Mạch Thượng Thùy Gia Thiếu Niên Lang
Chương 14
Edit: Đường Lâm
Truyện được đăng tại
Một tháng, Pháp Tịnh tự cho mình một lý do phóng túng. Y muốn cứu Bộc Dương Du, muốn giúp hắn, không muốn tâm hắn bị thương tổn, cũng muốn cho mình một cơ hội.
Yêu, là cái gì? Không phải đối vạn vật sinh linh thương tiếc, mà là hương vị khiến nam nữ điên cuồng. Muốn, là cái gì? Y hưởng qua một lần về sau không nhịn được nghĩ muốn nếm lần thứ hai, lần thứ ba. Muốn, đây chính là muốn. Rõ ràng khắc chế mình không được trầm luân, hết lần này đến lần khác lại nhớ đến.
Y nhớ tới phương trượng đại sư tiễn mình ra ngoài ngày đó, nhìn dãy núi phía xa xa thở dài một hơi nói: "Tục trần phàm thế, thất tình lục dục. Chỉ sau khi trải qua mới có thể hiểu được." Pháp Tịnh rất sùng bái hắn, dáng dấp râu trắng thể hiện rõ đạo hạnh cao thâm của người. Mọi người ở trước mặt hắn giống như tất cả đều bị nhìn thấu.
Bộc Dương Du giống như thật sự thích y. Ngày đó, Bộc Dương Du mất một ngày nhìn y dò xét kinh thư, cái gì cũng không nói chỉ lẳng lặng theo sau. Thỉnh thoảng đi ra ngoài nhìn hoa ngoài cửa. Chỉ cần Pháp Tịnh vừa ngẩng đầu một cái liền có thể thấy Bộc Dương Du đang mỉm cười nhìn y. Y cũng nhìn hắn cười cười. Người kia lập tức phát hiện, hòa thượng chất phác kia cười lên đều có một loại cấm dục khí tức, đặc biệt là khóe miệng khi cười lên còn có hai cái má lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Lúm đồng tiền, Hương Vân có một cái, Thanh Vân không có.
"Pháp Tịnh, ở nhà cha mẹ gọi ngươi là gì?"
Ban đêm, Pháp Tịnh rất tự nhiên nằm cạnh Bộc Dương Du. Lúc y mặc áo lót nằm cạnh Bộc Dương Du, Bộc Dương Du cũng giật nảy mình. Hắn cho rằng chí ít y sẽ không chủ động như vậy. Chỉ bất quá hắn nhìn hai tay Pháp Tịnh đang không biết đặt chỗ nào, hắn biết rõ hòa thượng này đang khẩn trương. Thế là nghiêng người sang, nắm chặt tay y hỏi.
Pháp Tịnh không có cự tuyệt, chỉ là không dám nhìn thẳng mắt hắn: "Ta không biết, đại sư nói thời điểm y nhặt được ta. Ta mới được có mấy tháng, chỉ có một tấm áo bông bọc lại. Bên trong cái gì cũng không có."
Y nói rất bình tĩnh, Bộc Dương Du cũng rất bình tĩnh hỏi lại: "Cha mẹ ruột của ngươi không cần ngươi. Ngươi...... Không thương tâm à?"
"Không thương tâm, vốn là chưa cảm nhận được gì từ họ."
"Kia...... Ta nói ta thích ngươi, ngươi có tin hay không?" Bộc Dương Du tiếp tục hỏi.
Hai tay Pháp Tịnh dưới tay hắn khẽ động: "Ta...... Không biết." Rất thành thực trả lời.
"Vậy ngươi có hi vọng là thật hay không?"
Âm thanh là sát gần tai y hỏi, Pháp Tịnh có chút ngứa, chợt gật gật đầu.
Thế là tay đang nắm tay Pháp Tịnh liền chạy vào trong đồ lót của y, không ngừng trêu chọc chỗ kia khiến y không biết làm sao thân thể cùng gò má đỏ lên.
