Mạc Phụ Hàn Hạ
Quyển 3 - Chương 26
Bầu trời tối đen, trong phòng họp của Phong Thần, đèn đuốc vẫn còn sáng trưng.
Ngọn đèn chùm trên đỉnh đầu, bên cạnh bàn cũng không có nhiều người ngồi, nhưng đều là những thành phần cấp cao nòng cốt, và nhóm đứng đầu phân tích ngành đầu tư.
Hai tháng nay, thị trường chứng khoán vẫn tăng như trước, Phong Thần đã kiếm được khoản lớn. Bởi vậy trong cuộc họp này, trên mặt nhóm quản lí đầu tư đều vui vẻ.
Hai nghiệp vụ trang phục, bất động sản duy trì ổn định, dù có sụt giảm do ảnh hưởng của thương mại điện tử, nhưng vẫn là ngành sản xuất nổi bật.
Tình hình lúc này rất tốt, nhưng đám người Chu Tri Tố, Tôn Chí nhiều lần mở cuộc họp phân tích chiến lược, Lâm Mạc Thần dự thính.
Trong một loạt đàn ông âu phục giày da, Lâm Mạc Thần ngồi ở vị trí cao nhất, khuỷu tay tựa vào tay vịn, cúi đầu trầm tư.
“Chủ tich Lâm, Chu tổng, chúng tôi cho rằng, thị trường chứng khoán vẫn tiếp tục tăng lên.” Quản lí đầu tư phái tích cực kiên trì nói, “Lợi nhuận số liệu kinh tế vĩ mô tốt, sự nâng đỡ của chính sách quốc gia, dân đầu tư có lòng tin. Cho dù tồn tại cơ sở bất ổn, nhưng mặt vĩ mô này ít nhất có thể chống đỡ được đến 2000 điểm. Chúng ta nên tiếp tục áp dụng sách lược đầu tư tích cực, cho đến lúc đó rồi cân nhắc điều chỉnh.”
“Tôi không cho rằng như vậy.” Phái bảo thủ trả lời một cách mỉa mai, “Xu hướng kinh tế thực thể đang suy tàn đã không chỉ một hai ngày. Giá cả thị trường tăng lên điên cuồng như vậy, sự tin tưởng của dân đầu tư và thực lực thị trường tài chính cũng không đủ để chống đỡ. Chúng ta nhìn số liệu mặt kĩ thuật...”
Phái thủ mở đèn chiếu, làm các loại phân tích đường cong, nhưng phái tích cực không cam lòng yêu thế cũng bày ra số liệu phân tích kĩ thuật.
Chu Tri Tố quay đầu nhìn về phía Lâm Mạc Thần: “Chủ tịch Lâm, anh thấy thế nào?”
Mọi người ngay tức khắc yên tĩnh.
Lâm Mạc Thần gõ ngón tay trên tay vịn, hơi lạnh lùng nở nụ cười: “Tăng lên thì vẫn có, nhưng lưu lượng tài chính thị trường chứng khoán, dữ liệu một số cổ phiếu lớn, đều có thay đổi. Giá cả thị trường thực sự khó biết rõ đầu đuôi, mọi người từ từ theo dõi những số liệu này, báo cáo chính xác mỗi tiếng cho tôi. Như vậy, có lẽ có thể tìm được sự ẩn giấu trong tình hình chung. Sách lược đầu tư cần phải điều chỉnh cẩn thận, co rút thích hợp.”
Thảo luận xong nghiệp vụ đầu tư lại đến công nghiệp.
Lâm Mạc Thần nhìn về phía Tôn Chí: “Phương án hạng mục anh báo cáo lần trước, chuẩn bị như thế nào rồi?”
Tôn Chí đáp: “Đã bắt đầu hình thành mạng lưới trực tuyến. Tuần sau có thể nhìn thấy khung của trang web mới. Tài nguyên của bộ phận đang được gia tăng thích hợp, thỏa thuận kí với bên hợp tác đều được giữ bí mật.”
Chu Tri Tố cười nói: “Không phải vì chủ tịch anh đưa ra yêu cầu quá cao với bọn họ sao? Vốn thử giao dịch 5 triệu trong năm nay, hiện tại bắt bọn họ làm đến 30 triệu.”
Lâm Mạc Thần cười đáp: “Thương mại điện tử không làm thì thôi, đã làm thì phải thật kiêu ngạo mới có thể được chia phần. Hiện tại tôi ủng hộ mọi người làm thương mại điện tử không phải là vì nhìn thấy phần bánh này càng ngày càng lớn muốn đi vào. Phần bánh trên tay chúng ta chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Nhưng hình thức nghiệp vụ của Phong Thần phải phù hợp với network + đặc điểm thời đại. Hơn nữa sống yên ổn phải nghĩ tới ngày gian nguy, Phong Thần cũng có thể tìm kiếm chút tăng trưởng kinh tế mới.”
