Mặc Diện
Chương 15: Nhận khiêu chiến
Theo lời dạy của bố Watanabe Koji, nếu đã không làm thì thôi, chứ nếu đã làm thì phải làm đến mức tốt nhất, Sumisaku quyết định nếu phải làm cho Sato Mika xem, vậy thì phải làm đến mức tốt nhất, vì thế Sumisaku định ra cho mình một mục tiêu, muốn câu lạc bộ Vũ
Đạo trở thành câu lạc bộ nổi tiếng nhất ở lễ hội Hải Nguyên.
Nói thì rất dễ nghe, nhưng cụ thể làm như thế nào thì Sumitobi vẫn phải nghĩ biện pháp, quan trọng nhất là, một từ, Sumitobi cũng không nghĩ ra.
Cho nên sau khi Sumitobi đúng hẹn đi lên sân thượng, ngồi ở bên cạnh Yukimura, liên tục thở dài, rốt cục khi Sumitobi bị lễ hội Hải Nguyên và kiểm tra Yuekao làm cho không nhịn được thở dài lần thứ mười tám, Yukimura mở miệng.
"Kiểm tra Yuekao lần này không chuẩn bị tốt thì còn có lần sau, Watanabe, kỳ thật cậu không cần lo lắng đến thế..."
Nhìn khuôn mặt lo lắng của Yukimura, Sumitobi cảm thấy có chút băn khoăn, nhưng mà lại không có cách nào không để ý chuyện kiểm tra Yuekao và lễ hội Hải Nguyên, việc này đè ép cô không thở nổi, cô cũng không nghĩ ra có thể chia sẻ với ai hơn anh, vì thế Sumitobi nói hết cho Yukimura biết.
Bởi vì Yukimura luôn làm cho cô có cảm giác yên tâm, có thể thả lỏng mình, luôn cảm thấy Yukimura có thể bao dung cô hết thảy.
Biết được Sumitobi và Sato Mika giằng co, Yukimura đầu tiên là thưởng thức, sau lại phát hiện vẻ u sầu trên mặt Sumitobi, liền không vui vẻ nổi, không muốn Sumitobi lại u sầu như vậy nữa, vì thế Yukimura đề nghị: "Watanabe, có cần tớ đến giúp cậu học bổ túc không?"
"Sao? Có được không?" Sumitobi cảm thấy vừa mừng vừa sợ.
"À... Nhưng thành tích của tớ không tốt bằng Yagyu và Sanada, chi bằng tớ đi nhờ các cậu ấy cũng được!" Yukimura nghĩ nghĩ, tuy rằng thành tích của anh không kém, nhưng vẫn không bằng Yagyu với Sanada, vì tốt cho Sumitobi, Yukimura vẫn đề nghị.
Đối với người không quá quen thuộc, Sumitobi bản năng sẽ bài xích đến gần, cho nên đối với đề nghị của Yukimura, Sumitobi không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu cự tuyệt, tuy rằng không biết thành tích của Yukimura thế nào, nhưng nếu anh đã tỏ ý muốn giúp cô học bổ túc, vậy thì nhất định sẽ không kém.
Còn nữa, Sumitobi không hiểu sao cô lại muốn nhiều thời gian ở bên cạnh Yukimura
hơn...
"Vậy tớ sẽ cố hết sức, đúng rồi, Watanabe, cậu yếu môn nào nhất, nếu là Hóa học thì tớ không giúp được cậu rồi" Nhìn thấy Sumitobi lắc đầu, Yukimura không thất vọng, ngược lại còn có chút cao hứng, nói đến Hóa học, Yukimura thậm chí còn nghịch ngợm nở nụ cười, thoạt nhìn rất trẻ con, nếu như bị nhóm fan thấy, nhất định sẽ lại thét chói tai, nhưng Sumitobi cũng không gì hơn, trực tiếp sững sờ tại chỗ, cô phát hiện, gần đây biểu cảm trên mặt Yukimura càng ngày càng nhiều...
Nhưng Sumitobi đột nhiên định thần lại, vừa rồi Yukimura hỏi cô yếu môn nào nhất thì phải? Trên đầu treo lên mấy cái vạch đen, Sumitobi do dự một chút, hồi đáp: "Ừm... là... lịch sử Nhật Bản..."