"Pháp Tịnh......" Bộc Dương Du khóa trên người y, bắt đầu lột y phục của y.
"Nói cho ta nghe, hoa bên sườn ngươi...... Có phải là bớt?"
Pháp Tịnh không trả lời, mắt nhìn chằm chằm ngọn nến bên kia. Sáng loáng, đem mình dưới hiện thực soi sáng.
"Hoa kia...... Đẹp quá." Bộc Dương Du quay đầu lại, hôn y. Nhìn thấy mình trong mắt Bộc Dương Du, Pháp Tịnh đưa tay ôm lấy hắn, si mê chìm đắm trong nụ hôn của hắn.
"Là...... Là bớt. Sư phụ...... Sư phụ nói. Đây là tội nghiệp của kiếp trước...... Kiếp này một đời ta phải mang theo."
"Cho dù là tội nghiệt...... Ta cũng cực kỳ thích nó."
Pháp Tịnh rõ ràng lời hắn nói, là nó, không phải ngươi. Y nâng thân mình lên, để Bộc Dương Du rút quần áo dưới thân mình ra: "Ừm. Ta biết, ngài yêu hoa."
Lúc động tình, Bộc Dương Du làm tiền hí, ngón tay dính dược cao chui vào hậu huyệt Pháp Tịnh.
"Ưm...... Bộc...... Bộc Dương thiếu gia......" Pháp Tịnh dùng tay xoa nhẹ nhẹ lưng Bộc Dương Du.
"Xưng hô thật kỳ quái. Ở trên giường, ngươi gọi ta là...... Du đi."
Có thể Pháp Tịnh nhíu nhíu mày, trong lòng cảm thấy danh xưng này còn kỳ quái hơn: "Ừm...... Có thể...... A, thổi tắt nến không?"
"Nến?" Bộc Dương Du rút tay ra dừng lại, điều này làm thân thể đang căng thẳng của Pháp Tịnh được thả lỏng. Nhưng ngay sau đó, Bộc Dương Du tăng thêm một ngón tay vào, "Ngoan, không thổi tắt có được hay không?"
"Ư...... Ư...... Ta......" Pháp Tịnh muốn nói y không thích cảm giác bị nhìn thấu, nhưng khi nhìn mặt người kia, rõ ràng có chút cầu xin, "Được rồi......"
Được rồi, thời điểm hạ quyết định không phải cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi sao? Tình yêu với tình dục, lần đầu tiên nhìn thấy hắn y liền biết những điều này hắn đều có thể mang đến cho y. Đến cùng thế nhân chấp niệm là vì cái gì? Có thể lại như chính mình nhận định hắn có thể tự nói với mình cái gì là chấp niệm.
"Ngoan." Liếm hai hạt đậu đỏ thẫm trước ngực y, lại tăng thêm một ngón tay.
"A...... Ha...... Chậm, chậm......" Cảm giác kỳ quái, xé đau bên trong khoái cảm, hậu huyệt Pháp Tịnh hơi co lại, muốn đẩy ngón tay người này ra ngoài.
Toại nguyện, ngón tay đi ra ngoài. Pháp Tịnh giống như mình đã quên mình đang làm chuyện hoang đường, lấy tay che ngực thở hổn hển.
Bộc Dương Du đương nhiên chú ý tới thân thể khẽ biến hóa của hòa thượng, thân thể vẫn rất đẹp.
"Này, ta tiến vào, không cho phép co lại đẩy ta ra ngoài." Hôn cái bớt một cái.
"......" Pháp Tịnh sẽ không, cũng không đành lòng.
"Coi như ngươi đồng ý...... Đến, thả lỏng. Nếu không người chịu khổ sẽ là ngươi."
Pháp Tịnh theo lời thả lỏng chính mình, không biết có phải ở trên giường hai người rất ăn ý hay không, ngay thời khắc y thả lỏng thân thể, Bộc Dương Du liền tiến thẳng vào.
