Mạc Tử Băng!!
Chương 66: Đôi mắt cùng màu !
Sáng ngày hôm sau, nó vẫn chưa tỉnh dậy. Nó ngủ cho đến chiều thì mới tỉnh dậy...
Ở trong phòng nó đang lựa quần áo, bỗng nó đứng lặng nhìn cái váy trước mặt
Tối... Tại nơi diễn ra buổi tiệc
Khi nó đến thì buổi tiệc cũng đã bắt đầu, người tổ chức bữa tiệc cũng đã thuyết trình xong. Nó chỉ cần có mặt chẳng bao lâu thì có thể rời đi. Nhưng điều nó không tưởng được, chiếc váy mà nó đang mặc chính là chiếc váy 3 năm trước, chính nó thiết kế và lúc đi Mĩ không hề đem theo. Lúc kiểm tra lại quần áo mới phát hiện, chiếc váy này cũng thật nhiều kỉ niệm khiến nó nhớ đến ngày mà đến nhà hắn, giúp hắn lấy số đo bộ comple, lúc đó hắn không biết rằng nó đã thoáng đỏ mặt và tim đập hơi nhanh hơn bình thường . Nhưng kì lạ là hôm nay nó lại muốn mặc, cảm giác quen thuộc đó lại trỗi dậy.
Nó chỉ lẳng lặng đi vào bên trong, đứng ở một khóc khuất tối. Cảnh tượng này rất quen thuộc, vào ngày sinh nhật hắn, nó cũng đứng ở đây, mong chờ được gặp hắn rồi cùng nhau khiêu vũ nhưng bây giờ khác ở chỗ đó chính là dù nó có mong chờ như thế nào đi nữa thì cũng chẳng gặp được nữa.
Nó lấy một ly sữa, khẽ nhấp môi uống. Thì lại nghe thấy tiếng vang lên khắp phòng
- Mọi người đang có mặt ở đây có lẽ cũng đều cầm một ly nước uống phải không ạ? Chúng tôi đã chuẩn bị trò chơi này từ trước, trong mỗi ly nước ở đây sẽ có 2 ly nước là có một vương miện của nữ hoàng và một vương miện của vua. Ai khi uống xong, nếu có vương miện thì hãy lên tiếng, hai người họ sẽ cùng khiêu vũ với nhau. Trò chơi này có tên là King And Queen, mong mọi người chơi vui vẻ _ Có một người đàn ông tầm cỡ 30 tuổi, khuôn mặt tuấn tú, mặc bộ comple trắng, vui vẻ nói dõng dạc
Mọi người trong phòng ồn ào bàn tán không ngừng, có người còn lập tức uống cạn hết ly nước trong tay nhưng rồi lại thất vọng vì chẳng có vương miện nào cả.
Nó nhếch mép cười, trò chơi này đúng là rất thú vị nhưng nó lại chẳng hứng thú, dự định uống xong thì đi về. Nhưng chẳng hiểu sao căn phòng lại im lặng lạ thường, nó nhìn theo hướng mọi người đang nhìn, cách đó không xa nó là bao thì có một người con trai mặc comple đen, nó nhìn thì ít nhất cũng cao gần 1m9, mái tóc màu tím bí ẩn, đeo mặt nạ màu bạc, che gần như nửa khuôn mặt, đôi mắt... hình như là màu tím?!!
Nó ngạc nhiên dụi mắt nhìn thật kỹ, có phải nó nhìn lầm rồi không? Nó tự nhủ là nó nhìn lầm thôi, trên thế giới này đâu phải chỉ có mình nó mới có màu mắt đó? Nhưng... cho đến nay nó chưa từng gặp ai có đôi mắt giống nó ngoại trừ hắn! Nhưng chắc chắn là sai lầm, hắn đã bỏ nó rồi thì làm sao lại xuất hiện ở đây? Nó cười lắc đầu, đúng là nó hoa mắt rồi.
