Mặc Trạc
Chương 101: Cẩn du
Duy Nhược Hề ở lại Nam Lâm Thành thêm một tuần, mỗi ngày sau khi rời giường chính là hai giờ tu luyện sau đó cô sẽ vào trong không gian làm bữa sáng cho ba người. Sáng nào cũng vậy Duy Hạo sẽ cùng Cẩn Du đến chỗ cô ăn sáng, sau đó Cẩn Du vẫn cứ kiên trì một ngày ba bữa cùng Duy Hạo chạy đến ăn chực.
Duy Nhược Hề bởi vì Cẩn Du là chiến hữu của Duy Hạo lại là người không nói chuyện được cho nên cô liền cam chịu hành vi mỗi ngày đến ăn ké của Cẩn Du. Mỗi ngày ba bữa cứ đúng giờ là hai người kia lại xuất hiện.
Lúc ăn cơm ba người cũng không có nói chuyện gì nhiều mà trên cơ bản thì cũng không có chuyện gì để nói ngoài việc Duy Hạo cùng Duy Nhược Hề tán nhảm một chút. Cẩn Du thì chỉ có thể ngồi nghe rồi lại khoa tay múa chân cho Duy Hạo dịch lại.
Cẩn Du cũng chưa từng hỏi qua đồ ăn của Duy Nhược Hề cho bọn họ ăn mỗi ngày là từ đâu mà có, tại sao hương vị lại so với bên ngoài tốt hơn rất nhiều. Mỗi lần anh đến đều chỉ yên lặng ăn cơm sau đó lại chăm chỉ ăn hoa quả mà cô để sẵn. Thời điểm Duy Nhược Hề cùng Duy Hạo nói chuyện anh ngẫu nhiên sẽ làm ra một vài động tác rồi bắt Duy Hạo dịch lại. Mấy ngày liên tục Duy Nhược Hề đã quen với việc tồn tại của Cẩn Du.
Đối với người kêu Cẩn Du này Duy Nhược Hề cũng chỉ biết anh chính là chiến hữu của Duy Hạo ngoài ra cũng không biết gì thêm.
Đã ở lại Nam Lâm Thành chơi một tuần Duy Nhược Hề định chuẩn bị trở về nhà. Hôm nay Duy Hạo cùng Cẩn Du đều đến đưa tiễn Duy Nhược Hề.
Duy Hạo cùng Duy Nhược Hề thì đi ở phía trước còn Cẩn Du gì giống như lúc đi chơi vẫn theo sau hai người bọn họ. Mỗi khi Cẩn Du muốn nói cái gì thì phải bước lên phía trước diễn tả cho Duy Hạo nghe. Đối với Duy Nhược Hề thì sự tồn tại của Cẩn Du là rất mong manh cô thường xuyên quên ở phía sau mình còn đi theo một người.
Đi đến phi thuyền Duy Hạo liền bắt đầu dặn dò dong dài. “Chị trở về nhớ nhắn với ba mẹ là nhớ hai người họ nha. nói là đợi kỳ nghỉ phép em sẽ trở về thăm họ.”
“Sau khi chị trở về phải cận thận ả Bạch Linh Nhi kia nha.” Duy Hạo lo lắng nhất chính là chuyện này. Cậu sợ Bạch Linh Nhi sẽ xuống tay với Duy Nhược Hề.
“Yên tâm, hiện tại ả biết chị đã trở về cũng không dám làm gì đâu. Chị sẽ đề phòng mà.” Duy Nhược Hề an ủi Duy Hạo không muốn cậu quá lo lắng cho mình.
“Vậy thì tốt. Em nhất định làm ra thành tích trong quân đội.” Duy Hạo ôm cổ chị mình. “Chờ em trở về.”
“Duy Nhược Hề cảm thấy trong lòng chua chát, cô biết Duy Hạo tòng quân một phần cũng bởi vì cô. Bởi vì Duy Hạo cũng biết cần phải có quyền thế mới có khả năng bảo hộ cô cùng người nhà.
“Duy Nhược Hề vỗ vai Duy Hạo, “Được, chị tin tưởng Tiểu Hạo, biết em có khả năng làm ra thành tích.”
Cẩn Du hai tay cắm trong túi quần dựa vào một cây cột nhìn Duy Nhược Hề cùng Duy Hạo bên kia.
Cẩn Duy thản nhiên nhìn chiến Hữu của mình cùng Duy Nhược Hề trong lòng anh có một tia hâm mộ. Được người nhà quan tâm hẳn là một cảm giác rất phi thường đi. Anh không biết khi nào thì mình cũng có thể có thân tình như thế.
Lúc Cẩn Du vừa sinh ra thì liền bị người nhà bỏ quên. Cẩn gia chính là một gia tộc định cư ở Hoa Hạ, cũng không phải là một đại gia tộc gì. Ở nhà Cẩn Du đứng thứ 2, trước anh có một người anh tên là Cẩn Trà.
Từ lúc nhỏ Cẩn Du biết mình là người dư thừa ở trong nhà, từ nhỏ anh đã biết ba mẹ không thích anh, trong mắt ba mẹ chỉ có anh trai. Bởi vì gia quy của Cẩn gia chính là chỉ có con trai trưởng mới kế thừa hết thảy của gia đình.
Lúc nhỏ Cẩn Duy có thể nói chuyện nhưng mà khi anh ba tuổi thì không rõ vì sao ba mẹ chỉ thích mỗi anh trai mà không thích anh cho nên mở miệng mắng anh trai. Sau đó ba mẹ biết thì đánh cho anh một trận rồi nói cho anh biết là ở trong nhà anh trai chính là người quan trọng. Còn Cẩn Du là người căn bản không nên sinh ra.