"Bộc Dương...... Du...... Du......" Trầm ngâm ở trong bể dục Pháp Tịnh bỗng nhiên kêu tên người bên trên một tiếng.
"Ừ?" Bộc Dương Du dừng động tác lại.
Pháp Tịnh bị cảm xúc mãnh liệt nhuộm đỏ mặt, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Bộc Dương Du.
"Ngài...... Tóc ngài. Thật là đẹp......"
Cũng không phải lần đầu tiên nghe hòa thượng khen tóc của mình.
Bộc Dương Du đỉnh về phía trước một cái: "A. Rất ưa nhìn à?"
"Ưm...... Ưm" "Ư. Rất ưa nhìn."
Cắn môi dưới hừ nhẹ, Pháp Tịnh thận trọng nhẹ gật đầu.
"Vậy ngươi nhìn ta có đẹp hay không?" Bưng lấy mặt y, hôn nhẹ một cái.
"Thật...... Ưm...... Đẹp đẽ."
Nghe nói như tâm tình Bộc Dương Du càng vui vẻ, liền trùng điệp quất động, làm cho Pháp Tịnh không ngừng rên rỉ, thẳng đến khi bản thân hừ nhẹ một tiếng đem chất lỏng nóng bỏng bắn lên bụng y.
"Sao còn chưa bắn, rõ ràng đã cứng thành bộ dáng này." Bộc Dương Du nắm lấy âm hành của y không ngừng di chuyển nhưng cũng không bắn được, mắt thấy y như sắp đến cao trào thân thể lại rụt trở về, mềm nhũn ra, "Ngươi...... Phốc ~"
Pháp Tịnh mặt đỏ giống mấy bông mạn châu sa hoa, biết mình là trò cười của hắn, ấp úng nói: "Cười...... Cười...... Ngươi cười cái gì?"
"Không cười, không cười." Bộc Dương Du dùng sức nhịn xuống.
Tiểu hòa thượng còn không ý thức được đối với với một người đàn ông chuyện bắn không được xấu hổ đến mức nào, sờ sờ vật nhỏ mềm xuống kia "Ngươi không phải là....... Bị bệnh gì chứ?"
Pháp Tịnh vỗ vỗ vai của hắn, nhìn mắt hắn: "...... Vừa nãy...... Ta có loại kỳ quái...... Cảm giác kỳ quái. Lành lạnh như có côn trùng chui vào chỗ này......" Chỉ chỉ cái bớt.
Bộc Dương Du cười cười, sờ sờ cái bớt, dùng sức xoa lên: "Ở đây hả......" Ngón tay dời xuống chậm rãi chuyển qua nơi hai người tiếp xúc, "Nơi này nóng nè."
Pháp Tịnh nghiêng mặt qua một bên, trong lòng thở dài, cái gì cũng làm rồi nhưng nghe câu nói này vẫn không chịu nổi mà xấu hổ.
Cái này.....chính là hiến tế đi.
Sinh vật là tế, trái cây là tế, chính mình cũng là tế. Vì sao lại can đảm như vậy, lần lượt làm việc trái với thanh quy giới luật.
Sư phụ không phải khen mình nghe lời nhất sao? Thế nào lại can tâm tình nguyện rơi vào bể tình hồng trần không dứt đây?
Nhìn người tuấn tú bên trên, tóc ướt dính lên mặt vô cùng yêu diễm. Pháp Tịnh ôm chặt hơn một chút, để hắn mãnh liệt xâm nhập, cảm nhận khoái cảm mạnh mẽ tiến đến.
Cam lòng cam lòng, không được như vậy mà từ bỏ. Tứ đại giai không, lấy không ngộ đạo, có thể Phật chủ vào đời rồi sau đó xuất thế, ở nhà rồi sau đó xuất gia, có lẽ chỉ có như vậy mới có thể đại triệt đại ngộ đi.
Đêm còn rất dài, Pháp Tịnh không muốn suy nghĩ nhiều, Bộc Dương Du cũng không cho phép y suy nghĩ nhiều.