Nghe thấy câu trả lời của Sumitobi, Yukimura hơi buồn bực, hai ngày trước, thầy giáo lịch sử trên bục giảng có nói lớp học của Sumitobi có một ‗kỳ tài‘, không lẽ là...
"Watanabe... ừm, đội trưởng đội Kiheitai là ai?" Cẩn thận liếc Sumitobi một cái, Yukimura đột nhiên mở miệng hỏi.
Đang rối rắm vấn đề lịch sử Nhật Bản, Sumitobi nghe thấy vấn đề của Yukimura, lập tức mau miệng, trực tiếp đáp "Okita Soji", đáp án này hoàn toàn không đi qua đầu óc, cho nên ba giây sau, Sumitobi nhìn Yukimura, sau đó đầu óc tiến vào trạng thái chết máy.
Yukimura sửng sốt, ba giây sau, anh xoay người đưa lưng về phía Sumitobi, bật cười
"Phốc" một tiếng. Không nghĩ tới ‗kỳ tài‘ mà thầy giáo lịch sử nói lại là cô...
Nhìn bả vai Yukimura run run, mặt Sumitobi lại bắt đầu nóng lên, không nhịn được lẩm bẩm: "Vì sao mỗi lần ở trước mặt cậu đều bị mất mặt..."
Những lời này bị lỗ tai Yukimura chuẩn xác bắt giữ được, quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt Sumitobi càng ngày càng hồng, cũng bất giác nói ra: "Nhưng Watanabe như vậy rất đáng yêu..."
Sau đó Yukimura liền chống lại ánh mắt kinh ngạc của Sumitobi, mới phản ứng lại mình vừa nói gì, mặt cũng nóng lên, bây giờ hẳn là nên nói cái gì đó đúng không? Nhưng vốn luôn luôn bình tĩnh như Yukimura Seiichi lại phát hiện mình không tìm thấy lời nào để xóa
bỏ xấu hổ, vì thế không khí vẫn cứ xấu hổ, trong không khí còn có một tia ái muội phiêu
đãng.
Trời xanh, mây trắng, gió nhẹ, tháp nước trên sân thượng, thiếu niên đỏ mặt và cô gái, cùng với khoảng cách giữa hai người bất tri bất giác đã biến mất, thấy thế nào cũng đều là một bức tranh duy mỹ, làm cho người ta không đành lòng đánh vỡ.
Sumitobi cảm thấy hình như trong không khí có mùi hương hoa Diên Vĩ phiêu đãng, cảm nhận được người ấy bên cạnh, Sumitobi cảm thấy an tâm từ đáy lòng, có lẽ... Bởi vì anh là người thứ nhất quen cô, không phải Watanabe Sumitobi, mà là cô.
Thậm chí Sumitobi nghĩ, nếu thời gian có thể yên lặng thì tốt rồi, nhưng hình như ông trời luôn không cho cô được như ý nguyện, một tiếng mở cửa "Cạch" làm cho hai người cảnh giác, không khí nhu hòa lập tức không còn sót lại chút gì, dù sao sân thượng này là công cộng, tất cả mọi người có thể đến, nhưng gần đây, chỉ có một mình anh và Sumitobi, làm cho Yukimura thật sự đã coi chỗ này mang nhãn của anh, ngoài Sumitobi ra, ai cũng không thể đến.
Đương nhiên, đó không phải sự thật...
Cửa sân thượng chậm rãi mở ra, một cô gái có mái tóc màu xanh Diên Vĩ xuất hiện trước mặt bọn họ, tóc cô gái hơi cuốn, thoạt nhìn giống một Baby ngoại quốc, tinh xảo nhưng đáng yêu.
Cô gái bước vào sân thượng, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía tháp nước, giống như đã sớm biết nơi đó có người.
―Nami? Sao em lại tới đây?" Thấy Yukimura mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng trong mắt lại để lộ ra sự yêu chiều nhè nhẹ, ánh mắt Sumitobi chuyển mấy vòng giữa hai người, hai người giống nhau bảy, tám phần, Sumitobi bừng tỉnh đại ngộ, có lẽ là em gái của Yukimura, nghĩ vậy, lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Nếu là nữ sinh khác, không chừng sẽ lại nháo ra chuyện.