Khi đó Cẩn Du căn bản không hiểu ba mẹ nói thế là có ý gì nhưng lại nhớ rất rõ ánh mắt hung tợn của ba mẹ khi đó. Sau đó ba mẹ lại thường xuyên đánh anh, mắng anh. Kế đó cả hạ nhân trong nhà cũng không thèm để ý đến anh, mỗi ngày đều trừng mắt nhìn anh.
Từ đó về sau Cẩn Du rất ít nói chuyện rồi sau này lại một câu cũng không nói. Sau đó người nhà cứ nghĩ anh là người câm điếc Cẩn Du cũng cam chịu. Cứ thế về sau một câu anh cũng không có nói.
Người nhà thấy anh không nói được nhưng mà không để cho anh đi xem bệnh một chút nào chỉ đưa anh đến một trung tâm dành cho người khuyết tật. Đợi khi anh học xong thì đưa anh vào trong quân đội.
Vào trong quân đội Duy Hạo đối với chuyện gì cũng thờ ơ, cũng không thèm mở miệng đối với ai. Tuy rằng anh không phải là người câm điếc nhưng mà mọi người vẫn nghĩ anh là như vậy.
Tuy rằng thể thuật cùng tinh thần lực của anh khá cao nhưng mà đối với chuyện gì anh cũng thờ ơ cho nên hai năm anh vẫn cứ lăn lộn ở chức sĩ quan. Hai năm qua anh không một lần trở lại nhà hơn nữa người nhà cũng chưa từng đến xem anh lần nào.
Sau khi Duy Hạo đến cùng một ký túc xá với anh thì liền vui vẻ chào hỏi nhưng mà anh chỉ ngẩn đầu nhìn Duy Hạo một cái. Kế đó suốt 10 ngày liên tục Duy Hạo chưa từng nói qua một câu với anh. Nhưng mà sau 10 ngày đó Duy Hạo lại mỗi ngày vẫn cứ cố chấp chào hỏi anh, cứ thế hai người chậm rãi quen biết nhau. Duy Hạo chính thức trở thành người bạn tốt duy nhất đầu tiên của anh trong cuộc đời này.
Hơn nữa năm Duy Hạo cùng anh quan hệ phi thường tốt nhưng mà vẫn cứ như cũ trước sau chưa từng mở miệng nói một câu. Chỉ là mỗi ngày lấy tay diễn tả với Duy Hạo. Duy Hạo cũng chậm rãi học được ngôn ngữ của người câm điếc sau đó biến thành người phiên dịch cho anh.
Cho đến buổi tối của mấy ngày hôm trước Duy Hạo nói cho anh biết chị cậu ấy đến đây. Anh nhìn thần sắc vui vẻ của Duy Hạo cho nên rất muốn biết người chị này của Duy Hạo nhưng mà mới hôm sau lại được phái đi Bắc Lâm Thành làm nhiệm vụ.
Ở Bắc Lâm Thành anh chú ý đến một người con gái không mặc quân trang luôn đi theo bộ đội kia. Sau đó ở chiến trường phát hiện cô gái này có thể dùng tinh thần lực khống chế một lần ba cái phi đao. Chính vì thế mà anh đối với cô gái này rất hứng thú cuối cùng lại biết được người này chính là chị gái của Duy Hạo chính vì thế mà muốn gần gũi với cô. Thật không ngờ khi tiếp cận cô lại thưởng thức được các hương vị thật tốt.
Đối với một người thường xuyên chạy đến nhà hàng để ăn uống này nọ thì đối với mùi hương của đồ ăn anh tuyệt đối không xa lạ. Anh phát hiện ra mùi hương của hoa quả, mùi của rau dưa mới mẻ còn có một mùi hương nghe có vẻ ăn rất ngon.
Ngay cả Cẩn Du cũng không biết vì sao cái mũi mình đột nhiên lại linh như vậy có thể từ trên người cô gái ấy lại có thể nghe được mùi hương làm cho anh vô cùng thích đến vậy.
Chờ chiến tranh kết thúc khi về đến Nam Lâm Thành khi mới vừa qua buổi sáng Cẩn Du được Duy Hạo dẫn đi gặp chị của cậu ấy, không nghĩ đến khi vào phòng anh liền thất thần vì đống đồ ăn trên bàn cùng với hoa quả. Ngay lúc đó Cẩn Du nhìn thấy được biểu tình của hai chị em họ thì rất muốn cười.
Miệng của Duy Hạo cùng Duy Nhược Hề lúc đó có thể nuốc được một cái trứng vịt. Sau đó vẫn là Duy Hạo tiếp đón anh, anh cũng không có khách khí trực tiếp ngồi xuống ăn.
Đồ ăn kia hương vị thực không sai làm cho anh cảm thấy nghiện, so ra với đồ ăn trong dĩ vãng mà anh từng ăn thì hoàn toàn không giống. Sau khi ăn xong còn có hoa quả để ăn. Trái cây kia hương vị cũng vô cùng tốt cho nên Cẩn Du liền quyết định trước khi Duy Nhược Hề rời khỏi phải mỗi ngày chạy đến ăn ké.
Sau khi ăn xong Duy Nhược Hề thế nhưng còn hỏi anh không sợ bị kiểm tra độc tố sao? Anh chỉ cười cười làm vài động tác rồi nhờ Duy Hạo phiên dịch giúp.