Internet chẳng qua là cung cấp thêm một con đường ngắn hơn, giúp gắn liền nhu cầu của khách hàng và ưu thế năng lực của chúng ta.Nhưng càng có Internet, Phong Thần càng phải cung cấp hàng hóa chất lượng cao chuẩn xác với nhu cầu của khách hàng, hơn nữa phải đổi mới hình thức kinh doanh, chứ không phải bắt chước người đi trước, bây giờ kinh doanh vẫn công bằng, dựa vào vòng tròn giá cả. Trên thương trường người bắt chước thứ hai có lẽ còn có đường sống, nhưng người bắt chước thứ ba chính là ngu xuẩn.
Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể mở một đường máu trong thị trường thương mại điện tử. Hơn nữa là đường máu mà người bên ngoài không sao chép được.”
Kết thúc cuộc họp, mọi người rời đi. Lúc này ánh đèn mới lên, Lâm Mạc Thần trở lại phòng, mở chiếc đèn đặt dưới mặt đất trước cửa sổ, ngước mắt nhìn, cửa sổ nhà cô vẫn còn tối mịt.
Thời gian vẫn chưa quá muộn, ven đường dưới lầu còn truyền đến tiếng nhạc khiêu vũ phát ra từ quảng trường. Các loại ngọn đèn bên ngoài xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng.
Hà Tĩnh uống hơi nhiều, xiêu vẹo nằm trên sô pha, Mộc Hàn Hạ đắp chăn cho cô ấy. Hôm nay cô cũng uống nhiều, đầu nặng nề, trong lòng hơi khó chịu, đầu óc cũng không tỉnh táo, nhưng cô vẫn nhớ rõ mình cần phải làm một chuyện.
Cô đi vào buồng trong, mang theo điện thoại, không để cho Hà Tĩnh nghe thấy, sau đó gọi đến di động của Lục Chương.
Lúc này ở hồ chứa nước vùng ngoại thành Bắc Kinh, tuy gió lạnh thổi từng cơn, nhưng anh sao sáng lạn, lửa trại ấm áp. Lục Chương và mấy người bạn dựa vào lều, cùng với mấy cô gái, cười đùa vui vẻ nướng thức ăn.
Có mấy người đang đánh bài, nhưng hôm nay Lục Chương không chơi, anh ta ôm gối ngẩng đầu nhìn sao trời ngẩn người.
Một cô gái cầm mấy xiên đồ ăn đến, đẩy anh ta: “Này, Tiểu Lục, sao anh không ăn vậy?”
“Không đói.” Anh ta thản nhiên nói.
Cô gái cười ngồi xổm xuống bên cạnh anh ta: “Không phải lần trước anh nói dạy em câu cá sao? Chúng ta câu buổi đêm nhé? Em hơi sợ đấy.”
Lục Chương liếc nhìn cô gái: “Hôm nay tôi không muốn câu, cô đi nhờ người khác dạy đi.”
Cô gái hơi sửng sốt, đứng dậy rời đi.
Một người anh em bên cạnh nhìn thấy, khẽ cười: “Aiz, Tiểu Lục, không phải lần trước cậu bảo cô gái này rất đáng yêu sao? Hôm nay chúng tôi cố ý mang cô ấy đến, sao cậu lại làm mặt lạnh với người ta thế?”
Lục Chương cười nhạo nói: “Bám như muỗi ấy, không thích.”
Người anh em cười ha ha: “Còn không phải vì cậu là miếng thịt thơm sao!”
Đúng lúc này di động trong túi Lục Chương vang lên, anh ta lấy ra nở nụ cười, lười biếng nhận: “A lô? Nhớ tôi à?”
Mộc Hàn Hạ ngồi trong căn phòng u ám, xoa ấn đường nói: “Không nhớ. Nhớ cậu làm gì? Tự ngược à? Lục Chương tôi có chuyện muốn nhờ cậu.”
Lục chương cảm thấy giọng nói của cô hôm nay hơi kì lạ, nhanh nhẹn nhưng mang chút hờn dỗi hơn so với bình thường. Anh ta cũng không muốn truy tìm nguyên nhân, cảm thấy hưởng thụ trong lòng, cười tủm tỉm đáp: “Chuyện gì vậy? Nói đi.”
Mộc Hàn Hạ: “Tôi muốn sắp xếp một người làm trợ lí của tôi, là người bạn cũ, hiện tại tình hình không tốt lắm, tôi muốn giúp đỡ, có thể chứ?”
Chỉ là chuyện này?