Điều mà bọn họ chú ý tới người con trai đó có lẽ là trong chiếc ly của người con trai này có, hình như là ly sữa? Phía dưới đáy có chiếc vương miện màu vàng, nhỏ chiếc nhẫn bình thường. Thì ra người con trai này là vua, dù cho có đeo mặt nạ thì mọi người ngay cả nó cũng chắc chắn rằng khuôn mặt của người này rất đẹp. Khí chất thì lại quá cao ngạo, lại rất lạnh lùng khó gần. Nếu bây giờ có hắn ở đây, chắc chắn hắn sẽ là người con trai đẹp nhất, lạnh lùng nhất... Nó lại lắc đầu cười chua xót, ngửa cổ uống hết ly sữa, nhưng khi ngửa lên thì có gì đó đụng vào môi nó, nó uống hết sữa trong ly thì tiếng leng keng vang lên khắp phòng, mọi người nhìn nó rồi lại nhìn vào ly nước của nó. Nó cũng nhìn vào ly nước của mình, hơi ngẩn ra, bên trong ly là vương miện màu bạc có. Người con trai có được chiếc vương miện cũng nhìn về phía phát ra âm thanh đó, người con trai thầm đánh giá nó, chiếc váy màu đen được thiết kế rất đơn giản nhưng nhìn ra chất liệu rất đắt tiền, thiết kế dù đơn giản nhưng vẫn rất đẹp. Chiếc váy cúp ngực trái tim khiến bờ vai và xương quai xanh hiện ra, rất quyến rũ. Chiếc váy ôm sát cơ thể, tôn lên cái eo thon thả và bầu ngực đầy đặn. Đôi chân thon gọn được như ẩn như hiện, cứ như một cô công chúa. Mái tóc màu tím dài đến gần mông, trông rất bí ẩn, màu tím này rất giống với màu tóc của người con trai này. Khuôn mặt thì lại bị che bởi mặt nạ màu đen, chị lộ đôi môi nhỏ nhắn và căng mọng và đôi mắt đẹp kia.
Người con trai này cách nó không xa, chỉ nhìn thấy đôi mắt màu tím thôi. Cũng không quan tâm bao nhiêu, người con trai này lại phải khiêu vũ với nó.
Nó cũng hướng về phía người con trai đó mà nhìn, cảm giác quen thuộc lại trỗi lên. Nó nhếch mép cười, nhẹ nhàng đặt ly nước xuống định xoay người rời khỏi dậy thì tiếng của người lúc nãy nêu lên trò chơi này. Ánh sáng được chiếu vào chỗ đứng của nó và người con trai đó, nó đứng yên.
- Vậy là đêm nay chúng ta đã tìm được King And Queen của buổi tiệc. Mời hai người cùng tiến lên và cùng khiêu vũ
Nó xoay người lại, nhìn người con trai đó. Dù từ xa nhưng ánh mắt của hai người xoáy vào nhau, nó không nhìn rõ được đôi mắt đó nhưng vẫn cảm nhận được sự lạnh lùng đến đáng sợ trong ánh mắt đó. Nhưng nó sợ sao? Không thể nào, đã bao lâu rồi nó chưa từng gặp ánh mắt lạnh lùng như thế nhỉ? Nó nhìn thẳng vào ánh mắt đó, không chút sợ hãi, đôi mắt nó cũng lạnh lẽo đến ghê sợ.
Người con trai đó trong lòng thầm ngạc nhiên, cô gái này lại có thể gạt bỏ đi sự lạnh lùng trong mắt hắn, nhìn sâu vào mắt hắn và còn nhìn lại bằng ánh mắt lạnh lẽo ư? Người con trai này khẽ nhíu mày lại, trong suy nghĩ không biết tại sao lại muốn nhảy với cô gái này, bất giác chân hành động còn nhanh hơn suy nghĩ. Mới đó mà đã đứng trước mặt cô gái đó rồi, người con trai này hơi lúng túng rồi cúi thấp người, đưa bàn tay thon gọn chìa trước mặt nó.
Nó khá ngạc nhiên, cứ nghĩ người con trai này sẽ không chịu nhảy ít nhất là nó nghĩ như vậy. Nhìn bàn tay của anh ta, rồi lại nhìn vào tay mình, không hiểu vì sao bàn tay mình lại không tự chủ được mà đưa vào bàn tay của người con trai đó.