Sumitobi lơ đãng liếc nhìn Yukimura Nami một cái, đột nhiên không nhịn được bật cười "phì" một tiếng, cũng khó trách Sumitobi không nhịn được, bởi vì nhìn thấy em gái Yukimura giống như là thấy được Yukimura Seiichi mặc trang phục con gái vậy, cảm giác là lạ...
Yukimura đương nhiên không biết Sumitobi suy nghĩ gì, cho nên khi thấy Sumitobi đột nhiên bật cười thì cảm thấy cực kỳ nghi hoặc, nhưng không có nghĩa là Yukimura Nami không biết.
Yukimura Nami leo thang lên tháp nước, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Sumitobi, tháp
nước vốn không tính là rộng, lập tức liền có vẻ có chật chội.
―Có phải chị Sumitobi cảm thấy trông em rất giống anh trai em mặc trang phục con gái không?" Yukimura Nami tuy rằng là nói với Sumitobi, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Yukimura, cười cực xấu xa, làm Yukimura cảm thấy chắc chắn không phải chuyện tốt.
Nhưng buồn bực nhất vẫn là Sumitobi, gần đây không biết sao hai anh em này đều có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra cô suy nghĩ gì, còn cả câu ―Chị Sumitobi" của Yukimura Nami nữa, cô không quá quen, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt.
Sumitobi sững sờ trong nháy mắt bị ánh mắt Yukimura bắt giữ được, vì thế Yukimura đánh giá Nami từ trên xuống dưới một phen, không lẽ giống đến thế à...
"Hì hì, có phải em đoán đúng rồi hay không?" Yukimura Nami giơ tay làm chữ "V" với Yukimura, thấy anh trai nhà mình xấu hổ, cười cực kỳ xấu xa: "Nhưng anh trai thật quá đáng, rõ ràng đã đáp ứng giữa trưa mỗi thứ Hai sẽ ăn cơm với em, hôm nay lại chạy lên sân thượng, em còn tưởng rằng anh trai đang chuẩn bị kiểm tra Yuekao, không nghĩ tới lại ở đây hẹn hò với chị Sumitobi!"
"Không phải hẹn hò!" Vừa nghe thấy hai chữ hẹn hò, Yukimura và Sumitobi đều bất
giác khẩn trương, đồng thanh nói, lại làm cho Nami hơi dở khóc dở cười, mặc cho ai nhìn
cũng không cảm thấy hai người bọn họ không có gì!
―Chị Sumitobi, em có thể gọi chị như vậy không? Quên mất tự giới thiệu, em tên là
Yukimura Nami, là em gái của anh Yukimura Seiichi, chị gọi em là Nami là được, thôi thôi,
đừng hỏi em làm sao mà biết tên của chị, em thường xuyên nghe thấy anh trai nhắc tới chị mà, hơn nữa số nữ sinh thân với anh trai không có nhiều đâu!" Nami thấy không khí giữa hai người lại trở nên xấu hổ, thầm thở dài một tiếng mắng anh trai ngốc, lại đột ngột nhớ tới mình còn chưa tự giới thiệu với Sumitobi, liền vươn tay ôm tay Sumitobi để tiến gần cô hơn một chút, cười hì hì tự giới thiệu.
"Nami!" Liếc mắt ý bảo Nami bớt nói, vốn đã đủ xấu hổ rồi...
"Phụt ~, anh trai cũng sẽ ngượng ngùng sao? Cho tới bây giờ, em cũng chưa thấy qua đâu!" Nghịch ngợm cười cười, trong mắt Nami lóe ra một tia đùa dai thành công, cười giảo hoạt, Sumitobi thở dài, yên lặng không nhìn hai anh em nói chuyện bằng ánh mắt.
Dừng trêu chọc anh trai nhà mình, phải biết dừng đúng lúc, nếu không, thật vất vả mới thấy được một mặt khác của anh trai, có khi ngày nào đó lại bị ‗phản công‘ thì không có lời, vì thế buông tha Yukimura Seiichi, Nami tập trung mục tiêu vào Sumitobi: ―Chị Sumitobi, em và Sumisaku là bạn cùng lớp đấy! Em cũng nghe Sumisaku nói là chị gia nhập câu lạc bộ bọn em, năm nay muốn giúp bọn em tranh đoạt ngai vàng câu lạc bộ nổi bật nhất!"
