Mặc Trạc
Chương 170: Nhẫn dương chi bạch ngọc
Duy Nhược Hề ăn cơm xong lại chuẩn bị cùng Mặc Diễm đi đến dị tổ. Cô biết Thường Trác hiện tại hẳn đang bận rộn nhiều việc cho nên Nhược Hề cũng không gọi cho ông mà đích thân dẫn Mặc Diễm đi.
Khi Mặc Diễm đến nơi thì anh cảm thấy thật ngoài ý muốn, không ngờ hang ổ của Dị tổ lại ở một chỗ thế này.
Còn Nhược Hề thì không biết Thường Trác có thông báo đến dị tổ sẽ có thành viên mới hay chưa cho nên cô đứng ở trước cửa biệt thự không biết có nên đi vào hay không.
Mặc Diễm thấy Nhược Hề lo lắng cùng do dự thì cũng biết cô đang nghĩ thế nào cho nên kéo tay Duy Nhược Hề rồi xoay người bước đi.
“Không đi vào sao?” Nhược Hề thấy Mặc Diễm kéo cô rời khỏi thì kinh ngạc mà hỏi.
“Tạm thời khoan hãy đi vào.” Thật ra Mặc Diễm cũng không vội vã tiến vào dị tổ, lúc Thường Trác mời anh thì anh căn bản không muốn gia nhập nhưng sau đó vì nghe nói sẽ có cơ hội cùng hợp tác với Nhược Hề cho nên anh mới đồng ý tham gia.
Còn hiện tại trông thấy Duy Nhược Hề một bộ không biết làm sao thì anh cũng không muốn lập tức đi vào cho nên anh nghĩ hay là đi ra ngoài dạo với cô một vòng cũng tốt.
“Không đi vào trong vậy chúng ta đi đâu bây giờ?” Duy Nhược Hề mờ mịt hỏi, “Nếu không, chúng ta trở về nhà đi.”
Mặc Diễm chỉ là yên lặng kéo tay cô đi về phía trước không nói tiếng nào. Duy Nhược Hề cũng tùy anh dắt cô đi.
Đi một hồi cũng khá lâu nhưng mà Duy Nhược Hề cũng không nhắc nhở Mặc Diễm cần gọi xe. Mặc Diễm cũng chẳng đề cập đến xe mà cứ lẳng lặng nắm tay cô đi tới.
Hai người cứ thế đi hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng anh dẫn Nhược Hề vào một tiệm châu báo trang sức.
Nhược Hề đứng trước cửa tiệm trang sức không biết Mặc Diễm dẫn cô vào đây làm cái gì.
Bởi vì dịch bệnh đã được khống chế cho nên trên đường đã có ít nhiều người đi lại, một số cửa hàng cũng đã mở trở lại.
“Vào...vào trong làm cái gì?” Duy Nhược Hề đi sau Mặc Diễm mà kinh ngạc hỏi.
Cái người kia sẽ không tặng đồ cho cô đi? Một người hỉ nộ vô thường lại chán ghét cô như anh ta làm sao có thể tặng đồ cho cô được chứ. Duy Nhược Hề tình nguyện tinh tưởng rằng Mặc Diễm dẫn cô đi nhầm chỗ.
Mặc Diễm dẫn Nhược Hề vào tiệm xong cũng chỉ là lôi kéo cô đến mỗi quầy trưng bày xem một chút cũng không định làm cái gì.
Duy Nhược Hề cũng mặc kệ anh dẫn cô đi, luôn theo anh nhìn đến các loại trang sức trưng trong tủ kính.
Đem hết các quầy hàng nhìn qua một lần cuối cùng anh dừng lại trước một tủ kính.
Tủ kính này nhìn không lớn bằng các tử kính khác, chỉ chừng một thước vuông, phía dưới nền là trang trí cỏ nhân tạo, mặt trên của tủ kính có trưng bày một chiếc hộp tinh xảo, ở bên trong cái hộp đó có bày một cái nhẫn.