Người con trai này ngước nhìn bàn tay của nó, khi đặt vào tay thì cảm giác được rất mềm mại. Nếu như không có lớp găng tay màu đen kia thì có lẽ bàn tay mềm mịn sẽ xuất hiện. Nắm lấy bàn tay của người con gái này, người con trai dẫn nó ra giữa phòng, làm tâm điểm của mọi người ở đây. Khúc nhạc vang lên, những người xung quanh cũng dần chìm vào trong điệu nhảy của mình và bạn nhảy. Chẳng ai quan tâm 2 người kia nữa Những người khác nhảy chỉ trong ánh sáng mờ mịt, còn người con trai đó và nó mới nhảy trong ánh sáng sáng hơn.
Nó nhìn trước mặt mình, chỉ thấy bộ comple sang trọng. Khoảng cách này rất gần, nó dường như có thể cảm nhận được hơi thở của người con trai này, hơi thở rất mạnh mẽ còn mang theo sự nam tính khó cưỡng. Bất giác trong đầu nó lại hiện lên hình ảnh của hắn... Nó khẽ lắc đầu, cười yếu ớt, dù có trong hoàn cảnh nào nó vẫn luôn nghĩ về hắn. Nhưng nó cũng nhận ra 3 năm nay chưa từng ở gần với một người con trai nào như thế, vậy mà lần này lại...
Nãy giờ nhìn chằm chằm bộ comple, trong đầu nó thoáng qua kí ức cũ, tại sao cái áo khoác này lại có đính kim cương? Tại sao lại giống như đúc vậy? Chất liệu vải cũng giống y như nhau, áo sơ mi bên trong cũng vậy! Ngạc nhiên, thật sự rất ngạc nhiên. Nó tin tưởng bộ comple này chưa từng bán ở thị trường hay bất cứ đâu, đây là bộ comple do nó dựa theo số liệu trên cơ thể hắn mà may ra để đi thi mà? Nhìn người con trai này mặc có vẻ như rất vừa vặn! Có lẽ hắn chẳng nhận ra được, chiếc váy của nó và bộ comple của hắn chính là một cặp! Bởi vì khi may nó có thêu hình bông hoa hồng màu trắng ở phía dưới tay áo, rất nhỏ nên hắn không để ý là đúng. Chiếc váy nó thì cũng thêu hình bông hoa hồng màu trắng nhỏ ở phía sau lưng, rất ít người nhận ra vì tóc đã che mất đi.
Nó mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt người con trai này, rồi lại thêm một lần ngạc nhiên nữa! Đôi mắt này... lại là màu tím? Ánh sáng đó càng làm nó nhìn rõ hơn đôi mắt phượng này, màu tím này giống y như màu mắt của nó! Đôi mắt này tạo cho nó cảm giác rất quen thuộc, tim nó đập nhanh hơn nữa. Suốt 3 năm trời, nó chưa từng gặp bất kì ai có màu mắt giống nó vậy mà mới vừa về lại nơi đây liền gặp được người có màu tóc giống lẫn có người có đôi mắt giống sao? Có phải là quá trùng hợp đi?
Khoan đã... mái tóc cùng màu? Nó nhìn lên mái tóc của người con trai này, lại ngạc nhiên. Dù không thể nào hoàn toàn nhìn rõ nhưng nó biết đây chính là mái tóc cùng màu với nó khi gặp ở sân bay. Lẽ nào lại trùng hợp như vậy? Người hôm đó nó gặp lại chính là người đang nhảy cùng nó? Tại sao lại có một người giống hắn đến như thế? Đôi mắt cùng màu đó nó đã mong chờ suốt 3 năm qua, mong được nhìn thấy rất nhiều, đôi mắt ôn nhu đó chỉ nhìn về phía nó... Nhưng đôi mắt này lại không như vậy, rất lạnh lùng, chẳng hề có một tia cảm xúc nào cả. Thật sự là giống đến 100%, nó không thể nào nhìn lầm được, nhưng trên thế giới này có người giống thì cũng đâu phải không có...
Những mảnh ký ức kia như được tua diễn lại, nó nhìn không được đôi mắt như có nước, có thể chảy ra bất cứ lúc nào.
Người con trai này đem hết tất cả biểu hiện kì lạ của nó thu vào mắt. Kì lạ? Tại sao cô gái này lại nhìn chằm chằm vào bộ áo vest của mình? Người con trai này thừa nhận, vừa mới về nước hôm qua thì lại nhận được thư mời đi dự buổi tiệc này, biết đây là buổi tiệc quan trọng nên mới miễn cưỡng đi. Trong tủ lại tìm thấy bộ comple này, bộ comple này rất đặc biệt, tuy thiết kế đơn giản nhưng lại được đính nhiều viên kim cương nhỏ rất lấp lánh. Người con trai liền lấy bộ comple này mặc, không hề suy nghĩ gì nhiều nhưng giờ nghĩ kỹ lại thì bộ comple này không phải do người con trai này mua.
