Mạc Đạo Vô Tâm
Chương 54: Cáo trạng
Một ngày sau, Liễu Thục phi lại yêu cầu lục soát Cung Lung Hoa, bị cung nữ quản sự Nguyên Hương cự tuyệt ở ngoài cửa. Bất luận người của Liễu Thục phi nói như thế nào, Nguyên Hương cũng nhất định không cho bọn hắn soát cung. Bất đắc dĩ, Liễu Thục phi lại phải xuất hiện. Nguyên Hương đối với Liễu Thục phi vô cùng khách khí, nhưng vẫn không đồng ý cho soát cung. Lần này Liễu Thục phi không gặp được Khang phi, mà một cung nữ quản sự lại có thể làm cho mệnh lệnh soát cung của nàng không thi hành được. Liễu Thục phi cũng là phát hỏa, trực tiếp lệnh thủ hạ cưỡng chế soát cung. Thái giám cung nữ của Cung Ngọc Thần vừa mới động thủ, liền nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, một thái giám Cung Ngọc Thần đã ngã trên mặt đất.
Liễu Thục phi kinh ngạc nhìn người tới, nói: “Phản rồi phản rồi, ngươi lại dám đánh người của bổn cung!”
Dương Quỳnh đi tới bên cạnh Nguyên Hương, đứng lại nói: “Nguyên Hương tỷ tỷ, nương nương đã dặn dò, đối với người dám ở Cung Lung Hoa giương oai, ngươi không cần phải khách khí.”
Nguyên Hương cũng là cao thủ võ công, vừa nghe lời này, lập tức cười nói: “Thục phi nương nương, mời người trở về đi. Miễn cho bọn nô tì động thủ, truyền ra ngoài thật sự không dễ nghe.”
Liễu Thục phi tức đến phát run, cao giọng nói: “Người đâu, bắt hai cung nữ này lại, đưa đến Chấp Hình Ti học một ít quy củ. Nô tài ở Cung Lung Hoa này phản hết rồi!”
Nhóm thái giám của Cung Ngọc Thần cùng tiến lên, ý định trói Dương Quỳnh cùng Nguyên Hương lại. Nguyên Hương ý bảo Dương Quỳnh lui về phía sau. Dương Quỳnh hiểu được là Nguyên Hương dự định bộc lộ tài năng. Lần trước nàng bị Khang phi có ý trách móc, nếu như lần này cũng không cản được Liễu Thục phi, coi như Khang phi không nói gì, thì chính nàng cũng thấy xấu hổ khi tiếp tục làm cung nữ quản sự...
Liễu Thục phi cũng không ngốc, trong số thái giám dẫn theo có hai người học qua võ công, là Liễu gia cố ý đưa vào cung trợ giúp Liễu Thục phi. Lúc này hai thái giám kia một trái một phải giáp công đánh Nguyên Hương. Dương Quỳnh đứng ở một góc, mắt lạnh nhìn chiến cuộc trước mặt. Nàng đối với võ công của Nguyên Hương không hiểu rõ, lúc này trong lòng nghĩ, vạn nhất Nguyên Hương xảy ra bất trắc, nàng liền lập tức chế trụ Liễu Thục phi, chấm dứt cuộc chiến hoang đường này.
Sự thật chứng minh, Dương Quỳnh đã quá lo lắng, võ công của Nguyên Hương vậy mà cao hơn Dương Quỳnh, không phải là nửa bậc hay một bậc. Còn không thấy nàng ra tay như thế nào, hai thái giám kia đã ngã trên mặt đất không dậy nổi. Nguyên Hương phủi tay, vẻ mặt khiêu khích nhìn Liễu Thục phi. Liễu Thục phi tức đến cả người phát run, vươn ra ngón tay giống như cây hành mùa xuân chỉ vào Nguyên Hương, “Bổn cung đường đường là Thục phi, ngươi dám ở trước mặt bổn cung động võ?”
Nguyên Hương cúi đầu kính cẩn nói: “Thưa Thục phi nương nương, hình như là thủ hạ của người động thủ trước.”
Liễu Thục phi nơi nào còn quan tâm đến chuyện ai trước ai sau, giọng the thé nói: “Hồi cung!”
Nhìn đám người rời đi, Dương Quỳnh cùng Nguyên Hương liếc mắt nhìn nhau. Dương Quỳnh nói: “Ngươi cảm thấy nàng sẽ đi đâu cáo trạng?”