Nami lôi kéo tay Sumitobi, rất kích động, cả gương mặt đều là tươi cười sáng lạn, khác với Yukimura Seiichi, nếu tươi cười của Yukimura tao nhã mà xinh đẹp như Diên Vĩ, vậy thì tươi cười của Nami chính là ánh mặt trời mà ngây thơ như hoa Hướng Dương. Hai anh em có điểm tương tự, cũng có điểm khác nhau.
Ở góc nhìn của Sumitobi, Nami là một cô gái hoạt bát đáng yêu, ngây thơ rực rỡ, chỉ mới quen nhau trong chốc lát thôi nhưng cô đã bắt đầu cảm thấy thân thiết...
Yukimura nghe Nami nói vậy, đột nhiên cười: "Ồ? Năm nay Watanabe muốn dẫn câu
lạc bộ của Nami, khiêu chiến với chúng tớ sao?"
"Sao cơ?" Sumitobi ngơ ngẩn trước câu hỏi của Yukimura, khiêu chiến với bọn họ là sao?
Nhìn thấy Sumitobi ngơ ngác, Nami ngẩn người, lập tức cười cười, lắc lắc tay Sumitobi, nói: ―Chị Sumitobi, không lẽ chị không biết à, câu lạc bộ nổi bật nhất lễ hội Hải Nguyên luôn đều là câu lạc bộ Tennis của anh trai em đấy!"
"Sao?!!!" Nghe Nami nói xong, Sumitobi càng kích động, trực tiếp bật dậy, nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy ý cười của Yukimura, có khi người này đã sớm biết rồi.
"Watanabe, cậu cần phải cố lên, chúng tớ sẽ không nhường đâu!" Yukimura cuối cùng
không nhịn được cười nói, Sumitobi bị áp lực lớn hơn nữa.
Lúc này Sumitobi đang thầm hối hận, lúc ấy thật không nên thay Sumisaku xuất đầu, giờ
thì tốt rồi, tự chế cho mình một cái phiền toái lớn, mà cái phiền toái lớn này, đương nhiên là
chỉ người đang cười cao hứng - Yukimura Seiichi...
Đạo trở thành câu lạc bộ nổi tiếng nhất ở lễ hội Hải Nguyên.
Nói thì rất dễ nghe, nhưng cụ thể làm như thế nào thì Sumitobi vẫn phải nghĩ biện pháp, quan trọng nhất là, một từ, Sumitobi cũng không nghĩ ra.
Cho nên sau khi Sumitobi đúng hẹn đi lên sân thượng, ngồi ở bên cạnh Yukimura, liên tục thở dài, rốt cục khi Sumitobi bị lễ hội Hải Nguyên và kiểm tra Yuekao làm cho không nhịn được thở dài lần thứ mười tám, Yukimura mở miệng.
"Kiểm tra Yuekao lần này không chuẩn bị tốt thì còn có lần sau, Watanabe, kỳ thật cậu không cần lo lắng đến thế..."
Nhìn khuôn mặt lo lắng của Yukimura, Sumitobi cảm thấy có chút băn khoăn, nhưng mà lại không có cách nào không để ý chuyện kiểm tra Yuekao và lễ hội Hải Nguyên, việc này đè ép cô không thở nổi, cô cũng không nghĩ ra có thể chia sẻ với ai hơn anh, vì thế Sumitobi nói hết cho Yukimura biết.
Bởi vì Yukimura luôn làm cho cô có cảm giác yên tâm, có thể thả lỏng mình, luôn cảm thấy Yukimura có thể bao dung cô hết thảy.
Biết được Sumitobi và Sato Mika giằng co, Yukimura đầu tiên là thưởng thức, sau lại phát hiện vẻ u sầu trên mặt Sumitobi, liền không vui vẻ nổi, không muốn Sumitobi lại u sầu như vậy nữa, vì thế Yukimura đề nghị: "Watanabe, có cần tớ đến giúp cậu học bổ túc không?"
"Sao? Có được không?" Sumitobi cảm thấy vừa mừng vừa sợ.