Duy Nhược Hề vừa nhìn thoáng qua chiếc nhẫn liền bị chiếc nhẫn kia hấp dẫn ngay. Toàn thân chiếc nhẫn toàn một màu trắng tinh khôi, tản ra ánh hào quang dịu dàng. Mặt trên của chiếc nhẫn được điêu khắc thành một đóa hoa. Nhìn tổng thể thì chiếc nhẫn trông phi thường xinh đẹp cùng tinh tế. Vừa nhìn Duy Nhược Hề liền thích ngay.
Duy Nhược Hề nhìn thoáng qua cái giá ghi bên dưới thế nhưng lại là một trăm triệu. Trời ạ! Chiếc nhẫn này rốt cuộc làm bằng cái gì mà quý như thế.
Nhân viên cửa hàng thấy có người đang ngắm chiếc nhẫn thế là tiến tới giới thiệu cho khách ngay. Cô nhân viên bán hàng nhìn đôi nam nữ trước mắt, nam thì tuấn mý, nữ thì vô cùng xinh đẹp.
“Chiếc nhẫn này được làm bằng chất liệu gì thế?” Duy Nhược Hề nhìn xem cảm thấy giống như là ngọc nhưng mà cô không dám khẳng định.
Cô nhân viên bán hàng nghe Nhược Hề hỏi xong lại giải thích ngay: “Đây chính là dương chi bạch ngọc, chính là thượng phẩm trong các loại ngọc. Hơn nữa loại dương chi bạch ngọc này hiện tại vô cùng hiếm có. Chính vì thế mà một chiếc nhẫn nhỏ như thế lại có giá là một trăm triệu tinh cầu.”
Dương chi bạch ngọc? Duy Nhược Hề chuyển thân mình để ngắm được kỹ hơn.
Cô biết dương chi bạch ngọc hiện tại vô cùng hi hữu, hơn nữa đều là làm các vật phẩm như vòng tay hoặc là ngọc bội chứ ít thấy dưới dạng nhẫn như thế này.
“Nhẫn bằng dương chi bạch ngọc thế này trong chuỗi cửa hàng của chúng tôi chỉ có một chiếc. Nếu tiểu thư thích thì ngàn vàn lần đừng bỏ qua.” Cô nhân viên bán hàng thấy Nhược Hề thích chiếc nhẫn như vậy cho nên rất mong Duy Nhược Hề sẽ mua nó. Đối với nhân viên bán hàng như bọn họ nếu tự tay bán được đồ sẽ được hưởng chiếc khấu tính theo phần trăm. Với giá của chiếc nhẫn này thì cô sẽ được một số tiền rất lớn.
Bởi vì theo lẽ thường những đôi nam nữ tiến vào cửa hàng thì không vợ chồng cũng là tình nhân cho nên cô bán hàng tự nhiên nghĩ rằng Mặc Diễm cùng Nhược Hề chính là người yêu.
Duy Nhược Hề mặc dù rất thích chiếc nhẫn nhưng là cô không hề có ý định đi mua nó. Đối với cô mà nói những thứ quý như thế chỉ cần nhìn xem là được. Hơn nữa một trăm triệu là cái giá không hề nhỏ. Sinh ý của Đa Cư khách sạn mặc dù không hề nhỏ nhưng mà cô còn định cùng Lam Á Nam hợp tác dự án cho nên chiếc nhẫn với giá trăm triệu này với cô vô cùng quý giá.
Mặc Diễm nhìn thấy được Duy Nhược Hề rất thích chiếc nhẫn sau đó anh lại quay sang nói với cô bán hàng, “Gói lại chiếc nhẫn này giúp tôi,”
“Mặc Diễm, anh muốn nua sao?” Duy Nhược Hề kinh ngạc khi nghe thấy Mặc Diễm muốn lấy chiếc nhẫn. Nhưng anh ta lấy chiếc nhẫn làm cái gì? Không lẽ muốn tặng cho Mặc mẹ?
Mặc Diễm cũng không nói gì chỉ là nhìn cô rồi tiếp tục bảo nhân viên bán hàng gói lại.
“Từ từ.” Cô nhân viên nghe Mặc Diễm nói thế thì định tiếp tục lấy chiếc nhẫn ra gói lại thật không ngờ lúc này lại tiếp tục nghe một thanh âm trầm thấp.
Cô nhân viên đang giơ tay ra thì dừng lại sau đó hướng nhìn về phía giọng nói kia phát ra.
