Mạc Hậu
Chương 6: Yêu thích
Edit: Runa
Đàm Tranh nhìn Yến Cẩn say như chết trước mặt, trong lòng có nghi hoặc, có mù mờ, đương nhiên nhiều nhất chính là dở khóc dở cười. Hắn không hiểu vì sao Yến Cẩn đêm hôm lại chạy tới trước mộ của mình.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, nâng Yến Cẩn lên, để đối phương dựa vào vai mình. Ngay khi hắn vô tình chạm tay qua hai má Yến Cẩn, Đàm Tranh ngây ngẩn cả người.
Tay trái hắn ôm thắt lưng Yến Cẩn, để cậu dựa vào trên người mình, tay phải lần thứ hai sờ lên hai má cậu, đầu ngón tay chạm phải sự lạnh lẽo ẩm ướt, sau đó rút lại tay phải, ma xui quỷ khiến đưa tới bên môi, nhẹ nhàng liếm, mặn.
Yến Cẩn khóc sao?
Giờ phút này, trong lòng Đàm Tranh dâng lên cảm giác không rõ, dù Yến Cẩn khóc bởi vì sao, nhưng cậu say dựa vào bia mộ hắn đều là sự thật, đột nhiên, hắn nảy ra ý nghĩ muốn một lần nữa làm quen đối phương.
Lại chợt nghĩ, khi hắn ở bệnh viện tỉnh lại, từng thấy Yến Cẩn. Yến Cẩn khi đó vẻ mặt tiều tụy đau xót, lúc ấy không cảm thấy kỳ lạ, nhưng hôm nay liên tưởng lại, chẳng lẽ đối phương là bởi vì mình chết đi nên mới sa sút tinh thần như vậy sao?
Đàm Tranh khoát tay phải Yến Cẩn lên vai mình, nửa đỡ nửa ôm đi ra ngoài mộ viên. Dọc theo đường đi Yến Cẩn nặng nề ngủ, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Đàm Tranh đưa người vào xe xong, nghĩ nghĩ, mở điện thoại gọi cho Tiểu Tề, sau đó lên xe mở hệ thống sưởi. Hắn giúp Yến Cẩn điều chỉnh thấp ghế xuống, sau đó nhìn mặt đối phương có chút thất thần.
Bộ dáng Yến Cẩn rất đẹp, mặt mũi như tranh vẽ, ngũ quan xinh đẹp làm cho cậu rất nổi tiếng trong giới giải trí. Khi đó rất nhiều nghệ sĩ nhiều ít cũng phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng dung mạo Yến Cẩn là đẹp từ khi sinh ra, hoàn toàn không động tới dao kéo.
Hắn từng nghe người chụp ảnh có hiểu biết nói, Yến Cẩn như nhân vật từ trong tranh đi ra, chụp ảnh cho cậu không cần chỉnh sửa. Nghe có chút khoa trương nhưng Yến Cẩn quả thật là mỹ nam được công nhận trong giới.
Nhưng giờ phút này mỹ nam nhíu mày cũng có phong tình, Đàm Tranh vuốt cằm nghĩ. Sau đó thấy khóe mắt Yến Cẩn chảy ra một giọt nước mắt, chảy trên má, vô thanh vô tức.
Đàm Tranh có chút bất ngờ, chậm rãi vươn tay, đón được giọt nước mắt thứ hai. Giọt nước mắt nho nhỏ, nhiệt độ của nó lại dường như làm nóng ngón tay hắn, theo đầu ngón tay nhập vào trong lòng.
“Đàm Tranh…..” Yến Cẩn nhẹ giọng lẩm bẩm một tiếng. Đàm Tranh kinh ngạc nhìn đối phương, trong lòng ngũ vị tạp trần. Có một người như vậy, vì sự ra đi của mình mà đau xót, với hắn mà nói, đều xem như một loại an ủi cùng chấp nhận.
Cho dù quan hệ trước kia của hắn và Yến Cẩn như thế nào, ít nhất lúc này có Yến Cẩn nhớ rõ trong giới điện ảnh có một diễn viên tên Đàm Tranh. Đàm Tranh vươn tay che hai mắt, có chút buồn cười vì sự đa cảm của bản thân.