Lục Chương thờ ơ đáp: “Tuy cô. Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”
Mộc Hàn Hạ cũng buông được gánh nặng trong lòng, cười nói: “Lục Chương, cám ơn cậu.”
Lục Chương im lặng nở nụ cười, định nói thêm mấy câu, ai ngờ nghe thấy tiếng “Tút tút” truyền đến, cô đã cúp điện thoại rồi.
Lục Chương nghĩ đến cô đang mỉm cười bên đầu kia điện thoại, bản thân cũng bật cười.
Người anh em bên cạnh nhìn thấy hỏi: “Điện thoại của ai vậy?”
Lục Chương đáp: “Còn ai vào đây nữa, sư phụ cha tôi tìm đến. Ba ngày hai lần phải gọi điện thoại xin chỉ thị của tôi, ha ha.”
“Là bà già cậu nhắc tới lần trước?”
“Ừ.”
Người anh em vỗ vai anh ta: “Tiểu Lục à, sao tôi lại cảm thấy cậu bị bà già kia mê hoặc rồi. Kiềm chế chút đi.”
Lúc đầu Lục Chương còn cười, sau đó lại im lặng.
Hà Tĩnh ở trên sô pha rên rỉ: “Nước...”
Mộc Hàn Hạ hơi say nhưng vẫn rót cho cô ấy cốc nước. Hai cô gái đều nằm trên sô pha, Hà Tĩnh vẫn chưa say thật, sau khi uống nước, hơi tỉnh táo một chút, mở mắt ra, ánh mắt đờ đẫn nhìn trần nhà.
“A Tĩnh, theo tớ đến Bắc Kinh đi.” Mộc Hàn Hạ nói.
Hà Tĩnh ngẩn người.
Mộc Hàn Hạ nắm chặt tay cô ấy nở nụ cười: “Tớ vừa nói chuyện với ông chủ nhỏ trong công ty, cậu đi làm với tớ. Công ty kia rất tốt, ông chủ cũng tốt, đãi ngộ cũng khá. Bọn họ sắp xếp căn hộ gồm hai phòng ngủ, cậu qua đó ở với tớ.”
Hà Tĩnh: “Nhưng...”
“Nhưng cái gì mà nhưng?” Mộc Hàn Hạ đấm cô ấy một cái: “Không phải cậu nói không muốn đi con đường giống như bây giờ sao? Từng có người thay đổi cuộc sống của tớ, đưa tớ từ một nhân viên bán hàng thành người có cuộc sống hoàn toàn khác biệt trong thế giới của anh ấy. Một thế giới vô cùng tốt. Hiện tại tớ đã có khả năng, tớ không thay đổi được cuộc sống của nhiều người mình đã gặp gỡ, nhưng tớ có thể mang cậu đi. Bắt đầu một lần nữa, A Tĩnh, ngày mai bắt đầu, coi như cuộc sống của cậu lại một lần nữa bắt đầu. Tin tưởng tớ, tin tưởng hai người chúng ta có thể làm được, được không?”
Nước mắt Hà Tĩnh lập tức chảy ra, nhưng trong lòng cô ấy càng chấn động hơn. Cô ấy vội vàng ôm lấy Mộc Hàn Hạ nói: “Xin lỗi, A Hạ.”
Mộc Hàn Hạ bật cười: “Cậu có gì mà phải xin lỗi chứ?”
“Không phải...tớ gây thêm phiền toái cho cậu ư. Tớ biết như vậy là liên lụy...”
“Nói cái gì vậy, cậu thì nặng được bao nhiêu chứ? Ngay cả một ngón tay của tớ còn không kéo được.”
Hà Tĩnh vừa khóc vừa cười.
Hai người lặng lẽ ngồi trên sô pha, không uống rượu nữa, từ từ uống nước ngẩn người. Mộc Hàn Hạ nói: “Hôm nay tớ nhìn thấy Mạnh Cương.”
“Mạnh Cương?” Hà Tĩnh nói, “Sau khi tớ nghỉ việc ở Nhạc Nhã đã lâu không thấy hắn ta. Tên hỗn đản, hắn ta thế nào rồi?”
Mộc Hàn Hạ nhìn vào ánh sáng chập chờn đáp: “Không tốt lắm. Có phải mấy năm nay anh ta gặp trở ngại gì không?”
Hà Tĩnh lấy tay bóp trán:“ Ừ...tớ nghe bạn bè còn làm việc ở Nhạc Nhã nói, hình như mấy năm trước hắn ta bị người chỉnh, hình như là đắc tội người từ Bắc Kinh tới phát triển, nhưng chỉ là lời đồn mà thôi. Sau đó hắn ta không còn làm quản lý siêu thị nữa.”