Nguyên Hương cười nói: “Nếu ta là nàng, ta nhất định sẽ không đi bất cứ nơi nào cáo trạng.”
Dương Quỳnh quay đầu nhìn Nguyên Hương, thấy người phía sau lộ ra dáng cười giảo hoạt. Lúc này Dương Quỳnh mới phát hiện, nàng đã coi thường Nguyên Hương rồi.
Khang phi nghe Dương Quỳnh thuật lại chuyện xảy ra vừa rồi xong, cười nói: “Thục phi nhất định sẽ đến chỗ Hoàng hậu trước tiên.”
Dương Quỳnh có chút không hiểu, hỏi: “Nương nương, chuyện này đều do Thục phi nương nương cố ý gây sự, sao nàng còn dám đến chỗ Hoàng hậu nương nương cáo trạng?”
“Thói quen là một thứ rất đáng sợ, nó sẽ làm một người minh mẫn trở nên hồ đồ. Trong hai tháng ngươi dưỡng thương, bổn cung cũng không nhàn rồi, trăm phương ngàn kế nâng Liễu Nguyên Nhi kia lên. Nếu không chỉ bằng nàng, sao có thể làm bổn cung chịu ấm ức?”
Ánh mắt Khang phi lóe sáng, đó là sự vui sướng của thợ săn khi thu lưới về, “Nàng từ mỹ nhân thăng làm Thục phi, vốn là ân sủng rất lớn. Nhất thời sẽ ở vị trí của mình mà giương oai, sau đó có tâm tư lớn hơn cũng là chuyện bình thường. Bổn cung chính là muốn để tâm tư của nàng lớn hơn nữa, lớn đến mức nghĩ rằng không gì là mình không làm được, lớn đến mức sẽ mơ ước vị trí Chí Tôn kia.”
Dương Quỳnh bừng tỉnh đại ngộ. Cái mà Khang phi gọi là phủng sát, chính là nâng Liễu Thục phi lên thật sao, làm cho dã tâm cùng lòng hư vinh của nàng càng lúc càng lớn. Sau đó Liễu Thục phi sẽ không chịu nổi bất kì một điểm không vừa ý nào. Thời gian dài lấy được cảm giác ưu việt (tự cho mình hơn hẳn người khác) từ trên người Khang phi, làm cho Liễu Thục phi mất đi sức phán đoán bình thường. Nếu lần này nàng đi tìm Hoàng hậu, không đạt được chỗ tốt gì. Như vậy bước tiếp theo...
Dương Quỳnh trợn tròn mắt nhìn Khang phi ở trước mặt cười đến vân đạm phong khinh, không dám tin tất cả chuyện này đều là nàng một tay đạo diễn.
Khang phi tựa hồ nhìn ra suy nghĩ nội tâm của Dương Quỳnh, “Tuy nói Hậu cung này là thiên hạ của nữ nhân. Nhưng sinh tồn cùng hủy diệt của nữ tử Hậu cung, kỳ thật đều buộc ở trên người của một người, chính là Hoàng thượng. Một người phạm vào tội lớn thế nào, nếu được Hoàng thượng thương yêu, thì tự nhiên có thể thoát tội. Nhưng một khi bị Hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ, thì khi đó chính là thiên đại tội. Sinh tử chẳng qua cũng chỉ việc trong nháy mắt mà thôi.”
“Cho nên mục đích của nương nương chính là muốn Thục phi nương nương tới chỗ Hoàng thượng cáo trạng, sau đó bị Hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ?” Dương Quỳnh sau lưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Cái này từng bước từng bước mưu tính, diễn ra trong hơn hai tháng, Khang phi thế mà lại có ánh mắt như vậy, kiên nhẫn như vậy, tâm cơ như vậy, nữ nhân thật đáng sợ!
Khang phi cười khổ, “Bổn cung xưa nay không phải người lương thiện gì. Phép tắc sinh tồn của Hậu cung từ trước đến giờ đều là vì lợi mà thịnh, vì lợi mà suy. Hôm nay bổn cung xuống tay với Liễu Thục phi, cũng chỉ là vì nàng gây bất lợi cho bổn cung. Nếu như nàng chịu làm bằng hữu với bổn cung, thì đó lại là một tình cảnh khác.” Khang phi nói tới đây bỗng nhiên dừng một chút, ngẩng đầu hỏi: “Dương Quỳnh, bổn cung giống nữ tử lòng dạ độc ác như vậy, ngươi thật sự yêu thích sao?”
