Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 63: Lệnh bài
Lời đầu tiên editor xin gửi tới mọi người lời chúc năm mới ^^ Chúc mọi người năm mới vui vẻ, gặp thật nhiều thật nhiều may mắn :D Chúc các bạn đang đi học thì học thật tốt, điểm thật cao, năm nay ai có thi đại học cũng đều đỗ trường mình mong ước, thủ khoa luôn càng tốt ^O^ những ai đã đi làm thì kiếm được thật thật nhiều tiền, thăng quan tiến chức vèo vèo ^O^ ai đã là danh hoa có chủ thì tình cảm luôn vững bền dài lâu (*^^*) ai chưa hoặc sắp có thì cũng chúc cho các bạn tìm được người ấy trong năm nay, nắm tay họ và hãy giữ thật chặt nhé (*^^)
Lời thứ hai editor mong mọi người thông cảm và thứ lỗi là đợt này mình lặn lâu quá (._.) tính nhẩm chắc cũng được 1 tháng kém mấy ngày, cũng rất cảm ơn các bạn vẫn luôn theo dõi và ủng hộ. Bây giờ thì có lẽ không ít bạn cũng không còn nhớ chương cũ nó đến đâu để đọc tiếp chương mới, thôi thì mọi người ai không nhớ lại cứ lục lại chương cũ vậy :) Nói vậy thôi, giờ chúc mọi người đọc vui vẻ =))
Chương thứ sáu mươi ba: Lệnh bài
Hoàng thượng còn chưa tới, Hoàng hậu đã ngồi ở Phượng vị trò chuyện thân thiết cùng mọi người, hơn nữa còn có nữ quyến của các đại thần tam phẩm và trên tam phẩm vào cung chúc thọ. Bởi vì chuyện hành thích lần trước mà gia quyến của các đại thần trong triều cũng bị thương không ít, tuy rằng Hoàng thượng đã hạ chỉ trợ cấp, nhưng vẫn khó tránh khỏi để lại di chứng. Lần này tiến cung rõ ràng không nhiều như lần trước.
Hoàng hậu đều biết, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì. Mọi người sợ lại có chuyện bắt trắc xảy ra, đây cũng là lẽ thường. Dù sao lần trước là chúc mừng Hoàng hậu hồi cung, lần này là chúc thọ Hoàng hậu, hai thời điểm này ít nhiều cũng có chút quan hệ, khó tránh khỏi làm nhiều người liên tưởng.
Khi Khang phi tới, Chu Cẩm phi còn chưa đến. Khang phi tự mình tìm chỗ ngồi xuống. Nguyên Hương đi bưng trà cho Khang phi, Dương Quỳnh đứng ở phía sau, hai mắt nhìn chằm chằm vào từng người lui tới trong chính điện. Nếu như lần trước nàng còn có thể cảm giác thần kinh mình quá nhạy cảm, thì bây giờ nàng cảm thấy dù có cẩn thận như thế nào cũng đều không quá mức. Lần giáo huấn trước quá mức đau đớn, nhiều sinh mệnh ngã xuống như vậy, cũng sẽ làm mọi người cẩn thận hơn nhiều.
Rất nhanh Nguyên Hương đã bưng chén trà nóng trở về, để xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Nguyên Hương thấp giọng nói: “Nương nương, người xem ai tới kìa.”
Khang phi theo ánh mắt của Nguyên Hương nhìn qua, không ngờ là Liễu Thục phi. Cung y màu hồng phấn, làm cả người nàng nổi bật vẻ thanh thuần tĩnh lệ. Khang phi không quá giật mình, hơi hơi cười thoáng qua. Dương Quỳnh đứng sau lưng Khang phi, không nhìn thấy nét mặt của Khang phi nhưng nàng thấy Khang phi hơi cong khóe miệng. Nụ cười này của Khang phi lại làm cho Dương Quỳnh lập tức cảnh giác. Thế nhưng Liễu Thục phi sẽ xuất hiện ở Cung Phượng Từ, cũng nằm trong dự liệu của Khang phi sao?
Lúc này, một thân ảnh màu vàng như lá Liễu đi về hướng Khang phi. Khang phi quay đầu, liền thấy Đỗ Niệm Vân đã ở trước mặt nàng.
“Niệm Vân tham kiến Khang phi nương nương.” Đỗ Niệm Vân thi lễ.
Khang phi nói: “Đứng lên đi.” Đồng thời chỉ chỉ chỗ ngồi cạnh mình nói: “Ngồi đi.”