Lúc này phía trước có đèn xe chiếu đến, hắn xuống xe, là một chiếc taxi. Tiểu Tề từ xe taxi nhảy xuống, vẻ mặt khẩn trương hỏi: “Anh Phong, anh Yến không làm phiền anh chứ?”
“Không có, cậu giúp cậu ta lái xe về.” Đàm Tranh nhàn nhạt nói, lấy ra chùm chìa khóa đưa cho Tiểu Tề. Tiểu Tề vội vàng nhận lấy, lên xe Yến Cẩn, đi trước.
Sau đó Đàm Tranh cũng chở Yến Cẩn đi.
Dọc theo đường đi, Yến Cẩn nhu thuận dựa trên ghế phó lái, chỉ ngẫu nhiên khóc thút thít một chút, không ầm ĩ cũng không khóc lóc om sòm, Đàm Tranh thấy thật may mắn vì tính cách của đối phương sau khi uống rượu thật tốt. Trời biết hắn sợ nhất gặp phải hai loại người không thể ứng phó được, đó là phụ nữ khóc lóc và con sâu rượu.
Đàm Tranh thuận lợi chở Yến Cẩn về biệt thự, Tiểu Tề đi trước, đã chờ ở trước cửa. Đàm Tranh đi thẳng xe đến cửa biệt thự, sau đó cùng Tiểu Tề hợp lực nâng Yến Cẩn vào biệt thự.
Vừa vào cửa Đàm Tranh rất bất ngờ, trang hoàng trong biệt thự hoàn toàn không thay đổi, thậm chỉ cả đồ dùng trong nhà cũng giống trước đây. Điều duy nhất không giống là đồ cá nhân của hắn không ở đây.
Đàm Tranh cùng Tiểu Tề nâng Yến Cẩn đi tới phòng ngủ ở tầng hai. Mở cửa phòng ngủ, đồng tử Đàm Tranh co lại, trên tường treo một bức ảnh, người trong ảnh không phải Yến Cẩn, cũng không phải Phương Lỗi mà là Đàm Tranh.
Tiểu Tề giúp Yến Cẩn cởi giày, đắp chăn, quay đầu lại thấy Đàm Tranh xuất thần nhìn ảnh trên tường. Hắn hiểu rõ cười: “Anh Phong bị dọa rồi sao? Anh Yến trước kia rất yêu thích Đàm thiên vương, lúc chuyển nhà, nói thế nào cũng phải treo ảnh thiên vương lên tường.”
“Yến Cẩn rất yêu thích….. Đàm Tranh?” Đàm Tranh sắc mặt kỳ lạ mở miệng hỏi. Hắn và Yến Cẩn có vài lần gặp nhau, không khí không thể nói là hòa hợp, nói thẳng ra chính là mùi thuốc súng mười phần, mọi người xung quanh đều tránh xa.
“Đúng vậy, nghe nói trước kia khi anh Yến còn chưa ra mắt đã từng quay MV cùng Đàm thiên vương.” Tiểu Tề khẳng định nói. Đàm Tranh thật sự choáng váng, Yến Cẩn quay MV cùng hắn? Đương sự là hắn sao lại không biết?
Đàm Tranh gia nhập giới giải trí hơn mười năm, ở công ty Tinh Hải cũng từng ra một album. Bởi vì giọng hắn không tồi, hơn nữa trời sinh còn có cảm thụ âm nhạc, thật sự khiến hắn hát ra nhiều thành công. Nhưng bởi vì hắn chỉ hứng thú với diễn xuất cho nên chủ yếu vẫn phát triển diễn xuất.
Hiện giờ nghe Tiểu Tề nói, Yến Cẩn quay MV cùng hắn, hắn nghĩ nghĩ, không có chút ấn tượng nào. Hắn nghi hoặc mở miệng hỏi: “Cậu chắc chắc là quay MV của Đàm Tranh?”
“Đúng a, đây là anh Yến tự mình nói, nhưng bởi vì lịch của Đàm thiên vương rất kín cho nên anh Yến không thể cùng anh ta quay phim, nghe nói là tách ra quay xong, sau đó mới ghép nối lại.