Chỉ là thanh độc thôi mà, có cái gì phải sợ. Cái loại đau đớn đó đối với anh không đáng kể chút nào, từ nhỏ anh thường chịu những cơn đánh chửi từ gia đình. Cho nên hiện tại anh sẽ không vì vậy mà cảm thấy đau chút nào. Cảm giác đau lòng mới là khó chịu nhất.
Mấy ngày kế tiếp một ngày ba bữa anh đều ăn ở chỗ Duy Nhược Hề. Ăn đồ ăn của cô xong anh cảm thấy về sau không thể ăn vô đồ ăn ở nơi khác. Còn về chuyện Duy Nhược Hề lấy đồ ăn ở đâu ra, vì sao hương vị lại tốt như vậy anh không muốn hỏi.
Cuối cùng hôm nay Duy Nhược Hề phải rời khỏi anh mới phát hiện trong lòng có một cảm giác không tha. Đại khái bởi vì không đành lòng chia tay với mỹ vị đi nhưng mà Cẩn Du là không muốn chia tay Duy Nhược Hề.
Hiện tại nhìn thấy Duy Hạo ôm Duy Nhược Hề thì Cẩn Du cảm thấy hâm mộ không thôi.
Cẩn Du nhìn hai người cứ lưu luyến không rời thì đi qua há miệng thở dốc nhưng mà vẫn thủy chung không có phát ra âm thanh nào. Cuối cùng chỉ là khoa tay múa chân với Duy Nhược Hề một hồi.
Duy Nhược Hề cũng nói hẹn gặp lại với anh. Trải qua vài ngày ở chung Duy Nhược Hề đối với vài động tác cơ bản có biết chút ít.
“Chị, tạm biệt.”
“Duy Hạo, Cẩn Du tạm biệt.”
Duy Nhược Hề trải qua vài giờ xóc nảy cuối cùng về đến địa cầu. Về đến nhà không thấy Duy ba cùng Duy mẹ thì Duy Nhược Hề biết hai người kia nhất định đang ở trong phòng thí nghiệm nên Duy Nhược Hề cũng không định quấy rầy.
“Duy tiểu thư xin chào.” Về đến nhà Duy Nhị cùng Duy Tam liền chào đón cô trở lại.
Duy Nhược Hề cười với hai người máy trí não làm bảo tiêu này. Cả hai nhìn rất giống một người bình thường từ làn da hình dáng đến cả độ ấm. giống từ cách cười đến cả giọng nói. Duy Nhược Hề từ lúc đầu đến giờ vẫn không đem bọn họ thành người máy mà đối đãi cho nên vẫn cứ chào hỏi bọn họ như người bình thường.
“Duy tiểu thư xin chào.” Từ bên trong đi ra chính là quản gia Duy Đại. Duy Nhược Hề nhìn qua Duy Đại thì mở miệng kinh ngạc hỏi:” Lúc này không phải anh ở Đa Cư Khách Sạn sao mà lại ở đây?”
Duy Đại đối với câu hỏi của Duy Nhược Hề thì cười nói:” Hiện tại việc kinh doanh của Đa Cư Khách Sạn đã hoàn toàn vào quỹ đạo chỉ cần nhìn xem qua là được.”
Duy Nhược Hề xấu hổ, đối với phương diện này ngay cả một người máy cô cũng không bằng.
“ Lão gia cùng phu nhân đang ở trong phòng thí nghiệm, tiểu thư có muốn gọi họ ra không?”
“Không cần.” đến giờ ăn Duy ba cùng Duy mẹ nhất định sẽ đi ra.
Đem cơm chiều chuẩn bị sẵng sàng Duy Nhược Hề đợi ba mẹ ra để cùng ăn. Vừa đúng giờ hai người kia liền xuất hiện.
“Nha, Tiểu Hề đã trở lại.” Duy mẹ cùng Duy ba vừa ra ngoài liền thấy Duy Nhược Hề đang ngồi trên sô pha.
“Hắc hắc, ba mẹ con nhớ hai người muốn chết.”Duy Nhược Hề đi qua ôm cánh tay của Duy ba cùng Duy mẹ.
Duy ba cũng thật vui mừng khi Duy Nhược Hề trở lại. “Ở bên kia thế nào? Chơi vui không?”
“Dạ vui. Tiểu Hạo nhà mình thành thục không ít đâu.” Duy Nhược Hề cảm thán. Em trai của cô đã thật sự trưởng thành biết mang một phần trọng trách trong nhà. “ Tiểu Hạo nói khi nghỉ phép sẽ trở lại nhìn chúng ta. Ba mẹ không cần lo cho Tiểu Hạo.”
Duy Nhược Hề cũng không tính đem chuyện cô cùng Duy Hạo kề vai chiến đấu cho ba mẹ nghe dù sao hai người đã bình an trở lại. Hơn nữa đối với cuộc chiến tranh kia lúc bắt đầu thì cô có chút sợ hãi nhưng đến cuối cùng cô căn bản không thấy nguy hiểm gì. Đối với thể thuật của Tiểu Hạo thì không cần phải lo lắng chuyện gì.
Kỳ thật Duy Nhược Hề không biết rằng cuộc chiến lần này mà cô tham gia là một cuộc chiến đơn giản nhất. Bởi vì chiến đấu bình thường đều là thao tác trên chiến hàng, thuộc loại chiến tranh ở cự ly xa không cần phải đối mặt chiến đấu.
Loại chiến tranh mà thao tác trên chiến hàng là vô cùng nguy hiểm bởi vì chỉ cần một chút không cẩn thận thì toàn bộ người trên chiến hàng đều hy sinh. Khi đó thể thuật cùng tinh thần lực có cao đến đâu cũng không có tác dụng gì.
