng sợ. Gần như, bởi vì ở nơi sâu thẳm và bản năng nhất của mình, cô tin anh không làm đau cô. Cô nhìn thấy sự mạnh bạo điên cuồng trong mắt anh, cảm thấy sức mạnh hầu như không bị kiềm chế trên đôi tay anh khi anh cởi bỏ quần áo cô, và sự hoang dại của anh gọi linh hồn cuồng nhiệt dữ dội của cô bừng dậy để gặp anh.
Cô nghe thấy mình thét lên một cách hoang dại, rồi hai bàn tay cô chôn vùi trong mái tóc đen dày của anh, kéo anh xuống với cô.
Anh giằng mạnh khóa quần, gằn trong họng khi chiều dài căng cứng của anh bật thoát ra. Anh đi vào cô với một cú đâm mạnh mẽ, khiến cô hét lên lần nữa bởi sức mạnh của sự xâm nhập; rồi đôi chân cô nâng lên ôm anh ở chỗ hõm nơi hông anh cùng lúc với chiều sâu nóng bỏng êm ái như lụa của cô bao bọc quanh anh, khuất phục, ve vuốt, đòi hỏi. Nhục cảm khiến anh cảm thấy như thể xương sọ mình sắp sửa nổ tung.
Anh thúc vào cô mạnh mẽ, nghiến cô xuống nền đất cứng phía dưới họ trong cơn đói khát điên cuồng để vĩnh viễn hòa trộn da thịt họ làm một. Anh chưa bao giờ cảm thấy hoang dại, thấy thống trị tuyệt đối và nguyên sơ đến vậy; anh không còn chút tự chủ nà hành động thuần túy như một con đực đang cần con cái của nó hơn bất cứ thứ gì khác trên đời.
Caroline uốn cong hông lên, đón những cú thúc mạnh của anh. Cô bị cuốn vào tâm của một cơn bão lớn, và cô yêu nó, tái sinh từ đó, ôm ấp nó và muốn nhiều hơn nữa. Những khoái cảm nổ tung trong cô, mạnh mẽ và sâu thẳm. Cô nắm tóc anh, gót chân ghim sâu vào phía sau cặp đùi cơ bắp của anh khi cơ thể mảnh mai của cô cong lên mãnh liệt, nâng anh lên cùng cô. Sự dâng trào nhịp nhàng của cảm xúc cuộn xoáy qua cô như sấm chớp, và cô dâng hiến bản thân mình trong một tiếng thét.
Sự giải phóng của cô vẫy gọi anh, và cảm giác co thắt vắt kiệt tuyệt diệu trên chiều dài căng cứng của anh đẩy anh vượt qua giới hạn. Anh run rẩy với sự phun trào mãnh liệt khiến anh trỗng rỗng mà vẫn tưởng chừng như kéo dài mãi mãi, lâu hơn, mạnh mẽ hơn và sâu thẳm hơn anh từng biết tới trước kia. Anh gần như ngất đi khi nó kết thúc, hầu như không thể nhúc nhích. Anh không có đủ sức để lăn xuống khỏi người cô, hay thậm chí nâng đỡ cơ thể mình trên đôi cánh tay. Anh ngã ập xuống cô trong một mong muốn mơ hồ rằng mình sẽ không bao giờ phải di chuyển, rằng họ có thể nằm đó cuốn lấy nhau cho đến hết đời.