Đàm Tranh nhíu mày, hắn không ra nhiều đĩa nhạc, nhưng quay không ít MV, nhưng gần như mỗi MV đều là quay một mình hắn. Bởi vì khi đó hắn đang diễn vài bộ phim, lịch trình rất kín, thời gian quay MV đều là cố tìm khoảng trống mà tới.
Nhưng Yến Cẩn sau khi ra mắt, sao không ai đào ra đoạn lịch sử này? Theo tính của đám phóng viên bát quái, đây chính là thứ mua bán tốt, nhưng đến khi hắn mất cũng không nghe nói qua. Nếu hôm nay Tiểu Tề không nhắc tới, hắn sẽ không biết Yến Cẩn quay MV với hắn.
“Cậu biết tên bài hát trong MV đó không?” Đàm Tranh hỏi, Tiểu Tề nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Không biết, anh Yến bình thường rất ít nhắc tới những chuyện như vậy, tôi biết là bởi mấy ngày trước anh Yến uống say, tự nói ra.”
“Gần đây cậu ta hay uống rượu vậy sao?” Đàm Tranh nhíu mày, vài ngày ngắn ngủi đã hai lần uống rượu, cậu ta còn muốn thân thể không a. Mà vài ngày nữa sẽ bắt đầu làm việc, còn tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc.
“A…..” Tiểu Tề tự cảm thấy bản thân nói sai rồi, ấp úng không dám mở miệng nữa. Đàm Tranh thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, nói: “Tiểu Tề, tuy cậu là trợ lý riêng của Yến Cẩn, nhưng nếu không thể đảm nhiệm, tôi có thể đổi người khác.”
“Anh Phong, tôi sẽ cố gắng, không cần đuổi tôi a.” Tiểu Tề vừa nghe, nhanh chóng mở miệng nói, hắn rất cần số tiền lương này, nếu thất nghiệp, chi tiêu trong nhà không biết trông cậy vào đâu.
“Sau này không được để Yến Cẩn chạm tới rượu, mấy ngày này để cậu ta nghỉ ngơi, vài ngày nữa sẽ bắt đầu quay quảng cáo, hy vọng lúc đó tình trạng của cậu ta đã khôi phục hoàn toàn.” Đàm Tranh dặn, Tiểu Tề gật đầu đáp ứng.
“Đúng rồi, nơi này có mấy kịch bản, ngày mai lúc cậu ta tỉnh, cậu để cậu ta chọn một cái.” Đàm Tranh nhớ tới mục đích chủ yếu tìm đến yến Cẩn, đưa kịch bản cho Tiểu Tề.
“Tôi đã biết, anh Phong yên tâm, tôi sẽ làm tốt.” Tiểu Tề ôm kịch bản, thề thốt. Đàm Tranh gật đầu, không nói gì nữa, khua tay định rời đi.
“Cậu ở đây sao?” Đi xuống tầng Đàm Tranh mới nhớ ra, hỏi Tiểu Tề. Tiểu Tề lắc đầu: “Anh Yến không thích trong biệt thự có người khác, lúc nữa tôi sẽ đi, sáng mai mới có thể tới.”
“Tôi đưa cậu đi.” Đàm Tranh nhớ bên ngoài biệt thự chỉ có hai chiếc xe, bởi vậy mở miệng đề nghị. Tiểu Tề cảm thấy được sủng mà sợ, liên tục xua tay, “Không cần, tôi tự bắt xe về là được rồi.”
“Giờ đã khuya rồi, ngồi xe của tôi đi.” Đàm Tranh không để Tiểu Tề từ chối, hắn đành sờ sờ mũi, ngồi xe của Đàm Tranh. Dọc đường đi rất yên lặng, cho đến khi Tiểu Tề xuống xe, hai người cũng không nói qua một câu.
Sau khi Tiểu Tề về nhà, Đàm Tranh trở lại biệt thự, nhưng không phải trở lại biệt thự của Phong Thiếu Phi mà là biệt thự của Yến Cẩn. Đứng ở cửa biệt thự, Đàm Tranh nghĩ nghĩ, đánh một dãy mật mã.
‘Cạch’ một tiếng, cửa mở. Đàm Tranh mặt không thay đổi, trong lòng lại một chút cũng không bình tĩnh, hắn thật không ngờ, Yến Cẩn ngay cả mã khóa cửa cũng không đổi.
