Mạc Phụ Hàn Hạ
Quyển 2 - Chương 38
Nhưng cũng có một tia hi vọng và ý đồ nảy mầm trong lòng Mộc Hàn Hạ. Nói không chừng đây là cơ hội cho cô tiến thêm một bước với ông?
Hiện tại là thời điểm giao mùa giữa mùa đông và mùa xuân, hơi lạnh đã lan tỏa khắp trạm dừng xe buýt, Mộc Hàn Hạ cởi áo khoác, cẩn thận khoác lên người ông, sau đó ôm hai cánh tay vào đầu gối sưởi ấm. Một lát sau, không chịu được lạnh, xuống xe, chạy hai vòng quanh trạm xe, cảm giác hơi nóng lan tỏa khắp người, mới lại lên xe ngồi cạnh ông. Vòng đi vòng lại, cô kiên nhẫn chờ ông tỉnh.
Tối trước Lâm Mạc Thần xã giao đến khuya, hôm nay khi tỉnh lại đã là giữa trưa.
Anh gọi điện thoại cho khách sạn mang một phần cơm trưa lên, ăn xong trong phòng, lại ngồi ở ban công, nhìn mưa to ngoài cửa. Một lát sau, anh lấy ra bao thuốc lá và bật lửa trong vali, rút một điếu, từ từ hút.
Đây là lần đầu tiên anh hút thuốc trong nước, khi học trung học ham thích khám phá mới mẻ, nhưng anh nhanh chóng không có hứng thú với thứ vô dụng lại hại sức khỏe này, nên hiếm khi hút. Lần trước hút thuốc là đoạn thời gian khó khăn ở Mĩ khi kinh doanh hoa quả.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, không thắt cà vạt, ngồi trong sô pha, chân dài gác lên nhau, hút từng hơi một, nhìn khói trắng bay lên trong phòng, hút xong một điếu, anh dập vào gạt tàn, không lấy thêm, mà cất bao thuốc vào luôn vali.
Sau đó anh khẽ thở hắt ra, nhắm mắt tựa đầu vào sô pha, nicotine đúng là mang đến hương vị kích thích.
Di động vang lên, anh bắt máy:“A lô.”
Tiếng nói lạnh như băng của Hà Thanh Linh truyền đến:“Mạc Thần, mẹ đã biết công ty con gặp chuyện không may rồi.”
Lâm Mạc Thần mở to mắt, đôi mắt lạnh lùng:“Bà gọi tới làm gì?”
Hà Thanh Linh ngừng lại một chút, giọng nói còn lạnh hơn:“Con là con ta, chuyện này ta cũng phải chịu trách nhiệm, tại sao không thể gọi cho con chứ?” Dừng một chút nói:“Ta không nghĩ tới Lão Chu bị bọn họ mua chuộc, là một nước cờ của bọn họ. Ta cũng thành một nước cờ của bọn họ... Hiện tại con tính thế nào?”
Lâm Mạc Thần lãnh đạm nói:“Bà không cần quan tâm đến chuyện này.”
“Đợi đã!” Giọng nói của Hà Thanh Linh cuối cùng cũng có chút dao động,“Mạc Thần, con là con ta, tuy mấy năm nay con không chịu nhận ta, nhưng cả con và ta đều rõ, cắt da thì chúng ta vẫn còn thịt, Vì thế lúc này mới trúng bẫy của người khác. Con đừng quên ta là người bảo đảm khoản tiền vay này, cũng có liên quan. Hơn nữa Trương Diệc Phóng đã ra quyết định tàn nhẫn rồi, ông ta phải chỉnh chết con, vì thế căn bản không phải đơn giản chỉ là thiếu nợ thì trả tiền. Mẹ đã sớm nói, con còn trẻ, quá kiêu ngạo, ỷ vào tài hoa của mình không để ai vào trong mắt. Nhưng nước của thành phố Lâm quá sâu, người đại lục không ngốc nghếch như ở Mĩ. Mảnh đất con lấy được gần đây thủ tục bất hợp pháp đúng không? Hiện tại nghe nói bọn họ sẽ đổ tội lừa bịp cho con. Mạc Thần, con nhất định không thể ngồi tù. Cho dù có phải dùng hết thủ đoạn đổ lên đầu mẹ cũng được. Mẹ đã từng này tuổi rồi, lần này cũng có trách nhiệm liên quan, cho dù phải ở trong tù hết phần đời còn lại cũng không hối tiếc, nhưng con thì không được. Con nghe mẹ, cho dù dùng thủ đoạn gì, cho dù con giết chết ai, hi sinh ai, chỉ cần con thoát thân là được! Con không thể bị hủy hoại, không thể ngồi tù.”