Anh cần cô đến hết đời. Anh đã luôn yêu được bay trên bầu trời với một niềm đam mê đã làm mờ nhạt cảm xúc của anh với những người phụ nữ khác, nhưng ngay từ đầu anh đã nhận thấy ngay cả khi ở trong buồng lái anh cũng không thể xua đuổi Caroline ra khỏi tâm trí như anh vẫn thường làm được. Cô sẽ không bao giờ là một người vợ dễ bảo, nhưng chết tiệt, nếu thoải mái và nhẹ nhàng là những gì anh muốn, anh đã không bao giờ trở thành một phi công chiến đấu. Chưa bao giờ anh ở trong một trận đấu mà đối thủ, ngay cả những Cô Nàng, bắt anh phải nhấp nhổm trên đầu ngón chân như Caroline. Cô vừa làm anh vui sướng vừa thách thức anh, và cô đón nhận sức mạnh bản năng tình dục của anh với sự nồng nhiệt không thua kém. Anh là một chiến binh, và cô cũng mạnh mẽ dữ dội y hệt anh, với sự dũng cảm đặt trên lý trí, và điều đó nói lên rất nhiều. Trong những thời kì xa xưa, cô sẽ chiến đấu bên cạnh anh, với một thanh kiếm trong tay. Nữ thần Valkyrie của anh. Anh cúi mình trước tinh thần của cô.
- Anh yêu em - Anh nói. Anh đã không biết những từ ngữ có ở đó cho đến khi chúng được thốt ra, nhưng chúng không làm anh ngạc nhiên. Bằng cách nào đó anh tìm thấy đủ sức mạnh để nâng người dậy trên hai khuỷu tay, nhìn xuống cô với đôi mắt nheo lại sáng lấp lánh và hoang dại - Em là người phụ nữ của anh. Đừng bao giờ quên điều đó.
Đôi mắt Caroline lóe sáng, đôi đồng tử dãn ra thành hai vòng tròn to đen, gần như lấn át hết màu sắc rực rỡ của mắt cô.
- Anh vừa nói gì cơ? - Cô hỏi.
Anh ấn hông mình vào cô, đẩy phần cơ thể nam tính vẫn còn cứng cáp vào sâu thêm trong cô. Chúa ơi, làm sao mà anh vẫn còn có thể bị kích thích thế này? Anh đã gần như chết vì kiệt sức, nhưng sự thèm muốn, sự cần thiết vẫn còn đó.
- Anh nói anh yêu em. Và em là của anh, Caroline Evans. Mãi mãi và vĩnh hằng. Lúc sống cũng như lúc chết.*
- Khi khỏe mạnh cũng như lúc ốm đau** - Cô nhắc; rồi đột nhiên nước mắt dâng đầy và trào ra, lăn xuống hai bên thái dương cô.
[* “Forever and a day. Til death and beyond”
** "In sickness and in health."
Hai câu này đều nằm trong lời thề mà cô dâu và chú rể phải nói trước bàn thờ Chúa, hứa sẽ trân trọng và yêu thương nhau mãi mãi.]
Anh ôm đầu cô trong hai bàn tay và bắt những giọt nước nước bằng lưỡi mình, dịu dàng ấp ủ cô. Ngực anh như thắt chặt lại. Anh chưa bao giờ hình dung ra nữ chiến binh nhỏ bé dũng cảm của mình lại khóc, và nó gần như là quá sức chịu đựng.
- Tại sao em khóc? - Anh lẩm nhẩm, rải những nụ hôn nhỏ khắp trên khuôn mặt và trên cổ cô - Anh đã làm đau em à?
- Anh gần như đã giết chết em - Cô trả lời - Khi anh không tin em.
Và cô nắm bàn tay thành nắm đấm và đấm vào một bên đầu anh, vì đấy là chỗ duy nhất cô có thể với tới. Cú đấm ngượng ngịu, vì sự gần gũi của họ và tư thế của cô, và không kèm theo đủ sức mạnh như cô muốn, nhưng gây cho anh một tiếng gằn hết sức thỏa mãn.
- Đừng để chuyện đó xảy ra lần nữa.
Anh giật đầu lên và lườm cô.
- Vì cái quái gì mà em làm thế hả?
- Bởi vì anh đáng bị thế - Cô nói, chớp mắt để ngăn lại một giọt nước mắt khác.
Miệng Joe giật giật, và cái lườm chuyển thành cái gì đó dịu dàng.