“Tạ nương nương.” Đỗ Niệm Vân không chối từ, ngồi vào cạnh Khang phi.
Lực chú ý của Dương Quỳnh bắt đầu tập trung trên người Đỗ Niệm Vân. Hiện tại đối với từng người ở gần Khang phi, nàng đều có thái độ hoài nghi, thậm chí kể cả Nguyên Hương.
Đỗ Niệm Vân sau khi ngồi xuống, nhìn bốn phía xung quanh, xác định tất cả mọi người đều đang nói chuyện của mình, lúc này mới mở miệng, “Nương nương có ân đề bạt, thần thiếp trước xin tạ ơn.”
Khang phi nói: “Bổn cung cũng không nâng đỡ ngươi, Đỗ Tài nhân chớ tỏ sai ý.”
Đỗ Niệm Vân nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền minh bạch, hiểu ý nở nụ cười, “Nương nương nói đúng, là thần thiếp sai rồi. Nương nương yên tâm, đêm nay thần thiếp nhất định sẽ làm nương nương nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Khang phi nâng chén trà lên uống một ngụm, “Nếu vậy, bổn cung cũng là chờ mong biểu hiện của Đỗ Tài nhân.”
Ánh mắt Đỗ Niệm Vân lộ ra vô cùng tự tin. Khang phi rất thưởng thức loại tự tin này. Phải biết rằng, giọng hát của Trần Chiêu nghi đứng đầu Hậu cung. Trước đây cũng từng có người mới vào cung muốn phân cao thấp cùng nàng, nhưng cuối cùng đều là thua rất thảm. Khang phi hi vọng, Đỗ Niệm Vân có thể thắng được trận hôm nay.
Dương Quỳnh nghe Khang phi cùng Đỗ Niệm Vân nói chuyện với nhau, liền hiểu Khang phi âm thầm liên lạc với Đỗ Niệm Vân. Nghe ý tứ này là muốn lợi dụng kỹ năng ca hát của Đỗ Niệm Vân. Có điều bằng trực giác, Dương Quỳnh cảm thấy Đỗ Niệm Vân này cũng không phải người tĩnh tâm. Khang phi làm như vậy, có phải là chuốc họa vào thân hay không?
Đỗ Niệm Vân nói dứt lời, liền đứng dậy thi lễ cáo từ. Khang phi mỉm cười tiễn nàng, quay đầu lại nhìn Dương Quỳnh hỏi: “Ngươi cảm thấy người này thế nào?”
Dương Quỳnh nói thẳng, “Rất có tâm cơ.”
“Bổn cung cũng nghĩ như vậy.” Khang phi nhìn qua phương hướng Đỗ Niệm Vân rời đi, chậm rãi nói: “Nhân tài như vậy rất được việc. Có điều sau khi dùng xong lại phải hao tâm tổn trí để đuổi đi.”
“Nương nương định dùng nàng thế nào?” Nguyên Hương ở một bên lắng nghe tiếp lời hỏi.
“Bởi vì bổn cung cần một người thay bổn cung bức Trần Chiêu nghi ra, mà Trần Chiêu nghi lại vô cùng ỷ vào tài nghệ ca hát của nàng. Có thể làm cho nàng bại ở phương diện này, không phải là rất tốt sao?” Khang phi nói.
Dương Quỳnh trải qua thời gian ở chung dài như vậy, đã hiểu được thái độ làm người của Khang phi. Nàng là đại gia nữ tử chân chính. Cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, nhưng nổi bật chính là thư pháp. Làm người thanh lãnh, nhưng không phải là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Tính tình nhu hòa dịu dàng, rất khó nhìn thấy nàng tức giận. Cho dù nàng thật sự giận, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Trong Hậu cung này, thủ đoạn cùng mưu trí của nàng đều thuộc hàng đệ nhất. Nàng có khả năng cùng Hoàng hậu địa vị ngang nhau, nhưng lại vô ý với Hậu vị. Nàng hẳn luôn biết rõ từng kẻ chủ mưu hại nàng, nhưng lại nóng lòng báo thù. Nữ nhân như vậy rất khó đối phó, bởi vì nàng có đầy đủ kiên nhẫn cùng thủ đoạn, chậm rãi từng bước xâm chiếm đối thủ.
Lúc này, Chu Cẩm phi từ bên ngoài bước vào. Nguyên Hương nhanh mắt, lập tức nói cho Khang phi. Chu Cẩm phi cũng tức khắc thấy được vị trí của Khang phi, dẫn theo Phù Dung, Thược Dược đi tới.