Đàm Tranh nhìn Yến Cẩn say như chết trước mặt, trong lòng có nghi hoặc, có mù mờ, đương nhiên nhiều nhất chính là dở khóc dở cười. Hắn không hiểu vì sao Yến Cẩn đêm hôm lại chạy tới trước mộ của mình.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, nâng Yến Cẩn lên, để đối phương dựa vào vai mình. Ngay khi hắn vô tình chạm tay qua hai má Yến Cẩn, Đàm Tranh ngây ngẩn cả người.
Tay trái hắn ôm thắt lưng Yến Cẩn, để cậu dựa vào trên người mình, tay phải lần thứ hai sờ lên hai má cậu, đầu ngón tay chạm phải sự lạnh lẽo ẩm ướt, sau đó rút lại tay phải, ma xui quỷ khiến đưa tới bên môi, nhẹ nhàng liếm, mặn.
Yến Cẩn khóc sao?
Giờ phút này, trong lòng Đàm Tranh dâng lên cảm giác không rõ, dù Yến Cẩn khóc bởi vì sao, nhưng cậu say dựa vào bia mộ hắn đều là sự thật, đột nhiên, hắn nảy ra ý nghĩ muốn một lần nữa làm quen đối phương.
Lại chợt nghĩ, khi hắn ở bệnh viện tỉnh lại, từng thấy Yến Cẩn. Yến Cẩn khi đó vẻ mặt tiều tụy đau xót, lúc ấy không cảm thấy kỳ lạ, nhưng hôm nay liên tưởng lại, chẳng lẽ đối phương là bởi vì mình chết đi nên mới sa sút tinh thần như vậy sao?
Đàm Tranh khoát tay phải Yến Cẩn lên vai mình, nửa đỡ nửa ôm đi ra ngoài mộ viên. Dọc theo đường đi Yến Cẩn nặng nề ngủ, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Đàm Tranh đưa người vào xe xong, nghĩ nghĩ, mở điện thoại gọi cho Tiểu Tề, sau đó lên xe mở hệ thống sưởi. Hắn giúp Yến Cẩn điều chỉnh thấp ghế xuống, sau đó nhìn mặt đối phương có chút thất thần.
Bộ dáng Yến Cẩn rất đẹp, mặt mũi như tranh vẽ, ngũ quan xinh đẹp làm cho cậu rất nổi tiếng trong giới giải trí. Khi đó rất nhiều nghệ sĩ nhiều ít cũng phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng dung mạo Yến Cẩn là đẹp từ khi sinh ra, hoàn toàn không động tới dao kéo.
Hắn từng nghe người chụp ảnh có hiểu biết nói, Yến Cẩn như nhân vật từ trong tranh đi ra, chụp ảnh cho cậu không cần chỉnh sửa. Nghe có chút khoa trương nhưng Yến Cẩn quả thật là mỹ nam được công nhận trong giới.
Nhưng giờ phút này mỹ nam nhíu mày cũng có phong tình, Đàm Tranh vuốt cằm nghĩ. Sau đó thấy khóe mắt Yến Cẩn chảy ra một giọt nước mắt, chảy trên má, vô thanh vô tức.
Đàm Tranh có chút bất ngờ, chậm rãi vươn tay, đón được giọt nước mắt thứ hai. Giọt nước mắt nho nhỏ, nhiệt độ của nó lại dường như làm nóng ngón tay hắn, theo đầu ngón tay nhập vào trong lòng.
“Đàm Tranh…..” Yến Cẩn nhẹ giọng lẩm bẩm một tiếng. Đàm Tranh kinh ngạc nhìn đối phương, trong lòng ngũ vị tạp trần. Có một người như vậy, vì sự ra đi của mình mà đau xót, với hắn mà nói, đều xem như một loại an ủi cùng chấp nhận.
Cho dù quan hệ trước kia của hắn và Yến Cẩn như thế nào, ít nhất lúc này có Yến Cẩn nhớ rõ trong giới điện ảnh có một diễn viên tên Đàm Tranh. Đàm Tranh vươn tay che hai mắt, có chút buồn cười vì sự đa cảm của bản thân.