- Anh xin lỗi - Anh thở ra, đặt lên mỗi bên khóe miệng cô một nụ hôn nhẹ như lông hồng - Anh xin lỗi. Anh đã là một thằng ngu đầu óc bã đậu và mù quáng. Chỉ ý tưởng rằng em có thể phản bội anh đã khiến anh như ở trong một cơn lốc xoáy, và anh không thể thoát ra được. Anh đang trên đường đến gặp em khi em hiên ngang đi về phía anh, ngay chính giữa khu căn cứ cứ như một bà chủ, trong khi em đáng nhẽ phải bị canh gác.
Một cái cau mày thoáng qua là hai chân mày anh nhíu lại, và anh ngẩng đầu cao lên chút nữa để quắc mắt với
- Làm thế nào mà em đã ra ngoài được?
- Em tháo những tấm kính trên cửa sổ phòng ngủ và trèo ra.
Anh trông sửng sốt.
- Em không thể chui lọt được. Nó quá nhỏ.
- Ha. Em lãnh vài vết xước và bị đau vai khi ngã xuống, bởi vì em phải chui đầu ra trước, nhưng em đã làm được - Rồi cô khôn ngoan thêm vào - Tuy nhiên em không nghĩ anh có thể chui lọt ngay cả nếu anh được bôi trơn từ đầu đến chân.
- Hay bất cứ người đàn ông nào khác trong căn cứ - Anh nói khô khan.
- Thời thế đang thay đổi rồi - Cô chỉ ra - Cánh cảnh sát an ninh nên nhận ra rằng phụ nữ là một phần không thể tách rời trong lực lượng Không Quân, thậm chí giờ đây phụ nữ còn lái máy bay tham gia chiến đấu, vậy nên họ nên thay đổi cách suy nghĩ đi.
Thật là điển hình của Caroline khi chỉ ra ngay sai sót của lực lượng cảnh sát an ninh trong việc để cô thoát ra. Anh chắc chắn sẽ nói lại với Hodge.
Cô ngáp một cái nhìn ngon như một chú mèo, và đôi mắt màu đại dương của cô trông buồn ngủ. Tuy thế, Joe vẫn không muốn tách hai cơ thể ra, mặc dù cô đang nằm trần truồng trên nền đất cứng. Anh giải quyết vấn đề bằng cách giữ chặt hông cô trong cánh tay cứng cáp và lăn người để cô nằm trên anhốt ra một âm thanh nhỏ của sự thỏa mãn, rất giống tiếng gừ của một chú mèo, và nép đầu vào chỗ hõm giữ cổ và vai anh.
Anh nhàn nhã vuốt ve bờ lưng mảnh mai của cô trong một phút, rồi đột ngột hai bàn tay anh cứng lại, và anh nâng cô lên khỏi ngực anh để nhìn cô dữ dội.
- Còn em thì sao? - Anh hỏi sắc nhọn - Em có yêu anh không, Caroline? Nói ra đi.
- Có, thưa Ngài Đại tá - Cô lẩm nhẩm đáp lại giọng điệu ra lệnh của anh. Cô cho rằng đó là điều anh không thể thay đổi được - Em yêu anh, thưa Đại tá. Em thật ngu ngốc, đúng không, yêu anh trong khi anh nhất quyết giữ lại, không cho em bất cứ thứ gì nhiều hơn tình dục?
Căng thẳng làm làn da anh căng ra trên hai gò má, để lộ ra rõ ràng cấu trúc xương như tạc. Anh cảm thấy cơn sợ hãi cuộn lên trong dạ dày đến mức buồn nôn, bởi vì anh chợt nhận ra rằng Caroline sẽ không bao giờ tha thứ cho sự kiểm soát cứng nhắc và chấp nhận thứ tình yêu và đam mê chỉ được cho đi một cách nhỏ giọt có tính toán. Cô muốn tất cả của anh. Vách đá đựng đứng sâu hút dưới chân anh, và nếu anh bước ra khỏi ranh giới, cuộc sống của anh sẽ không bao giờ còn được như cũ. Nhưng nếu anh không bước bước chân đó, anh sẽ mất cô. Anh biết điều đó từ tận trong xương cốt mình, và chỉ mỗi ý nghĩ đó cũng như một nhát búa đập vào ngực nói với anh rằng anh sẽ không bao giờ có thể sống sót nếu điều đó thành hiện thực. Bản năng của anh quá sắc sảo, quá nguyên thủy nên anh không thể nhún vai cho qua được. Cô là nửa còn lại của anh, và đối với anh không có người nào khác nữa.