“Không ngờ lần này ngươi tới sớm như vậy.” Chu Cẩm phi cười nói.
Khang phi nói: “Hôm nay là lễ thiên thu, không đến sớm chẳng phải là không kính trọng quốc gia chi mẫu sao? Lần này tỷ tỷ tới muộn, phạt ba chén rượu.”
Chu Cẩm phi nói: “Ngươi nha, ít bài bố ta thôi. Lúc ta đi qua Cung Hưng Hòa, thấy kiệu của Trịnh Quý phi vẫn đang chờ ở cửa, chắc là còn muộn hơn ta. Chốc lát, ta xem ngươi bài bố tội bất kính này của nàng như thế nào?”
Khang phi nâng khăn tay, lau lau khéo miệng, “Tỷ tỷ rõ ràng là chọc ta. Cấp bậc Quý phi ở trên chúng ta, sao ta dám bài bố nàng? Bên dưới phạm thượng, cũng không biết là phải trị ai tội bất kính đây?”
“Trái phải ngươi đều có lý. Ta nói không lại ngươi, nhận thua được chưa.” Chu Cẩm phi tính tình thẳng thắn, không cùng Khang phi tranh cãi, vừa quay đầu liền thấy Dương Quỳnh đứng phía sau Khang phi.
“Nha đầu Thanh Diệp, nhìn ngươi khí sắc không tệ, thương thế đều khỏi hẳn rồi sao?”
Dương Quỳnh vội vàng khom lưng nói: “Thưa Cẩm phi nương nương, thương của ta đều tốt rồi.”
“Vậy thì được. Thân mình tốt, mới có thể nhận được ân điển của Hoàng thượng.” Chu Cẩm phi nói xong tựa hồ nhớ ra cái gì đó, lại nói: “Nếu nói đến ân điển, thì nói thế nào cũng đều là Hoàng thượng thưởng. Bổn cung cũng chỉ là thuận nước giong thuyền. Hiện giờ bổn cung cũng nên thưởng ngươi chút gì đó, miễn cho người ngoài nói bổn cung keo kiệt.” Nói xong lời cuối, con ngươi nàng mang ý cười nhìn Khang phi.
Biểu cảm của Khang phi cực kì đứng đắn, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời cười nhạo của Chu Cẩm phi, “Tỷ tỷ nói rất đúng.”
Chu Cẩm phi cũng nhịn không được trước tiên nở nụ cười. Nàng quay đầu nhìn Phù Dung ở bên cạnh, Phù Dung lập tức lấy một khối lệnh bài từ trong ngực ra đưa cho nàng. Nàng nhận lấy sau đó chuyển cho Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh không biết Chu Cẩm phi đây là có ý gì, chần chừ không dám nhận.
Khang phi cũng không nhìn vật kia, chỉ nhàn nhạt nói: “Thanh Diệp, còn không mau cảm tạ Cẩm phi nương nương.”
Lúc này Dương Quỳnh mới đưa tay tiếp nhận lệnh bài, “Tạ ơn Cẩm phi nương nương ban thưởng.” Nàng tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại nói: “Lệnh bài này là cái gì mà người liền để ta nhận.” Cầm trong tay nhìn kỹ, chỉ thấy là một tấm lệnh bài được làm bằng sắt, mặt trước là họa tiết chim Ưng, mặt sau là một chữ “Chu“.
Chu Cẩm phi thấy vẻ mặt ù ù cạc cạc của Dương Quỳnh, cười nói: “Ngươi yên tâm, chủ tử nhà ngươi là người biết xem hàng. Có nàng ở đây, ngươi cũng không ăn được thiệt thòi.”
Lúc này Khang phi mới quay đầu nhìn Dương Quỳnh nói: “Đó là lệnh bài của Chu gia quân. Dựa vào khối này, là có thể nhận được sự trợ giúp của Chu gia quân vô điều kiện. Cẩm phi nương nương đối với ngươi, chính là còn tốt hơn bổn cung đấy.”
Cẩm phi phỉ phui nói: “Khá lắm nha đầu dẻo miệng này! Không nói đến ngươi là thịt đầu quả tim của Hoàng thượng, chỉ bằng thân phận nữ nhi Thẩm gia của ngươi, thì người không có mắt mới dám động ngươi? Còn cùng nha đầu kia tranh đồ vật, thật không biết xấu hổ mà!”
Khang phi nghe xong không thuận theo nói: “Rõ ràng tỷ tỷ là bất công, vậy mà lại nói ta. Lệnh bài kia là vật tùy thân của tỷ tỷ, thế nào lại đưa cho nàng?”