Mộc Hàn Hạ cảm giác huyệt thái dương của mình hơi giật giật. Mạnh Cương từng bắt ép cô, còn có một đêm kia, anh mặc âu phục ấm áp, chiếc xe con im lặng, con đường quanh co trong xóm nghèo dường như lướt qua trong đầu.”
“Từ Bắc Kinh tới phát triển?” Cô hỏi.
Hà Tĩnh “Hử” một tiếng nói: “Tớ cũng không rõ, nhưng hình như nghe nói Mạnh Cương còn phải quỳ gối, mất mặt trước rất nhiều người. Cho nên mới lan truyền rộng như vậy. Đáng đời!”
Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu, nhìn ánh sáng mơ hồ trên cửa kính, im lặng một lúc âu mới hỏi Hà Tĩnh: “Thời gian không còn sớm nữa, lên giường ngủ thôi.”
Hà Tĩnh lắc đầu, chống tường đứng lên: “Ban ngày ở trong cửa hàng bận rộn, thối muốn chết, tớ phải đi tắm rồi mới ngủ được. Cậu đi ngủ trước đi.”
Mộc Hàn Hạ nhìn thấy tình hình của cô ấy vẫn còn tốt, nhìn chằm chằm cô vào nhà tắm, rồi mới đứng dậy vào phòng, cởi quần áo nằm vào trong chăn.
Tửu lượng của cô vốn không bằng Hà Tĩnh, lúc này mới ngấm rượu, ý thức nhanh chóng trở nên mơ hồ, nhưng trong đầu vẫn có nơi nào đó dường như cố chấp tỉnh táo. Trong đầu cô vẫn hiện lên dáng vẻ của Lâm Mạc Thần, chắc là do ảnh hưởng của rượu, nghĩ tới lời Hà Tĩnh vừa nói, Mạnh Cương phải quỳ xuống trước mặt người nọ mới được bỏ qua, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng bực bội.
Cô lau nước mắt.
Cô nghĩ đến lời Trương Tử nói mấy ngày hôm trước, cô chỉ cảm thấy đau đớn, chứ không có ngọt ngào.
Nhưng hiện tại sự ngọt ngào lại dâng lên trong lòng.
Cô lấy di động ra, muốn lướt đến số của anh, nhưng cô say rồi không tìm thấy, đang hoảng hốt, hình như nghe thấy tiếng di động vang lên. Theo thói quen cô bắt máy, để áp bên tai.
“A lô.”
“A lô.” Giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền đến, nước mắt Mộc Hàn Hạ lập tức chảy ra, nhưng vẫn cười: “Lâm Mạc Thần.”
Lâm Mạc Thần im lặng một giây bên đầu kia điện thoại.
“Em khóc à?” Anh hỏi.
“Đương nhiên là không.” Cô đáp, “Em đang cười.”
Giọng nói của Lâm Mạc Thần càng trầm hơn: “Em uống rượu à?”
“Vâng.” Giọng nói của cô đột nhiên thấp xuống, “Lâm Mạc Thần, em hỏi anh một chuyện nhé.”
“Em nói đi.”
Không biết có phải ảo giác của cô không, giọng nói của anh cũng trở nên dịu dàng hơn.
“Chuyện của Mạnh Cương...là do anh làm?”
Lâm Mạc Thần im lặng một lát đáp: “Vận khí của hắn ta không tốt, chọc phải anh.”
Giọng nói của anh rất thản nhiên, nhưng Mộc Hàn Hạ lại cảm thấy sự chua xót trào ra trong lòng, dường như muốn cô rơi vào.
“Cám ơn anh.” Cô nói, “Lâm Mạc Thần, ngủ ngon, ngày mai gặp. Nhớ kiên trì chạy bộ.”
“Ừ.” Lâm Mạc Thần đáp: “Vậy hiện tại em đang ở đâu?”
“Em ở thành phố Giang, nhà Hà Tĩnh.”
“Địa chỉ cụ thể?”
Ánh trăng đã treo cao nơi chân trời, Lâm Mạc Thần bỏ di động xuống, chỉ im lặng mấy giây, cầm lấy áo khoác, bước ra khỏi phòng.
Khi xuống lầu, gặp được Tôn Chí ở trong thang máy đang chuẩn bị về nhà. Tôn Chí nhìn thấy dáng vẻ của anh cẩn thận hỏi:“ Chủ tịch Lâm, anh đi đâu vậy?”
“Thành phố Giang.”
Tôn Chí cúi đầu nhìn đồng hồ giật mình:“ Muộn như vậy sao? Không kịp mua vé máy bay rồi.”
“Lái xe đi.”
“Xảy ra chuyện gì à?” Tôn Chí thân thiết hỏi.