Cúp điện thoại, Lâm Mạc Thần ngồi một lát, bỗng nhiên lộ ra nụ cười châm chọc.
Trách nhiệm liên quan.
Bà ta đi ngồi tù.
Không từ thủ đoạn.
Anh cầm gạt tàn thuốc bên cạnh lên, ném mạnh xuống mặt đất.
Một lát sau, anh đứng dậy mặc âu phục và áo khoác, sửa sang lại dung mạo một chút, vừa định ra ngoài, chuông cửa lại vang lên.
Mở cửa ra, ngoài cửa là một người đã lâu không gặp.
Trình Vi Vi.
Cả người cô ta phong trần mệt mỏi, kéo va li, trên người còn mắc mưa, nhìn anh.
Lâm Mạc Thần hơi giật mình.
Từ sau khi biết được thân thế của Mộc Hàn Hạ mà ngày đó Trình Vi Vi cố ý bôi đen, Lâm Mạc Thần chưa từng liên lạc với cô ta, mọi chuyện đều để người bên dưới đi làm.
“Sư huynh...” Cô ta khẽ gọi, giọng nói trầm thấp dịu dàng.
Lâm Mạc Thần yên tĩnh trong phút chốc, xoay người mời cô ta vào, cầm khăn mặt đưa cho cô ta:“Sao em đột nhiên đến đây?”
Trình Vi Vi ngồi xuống trong phòng, lấy khăn mặt lau nước trên tóc nói:“Biết anh bên này có chuyện khó giải quyết, nên em mang tiền hàng dự chi trong nửa năm của Vĩnh Chính lại đây, tuy không nhiều tiền lắm, nhưng có chút hữu dụng. Nhân tiện xem anh còn cần giúp đỡ gì ở bên này không, em cũng có một số bạn bè trong nước, cùng nghĩ cách giúp anh.”
Lâm Mạc Thần cười:“Vậy cám ơn em. Qua được cửa này, sau này anh sẽ báo đáp tình cảm của em.”
Mưa ngoài cửa sổ tí tách rơi xuống, hai người đều im lặng, trong lòng Trình Vi Vi vô cùng phức tạp, cô ta bẻ ngón tay không tiếng động nhưng nơi nào đó không tiếng động bị sự xúc động thúc giục. Cô ta hỏi:“Sư huynh, anh phải đi ra ngoài à?”
“Ừ, anh có bữa tiệc.”
Cô ta im lặng, thực ra hôm nay chạy tới đây cũng là do quá xúc động, bởi vì trong khoảng thời gian này anh trốn tránh, lại nghe nói anh gặp chuyện không may nên càng sốt ruột.
Trời âm u nên trong phòng cũng hơi tối, Trình Vi Vi nhìn dung mạo vẫn kiên cường như trước của anh, trong lòng tựa như có gợn sóng không ngừng lăn tăn, cô ta khép mắt, nhìn thấy tàn thuốc rơi trên mặt đất, và cả khói thuốc ở góc tường.
Lâm Mạc Thần cúi đầu nhìn đồng hồ, khẽ nở nụ cười:“Thời gian không còn sớm nữa, em về chỗ ở của mình đi.”