Lúc này trong lòng Dương Quỳnh tràn đầy thương tiếc đối với Khang phi. Từ trong ánh mắt Khang phi, nàng có thể thấy được Khang phi không phải người như vậy. Nàng cố ý nói bản thân như thế, chỉ đơn giản là không muốn chính mình ngày sau hối hận. Dương Quỳnh cũng không xác định Khang phi dung túng nàng có phải là bởi vì thích nàng hay không, có lẽ, cũng chỉ là một thủ đoạn để Khang phi lôi kéo nàng mà thôi. Nhưng vậy thì sao? Mình thích liền thích. Lo trước lo sau cũng chỉ làm tuột mất cơ hội. Thích, nỗ lực, không hối hận. Về phần hồi báo, thì đó lại là chuyện khác.
“Ta thích chính là con người của nương nương. Thiện lương cũng tốt, ngoan độc cũng tốt, ta đều thích. Cho dù có một ngày ta chết trong tay nương nương, ta cũng sẽ...” Câu nói kế tiếp đã bị tay Khang phi che lại. Dương Quỳnh bắt lấy tay Khang phi, đưa tới bên miệng nhẹ nhàng hôn một cái. Khang phi giống như bị phỏng, muốn rút tay về nhưng không cách nào toại nguyện.
“Ngươi luôn không quy củ làm càn như vậy.” Khang phi đỏ mặt, thấp giọng oán giận nói.
“Trong Hoàng cung này nhiều quy củ lắm. Thu Hoa, khi hai chúng ta ở cùng nhau thì không cần để ý những quy củ này, được không?” Dương Quỳnh thâm tình nhìn Khang phi, giọng nói êm dịu như gió xuân tháng ba.
Ánh mắt Khang phi không nhìn tới thân mình càng ngày càng đến gần của Dương Quỳnh. Cho đến khi Dương Quỳnh chỉ còn cách nàng một chút xíu, lúc này nàng mới cuống quít đẩy Dương Quỳnh ra.
“Nương nương, người cố ý chơi ta?” Dương Quỳnh không phòng bị, bị Khang phi đẩy lùi về phía sau vài bước. Lúc này bầu không khí tốt như thế nào cũng đều biến mất, Dương Quỳnh đứng ở một bên ảo não hỏi.
Khang phi tinh nghịch cười: “Ngươi chính là quen được một tấc lại muốn tiến một thước. Bổn cung cũng không thể quá dung túng tùy ngươi làm bừa được.” Thần thái tung bay kia, giống như thiếu nữ tràn ngập sức sống, hoàn toàn khác với Khang phi ôn hòa thanh lệ ngày thường.
Dương Quỳnh mê say trong vẻ đẹp giây lát của Khang phi, một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn lại. Đến bây giờ, Dương Quỳnh mới chính thức tin tưởng, thế gian này thật sự có giai nhân nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc (*).
(*) Nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc: Nở một nụ cười làm nghiêng thành, lại cười liền làm nghiêng nước.
Cung Phượng Từ.
Hoàng hậu nghe Liễu Thục phi khóc lóc kể lể xong, sắc mặt nặng nề. Liễu Thục phi ở phía dưới trộm nhìn sắc mặt Hoàng hậu, không khỏi mừng thầm. Vẻ mặt của Hoàng hậu như vậy, xem ra là sẽ nổi giận với Khang phi. Nhưng Hoàng hậu thật lâu cũng không nói chuyện, cũng không cho Liễu Thục phi bình thân, mặc cho Liễu Thục phi quỳ trên nền gạch lạnh như băng suốt thời gian hai nén hương. Liễu Thục phi ở trong lòng đã mắng Hoàng hậu nhiều lần, nhưng cũng không dám đứng dậy, đành phải buồn bã bi thương nói, “Hoàng hậu nương nương, trên đất có chút lạnh, hôm nay thân thể thần thiếp không được tốt, có thể cho thần thiếp đứng dậy đáp lời hay không?”
Hoàng hậu nhìn bộ dáng yểu điệu của Liễu Thục phi, nói: “Thục phi cũng cảm giác được trên đất lạnh? Vậy đầu óc phát nhiệt của ngươi có thanh tỉnh được chút nào hay không?”