Chủ nhân của giọng nói cũng là một nam nhân chẳng qua so với Mặc Diễm mà nói dường như anh ta lại thiếu chút gì đó. Người thanh niên này tóc tai gọn gàng, tém hết về phía sau chỉ là trước trán của anh ta để lại lòa xòa một ít tóc tùy ý làm lộ ra hình dáng rõ ràng của gương mặt.
Nhược Hề cùng Mặc Diễm nghe được giọng nói cũng là quay đầu nhìn về phía sau, Duy Nhược Hề nhìn thấy anh ta thì bất ngờ một chút sau đó lại nhăn mày. Còn Mặc Diễm sau khi nhìn thấy anh ta thì chẳng có phản ứng gì cả chỉ là lạnh lùng nhìn một cái sau đó lại bắt nhân viên bán hàng tiếp tục gói lại giúp anh.
Cái người thanh niên kia thấy nhân viên định gói lại chiếc nhẫn thì nhịn không được tiếp tục ngăn cản, “Không được gói!”
Nhược Hề thì nghe thế không nhịn được nữa mở miệng: “Trạch Chi, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Đúng thế, chủ nhân của giọng nói khi nãy chính là cùng một người tranh ngọc bội với cô lần trước, Trạch Chi.
Trạch Chi lại cười cười: “Duy Nhược Hề, chúng ta quả thật rất là hữu duyên.” Từ lần trước cùng Nguyên Vũ ăn cơm thì Trạch Chi đã nghe được một ít sự tình của Duy Nhược Hề từ anh ta.
Duy Nhược Hề nghe anh ta nói thế cũng không thèm để ý anh ta.
Mặc Diễm cũng giống thế, không hề đem Trạch Chi để vào trong mắt lại tiếp tục nói: “Gói chiếc nhẫn giúp tôi nhanh một chút nhé!” cái người ở phía sau là ai thì Mặc Diễm trước sau như một, một chút hứng thú cũng không có.
Cô nhân viên bán hàng cũng muốn làm theo ý Mặc Diễm nhưng mà cô chuẩn bị hành động lại bị Trạch Chi ngăn cản, “Ta nói từ từ!” giọng nói của anh ta đã mang theo chút bất mãng cùng lạnh lùng.
Cô nhân viên bán hàng có chút xấu hổ không biết phải làm thế nào cho tốt, cô nhìn một chút gương mặt băng sương của Mặc Diễm rồi lại quay sang nhìn Trạch Chi đang không kiên nhẫn. Cô cắn răng một cái sau đó tiếp tục đem chiếc nhẫn lấy ra gói lại.
Trạch Chi thấy thế thì càng thêm bất mãn: “Cô không biết tôi là ai sao?” Trạch Chi quả thật không ngờ ở bên trong cửa hàng lại có người không nghe mệnh lệnh của anh ta.
Cô gái nghe xong cũng là mờ mịt nhìn Trạch Chi một cái. Cô cũng chỉ vừa đên vài ngày, chỉ biết đây là cửa hàng của Trạch gia nhưng mà không hề biết được vị công tử trước mắt này chính là thiếu gia nhà họ Trạch.
Cô bán hàng lắc đầu, “Thực xin lỗi, vị tiên sinh này, tôi không biết anh là ai!” Dứt lời cô lại tiếp tục đóng gói chiếc nhẫn, gói cẩn thận xong cô lại đem nó đưa cho Măc Diễm rồi nhận tiền.
Trạch Chi càng nhìn cô nhân viên lại càng thêm bất mãng.
Duy Nhược Hề ngốc ở một bên nhìn sắc mặt của Trạch Chi càng ngày càng đen thì âm thầm cười trộm. Cô thật không ngờ nhân viên cửa hàng lại có người không biết Trạch Chi, cô gái này hẳn là mới đến đi.
Sau đó một cô bán hàng khác ở gần đó tiến đến liền hô “ Đây không phải là Trạch thiếu gia sao? Tại sao giờ này thiếu gia lại đến đây?”
Trạch Chi? Trạch thiếu gia? Cô nhân viên đang gói hàng giúp Mặc Diễm nghe người ta nói thế lại ngốc lăng ra, thật không ngờ anh ta lại là chủ nhân tương lai của cửa hàng. Cô bán hàng thế nhưng chỉ dừng lại trong giây lát rồi tiếp tục công việc của mình là giao dịch với Mặc Diễm.