“Vâng.”
Hai người đứng lên.
Lâm Mạc Thần đi ra cửa, Trình Vi Vi đột nhiên đi lên ôm lấy thắt lưng anh:“Sư ca...Anh đừng như vậy mà...Có khó khăn gì, anh nói với em đi. Em sẽ nghĩ cách giúp anh. Em thích anh như vậy, muốn ở bên cạnh anh. Chẳng lẽ cho tới bây giờ anh vẫn không nhìn ra sao?”
Lâm Mạc Thần dừng lại đáp:“Vivian, buông ra.”
Nước mắt Trình Vi Vi rơi xuống, không chịu buông tay, nhưng không nói lên lời.
Lâm Mạc Thần bỏ tay cô ta ra, sau đó đi ra cửa, quay lại nhìn cô ta:“Vivian, em không nên nói những lời này.”
Giọng nói của anh lạnh lùng như thế khiến trong lòng Trình Vi Vi đau đớn, tự giễu nở nụ cười.
Lâm Mạc Thần xoay người rời đi.
Mưa không ngừng rơi, Tôn Chí lái một chiếc xe đến khách sạn đón Lâm Mạc Thần.
Trên đường đi không ai nói chuyện.
Nhìn sắc mặt Lâm Mạc Thần, Tôn Chí cũng không nhiều lời.
Nơi hẹn là một khách sạn xa hoa, lịch sự tao nhã, khi đến cửa, trên mặt Lâm Mạc Thần đã mang theo nụ cười dịu dàng.
Đẩy cửa ra, ngoài những gương mặt đã quen thuộc, đều là Tổng giám đốc các công ty, còn có một người ngồi ở góc phòng.
Tiết Ninh.
Cô ta mặc một chiếc áo len thanh lịch và váy dài màu đen, mái tóc mềm mại búi trên đầu, mỉm cười nhìn anh.
Sắc mặt Lâm Mạc Thần không thay đổi.
Ánh mắt cô ta bình thản và dịu dàng.
Hiện tại là thời điểm giao mùa giữa mùa đông và mùa xuân, hơi lạnh đã lan tỏa khắp trạm dừng xe buýt, Mộc Hàn Hạ cởi áo khoác, cẩn thận khoác lên người ông, sau đó ôm hai cánh tay vào đầu gối sưởi ấm. Một lát sau, không chịu được lạnh, xuống xe, chạy hai vòng quanh trạm xe, cảm giác hơi nóng lan tỏa khắp người, mới lại lên xe ngồi cạnh ông. Vòng đi vòng lại, cô kiên nhẫn chờ ông tỉnh.
Tối trước Lâm Mạc Thần xã giao đến khuya, hôm nay khi tỉnh lại đã là giữa trưa.
Anh gọi điện thoại cho khách sạn mang một phần cơm trưa lên, ăn xong trong phòng, lại ngồi ở ban công, nhìn mưa to ngoài cửa. Một lát sau, anh lấy ra bao thuốc lá và bật lửa trong vali, rút một điếu, từ từ hút.
Đây là lần đầu tiên anh hút thuốc trong nước, khi học trung học ham thích khám phá mới mẻ, nhưng anh nhanh chóng không có hứng thú với thứ vô dụng lại hại sức khỏe này, nên hiếm khi hút. Lần trước hút thuốc là đoạn thời gian khó khăn ở Mĩ khi kinh doanh hoa quả.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, không thắt cà vạt, ngồi trong sô pha, chân dài gác lên nhau, hút từng hơi một, nhìn khói trắng bay lên trong phòng, hút xong một điếu, anh dập vào gạt tàn, không lấy thêm, mà cất bao thuốc vào luôn vali.
Sau đó anh khẽ thở hắt ra, nhắm mắt tựa đầu vào sô pha, nicotine đúng là mang đến hương vị kích thích.