Bằng cách nào đó anh buộc đôi môi mình phải mấp máy, mặc dù chúng tê dại.
- Anh… anh cần phải giữ tự chủ.
Anh cảm thấy bàn tay cô trên tóc mình, nhẹ nhàng ve vuốt, những ngón tay mềm mại của cô trượt xuống má anh, rồi đến môi anh.
- Em có nhận thấy - Cô nói hơi gượng gạo.
Thật khó mà giải thích, không thể với cô nằm trên người anh thế này, gần gũi đến mức cô không thể bỏ lỡ dù chỉ một sự thay đổi nhỏ nhất trên gương mặt anh. Anh nâng cô dậy khỏi anh, mặc dù cơ thể anh cảm thấy sự mất mát đột ngột khi không còn những kết nối với cơ thể cô. Cô trông mất phương hướng vì bất thình lình bị thay đổi vị trí, tự động bắt chéo hai tay trước bộ ngực trần trong phản ứng tự vệ trước sự không chắc chắn bên trong. Hành động đó tự nhiên nữ tính đến mức anh kéo cô vào anh, ôm cô thật chặt và tận hưởng cảm giác từ làn da lụa là của cô, thu gom sức lực của chính mình. Anh phủi bụi đất khỏi lưng cô, nhặt áo của anh lên vào khoác vào cho cô. Anh nhìn thấy quần áo của cô là một mớ lộn xộn.
Anh hôn cô, nhanh và mạnh, trước khi căng thẳng khiến anh đứng dậy. Anh đứng quay lưng lại cô, nhìn chăm chú ra khắp sa mạc hoang vu, đẹp đẽ.
- Cha bị bắt vào tù khi anh được sáu tuổi - Anh nói. Giọng anh khản đặc và thô ráp - Cha vô tội. Thủ phạm thực sự cuối cùng cũng bị bắt vì một tội khác, và hắn thú nhận tất cả. Nhưng cha đã phải ngồi tù hai năm, và trong hai năm đó anh ở trong những trại tế bần.
Phía sau anh là im lặng tuyệt đối, nhưng anh cảm nhận được sự tập trung cao độ của cô.
- Có lẽ có cái gì đó ở anh mà người quản lý ở trại đầu tiên ghét. Có lẽ bởi vì anh là con lai. Họ cũng nhận những đứa trẻ khác, nhưng ông ta để ý tới anh. Anh mới chỉ là một đứa trẻ. Anh làm vỡ đồ, anh đã nổi nóng khi chơi cùng những đứa trẻ khác, như trẻ con vẫn làm. Anh to hơn và khỏe hơn hầu hết những đứa cùng tuổi, nhưng anh không biết cách kiểm soát sức mạnh đó. Nếu có bất cứ ai trong số chúng nói điều gì về việc Cha là một tên tù khổ sai lai da đỏ, anh tìm chúng và gây ra nhiều đau đớn nhất có thể. Chúa chứng giám, anh thật sự rất nóng tính.
- Và người đàn ông đó sẽ đánh anh bất cứ khi nào anh làm điều gì đó, thậm chí cả khi vấp phải một cái thùng rác ông ta để trên sàn nhà. Lúc đầu ông ta dùng thắt lưng, nhưng không kéo dài lâu trước khi ông ta dùng đến nắm đấm. Anh đánh trả, và ông ta còn đánh anh thậm tệ hơn nữa. Anh bỏ lỡ các lớp học nhiều hơn thời gian đến trường, bởi vì ông ta sẽ không để anh đến lớp với gương mặt sưng húp. Những kí ức càng đen tối hơn khi anh khơi chúng lên, càng khó để nói ra, và phần tồi tệ nhất bây giờ mới đến. Anh bắt mình phải tiếp tục.