Khi Mặc Diễm đến nơi thì anh cảm thấy thật ngoài ý muốn, không ngờ hang ổ của Dị tổ lại ở một chỗ thế này.
Còn Nhược Hề thì không biết Thường Trác có thông báo đến dị tổ sẽ có thành viên mới hay chưa cho nên cô đứng ở trước cửa biệt thự không biết có nên đi vào hay không.
Mặc Diễm thấy Nhược Hề lo lắng cùng do dự thì cũng biết cô đang nghĩ thế nào cho nên kéo tay Duy Nhược Hề rồi xoay người bước đi.
“Không đi vào sao?” Nhược Hề thấy Mặc Diễm kéo cô rời khỏi thì kinh ngạc mà hỏi.
“Tạm thời khoan hãy đi vào.” Thật ra Mặc Diễm cũng không vội vã tiến vào dị tổ, lúc Thường Trác mời anh thì anh căn bản không muốn gia nhập nhưng sau đó vì nghe nói sẽ có cơ hội cùng hợp tác với Nhược Hề cho nên anh mới đồng ý tham gia.
Còn hiện tại trông thấy Duy Nhược Hề một bộ không biết làm sao thì anh cũng không muốn lập tức đi vào cho nên anh nghĩ hay là đi ra ngoài dạo với cô một vòng cũng tốt.
“Không đi vào trong vậy chúng ta đi đâu bây giờ?” Duy Nhược Hề mờ mịt hỏi, “Nếu không, chúng ta trở về nhà đi.”
Mặc Diễm chỉ là yên lặng kéo tay cô đi về phía trước không nói tiếng nào. Duy Nhược Hề cũng tùy anh dắt cô đi.
Đi một hồi cũng khá lâu nhưng mà Duy Nhược Hề cũng không nhắc nhở Mặc Diễm cần gọi xe. Mặc Diễm cũng chẳng đề cập đến xe mà cứ lẳng lặng nắm tay cô đi tới.
Hai người cứ thế đi hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng anh dẫn Nhược Hề vào một tiệm châu báo trang sức.
Nhược Hề đứng trước cửa tiệm trang sức không biết Mặc Diễm dẫn cô vào đây làm cái gì.
Bởi vì dịch bệnh đã được khống chế cho nên trên đường đã có ít nhiều người đi lại, một số cửa hàng cũng đã mở trở lại.
“Vào...vào trong làm cái gì?” Duy Nhược Hề đi sau Mặc Diễm mà kinh ngạc hỏi.
Cái người kia sẽ không tặng đồ cho cô đi? Một người hỉ nộ vô thường lại chán ghét cô như anh ta làm sao có thể tặng đồ cho cô được chứ. Duy Nhược Hề tình nguyện tinh tưởng rằng Mặc Diễm dẫn cô đi nhầm chỗ.
Mặc Diễm dẫn Nhược Hề vào tiệm xong cũng chỉ là lôi kéo cô đến mỗi quầy trưng bày xem một chút cũng không định làm cái gì.
Duy Nhược Hề cũng mặc kệ anh dẫn cô đi, luôn theo anh nhìn đến các loại trang sức trưng trong tủ kính.
Đem hết các quầy hàng nhìn qua một lần cuối cùng anh dừng lại trước một tủ kính.
Tủ kính này nhìn không lớn bằng các tử kính khác, chỉ chừng một thước vuông, phía dưới nền là trang trí cỏ nhân tạo, mặt trên của tủ kính có trưng bày một chiếc hộp tinh xảo, ở bên trong cái hộp đó có bày một cái nhẫn.
Duy Nhược Hề vừa nhìn thoáng qua chiếc nhẫn liền bị chiếc nhẫn kia hấp dẫn ngay. Toàn thân chiếc nhẫn toàn một màu trắng tinh khôi, tản ra ánh hào quang dịu dàng. Mặt trên của chiếc nhẫn được điêu khắc thành một đóa hoa. Nhìn tổng thể thì chiếc nhẫn trông phi thường xinh đẹp cùng tinh tế. Vừa nhìn Duy Nhược Hề liền thích ngay.