"À... Nhưng thành tích của tớ không tốt bằng Yagyu và Sanada, chi bằng tớ đi nhờ các cậu ấy cũng được!" Yukimura nghĩ nghĩ, tuy rằng thành tích của anh không kém, nhưng vẫn không bằng Yagyu với Sanada, vì tốt cho Sumitobi, Yukimura vẫn đề nghị.
Đối với người không quá quen thuộc, Sumitobi bản năng sẽ bài xích đến gần, cho nên đối với đề nghị của Yukimura, Sumitobi không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu cự tuyệt, tuy rằng không biết thành tích của Yukimura thế nào, nhưng nếu anh đã tỏ ý muốn giúp cô học bổ túc, vậy thì nhất định sẽ không kém.
Còn nữa, Sumitobi không hiểu sao cô lại muốn nhiều thời gian ở bên cạnh Yukimura
hơn...
"Vậy tớ sẽ cố hết sức, đúng rồi, Watanabe, cậu yếu môn nào nhất, nếu là Hóa học thì tớ không giúp được cậu rồi" Nhìn thấy Sumitobi lắc đầu, Yukimura không thất vọng, ngược lại còn có chút cao hứng, nói đến Hóa học, Yukimura thậm chí còn nghịch ngợm nở nụ cười, thoạt nhìn rất trẻ con, nếu như bị nhóm fan thấy, nhất định sẽ lại thét chói tai, nhưng Sumitobi cũng không gì hơn, trực tiếp sững sờ tại chỗ, cô phát hiện, gần đây biểu cảm trên mặt Yukimura càng ngày càng nhiều...
Nhưng Sumitobi đột nhiên định thần lại, vừa rồi Yukimura hỏi cô yếu môn nào nhất thì phải? Trên đầu treo lên mấy cái vạch đen, Sumitobi do dự một chút, hồi đáp: "Ừm... là... lịch sử Nhật Bản..."
Nghe thấy câu trả lời của Sumitobi, Yukimura hơi buồn bực, hai ngày trước, thầy giáo lịch sử trên bục giảng có nói lớp học của Sumitobi có một ‗kỳ tài‘, không lẽ là...
"Watanabe... ừm, đội trưởng đội Kiheitai là ai?" Cẩn thận liếc Sumitobi một cái, Yukimura đột nhiên mở miệng hỏi.
Đang rối rắm vấn đề lịch sử Nhật Bản, Sumitobi nghe thấy vấn đề của Yukimura, lập tức mau miệng, trực tiếp đáp "Okita Soji", đáp án này hoàn toàn không đi qua đầu óc, cho nên ba giây sau, Sumitobi nhìn Yukimura, sau đó đầu óc tiến vào trạng thái chết máy.
Yukimura sửng sốt, ba giây sau, anh xoay người đưa lưng về phía Sumitobi, bật cười
"Phốc" một tiếng. Không nghĩ tới ‗kỳ tài‘ mà thầy giáo lịch sử nói lại là cô...
Nhìn bả vai Yukimura run run, mặt Sumitobi lại bắt đầu nóng lên, không nhịn được lẩm bẩm: "Vì sao mỗi lần ở trước mặt cậu đều bị mất mặt..."
Những lời này bị lỗ tai Yukimura chuẩn xác bắt giữ được, quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt Sumitobi càng ngày càng hồng, cũng bất giác nói ra: "Nhưng Watanabe như vậy rất đáng yêu..."
Sau đó Yukimura liền chống lại ánh mắt kinh ngạc của Sumitobi, mới phản ứng lại mình vừa nói gì, mặt cũng nóng lên, bây giờ hẳn là nên nói cái gì đó đúng không? Nhưng vốn luôn luôn bình tĩnh như Yukimura Seiichi lại phát hiện mình không tìm thấy lời nào để xóa
bỏ xấu hổ, vì thế không khí vẫn cứ xấu hổ, trong không khí còn có một tia ái muội phiêu
đãng.
Trời xanh, mây trắng, gió nhẹ, tháp nước trên sân thượng, thiếu niên đỏ mặt và cô gái, cùng với khoảng cách giữa hai người bất tri bất giác đã biến mất, thấy thế nào cũng đều là một bức tranh duy mỹ, làm cho người ta không đành lòng đánh vỡ.