Nói đến đây, Chu Cẩm phi không khỏi thở dài, “Nghĩ đến nương gia của ta cũng là công huân thế gia tay nắm trọng binh. Nhưng phụ thân và đại ca đều ở biên quan xa xôi, ở dưới lưỡi đao, thì ai có thể cứu ta nửa phần? Ngày đó nếu không phải muội muội ngươi đến chết không bỏ, Thanh Diệp liều mạng bảo hộ, tỷ tỷ sao có thể có ngày hôm nay? Lệnh bài kia nhìn thì rất quý trọng, kỳ thật ở trong tay ta cũng chỉ là một khối sắt bình thường. Ta đã truyền thư cho phụ thân, hắn cũng đồng ý đem lệnh bài này giao cho Thanh Diệp.” Nói xong, quay đầu nói với Thanh Diệp, “Ngươi cứu mạng bổn cung, đó chính là cứu mạng của Chu gia quân. Có lệnh bài này, chỉ cần ngươi không làm chuyện ác, nếu cần trợ giúp, Chu gia quân trên dưới đều sẽ toàn lực tương trợ.”
Dương Quỳnh thế mới biết được phân lượng của đồ vật trong tay mình. Nàng đương nhiên không biết Chu gia quân rốt cuộc có bao nhiêu sức mạnh, cũng không xác định đến một ngày nào đó lệnh bài này có hữu dụng với nàng hay không, nhưng đối với sự tín nhiệm cùng cảm kích của Chu Cẩm phi, thì nàng vẫn có thể cảm nhận được.
Lúc này, Trịnh Quý phi tiến vào chính điện. Cấp bậc của nàng chỉ ở dưới Hoàng hậu, cho nên mọi người đều đứng dậy thi lễ với nàng. Trịnh Quý phi mặc cung y màu tím sẫm, có vẻ đại khí ổn trọng. Đi theo phía sau nàng là một tiểu cô nương bảy tám tuổi, nhìn trang phục hẳn là công chúa Triều Vân.
Khang phi nhìn Trịnh Quý phi vài lần, cau mày nói: “Trang dung của Quý phi dường như có chút không ổn.”
Chu Cẩm phi nghe vậy nhìn kỹ nói: “Son phấn quá dày. Ngày thường Quý phi thích những đồ trang sức tranh nhã, rất ít khi sẽ xoa phấn dày như vậy.”
“Tỷ tỷ, gần đây ngươi có gặp qua Quý phi hay không?”
Chu Cẩm phi lắc đầu nói: “Chỉ nghe nói từ sau chuyện lần trước, sức khỏe nàng luôn không được tốt. Ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng miễn nàng thỉnh an, sau đó ta cũng chưa từng thấy qua nàng.”
“Đại khái là vì che lấp thần sắc có bệnh thôi.” Khang phi nói.
Chu Cẩm phi nghĩ một lúc, cũng cảm thấy lời giải thích này rất hợp lý.
Không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng nội thị cao giọng thông báo: “Hoàng thượng giá lâm!”
Chúng phi tần nữ quyến đều đi nhanh ra ngoài chính điện quỳ lạy nghênh đón. Thân ảnh màu vàng xuất hiện trước mắt mọi người. Hoàng thượng vẻ mặt mang ý cười đi tới bên cạnh Hoàng hậu cùng đứng sóng vai.”
“Bình thân.”
Mọi người đứng dậy, theo hai người Đế Hậu vào chính điện. Hai người Đế Hậu ngồi ở chủ vị phía trên. Những người khác không hề giống như trước tùy ý ngồi lung tung mà dựa theo cấp bậc ngồi vào vị trí của mình. Trong đại điện tuy nhiều người nhưng không hề phát ra âm thanh dư thừa nào, trật tự ngay ngắn ngồi xuống.
Hoàng thượng nói: “Hôm nay vui mừng chào đón sinh nhật của Hoàng hậu, trẫm đặc biệt đến chúc mừng cùng chư vị. Hoàng hậu là nhất quốc chi mẫu, là thê tử của trẫm, chính vị trong cung. Tính khí ôn hòa, rõ ràng là tấm gương cho lục cung. Quản cung luôn an ổn, chính là mẫu nghi cho vạn quốc. Trẫm cảm niệm Hoàng hậu nhiều năm chủ trì Hậu cung, hôm nay ban thưởng cho Hoàng hậu một chữ “Huệ”, lấy đó để dạy bảo hậu thế.”