Lúc này phía trước có đèn xe chiếu đến, hắn xuống xe, là một chiếc taxi. Tiểu Tề từ xe taxi nhảy xuống, vẻ mặt khẩn trương hỏi: “Anh Phong, anh Yến không làm phiền anh chứ?”
“Không có, cậu giúp cậu ta lái xe về.” Đàm Tranh nhàn nhạt nói, lấy ra chùm chìa khóa đưa cho Tiểu Tề. Tiểu Tề vội vàng nhận lấy, lên xe Yến Cẩn, đi trước.
Sau đó Đàm Tranh cũng chở Yến Cẩn đi.
Dọc theo đường đi, Yến Cẩn nhu thuận dựa trên ghế phó lái, chỉ ngẫu nhiên khóc thút thít một chút, không ầm ĩ cũng không khóc lóc om sòm, Đàm Tranh thấy thật may mắn vì tính cách của đối phương sau khi uống rượu thật tốt. Trời biết hắn sợ nhất gặp phải hai loại người không thể ứng phó được, đó là phụ nữ khóc lóc và con sâu rượu.
Đàm Tranh thuận lợi chở Yến Cẩn về biệt thự, Tiểu Tề đi trước, đã chờ ở trước cửa. Đàm Tranh đi thẳng xe đến cửa biệt thự, sau đó cùng Tiểu Tề hợp lực nâng Yến Cẩn vào biệt thự.
Vừa vào cửa Đàm Tranh rất bất ngờ, trang hoàng trong biệt thự hoàn toàn không thay đổi, thậm chỉ cả đồ dùng trong nhà cũng giống trước đây. Điều duy nhất không giống là đồ cá nhân của hắn không ở đây.
Đàm Tranh cùng Tiểu Tề nâng Yến Cẩn đi tới phòng ngủ ở tầng hai. Mở cửa phòng ngủ, đồng tử Đàm Tranh co lại, trên tường treo một bức ảnh, người trong ảnh không phải Yến Cẩn, cũng không phải Phương Lỗi mà là Đàm Tranh.
Tiểu Tề giúp Yến Cẩn cởi giày, đắp chăn, quay đầu lại thấy Đàm Tranh xuất thần nhìn ảnh trên tường. Hắn hiểu rõ cười: “Anh Phong bị dọa rồi sao? Anh Yến trước kia rất yêu thích Đàm thiên vương, lúc chuyển nhà, nói thế nào cũng phải treo ảnh thiên vương lên tường.”
“Yến Cẩn rất yêu thích….. Đàm Tranh?” Đàm Tranh sắc mặt kỳ lạ mở miệng hỏi. Hắn và Yến Cẩn có vài lần gặp nhau, không khí không thể nói là hòa hợp, nói thẳng ra chính là mùi thuốc súng mười phần, mọi người xung quanh đều tránh xa.
“Đúng vậy, nghe nói trước kia khi anh Yến còn chưa ra mắt đã từng quay MV cùng Đàm thiên vương.” Tiểu Tề khẳng định nói. Đàm Tranh thật sự choáng váng, Yến Cẩn quay MV cùng hắn? Đương sự là hắn sao lại không biết?
Đàm Tranh gia nhập giới giải trí hơn mười năm, ở công ty Tinh Hải cũng từng ra một album. Bởi vì giọng hắn không tồi, hơn nữa trời sinh còn có cảm thụ âm nhạc, thật sự khiến hắn hát ra nhiều thành công. Nhưng bởi vì hắn chỉ hứng thú với diễn xuất cho nên chủ yếu vẫn phát triển diễn xuất.
Hiện giờ nghe Tiểu Tề nói, Yến Cẩn quay MV cùng hắn, hắn nghĩ nghĩ, không có chút ấn tượng nào. Hắn nghi hoặc mở miệng hỏi: “Cậu chắc chắc là quay MV của Đàm Tranh?”
“Đúng a, đây là anh Yến tự mình nói, nhưng bởi vì lịch của Đàm thiên vương rất kín cho nên anh Yến không thể cùng anh ta quay phim, nghe nói là tách ra quay xong, sau đó mới ghép nối lại.
Đàm Tranh nhíu mày, hắn không ra nhiều đĩa nhạc, nhưng quay không ít MV, nhưng gần như mỗi MV đều là quay một mình hắn. Bởi vì khi đó hắn đang diễn vài bộ phim, lịch trình rất kín, thời gian quay MV đều là cố tìm khoảng trống mà tới.