“Đúng vậy Tiểu Hạo thành thục không ít, sau khi con mất tích thì Tiểu Hạo liền thay đổi. Mỗi ngày đều liều mạng luyện tập thể thuật. Cũng trong thời gian đó Tiểu Hạo thành thục lên rất nhiều.” Duy ba cũng cảm thán, nghĩ đến thời gian đó Tiểu Hạo làm cho người ta cảm thấy thật đau lòng.
Duy Nhược Hề trầm mặc không nói. Ở trong lòng của cô biết rõ khi đó người nhà có bao nhiêu thống khổ. Tất cả những điều này đều do tính ghen tỵ của Bạch Linh Nhi tạo ra.
“Tiểu Hề mới vừa về đến nhà đừng có nhắc lại chuyện trước kia nữa, nhanh vào ăn cơm thôi.” Duy mẹ thấy Duy Nhược Hề cúi mắt liền mở miệng nói, “ Đến đây nào, nhìn xem Tiểu Hề làm rất nhiều món ngon nha. Nhanh vào ăn thôi.”
“Được, đi ăn cơm thôi.” Duy ba cũng kéo ghế ngồi xuống.
Rau dưa toàn bộ đều là trong không gian lấy ra còn có một phần cá chưng. Hiện tại trong không gian mấy con cá cũng đều lớn hết có thể ăn. Duy Nhược Hề chuẩn bị ngày mai đem rau dưa tồn trong không gian đưa đến Đa Cư Khách Sạn. Ngoài ra cô còn định bắt một ít cá đi qua.
Ăn xong cơm chiều Duy Nhược Hề tâm sự cùng Duy ba và Duy mẹ một lúc lâu mới chịu đi ngủ.
Sáng sớm sau khi tu luyện xong Duy Nhược Hề liền đến Đa Cư Khách Sạn. Lí Đa Hải cũng không có ở đó, hiện tại Đa Cư Khách Sạn không có ông chủ thường trực canh giữ, Lí Đa Hải chỉ lâu lâu mới ghé qua nhìn một chút.
Duy Nhược Hề cũng không có liên lạc với Lí Đa Hải, cô trực tiếp đến phòng giữ tươi đem rau dưa trong không gian toàn bộ bỏ ra. Dù sao ở trong phòng giữ tươi này không sợ rau dưa biến chất. Duy Nhược Hề ở trong không gian bắt được rất nhiều cá đem ra, bởi vì sợ nước bên ngoài bị ô nhiễm cho nên Duy Nhược Hề cũng bỏ ra một ít nước để nuôi cá.
Duy Nhược Hề nằm ở trong phòng khách quý nghĩ không biết có nên tìm Thường Trác hay không báo nhiệm vụ hoàn thành. Nghĩ đến nếu đến văn phòng người khác chắc cũng không cho Duy Nhược Hề đi vào cho nên cô quyết định gọi cho Thường Trác. Máy thông tin chính là trước khi cô đi Nam Lâm Thành đã mua sau đó cho vào danh sách tên của quản gia, Thường Trác và Lí Đa Hải.
Liên hệ vừa thông thì Thường Trác hiện lên màn hình với gương mặt có chút tiều tụy.
“Chú Thường con đã trở lại.” Duy Nhược Hề cười tủm tỉm nhìn Thường Trác trên màn hình.
“Tiểu Hề đã về rồi sao. Chuyện nhiệm vụ chú đã biết. Con đến văn phòng của chú một chuyến đi rồi nói chuyện sau.” Giọng nói của Thường Trác cũng mang theo một tia mỏi mệt.
Duy Nhược Hề đáp ứng một tiếng liền ngắt liên lạc. Thường Trác thoạt nhìn rất mệt mỏi đại khái là có chuyện phiền lòng đi. Duy Nhược Hề trong lòng thầm nghĩ.
Ra khỏi khách sạn cô trực tiếp lên toa xe của mình đến văn phòng mà Thường Trác đang công tác. Duy Nhược Hề bước vào đại sảnh thấy bên trong trang hoàng rất đơn giản. Cô bước đến chỗ nhân viên tiếp tân, “ Xin chào, tôi cần gặp Thường bí thư.” Duy Nhược Hề ý cười trong suốt nhìn cô nhân viên lễ tân.
Cô nhân viên ngẩn đầu nhìn Duy Nhược Hề một cái trên mặt hiện ra nụ cười chuyên nghiệp. “Xin chào, xin hỏi cô có giấy hẹn của Thường bí thư không?”
Giấy hẹn? đó là cái gì? Duy Nhược Hề ngẩn người dường như Thường Trác cũng không có nói cho cô gặp ông cần phải có giấy hẹn này nọ nha. “Tôi không có cái giấy đó nhưng mà Thường bí thư bảo tôi đến đây. Nếu không cô hỏi Thường bí thư một tiếng giúp tôi đi.”
“Thực xin lỗi cô nếu không có giấy hẹn tôi không thể để cho cô gặp Thường bí thư được.” Cô nhân viên lễ tân xin lỗi nhìn Duy Nhược Hề cười cười.
Là như vậy sao? Duy Nhược Hề bĩu môi, chú Thường này biết cô đến đây sao còn không thông báo cho văn phòng bên dưới chứ.
Duy Nhược Hề phải trực tiếp liên lạc với Thường Trác, “Chú Thường, con đang ở phía dưới văn phòng. Cô nhân viên lễ tân nói cần phải có giấy hẹn mới được đi lên.”