- Ông ta đá anh lăn cuống cầu thang một lần, làm anh gẫy mấy cái xương sườn, nhưng cơn giận của anh lóe lên như thuốc súng, và anh không thể kiểm soát nó được. Ông ta bắt đầu dí thuốc lá đang cháy vào anh nếu anh hỗn hào với ông ta, hay vặn ngón tay anh, chỉ để xem liệu ông ta có thể khiến anh phải khóc.
- Anh ở trong một cơn ác mộng và không thể tỉnh dậy, - anh nói nhẹ nhàng. - Không ai thèm quan tâm đến những gì xảy ra với anh. Anh chỉ là một thằng con lai, không đáng giá bằng một con chó hoang bên đường. Rồi một ngày ông ta tát anh, và anh thật sự mất tự chủ. Anh lồng lộn lên. Anh đá cái TV, ném tất cả những đồ trang trí lặt vặt vào tường, anh lao vào bếp và bắt đầu đập vỡ chén đĩa, và ông ta đuổi theo sát gót, đánh anh bằng nắm đấm, cố gắng đá vào mạng sườn anh. Anh thua, dĩ nhiên. Anh mới chỉ sáu tuổi đầu, thậm chí anh có cao lớn hơn tuổi đi nữa. Ông ta lôi anh xuống tầng hầm, lột anh trần truồng và đánh anh chết đi sống lại.
Đến đây tim anh đập thình thịch, y như cách nó đã đập cái ngày cách đây gần ba mươi năm đó. Anh chưa kể với ai trước đây, nhưng giờ anh phải nói.
- Rồi ông ta hiếp anh.
Anh có thể nghe thấy một chuyển động nhanh sau lưng, cảm thấy không khí xáo động khi Caroline đứng dậy. Anh vẫn quay lưng lại cô.
- Nhìn lại, anh nghĩ ông ta đã bị sốc vì việc đó. Ông ta không bao giờ chạm vào anh nữa, thậm chí chỉ là sượt qua. Và anh không bao giờ mất tự chủ nữa, - anh nói xa vắng. - Ông ta hẳn đã gọi những người làm từ thiện, hoặc vợ ông ta đã gọi. Anh rời khỏi chỗ đó sau hai tuần. Anh đã dành hai tuần đó dưới căn hầm, một mình, lặng lẽ. Anh ngừng nói chuyện. Những trại mồ côi khác tương đối ổn, anh đoán thế, nhưng anh không liều lĩnh lần nữa. Anh làm chính xác những gì được bảo, không bao giờ mất tự chủ, không bao giờ nói. Rồi một ngày, khi anh tám tuổi, cha xuất hiện. Cha được ra tù và đi tìm anh. Anh không biết liệu liệu cha có thẩm quyền mang anh đi hay là không ai đủ dũng cảm để nói không với cha, nhưng cha bế anh lên và ôm anh chặt đến nỗi làm anh đau, và đó là cơn đau tuyệt nhất trên thế giới. Anh lại được an toàn.
- Anh có nói với ông không? - Cô hỏi, nói lần đầu tiên. Anh hơi bất ngời vì sự chói tai trong giọng cô.
- Không. Anh chưa bao giờ kể với bất kì ai, cho đến hôm nay. Nếu em biết cha anh, em sẽ hiểu tại sao. Cha sẽ đuổi theo người đàn ông đó và giết ông ta với đôi bàn tay trần, theo nghĩa đen, và anh không thể chịu được việc mất cha một lần nữa - Anh trấn tĩnh lại và quay lại đối diện với cô, chuẩn bị cho sự thương hại anh sẽ nhìn thấy trong mắt cô, nhưng điều anh nhìn thấy cách thương hại cả một quãng đường dài.
Cô đứng đó với đôi bàn tay nắm chặt, gương mặt man dại vì giận dữ. Nếu người đàn ông từ thủa xa xưa đó đang đứng đây ngay lúc này, Caroline Evans cũng sẽ giết ông ta. Cô không phải một chiến binh lai Comanche, nhưng tinh thần của cô cũng nhanh nhẹn và dữ dội như y như thế, và đôi mắt màu đại dương của cô rực cháy. Sững người, anh bắt đầu cười.