Hoàng hậu nghe xong mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống hành đại lễ nói: “Thần thiếp tạ long ân của Hoàng thượng.”
Hoàng thượng tự mình dìu Hoàng hậu đứng lên. Lúc này mọi người phía dưới lại cùng quỳ xuống đồng thanh nói: “Chúc mừng Hoàng hậu nương nương! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!.”
“Bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng thượng! Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.” Mọi người đứng dậy về chỗ ngồi.
Lời thứ hai editor mong mọi người thông cảm và thứ lỗi là đợt này mình lặn lâu quá (._.) tính nhẩm chắc cũng được 1 tháng kém mấy ngày, cũng rất cảm ơn các bạn vẫn luôn theo dõi và ủng hộ. Bây giờ thì có lẽ không ít bạn cũng không còn nhớ chương cũ nó đến đâu để đọc tiếp chương mới, thôi thì mọi người ai không nhớ lại cứ lục lại chương cũ vậy :) Nói vậy thôi, giờ chúc mọi người đọc vui vẻ =))
Chương thứ sáu mươi ba: Lệnh bài
Hoàng thượng còn chưa tới, Hoàng hậu đã ngồi ở Phượng vị trò chuyện thân thiết cùng mọi người, hơn nữa còn có nữ quyến của các đại thần tam phẩm và trên tam phẩm vào cung chúc thọ. Bởi vì chuyện hành thích lần trước mà gia quyến của các đại thần trong triều cũng bị thương không ít, tuy rằng Hoàng thượng đã hạ chỉ trợ cấp, nhưng vẫn khó tránh khỏi để lại di chứng. Lần này tiến cung rõ ràng không nhiều như lần trước.
Hoàng hậu đều biết, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì. Mọi người sợ lại có chuyện bắt trắc xảy ra, đây cũng là lẽ thường. Dù sao lần trước là chúc mừng Hoàng hậu hồi cung, lần này là chúc thọ Hoàng hậu, hai thời điểm này ít nhiều cũng có chút quan hệ, khó tránh khỏi làm nhiều người liên tưởng.
Khi Khang phi tới, Chu Cẩm phi còn chưa đến. Khang phi tự mình tìm chỗ ngồi xuống. Nguyên Hương đi bưng trà cho Khang phi, Dương Quỳnh đứng ở phía sau, hai mắt nhìn chằm chằm vào từng người lui tới trong chính điện. Nếu như lần trước nàng còn có thể cảm giác thần kinh mình quá nhạy cảm, thì bây giờ nàng cảm thấy dù có cẩn thận như thế nào cũng đều không quá mức. Lần giáo huấn trước quá mức đau đớn, nhiều sinh mệnh ngã xuống như vậy, cũng sẽ làm mọi người cẩn thận hơn nhiều.
Rất nhanh Nguyên Hương đã bưng chén trà nóng trở về, để xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Nguyên Hương thấp giọng nói: “Nương nương, người xem ai tới kìa.”
Khang phi theo ánh mắt của Nguyên Hương nhìn qua, không ngờ là Liễu Thục phi. Cung y màu hồng phấn, làm cả người nàng nổi bật vẻ thanh thuần tĩnh lệ. Khang phi không quá giật mình, hơi hơi cười thoáng qua. Dương Quỳnh đứng sau lưng Khang phi, không nhìn thấy nét mặt của Khang phi nhưng nàng thấy Khang phi hơi cong khóe miệng. Nụ cười này của Khang phi lại làm cho Dương Quỳnh lập tức cảnh giác. Thế nhưng Liễu Thục phi sẽ xuất hiện ở Cung Phượng Từ, cũng nằm trong dự liệu của Khang phi sao?
Lúc này, một thân ảnh màu vàng như lá Liễu đi về hướng Khang phi. Khang phi quay đầu, liền thấy Đỗ Niệm Vân đã ở trước mặt nàng.
“Niệm Vân tham kiến Khang phi nương nương.” Đỗ Niệm Vân thi lễ.
Khang phi nói: “Đứng lên đi.” Đồng thời chỉ chỉ chỗ ngồi cạnh mình nói: “Ngồi đi.”
“Tạ nương nương.” Đỗ Niệm Vân không chối từ, ngồi vào cạnh Khang phi.
Lực chú ý của Dương Quỳnh bắt đầu tập trung trên người Đỗ Niệm Vân. Hiện tại đối với từng người ở gần Khang phi, nàng đều có thái độ hoài nghi, thậm chí kể cả Nguyên Hương.