Duy Nhược Hề nhìn thoáng qua cái giá ghi bên dưới thế nhưng lại là một trăm triệu. Trời ạ! Chiếc nhẫn này rốt cuộc làm bằng cái gì mà quý như thế.
Nhân viên cửa hàng thấy có người đang ngắm chiếc nhẫn thế là tiến tới giới thiệu cho khách ngay. Cô nhân viên bán hàng nhìn đôi nam nữ trước mắt, nam thì tuấn mý, nữ thì vô cùng xinh đẹp.
“Chiếc nhẫn này được làm bằng chất liệu gì thế?” Duy Nhược Hề nhìn xem cảm thấy giống như là ngọc nhưng mà cô không dám khẳng định.
Cô nhân viên bán hàng nghe Nhược Hề hỏi xong lại giải thích ngay: “Đây chính là dương chi bạch ngọc, chính là thượng phẩm trong các loại ngọc. Hơn nữa loại dương chi bạch ngọc này hiện tại vô cùng hiếm có. Chính vì thế mà một chiếc nhẫn nhỏ như thế lại có giá là một trăm triệu tinh cầu.”
Dương chi bạch ngọc? Duy Nhược Hề chuyển thân mình để ngắm được kỹ hơn.
Cô biết dương chi bạch ngọc hiện tại vô cùng hi hữu, hơn nữa đều là làm các vật phẩm như vòng tay hoặc là ngọc bội chứ ít thấy dưới dạng nhẫn như thế này.
“Nhẫn bằng dương chi bạch ngọc thế này trong chuỗi cửa hàng của chúng tôi chỉ có một chiếc. Nếu tiểu thư thích thì ngàn vàn lần đừng bỏ qua.” Cô nhân viên bán hàng thấy Nhược Hề thích chiếc nhẫn như vậy cho nên rất mong Duy Nhược Hề sẽ mua nó. Đối với nhân viên bán hàng như bọn họ nếu tự tay bán được đồ sẽ được hưởng chiếc khấu tính theo phần trăm. Với giá của chiếc nhẫn này thì cô sẽ được một số tiền rất lớn.
Bởi vì theo lẽ thường những đôi nam nữ tiến vào cửa hàng thì không vợ chồng cũng là tình nhân cho nên cô bán hàng tự nhiên nghĩ rằng Mặc Diễm cùng Nhược Hề chính là người yêu.
Duy Nhược Hề mặc dù rất thích chiếc nhẫn nhưng là cô không hề có ý định đi mua nó. Đối với cô mà nói những thứ quý như thế chỉ cần nhìn xem là được. Hơn nữa một trăm triệu là cái giá không hề nhỏ. Sinh ý của Đa Cư khách sạn mặc dù không hề nhỏ nhưng mà cô còn định cùng Lam Á Nam hợp tác dự án cho nên chiếc nhẫn với giá trăm triệu này với cô vô cùng quý giá.
Mặc Diễm nhìn thấy được Duy Nhược Hề rất thích chiếc nhẫn sau đó anh lại quay sang nói với cô bán hàng, “Gói lại chiếc nhẫn này giúp tôi,”
“Mặc Diễm, anh muốn nua sao?” Duy Nhược Hề kinh ngạc khi nghe thấy Mặc Diễm muốn lấy chiếc nhẫn. Nhưng anh ta lấy chiếc nhẫn làm cái gì? Không lẽ muốn tặng cho Mặc mẹ?
Mặc Diễm cũng không nói gì chỉ là nhìn cô rồi tiếp tục bảo nhân viên bán hàng gói lại.
“Từ từ.” Cô nhân viên nghe Mặc Diễm nói thế thì định tiếp tục lấy chiếc nhẫn ra gói lại thật không ngờ lúc này lại tiếp tục nghe một thanh âm trầm thấp.
Cô nhân viên đang giơ tay ra thì dừng lại sau đó hướng nhìn về phía giọng nói kia phát ra.
Chủ nhân của giọng nói cũng là một nam nhân chẳng qua so với Mặc Diễm mà nói dường như anh ta lại thiếu chút gì đó. Người thanh niên này tóc tai gọn gàng, tém hết về phía sau chỉ là trước trán của anh ta để lại lòa xòa một ít tóc tùy ý làm lộ ra hình dáng rõ ràng của gương mặt.