Màn hình hiện lên hình ảnh Thường Trác đang vỗ đầu của ông rồi ông mở miệng nói:” Con xem chú hồ đồ, mấy ngày nay phải xử lý quá nhiều chuyện làm cho chú sắp hôn mê. Ha ha Tiểu Hề đợi một chút để chú thông tri cho bọn họ để con đi lên.” Dứt lời ông liền ngắt kết nối.
Duy Nhược Hề bởi vì Cẩn Du là chiến hữu của Duy Hạo lại là người không nói chuyện được cho nên cô liền cam chịu hành vi mỗi ngày đến ăn ké của Cẩn Du. Mỗi ngày ba bữa cứ đúng giờ là hai người kia lại xuất hiện.
Lúc ăn cơm ba người cũng không có nói chuyện gì nhiều mà trên cơ bản thì cũng không có chuyện gì để nói ngoài việc Duy Hạo cùng Duy Nhược Hề tán nhảm một chút. Cẩn Du thì chỉ có thể ngồi nghe rồi lại khoa tay múa chân cho Duy Hạo dịch lại.
Cẩn Du cũng chưa từng hỏi qua đồ ăn của Duy Nhược Hề cho bọn họ ăn mỗi ngày là từ đâu mà có, tại sao hương vị lại so với bên ngoài tốt hơn rất nhiều. Mỗi lần anh đến đều chỉ yên lặng ăn cơm sau đó lại chăm chỉ ăn hoa quả mà cô để sẵn. Thời điểm Duy Nhược Hề cùng Duy Hạo nói chuyện anh ngẫu nhiên sẽ làm ra một vài động tác rồi bắt Duy Hạo dịch lại. Mấy ngày liên tục Duy Nhược Hề đã quen với việc tồn tại của Cẩn Du.
Đối với người kêu Cẩn Du này Duy Nhược Hề cũng chỉ biết anh chính là chiến hữu của Duy Hạo ngoài ra cũng không biết gì thêm.
Đã ở lại Nam Lâm Thành chơi một tuần Duy Nhược Hề định chuẩn bị trở về nhà. Hôm nay Duy Hạo cùng Cẩn Du đều đến đưa tiễn Duy Nhược Hề.
Duy Hạo cùng Duy Nhược Hề thì đi ở phía trước còn Cẩn Du gì giống như lúc đi chơi vẫn theo sau hai người bọn họ. Mỗi khi Cẩn Du muốn nói cái gì thì phải bước lên phía trước diễn tả cho Duy Hạo nghe. Đối với Duy Nhược Hề thì sự tồn tại của Cẩn Du là rất mong manh cô thường xuyên quên ở phía sau mình còn đi theo một người.
Đi đến phi thuyền Duy Hạo liền bắt đầu dặn dò dong dài. “Chị trở về nhớ nhắn với ba mẹ là nhớ hai người họ nha. nói là đợi kỳ nghỉ phép em sẽ trở về thăm họ.”
“Sau khi chị trở về phải cận thận ả Bạch Linh Nhi kia nha.” Duy Hạo lo lắng nhất chính là chuyện này. Cậu sợ Bạch Linh Nhi sẽ xuống tay với Duy Nhược Hề.
“Yên tâm, hiện tại ả biết chị đã trở về cũng không dám làm gì đâu. Chị sẽ đề phòng mà.” Duy Nhược Hề an ủi Duy Hạo không muốn cậu quá lo lắng cho mình.
“Vậy thì tốt. Em nhất định làm ra thành tích trong quân đội.” Duy Hạo ôm cổ chị mình. “Chờ em trở về.”
“Duy Nhược Hề cảm thấy trong lòng chua chát, cô biết Duy Hạo tòng quân một phần cũng bởi vì cô. Bởi vì Duy Hạo cũng biết cần phải có quyền thế mới có khả năng bảo hộ cô cùng người nhà.
“Duy Nhược Hề vỗ vai Duy Hạo, “Được, chị tin tưởng Tiểu Hạo, biết em có khả năng làm ra thành tích.”
Cẩn Du hai tay cắm trong túi quần dựa vào một cây cột nhìn Duy Nhược Hề cùng Duy Hạo bên kia.
Cẩn Duy thản nhiên nhìn chiến Hữu của mình cùng Duy Nhược Hề trong lòng anh có một tia hâm mộ. Được người nhà quan tâm hẳn là một cảm giác rất phi thường đi. Anh không biết khi nào thì mình cũng có thể có thân tình như thế.
Lúc Cẩn Du vừa sinh ra thì liền bị người nhà bỏ quên. Cẩn gia chính là một gia tộc định cư ở Hoa Hạ, cũng không phải là một đại gia tộc gì. Ở nhà Cẩn Du đứng thứ 2, trước anh có một người anh tên là Cẩn Trà.
Từ lúc nhỏ Cẩn Du biết mình là người dư thừa ở trong nhà, từ nhỏ anh đã biết ba mẹ không thích anh, trong mắt ba mẹ chỉ có anh trai. Bởi vì gia quy của Cẩn gia chính là chỉ có con trai trưởng mới kế thừa hết thảy của gia đình.
Lúc nhỏ Cẩn Duy có thể nói chuyện nhưng mà khi anh ba tuổi thì không rõ vì sao ba mẹ chỉ thích mỗi anh trai mà không thích anh cho nên mở miệng mắng anh trai. Sau đó ba mẹ biết thì đánh cho anh một trận rồi nói cho anh biết là ở trong nhà anh trai chính là người quan trọng. Còn Cẩn Du là người căn bản không nên sinh ra.