Đỗ Niệm Vân sau khi ngồi xuống, nhìn bốn phía xung quanh, xác định tất cả mọi người đều đang nói chuyện của mình, lúc này mới mở miệng, “Nương nương có ân đề bạt, thần thiếp trước xin tạ ơn.”
Khang phi nói: “Bổn cung cũng không nâng đỡ ngươi, Đỗ Tài nhân chớ tỏ sai ý.”
Đỗ Niệm Vân nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền minh bạch, hiểu ý nở nụ cười, “Nương nương nói đúng, là thần thiếp sai rồi. Nương nương yên tâm, đêm nay thần thiếp nhất định sẽ làm nương nương nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Khang phi nâng chén trà lên uống một ngụm, “Nếu vậy, bổn cung cũng là chờ mong biểu hiện của Đỗ Tài nhân.”
Ánh mắt Đỗ Niệm Vân lộ ra vô cùng tự tin. Khang phi rất thưởng thức loại tự tin này. Phải biết rằng, giọng hát của Trần Chiêu nghi đứng đầu Hậu cung. Trước đây cũng từng có người mới vào cung muốn phân cao thấp cùng nàng, nhưng cuối cùng đều là thua rất thảm. Khang phi hi vọng, Đỗ Niệm Vân có thể thắng được trận hôm nay.
Dương Quỳnh nghe Khang phi cùng Đỗ Niệm Vân nói chuyện với nhau, liền hiểu Khang phi âm thầm liên lạc với Đỗ Niệm Vân. Nghe ý tứ này là muốn lợi dụng kỹ năng ca hát của Đỗ Niệm Vân. Có điều bằng trực giác, Dương Quỳnh cảm thấy Đỗ Niệm Vân này cũng không phải người tĩnh tâm. Khang phi làm như vậy, có phải là chuốc họa vào thân hay không?
Đỗ Niệm Vân nói dứt lời, liền đứng dậy thi lễ cáo từ. Khang phi mỉm cười tiễn nàng, quay đầu lại nhìn Dương Quỳnh hỏi: “Ngươi cảm thấy người này thế nào?”
Dương Quỳnh nói thẳng, “Rất có tâm cơ.”
“Bổn cung cũng nghĩ như vậy.” Khang phi nhìn qua phương hướng Đỗ Niệm Vân rời đi, chậm rãi nói: “Nhân tài như vậy rất được việc. Có điều sau khi dùng xong lại phải hao tâm tổn trí để đuổi đi.”
“Nương nương định dùng nàng thế nào?” Nguyên Hương ở một bên lắng nghe tiếp lời hỏi.
“Bởi vì bổn cung cần một người thay bổn cung bức Trần Chiêu nghi ra, mà Trần Chiêu nghi lại vô cùng ỷ vào tài nghệ ca hát của nàng. Có thể làm cho nàng bại ở phương diện này, không phải là rất tốt sao?” Khang phi nói.
Dương Quỳnh trải qua thời gian ở chung dài như vậy, đã hiểu được thái độ làm người của Khang phi. Nàng là đại gia nữ tử chân chính. Cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, nhưng nổi bật chính là thư pháp. Làm người thanh lãnh, nhưng không phải là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Tính tình nhu hòa dịu dàng, rất khó nhìn thấy nàng tức giận. Cho dù nàng thật sự giận, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Trong Hậu cung này, thủ đoạn cùng mưu trí của nàng đều thuộc hàng đệ nhất. Nàng có khả năng cùng Hoàng hậu địa vị ngang nhau, nhưng lại vô ý với Hậu vị. Nàng hẳn luôn biết rõ từng kẻ chủ mưu hại nàng, nhưng lại nóng lòng báo thù. Nữ nhân như vậy rất khó đối phó, bởi vì nàng có đầy đủ kiên nhẫn cùng thủ đoạn, chậm rãi từng bước xâm chiếm đối thủ.
Lúc này, Chu Cẩm phi từ bên ngoài bước vào. Nguyên Hương nhanh mắt, lập tức nói cho Khang phi. Chu Cẩm phi cũng tức khắc thấy được vị trí của Khang phi, dẫn theo Phù Dung, Thược Dược đi tới.
“Không ngờ lần này ngươi tới sớm như vậy.” Chu Cẩm phi cười nói.
Khang phi nói: “Hôm nay là lễ thiên thu, không đến sớm chẳng phải là không kính trọng quốc gia chi mẫu sao? Lần này tỷ tỷ tới muộn, phạt ba chén rượu.”