Truyện được đăng tại
Một tháng, Pháp Tịnh tự cho mình một lý do phóng túng. Y muốn cứu Bộc Dương Du, muốn giúp hắn, không muốn tâm hắn bị thương tổn, cũng muốn cho mình một cơ hội.
Yêu, là cái gì? Không phải đối vạn vật sinh linh thương tiếc, mà là hương vị khiến nam nữ điên cuồng. Muốn, là cái gì? Y hưởng qua một lần về sau không nhịn được nghĩ muốn nếm lần thứ hai, lần thứ ba. Muốn, đây chính là muốn. Rõ ràng khắc chế mình không được trầm luân, hết lần này đến lần khác lại nhớ đến.
Y nhớ tới phương trượng đại sư tiễn mình ra ngoài ngày đó, nhìn dãy núi phía xa xa thở dài một hơi nói: "Tục trần phàm thế, thất tình lục dục. Chỉ sau khi trải qua mới có thể hiểu được." Pháp Tịnh rất sùng bái hắn, dáng dấp râu trắng thể hiện rõ đạo hạnh cao thâm của người. Mọi người ở trước mặt hắn giống như tất cả đều bị nhìn thấu.
Bộc Dương Du giống như thật sự thích y. Ngày đó, Bộc Dương Du mất một ngày nhìn y dò xét kinh thư, cái gì cũng không nói chỉ lẳng lặng theo sau. Thỉnh thoảng đi ra ngoài nhìn hoa ngoài cửa. Chỉ cần Pháp Tịnh vừa ngẩng đầu một cái liền có thể thấy Bộc Dương Du đang mỉm cười nhìn y. Y cũng nhìn hắn cười cười. Người kia lập tức phát hiện, hòa thượng chất phác kia cười lên đều có một loại cấm dục khí tức, đặc biệt là khóe miệng khi cười lên còn có hai cái má lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Lúm đồng tiền, Hương Vân có một cái, Thanh Vân không có.
"Pháp Tịnh, ở nhà cha mẹ gọi ngươi là gì?"
Ban đêm, Pháp Tịnh rất tự nhiên nằm cạnh Bộc Dương Du. Lúc y mặc áo lót nằm cạnh Bộc Dương Du, Bộc Dương Du cũng giật nảy mình. Hắn cho rằng chí ít y sẽ không chủ động như vậy. Chỉ bất quá hắn nhìn hai tay Pháp Tịnh đang không biết đặt chỗ nào, hắn biết rõ hòa thượng này đang khẩn trương. Thế là nghiêng người sang, nắm chặt tay y hỏi.
Pháp Tịnh không có cự tuyệt, chỉ là không dám nhìn thẳng mắt hắn: "Ta không biết, đại sư nói thời điểm y nhặt được ta. Ta mới được có mấy tháng, chỉ có một tấm áo bông bọc lại. Bên trong cái gì cũng không có."
Y nói rất bình tĩnh, Bộc Dương Du cũng rất bình tĩnh hỏi lại: "Cha mẹ ruột của ngươi không cần ngươi. Ngươi...... Không thương tâm à?"
"Không thương tâm, vốn là chưa cảm nhận được gì từ họ."
"Kia...... Ta nói ta thích ngươi, ngươi có tin hay không?" Bộc Dương Du tiếp tục hỏi.
Hai tay Pháp Tịnh dưới tay hắn khẽ động: "Ta...... Không biết." Rất thành thực trả lời.
"Vậy ngươi có hi vọng là thật hay không?"
Âm thanh là sát gần tai y hỏi, Pháp Tịnh có chút ngứa, chợt gật gật đầu.
Thế là tay đang nắm tay Pháp Tịnh liền chạy vào trong đồ lót của y, không ngừng trêu chọc chỗ kia khiến y không biết làm sao thân thể cùng gò má đỏ lên.
"Pháp Tịnh......" Bộc Dương Du khóa trên người y, bắt đầu lột y phục của y.