Khi đó Cẩn Du căn bản không hiểu ba mẹ nói thế là có ý gì nhưng lại nhớ rất rõ ánh mắt hung tợn của ba mẹ khi đó. Sau đó ba mẹ lại thường xuyên đánh anh, mắng anh. Kế đó cả hạ nhân trong nhà cũng không thèm để ý đến anh, mỗi ngày đều trừng mắt nhìn anh.
Từ đó về sau Cẩn Du rất ít nói chuyện rồi sau này lại một câu cũng không nói. Sau đó người nhà cứ nghĩ anh là người câm điếc Cẩn Du cũng cam chịu. Cứ thế về sau một câu anh cũng không có nói.
Người nhà thấy anh không nói được nhưng mà không để cho anh đi xem bệnh một chút nào chỉ đưa anh đến một trung tâm dành cho người khuyết tật. Đợi khi anh học xong thì đưa anh vào trong quân đội.
Vào trong quân đội Duy Hạo đối với chuyện gì cũng thờ ơ, cũng không thèm mở miệng đối với ai. Tuy rằng anh không phải là người câm điếc nhưng mà mọi người vẫn nghĩ anh là như vậy.
Tuy rằng thể thuật cùng tinh thần lực của anh khá cao nhưng mà đối với chuyện gì anh cũng thờ ơ cho nên hai năm anh vẫn cứ lăn lộn ở chức sĩ quan. Hai năm qua anh không một lần trở lại nhà hơn nữa người nhà cũng chưa từng đến xem anh lần nào.
Sau khi Duy Hạo đến cùng một ký túc xá với anh thì liền vui vẻ chào hỏi nhưng mà anh chỉ ngẩn đầu nhìn Duy Hạo một cái. Kế đó suốt 10 ngày liên tục Duy Hạo chưa từng nói qua một câu với anh. Nhưng mà sau 10 ngày đó Duy Hạo lại mỗi ngày vẫn cứ cố chấp chào hỏi anh, cứ thế hai người chậm rãi quen biết nhau. Duy Hạo chính thức trở thành người bạn tốt duy nhất đầu tiên của anh trong cuộc đời này.
Hơn nữa năm Duy Hạo cùng anh quan hệ phi thường tốt nhưng mà vẫn cứ như cũ trước sau chưa từng mở miệng nói một câu. Chỉ là mỗi ngày lấy tay diễn tả với Duy Hạo. Duy Hạo cũng chậm rãi học được ngôn ngữ của người câm điếc sau đó biến thành người phiên dịch cho anh.
Cho đến buổi tối của mấy ngày hôm trước Duy Hạo nói cho anh biết chị cậu ấy đến đây. Anh nhìn thần sắc vui vẻ của Duy Hạo cho nên rất muốn biết người chị này của Duy Hạo nhưng mà mới hôm sau lại được phái đi Bắc Lâm Thành làm nhiệm vụ.
Ở Bắc Lâm Thành anh chú ý đến một người con gái không mặc quân trang luôn đi theo bộ đội kia. Sau đó ở chiến trường phát hiện cô gái này có thể dùng tinh thần lực khống chế một lần ba cái phi đao. Chính vì thế mà anh đối với cô gái này rất hứng thú cuối cùng lại biết được người này chính là chị gái của Duy Hạo chính vì thế mà muốn gần gũi với cô. Thật không ngờ khi tiếp cận cô lại thưởng thức được các hương vị thật tốt.
Đối với một người thường xuyên chạy đến nhà hàng để ăn uống này nọ thì đối với mùi hương của đồ ăn anh tuyệt đối không xa lạ. Anh phát hiện ra mùi hương của hoa quả, mùi của rau dưa mới mẻ còn có một mùi hương nghe có vẻ ăn rất ngon.
Ngay cả Cẩn Du cũng không biết vì sao cái mũi mình đột nhiên lại linh như vậy có thể từ trên người cô gái ấy lại có thể nghe được mùi hương làm cho anh vô cùng thích đến vậy.
Chờ chiến tranh kết thúc khi về đến Nam Lâm Thành khi mới vừa qua buổi sáng Cẩn Du được Duy Hạo dẫn đi gặp chị của cậu ấy, không nghĩ đến khi vào phòng anh liền thất thần vì đống đồ ăn trên bàn cùng với hoa quả. Ngay lúc đó Cẩn Du nhìn thấy được biểu tình của hai chị em họ thì rất muốn cười.
Miệng của Duy Hạo cùng Duy Nhược Hề lúc đó có thể nuốc được một cái trứng vịt. Sau đó vẫn là Duy Hạo tiếp đón anh, anh cũng không có khách khí trực tiếp ngồi xuống ăn.
Đồ ăn kia hương vị thực không sai làm cho anh cảm thấy nghiện, so ra với đồ ăn trong dĩ vãng mà anh từng ăn thì hoàn toàn không giống. Sau khi ăn xong còn có hoa quả để ăn. Trái cây kia hương vị cũng vô cùng tốt cho nên Cẩn Du liền quyết định trước khi Duy Nhược Hề rời khỏi phải mỗi ngày chạy đến ăn ké.
Sau khi ăn xong Duy Nhược Hề thế nhưng còn hỏi anh không sợ bị kiểm tra độc tố sao? Anh chỉ cười cười làm vài động tác rồi nhờ Duy Hạo phiên dịch giúp.
Chỉ là thanh độc thôi mà, có cái gì phải sợ. Cái loại đau đớn đó đối với anh không đáng kể chút nào, từ nhỏ anh thường chịu những cơn đánh chửi từ gia đình. Cho nên hiện tại anh sẽ không vì vậy mà cảm thấy đau chút nào. Cảm giác đau lòng mới là khó chịu nhất.