Lâm Mạc Thần im lặng một lát, bỗng nhiên nở nụ cười: “Chuyện lớn. Đi chạy bộ.”
Ngọn đèn chùm trên đỉnh đầu, bên cạnh bàn cũng không có nhiều người ngồi, nhưng đều là những thành phần cấp cao nòng cốt, và nhóm đứng đầu phân tích ngành đầu tư.
Hai tháng nay, thị trường chứng khoán vẫn tăng như trước, Phong Thần đã kiếm được khoản lớn. Bởi vậy trong cuộc họp này, trên mặt nhóm quản lí đầu tư đều vui vẻ.
Hai nghiệp vụ trang phục, bất động sản duy trì ổn định, dù có sụt giảm do ảnh hưởng của thương mại điện tử, nhưng vẫn là ngành sản xuất nổi bật.
Tình hình lúc này rất tốt, nhưng đám người Chu Tri Tố, Tôn Chí nhiều lần mở cuộc họp phân tích chiến lược, Lâm Mạc Thần dự thính.
Trong một loạt đàn ông âu phục giày da, Lâm Mạc Thần ngồi ở vị trí cao nhất, khuỷu tay tựa vào tay vịn, cúi đầu trầm tư.
“Chủ tich Lâm, Chu tổng, chúng tôi cho rằng, thị trường chứng khoán vẫn tiếp tục tăng lên.” Quản lí đầu tư phái tích cực kiên trì nói, “Lợi nhuận số liệu kinh tế vĩ mô tốt, sự nâng đỡ của chính sách quốc gia, dân đầu tư có lòng tin. Cho dù tồn tại cơ sở bất ổn, nhưng mặt vĩ mô này ít nhất có thể chống đỡ được đến 2000 điểm. Chúng ta nên tiếp tục áp dụng sách lược đầu tư tích cực, cho đến lúc đó rồi cân nhắc điều chỉnh.”
“Tôi không cho rằng như vậy.” Phái bảo thủ trả lời một cách mỉa mai, “Xu hướng kinh tế thực thể đang suy tàn đã không chỉ một hai ngày. Giá cả thị trường tăng lên điên cuồng như vậy, sự tin tưởng của dân đầu tư và thực lực thị trường tài chính cũng không đủ để chống đỡ. Chúng ta nhìn số liệu mặt kĩ thuật...”
Phái thủ mở đèn chiếu, làm các loại phân tích đường cong, nhưng phái tích cực không cam lòng yêu thế cũng bày ra số liệu phân tích kĩ thuật.
Chu Tri Tố quay đầu nhìn về phía Lâm Mạc Thần: “Chủ tịch Lâm, anh thấy thế nào?”
Mọi người ngay tức khắc yên tĩnh.
Lâm Mạc Thần gõ ngón tay trên tay vịn, hơi lạnh lùng nở nụ cười: “Tăng lên thì vẫn có, nhưng lưu lượng tài chính thị trường chứng khoán, dữ liệu một số cổ phiếu lớn, đều có thay đổi. Giá cả thị trường thực sự khó biết rõ đầu đuôi, mọi người từ từ theo dõi những số liệu này, báo cáo chính xác mỗi tiếng cho tôi. Như vậy, có lẽ có thể tìm được sự ẩn giấu trong tình hình chung. Sách lược đầu tư cần phải điều chỉnh cẩn thận, co rút thích hợp.”
Thảo luận xong nghiệp vụ đầu tư lại đến công nghiệp.
Lâm Mạc Thần nhìn về phía Tôn Chí: “Phương án hạng mục anh báo cáo lần trước, chuẩn bị như thế nào rồi?”
Tôn Chí đáp: “Đã bắt đầu hình thành mạng lưới trực tuyến. Tuần sau có thể nhìn thấy khung của trang web mới. Tài nguyên của bộ phận đang được gia tăng thích hợp, thỏa thuận kí với bên hợp tác đều được giữ bí mật.”
Chu Tri Tố cười nói: “Không phải vì chủ tịch anh đưa ra yêu cầu quá cao với bọn họ sao? Vốn thử giao dịch 5 triệu trong năm nay, hiện tại bắt bọn họ làm đến 30 triệu.”
Lâm Mạc Thần cười đáp: “Thương mại điện tử không làm thì thôi, đã làm thì phải thật kiêu ngạo mới có thể được chia phần. Hiện tại tôi ủng hộ mọi người làm thương mại điện tử không phải là vì nhìn thấy phần bánh này càng ngày càng lớn muốn đi vào. Phần bánh trên tay chúng ta chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Nhưng hình thức nghiệp vụ của Phong Thần phải phù hợp với network + đặc điểm thời đại. Hơn nữa sống yên ổn phải nghĩ tới ngày gian nguy, Phong Thần cũng có thể tìm kiếm chút tăng trưởng kinh tế mới.”