Sumitobi cảm thấy hình như trong không khí có mùi hương hoa Diên Vĩ phiêu đãng, cảm nhận được người ấy bên cạnh, Sumitobi cảm thấy an tâm từ đáy lòng, có lẽ... Bởi vì anh là người thứ nhất quen cô, không phải Watanabe Sumitobi, mà là cô.
Thậm chí Sumitobi nghĩ, nếu thời gian có thể yên lặng thì tốt rồi, nhưng hình như ông trời luôn không cho cô được như ý nguyện, một tiếng mở cửa "Cạch" làm cho hai người cảnh giác, không khí nhu hòa lập tức không còn sót lại chút gì, dù sao sân thượng này là công cộng, tất cả mọi người có thể đến, nhưng gần đây, chỉ có một mình anh và Sumitobi, làm cho Yukimura thật sự đã coi chỗ này mang nhãn của anh, ngoài Sumitobi ra, ai cũng không thể đến.
Đương nhiên, đó không phải sự thật...
Cửa sân thượng chậm rãi mở ra, một cô gái có mái tóc màu xanh Diên Vĩ xuất hiện trước mặt bọn họ, tóc cô gái hơi cuốn, thoạt nhìn giống một Baby ngoại quốc, tinh xảo nhưng đáng yêu.
Cô gái bước vào sân thượng, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía tháp nước, giống như đã sớm biết nơi đó có người.
―Nami? Sao em lại tới đây?" Thấy Yukimura mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng trong mắt lại để lộ ra sự yêu chiều nhè nhẹ, ánh mắt Sumitobi chuyển mấy vòng giữa hai người, hai người giống nhau bảy, tám phần, Sumitobi bừng tỉnh đại ngộ, có lẽ là em gái của Yukimura, nghĩ vậy, lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Nếu là nữ sinh khác, không chừng sẽ lại nháo ra chuyện.
Sumitobi lơ đãng liếc nhìn Yukimura Nami một cái, đột nhiên không nhịn được bật cười "phì" một tiếng, cũng khó trách Sumitobi không nhịn được, bởi vì nhìn thấy em gái Yukimura giống như là thấy được Yukimura Seiichi mặc trang phục con gái vậy, cảm giác là lạ...
Yukimura đương nhiên không biết Sumitobi suy nghĩ gì, cho nên khi thấy Sumitobi đột nhiên bật cười thì cảm thấy cực kỳ nghi hoặc, nhưng không có nghĩa là Yukimura Nami không biết.
Yukimura Nami leo thang lên tháp nước, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Sumitobi, tháp
nước vốn không tính là rộng, lập tức liền có vẻ có chật chội.
―Có phải chị Sumitobi cảm thấy trông em rất giống anh trai em mặc trang phục con gái không?" Yukimura Nami tuy rằng là nói với Sumitobi, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Yukimura, cười cực xấu xa, làm Yukimura cảm thấy chắc chắn không phải chuyện tốt.
Nhưng buồn bực nhất vẫn là Sumitobi, gần đây không biết sao hai anh em này đều có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra cô suy nghĩ gì, còn cả câu ―Chị Sumitobi" của Yukimura Nami nữa, cô không quá quen, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt.
Sumitobi sững sờ trong nháy mắt bị ánh mắt Yukimura bắt giữ được, vì thế Yukimura đánh giá Nami từ trên xuống dưới một phen, không lẽ giống đến thế à...
"Hì hì, có phải em đoán đúng rồi hay không?" Yukimura Nami giơ tay làm chữ "V" với Yukimura, thấy anh trai nhà mình xấu hổ, cười cực kỳ xấu xa: "Nhưng anh trai thật quá đáng, rõ ràng đã đáp ứng giữa trưa mỗi thứ Hai sẽ ăn cơm với em, hôm nay lại chạy lên sân thượng, em còn tưởng rằng anh trai đang chuẩn bị kiểm tra Yuekao, không nghĩ tới lại ở đây hẹn hò với chị Sumitobi!"
"Không phải hẹn hò!" Vừa nghe thấy hai chữ hẹn hò, Yukimura và Sumitobi đều bất
giác khẩn trương, đồng thanh nói, lại làm cho Nami hơi dở khóc dở cười, mặc cho ai nhìn
cũng không cảm thấy hai người bọn họ không có gì!