Biểu hiện của cô gái này giống như là rất ngạc nhiên muốn hỏi vì sao lại có bộ comple này vậy. Sau đó lại ngước mặt lên nhìn, hai đôi mắt rất giống nhau, người con trai này đôi mắt có chứa tia ngạc nhiên. Tại sao đôi mắt của cô gái này lại giống y đúc với đôi mắt của mình, đều cùng là một màu tím. Ngay cả mái tóc cũng là màu tím giống nhau như đúc, một chút cũng chẳng khác, cứ như anh em trong gia đình vậy.
Lại nói đến đôi mắt củ cô gái này, đôi mắt này có gì đó rất bí ẩn, bề ngoài nhìn rất lạnh lẽo nhưng sâu bên trong người nào có thể đoán ra? Người con trai này cảm nhận được sự đau đớn ở phía sau sự lạnh lẽo đó. Nhưng bây giờ lại đang ngân ngấn nước mắt thế kia ? Và vì sao mình lại muốn tìm hiểu cô gái này như thế? Đôi mắt này khiến người con trai nhớ lại cảnh tượng lúc ở sân bay, cũng tình cờ nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ này, phải chăng đó chính là cô gái này? Ở cô gái này có một khí chất rất là cao quý, rất mạnh mẽ, cũng rất đáng sợ. Ban nãy nếu người bình thường nhìn từ phía sau sẽ còn tưởng cô gái này chính là tử thần, toàn thân chỉ mặc màu đen nhưng sự cao quý cũng chẳng hề mất đi một chút nào. Chỉ sợ nếu thật sự nhìn vào đôi mắt của cô gái này lại còn không thể nào dứt ra được, đôi mắt này rất đẹp, tựa hồ như hai viên thủy tinh màu tím, như có mị lực hút vào vậy. Nếu không phải bị che đi bởi sự lạnh lùng chỉ sợ người con trai này cũng không thể nào chống cự được.
Nói đi thì phải nói lại, từ phía sau nhìn lại, người con trai này có cảm giác rất quen thuộc, cứ như bóng dáng đó mỗi ngày mình đều gặp, đều mong nhớ vậy. Người con trai này quả thật rất tò mò, phía sau mặt nạ đó là một khuôn mặt như thế nào? Xinh đẹp? Kiều diễm? Lộng lẫy? Mị hoặc? Lần đầu tiên, người con trai này có hứng thú với một cô gái, mà cô gái này chưa từng gặp qua hay nói chuyện...
Thoát ra khỏi suy nghĩ, người con trai này cảm nhận được bàn tay mình đang nắm đang run lên, người con gái này đôi mắt đã ngấn lệ từ lúc nào. Nhìn chằm chằm vào mắt mình, miệng mấp máy như muốn nói gì đó.
- X..Xin lỗi, có thể cho tôi xem khuôn mặt anh không? _ giọng nói giờ đã lạc hẳn đi, rất đáng thương
Người con trai này không giấu được vẻ ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt, không phải là vì muốn nhìn khuôn mặt của mình chỉ để chiêm ngưỡng mà như là đang muốn xác định gì đó. Người con trai định nói thì bị nó ngắt lời
- X..Xin lỗi
Nói xong nó liền dứt tay ra khỏi bàn tay người con trai này, xoay lưng chạy đi ra khỏi căn phòng. Người con trai ngỡ ngàng nhìn bóng lưng của nó, lần đầu tiên mình gần gũi với một cô gái xa lạ lại bị người khác bỏ rơi. Nhưng ngạc nhiên hơn, tại sao mình lại có cảm giác bàn tay bỗng trở nên hụt hẫng, trong lòng lại dâng lên nỗi mất mát, dù chỉ là thoáng qua nhưng sự nhạy bén của người con trai này lại cảm nhận rất rõ ràng. Thật sự hôm nay mình bị làm sao?
Người con trai này vứt đi những suy nghĩ kia, xoay người rời đi. Nhưng trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về người con gái lúc nãy...