Nhưng Yến Cẩn sau khi ra mắt, sao không ai đào ra đoạn lịch sử này? Theo tính của đám phóng viên bát quái, đây chính là thứ mua bán tốt, nhưng đến khi hắn mất cũng không nghe nói qua. Nếu hôm nay Tiểu Tề không nhắc tới, hắn sẽ không biết Yến Cẩn quay MV với hắn.
“Cậu biết tên bài hát trong MV đó không?” Đàm Tranh hỏi, Tiểu Tề nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Không biết, anh Yến bình thường rất ít nhắc tới những chuyện như vậy, tôi biết là bởi mấy ngày trước anh Yến uống say, tự nói ra.”
“Gần đây cậu ta hay uống rượu vậy sao?” Đàm Tranh nhíu mày, vài ngày ngắn ngủi đã hai lần uống rượu, cậu ta còn muốn thân thể không a. Mà vài ngày nữa sẽ bắt đầu làm việc, còn tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc.
“A…..” Tiểu Tề tự cảm thấy bản thân nói sai rồi, ấp úng không dám mở miệng nữa. Đàm Tranh thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, nói: “Tiểu Tề, tuy cậu là trợ lý riêng của Yến Cẩn, nhưng nếu không thể đảm nhiệm, tôi có thể đổi người khác.”
“Anh Phong, tôi sẽ cố gắng, không cần đuổi tôi a.” Tiểu Tề vừa nghe, nhanh chóng mở miệng nói, hắn rất cần số tiền lương này, nếu thất nghiệp, chi tiêu trong nhà không biết trông cậy vào đâu.
“Sau này không được để Yến Cẩn chạm tới rượu, mấy ngày này để cậu ta nghỉ ngơi, vài ngày nữa sẽ bắt đầu quay quảng cáo, hy vọng lúc đó tình trạng của cậu ta đã khôi phục hoàn toàn.” Đàm Tranh dặn, Tiểu Tề gật đầu đáp ứng.
“Đúng rồi, nơi này có mấy kịch bản, ngày mai lúc cậu ta tỉnh, cậu để cậu ta chọn một cái.” Đàm Tranh nhớ tới mục đích chủ yếu tìm đến yến Cẩn, đưa kịch bản cho Tiểu Tề.
“Tôi đã biết, anh Phong yên tâm, tôi sẽ làm tốt.” Tiểu Tề ôm kịch bản, thề thốt. Đàm Tranh gật đầu, không nói gì nữa, khua tay định rời đi.
“Cậu ở đây sao?” Đi xuống tầng Đàm Tranh mới nhớ ra, hỏi Tiểu Tề. Tiểu Tề lắc đầu: “Anh Yến không thích trong biệt thự có người khác, lúc nữa tôi sẽ đi, sáng mai mới có thể tới.”
“Tôi đưa cậu đi.” Đàm Tranh nhớ bên ngoài biệt thự chỉ có hai chiếc xe, bởi vậy mở miệng đề nghị. Tiểu Tề cảm thấy được sủng mà sợ, liên tục xua tay, “Không cần, tôi tự bắt xe về là được rồi.”
“Giờ đã khuya rồi, ngồi xe của tôi đi.” Đàm Tranh không để Tiểu Tề từ chối, hắn đành sờ sờ mũi, ngồi xe của Đàm Tranh. Dọc đường đi rất yên lặng, cho đến khi Tiểu Tề xuống xe, hai người cũng không nói qua một câu.
Sau khi Tiểu Tề về nhà, Đàm Tranh trở lại biệt thự, nhưng không phải trở lại biệt thự của Phong Thiếu Phi mà là biệt thự của Yến Cẩn. Đứng ở cửa biệt thự, Đàm Tranh nghĩ nghĩ, đánh một dãy mật mã.
‘Cạch’ một tiếng, cửa mở. Đàm Tranh mặt không thay đổi, trong lòng lại một chút cũng không bình tĩnh, hắn thật không ngờ, Yến Cẩn ngay cả mã khóa cửa cũng không đổi.
Tác giả :
Phong Xuy Tiễn Vũ