"Nói cho ta nghe, hoa bên sườn ngươi...... Có phải là bớt?"
Pháp Tịnh không trả lời, mắt nhìn chằm chằm ngọn nến bên kia. Sáng loáng, đem mình dưới hiện thực soi sáng.
"Hoa kia...... Đẹp quá." Bộc Dương Du quay đầu lại, hôn y. Nhìn thấy mình trong mắt Bộc Dương Du, Pháp Tịnh đưa tay ôm lấy hắn, si mê chìm đắm trong nụ hôn của hắn.
"Là...... Là bớt. Sư phụ...... Sư phụ nói. Đây là tội nghiệp của kiếp trước...... Kiếp này một đời ta phải mang theo."
"Cho dù là tội nghiệt...... Ta cũng cực kỳ thích nó."
Pháp Tịnh rõ ràng lời hắn nói, là nó, không phải ngươi. Y nâng thân mình lên, để Bộc Dương Du rút quần áo dưới thân mình ra: "Ừm. Ta biết, ngài yêu hoa."
Lúc động tình, Bộc Dương Du làm tiền hí, ngón tay dính dược cao chui vào hậu huyệt Pháp Tịnh.
"Ưm...... Bộc...... Bộc Dương thiếu gia......" Pháp Tịnh dùng tay xoa nhẹ nhẹ lưng Bộc Dương Du.
"Xưng hô thật kỳ quái. Ở trên giường, ngươi gọi ta là...... Du đi."
Có thể Pháp Tịnh nhíu nhíu mày, trong lòng cảm thấy danh xưng này còn kỳ quái hơn: "Ừm...... Có thể...... A, thổi tắt nến không?"
"Nến?" Bộc Dương Du rút tay ra dừng lại, điều này làm thân thể đang căng thẳng của Pháp Tịnh được thả lỏng. Nhưng ngay sau đó, Bộc Dương Du tăng thêm một ngón tay vào, "Ngoan, không thổi tắt có được hay không?"
"Ư...... Ư...... Ta......" Pháp Tịnh muốn nói y không thích cảm giác bị nhìn thấu, nhưng khi nhìn mặt người kia, rõ ràng có chút cầu xin, "Được rồi......"
Được rồi, thời điểm hạ quyết định không phải cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi sao? Tình yêu với tình dục, lần đầu tiên nhìn thấy hắn y liền biết những điều này hắn đều có thể mang đến cho y. Đến cùng thế nhân chấp niệm là vì cái gì? Có thể lại như chính mình nhận định hắn có thể tự nói với mình cái gì là chấp niệm.
"Ngoan." Liếm hai hạt đậu đỏ thẫm trước ngực y, lại tăng thêm một ngón tay.
"A...... Ha...... Chậm, chậm......" Cảm giác kỳ quái, xé đau bên trong khoái cảm, hậu huyệt Pháp Tịnh hơi co lại, muốn đẩy ngón tay người này ra ngoài.
Toại nguyện, ngón tay đi ra ngoài. Pháp Tịnh giống như mình đã quên mình đang làm chuyện hoang đường, lấy tay che ngực thở hổn hển.
Bộc Dương Du đương nhiên chú ý tới thân thể khẽ biến hóa của hòa thượng, thân thể vẫn rất đẹp.
"Này, ta tiến vào, không cho phép co lại đẩy ta ra ngoài." Hôn cái bớt một cái.
"......" Pháp Tịnh sẽ không, cũng không đành lòng.
"Coi như ngươi đồng ý...... Đến, thả lỏng. Nếu không người chịu khổ sẽ là ngươi."
Pháp Tịnh theo lời thả lỏng chính mình, không biết có phải ở trên giường hai người rất ăn ý hay không, ngay thời khắc y thả lỏng thân thể, Bộc Dương Du liền tiến thẳng vào.
"Bộc Dương...... Du...... Du......" Trầm ngâm ở trong bể dục Pháp Tịnh bỗng nhiên kêu tên người bên trên một tiếng.