End chap 66
*Hura ^^ Chap này lại đạt kỷ lục mới rồi:* *
Ở trong phòng nó đang lựa quần áo, bỗng nó đứng lặng nhìn cái váy trước mặt
Tối... Tại nơi diễn ra buổi tiệc
Khi nó đến thì buổi tiệc cũng đã bắt đầu, người tổ chức bữa tiệc cũng đã thuyết trình xong. Nó chỉ cần có mặt chẳng bao lâu thì có thể rời đi. Nhưng điều nó không tưởng được, chiếc váy mà nó đang mặc chính là chiếc váy 3 năm trước, chính nó thiết kế và lúc đi Mĩ không hề đem theo. Lúc kiểm tra lại quần áo mới phát hiện, chiếc váy này cũng thật nhiều kỉ niệm khiến nó nhớ đến ngày mà đến nhà hắn, giúp hắn lấy số đo bộ comple, lúc đó hắn không biết rằng nó đã thoáng đỏ mặt và tim đập hơi nhanh hơn bình thường . Nhưng kì lạ là hôm nay nó lại muốn mặc, cảm giác quen thuộc đó lại trỗi dậy.
Nó chỉ lẳng lặng đi vào bên trong, đứng ở một khóc khuất tối. Cảnh tượng này rất quen thuộc, vào ngày sinh nhật hắn, nó cũng đứng ở đây, mong chờ được gặp hắn rồi cùng nhau khiêu vũ nhưng bây giờ khác ở chỗ đó chính là dù nó có mong chờ như thế nào đi nữa thì cũng chẳng gặp được nữa.
Nó lấy một ly sữa, khẽ nhấp môi uống. Thì lại nghe thấy tiếng vang lên khắp phòng
- Mọi người đang có mặt ở đây có lẽ cũng đều cầm một ly nước uống phải không ạ? Chúng tôi đã chuẩn bị trò chơi này từ trước, trong mỗi ly nước ở đây sẽ có 2 ly nước là có một vương miện của nữ hoàng và một vương miện của vua. Ai khi uống xong, nếu có vương miện thì hãy lên tiếng, hai người họ sẽ cùng khiêu vũ với nhau. Trò chơi này có tên là King And Queen, mong mọi người chơi vui vẻ _ Có một người đàn ông tầm cỡ 30 tuổi, khuôn mặt tuấn tú, mặc bộ comple trắng, vui vẻ nói dõng dạc
Mọi người trong phòng ồn ào bàn tán không ngừng, có người còn lập tức uống cạn hết ly nước trong tay nhưng rồi lại thất vọng vì chẳng có vương miện nào cả.
Nó nhếch mép cười, trò chơi này đúng là rất thú vị nhưng nó lại chẳng hứng thú, dự định uống xong thì đi về. Nhưng chẳng hiểu sao căn phòng lại im lặng lạ thường, nó nhìn theo hướng mọi người đang nhìn, cách đó không xa nó là bao thì có một người con trai mặc comple đen, nó nhìn thì ít nhất cũng cao gần 1m9, mái tóc màu tím bí ẩn, đeo mặt nạ màu bạc, che gần như nửa khuôn mặt, đôi mắt... hình như là màu tím?!!
Nó ngạc nhiên dụi mắt nhìn thật kỹ, có phải nó nhìn lầm rồi không? Nó tự nhủ là nó nhìn lầm thôi, trên thế giới này đâu phải chỉ có mình nó mới có màu mắt đó? Nhưng... cho đến nay nó chưa từng gặp ai có đôi mắt giống nó ngoại trừ hắn! Nhưng chắc chắn là sai lầm, hắn đã bỏ nó rồi thì làm sao lại xuất hiện ở đây? Nó cười lắc đầu, đúng là nó hoa mắt rồi.