Di động vang lên, anh bắt máy:“A lô.”
Tiếng nói lạnh như băng của Hà Thanh Linh truyền đến:“Mạc Thần, mẹ đã biết công ty con gặp chuyện không may rồi.”
Lâm Mạc Thần mở to mắt, đôi mắt lạnh lùng:“Bà gọi tới làm gì?”
Hà Thanh Linh ngừng lại một chút, giọng nói còn lạnh hơn:“Con là con ta, chuyện này ta cũng phải chịu trách nhiệm, tại sao không thể gọi cho con chứ?” Dừng một chút nói:“Ta không nghĩ tới Lão Chu bị bọn họ mua chuộc, là một nước cờ của bọn họ. Ta cũng thành một nước cờ của bọn họ... Hiện tại con tính thế nào?”
Lâm Mạc Thần lãnh đạm nói:“Bà không cần quan tâm đến chuyện này.”
“Đợi đã!” Giọng nói của Hà Thanh Linh cuối cùng cũng có chút dao động,“Mạc Thần, con là con ta, tuy mấy năm nay con không chịu nhận ta, nhưng cả con và ta đều rõ, cắt da thì chúng ta vẫn còn thịt, Vì thế lúc này mới trúng bẫy của người khác. Con đừng quên ta là người bảo đảm khoản tiền vay này, cũng có liên quan. Hơn nữa Trương Diệc Phóng đã ra quyết định tàn nhẫn rồi, ông ta phải chỉnh chết con, vì thế căn bản không phải đơn giản chỉ là thiếu nợ thì trả tiền. Mẹ đã sớm nói, con còn trẻ, quá kiêu ngạo, ỷ vào tài hoa của mình không để ai vào trong mắt. Nhưng nước của thành phố Lâm quá sâu, người đại lục không ngốc nghếch như ở Mĩ. Mảnh đất con lấy được gần đây thủ tục bất hợp pháp đúng không? Hiện tại nghe nói bọn họ sẽ đổ tội lừa bịp cho con. Mạc Thần, con nhất định không thể ngồi tù. Cho dù có phải dùng hết thủ đoạn đổ lên đầu mẹ cũng được. Mẹ đã từng này tuổi rồi, lần này cũng có trách nhiệm liên quan, cho dù phải ở trong tù hết phần đời còn lại cũng không hối tiếc, nhưng con thì không được. Con nghe mẹ, cho dù dùng thủ đoạn gì, cho dù con giết chết ai, hi sinh ai, chỉ cần con thoát thân là được! Con không thể bị hủy hoại, không thể ngồi tù.”
Cúp điện thoại, Lâm Mạc Thần ngồi một lát, bỗng nhiên lộ ra nụ cười châm chọc.
Trách nhiệm liên quan.
Bà ta đi ngồi tù.
Không từ thủ đoạn.
Anh cầm gạt tàn thuốc bên cạnh lên, ném mạnh xuống mặt đất.
Một lát sau, anh đứng dậy mặc âu phục và áo khoác, sửa sang lại dung mạo một chút, vừa định ra ngoài, chuông cửa lại vang lên.
Mở cửa ra, ngoài cửa là một người đã lâu không gặp.
Trình Vi Vi.
Cả người cô ta phong trần mệt mỏi, kéo va li, trên người còn mắc mưa, nhìn anh.
Lâm Mạc Thần hơi giật mình.
Từ sau khi biết được thân thế của Mộc Hàn Hạ mà ngày đó Trình Vi Vi cố ý bôi đen, Lâm Mạc Thần chưa từng liên lạc với cô ta, mọi chuyện đều để người bên dưới đi làm.
“Sư huynh...” Cô ta khẽ gọi, giọng nói trầm thấp dịu dàng.
Lâm Mạc Thần yên tĩnh trong phút chốc, xoay người mời cô ta vào, cầm khăn mặt đưa cho cô ta:“Sao em đột nhiên đến đây?”