Liễu Thục phi vừa nghe thấy thái độ của Hoàng hậu không đúng, vội vàng nói: “Hoàng hậu nương nương, người phải làm chủ cho thần thiếp? Thần thiếp là vì phụng mệnh người...”
“Im ngay!” Hoàng hậu rốt cuộc không thể nhịn được nữa chặn lời Liễu Thục phi, “Thục phi, bổn cung mệnh ngươi tra rõ chuyện Hoắc Tiệp sư sảy thai, ngươi xem hiện tại ngươi đang làm cái gì?” Ngón tay Hoàng hậu chỉ vào Liễu Thục phi cũng đều đang run rẩy.
“Cả ngày ngươi phái nô tài trong cung đi khắp nơi lục soát. Ngươi để nô tài lục soát đồ vật của nhóm chủ tử? Còn dám ỷ lại ý chỉ của bổn cung?” Hoàng hậu giận quá thành cười, “Hoàng cung này là Hoàng cung của Hoàng thượng, không phải Hoàng cung của Liễu gia ngươi. Mấy ngày nay, bổn cung bận bịu chuyện sinh thần, vốn định giao cho ngươi để có chút thanh tĩnh, nhưng ngươi lại làm ra được nhiều chuyện như vậy. Ngươi có biết, mỗi ngày đều có phi tần đến chỗ bổn cung cáo trạng ngươi. Bổn cung niệm tình ngươi có ý tốt, nên không truy cứu, không nghĩ tới, ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước, cũng dám đi lục soát Cung Lung Hoa! Ngươi thật sự là mượn lá gan của trời mà! Ngươi có biết, Cung Lung Hoa kia là chính miệng Hoàng thượng đã hạ khẩu dụ, ngoại trừ Thánh chỉ của Hoàng thượng, bất luận kẻ nào, kể cả bổn cung cũng không có quyền lục soát.”
Liễu Thục phi nghe đến đó thì hoàn toàn choáng váng. Không ngờ Cung Lung Hoa lại tồn tại đặc thù như vậy, tại sao nàng không biết? Tại sao không ai nói cho nàng biết? Nhất thời, Liễu Thục phi cảm thấy, quyền thế mấy ngày qua của mình chẳng qua cũng chỉ là biểu hiện giả dối. Kỳ thật tất cả mọi người đều xa lánh nàng. Tất cả mọi người đều núp trong bóng tối chờ xem chuyện cười của nàng. Nàng ở Cung Lung Hoa gây ra động tĩnh lớn như vậy, thế nhưng không ai đi ra nói cho nàng biết, ngay cả Hoàng hậu cũng không. Nàng là vì Hoàng hậu làm việc mà, sao Hoàng hậu có thể không báo trước cho nàng biết đặc thù của Cung Lung Hoa? Sao có thể tùy ý để nàng gây ra chuyện cười lớn như vậy, sau đó lại càng thêm trách mắng nàng?
“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp thật sự không biết là không thể động Cung Lung Hoa. Thần thiếp thật sự không biết mà!” Liễu Thục phi khóc lóc dập đầu nói: “Thỉnh Hoàng hậu nương nương niệm tình thần thiếp một lòng vì người làm việc, mà tha cho thần thiếp lần này.”
Hỏa khí của Hoàng hậu tiêu tan một ít, giọng nói cũng nhu hòa hơn, nhìn thân mình Liễu Thục phi run rẩy giống như lá Liễu trong gió thì thở dài, “Cũng là do bổn cung nóng nảy. Ngươi vào cung chưa lâu, rất nhiều chuyện cũng không biết rõ. Xem ra là cần có người dạy ngươi phương pháp làm việc cùng quy củ trong cung này. Lý ma ma.”
Một ma ma hơn bốn mươi tuổi từ phía sau Hoàng hậu đi ra, “Hoàng hậu nương nương.”
“Lý ma ma là ma ma ở nơi này của bổn cung, việc này bổn cung phạt ngươi cấm túc một tháng, để Lý ma ma dạy quy củ cho ngươi, ngươi có nguyện ý hay không?” Hoàng hậu hỏi.
Chuyện tới nước này, Liễu Thục phi sao còn dám dị nghị? Vội vàng nói, “Thần thiếp nguyện ý. Tạ Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu vừa lòng, gật đầu nói: “Đứng lên đi, vào nội thất trang điểm lại, xem ngươi khóc kìa, đều mất hết dáng vẻ của phi tử.”