Điều mà bọn họ chú ý tới người con trai đó có lẽ là trong chiếc ly của người con trai này có, hình như là ly sữa? Phía dưới đáy có chiếc vương miện màu vàng, nhỏ chiếc nhẫn bình thường. Thì ra người con trai này là vua, dù cho có đeo mặt nạ thì mọi người ngay cả nó cũng chắc chắn rằng khuôn mặt của người này rất đẹp. Khí chất thì lại quá cao ngạo, lại rất lạnh lùng khó gần. Nếu bây giờ có hắn ở đây, chắc chắn hắn sẽ là người con trai đẹp nhất, lạnh lùng nhất... Nó lại lắc đầu cười chua xót, ngửa cổ uống hết ly sữa, nhưng khi ngửa lên thì có gì đó đụng vào môi nó, nó uống hết sữa trong ly thì tiếng leng keng vang lên khắp phòng, mọi người nhìn nó rồi lại nhìn vào ly nước của nó. Nó cũng nhìn vào ly nước của mình, hơi ngẩn ra, bên trong ly là vương miện màu bạc có. Người con trai có được chiếc vương miện cũng nhìn về phía phát ra âm thanh đó, người con trai thầm đánh giá nó, chiếc váy màu đen được thiết kế rất đơn giản nhưng nhìn ra chất liệu rất đắt tiền, thiết kế dù đơn giản nhưng vẫn rất đẹp. Chiếc váy cúp ngực trái tim khiến bờ vai và xương quai xanh hiện ra, rất quyến rũ. Chiếc váy ôm sát cơ thể, tôn lên cái eo thon thả và bầu ngực đầy đặn. Đôi chân thon gọn được như ẩn như hiện, cứ như một cô công chúa. Mái tóc màu tím dài đến gần mông, trông rất bí ẩn, màu tím này rất giống với màu tóc của người con trai này. Khuôn mặt thì lại bị che bởi mặt nạ màu đen, chị lộ đôi môi nhỏ nhắn và căng mọng và đôi mắt đẹp kia.
Người con trai này cách nó không xa, chỉ nhìn thấy đôi mắt màu tím thôi. Cũng không quan tâm bao nhiêu, người con trai này lại phải khiêu vũ với nó.
Nó cũng hướng về phía người con trai đó mà nhìn, cảm giác quen thuộc lại trỗi lên. Nó nhếch mép cười, nhẹ nhàng đặt ly nước xuống định xoay người rời khỏi dậy thì tiếng của người lúc nãy nêu lên trò chơi này. Ánh sáng được chiếu vào chỗ đứng của nó và người con trai đó, nó đứng yên.
- Vậy là đêm nay chúng ta đã tìm được King And Queen của buổi tiệc. Mời hai người cùng tiến lên và cùng khiêu vũ
Nó xoay người lại, nhìn người con trai đó. Dù từ xa nhưng ánh mắt của hai người xoáy vào nhau, nó không nhìn rõ được đôi mắt đó nhưng vẫn cảm nhận được sự lạnh lùng đến đáng sợ trong ánh mắt đó. Nhưng nó sợ sao? Không thể nào, đã bao lâu rồi nó chưa từng gặp ánh mắt lạnh lùng như thế nhỉ? Nó nhìn thẳng vào ánh mắt đó, không chút sợ hãi, đôi mắt nó cũng lạnh lẽo đến ghê sợ.
Người con trai đó trong lòng thầm ngạc nhiên, cô gái này lại có thể gạt bỏ đi sự lạnh lùng trong mắt hắn, nhìn sâu vào mắt hắn và còn nhìn lại bằng ánh mắt lạnh lẽo ư? Người con trai này khẽ nhíu mày lại, trong suy nghĩ không biết tại sao lại muốn nhảy với cô gái này, bất giác chân hành động còn nhanh hơn suy nghĩ. Mới đó mà đã đứng trước mặt cô gái đó rồi, người con trai này hơi lúng túng rồi cúi thấp người, đưa bàn tay thon gọn chìa trước mặt nó.
Nó khá ngạc nhiên, cứ nghĩ người con trai này sẽ không chịu nhảy ít nhất là nó nghĩ như vậy. Nhìn bàn tay của anh ta, rồi lại nhìn vào tay mình, không hiểu vì sao bàn tay mình lại không tự chủ được mà đưa vào bàn tay của người con trai đó.
Người con trai này ngước nhìn bàn tay của nó, khi đặt vào tay thì cảm giác được rất mềm mại. Nếu như không có lớp găng tay màu đen kia thì có lẽ bàn tay mềm mịn sẽ xuất hiện. Nắm lấy bàn tay của người con gái này, người con trai dẫn nó ra giữa phòng, làm tâm điểm của mọi người ở đây. Khúc nhạc vang lên, những người xung quanh cũng dần chìm vào trong điệu nhảy của mình và bạn nhảy. Chẳng ai quan tâm 2 người kia nữa Những người khác nhảy chỉ trong ánh sáng mờ mịt, còn người con trai đó và nó mới nhảy trong ánh sáng sáng hơn.