Internet chẳng qua là cung cấp thêm một con đường ngắn hơn, giúp gắn liền nhu cầu của khách hàng và ưu thế năng lực của chúng ta.Nhưng càng có Internet, Phong Thần càng phải cung cấp hàng hóa chất lượng cao chuẩn xác với nhu cầu của khách hàng, hơn nữa phải đổi mới hình thức kinh doanh, chứ không phải bắt chước người đi trước, bây giờ kinh doanh vẫn công bằng, dựa vào vòng tròn giá cả. Trên thương trường người bắt chước thứ hai có lẽ còn có đường sống, nhưng người bắt chước thứ ba chính là ngu xuẩn.
Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể mở một đường máu trong thị trường thương mại điện tử. Hơn nữa là đường máu mà người bên ngoài không sao chép được.”
Kết thúc cuộc họp, mọi người rời đi. Lúc này ánh đèn mới lên, Lâm Mạc Thần trở lại phòng, mở chiếc đèn đặt dưới mặt đất trước cửa sổ, ngước mắt nhìn, cửa sổ nhà cô vẫn còn tối mịt.
Thời gian vẫn chưa quá muộn, ven đường dưới lầu còn truyền đến tiếng nhạc khiêu vũ phát ra từ quảng trường. Các loại ngọn đèn bên ngoài xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng.
Hà Tĩnh uống hơi nhiều, xiêu vẹo nằm trên sô pha, Mộc Hàn Hạ đắp chăn cho cô ấy. Hôm nay cô cũng uống nhiều, đầu nặng nề, trong lòng hơi khó chịu, đầu óc cũng không tỉnh táo, nhưng cô vẫn nhớ rõ mình cần phải làm một chuyện.
Cô đi vào buồng trong, mang theo điện thoại, không để cho Hà Tĩnh nghe thấy, sau đó gọi đến di động của Lục Chương.
Lúc này ở hồ chứa nước vùng ngoại thành Bắc Kinh, tuy gió lạnh thổi từng cơn, nhưng anh sao sáng lạn, lửa trại ấm áp. Lục Chương và mấy người bạn dựa vào lều, cùng với mấy cô gái, cười đùa vui vẻ nướng thức ăn.
Có mấy người đang đánh bài, nhưng hôm nay Lục Chương không chơi, anh ta ôm gối ngẩng đầu nhìn sao trời ngẩn người.
Một cô gái cầm mấy xiên đồ ăn đến, đẩy anh ta: “Này, Tiểu Lục, sao anh không ăn vậy?”
“Không đói.” Anh ta thản nhiên nói.
Cô gái cười ngồi xổm xuống bên cạnh anh ta: “Không phải lần trước anh nói dạy em câu cá sao? Chúng ta câu buổi đêm nhé? Em hơi sợ đấy.”
Lục Chương liếc nhìn cô gái: “Hôm nay tôi không muốn câu, cô đi nhờ người khác dạy đi.”
Cô gái hơi sửng sốt, đứng dậy rời đi.
Một người anh em bên cạnh nhìn thấy, khẽ cười: “Aiz, Tiểu Lục, không phải lần trước cậu bảo cô gái này rất đáng yêu sao? Hôm nay chúng tôi cố ý mang cô ấy đến, sao cậu lại làm mặt lạnh với người ta thế?”
Lục Chương cười nhạo nói: “Bám như muỗi ấy, không thích.”
Người anh em cười ha ha: “Còn không phải vì cậu là miếng thịt thơm sao!”
Đúng lúc này di động trong túi Lục Chương vang lên, anh ta lấy ra nở nụ cười, lười biếng nhận: “A lô? Nhớ tôi à?”
Mộc Hàn Hạ ngồi trong căn phòng u ám, xoa ấn đường nói: “Không nhớ. Nhớ cậu làm gì? Tự ngược à? Lục Chương tôi có chuyện muốn nhờ cậu.”
Lục chương cảm thấy giọng nói của cô hôm nay hơi kì lạ, nhanh nhẹn nhưng mang chút hờn dỗi hơn so với bình thường. Anh ta cũng không muốn truy tìm nguyên nhân, cảm thấy hưởng thụ trong lòng, cười tủm tỉm đáp: “Chuyện gì vậy? Nói đi.”
Mộc Hàn Hạ: “Tôi muốn sắp xếp một người làm trợ lí của tôi, là người bạn cũ, hiện tại tình hình không tốt lắm, tôi muốn giúp đỡ, có thể chứ?”
Chỉ là chuyện này?
Lục Chương thờ ơ đáp: “Tuy cô. Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”
Mộc Hàn Hạ cũng buông được gánh nặng trong lòng, cười nói: “Lục Chương, cám ơn cậu.”