Chu Cẩm phi nói: “Ngươi nha, ít bài bố ta thôi. Lúc ta đi qua Cung Hưng Hòa, thấy kiệu của Trịnh Quý phi vẫn đang chờ ở cửa, chắc là còn muộn hơn ta. Chốc lát, ta xem ngươi bài bố tội bất kính này của nàng như thế nào?”
Khang phi nâng khăn tay, lau lau khéo miệng, “Tỷ tỷ rõ ràng là chọc ta. Cấp bậc Quý phi ở trên chúng ta, sao ta dám bài bố nàng? Bên dưới phạm thượng, cũng không biết là phải trị ai tội bất kính đây?”
“Trái phải ngươi đều có lý. Ta nói không lại ngươi, nhận thua được chưa.” Chu Cẩm phi tính tình thẳng thắn, không cùng Khang phi tranh cãi, vừa quay đầu liền thấy Dương Quỳnh đứng phía sau Khang phi.
“Nha đầu Thanh Diệp, nhìn ngươi khí sắc không tệ, thương thế đều khỏi hẳn rồi sao?”
Dương Quỳnh vội vàng khom lưng nói: “Thưa Cẩm phi nương nương, thương của ta đều tốt rồi.”
“Vậy thì được. Thân mình tốt, mới có thể nhận được ân điển của Hoàng thượng.” Chu Cẩm phi nói xong tựa hồ nhớ ra cái gì đó, lại nói: “Nếu nói đến ân điển, thì nói thế nào cũng đều là Hoàng thượng thưởng. Bổn cung cũng chỉ là thuận nước giong thuyền. Hiện giờ bổn cung cũng nên thưởng ngươi chút gì đó, miễn cho người ngoài nói bổn cung keo kiệt.” Nói xong lời cuối, con ngươi nàng mang ý cười nhìn Khang phi.
Biểu cảm của Khang phi cực kì đứng đắn, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời cười nhạo của Chu Cẩm phi, “Tỷ tỷ nói rất đúng.”
Chu Cẩm phi cũng nhịn không được trước tiên nở nụ cười. Nàng quay đầu nhìn Phù Dung ở bên cạnh, Phù Dung lập tức lấy một khối lệnh bài từ trong ngực ra đưa cho nàng. Nàng nhận lấy sau đó chuyển cho Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh không biết Chu Cẩm phi đây là có ý gì, chần chừ không dám nhận.
Khang phi cũng không nhìn vật kia, chỉ nhàn nhạt nói: “Thanh Diệp, còn không mau cảm tạ Cẩm phi nương nương.”
Lúc này Dương Quỳnh mới đưa tay tiếp nhận lệnh bài, “Tạ ơn Cẩm phi nương nương ban thưởng.” Nàng tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại nói: “Lệnh bài này là cái gì mà người liền để ta nhận.” Cầm trong tay nhìn kỹ, chỉ thấy là một tấm lệnh bài được làm bằng sắt, mặt trước là họa tiết chim Ưng, mặt sau là một chữ “Chu“.
Chu Cẩm phi thấy vẻ mặt ù ù cạc cạc của Dương Quỳnh, cười nói: “Ngươi yên tâm, chủ tử nhà ngươi là người biết xem hàng. Có nàng ở đây, ngươi cũng không ăn được thiệt thòi.”
Lúc này Khang phi mới quay đầu nhìn Dương Quỳnh nói: “Đó là lệnh bài của Chu gia quân. Dựa vào khối này, là có thể nhận được sự trợ giúp của Chu gia quân vô điều kiện. Cẩm phi nương nương đối với ngươi, chính là còn tốt hơn bổn cung đấy.”
Cẩm phi phỉ phui nói: “Khá lắm nha đầu dẻo miệng này! Không nói đến ngươi là thịt đầu quả tim của Hoàng thượng, chỉ bằng thân phận nữ nhi Thẩm gia của ngươi, thì người không có mắt mới dám động ngươi? Còn cùng nha đầu kia tranh đồ vật, thật không biết xấu hổ mà!”
Khang phi nghe xong không thuận theo nói: “Rõ ràng tỷ tỷ là bất công, vậy mà lại nói ta. Lệnh bài kia là vật tùy thân của tỷ tỷ, thế nào lại đưa cho nàng?”