Nó nhìn trước mặt mình, chỉ thấy bộ comple sang trọng. Khoảng cách này rất gần, nó dường như có thể cảm nhận được hơi thở của người con trai này, hơi thở rất mạnh mẽ còn mang theo sự nam tính khó cưỡng. Bất giác trong đầu nó lại hiện lên hình ảnh của hắn... Nó khẽ lắc đầu, cười yếu ớt, dù có trong hoàn cảnh nào nó vẫn luôn nghĩ về hắn. Nhưng nó cũng nhận ra 3 năm nay chưa từng ở gần với một người con trai nào như thế, vậy mà lần này lại...
Nãy giờ nhìn chằm chằm bộ comple, trong đầu nó thoáng qua kí ức cũ, tại sao cái áo khoác này lại có đính kim cương? Tại sao lại giống như đúc vậy? Chất liệu vải cũng giống y như nhau, áo sơ mi bên trong cũng vậy! Ngạc nhiên, thật sự rất ngạc nhiên. Nó tin tưởng bộ comple này chưa từng bán ở thị trường hay bất cứ đâu, đây là bộ comple do nó dựa theo số liệu trên cơ thể hắn mà may ra để đi thi mà? Nhìn người con trai này mặc có vẻ như rất vừa vặn! Có lẽ hắn chẳng nhận ra được, chiếc váy của nó và bộ comple của hắn chính là một cặp! Bởi vì khi may nó có thêu hình bông hoa hồng màu trắng ở phía dưới tay áo, rất nhỏ nên hắn không để ý là đúng. Chiếc váy nó thì cũng thêu hình bông hoa hồng màu trắng nhỏ ở phía sau lưng, rất ít người nhận ra vì tóc đã che mất đi.
Nó mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt người con trai này, rồi lại thêm một lần ngạc nhiên nữa! Đôi mắt này... lại là màu tím? Ánh sáng đó càng làm nó nhìn rõ hơn đôi mắt phượng này, màu tím này giống y như màu mắt của nó! Đôi mắt này tạo cho nó cảm giác rất quen thuộc, tim nó đập nhanh hơn nữa. Suốt 3 năm trời, nó chưa từng gặp bất kì ai có màu mắt giống nó vậy mà mới vừa về lại nơi đây liền gặp được người có màu tóc giống lẫn có người có đôi mắt giống sao? Có phải là quá trùng hợp đi?
Khoan đã... mái tóc cùng màu? Nó nhìn lên mái tóc của người con trai này, lại ngạc nhiên. Dù không thể nào hoàn toàn nhìn rõ nhưng nó biết đây chính là mái tóc cùng màu với nó khi gặp ở sân bay. Lẽ nào lại trùng hợp như vậy? Người hôm đó nó gặp lại chính là người đang nhảy cùng nó? Tại sao lại có một người giống hắn đến như thế? Đôi mắt cùng màu đó nó đã mong chờ suốt 3 năm qua, mong được nhìn thấy rất nhiều, đôi mắt ôn nhu đó chỉ nhìn về phía nó... Nhưng đôi mắt này lại không như vậy, rất lạnh lùng, chẳng hề có một tia cảm xúc nào cả. Thật sự là giống đến 100%, nó không thể nào nhìn lầm được, nhưng trên thế giới này có người giống thì cũng đâu phải không có...
Những mảnh ký ức kia như được tua diễn lại, nó nhìn không được đôi mắt như có nước, có thể chảy ra bất cứ lúc nào.
Người con trai này đem hết tất cả biểu hiện kì lạ của nó thu vào mắt. Kì lạ? Tại sao cô gái này lại nhìn chằm chằm vào bộ áo vest của mình? Người con trai này thừa nhận, vừa mới về nước hôm qua thì lại nhận được thư mời đi dự buổi tiệc này, biết đây là buổi tiệc quan trọng nên mới miễn cưỡng đi. Trong tủ lại tìm thấy bộ comple này, bộ comple này rất đặc biệt, tuy thiết kế đơn giản nhưng lại được đính nhiều viên kim cương nhỏ rất lấp lánh. Người con trai liền lấy bộ comple này mặc, không hề suy nghĩ gì nhiều nhưng giờ nghĩ kỹ lại thì bộ comple này không phải do người con trai này mua.