Mấy ngày kế tiếp một ngày ba bữa anh đều ăn ở chỗ Duy Nhược Hề. Ăn đồ ăn của cô xong anh cảm thấy về sau không thể ăn vô đồ ăn ở nơi khác. Còn về chuyện Duy Nhược Hề lấy đồ ăn ở đâu ra, vì sao hương vị lại tốt như vậy anh không muốn hỏi.
Cuối cùng hôm nay Duy Nhược Hề phải rời khỏi anh mới phát hiện trong lòng có một cảm giác không tha. Đại khái bởi vì không đành lòng chia tay với mỹ vị đi nhưng mà Cẩn Du là không muốn chia tay Duy Nhược Hề.
Hiện tại nhìn thấy Duy Hạo ôm Duy Nhược Hề thì Cẩn Du cảm thấy hâm mộ không thôi.
Cẩn Du nhìn hai người cứ lưu luyến không rời thì đi qua há miệng thở dốc nhưng mà vẫn thủy chung không có phát ra âm thanh nào. Cuối cùng chỉ là khoa tay múa chân với Duy Nhược Hề một hồi.
Duy Nhược Hề cũng nói hẹn gặp lại với anh. Trải qua vài ngày ở chung Duy Nhược Hề đối với vài động tác cơ bản có biết chút ít.
“Chị, tạm biệt.”
“Duy Hạo, Cẩn Du tạm biệt.”
Duy Nhược Hề trải qua vài giờ xóc nảy cuối cùng về đến địa cầu. Về đến nhà không thấy Duy ba cùng Duy mẹ thì Duy Nhược Hề biết hai người kia nhất định đang ở trong phòng thí nghiệm nên Duy Nhược Hề cũng không định quấy rầy.
“Duy tiểu thư xin chào.” Về đến nhà Duy Nhị cùng Duy Tam liền chào đón cô trở lại.
Duy Nhược Hề cười với hai người máy trí não làm bảo tiêu này. Cả hai nhìn rất giống một người bình thường từ làn da hình dáng đến cả độ ấm. giống từ cách cười đến cả giọng nói. Duy Nhược Hề từ lúc đầu đến giờ vẫn không đem bọn họ thành người máy mà đối đãi cho nên vẫn cứ chào hỏi bọn họ như người bình thường.
“Duy tiểu thư xin chào.” Từ bên trong đi ra chính là quản gia Duy Đại. Duy Nhược Hề nhìn qua Duy Đại thì mở miệng kinh ngạc hỏi:” Lúc này không phải anh ở Đa Cư Khách Sạn sao mà lại ở đây?”
Duy Đại đối với câu hỏi của Duy Nhược Hề thì cười nói:” Hiện tại việc kinh doanh của Đa Cư Khách Sạn đã hoàn toàn vào quỹ đạo chỉ cần nhìn xem qua là được.”
Duy Nhược Hề xấu hổ, đối với phương diện này ngay cả một người máy cô cũng không bằng.
“ Lão gia cùng phu nhân đang ở trong phòng thí nghiệm, tiểu thư có muốn gọi họ ra không?”
“Không cần.” đến giờ ăn Duy ba cùng Duy mẹ nhất định sẽ đi ra.
Đem cơm chiều chuẩn bị sẵng sàng Duy Nhược Hề đợi ba mẹ ra để cùng ăn. Vừa đúng giờ hai người kia liền xuất hiện.
“Nha, Tiểu Hề đã trở lại.” Duy mẹ cùng Duy ba vừa ra ngoài liền thấy Duy Nhược Hề đang ngồi trên sô pha.
“Hắc hắc, ba mẹ con nhớ hai người muốn chết.”Duy Nhược Hề đi qua ôm cánh tay của Duy ba cùng Duy mẹ.
Duy ba cũng thật vui mừng khi Duy Nhược Hề trở lại. “Ở bên kia thế nào? Chơi vui không?”
“Dạ vui. Tiểu Hạo nhà mình thành thục không ít đâu.” Duy Nhược Hề cảm thán. Em trai của cô đã thật sự trưởng thành biết mang một phần trọng trách trong nhà. “ Tiểu Hạo nói khi nghỉ phép sẽ trở lại nhìn chúng ta. Ba mẹ không cần lo cho Tiểu Hạo.”
Duy Nhược Hề cũng không tính đem chuyện cô cùng Duy Hạo kề vai chiến đấu cho ba mẹ nghe dù sao hai người đã bình an trở lại. Hơn nữa đối với cuộc chiến tranh kia lúc bắt đầu thì cô có chút sợ hãi nhưng đến cuối cùng cô căn bản không thấy nguy hiểm gì. Đối với thể thuật của Tiểu Hạo thì không cần phải lo lắng chuyện gì.
Kỳ thật Duy Nhược Hề không biết rằng cuộc chiến lần này mà cô tham gia là một cuộc chiến đơn giản nhất. Bởi vì chiến đấu bình thường đều là thao tác trên chiến hàng, thuộc loại chiến tranh ở cự ly xa không cần phải đối mặt chiến đấu.
Loại chiến tranh mà thao tác trên chiến hàng là vô cùng nguy hiểm bởi vì chỉ cần một chút không cẩn thận thì toàn bộ người trên chiến hàng đều hy sinh. Khi đó thể thuật cùng tinh thần lực có cao đến đâu cũng không có tác dụng gì.
“Đúng vậy Tiểu Hạo thành thục không ít, sau khi con mất tích thì Tiểu Hạo liền thay đổi. Mỗi ngày đều liều mạng luyện tập thể thuật. Cũng trong thời gian đó Tiểu Hạo thành thục lên rất nhiều.” Duy ba cũng cảm thán, nghĩ đến thời gian đó Tiểu Hạo làm cho người ta cảm thấy thật đau lòng.