Liễu Thục phi đỏ mặt, đi theo nhóm cung nữ của Hoàng hậu vào nội thất trang điểm. Hoàng hậu nói với Lý ma ma: “Ngươi thay bổn cung dạy Thục phi, chung quy thì nàng vẫn còn trẻ tuổi, có cái gì không hiểu, ngươi dạy nàng nhiều một chút.”
Lý ma ma cúi người nói: “Nô tì tuân chỉ.”
Liễu Thục phi kinh ngạc nhìn người tới, nói: “Phản rồi phản rồi, ngươi lại dám đánh người của bổn cung!”
Dương Quỳnh đi tới bên cạnh Nguyên Hương, đứng lại nói: “Nguyên Hương tỷ tỷ, nương nương đã dặn dò, đối với người dám ở Cung Lung Hoa giương oai, ngươi không cần phải khách khí.”
Nguyên Hương cũng là cao thủ võ công, vừa nghe lời này, lập tức cười nói: “Thục phi nương nương, mời người trở về đi. Miễn cho bọn nô tì động thủ, truyền ra ngoài thật sự không dễ nghe.”
Liễu Thục phi tức đến phát run, cao giọng nói: “Người đâu, bắt hai cung nữ này lại, đưa đến Chấp Hình Ti học một ít quy củ. Nô tài ở Cung Lung Hoa này phản hết rồi!”
Nhóm thái giám của Cung Ngọc Thần cùng tiến lên, ý định trói Dương Quỳnh cùng Nguyên Hương lại. Nguyên Hương ý bảo Dương Quỳnh lui về phía sau. Dương Quỳnh hiểu được là Nguyên Hương dự định bộc lộ tài năng. Lần trước nàng bị Khang phi có ý trách móc, nếu như lần này cũng không cản được Liễu Thục phi, coi như Khang phi không nói gì, thì chính nàng cũng thấy xấu hổ khi tiếp tục làm cung nữ quản sự...
Liễu Thục phi cũng không ngốc, trong số thái giám dẫn theo có hai người học qua võ công, là Liễu gia cố ý đưa vào cung trợ giúp Liễu Thục phi. Lúc này hai thái giám kia một trái một phải giáp công đánh Nguyên Hương. Dương Quỳnh đứng ở một góc, mắt lạnh nhìn chiến cuộc trước mặt. Nàng đối với võ công của Nguyên Hương không hiểu rõ, lúc này trong lòng nghĩ, vạn nhất Nguyên Hương xảy ra bất trắc, nàng liền lập tức chế trụ Liễu Thục phi, chấm dứt cuộc chiến hoang đường này.
Sự thật chứng minh, Dương Quỳnh đã quá lo lắng, võ công của Nguyên Hương vậy mà cao hơn Dương Quỳnh, không phải là nửa bậc hay một bậc. Còn không thấy nàng ra tay như thế nào, hai thái giám kia đã ngã trên mặt đất không dậy nổi. Nguyên Hương phủi tay, vẻ mặt khiêu khích nhìn Liễu Thục phi. Liễu Thục phi tức đến cả người phát run, vươn ra ngón tay giống như cây hành mùa xuân chỉ vào Nguyên Hương, “Bổn cung đường đường là Thục phi, ngươi dám ở trước mặt bổn cung động võ?”
Nguyên Hương cúi đầu kính cẩn nói: “Thưa Thục phi nương nương, hình như là thủ hạ của người động thủ trước.”
Liễu Thục phi nơi nào còn quan tâm đến chuyện ai trước ai sau, giọng the thé nói: “Hồi cung!”
Nhìn đám người rời đi, Dương Quỳnh cùng Nguyên Hương liếc mắt nhìn nhau. Dương Quỳnh nói: “Ngươi cảm thấy nàng sẽ đi đâu cáo trạng?”
Nguyên Hương cười nói: “Nếu ta là nàng, ta nhất định sẽ không đi bất cứ nơi nào cáo trạng.”
Dương Quỳnh quay đầu nhìn Nguyên Hương, thấy người phía sau lộ ra dáng cười giảo hoạt. Lúc này Dương Quỳnh mới phát hiện, nàng đã coi thường Nguyên Hương rồi.
Khang phi nghe Dương Quỳnh thuật lại chuyện xảy ra vừa rồi xong, cười nói: “Thục phi nhất định sẽ đến chỗ Hoàng hậu trước tiên.”