Biểu hiện của cô gái này giống như là rất ngạc nhiên muốn hỏi vì sao lại có bộ comple này vậy. Sau đó lại ngước mặt lên nhìn, hai đôi mắt rất giống nhau, người con trai này đôi mắt có chứa tia ngạc nhiên. Tại sao đôi mắt của cô gái này lại giống y đúc với đôi mắt của mình, đều cùng là một màu tím. Ngay cả mái tóc cũng là màu tím giống nhau như đúc, một chút cũng chẳng khác, cứ như anh em trong gia đình vậy.
Lại nói đến đôi mắt củ cô gái này, đôi mắt này có gì đó rất bí ẩn, bề ngoài nhìn rất lạnh lẽo nhưng sâu bên trong người nào có thể đoán ra? Người con trai này cảm nhận được sự đau đớn ở phía sau sự lạnh lẽo đó. Nhưng bây giờ lại đang ngân ngấn nước mắt thế kia ? Và vì sao mình lại muốn tìm hiểu cô gái này như thế? Đôi mắt này khiến người con trai nhớ lại cảnh tượng lúc ở sân bay, cũng tình cờ nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ này, phải chăng đó chính là cô gái này? Ở cô gái này có một khí chất rất là cao quý, rất mạnh mẽ, cũng rất đáng sợ. Ban nãy nếu người bình thường nhìn từ phía sau sẽ còn tưởng cô gái này chính là tử thần, toàn thân chỉ mặc màu đen nhưng sự cao quý cũng chẳng hề mất đi một chút nào. Chỉ sợ nếu thật sự nhìn vào đôi mắt của cô gái này lại còn không thể nào dứt ra được, đôi mắt này rất đẹp, tựa hồ như hai viên thủy tinh màu tím, như có mị lực hút vào vậy. Nếu không phải bị che đi bởi sự lạnh lùng chỉ sợ người con trai này cũng không thể nào chống cự được.
Nói đi thì phải nói lại, từ phía sau nhìn lại, người con trai này có cảm giác rất quen thuộc, cứ như bóng dáng đó mỗi ngày mình đều gặp, đều mong nhớ vậy. Người con trai này quả thật rất tò mò, phía sau mặt nạ đó là một khuôn mặt như thế nào? Xinh đẹp? Kiều diễm? Lộng lẫy? Mị hoặc? Lần đầu tiên, người con trai này có hứng thú với một cô gái, mà cô gái này chưa từng gặp qua hay nói chuyện...
Thoát ra khỏi suy nghĩ, người con trai này cảm nhận được bàn tay mình đang nắm đang run lên, người con gái này đôi mắt đã ngấn lệ từ lúc nào. Nhìn chằm chằm vào mắt mình, miệng mấp máy như muốn nói gì đó.
- X..Xin lỗi, có thể cho tôi xem khuôn mặt anh không? _ giọng nói giờ đã lạc hẳn đi, rất đáng thương
Người con trai này không giấu được vẻ ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt, không phải là vì muốn nhìn khuôn mặt của mình chỉ để chiêm ngưỡng mà như là đang muốn xác định gì đó. Người con trai định nói thì bị nó ngắt lời
- X..Xin lỗi
Nói xong nó liền dứt tay ra khỏi bàn tay người con trai này, xoay lưng chạy đi ra khỏi căn phòng. Người con trai ngỡ ngàng nhìn bóng lưng của nó, lần đầu tiên mình gần gũi với một cô gái xa lạ lại bị người khác bỏ rơi. Nhưng ngạc nhiên hơn, tại sao mình lại có cảm giác bàn tay bỗng trở nên hụt hẫng, trong lòng lại dâng lên nỗi mất mát, dù chỉ là thoáng qua nhưng sự nhạy bén của người con trai này lại cảm nhận rất rõ ràng. Thật sự hôm nay mình bị làm sao?
Người con trai này vứt đi những suy nghĩ kia, xoay người rời đi. Nhưng trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về người con gái lúc nãy...
End chap 66
*Hura ^^ Chap này lại đạt kỷ lục mới rồi:* *
Tác giả :
Do_Ra_Mon