"Ừ?" Bộc Dương Du dừng động tác lại.
Pháp Tịnh bị cảm xúc mãnh liệt nhuộm đỏ mặt, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Bộc Dương Du.
"Ngài...... Tóc ngài. Thật là đẹp......"
Cũng không phải lần đầu tiên nghe hòa thượng khen tóc của mình.
Bộc Dương Du đỉnh về phía trước một cái: "A. Rất ưa nhìn à?"
"Ưm...... Ưm" "Ư. Rất ưa nhìn."
Cắn môi dưới hừ nhẹ, Pháp Tịnh thận trọng nhẹ gật đầu.
"Vậy ngươi nhìn ta có đẹp hay không?" Bưng lấy mặt y, hôn nhẹ một cái.
"Thật...... Ưm...... Đẹp đẽ."
Nghe nói như tâm tình Bộc Dương Du càng vui vẻ, liền trùng điệp quất động, làm cho Pháp Tịnh không ngừng rên rỉ, thẳng đến khi bản thân hừ nhẹ một tiếng đem chất lỏng nóng bỏng bắn lên bụng y.
"Sao còn chưa bắn, rõ ràng đã cứng thành bộ dáng này." Bộc Dương Du nắm lấy âm hành của y không ngừng di chuyển nhưng cũng không bắn được, mắt thấy y như sắp đến cao trào thân thể lại rụt trở về, mềm nhũn ra, "Ngươi...... Phốc ~"
Pháp Tịnh mặt đỏ giống mấy bông mạn châu sa hoa, biết mình là trò cười của hắn, ấp úng nói: "Cười...... Cười...... Ngươi cười cái gì?"
"Không cười, không cười." Bộc Dương Du dùng sức nhịn xuống.
Tiểu hòa thượng còn không ý thức được đối với với một người đàn ông chuyện bắn không được xấu hổ đến mức nào, sờ sờ vật nhỏ mềm xuống kia "Ngươi không phải là....... Bị bệnh gì chứ?"
Pháp Tịnh vỗ vỗ vai của hắn, nhìn mắt hắn: "...... Vừa nãy...... Ta có loại kỳ quái...... Cảm giác kỳ quái. Lành lạnh như có côn trùng chui vào chỗ này......" Chỉ chỉ cái bớt.
Bộc Dương Du cười cười, sờ sờ cái bớt, dùng sức xoa lên: "Ở đây hả......" Ngón tay dời xuống chậm rãi chuyển qua nơi hai người tiếp xúc, "Nơi này nóng nè."
Pháp Tịnh nghiêng mặt qua một bên, trong lòng thở dài, cái gì cũng làm rồi nhưng nghe câu nói này vẫn không chịu nổi mà xấu hổ.
Cái này.....chính là hiến tế đi.
Sinh vật là tế, trái cây là tế, chính mình cũng là tế. Vì sao lại can đảm như vậy, lần lượt làm việc trái với thanh quy giới luật.
Sư phụ không phải khen mình nghe lời nhất sao? Thế nào lại can tâm tình nguyện rơi vào bể tình hồng trần không dứt đây?
Nhìn người tuấn tú bên trên, tóc ướt dính lên mặt vô cùng yêu diễm. Pháp Tịnh ôm chặt hơn một chút, để hắn mãnh liệt xâm nhập, cảm nhận khoái cảm mạnh mẽ tiến đến.
Cam lòng cam lòng, không được như vậy mà từ bỏ. Tứ đại giai không, lấy không ngộ đạo, có thể Phật chủ vào đời rồi sau đó xuất thế, ở nhà rồi sau đó xuất gia, có lẽ chỉ có như vậy mới có thể đại triệt đại ngộ đi.
Đêm còn rất dài, Pháp Tịnh không muốn suy nghĩ nhiều, Bộc Dương Du cũng không cho phép y suy nghĩ nhiều.
Tác giả :
Tả Áo Kỳ