Duy Nhược Hề trầm mặc không nói. Ở trong lòng của cô biết rõ khi đó người nhà có bao nhiêu thống khổ. Tất cả những điều này đều do tính ghen tỵ của Bạch Linh Nhi tạo ra.
“Tiểu Hề mới vừa về đến nhà đừng có nhắc lại chuyện trước kia nữa, nhanh vào ăn cơm thôi.” Duy mẹ thấy Duy Nhược Hề cúi mắt liền mở miệng nói, “ Đến đây nào, nhìn xem Tiểu Hề làm rất nhiều món ngon nha. Nhanh vào ăn thôi.”
“Được, đi ăn cơm thôi.” Duy ba cũng kéo ghế ngồi xuống.
Rau dưa toàn bộ đều là trong không gian lấy ra còn có một phần cá chưng. Hiện tại trong không gian mấy con cá cũng đều lớn hết có thể ăn. Duy Nhược Hề chuẩn bị ngày mai đem rau dưa tồn trong không gian đưa đến Đa Cư Khách Sạn. Ngoài ra cô còn định bắt một ít cá đi qua.
Ăn xong cơm chiều Duy Nhược Hề tâm sự cùng Duy ba và Duy mẹ một lúc lâu mới chịu đi ngủ.
Sáng sớm sau khi tu luyện xong Duy Nhược Hề liền đến Đa Cư Khách Sạn. Lí Đa Hải cũng không có ở đó, hiện tại Đa Cư Khách Sạn không có ông chủ thường trực canh giữ, Lí Đa Hải chỉ lâu lâu mới ghé qua nhìn một chút.
Duy Nhược Hề cũng không có liên lạc với Lí Đa Hải, cô trực tiếp đến phòng giữ tươi đem rau dưa trong không gian toàn bộ bỏ ra. Dù sao ở trong phòng giữ tươi này không sợ rau dưa biến chất. Duy Nhược Hề ở trong không gian bắt được rất nhiều cá đem ra, bởi vì sợ nước bên ngoài bị ô nhiễm cho nên Duy Nhược Hề cũng bỏ ra một ít nước để nuôi cá.
Duy Nhược Hề nằm ở trong phòng khách quý nghĩ không biết có nên tìm Thường Trác hay không báo nhiệm vụ hoàn thành. Nghĩ đến nếu đến văn phòng người khác chắc cũng không cho Duy Nhược Hề đi vào cho nên cô quyết định gọi cho Thường Trác. Máy thông tin chính là trước khi cô đi Nam Lâm Thành đã mua sau đó cho vào danh sách tên của quản gia, Thường Trác và Lí Đa Hải.
Liên hệ vừa thông thì Thường Trác hiện lên màn hình với gương mặt có chút tiều tụy.
“Chú Thường con đã trở lại.” Duy Nhược Hề cười tủm tỉm nhìn Thường Trác trên màn hình.
“Tiểu Hề đã về rồi sao. Chuyện nhiệm vụ chú đã biết. Con đến văn phòng của chú một chuyến đi rồi nói chuyện sau.” Giọng nói của Thường Trác cũng mang theo một tia mỏi mệt.
Duy Nhược Hề đáp ứng một tiếng liền ngắt liên lạc. Thường Trác thoạt nhìn rất mệt mỏi đại khái là có chuyện phiền lòng đi. Duy Nhược Hề trong lòng thầm nghĩ.
Ra khỏi khách sạn cô trực tiếp lên toa xe của mình đến văn phòng mà Thường Trác đang công tác. Duy Nhược Hề bước vào đại sảnh thấy bên trong trang hoàng rất đơn giản. Cô bước đến chỗ nhân viên tiếp tân, “ Xin chào, tôi cần gặp Thường bí thư.” Duy Nhược Hề ý cười trong suốt nhìn cô nhân viên lễ tân.
Cô nhân viên ngẩn đầu nhìn Duy Nhược Hề một cái trên mặt hiện ra nụ cười chuyên nghiệp. “Xin chào, xin hỏi cô có giấy hẹn của Thường bí thư không?”
Giấy hẹn? đó là cái gì? Duy Nhược Hề ngẩn người dường như Thường Trác cũng không có nói cho cô gặp ông cần phải có giấy hẹn này nọ nha. “Tôi không có cái giấy đó nhưng mà Thường bí thư bảo tôi đến đây. Nếu không cô hỏi Thường bí thư một tiếng giúp tôi đi.”
“Thực xin lỗi cô nếu không có giấy hẹn tôi không thể để cho cô gặp Thường bí thư được.” Cô nhân viên lễ tân xin lỗi nhìn Duy Nhược Hề cười cười.
Là như vậy sao? Duy Nhược Hề bĩu môi, chú Thường này biết cô đến đây sao còn không thông báo cho văn phòng bên dưới chứ.
Duy Nhược Hề phải trực tiếp liên lạc với Thường Trác, “Chú Thường, con đang ở phía dưới văn phòng. Cô nhân viên lễ tân nói cần phải có giấy hẹn mới được đi lên.”
Màn hình hiện lên hình ảnh Thường Trác đang vỗ đầu của ông rồi ông mở miệng nói:” Con xem chú hồ đồ, mấy ngày nay phải xử lý quá nhiều chuyện làm cho chú sắp hôn mê. Ha ha Tiểu Hề đợi một chút để chú thông tri cho bọn họ để con đi lên.” Dứt lời ông liền ngắt kết nối.
Tác giả :
Bồ Đào Hảo Toan