Lục Chương im lặng nở nụ cười, định nói thêm mấy câu, ai ngờ nghe thấy tiếng “Tút tút” truyền đến, cô đã cúp điện thoại rồi.
Lục Chương nghĩ đến cô đang mỉm cười bên đầu kia điện thoại, bản thân cũng bật cười.
Người anh em bên cạnh nhìn thấy hỏi: “Điện thoại của ai vậy?”
Lục Chương đáp: “Còn ai vào đây nữa, sư phụ cha tôi tìm đến. Ba ngày hai lần phải gọi điện thoại xin chỉ thị của tôi, ha ha.”
“Là bà già cậu nhắc tới lần trước?”
“Ừ.”
Người anh em vỗ vai anh ta: “Tiểu Lục à, sao tôi lại cảm thấy cậu bị bà già kia mê hoặc rồi. Kiềm chế chút đi.”
Lúc đầu Lục Chương còn cười, sau đó lại im lặng.
Hà Tĩnh ở trên sô pha rên rỉ: “Nước...”
Mộc Hàn Hạ hơi say nhưng vẫn rót cho cô ấy cốc nước. Hai cô gái đều nằm trên sô pha, Hà Tĩnh vẫn chưa say thật, sau khi uống nước, hơi tỉnh táo một chút, mở mắt ra, ánh mắt đờ đẫn nhìn trần nhà.
“A Tĩnh, theo tớ đến Bắc Kinh đi.” Mộc Hàn Hạ nói.
Hà Tĩnh ngẩn người.
Mộc Hàn Hạ nắm chặt tay cô ấy nở nụ cười: “Tớ vừa nói chuyện với ông chủ nhỏ trong công ty, cậu đi làm với tớ. Công ty kia rất tốt, ông chủ cũng tốt, đãi ngộ cũng khá. Bọn họ sắp xếp căn hộ gồm hai phòng ngủ, cậu qua đó ở với tớ.”
Hà Tĩnh: “Nhưng...”
“Nhưng cái gì mà nhưng?” Mộc Hàn Hạ đấm cô ấy một cái: “Không phải cậu nói không muốn đi con đường giống như bây giờ sao? Từng có người thay đổi cuộc sống của tớ, đưa tớ từ một nhân viên bán hàng thành người có cuộc sống hoàn toàn khác biệt trong thế giới của anh ấy. Một thế giới vô cùng tốt. Hiện tại tớ đã có khả năng, tớ không thay đổi được cuộc sống của nhiều người mình đã gặp gỡ, nhưng tớ có thể mang cậu đi. Bắt đầu một lần nữa, A Tĩnh, ngày mai bắt đầu, coi như cuộc sống của cậu lại một lần nữa bắt đầu. Tin tưởng tớ, tin tưởng hai người chúng ta có thể làm được, được không?”
Nước mắt Hà Tĩnh lập tức chảy ra, nhưng trong lòng cô ấy càng chấn động hơn. Cô ấy vội vàng ôm lấy Mộc Hàn Hạ nói: “Xin lỗi, A Hạ.”
Mộc Hàn Hạ bật cười: “Cậu có gì mà phải xin lỗi chứ?”
“Không phải...tớ gây thêm phiền toái cho cậu ư. Tớ biết như vậy là liên lụy...”
“Nói cái gì vậy, cậu thì nặng được bao nhiêu chứ? Ngay cả một ngón tay của tớ còn không kéo được.”
Hà Tĩnh vừa khóc vừa cười.
Hai người lặng lẽ ngồi trên sô pha, không uống rượu nữa, từ từ uống nước ngẩn người. Mộc Hàn Hạ nói: “Hôm nay tớ nhìn thấy Mạnh Cương.”
“Mạnh Cương?” Hà Tĩnh nói, “Sau khi tớ nghỉ việc ở Nhạc Nhã đã lâu không thấy hắn ta. Tên hỗn đản, hắn ta thế nào rồi?”
Mộc Hàn Hạ nhìn vào ánh sáng chập chờn đáp: “Không tốt lắm. Có phải mấy năm nay anh ta gặp trở ngại gì không?”
Hà Tĩnh lấy tay bóp trán:“ Ừ...tớ nghe bạn bè còn làm việc ở Nhạc Nhã nói, hình như mấy năm trước hắn ta bị người chỉnh, hình như là đắc tội người từ Bắc Kinh tới phát triển, nhưng chỉ là lời đồn mà thôi. Sau đó hắn ta không còn làm quản lý siêu thị nữa.”
Mộc Hàn Hạ cảm giác huyệt thái dương của mình hơi giật giật. Mạnh Cương từng bắt ép cô, còn có một đêm kia, anh mặc âu phục ấm áp, chiếc xe con im lặng, con đường quanh co trong xóm nghèo dường như lướt qua trong đầu.”