―Chị Sumitobi, em có thể gọi chị như vậy không? Quên mất tự giới thiệu, em tên là
Yukimura Nami, là em gái của anh Yukimura Seiichi, chị gọi em là Nami là được, thôi thôi,
đừng hỏi em làm sao mà biết tên của chị, em thường xuyên nghe thấy anh trai nhắc tới chị mà, hơn nữa số nữ sinh thân với anh trai không có nhiều đâu!" Nami thấy không khí giữa hai người lại trở nên xấu hổ, thầm thở dài một tiếng mắng anh trai ngốc, lại đột ngột nhớ tới mình còn chưa tự giới thiệu với Sumitobi, liền vươn tay ôm tay Sumitobi để tiến gần cô hơn một chút, cười hì hì tự giới thiệu.
"Nami!" Liếc mắt ý bảo Nami bớt nói, vốn đã đủ xấu hổ rồi...
"Phụt ~, anh trai cũng sẽ ngượng ngùng sao? Cho tới bây giờ, em cũng chưa thấy qua đâu!" Nghịch ngợm cười cười, trong mắt Nami lóe ra một tia đùa dai thành công, cười giảo hoạt, Sumitobi thở dài, yên lặng không nhìn hai anh em nói chuyện bằng ánh mắt.
Dừng trêu chọc anh trai nhà mình, phải biết dừng đúng lúc, nếu không, thật vất vả mới thấy được một mặt khác của anh trai, có khi ngày nào đó lại bị ‗phản công‘ thì không có lời, vì thế buông tha Yukimura Seiichi, Nami tập trung mục tiêu vào Sumitobi: ―Chị Sumitobi, em và Sumisaku là bạn cùng lớp đấy! Em cũng nghe Sumisaku nói là chị gia nhập câu lạc bộ bọn em, năm nay muốn giúp bọn em tranh đoạt ngai vàng câu lạc bộ nổi bật nhất!"
Nami lôi kéo tay Sumitobi, rất kích động, cả gương mặt đều là tươi cười sáng lạn, khác với Yukimura Seiichi, nếu tươi cười của Yukimura tao nhã mà xinh đẹp như Diên Vĩ, vậy thì tươi cười của Nami chính là ánh mặt trời mà ngây thơ như hoa Hướng Dương. Hai anh em có điểm tương tự, cũng có điểm khác nhau.
Ở góc nhìn của Sumitobi, Nami là một cô gái hoạt bát đáng yêu, ngây thơ rực rỡ, chỉ mới quen nhau trong chốc lát thôi nhưng cô đã bắt đầu cảm thấy thân thiết...
Yukimura nghe Nami nói vậy, đột nhiên cười: "Ồ? Năm nay Watanabe muốn dẫn câu
lạc bộ của Nami, khiêu chiến với chúng tớ sao?"
"Sao cơ?" Sumitobi ngơ ngẩn trước câu hỏi của Yukimura, khiêu chiến với bọn họ là sao?
Nhìn thấy Sumitobi ngơ ngác, Nami ngẩn người, lập tức cười cười, lắc lắc tay Sumitobi, nói: ―Chị Sumitobi, không lẽ chị không biết à, câu lạc bộ nổi bật nhất lễ hội Hải Nguyên luôn đều là câu lạc bộ Tennis của anh trai em đấy!"
"Sao?!!!" Nghe Nami nói xong, Sumitobi càng kích động, trực tiếp bật dậy, nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy ý cười của Yukimura, có khi người này đã sớm biết rồi.
"Watanabe, cậu cần phải cố lên, chúng tớ sẽ không nhường đâu!" Yukimura cuối cùng
không nhịn được cười nói, Sumitobi bị áp lực lớn hơn nữa.
Lúc này Sumitobi đang thầm hối hận, lúc ấy thật không nên thay Sumisaku xuất đầu, giờ
thì tốt rồi, tự chế cho mình một cái phiền toái lớn, mà cái phiền toái lớn này, đương nhiên là
chỉ người đang cười cao hứng - Yukimura Seiichi...
Tác giả :
Hi Nhã Đồ