- Không được cười, sao anh dám cười! - Cô gào lên - Em sẽ giết hắn-
- Em không cần làm thế đâu cưng - Anh vỗ về, kéo cô vào vòng tay khi cô phản kháng lại một nỗ lực nhẹ nhàng hơn để ôm cô của anh - Ông ta chết rồi. Ông ta chết hai năm sau khi những người làm từ thiện mang anh đi. Sau khi tốt nghiệp Học viện anh quyết định kiểm tra, chỉ để biết. Chết tiệt, anh đang lừa dối ai cơ chứ? Không thể nói trước anh sẽ làm gì nếu ông ta vẫn còn sống.
Anh vén tóc cô ra khỏi khuôn mặt cô và hôn cô.
- Có thể anh đã cứng rắn hơn hầu hết những đứa trẻ khác, nhưng ông ta đã không làm anh tổn thương vĩnh viễn, ngoại trừ việc luôn luôn muốn duy trì sự tự chủ. Ông ta đã không làm anh lệch lạc về tình dục. Ở với cha có lẽ là liệu pháp chữa trị tốt nhất anh có thể có, ít nhất là về tình dục. Cha luôn hoàn toàn cởi mở về chuyện đó, đối xử với nó như là một phần tự nhiên của cuộc sống. Và bọn anh có một trại ngựa. Một đứa trẻ học hỏi những điều căn bản nhanh như quỷ trong một trang trại. Anh trở lại bình thường chỉ trong sáu tháng sau khi trở lại với cha. Ở đó có một bức tường tình yêu vững chãi như đá tảng luôn nâng đỡ anh.
- Ngoại trừ anh vẫn làm một tên cuồng tự chủ - Cô cau có.
Anh buộc phải cười nữa.
- Em không thể đổ tất cả tội lỗi lên những gì đã xảy ra. Anh là một phi công chiến đấu. Cuộc sống của anh phụ thuộc vào việc duy trì tự chủ. Đó là một phần trong huấn luyện cũng như trong nhân cách của anh.
Cô dụi mặt vào vầng ngực đẫm mồ hôi của anh.
- Được rồi, anh có lí do để biện hộ, nhưng không có nghĩa là em thích điều đó.
- Không, anh không nghĩ em thích - Anh nói thích thú - Đó là lý do em liên tục thúc ép anh, cố gắng làm anh mất tự chủ. Và, thưa Tiểu thư, cô đã thành công. Em vừa lòng chưa? - giọng anh trở nên trầm và nghiêm trang - Anh có thể đã làm em đau, cưng à.
Cô trông như một chú mèo vừa có được cả một tấn kem chứ không phải chỉ một đĩa vơi.
- Điều đó thật tuyệt - Cô gừ gừ - Và em không sợ. Anh không thể làm em đau bằng việc yêu em. Cách duy nhất anh có thể làm tổn thương em là nếu anh thôi không yêu em nữa.
Vòng tay anh siết chặt quanh cô.
- Vậy thì em an toàn cho đến hết cuộc đời này - Anh ôm cô vào gần hơn lâu thật lâu, và cảm thấy có cái gì đó trong anh thư giãn, cái gì đó đã bị tổn thương sâu sắc mà anh không hề biết. Giờ cô đã ở bên trong bức tường bảo vệ của anh, và anh không còn phải cảnh giác nữa. Thất bại chưa bao giờ ngọt ngào hơn thế, bởi vì anh đã trở về với giải thưởng đặc biệt.
Và lúc này đây giải thưởng đặc biệt của anh đang thâm tím và bán khỏa thân, nhưng vẫn rất dũng cảm. Anh thả cô ra với một cú đập nhẹ vào mô
- Mặc quần áo vào, cô gái. Mặt trời lặn rồi, và chúng ta phải quay lại căn cứ.
Tác giả :
Linda Howard