Nhược Hề cùng Mặc Diễm nghe được giọng nói cũng là quay đầu nhìn về phía sau, Duy Nhược Hề nhìn thấy anh ta thì bất ngờ một chút sau đó lại nhăn mày. Còn Mặc Diễm sau khi nhìn thấy anh ta thì chẳng có phản ứng gì cả chỉ là lạnh lùng nhìn một cái sau đó lại bắt nhân viên bán hàng tiếp tục gói lại giúp anh.
Cái người thanh niên kia thấy nhân viên định gói lại chiếc nhẫn thì nhịn không được tiếp tục ngăn cản, “Không được gói!”
Nhược Hề thì nghe thế không nhịn được nữa mở miệng: “Trạch Chi, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Đúng thế, chủ nhân của giọng nói khi nãy chính là cùng một người tranh ngọc bội với cô lần trước, Trạch Chi.
Trạch Chi lại cười cười: “Duy Nhược Hề, chúng ta quả thật rất là hữu duyên.” Từ lần trước cùng Nguyên Vũ ăn cơm thì Trạch Chi đã nghe được một ít sự tình của Duy Nhược Hề từ anh ta.
Duy Nhược Hề nghe anh ta nói thế cũng không thèm để ý anh ta.
Mặc Diễm cũng giống thế, không hề đem Trạch Chi để vào trong mắt lại tiếp tục nói: “Gói chiếc nhẫn giúp tôi nhanh một chút nhé!” cái người ở phía sau là ai thì Mặc Diễm trước sau như một, một chút hứng thú cũng không có.
Cô nhân viên bán hàng cũng muốn làm theo ý Mặc Diễm nhưng mà cô chuẩn bị hành động lại bị Trạch Chi ngăn cản, “Ta nói từ từ!” giọng nói của anh ta đã mang theo chút bất mãng cùng lạnh lùng.
Cô nhân viên bán hàng có chút xấu hổ không biết phải làm thế nào cho tốt, cô nhìn một chút gương mặt băng sương của Mặc Diễm rồi lại quay sang nhìn Trạch Chi đang không kiên nhẫn. Cô cắn răng một cái sau đó tiếp tục đem chiếc nhẫn lấy ra gói lại.
Trạch Chi thấy thế thì càng thêm bất mãn: “Cô không biết tôi là ai sao?” Trạch Chi quả thật không ngờ ở bên trong cửa hàng lại có người không nghe mệnh lệnh của anh ta.
Cô gái nghe xong cũng là mờ mịt nhìn Trạch Chi một cái. Cô cũng chỉ vừa đên vài ngày, chỉ biết đây là cửa hàng của Trạch gia nhưng mà không hề biết được vị công tử trước mắt này chính là thiếu gia nhà họ Trạch.
Cô bán hàng lắc đầu, “Thực xin lỗi, vị tiên sinh này, tôi không biết anh là ai!” Dứt lời cô lại tiếp tục đóng gói chiếc nhẫn, gói cẩn thận xong cô lại đem nó đưa cho Măc Diễm rồi nhận tiền.
Trạch Chi càng nhìn cô nhân viên lại càng thêm bất mãng.
Duy Nhược Hề ngốc ở một bên nhìn sắc mặt của Trạch Chi càng ngày càng đen thì âm thầm cười trộm. Cô thật không ngờ nhân viên cửa hàng lại có người không biết Trạch Chi, cô gái này hẳn là mới đến đi.
Sau đó một cô bán hàng khác ở gần đó tiến đến liền hô “ Đây không phải là Trạch thiếu gia sao? Tại sao giờ này thiếu gia lại đến đây?”
Trạch Chi? Trạch thiếu gia? Cô nhân viên đang gói hàng giúp Mặc Diễm nghe người ta nói thế lại ngốc lăng ra, thật không ngờ anh ta lại là chủ nhân tương lai của cửa hàng. Cô bán hàng thế nhưng chỉ dừng lại trong giây lát rồi tiếp tục công việc của mình là giao dịch với Mặc Diễm.
Tác giả :
Bồ Đào Hảo Toan