Dương Quỳnh có chút không hiểu, hỏi: “Nương nương, chuyện này đều do Thục phi nương nương cố ý gây sự, sao nàng còn dám đến chỗ Hoàng hậu nương nương cáo trạng?”
“Thói quen là một thứ rất đáng sợ, nó sẽ làm một người minh mẫn trở nên hồ đồ. Trong hai tháng ngươi dưỡng thương, bổn cung cũng không nhàn rồi, trăm phương ngàn kế nâng Liễu Nguyên Nhi kia lên. Nếu không chỉ bằng nàng, sao có thể làm bổn cung chịu ấm ức?”
Ánh mắt Khang phi lóe sáng, đó là sự vui sướng của thợ săn khi thu lưới về, “Nàng từ mỹ nhân thăng làm Thục phi, vốn là ân sủng rất lớn. Nhất thời sẽ ở vị trí của mình mà giương oai, sau đó có tâm tư lớn hơn cũng là chuyện bình thường. Bổn cung chính là muốn để tâm tư của nàng lớn hơn nữa, lớn đến mức nghĩ rằng không gì là mình không làm được, lớn đến mức sẽ mơ ước vị trí Chí Tôn kia.”
Dương Quỳnh bừng tỉnh đại ngộ. Cái mà Khang phi gọi là phủng sát, chính là nâng Liễu Thục phi lên thật sao, làm cho dã tâm cùng lòng hư vinh của nàng càng lúc càng lớn. Sau đó Liễu Thục phi sẽ không chịu nổi bất kì một điểm không vừa ý nào. Thời gian dài lấy được cảm giác ưu việt (tự cho mình hơn hẳn người khác) từ trên người Khang phi, làm cho Liễu Thục phi mất đi sức phán đoán bình thường. Nếu lần này nàng đi tìm Hoàng hậu, không đạt được chỗ tốt gì. Như vậy bước tiếp theo...
Dương Quỳnh trợn tròn mắt nhìn Khang phi ở trước mặt cười đến vân đạm phong khinh, không dám tin tất cả chuyện này đều là nàng một tay đạo diễn.
Khang phi tựa hồ nhìn ra suy nghĩ nội tâm của Dương Quỳnh, “Tuy nói Hậu cung này là thiên hạ của nữ nhân. Nhưng sinh tồn cùng hủy diệt của nữ tử Hậu cung, kỳ thật đều buộc ở trên người của một người, chính là Hoàng thượng. Một người phạm vào tội lớn thế nào, nếu được Hoàng thượng thương yêu, thì tự nhiên có thể thoát tội. Nhưng một khi bị Hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ, thì khi đó chính là thiên đại tội. Sinh tử chẳng qua cũng chỉ việc trong nháy mắt mà thôi.”
“Cho nên mục đích của nương nương chính là muốn Thục phi nương nương tới chỗ Hoàng thượng cáo trạng, sau đó bị Hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ?” Dương Quỳnh sau lưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Cái này từng bước từng bước mưu tính, diễn ra trong hơn hai tháng, Khang phi thế mà lại có ánh mắt như vậy, kiên nhẫn như vậy, tâm cơ như vậy, nữ nhân thật đáng sợ!
Khang phi cười khổ, “Bổn cung xưa nay không phải người lương thiện gì. Phép tắc sinh tồn của Hậu cung từ trước đến giờ đều là vì lợi mà thịnh, vì lợi mà suy. Hôm nay bổn cung xuống tay với Liễu Thục phi, cũng chỉ là vì nàng gây bất lợi cho bổn cung. Nếu như nàng chịu làm bằng hữu với bổn cung, thì đó lại là một tình cảnh khác.” Khang phi nói tới đây bỗng nhiên dừng một chút, ngẩng đầu hỏi: “Dương Quỳnh, bổn cung giống nữ tử lòng dạ độc ác như vậy, ngươi thật sự yêu thích sao?”
Lúc này trong lòng Dương Quỳnh tràn đầy thương tiếc đối với Khang phi. Từ trong ánh mắt Khang phi, nàng có thể thấy được Khang phi không phải người như vậy. Nàng cố ý nói bản thân như thế, chỉ đơn giản là không muốn chính mình ngày sau hối hận. Dương Quỳnh cũng không xác định Khang phi dung túng nàng có phải là bởi vì thích nàng hay không, có lẽ, cũng chỉ là một thủ đoạn để Khang phi lôi kéo nàng mà thôi. Nhưng vậy thì sao? Mình thích liền thích. Lo trước lo sau cũng chỉ làm tuột mất cơ hội. Thích, nỗ lực, không hối hận. Về phần hồi báo, thì đó lại là chuyện khác.