“Từ Bắc Kinh tới phát triển?” Cô hỏi.
Hà Tĩnh “Hử” một tiếng nói: “Tớ cũng không rõ, nhưng hình như nghe nói Mạnh Cương còn phải quỳ gối, mất mặt trước rất nhiều người. Cho nên mới lan truyền rộng như vậy. Đáng đời!”
Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu, nhìn ánh sáng mơ hồ trên cửa kính, im lặng một lúc âu mới hỏi Hà Tĩnh: “Thời gian không còn sớm nữa, lên giường ngủ thôi.”
Hà Tĩnh lắc đầu, chống tường đứng lên: “Ban ngày ở trong cửa hàng bận rộn, thối muốn chết, tớ phải đi tắm rồi mới ngủ được. Cậu đi ngủ trước đi.”
Mộc Hàn Hạ nhìn thấy tình hình của cô ấy vẫn còn tốt, nhìn chằm chằm cô vào nhà tắm, rồi mới đứng dậy vào phòng, cởi quần áo nằm vào trong chăn.
Tửu lượng của cô vốn không bằng Hà Tĩnh, lúc này mới ngấm rượu, ý thức nhanh chóng trở nên mơ hồ, nhưng trong đầu vẫn có nơi nào đó dường như cố chấp tỉnh táo. Trong đầu cô vẫn hiện lên dáng vẻ của Lâm Mạc Thần, chắc là do ảnh hưởng của rượu, nghĩ tới lời Hà Tĩnh vừa nói, Mạnh Cương phải quỳ xuống trước mặt người nọ mới được bỏ qua, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng bực bội.
Cô lau nước mắt.
Cô nghĩ đến lời Trương Tử nói mấy ngày hôm trước, cô chỉ cảm thấy đau đớn, chứ không có ngọt ngào.
Nhưng hiện tại sự ngọt ngào lại dâng lên trong lòng.
Cô lấy di động ra, muốn lướt đến số của anh, nhưng cô say rồi không tìm thấy, đang hoảng hốt, hình như nghe thấy tiếng di động vang lên. Theo thói quen cô bắt máy, để áp bên tai.
“A lô.”
“A lô.” Giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền đến, nước mắt Mộc Hàn Hạ lập tức chảy ra, nhưng vẫn cười: “Lâm Mạc Thần.”
Lâm Mạc Thần im lặng một giây bên đầu kia điện thoại.
“Em khóc à?” Anh hỏi.
“Đương nhiên là không.” Cô đáp, “Em đang cười.”
Giọng nói của Lâm Mạc Thần càng trầm hơn: “Em uống rượu à?”
“Vâng.” Giọng nói của cô đột nhiên thấp xuống, “Lâm Mạc Thần, em hỏi anh một chuyện nhé.”
“Em nói đi.”
Không biết có phải ảo giác của cô không, giọng nói của anh cũng trở nên dịu dàng hơn.
“Chuyện của Mạnh Cương...là do anh làm?”
Lâm Mạc Thần im lặng một lát đáp: “Vận khí của hắn ta không tốt, chọc phải anh.”
Giọng nói của anh rất thản nhiên, nhưng Mộc Hàn Hạ lại cảm thấy sự chua xót trào ra trong lòng, dường như muốn cô rơi vào.
“Cám ơn anh.” Cô nói, “Lâm Mạc Thần, ngủ ngon, ngày mai gặp. Nhớ kiên trì chạy bộ.”
“Ừ.” Lâm Mạc Thần đáp: “Vậy hiện tại em đang ở đâu?”
“Em ở thành phố Giang, nhà Hà Tĩnh.”
“Địa chỉ cụ thể?”
Ánh trăng đã treo cao nơi chân trời, Lâm Mạc Thần bỏ di động xuống, chỉ im lặng mấy giây, cầm lấy áo khoác, bước ra khỏi phòng.
Khi xuống lầu, gặp được Tôn Chí ở trong thang máy đang chuẩn bị về nhà. Tôn Chí nhìn thấy dáng vẻ của anh cẩn thận hỏi:“ Chủ tịch Lâm, anh đi đâu vậy?”
“Thành phố Giang.”
Tôn Chí cúi đầu nhìn đồng hồ giật mình:“ Muộn như vậy sao? Không kịp mua vé máy bay rồi.”
“Lái xe đi.”
“Xảy ra chuyện gì à?” Tôn Chí thân thiết hỏi.
Lâm Mạc Thần im lặng một lát, bỗng nhiên nở nụ cười: “Chuyện lớn. Đi chạy bộ.”
Tác giả :
Đinh Mặc