Trình Vi Vi ngồi xuống trong phòng, lấy khăn mặt lau nước trên tóc nói:“Biết anh bên này có chuyện khó giải quyết, nên em mang tiền hàng dự chi trong nửa năm của Vĩnh Chính lại đây, tuy không nhiều tiền lắm, nhưng có chút hữu dụng. Nhân tiện xem anh còn cần giúp đỡ gì ở bên này không, em cũng có một số bạn bè trong nước, cùng nghĩ cách giúp anh.”
Lâm Mạc Thần cười:“Vậy cám ơn em. Qua được cửa này, sau này anh sẽ báo đáp tình cảm của em.”
Mưa ngoài cửa sổ tí tách rơi xuống, hai người đều im lặng, trong lòng Trình Vi Vi vô cùng phức tạp, cô ta bẻ ngón tay không tiếng động nhưng nơi nào đó không tiếng động bị sự xúc động thúc giục. Cô ta hỏi:“Sư huynh, anh phải đi ra ngoài à?”
“Ừ, anh có bữa tiệc.”
Cô ta im lặng, thực ra hôm nay chạy tới đây cũng là do quá xúc động, bởi vì trong khoảng thời gian này anh trốn tránh, lại nghe nói anh gặp chuyện không may nên càng sốt ruột.
Trời âm u nên trong phòng cũng hơi tối, Trình Vi Vi nhìn dung mạo vẫn kiên cường như trước của anh, trong lòng tựa như có gợn sóng không ngừng lăn tăn, cô ta khép mắt, nhìn thấy tàn thuốc rơi trên mặt đất, và cả khói thuốc ở góc tường.
Lâm Mạc Thần cúi đầu nhìn đồng hồ, khẽ nở nụ cười:“Thời gian không còn sớm nữa, em về chỗ ở của mình đi.”
“Vâng.”
Hai người đứng lên.
Lâm Mạc Thần đi ra cửa, Trình Vi Vi đột nhiên đi lên ôm lấy thắt lưng anh:“Sư ca...Anh đừng như vậy mà...Có khó khăn gì, anh nói với em đi. Em sẽ nghĩ cách giúp anh. Em thích anh như vậy, muốn ở bên cạnh anh. Chẳng lẽ cho tới bây giờ anh vẫn không nhìn ra sao?”
Lâm Mạc Thần dừng lại đáp:“Vivian, buông ra.”
Nước mắt Trình Vi Vi rơi xuống, không chịu buông tay, nhưng không nói lên lời.
Lâm Mạc Thần bỏ tay cô ta ra, sau đó đi ra cửa, quay lại nhìn cô ta:“Vivian, em không nên nói những lời này.”
Giọng nói của anh lạnh lùng như thế khiến trong lòng Trình Vi Vi đau đớn, tự giễu nở nụ cười.
Lâm Mạc Thần xoay người rời đi.
Mưa không ngừng rơi, Tôn Chí lái một chiếc xe đến khách sạn đón Lâm Mạc Thần.
Trên đường đi không ai nói chuyện.
Nhìn sắc mặt Lâm Mạc Thần, Tôn Chí cũng không nhiều lời.
Nơi hẹn là một khách sạn xa hoa, lịch sự tao nhã, khi đến cửa, trên mặt Lâm Mạc Thần đã mang theo nụ cười dịu dàng.
Đẩy cửa ra, ngoài những gương mặt đã quen thuộc, đều là Tổng giám đốc các công ty, còn có một người ngồi ở góc phòng.
Tiết Ninh.
Cô ta mặc một chiếc áo len thanh lịch và váy dài màu đen, mái tóc mềm mại búi trên đầu, mỉm cười nhìn anh.
Sắc mặt Lâm Mạc Thần không thay đổi.
Ánh mắt cô ta bình thản và dịu dàng.
Tác giả :
Đinh Mặc