Nói đến đây, Chu Cẩm phi không khỏi thở dài, “Nghĩ đến nương gia của ta cũng là công huân thế gia tay nắm trọng binh. Nhưng phụ thân và đại ca đều ở biên quan xa xôi, ở dưới lưỡi đao, thì ai có thể cứu ta nửa phần? Ngày đó nếu không phải muội muội ngươi đến chết không bỏ, Thanh Diệp liều mạng bảo hộ, tỷ tỷ sao có thể có ngày hôm nay? Lệnh bài kia nhìn thì rất quý trọng, kỳ thật ở trong tay ta cũng chỉ là một khối sắt bình thường. Ta đã truyền thư cho phụ thân, hắn cũng đồng ý đem lệnh bài này giao cho Thanh Diệp.” Nói xong, quay đầu nói với Thanh Diệp, “Ngươi cứu mạng bổn cung, đó chính là cứu mạng của Chu gia quân. Có lệnh bài này, chỉ cần ngươi không làm chuyện ác, nếu cần trợ giúp, Chu gia quân trên dưới đều sẽ toàn lực tương trợ.”
Dương Quỳnh thế mới biết được phân lượng của đồ vật trong tay mình. Nàng đương nhiên không biết Chu gia quân rốt cuộc có bao nhiêu sức mạnh, cũng không xác định đến một ngày nào đó lệnh bài này có hữu dụng với nàng hay không, nhưng đối với sự tín nhiệm cùng cảm kích của Chu Cẩm phi, thì nàng vẫn có thể cảm nhận được.
Lúc này, Trịnh Quý phi tiến vào chính điện. Cấp bậc của nàng chỉ ở dưới Hoàng hậu, cho nên mọi người đều đứng dậy thi lễ với nàng. Trịnh Quý phi mặc cung y màu tím sẫm, có vẻ đại khí ổn trọng. Đi theo phía sau nàng là một tiểu cô nương bảy tám tuổi, nhìn trang phục hẳn là công chúa Triều Vân.
Khang phi nhìn Trịnh Quý phi vài lần, cau mày nói: “Trang dung của Quý phi dường như có chút không ổn.”
Chu Cẩm phi nghe vậy nhìn kỹ nói: “Son phấn quá dày. Ngày thường Quý phi thích những đồ trang sức tranh nhã, rất ít khi sẽ xoa phấn dày như vậy.”
“Tỷ tỷ, gần đây ngươi có gặp qua Quý phi hay không?”
Chu Cẩm phi lắc đầu nói: “Chỉ nghe nói từ sau chuyện lần trước, sức khỏe nàng luôn không được tốt. Ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng miễn nàng thỉnh an, sau đó ta cũng chưa từng thấy qua nàng.”
“Đại khái là vì che lấp thần sắc có bệnh thôi.” Khang phi nói.
Chu Cẩm phi nghĩ một lúc, cũng cảm thấy lời giải thích này rất hợp lý.
Không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng nội thị cao giọng thông báo: “Hoàng thượng giá lâm!”
Chúng phi tần nữ quyến đều đi nhanh ra ngoài chính điện quỳ lạy nghênh đón. Thân ảnh màu vàng xuất hiện trước mắt mọi người. Hoàng thượng vẻ mặt mang ý cười đi tới bên cạnh Hoàng hậu cùng đứng sóng vai.”
“Bình thân.”
Mọi người đứng dậy, theo hai người Đế Hậu vào chính điện. Hai người Đế Hậu ngồi ở chủ vị phía trên. Những người khác không hề giống như trước tùy ý ngồi lung tung mà dựa theo cấp bậc ngồi vào vị trí của mình. Trong đại điện tuy nhiều người nhưng không hề phát ra âm thanh dư thừa nào, trật tự ngay ngắn ngồi xuống.
Hoàng thượng nói: “Hôm nay vui mừng chào đón sinh nhật của Hoàng hậu, trẫm đặc biệt đến chúc mừng cùng chư vị. Hoàng hậu là nhất quốc chi mẫu, là thê tử của trẫm, chính vị trong cung. Tính khí ôn hòa, rõ ràng là tấm gương cho lục cung. Quản cung luôn an ổn, chính là mẫu nghi cho vạn quốc. Trẫm cảm niệm Hoàng hậu nhiều năm chủ trì Hậu cung, hôm nay ban thưởng cho Hoàng hậu một chữ “Huệ”, lấy đó để dạy bảo hậu thế.”
Hoàng hậu nghe xong mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống hành đại lễ nói: “Thần thiếp tạ long ân của Hoàng thượng.”
Hoàng thượng tự mình dìu Hoàng hậu đứng lên. Lúc này mọi người phía dưới lại cùng quỳ xuống đồng thanh nói: “Chúc mừng Hoàng hậu nương nương! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!.”
“Bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng thượng! Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.” Mọi người đứng dậy về chỗ ngồi.
Tác giả :
Liễm Chu