“Ta thích chính là con người của nương nương. Thiện lương cũng tốt, ngoan độc cũng tốt, ta đều thích. Cho dù có một ngày ta chết trong tay nương nương, ta cũng sẽ...” Câu nói kế tiếp đã bị tay Khang phi che lại. Dương Quỳnh bắt lấy tay Khang phi, đưa tới bên miệng nhẹ nhàng hôn một cái. Khang phi giống như bị phỏng, muốn rút tay về nhưng không cách nào toại nguyện.
“Ngươi luôn không quy củ làm càn như vậy.” Khang phi đỏ mặt, thấp giọng oán giận nói.
“Trong Hoàng cung này nhiều quy củ lắm. Thu Hoa, khi hai chúng ta ở cùng nhau thì không cần để ý những quy củ này, được không?” Dương Quỳnh thâm tình nhìn Khang phi, giọng nói êm dịu như gió xuân tháng ba.
Ánh mắt Khang phi không nhìn tới thân mình càng ngày càng đến gần của Dương Quỳnh. Cho đến khi Dương Quỳnh chỉ còn cách nàng một chút xíu, lúc này nàng mới cuống quít đẩy Dương Quỳnh ra.
“Nương nương, người cố ý chơi ta?” Dương Quỳnh không phòng bị, bị Khang phi đẩy lùi về phía sau vài bước. Lúc này bầu không khí tốt như thế nào cũng đều biến mất, Dương Quỳnh đứng ở một bên ảo não hỏi.
Khang phi tinh nghịch cười: “Ngươi chính là quen được một tấc lại muốn tiến một thước. Bổn cung cũng không thể quá dung túng tùy ngươi làm bừa được.” Thần thái tung bay kia, giống như thiếu nữ tràn ngập sức sống, hoàn toàn khác với Khang phi ôn hòa thanh lệ ngày thường.
Dương Quỳnh mê say trong vẻ đẹp giây lát của Khang phi, một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn lại. Đến bây giờ, Dương Quỳnh mới chính thức tin tưởng, thế gian này thật sự có giai nhân nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc (*).
(*) Nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc: Nở một nụ cười làm nghiêng thành, lại cười liền làm nghiêng nước.
Cung Phượng Từ.
Hoàng hậu nghe Liễu Thục phi khóc lóc kể lể xong, sắc mặt nặng nề. Liễu Thục phi ở phía dưới trộm nhìn sắc mặt Hoàng hậu, không khỏi mừng thầm. Vẻ mặt của Hoàng hậu như vậy, xem ra là sẽ nổi giận với Khang phi. Nhưng Hoàng hậu thật lâu cũng không nói chuyện, cũng không cho Liễu Thục phi bình thân, mặc cho Liễu Thục phi quỳ trên nền gạch lạnh như băng suốt thời gian hai nén hương. Liễu Thục phi ở trong lòng đã mắng Hoàng hậu nhiều lần, nhưng cũng không dám đứng dậy, đành phải buồn bã bi thương nói, “Hoàng hậu nương nương, trên đất có chút lạnh, hôm nay thân thể thần thiếp không được tốt, có thể cho thần thiếp đứng dậy đáp lời hay không?”
Hoàng hậu nhìn bộ dáng yểu điệu của Liễu Thục phi, nói: “Thục phi cũng cảm giác được trên đất lạnh? Vậy đầu óc phát nhiệt của ngươi có thanh tỉnh được chút nào hay không?”
Liễu Thục phi vừa nghe thấy thái độ của Hoàng hậu không đúng, vội vàng nói: “Hoàng hậu nương nương, người phải làm chủ cho thần thiếp? Thần thiếp là vì phụng mệnh người...”
“Im ngay!” Hoàng hậu rốt cuộc không thể nhịn được nữa chặn lời Liễu Thục phi, “Thục phi, bổn cung mệnh ngươi tra rõ chuyện Hoắc Tiệp sư sảy thai, ngươi xem hiện tại ngươi đang làm cái gì?” Ngón tay Hoàng hậu chỉ vào Liễu Thục phi cũng đều đang run rẩy.
“Cả ngày ngươi phái nô tài trong cung đi khắp nơi lục soát. Ngươi để nô tài lục soát đồ vật của nhóm chủ tử? Còn dám ỷ lại ý chỉ của bổn cung?” Hoàng hậu giận quá thành cười, “Hoàng cung này là Hoàng cung của Hoàng thượng, không phải Hoàng cung của Liễu gia ngươi. Mấy ngày nay, bổn cung bận bịu chuyện sinh thần, vốn định giao cho ngươi để có chút thanh tĩnh, nhưng ngươi lại làm ra được nhiều chuyện như vậy. Ngươi có biết, mỗi ngày đều có phi tần đến chỗ bổn cung cáo trạng ngươi. Bổn cung niệm tình ngươi có ý tốt, nên không truy cứu, không nghĩ tới, ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước, cũng dám đi lục soát Cung Lung Hoa! Ngươi thật sự là mượn lá gan của trời mà! Ngươi có biết, Cung Lung Hoa kia là chính miệng Hoàng thượng đã hạ khẩu dụ, ngoại trừ Thánh chỉ của Hoàng thượng, bất luận kẻ nào, kể cả bổn cung cũng không có quyền lục soát.”
Liễu Thục phi nghe đến đó thì hoàn toàn choáng váng. Không ngờ Cung Lung Hoa lại tồn tại đặc thù như vậy, tại sao nàng không biết? Tại sao không ai nói cho nàng biết? Nhất thời, Liễu Thục phi cảm thấy, quyền thế mấy ngày qua của mình chẳng qua cũng chỉ là biểu hiện giả dối. Kỳ thật tất cả mọi người đều xa lánh nàng. Tất cả mọi người đều núp trong bóng tối chờ xem chuyện cười của nàng. Nàng ở Cung Lung Hoa gây ra động tĩnh lớn như vậy, thế nhưng không ai đi ra nói cho nàng biết, ngay cả Hoàng hậu cũng không. Nàng là vì Hoàng hậu làm việc mà, sao Hoàng hậu có thể không báo trước cho nàng biết đặc thù của Cung Lung Hoa? Sao có thể tùy ý để nàng gây ra chuyện cười lớn như vậy, sau đó lại càng thêm trách mắng nàng?
“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp thật sự không biết là không thể động Cung Lung Hoa. Thần thiếp thật sự không biết mà!” Liễu Thục phi khóc lóc dập đầu nói: “Thỉnh Hoàng hậu nương nương niệm tình thần thiếp một lòng vì người làm việc, mà tha cho thần thiếp lần này.”
Hỏa khí của Hoàng hậu tiêu tan một ít, giọng nói cũng nhu hòa hơn, nhìn thân mình Liễu Thục phi run rẩy giống như lá Liễu trong gió thì thở dài, “Cũng là do bổn cung nóng nảy. Ngươi vào cung chưa lâu, rất nhiều chuyện cũng không biết rõ. Xem ra là cần có người dạy ngươi phương pháp làm việc cùng quy củ trong cung này. Lý ma ma.”
Một ma ma hơn bốn mươi tuổi từ phía sau Hoàng hậu đi ra, “Hoàng hậu nương nương.”
“Lý ma ma là ma ma ở nơi này của bổn cung, việc này bổn cung phạt ngươi cấm túc một tháng, để Lý ma ma dạy quy củ cho ngươi, ngươi có nguyện ý hay không?” Hoàng hậu hỏi.
Chuyện tới nước này, Liễu Thục phi sao còn dám dị nghị? Vội vàng nói, “Thần thiếp nguyện ý. Tạ Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu vừa lòng, gật đầu nói: “Đứng lên đi, vào nội thất trang điểm lại, xem ngươi khóc kìa, đều mất hết dáng vẻ của phi tử.”
Liễu Thục phi đỏ mặt, đi theo nhóm cung nữ của Hoàng hậu vào nội thất trang điểm. Hoàng hậu nói với Lý ma ma: “Ngươi thay bổn cung dạy Thục phi, chung quy thì nàng vẫn còn trẻ tuổi, có cái gì không hiểu, ngươi dạy nàng nhiều một chút.”
Lý ma ma cúi người nói: “Nô tì tuân chỉ.”
Tác giả :
Liễm Chu